Hôm nay, mồng 4 Tết, tức ngày 28/1/2020, tôi và một người em đã đến được nơi ấy… Cái Thôn Hoành (Đồng Tâm) nhỏ tí xíu mà có cái trụ sở Uỷ ban to đùng, khang trang giữa cái làng có những ngôi nhà rất khiêm tốn ấy… Cái nơi có cơn bão kinh hoàng vừa đi qua…
Chúng tôi không rành đường nên phải cài chỉ dẫn, khi còn cách thôn Hoành khoảng hai km, xe dừng lại hỏi đường, một người phụ nữ tỏ vẻ rất cẩn thận, chị hỏi lại chúng tôi là ai, tôi nói người dưng tìm đến thắp nén nhang cho cụ Kình thôi. Chị dặn: Vẫn còn công an chìm canh trong đó đó, nếu hỏi thì cứ nói người nhà của cụ… Thế rồi đến cái cổng làng… nơi ghi lại bức tranh các chiến sĩ cơ động sau khi được đưa lí thuyết học ở trường vào thực hành tại thôn Hoành… thì họ đã nằm la liệt ở đây vì quá mệt mỏi, qua một đêm chiến đấu với dân…
Nhà cụ Kình chỉ cách cổng làng khoảng 50m. Hai chị em tôi đưa xe đi hết dọc cái làng nhỏ xíu ấy rồi mới quay lại. Làng chìm trong yên ắng, cờ treo thấp thoáng, không nhức mắt như bao nơi khác. Cái cổng làng đã từng chứng kiến bao đau thương của người dân ở đây, nhất là rạng ngày 9/1/2020 vừa qua, nhưng nó vẫn phải mang vác một băng zôn “Mừng đảng, mừng xuân”… Ấy thế mà tờ báo nào nói Đồng Tâm đã vui trở lại, đón Tết rộn ràng, náo nức nhỉ?
Tôi nhìn thấy một bà cụ đang lom khom nhặt nhạnh cái gì đó trước cửa nhà, tôi nhận ra đó chính là bà cụ Thành, vợ của cụ Lê Đình Kình. Tôi bước vào một mình, đập vào mắt tôi là một mái che tuềnh toàng và một bếp lửa ở giữa sân cùng mấy cái ghế nhựa lổng chổng. Bên trong, gian ngoài là ban thờ cụ Kình cũng rất xuềnh xoàng, ám khói, lỗ chỗ những vết đạn… Tôi thắp nén nhang cho cụ, nhìn tấm ảnh thờ mà lòng tôi đau thắt, mắt ứa lệ… nấc lên nghẹn ngào mà không thể nói thành lời…
Bước vào bên trong, là phòng ngủ của cụ bà và cụ ông. Kín mít, nhỏ hẹp, không có cửa sổ thông khí. Cụ Thành kể: “Hôm người ta xộc vào nhà, tôi ngủ bên này, ông cụ nhà tôi ngủ bên kia (nơi có cái tủ sắt bị bắn, phá tung). Họ đứng ngoài cửa xịt hơi cay, khí ngạt gì đó. Tôi ho sặc sụa và ông cụ nhà tôi thì mệt không thở được. Tôi chạy ra lấy khăn mặt dấp nước cho ông ấy bịt mũi, miệng… thì họ phá được cửa, xông vào, khoá tay tôi lôi đi còn ông cụ, tôi không biết người ta đã làm gì ông ấy… Các con tụ về để bảo vệ bố nhưng khi hơi cay, khói bụi mù mịt, không thở được thì chúng nó chạy hết lên sân thượng rồi tôi nghe tiếng súng đạn nổ chí chéo, đùng đoàng trên đó, cả nhà hoảng loạn, hỗn loạn… không còn biết là cái gì xảy ra nữa… khi được họ thả về, thì thấy máu me đầy giường, đầy phòng của ông ấy. Lúc chôn xong, trở về cứ thấy buồng ngủ của ông ấy mùi thối khắm… Tìm mới lôi ra dưới gầm giường một bao tải quần áo đầy máu me của ông ấy… (cụ khóc)… Nhà cửa, tất cả đều bị lục tung, bản đồ đất dán trên tường bị xé bỏ hết. Người ta bê mất đi cái hòm gỗ có để bản đồ, hồ sơ giấy tờ đất đai… đều ở trong ấy hết… Lấy hết rồi bác ạ! (cụ khóc…)” Tôi nói: “Sao biết họ rục rịch tấn công vào làng mà chẳng cất giấu đi nơi khác cho an toàn?” Cụ Thành bảo: “Có ai ngờ được đâu. Ông cụ nhà tôi tin vào ông Trọng chống tham nhũng lắm! Ông ấy tin ông Trọng, ủng hộ ông Trọng, ủng hộ đảng tuyệt đối… Ai ngờ đâu được bác ơi!” Cụ lại khóc… Tôi hỏi tiếp: “Ngoài bê mất hòm tài liệu đất đai, họ còn lấy đi cái gì nữa không?” Cụ trả lời: “Nó lấy mất chiếc ô tô trả góp của vợ thằng Uy, bê mất 2 cái két sắt của nhà Công và nhà Chức.”
