Sau 1963, tình thế xã hội, chính trị, quân sự có nhiều dấu hiệu xấu đi. Tình thế mỗi ngày mỗi bi quan tỏ ra lúng túng, rối loạn, không đường lối, thiếu cả chính nghĩa đến tính hợp pháp. Sự bất tài càng rõ nét nơi các nhà lãnh đạo miền Nam sau 1963. Họ thay đổi chính phủ như cơm bửa tạo ra một tình thế bất ổn chính trị.
Nghĩ là có một khoảng trống chính trị về quyền lực nên một năm thay đổi ba bốn chính quyền.
Tâm trạng giới trẻ và giới trí thức rơi vào tinh trạng chán nản và mất tin tưởng hay trăn trở muốn đi tìm một giải pháp cứu nguy miền Nam.
Khuynh tả với thành phần thứ ba xuất hiện như một giải pháp của không giải pháp.
Kể từ đây, gió đổi chiều. Lý Chánh Trung nổi bật lên như một người trí thức tiêu biểu nhất! Trí thức khuynh tả đã ra đời trong hoàn cảnh này và thuộc nhiều dạng, nhiều thành phần, nhiều mức độ.
Có loại như Thích Nhất Hạnh, Thích Trí Quang, Chân Tín, Nguyễn Ngọc Lan, Trương Bá Cần, Phan Khắc Từ, Huỳnh Công Minh, Thiện Cẩm. Hầu hết thuộc giới tu sĩ công giáo hay Phật giáo. Cái lợi điểm của những vị này là bộ áo nhà tu – mầu nâu hay mầu đen không đáng kể – mặc bộ áo nhà tu như một thứ lá chắn chính trị không ai dám đụng tới họ. Phần lớn chỉ sau 1975, họ mới ló dạng và cho biết họ là ai.
Có loại trí thức tham gia tích cực như Ngô Bá Thành, Ngô Công Đức, Lý Quý Chung, Trần Ngọc Liễng, Hồ Ngọc Nhuận, Vũ Hạnh, Lý Chánh Trung, Nguyễn Trọng Văn, Lữ Phương, Nguyễn Hữu Hiệp, Trần Hữu Lục, Châu Tâm luân, Ngô Kha, Thế Nguyên.
Họ được coi là trí thức thiên tả và sau tự nhận là trí thức thuộc lực lượng thứ ba -Troisième force – rồi lần lượt ngả theo cộng sản và chịu sự chỉ huy của cộng sản.
Ở miền Trung có Lê Khắc Quyến, Tôn Thất Hanh, Lê Tuyên, Mai Văn Lễ, Cao Huy Thuần, Ngô Kha, Nguyễn Đắc Xuân, Hoàng Phủ Ngọc Tường mà mức độ ngả theo cộng sản cũng khác nhau. Có theo đậm, có theo một cách chừng mực, nửa chân trong chân ngoài. Loại đông nhất chiếm đa số chỉ lên tiếng phản kháng – trí thức thiên tả – mà không hẳn ngả theo cộng sản.
Thành phần đông đảo chiếm đa số của nhóm trí thức thiên tả là thái độ không nhập cuộc. Có thể gọi chung là trí thức sa lông chỉ nói mà không dám làm, chỉ viết mà không thực sự dấn thân nhập cuộc.
Họ là những trí thức, giáo sư, nhà văn, có cả sĩ quan trong quân đội VNCH. Đứng đầu là Nguyễn Văn Trung rồi kéo theo Trần Bích Lan tức Nguyên Sa, Nguyễn Khắc Ngữ, Diễm Châu, Trịnh Viết Đức, Nguyễn Đông Ngạc, Thảo Trường, Nguyễn Tử Lộc, Đỗ Long Vân, Thái Lãng, Thế Uyên.
Và nhiều tên tuổi khác viết cho Đất nước, Hành Trình như Nguyễn Quốc Thái, Du Tử Lê, Bùi Khải Nguyên, Trần Văn Toàn, Huỳnh Kim Khánh, Bùi Tiến, Sầm Thương, Thế Phong, Nguyễn Tử Quý, Ngô Thế Vinh, Trần Tuấn Nhậm, Võ Hồng Ngự, Nguyễn Quốc Thái, Hoàng Ngọc Biên, Cao Thanh Tùng, Chu Vương Miện, Hương Khê, Thái Lãng, Luân Hoán.
Mặc dầu viết cho Hành Trình, Đất Nước hay Trình Bày, mặc dầu bầy tỏ thái độ băn khoăn có thể bất mãn, họ vẫn có tư thế độc lập.
Nhóm Hành Trình không phải đơn độc. Bên cạnh đó còn có nhiểu nhóm khác như Lực Lượng Tranh Thủ Cách Mạng, Phong trào Dân Tộc Tự Quyết, Ủy Ban Vận động Hòa Bình, Phong trào Bảo vệ Hòa Bình, Hạnh Phúc dân tộc và cuối cùng là Lực Lượng Hòa Giải Dân Tộc.
Những phong trào này – dù chỉ là những tên gọi khác nhau – có dấu hiệu cho người ta ngờ vực là con bài của cộng sản như trường hợp Thích Quảng Liên.
Bên cạnh đó còn có những phong trào văn nghệ phản kháng, trở về nguồn như Phong trào Du Ca, Tâm Ca, Da Vàng Ca. Những phong trào văn nghệ này thực chất có thể chỉ là những khát vọng Tuổi trẻ và không có những vận động chính trị hay sự xâm nhập của cộng sản.
Và vì thế, nó được nhiều người trong giới trẻ hưởng ứng tham gia.
Cho nên việc phân định ranh giới rõ rệt các nhóm trí thức khuynh tả không phải là một điều dễ dàng gì.
Nhưng nhìn chung, nhóm Hành Trình được coi là nhóm khuynh tả tiêu biểu. Đa số những người trong nhóm đã ở tuổi trưởng thành, có sự nghiệp vững vàng và họ tham gia với tính cách tự nguyện.
Sợi dây nối kết họ lại với nhau chỉ vì họ có một số quan điểm khá tương đồng có thể gói trọn trong một số ý tưởng nòng cốt sau đây:
– Chống mọi hình thức can thiệp của Mỹ vào miền Nam. Điều mà có thể chính ông Diệm, ông Nhu cũng chủ trương như thế.
– Chống lại cuộc chiến tranh đang diễn ra mà theo họ, đó chỉ là một thứ chiến tranh ủy nhiệm.
– Gián tiếp chống lại chính quyền miền Nam mà theo họ chỉ là tay sai bản xứ do Mỹ chỉ đạo.
– Cổ võ cho một quan điểm Cách mạng Xã hội không cộng sản được gọi là đường lối thứ ba.
Phải nhìn nhận rằng đa số thành viên chính của tờ Hành Trình đểu là người công giáo, nhưng với chủ điểm và đường lối của họ đã tách rời khỏi đường lối chung của Hội đồng Giám Mục Việt Nam cũng như giáo dân Việt Nam.
Nhất là nó đi ngược với đa số người công giáo nói chung.
Trên căn bản, những người công giáo đa số thầm lặng này vẫn khẳng định vị thế đối kháng với chính quyền miền Nam. Nhưng không có nghĩa là ngả theo cộng sản.
Nội dung các bài viết nhất là nhóm Đất Nước, Hành Trình thường bầy tỏ nỗi băn khoăn, trăn trở về thời cuộc, về hiện tình đất nước và muốn tìm ra những giải pháp và hướng đi cho mình.
Đó là các bài viết mang tựa đề như: Cùng nhau cảm thức về một nỗi buồn nhược tiểu, Cách mạng của người nghèo, Độc tài hay dân chủ, Tìm một hướng đi cụ thể cho cuộc cách mạng Việt Nam, Cách mạng và dân chủ.
Nhưng chỉ đến đây là điểm chung, điểm dừng lại, điểm rẽ ngoặc giữa Lý Chánh Trung và Nguyễn Văn Trung.
Họ khác nhau vì thái độ chọn lựa dấn thân, hành động hay không hành động.
Lý Chánh Trung cũng như Nguyễn Văn Trung và có thể nhiều người khác như giáo sư Châu Tâm Luân, Nguyễn Ngọc Lan, Chân Tín, luật sư Trần Ngọc Liễng đều nhận được những bức thư mật gửi đến họ dưới danh nghĩa sinh viên học trò gửi thầy mà thực sự do cộng sản nằm vùng giật giây. Trong đó, đại diện cộng sản tìm cách thúc dục đặt vấn đề tranh đấu, dấn thân cụ thể thay vì chỉ sống trong môi trường đại học viết bài.
Người thảo ra những bức thư ấy có thể là Trần Bạch Đằng, Phạm Chánh Trực hay Năm Nghị. Sau đó được giao những sinh viên như Trần Thị Lan tiếp xúc các vị trên.
Nhiều người trong số đó đã bị mắc bãy và chính họ – như trường hợp Lý Chánh Trung đã thú nhận.
