Về địa danh ở Việt Nam, thỉnh thoảng, tôi vẫn nghe thiên hạ than phiền. Nhà báo Nguyễn Thông càm ràm: “Khi người Pháp vào xứ này, họ đem theo nền văn minh phương tây ‘khai hóa” bản địa, trong đó có văn hóa, giáo dục, ngôn ngữ. Điều không thể phủ nhận là họ đã tổ chức cực tốt bộ máy hành chính, quản lý rất rành mạch, hợp lý các vùng miền, tỉnh thành, địa phương trên cả nước. Việc phân chia một cách có hệ thống khoa học các đơn vị hành chính, tên gọi các cấp độ từng đơn vị là ví dụ rõ nhất.
Suốt bao nhiêu năm, những danh từ chung để gọi vùng đất nào đó đã được dùng ổn định, nhất quán, tạo nền nếp trong đời sống xã hội. Chỉ tới khi chính quyền cộng sản thay thế mới dẫn tới những đổi thay trong cách gọi, mà thay theo hướng rối rắm, tùy tiện, phức tạp”.
Nhà báo Nguyễn Tý cũng thế: “Tên tỉnh ‘Đắk Lắk’ có quá nhiều cách viết: Đác Lắc, Đắc Lắc, Đắc Lắk, Dak Lak, Đắk Lắk … ! Báo Pháp Luật TP.HCM viết Dăk Lăk, báo Tuổi Trẻ, Thanh Niên, Người Lao Động và Công An Nhân Dân đều viết Đắk Lắk… Báo Nhân Dân viết Ðác Lắc …”. (“Tên Tỉnh ‘Đắk Lắk’ Có Quá Nhiều Cách Viết”. Tuổi Trẻ Online – 15/05/2010).
Hơn một thập niên đã trôi qua. Cả đống nước sông, nước suối, nước cống, nước mương, nước rãnh, cùng nước mắt đã lặng lẽ chẩy qua cầu và qua cống. Không biết tới nay quý vị nhà báo, nhà nước, nhà văn đã thống nhất được cách viết về địa danh này (chưa ?) chớ còn mấy ông giao thông/vận tải thì nhất trí hết rồi.
Hiện nay, trên quốc lộ 27, mọi cột chỉ cây số đều ghi là Đắk Lắk (D.L) tuốt. Nhìn qua những cái ụ xi măng nho nhỏ, hình chữ U lật ngược, bám chặt bên đường (hơn trăm năm nay) thì biết ngay đây là “tàn tích” do thực dân Pháp để lại. Nhà nước cách mạng chỉ bôi cái từ Darlac của bọn chúng đi, và thay bằng tên mới (“sáng tác”) thôi.
Ngoài chuyện này ra thì mọi thứ đều vẫn nguyên như cũ, vẫn cái mặt lộ hẹp chỉ tầm 6 mét, vẫn những khúc quanh nguy hiểm chết người, vẫn những đoạn xuống cấp (sạt lở trầm trọng) cùng sự “vô tư” cố hữu của mọi giới chức từ trung ương xuống địa phương.
Đường đến DL tuy có hơi nhiêu khê nhưng đây là một địa danh rất đáng viếng thăm vì nó thuộc về “Không Gian Văn Hóa Cồng Chiêng, trải dài trên 5 tỉnh Tây Nguyên (Kon Tum, Gia Lai, Đắk Lắk, Đắk Nông và Lâm Đồng) theo như ghi nhận của Wikipedia – Hà Nội:
“Chủ thể của không gian văn hóa này gồm nhiều dân tộc khác nhau: Ê đê, Jarai, Ba Na, Mạ, Lặc… Không gian văn hóa cồng chiêng Tây Nguyên được UNESCO công nhận là kiệt tác truyền khẩu và phi vật thể nhân loại vào ngày 25 tháng 11 năm 2005… Hiện tại, ở các vùng có cồng chiêng như ở Tây nguyên, Lễ hội Cồng chiêng được tổ chức hàng năm là một hoạt động vừa có ý nghĩa bảo tồn bản sắc văn hóa vừa là một sản phẩm du lịch ăn khách”.
Té ra – từ mấy thập niên qua – kiệt tác này chỉ tái hiện mỗi năm một lần để quay phim tuyên truyền (thôi) chớ không có thiệt đâu. Đừng có nghèo mà ham, nha mấy Tám.
Hèn chi mà tôi vượt Đèo Chuối, đến Đạ Huoai, qua Định Quán – B’lao, Djiring, Finom – rồi leo đèo Prenn lên Đà Lạt và tới tuốt Buôn Ma Thuột luôn (qua không biết bao nhiêu núi rừng trùng điệp) mà không thấy cái cồng hay cái chiêng nào ráo trọi!