Tôi hỏi tiếp: “Nghe người ta nói rằng hôm ấy có 20 thằng nghiện được cụ Kình nuôi trong nhà… đã chống người thi hành công vụ ghê lắm cơ mà cụ?” Cụ Thành bảo: “Làm gì có thằng nghiện nào! Nhà tôi ăn còn chả đủ, làm gì có tiền nuôi ai? Ông nhà tôi mua một xuất bánh cuốn ăn sáng còn phải xẻ, nhường cho tôi một nửa, bảo tôi ăn để còn uống thuốc… ” Cụ Thành nghẹn lại không nói thêm được gì.
Tôi hỏi tiếp: “Thế hôm ấy, mấy anh công an đã chết như thế nào, cụ và gia đình có biết không? Có phải mấy anh em nhà mình ném bom xăng xuống cái giếng trời làm họ bị chết cháy không?” Cụ Thành lại vật ra kêu giời ơi…! Đúng lúc ấy, mấy người hàng xóm và hai người con gái của cụ Thành bước vào, mọi người đồng thanh đáp: “Cả làng không ai nhìn thấy, không ai biết họ chết thế nào, không ai biết họ chết lúc nào, khi nào, sau này chỉ nghe công an nói… (mấy người quả quyết)… Tôi hỏi tiếp: “Vậy, vì sao mấy anh em, chú cháu lại nhận là ném bom xăng xuống giếng trời đốt cháy họ?” Cụ Thành và mấy người nói: “Cũng chả biết, chắc họ đánh đau quá, bắt phải nhận thôi, chứ thằng Uy vừa ló mặt ra sân thượng đã bị người ta bắn gãy tay, còn thả chó ra đuổi cắn… thì ai có thể chạy sang tận sân nhà bên để ném bom xăng…?”