Lý Chánh Trung viết:
“Chính anh em sinh viên đã kéo tôi ra khỏi tình trạng bất động ấy bằng lời mời gọi của họ. Sự dũng cảm ấy đập vào tim óc mọi người và bắt mọi người phải suy nghĩ.”
Nhất là trong bài viết: Nói chuyện với người học trò, ông ghi lại như sau:
“Theo con nghĩ, cần phải có một hành động cụ thể, kịp thời, không trí thức và hữu hiệu. Hành động cụ thể, kẻ cạn suy xét mới không ngộ nhận hành vi của thầy là một phản ứng nhất thời của lương tâm trí thức, hay một sự hiện diện tượng trưng, coi cho được với lịch sử.
Thầy chỉ suy tư về những nỗi đau khổ, những niềm tuyệt vọng của kẻ khác, mà thầy chưa nằm trong những nỗi đau khổ, những niềm tuyệt vọng đó.”
Thế đứng của thầy vẫn là ở ngoài, ở trên.
Thầy cũng đã suy tư về một cuộc cách mạng theo phương cách nào đó cho một lý tưởng công bằng xã hội mà em biết rằng thầy chỉ đứng ngoài cuộc cách mạng lý tưởng đó thôi.(17)
Đây là những lời lẽ khích động, đánh đòn tâm não, đánh vào tự ái của người trí thức. Lý Chánh Trung đã bị kích động và làm theo sự kích động ấy sau nhiều trăn trở, do dự. Ông đã bị đám sinh viên đằng sau là cộng sản giật giây và mua chuộc.
Và cũng kể từ đây có một Lý Chánh Trung đã lột xác, đã dấn thân, nhập cuộc.
Và cũng kể từ đây chia ngã rẽ với những người như Nguyễn Văn Trung.
Một bên rời bỏ tháp ngà suy tưởng, một bên tiếp tục con đường suy tư, nhưng ngại dấn thân, ngại nhập cuộc.
Và dần dần kể từ năm 1968, Lý Chánh Trung đã có thể tự coi mình là người của Đảng – đã tiếp xúc với người của Mặt trận, đã được đưa lên vùng mật khu, đã nhận chỉ thị, đã viết theo đường lối của Mặt trận.
Thay vì được điều động vào mật khu, Lý Chánh Trung được khuyến cáo ở lại thành phố, quấy phá bằng ngòi bút, có mặt trong các cuộc biểu tình, xuống đường của giới sinh viên.
Chính quyền Nguyễn Văn Thiệu thời bấy giờ cùng lúc phải đối đầu với hai mặt trận.
Ngoài Sài gòn, cuộc chiến được giải quyết bằng bom đạn, bằng những trận mưa pháo ban đêm vọng về thành phố ngủ không yên giấc vì những tiếng ì ầm. Binh lính ngày đêm phải đối đầu trực diện với cái chết từng ngày, từng giờ.
Trong thành phố là một trận chiến bằng hàng rào kẽm gai, bằng lựu đạn cay và những biểu ngữ, hô hào đủ kiểu.
Và Lý Chánh Trung đứng bên ngoài cổ võ:
“Khóc đi con, khóc cho quê hương của con đã rách nát như áo ăn mày, cho những cánh đồng loang lổ vỉ bom đan, xơ xác vì thuốc khai quang, cho những thành phố tanh ôi mùi tinh trùng Mỹ, cứt đái Mỹ, rác rến Mỹ, đô la Mỹ..
Khóc đi con, khóc cho các anh các chị con đang bị giam cầm, đánh đập mà không ai biết vì tội gì, và sắp được đưa ra xử trước một tòa án mà không ai tin.”(18)
Có nhiều cách móc nối. Và cộng sản đã móc nối được nhiều người, trên dưới cả trăm người.
Tôi không biết ai đã móc nối Lý Chánh Trung mà cứ như những điều ông trình bày thì có thể là học trò. Trường họp Nguyễn Trọng Văn cũng vậy. Riêng Nguyễn Văn Trung thì có ông Thanh Nghị (chồng bà Tâm Vấn) rủ Nguyễn Văn Trung, Nguyễn Đình Đầu, Nguyễn Ngọc Lan vào khu.
Nguyễn Văn Trung, Nguyễn Đình Đầu từ chối tham gia vào sinh hoạt chính trị. Chỉ có Nguyễn Ngọc Lan nhận lời và đã vào khu.
Những việc móc nối này, theo tôi, ngành mật vụ có thể biết, nhưng để yên, chỉ theo dõi. Bởi vì, theo một sinh viên hoạt động trong nhóm A17, đã có chỉ thị theo dõi và bắt Nguyễn Văn Trung. Nhưng rồi việc đó đã không được thực hiện.
Năm 1968 – Tết Mậu Thân là thời điểm quyết dịnh dứt khoát ai theo, ai không theo cộng sản. Có một lằn ranh rõ rệt, lộ mặt và nhiều khi không còn dấu diếm nữa.
Như Lý Chánh Trung tự thú nhận:
“Trong những năm đó, nhất là từ sau tết Mậu Thân, tôi đã tham gia hầu hết các phong trào đấu tranh công khai tại thành phố.”(19)
Ông xác định rõ hơn:
“Nhưng tôi cũng phải vượt qua nhiều khó khăn trở ngại, và nếu không có sự mời mọc, lôi kéo của những người trẻ tuổi, thì rất có thể tôi đã không tham gia đến mức độ ấy.”(20)
Nhưng những cái chung đó không đủ để nối kết họ làm một.. khi tình thế chuyển biến.
Nguyễn Văn Trung dừng lại ở bình diện nhận thức, phân tích, tra hỏi, bới tìm, chứng minh bằng lý luận.
Lý Chánh Trung viết ít chú ý đến mặt lý luận với nhiều độ cảm tính, viết bằng cả tâm tình, khơi dậy, đánh động và nhất là nhập cuộc, tham gia vào các cuộc biểu tình, xuống đường, và ở cuối đường gia nhập tổ chức cộng sản(21).
Rồi đến 1975 thì kết quả một người bị đi tù, một người được trọng vọng, cất nhắc.
Nhưng số phận sau cùng dành cho họ ra sao. Đó mới là điều quan trọng.
Lý Chánh Trung và nhóm Liên Trường
Nhóm Liên Trường(22) còn được gọi là nhóm Phục Hưng miền Nam. Rất có thể là do những người đứng ra khởi đầu như các ông Nguyễn Văn Lộc, Huỳnh Văn Đạo, Lý Quý Phát. Vả sau đó được sự hỗ trợ của các ông Phan Khắc Sửu, nhất là cụ Trần Văn Hương.
Theo giáo sư Lưu Trung Khảo thì do gợi ý của tướng Mai Hữu Xuân với tướng Trần Văn Đôn như một điều chỉnh lại tình trạng lép vế của người miền Nam so với người miền Bắc.
Sự phục hưng miền Nam thật ra chỉ là đòi quyền lợi, đòi chia ghế, đòi chức vụ mà đăc biệt xảy ra dưới thời cụ Trần Văn Huong – đặc biệt trong ngành giáo dục.
Các trí thức trẻ trong nhóm Liên Trường coi cụ Trần Văn Hương như một mẫu người miền Nam trong sạch, đạo đức, không tỳ vết chính trị. Họ đã ủng hộ cụ trong việc thành lập chính phủ và chỉ thực sự chán nản khi cụ Hương quyết định đứng chung liên danh với ông Nguyễn Văn Thiệu.
Vấn đề Liên Trường mặt trái của nó là vấn đề Nam-Bắc. Mà tiền sử của nó có thể từ thời Đàng Trong và Đàng Ngoài, thời Trinh-Nguyễn kéo dài gần ba thế kỷ.
Nó bắt đầu từ sự khoanh vùng địa lý, sở hữu đất đai và bảo vệ sở hữu đó nên phải đụng đến binh đao. Nhưng để biện minh cho một thứ chính nghĩa thì người ta phải vận dụng đến vấn đề lịch sử, luân lý và ngay cả một số huyền thoại, vấn đề chính tà để biện minh cho những tham vọng của cả hai phía.
Nhà Nguyễn thống nhất ngôi vua chưa đầy 60 năm chưa đủ thời gian để xóa, cào bằng những ranh giới phân biệt địa lý chính trị lịch sử giữa hai miền.
Khi ngưới Pháp chiếm Nam Kỳ, họ đã lợi dụng lá bài Nam-Bắc và chỉ 40 chục năm sau, 1940, họ đã đào tạo được những thành phần tay sai bản xứ có trình độ chuyên môn cho một loại trí thức Nam Kỳ tự trị. Thật sự thành phần này chẳng những kỳ thị Nam-Bắc, còn phân biệt giai cấp giàu-nghèo, giai cấp thống trị-bị trị như một thứ người ngoại quốc trên chính quê hương mình.
Khi người Pháp ra đi thì không có nghĩa là ảnh hưởng văn hóa Pháp không còn nữa. Nó tạo ra một tồn tích mà nay ta gọi là hiện tượng hậu thuộc địa.
Cái chết của Thủ tướng Thinh coi như một lời cảnh cáo cho những ai còn nuối tiếc nó.
