Tin từ Vnexpress 19.4.2017:
LTS: Điều gì đang xảy ra trong thôn Hoành – trung tâm của xã Đồng Tâm ? Quý độc giả Đàn Chim Việt có thể tìm thấy một phần câu trả lời từ bài viết của Bảo Hà – một phóng viên đi trực tiếp hiện trường…
Đối thoại ở thôn Hoành
19/4/2017 | 04:56 GMT+7
3 tiếng mất liên lạc với toà soạn khi về Mỹ Đức khiến nhiều người lo lắng, chuyện gì đã xảy ra với tôi.
Cho tới sáng 16/4, mọi cánh cửa thông tin về xã Mỹ Đức chỉ le lói một vài tia yếu ớt. Câu chuyện mà ai cũng có thể truyền tai nhau là chiều 15/4, một đoàn cảnh sát gồm cả cơ động, công an, cán bộ huyện đã xảy ra xô xát với hàng ngàn người dân, sau hoạt động bắt người theo quyết định khởi tố đã có từ trước đó hơn một tháng. Hàng chục cảnh sát, công an, cán bộ huyện đã bị dân giữ lại tại nhà văn hoá thôn Hoành, xã Đồng Tâm, huyện Mỹ Đức.
Tôi và một phóng viên nam lên đường tới Mỹ Đức với một sự thôi thúc phải tìm ra câu chuyện gì thực sự đang diễn ra.
Gần đến nơi, thấy từng nhóm người cả cảnh sát, cả người mặc thường phục đứng lố nhố khắp trên con đường vào xã tôi đã run. Tôi chỉ là một phụ nữ, tôi còn có con nhỏ. Tôi dừng lại một quán trà ven đường lân la đến nửa ngày. Nhưng qua giờ trưa, tôi thấy mình không thể chịu nổi nữa. Tôi tự hỏi: Vì sao đã đến tận nơi này rồi lại ngồi đây để trở về ngờ vực? Tôi có linh cảm có một câu chuyện chẳng lành đằng sau những video chỉ thấy gào thét, chỉ thấy những hừng hực căm phẫn từ đám đông bắt bớ kia? Và tôi đã không kìm được bước chân của mình đến cổng làng, sau khi để lại toàn bộ giấy tờ, tư trang cho người đồng nghiệp ở vòng ngoài, chỉ mang theo 2 thứ: ghi âm và điện thoại.
Nhưng khi vừa kịp thấy đám đông đứng đầu đường dẫn vào thôn Hoành, vừa thoáng qua những thân gỗ to lù lù chắn ngang đường làng, tôi đã bị nhiều bàn tay lôi lại. Tôi giật bắn người: hàng chục đôi mắt phụ nữ lọt ra từ khuôn mặt bịt kín khẩu trang đang đổ dồn về mình. Những người đàn ông chạy ào tới túm áo tôi.
Những câu hỏi như thét lên: “Mày là ai? Từ đâu đến? Đến đây làm gì?”. Tôi không biết mở lời từ đâu, bởi không thể gào to như họ. Tôi run rẩy.
Mất một hai phút để tự trấn tĩnh, tôi nói mình là phóng viên. Nhưng dân làng nói tôi phải có thẻ ngành. Toàn bộ giấy tờ tôi đã để bên ngoài vì không thể đoán trước thái độ của những người dân ở đây với nhà báo như thế nào. Không xuất trình được giấy tờ, tôi bị một người đàn ông và một phụ nữ áp giải bằng xe máy vào sâu bên trong.
Họ chở tôi vào làng, len lỏi qua những chướng ngại vật đã dựng lên. Dọc hai bên đường, từng tốp người già, trẻ, lớn bé đứng ngồi nhấp nhô. Khi nhìn thấy người lạ mặt, họ bật dậy và lại tiếp tục những câu hỏi như gào lên: “Nó là ai? Sao lại vào đây?”.
Người làng chở tôi đến trước một khu nhà văn hoá thôn Hoành: Nơi đang giữ hàng chục người thực thi công vụ. Chúng tôi dừng lại trước cánh cổng sắt đóng chặt nhiều lớp khoá. Trong khoảng sân lớn, có vài chục người: đàn ông trung niên, thanh niên, phụ nữ… Người ngồi, người nằm ngủ, bên cạnh đều có sẵn gậy nhỏ.
Thấy tôi, người dân bật dậy, đổ dồn những ánh nhìn cảnh giác cùng tức giận. Có một người đàn bà mặt giận dữ nói nhất định phải khám người tôi. Những người đàn ông bình tĩnh cũng không khuyên nổi bà. Bà dẫn tôi vào một căn phòng nhỏ, bắt cởi quần áo. Tôi run lên. Đời tôi chưa từng nghĩ có một lúc mình sẽ nhận sự xúc phạm lớn đến vậy.