Tôi hỏi tiếp: “Thế cho tới nay, gia đình đã biết tin anh Chức thế nào không?” Tất cả đều lắc đầu, trả lời “Không”. “Sức khoẻ của cụ và cháu bé 3 tháng tuổi giờ ra sao?” Cụ Thành nói: “Tôi cứ bị ho suốt từ hôm đó đến nay, tối đến đóng cửa đi ngủ, cái mùi thuốc súng, hơi cay, khói ám cứ gây gây kinh lắm. Còn cháu bé thì đang bị viêm phổi.” Tôi lặng đi… nghĩ “viêm phổi với một cháu bé hơn ba tháng tuổi mà không được đi viện thì vô cùng nguy hiểm”. Tôi chợt nhìn mấy chị con gái của cụ Kình, họ đang gục xuống khóc… Trời ơi! Ai cũng hiền lành, chất phác như hạt lúa củ khoai thế này mà sao miệng lưỡi người đời thêu dệt nên nhiều chuyện hoang đường, độc ác thế? Tôi chỉ biết vỗ về, động viên họ mấy câu rồi xin phép ra về…
Thú thật! Lúc xe chạy gần đến xã Đồng Tâm, tim tôi đã đập hồi hộp. Đến làng Hoành… tim tôi như ngưng lại… Bước vào ngôi nhà đầy “huyền thoại”, tim tôi như vỡ nát… Thời gian có rất ít bên người thân của cụ Kình nên tôi chỉ hỏi được chừng ấy câu, nhằm giải mã cho những gì mà truyền thông của nhà nước công bố trên toàn quốc về “cuộc trấn áp băng nhóm tội phạm khủng bố ở Đồng Tâm của họ và cả hàng chục ngàn DLV tung tin thất thiệt, hàng triệu người nghe thông tin một chiều mà thương vay, khóc mướn, thoá mạ, chà đạp lên những người dân yếm thế, vô tội nơi đây… Còn cậu em thì phải ở bên ngoài cảnh giới… Hú vía! Hai chị em cùng đi thắp nén nhang cho người quá cố oan uổng mà cũng đâu có được an tâm, người ở ngoài, người vào trong…
Hi vọng một ngày nào đó, Đồng Tâm phải được làm sáng tỏ, trả lại công bằng cho người đã nằm xuống và cả người còn sống…
fb: Lã Minh Luận
Xem một phóng sự của VOA tiếng Việt về một lễ hội , Việt nam bây giờ gọi như thế, nhân Tết Nguyên Đán 2020, một phụ nữ trung niên, khi được phỏng vẫn là đến những chỗ đông người thế này khi dịch cúm corona đang lan truyền thì có ngại vấn đề gì.
Bà trả lời : đã có nhà nước lo nên cứ đi chơi.
Ối Cụ Kình ơi, Cụ sống khôn thác thiêng, Cụ làm ơn về báo mộng cho cái bà ấy rằng : tin theo nhà nước cs VietNam thì có ngày chết không kịp ngáp, như tao đây này.
Con cảm ơn Cụ ạ.
Đọc bài này lại nhớ đến một bài khác vì cả 2 đều cùng một giuộc.
Thực lòng thì chẳng muốn nói đến . Đã định tha làm phước. Nhưng bèo nhèo bên tai mệt quá, ” cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng. ”
Số là bài viết kia cho rằng những người không buồn rầu thương tiếc một ông già 84 tuổi vì “nghĩa lớn quên mình ” thì là không có lương tri.
So với năm sinh của ông thì vào thời gian cải cách ruộng đất, ông đã là một thiếu niên 15, 16 tuổi. Ông hẳn biết thế nào là sự tàn bạo của chính sách giết người cướp đất của cs Việt Nam.
Ông đi theo 1 thằng bợm và một lòng tin vào sự lãnh đạo của 1 đảng cướp cho đến giờ phút cuối cùng, theo lời kể của bà vợ.
Thế thì ông thiệt thân vì sự ngu dốt của chính ông.
Cũng như những người dân Việt Nam Cộng Hoà tin vào lời hứa hưu chiến để ăn Tết của cs Bắc Việt để rồi nhà tan người chết, những cái chết thảm khốc : có bằng chứng cho thấy có người vẫn còn sống khi bị chôn trong những hầm tập thể. Cả thành phố Huế “ngày đầu năm nhang khói khóc người thân .” Cả miền Nam chảy nước mắt đau thương. Họ biết là họ phải trả giá cho sự cả tin của họ.
Không nghe người miền Bắc nào đồng cảm hay thương xót. CÓ NGHĨA LÀ NGƯỜI MIỀN BẮC ĐỀU LÀ NHỮNG NGƯỜI KHÔNG CÓ LƯƠNG TRI, phải thế không ??
Ngoài ra, dất ấy là ĐẤT ĐƯỢC CẤP PHÁT, NGHĨA LÀ ĐẤT LẤY TỪ TAY NGƯỜI ĐÃ BỎ TIỀN RA MUA. Đó là đất ăn cướp. Có vay thì có trả..
Nếu nói chuyện cho sòng phẳng thì phải nói như thế đấy.