Sau 1955, tưởng như vấn đề kỳ thị Nam-Bắc nay nó đã thuộc về lịch sử rồi. Nhưng cuộc di cư 1955 một cách gián tiếp như một cú sốc về văn hóa, xã hội. Cú sốc ấy hiểu được và không tránh khỏi được những đụng chạm phải có.
Ông Diệm có thể là người đã dẹp tan và giải mã được những đợt sóng ngầm ấy.
Sau 1963 – một thời kỳ nhố nhăng, đầy xáo trộn đã tạo dịp cho những cơ mưu chính trị ló đầu lên.
Cái nhen nhúm ấy thật sự chỉ nhằm một thế đứng chính trị chẳng khác gi cái thế đứng dựa vào các tôn giáo lớn như Phật giáo-Công giáo.
Người làm chính trị muốn có cái thế thì phải đi qua cổng nhà chùa hoặc cổng nhà thờ hoặc tính địa phương. Nhiều dân biểu đắc cử vì dựa vào cái thế địa phương của mình.
Theo lời Dương Văn Ba trong Hồi Ký Những ngã rẽ trong chương 5(23), của ông thì vào năm 1965, Lý Chánh Trung có gửi thư mời ba người là: Dương Văn Ba, Trần Bá Phẩm và Lâm Văn Bé đến làng Thủ Đức để dự một buổi họp.
Buổi họp này có đông đủ nhiều cánh miền Nam khác như các ông: Võ Long Triểu, Hồ Ngọc Nhuận, bác sĩ Hồ Văn Minh, Nguyễn Bá Nhẫn, Nguyễn Khắc Thành, Bành Ngọc Quý, Nguyễn Văn Trường, Lê Thanh Liêm, Lê Văn Danh, Lý Quý Chung.
Nói chung phần đông bọn họ tiêu biểu cho trí thức miền Nam được du học ngoại quốc hoặc tốt nghiệp ở Việt Nam.
Buổi họp mặc dầu được tổ chức ở nhà của Lý Chánh Trung, nhưng mọi chuyện ăn uống tố chức do Võ Long Triều đảm nhiệm. Như ăn thịt cừu nướng, uống bia và rượu mạnh. Chắc là do bà Tô Thị Viễn, hiệu trưởng trường anh văn London School thết đãi. Ông Lý Chánh Trung nói: “Tao nghèo không có những thứ này. Đây là của vợ chồng Võ Long Triều lo.”
Hôm đó, trong bữa ăn được coi là rất vui vẻ, ông Võ Long Triều có nói:
“Đã tới lúc anh em mình nên hợp tác làm một cái gì đó có lợi cho dân miền Nam. Không thể để cho nhóm Nguyễn Cao Kỳ muốn làm gì thì làm trên phần đất quê hương của chúng ta.”
Sau đo ông Triều có đề nghị thành lập một mặt trận chính trị công khai hoạt động cho quyền lợi các tỉnh phía Nam. Nhiều người có vẻ tán thành ý kiến của ông Triều. Giáo sư Trần Bá Phẩm hăng hái ủng hộ.
Lý Chánh Trung đưa ý kiến: “mình nên xuất bản một tờ tuần báo và để có ý nghĩa, tuần báo nên đặt trụ sở ở Mỹ Tho.”
Hầu hết mọi người đều đồng ý. Thế là Dương Văn Ba và Trần Bá Phẩm về lại Mỹ Tho mời bác sĩ Trần Văn Tải, đứng tên chủ nhiệm xin giấy phép.
Võ Long Triều gặp Nguyễn Cao Kỳ để xin giấy phép. Chỉ một tuần sau có giấy phép.
Tờ báo lấy tên là: Tiếng gọi Miền Tây với sự cộng tác của Lê Thanh Liêm, Phan Công Minh, Trần văn Nghĩa. Trần bá Phẩm, Nguyễn Ngọc Thạch, Phan Công Minh, Nguyễn Hữu Cầu, Võ Văn Điểm (bút danh Võ Trường Chinh). Đám người này hầu hết là bạn bè Dương Văn Ba lúc còn học ở Đại Học Đà Lạt và sau này hầu hết đều ở lại theo cộng sản. Ngoài ra còn có Âu Trường Thanh, người Gò Công, Trần Ngọc Liễng lo yểm trợ tài chánh.
Ngay sau đó, có phong trào vận động thành lập đại học Cần Thơ.
Kết quả là Nguyễn Cao Kỳ đã mời các nhân vật miền Nam này tham gia nội các chiến tranh.
- Kỹ sư Võ Long Triều, Ủy viên thanh niên
- Giáo sư Nguyễn Văn Trường, ủy viên giáo dục
- Giáo sư Âu Trường Thanh, ủy viên kinh tế
- Trần Ngọc Liễng, Ủy viên xã hội.
Các người khác như bác sĩ Hồ Văn Minh, giáo sư Hồ Ngọc Nhuận được Nguyễn Cao Kỳ giao cho trọng trách chương trình Xây Đời Mới tại quận 8.
Hồ Ngọc Nhuận trở thành quận trưởng quận 8 và kéo thêm một số bạn bè như Hồ Công Hưng, Võ Văn Bé, Uông Đại Bằng, phó đốc sự Mai Như Mạnh, luật sư Đoàn Thanh Liêm và bác sĩ Hồ Văn Minh.
Chương trình đang tiến triển tốt đẹp thì Nguyễn Văn Thiệu nắm quyền đã cử đại tá Đỗ Kiến Nhiễu làm Đô trưởng Đô thành Sài gòn-Chợ Lớn.
Ông Đỗ Kiến Nhiễu buộc nhóm Hồ Ngọc Nhuận phải bàn giao lại chương trình kế hoạch Xây Đời Mới và phát triển cộng đồng về cho Đô thành-Chợ Lớn.
Chương trình Xây đời Mới tan thì nhóm này xoay ra làm chính trị, ứng cử dân biểu và đã đắc cử như Lý Quý Chung, Nguyễn Hữu Chung ở quận 1, quận 2, Hồ Văn Minh, Hồ Ngọc Nhuận ở quận 6, quận 8, Ngô Công Đức ở Trà Vinh, Bành Ngọc Quý ở Gò Công, Dương Văn Ba ở Bạc Liêu, Nguyễn Hữu Hiệp ở Đà Lạt.
Tất cả các ứng cứng cử viên này đền nhận được sự yểm trợ tài chánh của Võ Long Triều mà một phần tiền có thể từ Nguyễn Cao Kỳ, năm 1967.
Đây là cách để ông Nguyễn Cao Kỳ ‘cân bằng lực lượng’ với đám đa số dân biểu thân chính do ông Nguyễn Văn Thiệu đứng đằng sau.
Riêng Lý Chánh Trung được bổ nhiệm làm Đổng lý văn phòng Bộ Giáo Dục. Công việc của ông là dọn dẹp một số chức vụ chỉ huy trong ngành giáo dục và Vụ Học Đường Mới.
Việc làm này của Lý Chánh Trung là ném đá dấu tay, chơi cánh Bắc Kỳ mà không dám lộ mặt. Chỉ sau này, tôi mới biết rõ tâm địa của ông, vì hồi đó, ông chối hết. Đó là hành vi hết sức đáng trách mà một người trí thức không bao giờ làm.
Đây là những công việc trực tiếp do Lý Chánh Trung ký giấy tờ, Sự Vụ lệnh thuyên chuyển:
- Thuyên chuyển giáo sư Đàm Xuân Thiều (gốc Bắc) vốn là một nhà giáo gương mẫu, thanh liêm và đạo đức từ Giám Đốc Nha Trung Học đầy lên Ban Mê Thuột.
- Ông Đặng Trần Thường, cũng bị mất chức giám đốc Nha khảo thí cũng bị đầy lên cao nguyên.
Giáo sư Trần Ngọc Ninh nói với tôi rằng chính ông là người đề ra Chương trình Học Đường Mới, có tên là CPS nhằm đưa giới trẻ vào các sinh hoạt ngoài phạm vi nhà trường. Có khoảng 30 gíáo sư nằm trong chương trình này. Ông đang đi dự một Hội Nghị Quốc tế về Giáo dục do Unesco tổ chức tại Bangkok mà lần đầu tiên Nga tham dự. Khi về đến phi trường Tân Sơn Nhất – do áp lực của nhóm Liên Trường áp lực ông Nguyễn Cao Kỳ – buộc giáo sư Trần Ngọc Ninh phải từ chức. Họ đã thay thế Tổng trưởng giáo dục bằng một người khác là ông Nguyễn Văn Trường. Ông Trần Ngọc Ninh sau đó lẳng lặng rút lui.
Và những người thay thế là Nguyễn Văn Trường, Lý Chánh Trung đã xóa sạch toàn bộ các chương trình ấy.
Hiệu trưởng các trường trung học gốc Bắc như Hồ Ngọc Cẩn, Trần Lục bị thay thế thế bằng người miền Nam. Trường hợp ông Lâm Phi Điểu – một người bạn tâm giao của ông Võ Long Triều được điều về làm Hiệu trưởng Hồ Ngọc Cẩn. Chẳng may ông này bị tai biến mạch máu não phải ngồi xe lăn. Mặc dầu vậy, ông vẫn giữ chức Hiệu trưởng nên các giấy tờ công văn, tùy phái phải đến nhà ông để ông duyệt xét ký.