Người bản địa cũng không, không một mống nào, dù chỉ riêng D.L vốn là nơi sống chung hương của 47 sắc tộc (Ê Đê, Nùng, Tầy, M’nông, Mông, Thái, Mường …) khác nhau. Nếu họ không rút vô rừng sâu thì cũng chạy ra nước ngoài tị nạn hết (trơn) rồi. Còn chạy có khỏi tay “chính quyền cách mạng” hay không thì lại là chuyện khác!
Ông Y Quynh Bdap (Y.B) là một trường hợp tiêu biểu cho cái tình thế oái oăm và đắng cay như thế. Ông sinh năm 1992 tại D.L, một trong những địa phương thuộc loại nghèo, nơi hiện có “54 xã trong tình trạng đặc biệt khó khăn”, và lợi tức bình quân đầu người là 41,00 triệu đồng (tương ứng với 1.781 USD) nếu tính theo Mỹ Kim bản vị.
Không chỉ nghèo khó, D.L (và cả vùng đất Tây Nguyên) còn phải đối diện với vô số vấn đề nan giải về đất đai, văn hóa, xã hội và môi trường nữa. Nhà văn Nguyên Ngọc, một già làng khả kính và khả tín, nhận định:
- Dân số Tây Nguyên tăng nhanh, đột ngột, với cường độ lớn… Đầu thế kỷ XX, các dân tộc bản địa chiếm 95% dân số. Đến năm 1975, tỷ lệ này là 50%. Hiện nay người bản địa chỉ còn 15-20% trên toàn địa bàn…
- Sự tan vỡ của làng Tây Nguyên. Từ sau năm 1975, quyền sở hữu tập thể truyền thống của cộng đồng làng đối với đất và rừng nghiểm nhiên bị xoá bỏ, tất cả đất và rừng đều bị quốc hữu hoá …
- Môi trường bị tàn phá nghiêm trọng. Cho đến nay, trừ một vài vùng nhỏ như một ít khu vực quanh núi Ngok Linh, vùng Komplong…, có thể nói về cơ bản rừng Tây Nguyên đã bị phá sạch, hậu quả về nhiều mặt không thể lường.
- Người bản địa bị mất đất. Việc mất đất, không phải trong một xã hội bình thường mà là từ tay người dân tộc bản địa sang tay người nơi khác đến là người Việt, đã khiến vấn đề đất đai trở thành vấn đề dân tộc. Đây chính là nguyên nhân trực tiếp của sự mất ổn định nghiêm trọng đã và đang diễn ra ở Tây Nguyên.
- Văn hoá Tây Nguyên bị mai một. Việc mất rừng, tan vỡ của làng, cơ cấu dân cư bị đảo lộn lớn và đột ngột, người bản địa bị mất đất và mất gốc rễ trở thành lang thang trên chính quê hương ngàn đời của mình… tất yếu đưa đến đổ vỡ về văn hoá.
Tình trạng “đảo lộn, thua thiệt, mai một và đổ vỡ” của Tây Nguyên đã xẩy ra từ nhiều thập niên qua nhưng mãi đến năm 2019 người dân nơi đây mới có cơ hội lên tiếng, qua một tổ chức xã hội dân sự (Montagnards Stand for Justice – MSFJ – Người Thượng Vì Công Lý) mà Y.B là một trong những thành viên sáng lập.
MSFJ chủ trương đòi hỏi những quyền căn bản về con người và đất đai cho cộng đồng bản địa bằng phương thức ôn hòa (“MSFJ emphasizes non-violent efforts to secure basic human and land rights for the community”) nhưng đã bị đáp trả một cách vô cùng thô bạo. Y. B phải bỏ trốn qua Thái Lan, rồi bị cảnh sát Thái Lan bắt giữ (theo yêu cầu của nhà nước Việt Nam) và bị cáo buộc là kẻ chủ mưu trong vụ tấn công vào năm 2023 tại D.L – quê quán của ông.
Báo chí VN đang đồng loạt loan tin cứ như thể là YB đã bị dẫn độ và sẽ bị lãnh án trong trong tương lai gần nhưng sự thực thì không (hay chưa) như thế. RFA vừa tường thuật:
“Tòa Hình sự Thái Lan hôm 30/9 đã ra phán quyết dẫn độ ông Y Quynh Bdap về Việt Nam theo đề nghị của Chính phủ Việt Nam. Các chuyên gia Liên Hiệp Quốc lo ngại ông Y Quynh Bdap sẽ có thể bị ‘mất tích, tra tấn hoặc đối xử tàn tệ hoặc trừng phạt, giam giữ tùy tiện, nếu bị dẫn độ về nước’. Các chuyên gia cho rằng giới chức chính quyền Thái có thể từ chối thực hiện phán quyết của tòa vì Thái Lan và Việt Nam không ký kết một hiệp dịnh về dẫn độ.