Bài viết cũng được đăng ở BBC cùng ngày, thêm video của cụ bà Thành.
Trích từ bài viết, “Ông cụ nhà tôi tin vào ông Trọng chống tham nhũng lắm! Ông ấy tin ông Trọng, ủng hộ ông Trọng, ủng hộ đảng tuyệt đối…”
“thằng Uy vừa ló mặt ra sân thượng đã bị người ta bắn gãy tay, còn thả chó ra đuổi cắn… thì ai có thể chạy sang tận sân nhà bên để ném bom xăng…?”
“Hi vọng một ngày nào đó, Đồng Tâm phải được làm sáng tỏ, trả lại công bằng cho người đã nằm xuống và cả người còn sống…”
Đúng là chúng ta chỉ còn có cách khóc cho cụ Kình & dân Đồng Tâm. Cụ hơn 60 tuổi đảng, tin vào đảng cs, vào ông Trọng, và không biết là cụ đã đặt niềm tin vào Các Mác.
“Tư tưởng Các Mác trao quyền lực tuyệt đối cho nhà nước kiểm soát tôn giáo, gia đình, sở hữu cá nhân, tự do và dân chủ. Tất cả điều này phải biến đi để có thể hoàn thành viễn kiến của Marx cho một thiên đường trấn gian.” (dùng từ của Paul Kengor)
Tổng bí thư, Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng ký quyết định truy tặng Huân chương Chiến công hạng nhất cho 3 chiến sĩ công an hy sinh trong khi làm nhiệm vụ tại xã Đồng Tâm, trong khi cụ phải bị giết chết, ngân hàng giúp cụ bà bị phong tỏa, để nêu cao tư tưởng Các Mác, của ông Trọng, người cụ đặf niềm tin, của đảng cộng sản VN.
Cộng sản đã giết khoảng 100 triệu người, đang giữ 1 tỳ người như người VN làm nô lệ cho chế độ cộng sản này.
“Bất cứ nơi nào tư tưởng Mác thực hành, đời sống trở nên tồi tệ – không ít nhưng nhiều. Không có một ngoại lệ nào cho quy luật này. Nga, đông Âu, China, Bắc Hàn, Việt Nam, Cuba, Venezuela, Bolivia, Zimbawe. Bất cứ nơi nào Mác xít đến, kinh tế sụp đổ, khủng bố và đói khát đi theo.” (trích từ Paul Kengor)
Rất đau khổ cho người dân VN, ở chế độ đảng trị cộng sản, người dân VN không có gì để phòng thân, tôn giáo, tư tưỏng, gia đình bị kiềm chế, tài sản nhà đất không có quyền giữ, không có tự do, và vô dân chủ.
Trong khi đó thế giới tự do hay nước Mỹ chỉ có thể coi là trợ giúp về kinh tế, một chút về nhân quyền. Những tổng thống Mỹ thăm VN đã từng phát biểu thể chế (cộng sản hay tự do) là do VN tự định đoạt. Do đó điều này tùy người dân VN, như các tổng thống Mỹ đã tuyên bố không can thiệp, dù họ tăng nhiều liên hệ với đảng cộng sản VN. Và chúng tôi hay gọi là Mỹ bảo kê VC với mục đích cho người Việt hiểu rằng người dân phải tự lật đổ VC.
VOA gần đây có đăng bài: CSIS dự báo 2020: Mỹ, VN đẩy mạnh quan hệ; Biển Đông có nguy cơ cao.
Trước hết VN cần lật đổ đảng cộng sản thì những liên hệ giữa Mỹ & thế giới tự do gia tăng, mới có ý nghĩa. Nghĩa là Mỹ chỉ không thể giúp đảng csVN như sẽ giúp Phi, là nước tự do, nếu biển Đông dậy sóng vói Trung Cộng.
Làm thế nào để lật đổ đảng cộng sản VN là tùy người dân VN.