Một số hơn 20 giáo sư trung học nằm trong chương trình Học Đường Mới bị trả về nhiệm sở cũ như các các ông Lê Đình Điểu, Hà Tường Cát, Phạm Phú Minh, Đỗ Quý Toàn, Trần Đại Lộc, Phan Văn Phùng.
Chính tôi đã hỏi thẳng ông Lý Chánh Trung về việc thuyên chuyển này, nhưng ông chối quanh và không nhận trách nhiệm do chính tay ông ký Sự Vụ Lệnh thuyên chuyển.
Nhìn lại việc này, tôi vẫn cảm thấy bực bội về thái độ và cách hành xử của giáo sư Lý Chánh Trung và bao nhiêu những cảm tình tốt dành cho ông từ những năm làm báo Sống Đạo tan ra mây khói.
Những việc tranh đấu, những điều ông viết trở thành những dấu hỏi về tính lương thiện trí thức có hay không?(24)
Từ đó nó cũng đặt câu hỏi phải chăng ông là người có tính xu thời, thứ chủ nghĩa cơ hội, gió chiều nào ngả theo chiều đó. Tôi thật sự không dám dấn sâu hơn những suy nghĩ của mình về vấn đề này.
Cũng may là bác sĩ Nguyễn Văn Thơ, một người cũng miền Nam – một tổng trưởng liêm chính – sau đó thay thế ông Nguyển Văn Trường đã không đồng ý các việc giáng chức, bổ nhiệm có tính cách trừng phạt ấy.
Từ thiên tả đến thiên cộng chỉ là một bước nhảy
Sắc thái chung của những trí thức thiên tả, trong đó có Lý Chánh Trung được coi là những người đứng bên lề trái.
Đó là một sinh hoạt đứng bên lề trái, đứng để phê phán, đứng để chống lại cái chính thống. Đó là thái độ bất mãn thường trực với cái đang có, cái trật tự hiện có còn dở dang, chưa hoàn chỉnh, cái chính quyền hiện tại. Chống bất kể là ai, bất kể là đệ nhất hay đệ nhị cộng hòa.
Chống là chống. Hay cũng chống, dở cũng chống, chống một phía.
Người cánh tả thường chỉ nhìn thấy những kẽ hở, những điều xấu, điều tiêu cực-quên đi những điều tốt đẹp – đứng về phía thiểu số hay đứng về phía kẻ bị coi là bị áp bức, người nghèo. Hoặc rộng lớn hơn họ đứng lên bênh vực các nước nghèo, nước bị trị, kém mở mang.
Sau này tạm đủ lớn mạnh, từ thiên tả, ông đã tự khoác cho mình một vai trò. Đó là tự nhận mình là thuộc thành phần lực lượng thứ ba (Troisième Force). Ý thức thiên tả vẫn có thể chỉ ở bình diện lý thuyết, nhưng khi gọi là lực lượng thứ ba có nghĩa là một phong trào hành động, có thực lực.
Tuy nhiên, lực lượng thứ ba là một thực thể hàm hồ, không rỏ rệt. Có chống, nhưng theo hẳn một bên thì không theo, vẫn muốn chọn cho mình một thế đứng độc lập.
Thiên một bên, nghiêng về một phía, nhưng không chọn đứng hẳn về một phía.
Có nghĩa không phải là Quốc gia chống Cộng mà cũng không hẳn là cộng sản. Nhiều chỗ trong những bài báo trên Hành Trình, Đất Nước, Nguyễn Văn Trung và Lý Chánh Trung gọi đó là một thứ Xã Hội chủ nghĩa không cộng sản.
Trong tình thế đất nước chúng ta, lối hô hào xuông một chủ nghĩa xã hội không cộng sản là một ảo tưởng! Đó là một ước mơ và một đề nghị lơ lửng và còn tin rằng có thể hòa hợp, hòa giải với cộng sản. Ông chọn một thế đứng chênh vênh như thế ở miền Nam trước 1975 cũng có phần nào hiểu được, nhưng nhiều phần đó chỉ là một ảo tưởng, lãng mạn chính trị.
Nhiều phần là không thực tế. Nếu không nói là ngây thơ, khờ khạo vì không hiểu được thực tại chính trị.
Ngay từ thời sinh viên khi còn học triết học ở Louvain vào thập niên 1950 cùng với nhiều sinh viên khác như Trần Văn Toàn, Lê Tôn Nghiêm, v.v. ông đã ngả theo khuynh hướng triết học Mác Xít, chống Pháp.
Sự ngả theo như thế hầu như là một cái mốt của giới trí thức trẻ. Phải tả phái mới được. Tả khuynh mới được coi là có đầu óc, trí thức.
Nó chẳng khác gì cánh trí thức tả của Pháp như A. Camus, Simone de Beauvoir, J.P. Sartre, André Gide hay các nhà báo như Bernard B. Fall, J. Lacouture, Stanley Karnow, Alain Ruscio, David Halberstam, Oriana Fallaci, v.v.
Và nếu nói theo khoa học bây giờ, người ta tìm thấy trong đầu con người có những loại genes đặc biệt như gène de dieu, có tên khoa học là VMT, gène về đồng tính, v.v. Người có gène tôn giáo này có những khuynh hướng thần tính, siêu nhiên khó mà cắt nghĩa được. Cái gène tôn giáo xác định cái căn cước, cái thần linh ngự trị trong cuộc sống của một người?(25)
Nếu đã có những gènes về tôn giáo và đồng tính thì cũng có thể có những loại gènes về chống đối, bất mãn và xung đột.
Nếu thực sự cũng có những gènes như vậy thì có thể lý giải được nhiều điều về cá tính con người cũng như cách hành xử của những người tả phái.
Họ có cái gene bất mãn nên luôn ở thế đối đầu, chống đối.
Phải chăng Lý Chánh Trung về phạm vi tâm sinh lý có một não trạng bất mãn thường trực và điều đó làm nên cá tính, nhân cách của ông chăng?
Nhưng nói chung, trong số thành phần trí thức thiên tả ngả theo cộng sản thì theo tôi người tiêu biểu về mọi phương diện là Lý Chánh Trung.
Tiêu biểu của ông có thể về mặt nhận thức, trí thức, về mặt dấn thân nhập cuộc, tiêu biểu cả về mặt thành thật hoặc không thành thật, tiêu biểu của việc đón chiều gió, tính cơ hội cũng có, khi nào cần phải lên tiếng và khi nào cần biết im lặng.
Có thể ông không phải là loại người quá khích, hung hăng sốc nổi. Trái lại điềm tĩnh và cân nhắc mỗi khi phát biểu, đôi khi dè dặt cẩn trọng, có tính toán, cân nhắc.
Vì ở thế đối lập, ông luôn tỏ ra thái độ từ bất mãn đến chống đối các chính thể từ Đệ Nhất sang Đệ Nhị Cộng Hòa.
Ông luôn có việc để làm, để chống đối mà không bao giờ sợ thất nghiệp.
Vậy mà ông đã thất nghiệp sau 1975, vì không có gì để chống đối nữa. Hay có thấy mà không dám chống đối nữa.
Giữa ông và Nguyễn Ngọc Lan có sự đố kỵ nhau khi cùng viết trên tờ Hành Trình. Ông từng phản đối Nguyễn Văn Trung khi ông này cho đăng bài của Nguyễn Ngọc Lan. Nhưng Lý Chánh Trung tỏ ra hèn khi cúi đầu im lặng thì Nguyễn Ngọc Lan lại có cái can đảm ngoài khuôn khổ chống đối lại chế độ cộng sản công khai mà ít ai có đủ đảm lược để làm như ông.
Chống độc tài, chống kỳ thị tôn giáo, chống gia đình trị, chống cá nhân ông Diệm, chống chiến tranh, chống Mỹ Ngụy, chống tham nhũng, chống cá nhân ông Thiệu như tay sai Mỹ.
Nhưng đó là thứ chống một phía.
Không bao giờ ông dám nhìn nhận sự thật phía cộng sản đang làm gì?
Chống chán rồi đòi. Đòi tự do, tự do báo chí, đòi dân chủ, đòi thả tù nhân chính trị, đòi thả những sinh viên theo cộng cộng sản nằm vùng, ngay cả những đặc công cộng sản. đòi quyền sống cho phụ nữ.
Chống và đòi. Đó là hai công việc đi đôi với nhau của ông Lý Chánh Trung trước 1975.
Chính Lý Chánh Trung sau này cũng phải nhìn nhận rằng:
“Lực lượng hay Thành phần thứ ba chỉ là một khát vọng hơn là một thực lực thực tế. Tổ chức vỏn vẹn có vài trăm người. Nhóm người đó mở ra mọi phía và đón nhận nhiều ảnh hưởng. Vì thế họ không có một ý thức hệ chính xác nào.”(26)
Chính vì mấy chữ này mà ông bị Nguyễn Trọng Văn viết tham luận tố giác ông và Nguyễn Văn Trung sau 1975.
