1.
Về phía xa, nơi biển ấy
Đất nước tôi bị bao vây bởi một cái lưỡi
Và ngay tại nơi này, tôi vẫn sống với hàng kẽm gai của lời nói
Chị ấy, vợ một người tù, nói với tôi
“Cuộc nói chuyện của chúng ta bị ghi âm”
Trong cuốn sổ đen của những người cai ngục
Tên tôi là một con số
Tên tôi là một tội danh
Tôi cười, thật sự buồn bã, trả lời chị ấy
“Trong thế giới này, chúng ta là những con cá nằm trên thớt”.
2.
Chúng ta bị ngộ độc từ hàng ngàn năm trước
Cũng bởi cái lưỡi của người anh em ấy
Chúng ta bị mù
Cũng bởi cái lưỡi của người hàng xóm ấy
Trên thân thể ghẻ lở của chúng ta, lịch sử dị dạng
Khi lên tiếng
Chúng ta bị nhục mạ
Bị đánh
Bị đuổi việc
Bị bắt
Và lưỡi tôi bị cắt
Chúng ta câm điếc trong ngôi nhà của mình
Và biến thành kẻ lạ.
3.
Trong cuộc mặc cả với ma quỉ
500 triệu đô (*), tôi mua lấy trận cười suồng sã
Của những tên giết người
500 triệu đô, tôi mua lấy nỗi buồn tận diệt
Của đồng bào tôi
500 triệu đô, tôi mua lấy sự phẫn nộ đến ngạt thở
Của cá.
4.
Chúng ta bị phục kích
Không phải bằng AK 47
Chúng ta bị phục kích bởi những cái lưỡi thậm thụt nhân danh sự trung thành
Và chúng ta chết vì sự thật nôn mửa.
5.
Tôi hiện hữu như một biên bản
Bởi thế, ở xứ sở là “cường quốc thơ” mà không địt mẹ thơ
Thì đéo phải thơ.
6.
Ở quê tôi, người ta gọi l/ồ/n là cúm
Vì thế cảm cúm không cần uống Aspirine hay Paracetamol, mà chỉ cần đ/ụ
Cúm là một cụm biểu cảm khúm núm
Vì khúm núm nên được mô tả như “cái mặt l-ồ-n”
Một cụm cũng có nghĩa là một nhóm
Khi một nhóm có chung một chính kiến thường được gọi là một phe
Một phe có tổ chức được gọi là một đảng (như ở Mỹ có Đảng Cộng Hòa, Đảng Dân Chủ)
Vì thế, đảng cũng chỉ là “cái mặt l…ồ…n” và vẫn thường khúm núm khi có thằng muốn đ-ụ
Đ…ụ là một tiếng còi hụ
Đôi khi nhức óc
Vì thế, thơ là một vụ cá cược của ngôn ngữ với sự vô nghĩa.
7.
Nơi đó. Dưới chân cầu
Những người đứng, chết
Và những người nằm, sống
Tôi lấm bụi cầu ba cẳng. Dựng lên một hình thù. Bắc qua con kênh hôi thối
Khi nắng xuống. Khi mưa qua. Cô gái điếm chèo ghe hát vọng cổ
Tôi mơ những chiếc lá
Cầu ba cẳng. Hôm qua. Những con chữ trôi. Chiếc cầu gẫy. Bò lạc
Nơi đó. Dưới chân cầu. Tôi là một gã không có thật
Quăng lựu đạn
Ba cẳng cầu mông lung. Những người đàn bà dạng háng
Thế kỷ nằm chờ. Bạo loạn
Thời rác rưởi. Những người đàn ông đánh bạc. Nhậu và xem đá banh
Godot là một gã không râu. Bảnh bao như Kim Trọng
Tôi bảo gã: “Đi chỗ khác chơi”.
8.
Gọt hết tóc
Tôi đóng đinh 3 phân vào đầu (còn chừa lại 1/3)
Để có một cái đầu đinh
Tôi không mơ giấc mơ của nhím
Nhưng tôi vẫn làm dáng với một cái mũ gai như vương miện cho sự dâm đãng
Tôi không nhân danh nhân dân để tự sướng như thể tôi có một cái đầu gấu
Khi tỉnh ngủ, tôi đã đánh mất chiếc búa vào giấc mơ hão huyền của loài chuột
Tôi không toan tính điều gì cho ngày sau
Bởi tôi đã phóng đãng đời mình cho nụ cười
Của thần chết
Thế rồi tôi lại gọt hết cái đầu đinh để phơi ra một cái đầu trọc vô duyên vô tướng
Giờ thì tôi không thể nào tự sướng khi đút đầu vào một cơn điên
Như một thằng Chí Phèo ở xứ sở khốn khổ này.
9.