“Nếu là đụng độ giữa Trung Quốc với Việt Nam, Mỹ sẽ lên án ồn ào song sẽ không có gì khác nhiều hơn như vậy. Nhưng nếu ‘sự cố’ xảy ra giữa Trung Quốc và Philippines, Washington sẽ có nhiều động lực hơn để giúp đỡ.” (Greg Poling)
Những tin quốc tế nói khá nhiều về VN trong thời gian gần đây. Xin phép và cảm ơn VOA được trích dẫn vài điểm quan trọng trong những dự báo này:
“Trong số các nước châu Á, Việt Nam được dự báo sẻ ngả về Mỹ nhiều nhất trong năm 2020”.
Tuy nhiên, đối tác chiến lược là từy Hà Nội.
“Tôi nghĩ Mỹ sẽ hoan nghênh ý tưởng nâng cấp quan hệ từ đối tác toàn diện lên đối tác chiến lược”, tiến sĩ Searight nói, “Hà Nội phải cân nhắc các lựa chọn. Hà Nội rất thận trọng trong việc cân bằng các mối quan hệ với các đối tác, đặc biệt là Trung Quốc. Vì vậy, họ phải cân đong đo đếm phản ứng bực bội của Trung Quốc”.
“Trong năm ngoái, Việt Nam đã đối đầu với Trung Quốc ở vùng biển, đổ nguồn lực và nỗ lực vào để phô diễn sức mạnh. Việt Nam có thể thắng trong một vài lần chạm trán, nhưng không thể thắng trong ‘cuộc chiến’ này, nếu xét đến lực lượng của Trung Quốc. Việt Nam không thể huy động lực lượng để đối phó với Trung Quốc trong mọi lần Trung Quốc ra tay hành động. Trừ khi có sự thay đổi lớn nào đó, sẽ không ai ngoài Trung Quốc có thể khoan thăm dò ở vùng có tranh chấp trên Biển Đông”, ông Poling đưa ra nhận định.
“Trả lời câu hỏi của phóng viên VOA liệu Mỹ sẽ có hành động gì nếu “sự cố” xảy ra ở Biển Đông, chuyên gia Poling cho rằng nếu là đụng độ giữa Trung Quốc với Việt Nam, “Mỹ sẽ lên án ồn ào song sẽ không có gì khác nhiều hơn như vậy”.
“Nhưng nếu “sự cố” xảy ra giữa Trung Quốc và Philippines, nước đồng minh có hiệp ước phòng thủ chung với Mỹ, Washington sẽ có nhiều động lực hơn để giúp đỡ, “có thể là tăng cường các trang thiết bị trên chiến trường, dẫn đến việc Trung Quốc phải rút lui”, ông Poling nói.”
“Đến nay, Mỹ và Việt Nam đã làm sâu sắc hơn mối quan hệ về quốc phòng với việc Mỹ bỏ cấm vận vũ khí sát thương năm 2016, viện trợ cho Việt Nam một số tàu tuần duyên cỡ lớn, và Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ thăm Việt Nam lần gần đây nhất là vào tháng 11/2019. Nhưng giữa hai nước mới chỉ có Bản ghi nhớ về hợp tác quốc phòng ký hồi năm 2011.”
https://www.voatiengviet.com/a/csis-du-bao-2020-my-vn-day-manh-quan-he-bien-dong-nguy-co-cao/5256859.html
Các anh dư lợn viên và cái gọi là “lực lượng 47” nên thưa với cái đảng đĩ bợm của các anh là trả chân lại cho ông Kình chứ.
Cái bọn đầu sỏ họ vẹm sau khi ăn thịt đồng loại theo phong cách “đạn cộng sản xuyên sỏ cộng sản” thì cũng nên nhả xương ra. Có lý nào ăn thịt người mà nuốt luôn xương như thế.
Ối đảng ôi, đảng ăn của dân không từ một thứ gì. Có cái chân ông Kình mà đảng viên chia nhau để nhậu ngày Tết quả thật kinh tởm. Các vẹm cha vẹm con ăn cho biết mùi vị thịt đồng loại như thế nào đấy hử ?
Ối đảng ôi, trả chân lại cho ông Kình !