Lý Chánh Trung đồng hành với các sinh viên tranh đấu
Việc từ bỏ tháp ngà của một giáo sư đại học văn khoa cũng như một công chức cấp cao của ngành giáo dục và quyết định dấn thân sát cánh với nhóm sinh viên tranh đấu thân cộng sản là một bước ngoặt trong cuộc đời sinh hoạt chính trị của ông.
Những băn khoăn, thắc mắc của tôi là tại sao ông chọn lựa thái độ dấn thân ấy?
Tôi đã thăm dò nơi một hai người bạn thân của ông nhưng kết quả không là bao nhiêu.
Tôi cũng không bằng lòng với những bài viết như thú nhận tại sao ông đã nhập cuộc và theo cộng sản vì lý tưởng cộng sản hun đúc từ thời sinh viên, vì nghĩ rằng nó có tính cách trang điểm cho những việc làm của ông sau này.
Bài viết của ông nhan đề: Làm Và Tin viết như một thứ trả bài làm tôi nghi ngờ tính lương thiện trí thức ở trong đó, bởi vì nó được nhắc nhở đến ngay từ hồi còn sinh viên mà Lý Chánh Trung đã có niềm xác tín như thế với Đảng cộng sản. Ông đã viết như sau:
“Lúc còn bên Pháp trong những năm 1950, tôi đã nghĩ rằng chủ nghĩa cộng sản sẽ thắng trên toàn thế giới như nó đã thắng tại nước Nga, tại các nước Đông Âu và tại Trung Quốc, như nó đã thắng tại Việt Nam, không những vì đó là hướng đi của lịch sử mà còn vì đảng cộng sản là một tổ chức hữu hiệu nhất đã xuất hiện trong lịch sử từ trước đến nay. Riêng tại Việt Nam, hiệu năng ấy còn tăng lên gấp bội vì ở đây, Đảng cộng sản đã lãnh đạo từ đầu cuộc kháng chiến giành độc lập của dân tộc và đã thu hút được sự ủng hộ của mọi tầng lớp và mọi giới đồng bào.
Tuy không phải là người cộng sản, tôi thành thật mong muốn sự thắng lợi của chủ nghỉa cộng sản trên thế giới và tại Việt Nam, vì tôi chon rằng chỉ chủ nghĩa cộng sản mới tạo dựng được cái xã hội thật sự tự do, bình đẳng và huynh đệ mà tôi hằng mơ ước. Những tin tưởng hoàn toàn nơi thắng lợi của chủ nghĩa cộng sản như tin một sự thật khoa học, bất kể những điều kiện khách quan có thể biến đổi ra sao, thì thú thật là tôi chưa tin nổi.”(27)
Tôi đi tìm một lối giải thích khác và tôi nghỉ là nó chính xác hơn.
Ông đã chạy theo những đám thanh niên thiên tả mà một số là cộng sản nằm vùng. Đặc biệt nhất là sinh viên y khoa Huỳnh Tấn Mẫm.
Đối với tôi thì sinh viên này trước 1975 là thứ phá hoại – một thứ phá làng phá xóm do cộng sản giật giây.
Giá trị của anh ta là ở chỗ ấy. Sau 1975, không dùng được vào việc gì cùng lắm dùng làm cảnh. Huỳnh Tấn Mẫm thêm vào danh sách những kẻ dư thừa, không biết dùng vào việc gì sau 1975.
Từ đó đến nay, gần 40 năm, anh sinh viên nay mang thân phận dư thừa. Không có chỗ đứng.
Có dịp đọc lại hết những hoạt động của Thành Đoàn TNCS của thành phố Hồ Chí Minh mới chính thức được thành lập năm 1966, tôi thấy hết được bối cảnh chính trị miền Nam trong những năm tháng cuối cùng.
Chúng ta biết rằng có một cuộc chiến tranh trực diện, cuộc chiến tranh ở ngoài Sài gòn bằng bom đạn, bằng trực thăng, bằng đại bác 105 ly, bằng đô la để đổi lấy những xác chết – và cũng có một cuộc chiến bằng súng cối, bằng hầm chông, bằng ám sát, thủ tiêu và cuối cùng bằng xe tăng đại pháo với những xác người bị phơi thây bên bờ kinh, bờ rạch.
Nhưng có một cuộc chiến tranh thứ hai ngay giữa lòng Sài Gòn bằng biểu tình, tuyệt thực, xuống đường, bằng hô hào đả đảo, bằng lựu đạn cay và nước mắt và bằng những hàng rào kẽm gai. Cuộc chiến cân não này ít ai nói tới vì không thể đếm những xác người.
Nó cũng không có biên giới rõ rệt, trộn lẫn Ta và Địch, vì Địch cũng có thể là Ta.
Cuộc chiến trên đường phố ở Sài Gòn diễn ra ở hai mặt.
Mặt nổi là những cuộc biểu dương lưc lượng của giới sinh viên học sinh như biểu tình, xuống đường, đòi cái này, cái kia, ngay cả việc đòi thả những cán bộ cộng sản như Vũ Hạnh, sinh viên Huỳnh Tấn Mẫm, Dương Văn Đầy. Lý Chánh Trung đã có mặt trong những cuộc biểu dương này và ông đã viết như sau trong Một thời đạn bom, một thời Hòa Binh:
“Tôi đã đến đây tham dự buổi tuyệt thực của 20 giáo chức Đại, Trung và Tiểu học tại tỏa Viện trưởng Viện Đại Học Sài Gòn, để yêu cầu nhà cầm quyền trả lại tự do cho các sinh viên, trong đó có anh Huỳnh Tấn Mẫm đã bị giam giữ trái phép đúng một tháng qua và đang tuyệt thực, tuyệt ẩm trong khám Chí Hòa. Trong lúc mấy anh em hát, tôi cảm động không dám nhìn lên, chỉ nhìn xuống.”(28)
Thế nào là trái phép? Bắt giam một anh cộng sản nằm vùng là trái phép? Đã không ai đặt ra câu hỏi này cả. Và sau 1975, Đã bao nhiều người đã vào tù một cách oan khuất, đã có lần nào, Lý Chánh Trung dám lên tiếng một lần?
Mặt thứ hai của cuộc chiến tranh đang diễn ra tại thành phố Sài Gòn là công tác được chỉ huy của các đồng chí như Nguyễn Văn Linh, Trần Bạch Đằng, Phạm Phương Thảo với vô số tên tuổi như Nguyễn Đông Thức, Hồ Dũng, Anh Ngọc, Lê Văn Nuôi, Hàng Chức Nguyên, Lê Quang Vịnh, Lê Hồng Tư. Phạm Chánh Trực.
Và với nhiều bí danh như Tám Lượng, Hai Nghị, Út Thu, Mười Hương, Ba Hoàng, Tư Kiên, Mười Hải, Mười Dũng, Ba Liễu, Tư Thanh, v.v. Đã có hằng trăm tên như thế.
Công việc của họ là ám sát các nhân vật có uy tín của miền Nam như giáo sư Nguyễn Văn Bông, ký giả Từ Chung, báo Chính Luận, chủ bút Chu Tử, hai giáo sư Y khoa là giáo sư Lê Minh Trí, giáo sư Trần Anh và sinh viên Lê khắc Sinh Nhật.
Những công tác của các tổ ám sát này sau được phép kể lại công khai trên báo chí như một thứ giải trí hay một thứ thành tích giết người đang được tự hào.
Sau nữa là việc đốt xe Mỹ xảy ra ở nhiều nơi.
Để hỗ trợ cho việc đốt xe Mỹ này, tờ Tin Sáng của nhóm Ngô Công Đức, Hồ Ngọc Nhuận, Lý Chánh Trung đưa ra một bản tin như sau:
“Phong trảo đốt xe Mỹ càng ngày càng vang dội vả được mở rộng, thu hút được nhiều tầng lớp nhân dân tham gia. Ở Thủ Đức, vào lúc 10 giờ sáng ngày 10 tháng 9 năm 1971, đồng bào đã tự động phóng hỏa đốt một xe Đại Hàn. Hành động này, đồng bào Thủ Đức nói là hỗ trợ cho chiến dịch đốt xe Mỹ của Ủy Ban đòi Quyền sống đồng bào tổ chức nhằm trả thù cho đồng bào Bình Thạnh và các tỉnh miền Trung bị lính Đại Hàn giở trò man rợ.”(29)
Cũng tờ Tin Sáng số ra ngày 21 tháng 10 năm 1971 với hàng tít lớn:
“Từ tờ mờ sáng 20-10, sinh viên học sinh mở cuộc săn đốt xe Mỹ trong khu vực tam giác sắt Trần Quốc Toản- Cao Thắng-Kiều Công Hai.”
Việc đốt xe Mỹ này là do những tổ trinh sát thi hành. Tờ báo Tin Sang đã tuyên truyền bịp bợm đổ cho đồng bào một cách vô tội vạ.