Thấy chiếc khuy quần, người đàn bà cũng nghi ngờ đó là một thiết bị ghi âm, ghi hình nguỵ trang nào đó. Người đàn bà vừa khám vừa hét lên những câu chuyện không đầu không cuối. Hóa ra bà là người thân của một trong 4 người Đồng Tâm vừa bị bắt giữ. Mọi sự tức giận, sợ hãi trong tôi bỗng tan biến. Trên gương mặt khắc khổ, giận dữ của người đàn bà hiện lên sự hoang mang, sợ hãi. Tôi hợp tác để bà khám bất kỳ gì bà muốn và hỏi chuyện. Bà ứa nước mắt kể rằng đời mình chưa bao giờ phải chứng kiến cảnh bắt người như hôm qua. Người phụ nữ ấy không chịu đựng nổi.
Tôi chợt nhận ra, họ cũng là người nông dân giống như bố mẹ mình, ẩn sau những câu nói ác khẩu là sự hiền lành, đôn hậu, và thậm chí là yếu đuối. Tôi bình tĩnh trò chuyện cùng bà.
Nhưng cuộc nói chuyện liên tục bị ngắt quãng. Những người xung quanh chen vào, tiếp tục đòi khám người lần nữa, bắt tôi mở khóa điện thoại để lục soát, cáo buộc tôi là “người được cài vào thôn”. Nhưng bà gạt họ đi, và cứ thế kể. Người ta mắng bà: “Cô có biết đây là ai không mà cô kể?”. Bà mặc kệ.
Người phụ nữ ấy có một khát khao được nói, và những gì bà cần, là một sự lắng nghe.
Sau một hồi, những người xung quanh không để bà nói tiếp nữa. Họ quyết định đuổi tôi ra khỏi xã, tịch thu ghi âm và điện thoại. “Nếu các bác không nói với cháu, thì vĩnh viễn không có ai biết chuyện gì đã xảy ra ở đây” – tôi cố gắng thuyết phục. Có một lúc, tôi thậm chí đã nghĩ đến việc sẽ ở lại đây đêm nay: họ sẽ giam tôi, nhưng như thế cũng không sao, tôi sẽ biết được thêm nhiều điều. Tôi không còn thấy sợ người dân nữa. Chỉ có một vấn đề, là họ không đồng ý để tôi gọi một cuộc điện thoại về nhà cho gia đình yên tâm.
Rồi một ai đó để ngỏ khả năng, rằng nếu tôi là phóng viên đàng hoàng của một cơ quan báo chí tử tế, thôn Hoành sẽ chào đón tôi quay lại. Vài thanh niên áp giải tôi ra ngoài thôn. Tôi lấy giấy tờ và xin quay lại.
Lại đi qua những đoạn đường đầy ắp người, nhưng chào đón tôi lúc này là những ánh mắt đã dịu lại. Thấy tôi quay lại, hết phụ nữ, lại đến đàn ông đều muốn kể chuyện. Có người vì xúc động mà nói đứt quãng không thành câu. Họ đã chấp nhận nói chuyện điện thoại với toà soạn và cam kết: đảm bảo an toàn tuyệt đối để tôi trở về.
Câu chuyện tôi lắng nghe sau đó không như những gì bên ngoài đang run sợ. Họ khẳng định không tưới xăng lên người cảnh sát. Họ còn cử riêng một gia đình hàng ngày nấu cơm cho các cán bộ ăn, dẫn cán bộ đi vệ sinh, tắm rửa.
Họ còn muốn kể câu chuyện nhiều hơn như thế với tôi, nhưng trời sắp tối, họ muốn đưa tôi ra về để được an toàn. Tôi hiểu vẫn còn có những người cực đoan không thấy thoải mái với một người lạ trong thôn vào lúc này.
Tôi đã bắt đầu hành trình trong thôn Hoành bằng sự sợ hãi đến cứng người, nhưng ra về với tâm trạng bình yên. Đưa tôi ra khỏi thôn, những người đàn ông, phụ nữ bỏ gậy xuống, rời đi những ánh mắt giận dữ, họ lại trở về với sự đôn hậu của những người dân quê. Sau những đống sỏi đá ngồn ngang đổ xuống làm chướng ngại vật là những biểu ngữ: “Không chống chính quyền”.
Nếu hôm ấy, tôi đi thẳng về Hà Nội sau khi được thả ra, tôi sẽ vĩnh viễn chỉ nhìn thấy một nửa bức tranh. Và đó là nửa tối ám, đầy những ánh mắt long lên vì giận dữ, đầy cảm xúc tiêu cực. Nhưng tôi đã quay lại, và chủ động đối thoại, để may mắn được nhìn thấy sự hồn hậu và nỗi khát khao được bày tỏ trong chính những gương mặt ấy.
Khoảng cách giữa một con người đầy hằn học cầm gậy gỗ, với một con người chất phác của nông thôn, dường như chỉ là một cuộc trò chuyện cầu thị. Nhiều người trong số họ chỉ có nhu cầu được lắng nghe.
