S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Trần Huỳnh Duy Thức

17

Với tất cả trân trọng và thương cảm, nhà văn Ngô Thế Vinh đã gửi đến cho mọi người một tin buồn lớn: Giáo sư Phạm Hoàng Hộ đã từ trần vào hôm 29 tháng 1 năm 2017.

Ông để lại một sự nghiệp đồ sộ, bộ sách Cây Cỏ Việt Nam (gồm 6 quyển, hai tập) với lời đề tặng:

– Những ai còn sống hay đã chết trong tù vì tháng Tư năm 1975 đã quyết định ở lại để tiếp tục dâng góp cho đất nước.

– Tặng giáo sư Nguyễn Duy Xuân nguyên viện trưởng Đại Học Cần Thơ, mất ngày 10/XI/1986 tại trại Cải Tạo Hà-Nam-Ninh.

– Tặng hương hồn những ai trên biển Đông đã chết nghẹn ngào.

Tôi băn khoăn tự hỏi: Giáo sư Nguyễn Duy Xuân là ai? Sao một công trình nghiên cứu về thực vật học mà lại mở đầu bằng những “lời đề tặng” u ám, u uẩn và u uất thế? Chúng ta đang sống trong một thời đại, và một đất nước, bi thương đến độ này sao?

Những trang viết kế tiếp của nhà văn Ngô Thế Vinh, với nhiều dòng chữ nghẹn ngào, đã giúp cho tôi lý giải những câu hỏi vừa nêu:

“Giáo sư Nguyễn Duy Xuân cũng là người Cần Thơ, sinh năm 1925 hơn Giáo sư Phạm Hoàng Hộ 4 tuổi, tốt nghiệp Tiến sĩ Kinh tế tại Đại học Vanderbilt Hoa Kỳ, trở về Việt Nam 1963, giáo sư Luật. Nhận chức Viện trưởng từ Giáo sư Phạm Hoàng Hộ, Giáo sư Nguyễn Duy Xuân đã nỗ lực phát triển Viện Đại học Cần Thơ trên mọi lãnh vực từ chương trình giảng dạy, đào tạo ban giảng huấn, xây cất thêm giảng đường, phòng thí nghiệm, thiết lập ký túc xá như hệ thống campus cho sinh viên đến từ các tỉnh xa Miền Tây…

Chỉ trong vòng 9 năm [1966 – 1975] với công lao xây dựng của hai Viện trưởng tiền nhiệm: GS Phạm Hoàng Hộ, GS Nguyễn Duy Xuân, Viện Đại Học Cần Thơ như một Ngọn Hải đăng Miền Tây, trở thành một trung tâm đào tạo và nghiên cứu khoa học, đặc biệt bước đầu ưu tiên phát triển hai lãnh vực Sư phạm và Nông nghiệp, vững vàng sánh bước với các Viện Đại học lâu đời khác của Miền Nam, đóng góp cho sự thăng tiến của vùng ĐBSCL…

 

Chỉ mấy ngày trước biến cố 30 tháng 4, 1975, cũng như GS Phạm Hoàng Hộ, GS Nguyễn Duy Xuân như một trí thức dấn thân, quyết định ở lại và giữa cảnh dầu sôi lửa bỏng, ông vẫn can đảm nhận chức Tổng trưởng Bộ Văn hóa Giáo dục cuối cùng của Việt Nam Cộng Hòa. Giữ chức vụ đó chưa đầy một tuần lễ thì chính quyền Miền Nam sụp đổ, TT Dương Văn Minh tuyên bố đầu hàng.

GS Nguyễn Duy Xuân bị đưa vào trại tù cải tạo, sau đó bị đưa ra Bắc … đã chết trong tù cải tạo Hà Nam Ninh ngày 10 tháng 11 năm 1986 trong đói khát và bệnh tật không thuốc men. Xác của ông được vùi nông trong nghĩa địa tù cải tạo trên triền núi phía sau trại tù Ba Sao.”

Tôi đã có lần nhìn thấy tấm ảnh chụp bia thờ 626 linh hồn tử vong (từ năm 1975 đến năm 1988) của trại tù này, trên trang web của blogger Phạm Thanh Nghiên.

Có lẽ tên tuổi của giáo sư Nguyễn Duy Xuân cũng được ghi trên tấm bia này vì ông từ trần vào năm 1986, thời điểm mà giới truyền thông nhà nước vẫn xưng tụng (không tiếc lời) về sự “dũng cảm nhìn vào sự thực” và “quyết tâm đổi mới của ĐCSVN.