Ngày nay, họ còn tỏ ra hãnh diện và công khai hóa những vụ ám sát này như một thứ thành tích đáng được biểu dương.
Một tờ báo như Tin Sáng thế mà không ai nghĩ đến việc đóng cửa và bỏ tù bọn họ.
Với hai mặt trận như thế mà chúng ta đành thua người cộng sản.
—————————-
(17) Lý Chánh Trung, Những ngày buồn nôn, Nói chuyện với người học trò, trang 80-81
(18) Lý Chánh Trung, Ibid., Khóc đi con, trang 40
(19) Lý Chánh Trung, Trui rèn trong lửa đỏ, Làm và Tin, trang 239
(20) Lý Chánh Trung, Ibid., 239
(21) Lý Chánh Trung, Ibid., trang 240
(22) Nguyễn Văn Lục, Nhìn lại vấn đề kỳ thị Nam-Bắc, DCVOnline.net
(23) Hồi Ký Dương Văn Ba, Những ngã rẽ, chương 5: Làm chính trị. Vào Quốc Hội
(24) Võ Long Triều, Hồi ký Võ Long Triều, trang 329
(25) Dan Burstein et Anne De Keijzen, Les secrets, des Anges & Demons, trang 267
(26) Alain Ruscio, Vivre au Viet Nam, trang 178
(27) Võ Long Triều, Ibid., trang 329
(28) Lý Chánh Trung, Trui rèn trong lửa đỏ, trang 229
(29) Lý Chánh Trung, Một thời đạn bom, một thời Hòa Bình, trang 62
Khà khà khà, thèng NGỤY SÈ GÒNG ăn ở mần răng mà dân miền Nam cứ lóp lớp thôn quê thi đi vô MẬT KHU theo Viet Cộng chúng anh. Lớp lớp ở thành thị thì tham gia biẻu tình ĐỐT XE MẼO, ám sát những thành phần ÁC ÔN , Cac’ cha cô’ , sư sải thì có cảm tình vói VIET CỘNG chúng anh.
Ngoài đánh vô, trong đánh ra , trên đánh xuống , duói đánh lên khiến chính quyền NGỤY SÈ GÒNG xính winh’ như gà mắc đẻ, chói vói như kẻ chết đưối.
Ngay cả bọn bu MẼO củng ghét cay ghét đắng chinh quyền DIỆM THIÊU. Sau 10 năm đánh nhau vói Viet Cộng , bu MẼO nhận ra rằng đang giúp một chính quyền BẤT LỰC, THÓI NÁT và HÈN NHÁT.
Tàn Dư Ngụy Cock ngày nay cứ đổ thừa tại bu MẼO mà khong tự hỏi vì răng ra nông nổi này. Anh Phét đả đề nghị rằng đám Tàn Dư Ngụy Cock nên hảy ĐẤM NGỰC mạnh vào và THỀU THÀO to hơn là ‘LỔI TẠI TAU, LỔI TẠI TAU MỌI ĐÀNG”.
Tiền trách kỷ hậu trách nhân, trách mình truóc rồi trách nguòi sau, hiểu chua hiẻu chua, kkkkakkaka.
Kẻ đưa hối lộ và kẻ nhận là đảng viên hạng trung, chỉ vài ba triệu đô la thì cả hai đều bị đem ra xử và rêu rao làm lớn chuyện. Thế còn những tên CS đầu sỏ đưa hối lộ cho kẻ thù truyền kiếp ở phương bắc để nhờ chúng bảo kê cho đảng với giá trị món đồ là vô giá, không thể tính bằng tiền thì sao lại nín khe? Nói có sách, mách có chứng; này nhé:
*Thủ Tướng CSVN Phạm Văn Đồng ký văn kiện ngày 14/9/1958, công nhận vùng Biển Đông bao gồm quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam trở thành lãnh thổ của Tàu cộng. Đây là hành động chư hầu của nhóm lãnh đạo VNCS đối với Tàu cộng. Với văn kiện này không thể do Đồng vẩu tự quyết định mà phải là lệnh của Bộ Chính Trị do lão Hồ lãnh đạo. Từ đó khẳng định Đồng vẩu ký văn kiện đó là theo lệnh của lão Hồ. (Một hình thức đưa hối lộ cho Tàu để nhờ giúp đỡ!)
*Ngày 30/12/1999, Lê Khả Phiêu, Tổng Bí Thư đảng CSVN, ký Hiệp Ước dâng 789 km2 dọc biên giới để trừ nợ mua vũ khí đạn dược sử dụng trong chiến tranh xâm lăng Việt Nam Cộng Hòa 1955-1975, và đã âm thầm đưa Hiệp Ước ra Quốc Hội phê chuẩn ngày 9/6/2000. Đó là hành động cắt đất bán rẻ cho Tàu cộng! (Giống như là đưa hối lộ)
*Ngày 25/12/200, Trần Đức Lương, Chủ tịch nước, đến Bắc Kinh cùng Giang Trạch Dân ký Hiệp Ước cắt 11.362 km2 trên vịnh Bắc Việt dâng cho Trung cộng . Đó là hành động cắt biển dâng cho Tàu công để vuốt ve kẻ thù truyền kiếp ở phương bắc của dân tộc. (Lại là một hình thức đưa hối lộ).
Ai sẽ xử những tên này? Bao giờ xử? Tội có đáng tru di cửu tộc không?
1 thằng cộng sản chết là tên cộng sản tốt
Nhà nghiên cứu Trương nhân Tuấn có được một chút “Dư Thừa “ nào không quý vị ?
Trích:”Nhưng có một cuộc chiến tranh thứ hai ngay giữa lòng Sài Gòn bằng biểu tình, tuyệt thực, xuống đường, bằng hô hào đả đảo, bằng lựu đạn cay và nước mắt và bằng những hàng rào kẽm gai. Cuộc chiến cân não này ít ai nói tới vì không thể đếm những xác người.
Nó cũng không có biên giới rõ rệt, trộn lẫn Ta và Địch, vì Địch cũng có thể là Ta.”
Công nhận bài viết này t/g Nguyễn văn Lục đưa ra nhiều chi tiết lịch sử Ta-Địch lẫn lộn ở miền Nam quá hay!
Thật ra, lực lượng tình báo VNCH biết rõ chính xác đám “ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản” mà TT Thiệu nói, nhưng nếu ông Thiệu ra lệnh xách đầu đám đó ra bắn hết thì có lẽ đã không có ngày 30/4/1975.
Nếu ông Thiệu ra lệnh bắn đám “VC nằm vùng” đó thì tên “Mỹ cộng nằm vùng Kissinger” sẽ xử ông Thiệu chớ không tha đâu. Thời điểm đó, đám Lý Chánh Trung, Ngô công Đức…quậy phá Sài Gòn, còn Kissinger cấu kết với đám cánh tả Joe Biden, John Kerry…khống chế Washington, D.C.
Hồi tháng 7 Kissinger vẫn còn qua Tàu phò Tập Cận Bình, nhưng hôm qua 30/11/23, Henry Kissinger đã đi…chầu Mao Trạch Đông.
Nói thẳng nói thật ra rằng thành phần thiên tả này khá phức tạp nhưng tác giả NVL.
đơn giản hóa nên khó lý giải mục đích và động cơ của từng người !
Đa số là a dua theo trí thức thiên tả Tây phương, nhất là những kẻ du học Pháp mà
lúc đó Pháp từ thời De Gaulle đang có chủ trương “trả thù” Mỹ nên ngả theo CS. vì
thù ghét “đế quốc Mỹ”. Lẽ ra, thành phần thiên tả này phải có nhiệm vụ “khai sáng”
cho giới trí thức Tây phuơng vốn mù mờ, thậm chí ngu ngơ không hiểu CS. là gì mà
chỉ hâm mộ chủ nghĩa CS. qua lý thuyết (trí chức “tháp ngà” là vậy) nhưng trái lại
họ lại a dua làm dáng bắt chước giới useful idiots này !
Còn những kẻ khác theo CS. nhưng giả vờ đóng vai thiên tả theo thời thượng phương
Tây. Đó là trường hợp LCT. có vợ là em của bà Bùi Thị Mè (cán bô cao cấp trong cái
mặt trận bù nhìn bị khai tử ngay năm 1975). Đó còn là trường hợp của Thế Nguyên,
vợ người Hoa là cán bộ VC. Chỉ nêu lên 2 trường hợp điển hình trên đây để biết rằng
chính liên hệ họ hàng với VC. mà họ bị dụ hay buộc phải theo, nếu không muốn bị
khủng bố. Có lẽ chỉ khoảng 10% theo VC. nhưng chính thiểu số này rất năng nổ cực
đoan đến mù qúang nên đã lôi kéo và thao túng cả đám đông a dua ăn theo CS. trên
kia làm theo lời chúng, trước để bảo vệ mạng sống và sau là vì háo danh nên tưởng
bỡ là sẽ được VC. cho chức này chức nọ v.v. ! Rốt cuộc, rất nhiều kẻ bị trắng tay và
đồng bào nguyền rũa …do sự dại khờ của họ ở trường đời !