Một cuộc đối thoại thực sự công khai đang được chờ đợi.
Bảo Hà
——————————
Tin từ Foreign Policy 17.4.2017:
LTS: Thông tin vụ Đồng Tâm đang lan tỏa ra khắp thế giới, đã được đưa lên một trong những báo lớn tại Hoa Kỳ: tờ Foreign Policy. Xem ra, lấy thúng úp voi không phải là việc dễ thực hiện. Thế giới đang theo dõi cách hành xử của chính quyền Hà Nội…
(Bản dịch của fb Mai V Pham)
Một làng Việt Nam đang giữ hơn một chục cảnh sát làm con tin
17/4/2017 (Foreign Policy) – Những người dân ở ngoại ô Hà Nội đang tạm giữ 12 công an và hơn một chục người khác làm con tin trong một vụ tranh chấp đất đai. Sự bế tắc này rất hiếm xảy ra ở chế độ Cộng sản Việt Nam, nơi thường xảy ra xung đột đất đai, nhưng những người biểu tình phản đối thường có rất ít quyền lợi. Hơn 30 người hiện đang bị giam giữ ở Mỹ Đức, một ngôi làng bên ngoài thủ đô.
Vụ đụng độ bắt đầu vào ngày thứ bảy, khi các quan chức địa phương bắt giam 4 người dân làng, sau khi các nhà chức trách lập kế hoạch chiếm 116 mẫu đất, và bị cáo buộc là không bồi thường công bằng. Các quan chức chính quyền địa phương đã giao đất cho Viettel, công ty viễn thông lớn nhất của Việt Nam do quân đội điều hành, theo trang web của Tổ chức Bảo vệ Nhân quyền Việt Nam.
Các vụ tranh chấp đất đai là một trong những xung đột chính giữa người dân và chính quyền ở Việt Nam. Năm 2012, các khiếu nại về đất đai chiếm 70% trong tổng các khiếu nại nộp đến chính phủ. Chính quyền địa phương có thể thỏa thuận với các các công ty nhà nước, trục xuất những người nông dân từ đất của họ mà không cần bồi thường.
Đảng Cộng sản đã cai trị Việt Nam kể từ năm 1975, khi nó thực hiện theo phong cách nông nghiệp tập trung kiểu Bắc Kinh và nền kinh tế bao cấp. Bắt đầu từ những năm 1980, sau khi các chính sách này làm xói mòn đất nước trong cảnh đói nghèo, đảng đã đổi mới, hoặc cải cách kinh tế, nhằm tạo ra một nền kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa. Nhưng cải cách vẫn còn chưa đầy đủ. Luật Cải cách ruộng đất năm 1993 cấp quyền sử dụng đất cho cá nhân, nhưng không có khung pháp lý cho phép sở hữu đất đai. Điều đó khiến cho người nông dân dễ bị cưỡng chiếm đất đai bởi các công ty nhà nước vì giá đất tăng vọt trong bối cảnh tăng trưởng cao, đặc biệt là ở các trung tâm đô thị.
Bất đồng chính kiến thì rất nguy hiểm ở Việt Nam, nơi ít có sự bảo vệ về nhân quyền và tự do ngôn luận. Tuy nhiên, các vụ bắt giữ đất đai và cưỡng chế thường chạm đến đầu não quốc gia. Trong một số trường hợp, các phương tiện truyền thông nhà nước đã ủng hộ các chủ sở hữu đất chống lại chính quyền. Năm 2012, các quan chức địa phương đã trục xuất một nông dân nuôi cá tên là Đoàn Văn Vương ra khỏi đất của ông, xông vào nhà ông và bắt giam ông sau khi ông ta cố gắng bảo vệ đất đai bằng súng và mìn. Các phương tiện truyền thông do chính phủ hậu thuẫn đã tiến hành một loạt các bài báo tỏ sự cảm thông với ông Vương, làm dấy lên sự phẫn nộ của công chúng trên khắp đất nước, và Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã phải can thiệp, trừng phạt các quan chức địa phương và buộc họ phải trao trả lại đất đã bị tịch thu.
Lưu
Lưu
Lưu
Nhu moi nguoi da biet hien tinh cua Ba Con o Dong Tam rat khon kho va nguy hiem ! Moi sinh hoat
thuong nhat da bi ngung lai ! Con Tre khong duoc den Truong ! Nguoi gia , yeu dau , khong duoc den
Benh-vien cuu chua ! Luc nao cung o trong tam trang lo so !So phan ? tuong-lai mu mit !
Theo toi, de giai quyet sinh hoat trong Lang , moi xom Ba Con nen to-chuc , chia phien nhau , nay nha Ong A mai nha Ba B…v..v.. lan luot giet heo nha, chia chac, trao doi lan nhau, de song qua giai
doan kho khan nay ! Rau thi nha nao cung co roi !