Hồi tháng 1 năm nay, ông Y Quynh Bdap và 99 người khác đã bị tòa án lưu động ở Đắk Lắk xét xử sau vụ nổ súng vào hai trụ sở chính quyền ở tỉnh này vào tháng 6/2023 khiến chín người chết. Ông Y Quynh Bdap đã bị kết án (vắng mặt) tù 10 năm với cáo buộc tội ‘khủng bố’ trong vụ tấn công này. Tuy nhiên, ông Y Quynh Bdap đã bác bỏ cáo buộc này”.
Nếu bị dẫn độ, Y.B chắc chết – chết chắc! Tính mạng của ông hiện nay tùy thuộc và trông cậy không ít vào Cao Ủy Tị Nạn Liên Hiệp Quốc, và giới hoạt động nhân quyền. Trước tình cảnh này, tôi chỉ còn chút hy vọng (mong manh) rằng nhân loại vẫn còn đủ bao dung để chừa cho những người dân bản địa không may một sinh lộ (hẹp). Chớ chả lẽ thiên hạ chỉ quan tâm vào việc bảo vệ chó mèo, cây cỏ, và những động vật hoang dã thôi sao?
k7ch64
Tránh xa! Vi-rút không đó.
Việt Nam đâu cần Nvidia giúp phát chiển AI Artificial Idiots, Artificial Idiots OG đã cho chính chủ nghĩa Mác tạo nên, cả Tiến Sĩ Tưởng Năng Tiến cũng mến mộ & kiu là “nhân sĩ-trí thức”. Nvidia cần học Việt Nam nếu mún phát chiển AI cho riêng mình
Đúng là Việt Nam cần ChatGPT cho riêng mình, vì Việt Nam (hầu như hoàn toàn) chả có gì chung với ngoài này . Nên đặt tên là ChatGPoS, Great Piece of Gold. Tổng hợp trí tuệ của các nhân sĩ trí thức, 1 thứ trí tuệ rất hồn nhiên như những ông tiên
“Chỉ tiếc một điều là mấy Vi Xi ngu dốt khi thấy cơn giông sắp đến nhưng lại không chịu di tản đám lính trẻ khỏi khu vực có gài mìn vì sự an toàn”
Tại sao phải tiếc ?
See, tớ ghét trí thức hải ngoại chỗ này, yêu thì cứ nói là yêu, cứ úp úp mở mở mãi . Các bác yêu ai thì học cách sống của người ta mà adapt để suit. Yêu Hà Nội thì cứ hành xử như người Hà Nội Xã hội chủ nghĩa, cứ quân tử dùng dằng đi chẳng dứt, như Tiến Sĩ Tưởng Năng Tiến vậy
Tớ thì chả tiếc như đồng chí . Chỉ hỏi thía lày, Sét đánh là Trời đánh . Nên chăng xem đây là 1 điềm Trời nói rằng Quân Đội Nhân Dân Việt “Nam” (của RF Phúc Kđinh A) đã hoàn thành nhịm zụ lịch sử của mình ? Nên re-purpose thành đội Việt Nam Tiên Chiền (cho) Giải phóng quân như ngày xưa, rùi vớ đại ông giáo dạy sử phong cho làm đại tướng, chiếm giữ nhà tư bản kiểu Trịnh Văn Bô mà Huy Đức & Tiến Sĩ Tưởng Năng Tiến cùng (cố) quên nên (tìm mọi cách) hổng nhắc tới
Chắc kiu mục này là sưu tầm tầm bậy
“Những binh sĩ đó, cho dù thuộc quân đội ở thể chế nào, cũng “từ nhân dân mà ra”
Nhân dân nào, thể chế nào, binh sĩ đó .
“còn là của mọi người”
“mọi người”, you mean mớ đồng vọng phê ke của you, sau khi đã unfriend 1 mớ ?
Nhưng khá khen cố gắng xóa sạch sạch sanh làn ranh Quốc-Cộng . Tiện nên xóa lun lằn ranh Cộng-Cộng ông ạ
Ở với Cộng Sản riết rùi nói năng răng như ì lun
Somehow còm trả lời cái mồm thối Ban Mai cứ bị chặn
Solzhenitsyn, thấy thằng Cộng Sản nói láo thì phải chỉ ra nó nói láo . Thấy Tiến Sĩ Tưởng Năng Tiến vưỡn khẳng định sự đúng đắn của chủ nghĩa Cộng Sản, tớ còn phải nói Tiến Sĩ Tưởng Năng Tiến tiếp tay perpetuate sự lừa dối hào nhoáng để nó lun tồn tại
Vài khái niệm gây ra théc méc . Những người “chống Cộng thiệt sự” là ai, sao không dám nêu tên ? Hay nếu nêu tên sẽ bị cả cộng đồng mạng chửi như hiện nay ?