Có học mà Ngu nên làm mọi cho Việt Cộng cỡ này rồi cuối cùng cũng tàn đời trong ngõ hẻm.
https://muoisau.wordpress.com/2016/02/15/tran-danh-noi-toa-dai-su-my-1968-dinh-tu-thuc/
Nói cho ngắn gọn là ngu tự nguyện hay ngu vì bị bắt buộc thì cũng là ngu và cái bọn chạy theo cộng sản làm tay sai là ngu dốt nhất xã hội Việt Nam.
Gọi cánh tả hay thiên cộng là gọi cho lịch sự chứ đúng theo hành động của bọn này thì phải gọi là làm tay sai cho cộng sản.
Thất học như Hồ Chí Minh, Phạm văn Đồng, Tôn Đức Thắng hay Lê Duẩn và còn rất nhiều nữa mà chúng còn khôn hơn cái bọn có bằng cấp tiến sĩ nhưng lại chọn con đường ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản. Được sống và được cho ăn học dưới chế độ tự do dân chủ nhưng lại mạnh miệng chửi chế độ tự do, đi theo cộng sản làm tay sai cho cái bọn thất học nhưng lại sợ cộng sản như con nít sợ ông kẹ. Chúng tự nhận là một bọn trí thức có học mà hành động còn thua một thằng cộng sản thất học. Tất cả về già mới nhận ra cái ngu của kẻ làm tay sai cho cộng sản và tội ác của mình với dân tộc VN.
“hành động của bọn này thì phải gọi là làm tay sai cho cộng sản”
Hmm
“Lúc còn bên Pháp trong những năm 1950, tôi đã nghĩ rằng chủ nghĩa cộng sản sẽ thắng trên toàn thế giới như nó đã thắng tại nước Nga, tại các nước Đông Âu và tại Trung Quốc, như nó đã thắng tại Việt Nam, không những vì đó là hướng đi của lịch sử mà còn vì đảng cộng sản là một tổ chức hữu hiệu nhất đã xuất hiện trong lịch sử từ trước đến nay. Riêng tại Việt Nam, hiệu năng ấy còn tăng lên gấp bội vì ở đây, Đảng cộng sản đã lãnh đạo từ đầu cuộc kháng chiến giành độc lập của dân tộc và đã thu hút được sự ủng hộ của mọi tầng lớp và mọi giới đồng bào.
Tuy không phải là người cộng sản, tôi thành thật mong muốn sự thắng lợi của chủ nghỉa cộng sản trên thế giới và tại Việt Nam, vì tôi chon rằng chỉ chủ nghĩa cộng sản mới tạo dựng được cái xã hội thật sự tự do, bình đẳng và huynh đệ mà tôi hằng mơ ước”
Need i say more? Nếu Hồ Chí Minh hổng đem Cộng Sản về, cùng với CS là Nga & Trung Quốc, còn lâu dân Việt -đa số, nói cho rõ- mới theo . Oh, và cái ý tưởng này có khi đi du học bên Pháp . Shouldnt come as a surprise. Khi học đại học, đọc vài thứ mới biết PAP chính là lò ấp của chủ nghĩa Cộng Sản trên toàn thía giới . SV các nước thứ 3 du học PAP, next stop, Moscow.
Đáng lẽ ra VNCH nên đặt dấu chấm hỏi cho bất cứ ai từng du học ở PAP. Thật ra VNCH cũng học được bài học này . Từ cuối 60s, đầu 70s, hầu hết được gửi qua Mỹ, Hàn, Đài, Nhật, Úc học . Số đi du học ở PAP phần lớn tự túc, nếu tớ hổng lầm
“Mặt thứ hai của cuộc chiến tranh đang diễn ra tại thành phố Sài Gòn là công tác được chỉ huy của các đồng chí như Nguyễn Văn Linh, Trần Bạch Đằng, Phạm Phương Thảo với vô số tên tuổi như Nguyễn Đông Thức, Hồ Dũng, Anh Ngọc, Lê Văn Nuôi, Hàng Chức Nguyên, Lê Quang Vịnh, Lê Hồng Tư. Phạm Chánh Trực.
Và với nhiều bí danh như Tám Lượng, Hai Nghị, Út Thu, Mười Hương, Ba Hoàng, Tư Kiên, Mười Hải, Mười Dũng, Ba Liễu, Tư Thanh, v.v. Đã có hằng trăm tên như thế.
Công việc của họ là ám sát các nhân vật có uy tín của miền Nam như giáo sư Nguyễn Văn Bông, ký giả Từ Chung, báo Chính Luận, chủ bút Chu Tử, hai giáo sư Y khoa là giáo sư Lê Minh Trí, giáo sư Trần Anh và sinh viên Lê khắc Sinh Nhật.”
Và:
“Việc đốt xe Mỹ này là do những tổ trinh sát thi hành. Tờ báo Tin Sang đã tuyên truyền bịp bợm đổ cho đồng bào một cách vô tội vạ.” Trích.
Như vậy, thì các vụ khủng bố,ám sát,
đốt phá gây bạo động hỗn loạn .. . Là
do bàn tay của cộng sản chánh quy làm
chứ không phải là bọn theo đóm ăn tàn
“Trí thức” cẳng giữa gây ra . Bọn cẳng
giữa này chỉ vào hùa với bọn khủng bố
miền Bắc để phét lác,điêu ngoa chạy
tội cho bọn côn đồ Việt cộng .
Suy ra sự phá hoại của bọn nầy ,đưa
đến cục diện sụp đổ của miền Nam,
không lớn lắm . Nếu toàn đân miền
Nam tin tưởng vào cái gọi là “chánh
nghĩa”,thiên đường XHCN của miền
Bắc thì miền Nam đã bị chiếm gọn
từ 1968. Nghĩa là ảnh hưởng của đám
thứ ba này ,vẫn nằm trong vòng kiểm
soát được của chính quyền ông Thiệu.
Lý do mà bọn Vẹm nâng bọn trí thức
nửa mùa này lên đỉnh cao của sự phét
lác ,là vì muốn đẩy hết những tội lỗi
gây ra trong chiến tranh cho bọn
cẳng giữa này gây ra ,không phải
do bàn tay khốn nạn của Vẹm .
Chúng ta vô tình lên án bọn này mà
quên kẻ khốn nạn đứng sau là bọn
Vẹm khát máu .
Mọi người quên Võ Văn Kiệt . VVK lúc đó là trùm T-4, còn có tên nữa là Biệt Động Thành . Ám sát Nguyễn Văn Bông là do T-4, cũng như nhiều nhân vật khác . Hòa Hảo, Cao Đài là do Nguyễn Hộ . Thời ổng chưa “chống Đảng”, có viết 1 thứ như chiến tích kể về đem súng máy ra chợ nhắm thẳng vào dân mà bắn
[…] Nguyễn Văn Lục […]
Một trăm triệu dân tôi đòi!
“Bởi lẽ thằng dân ngu quá lợn
Cho nên bọn chúng dễ nên quan”
Vạn Thịnh Phát Trương Mỹ Lan
Một tay gom hết giang san nước mình
Chế độ ưu việt tài tình
Đỉnh cao trí tuệ Ba Đình nước ta
Trương Muội người Việt gốc Hoa
Tay không gom hết đô la nước nhà
“Lò tôn” tầm cỡ như bà
Mười năm phá nát sơn hà Việt Nam
Con buôn thông đồng quan tham
Mồ hôi xương máu ngàn năm giống nòi
Một trăm triệu dân tôi đòi!
Nông Dân Nam Bộ
Qua ba loạt bài nói về những trí thức
của người Việt và những hoạt động
của họ trong suốt chiều dài của cơn
lốc cộng sản tràn vào Việt Nam .
Từ những “trí thức ” du học ở ngoại
quốc ,ở Canada. Cho đến những thức
còn ở lại miền Bắc bị trù dập ,qua vụ
Nhân Văn Giai Phẩm. Và cuối cùng là
những “trí thức nửa mùa” hoạt động
cho cộng sản ,vì thiển cận đặt lý tưởng
không đúng chỗ hay vì quyền lợi chính
trị ,hay chỉ vì hoạt động theo phong
trào . Và số phận của họ khi cộng sản
toàn thắng chiếm được cả hai miền Nam
Bắc .
Ông Nguyễn văn Lục đã không có kết
luận gì . Hay là kết luận còn bỏ ngõ,
tuỳ mọi người suy ngẫm ?
Ổng hổng dám kết luận chi cả thì đúng hơn . Vì ổng xem Lý Chánh Trung như thầy, đồng chó của LCT như bạn đồng nghiệp, đồng chấy của “thầy” mình nên hổng (dám) xúc phạm tới
Toàn bộ đám “thiên tả” Cao Huy Thuần, Nguyễn Đắc Xuân, Huỳnh Tấn Mẫm … chính họ tự hào kêu mình là “đảng viên hoạt động nội thành”, mà đọc NVL “Loại đông nhất chiếm đa số chỉ lên tiếng phản kháng – trí thức thiên tả – mà không hẳn ngả theo cộng sản”
Chỉ mong thế này, vì Tưởng Năng Tiến là “một trong những cây viết chủ lực đáng nể, đáng trọng của người Việt hải ngoại chống Cộng”, thì vô ơn với lính Bác Hồ thì hổng xứng đáng là người Việt Nam . Họ, in a sense, là những trí thức của Bác Hồ, more or less sêm xít với lính Bác Hồ vì đã góp phần làm VNCH xụp đổ . Vì Tưởng Năng Tiến là “một trong những cây viết chủ lực đáng nể, đáng trọng của người Việt hải ngoại chống Cộng”, ta cũng nên nhớ ơn họ . “công lao” của họ about sêm xít as lính Bác Hồ
Thạc sĩ tiến sĩ như vô học!