Chúng ta vẫn sống
Chúng ta vẫn có những Bá Kiến, quan lớn, quan nhỏ
Những Xuân Tóc Đỏ gặp thời
Chị em ta vẫn có những Bà Phó Đoan
Chúng ta vẫn đi trong thế giới của Adidas, Nike, Saint Laurent, Hermes, Louis Vuitton, Prada…
Nhưng chúng ta vẫn tồn tại như AQ, như Chí Phèo
Ở đâu đó, chị em ta vẫn mưu sinh như Chị Dậu
Cứu chuộc gia phong như Thúy Kiều
Bọn trẻ con vẫn rách rưới, thèm thịt và đi chân đất
Nhân dân ta vẫn là thằng bờm con cò con vạc
Nhưng lũ trí thức vẫn nghênh ngang và nghễnh ngãng ngậm miệng ăn tiền
Và chúng ta vẫn an nhiên tự tại như thánh hiền trước nỗi bất công, niềm ô nhục
Chúng ta vẫn vui cười ăn nhậu như chuyện của người khác về số phận mình
Chúng ta là một dân tộc vĩ đại vì biết sợ hãi
Chúng ta anh hùng vì biết im lặng cúi đầu
Chúng ta vẫn sống
Chẳng đéo gì mà phải lo nghĩ…
Chuyện tự do hay nhân quyền là của Mỹ
Chuyện biển đảo hay môi trường là của Khựa
Chuyện tham nhũng là của bọn bá vơ
Chuyện cướp đất bất công là của bọn cường hào
Chuyện của đồng bào ai nấy lo…
Có tiền thì chạy sang Mỹ
Không tiền. Sống chung với cứt.
10.
Nó đã từng là cục gạch
sưởi ấm một gã cô hồn lang bang trong mùa đông Paris
thoát chết
từ đầu thế kỷ trước
và nó làm chứng cho một dân tộc khốn khổ
giờ đây, nó vẫn là cục gạch
nhưng được dùng để đánh vào đầu những người đàn ông thật thà khác
ngay chốn mà gã hoang tưởng ấy trở về…
11.
Trong ngôi nhà của chúng ta, bọn chúng đã đặt bom nổ chậm đã gài mìn
Những quả bom Formosa
Những bãi mìn Bô-xit
Và hàng trăm công trình, nhà máy khác có khả năng tự nổ
Không là gì
Không là gì
Những cái chết được báo trước
Chúng ta an lòng để mặc chuyện đó cho Đảng và Nhà nước lo
Và như thế, cuộc sống chúng ta đã là bia mộ
Trên bia mộ ấy, chúng ta đóng dấu mình vào lịch sử như những con cừu hiến tế.
12.
Chúng ta được tẩy não
Để tôn thờ bọn sát nhân.
13.
(Bài thơ không muốn viết vì đéo phải thơ)
Ở đâu mà không có tham nhũng
Vậy thì cứ yên tâm cho chúng nó đục khoét
Ở đâu mà không có bất công
Vậy thì cứ mặc kệ cho chúng nó bóc lột
Ở đâu mà không có bọn khốn làm lãnh đạo
Vậy thì cứ vâng dạ cho chúng nó đè đầu cưỡi cổ
Ở đâu mà không có nghèo đói
Vậy thì cứ hài lòng cho chúng nó phung phí vơ vét
Ở đâu mà không có oan trái
Vậy thì cứ giao mạng sống mình cho chúng nó định đoạt
Ở đâu mà không có bọn phản bội
Vậy thì cứ gục mặt ăn nhậu trên xác chết các anh hùng
Ở đâu mà không có sai lầm này nọ
Vậy thì cứ khoan dung như các thánh cho chúng nó lộng hành
Ở đâu mà không có cứt
Vậy thì cứ hân hoan làm giòi bọ.
14.
Có một hôm tôi đứng đái như anh hùng dân tộc
Hai chân tôi dạng ra
Một tay tôi cầm cu ngỏng 45 độ
Một tay tôi chỉ về phía trước
Miệng tôi hét khúc quân hành
Nước đái tôi vọt ra
Một cầu vồng lấp lánh trong nắng mai
Tôi đái qua núi cao
Tôi đái qua sông rộng
Tôi đái qua biển lớn
Tôi đái qua những lâu đài
Tôi đái qua đầu những thần tượng
Ướt đẫm bài tụng ca
Ẩm mục những linh hồn khốn khó
Tôi vẫn đái nhiều lần trong ngày
Mỗi lần tôi dập tắt một ngôi sao.
15.
Nắng hoen rỉ cơn mơ. Tội nghiệp những ngón tay ngón chân buông thõng.
Tôi về mưa cực đoan. Hồn ngái ngủ.
Hang ổ trôi như mây
Rừng trôi như suối
Con heo buồn trên mái nhà
Con chó sủa theo qui trình
Con gà mái nín đẻ chờ được phép.
Bọn xả lũ nứng lồn hãm hiếp thời gian
Ôi ối ồi ổi ỗi ội
Mưa hư ảo tôi về. Ai thắp lửa ngoài kia?
Mưa ẩm mốc mưa miên man mưa lầm than thối đất mưa tối ám hoàng hôn mưa đảng mưa đần mưa nhân dân…
Cặc tôi thiu như tự do bị xích dưới chân giường.
16.
Mẹ khóc vì con bệnh mà không giường nằm là một tượng đài vinh quang
Cha khóc vì không đủ tiền đóng học phí cho con là một tượng đài anh hùng
Chị khóc vì cha mẹ già vẫn lầm lũi chạy ăn từng bữa là một tượng đài hoành tráng
Anh khóc vì thấy mình như sâu bọ là một tượng đài thế kỷ
Em khóc vì sợ hãi ngày mai lại đến là một tượng đài bất diệt.
Trên quê hương tôi
Những tượng đài biết ăn
Biết nói
Biết đái ỉa
Và chảy máu.
2016
______________
(*) số tiền do Formosa bồi thường cho vụ thảm sát biển miền Trung 2016.