“Tổng cục 2” là cách gọi tắt cơ quan đặc trách tình báo của Quân đội CS:
Cựu chiến binh Năm Châu (Hồ văn Châu) và Hội Phụ Nữ Cứu Quốc Sáu Sứ ( Nguyễn thị Sứ ) từ miền Nam đã ra Hà nội nhiều lần, vận động các đảng viên kỳ cựu, các sĩ quan cao cấp nhằm đưa Giáp lên, hoặc làm Tổng bí thư, hoặc làm Chủ tịch Nước, và đưa tướng Trần văn Trà ra làm bộ trưởng Quốc phòng để rồi sẽ thay Giáp làm Tổng bí thư.
Tổng cục 2 đưa ra những bằng chứng về nhiều nhân vật CS cao cấp hoặc cộng tác với CIA hoặc là chịu sự chi phối của CIA, như Nông Ðức Mạnh đương kim Tổng bí thư đảng , Nguyễn Văn An chủ tịch quốc hội, Phạm Văn Ðồng, Võ Nguyên Giáp, cựu thủ tướng Võ Văn Kiệt , thủ tướng hiện tại Phan Văn Khải , các Ủy viên bộ chính trị như Trương Tấn Sang, Phan Diễn, đến Phó thủ tướng Ủy viên trung ương đảng Phạm Gia Khiêm, cựu Bộ trưởng công an như Bùi Thiện Ngộ, Mai Chí Thọ , Lê Văn Dũng Chủ nhiệm Tổng cục chính trị, v.v…
Ban điều tra liên ngành đã được thành lập gồm các đại biểu của ban Kiểm tra Trung Ương Đảng, Ban Tổ chức Trung Ương đảng, Viện Kiểm Soát Tối Cao, Tòa án Nhân Dân Tối cao, bộ Quốc phòng, bộ Công an… do Lê Hồng Anh ( sau làm bộ trưởng bộ Công An) làm trưởng ban. Và Bộ Chính Trị đã nhiều lần nghe Ban điều tra liên ngành báo cáo .
Khùng quá! TC2 đưa bằng chứng mà anh tin là thật à? Nông Đức Mạnh mà chịu sự chi phối của CIA là sao? Vớ vẫn!
Mục đích là làm nhoãng cái còm của tớ . Nghe TC2 rùi chiện cung đình của Đảng là thiên hạ quên hẳn, ngón nghề Cộng Sản đó muh
Which mean im doin somethin rite.
Lão thợ thơ Bình Vôi
“Cởi áo binh chủng sao hồn còn vằn vện”
Hahaha, chúc mừng Tưởng Năng Tiến cởi áo binh chủng từ bữa tới giờ tâm hồn đã láng o
Slip of the tongue hổng phải là 1 mistake. Đv nhiều người như tớ & cộng sự, its when the truth come out
Và VNCH không ăn mày dĩ vàng, họ ăn mày Việt Cộng . Đảng Cộng Sản chính là nhân tố giữ cái status quo này . Những người “chống Cộng thật sự” cần nhớ lấy và đừng bao giờ làm gì nguy hại tới sự tồn tại của Đảng . Đảng đổ, status quo hiện nay sẽ bị lật ngược . That, i can promise
“Nhà văn Nguyên Ngọc, một già làng khả kính và khả tín, nhận định: Có thể hôm nay, điều ấy cũng thường tình, tôi sẽ ngã xuống. Nếu như vậy thì cũng có sao đâu. Bởi vì giá như sau đó, vì một sự kì diệu, tôi được sống trở lại thì cũng xin cho tôi được sống trong những ngày hôm nay của dân tộc ta. Tôi thiết tha yêu cái ngày hôm nay của đất nước, thiết tha yêu đội ngũ trùng điệp của chúng ta đang tiến lên trong cuộc hành quân cả nước sục sôi và chiến thắng này
Nói đến Nguyên Ngọc là nói đến một trong những cây bút văn xuôi viết về chiến tranh cách mạng tiêu biểu … Trở lại chiến trường Quảng Nam trong những năm sáu mươi của thế kỉ trước, Nguyên Ngọc lựa chọn cho mình bút danh Nguyễn Trung Thành. Đây là sự lựa chọn không thể khác … Đất Quảng tiếp tục mạch viết về cuộc đấu tranh không khoan nhượng giữa dân tộc và ngoại bang xâm lược, giữa giai cấp, cụ thể hơn chất chứa trong đó là khối mâu thuẫn giữa cách mạng, nhân dân với địa chủ, chính quyền, là mâu thuẫn giữa hai gia tộc mà nói như bí thư chi bộ Thắm: giết nó (Hứa Min), phải giết cả cái ý nghĩ đen tối mà nó mang về