Đừng hỏi tại sao ta lầm than
Đừng hỏi tại sao ta nô lệ
Đừng lấy làm lạ Trương Mỹ Lan
Qua mặt dễ dàng bọn cẩu trệ!
Bởi lẽ bốn thằng chúng biết gì
Đám tứ trụ Trọng – Thưởng – Chính – Huệ
Toàn thứ ngu đần lũ vô nghì
Một đại bất hạnh cho dân tộc!
Thạc sĩ tiến sĩ thua vô học
Một mình Trương Mỹ Lan sờ sờ
Gom hết tài sản cả dân tộc
Còn đó “ngài” cờ lờ vờ mờ!
Nông Dân Nam Bộ
Nào là: “…Thân phận dư thừa của một người trí thức thiên tả,..”
Nào là : “…Một tờ báo như Tin Sáng thế mà không ai nghĩ đến việc đóng cửa và bỏ tù bọn họ.”
Trí thức con mẹ gì mấy thằng này, gọi mẹ tụi này là thứ “ăn cơm quốc gia thờ ma Việt cọng” là ngay chóc.
Nếu sang trọng tí muốn xài tiếng Tây tiếng U thì mấy thằng này thuộc loại “useful idiots”. Cở điệp ziêng “Không không thấy” như Phạm Xuân Ẫn, khi bị Saigon bị “phõng dí” rồi thì điệp ziêng Ẫn cũng ẫn biệt tăm mấy chục Xuân luôn.
Hehe, ngày nào không ĐMCS không chịu được..
“Hehe, ngày nào không ĐMCS không chịu được..”.Bố thằng Phét vi xi .
Thoải mái nhé, BtPvixi .
Thằng chó đẻ Hồ chí Minh, thằng chó đẻ Lê Duẫn, thằng chó đéo Võ nguyên Giáp, cho đến hiện nay là thằng chó đẻ Nguyễn phú Trọng, những thằng chó đẻ này là bọn cướp chính quyền, chẳng hề do nhân dân bầu ra, chúng là hồn Tàu, hồn Nga xác Việt, vì chúng mà hàng triệu triệu người Việt, Lào, Cam Bốt, Mỹ và các nước Đồng Minh mạng vong, tật nguyền, què, cụt chân tay, mù mắt, gia đình tan nát, đất nước chậm lụt, v.v…
Tại sao goi bọn lường gạt, ăn trộm, ăn cướp là thằng mà lại không gọi những tên Cộng sản là thằng ?!
Tại sao chửi đụ mẹ, đụ má, tiên sư bố…bọn lường gạt, ăn trộm, ăn cướp mà lại không chửi tương tợ với bọn Cộng sản nhỉ ?!
Hay là đợi đến khi nước Việt bị biến mất khỏi bản đồ thế giới, biến thành một quận, huyện của Trung cộng, mới chửi đụ mẹ thằng Hồ chí Minh, địt mẹ thằng Lê Duẫn, thắng chó đéo Võ nguyên Giáp, tiên sư cha thằng Nguyễn phú Trọng …ơi hỡi, lúc đó muộn rồi !!!
Thế nhé .
Những còm chửi này nhắm luôn cả vào bọn “ăn cơm quốc gia thờ ma Cộng sản ” thời trước Tháng Tư Đen nhé .
Đụ mẹ, đụ má chúng nó – chính trị gia, bọn ” bằng cấp” ngu đần – phá hoại hậu phương trong khi chiến sĩ ta xả thân hy sinh nơi tuyến đầu .
Đụ mẹ, đụ má chúng nó giúp tay cho bọn phản chiến có cớ xuyên tạc cuộc chiến hào hùng chống Cộng của quân dân ta .
Đụ mẹ, đụ má luôn cả bọn “tu hành” trọc đầu áo vàng, áo đen vờ vịt núp bóng chùa, nhà thờ, kêu gọi tự thiêu, biểu tình xuống đường phá rối hậu phương .
Chắc chắn là hiện nay, 200 tù nhân chính trị đang bị giam cầm tù tội vì chống đối bọn thằng chó đẻ Hán gian Nguyễn phú Trọng, vì chống đối bọn đế quốc Trung quốc, thảy cũng đều lên tiếng chửi Đụ mẹ, Đụ má thằng Nguyễn phú Trọng và bè lũ Cộng nô .
He he he …
Biểu tình phản đối chính quyền thời VNCH thì không sao, cùng lắm thì bị hốt tạm giam vài ngày rồi thả.
Còn dưới chế độ Việt cộng mà biểu tình thì ốm đòn, thế cho nên, bố bảo thì Lý Chánh Trung cũng không dám hó hé….Cùng lắm thì như hai “thèng” khỉ đột Nguyễn Đình Đầu và Huỳnh Tấm Mẫm – đóng cửa – biểu tình ở….trong nhà thôi….
Mà hai “thằng khỉ đột” Nguyễn Đình Đầu và Huỳnh Tấn Mẫm dù – biểu tình trong phòng….khách – thì cũng nào có dám đụng chạm gì đến “đảng”, mà thay vào đó là cái khẩu hiệu “Hoàng Sa- Trường Sa là của VN”, một câu “vô thưởng vô phạt” đối với nhà “cầm quần CSVN”.
Thật là nhục nhã cho bọn “thành phần Thứ Ba” – còn gọi là “cẳng giữa”!
Tội nghiệp cho cái …”cẳng giữa”!
Vài lời góp ý với T/g NVL :
1- Trích : ” Người thảo ra những bức thư ấy có thể là Trần Bạch Đằng, Phạm Chánh Trực hay Năm Nghị. ”
Viết như thế là TỐI nghĩa. Bạn đọc dễ hiểu lầm: Bọn khốn nạn này là 3 đứa khác nhau. Thực tế : Năm Nghị là Bí danh của thằng ACQG,TMcs Phạm chánh Trực.
2- Trích : ” Chính quyền Nguyễn Văn Thiệu thời bấy giờ cùng lúc phải đối đầu với hai mặt trận.”
Đây là lối viết XÁCH MÉ, VÔ LỄ, mà chỉ có bọn cs hoặc thân cọng, mới viết như thế, còn những người Quốc Gia , chống cọng, luôn viết :
– Chính quyền của TT NV Thiệu, hoặc : Chính quyền của TT Thiệu.
LCL
Lũ nầy hình người – không tim óc!
Đây là những người tiêu biểu nhứt
Cho thành phần khoa bảng trí thức
Mà tên đồ tể Mao Trạch Đông
Khinh bỉ còn thua cả cục cứt!
Cái học không giúp họ mở mang
Trí thức loại nầy nghe nói dóc
Ngu sâu ngu lâu ngu dã man
Cả tin rợ Hồ đồ ngu ngốc!
Dễ quá, khó khăn gì cho cam
Rợ Hồ, chúng nó vô tổ quốc
Thì làm sao chúng yêu nước Việt Nam?
Lũ nầy hình người – không tim óc!
Nông Dân Nam Bộ
Thế nên đám lớp ba trường làng
Khôn vặt khôn lói mới dễ dàng
Dụ dỗ đi làm thân trâu ngựa
Phá tan hoang gấm vóc giang san!
Miền Nam VNCH và Mỹ đừng bị bọn phản chiến ở Mỹ trói tay, chiến đấu thêm chừng 10 năm nữa, khoảng chừng 85 là Liên Xô sắp sửa đang sống chuyển sang từ trần, là Miền Bắc Cộng Nô phải từ bỏ mưu đồ thôn tính VNCH Miền Nam, chắc chắn là vậy.
Dmcs
Dm mày dog phét
Mẹ dog phét mút cacx Tao
VC thì gọi là VC sợ gì phải né.
Tả hữu cái gì.Thiên cộng thì cứ gọi là thiên cộng sợ gì phải né. VN thời chiến tranh do đảng CS chủ trương và phát động xâm lược nước VNCH. Rõ ràng như đếm. Ba cái lý thuyết chính trị trị theo khuynh hướng trong đảng phái của Tây phương cánh tả cánh hữu, left wing và right wing hoàn toàn khác xa với đảng CS.
Có cái tên VC mà bây giờ còn sợ phải né gọi là thiên tả thì yếu quá. Nên nhớ là quý vị né tên VC chứ “bản thân” VC thì VC rất rõ ràng. Các trang báo của VC bản tiếng Hoa đều viết là VIỆT CỘNG để chỉ tên đảng CSVN. Ha ha ha !