Nếu “dũng cảm nhìn vào sự thực” thì đây chỉ là sự quyết tâm “bẻ lái con tầu đất nước” theo hướng Trung Nam Hải – như nhận xét và cảnh báo của blogger Trần Huỳnh Duy Thức:

“Trung Quốc và Việt Nam tạo ra một phiên bản khác về sự vi phạm tính toàn vẹn của các quyền con người. Hai nước này đã thừa nhận quyền kinh tế cho người dân nhưng vẫn tước đoạt không khoan nhượng quyền chính trị của họ, gây nên một kiểu tự do què quặt khác.

Mặc dù mô hình này có thể tạo nên sự tiến bộ kinh tế và các thành tích ấn tượng về xóa đói giảm nghèo, nhưng nó cũng đồng thời nuôi dưỡng bất bình và suy thoái xã hội rồi nhốt chúng lại.

Khi sự trầm trọng này trở nên mục rỗng thì nó sẽ dẫn tới việc bộ máy chính trị tự dân chủ hóa hoặc sẽ kết thúc trong sụp đổ toàn diện về kinh tế, xã hội, chính trị và một chế độ bị lật nhào. Đây là tiến trình tất yếu vì nó phá vỡ sự toàn vẹn của các quyền con người vốn thuộc về luật của Tạo hóa.

 Dưới tác động của toàn cầu hóa và xã hội Internet, tiến trình này sẽ diễn biến rất nhanh, nhanh hơn đã từng chứng kiến trong thời gian chiến tranh lạnh dẫn đến sự tan rã của hệ thống Đông Âu và Liên Xô.”

Lời cảnh báo này, tiếc thay, đã bị những người đứng đầu chế độ hiện hành coi như là một “lời nguyền” hay “trù ẻo.” Tuy mang tiếng là theo chủ nghĩa duy vật nhưng họ lại là những kẻ rất dị đoan.

Vốn bệnh tật nên họ sợ “tiếng cú,” và đã vu vạ cho Trần Huỳnh Duy Thức đủ loại tội danh (trộm cắp cước điện thoại, hoạt động chính trị nhằm lật đổ chính quyền) cùng một bản án nặng nề –16 năm tù và 5 năm quản chế, vào ngày 20 tháng 1 năm 2010 – qua một phiên toà mà đại diện của Hội Ân Xá Quốc Tế đã mô tả như là “sự nhạo báng công lý.”

Nhiều năm đã trôi qua nhưng chưa bao giờ người tù nhân lương tâm quả cảm này bị công luận lãng quên. Ông vẫn luôn được nhắc đến với rất nhiều trân trọng, qúi mến, cùng quan ngại:

BBC (21/01/2010) Người Có Án Nặng Nhất Nói Bị Bức Cung

BBC (21/01/2010) Các Nhóm Nhân Quyền Chỉ Trích Bản Án

RFI (30/01/2010) Bốn Nhà Bất Đồng Chính Kiến Ở Việt Nam Kháng Án

Bauxite VN (14/06/2013) Duy Thức Đã Không Ngủ Suốt 10 Ngày Biệt Giam

RFA (15/10/2013) Trần Huỳnh Duy Thức Được Vinh Danh Giải Nhân Quyền

RFA (07/05/2016) Tù Nhân Trần Huỳnh Duy Thức Bị Chuyển Trại Giam

BBC (17/05/2016) Ông Trần Huỳnh Duy Thức Sẽ Tuyệt Thực

Ba Sàm (28/05/2016) Trí Thức Tuyệt Thực Cùng Trần Huỳnh Duy Thức

VOA (31/01/2017) Ông Thức Nhất Quyết Không Lưu Vong

Tôi chưa bao có cái hân hạnh được giao tiếp với ông Trần Huỳnh Duy Thức. Tôi chỉ được biết người tù nhân lương tâm bất khuất này qua công luận. Và công luận thì đã vạch rõ sự ác độc và tính man rợ của những kẻ đứng đầu chế độ công an trị hiện hành. Họ đã gây ra không biết bao nhiêu là cái chết đớn đau và oan khuất:

“Những người bị giết đều là những tinh hoa, là danh sĩ đạo cao đức trọng, yêu nước thương dân, có thành tựu văn hóa sáng giá cống hiến cho nền văn hiến nước nhà. Họ chết mỗi người mỗi cách đau xót và hàm oan:

 Nhà văn Lan Khai bị xô xuống vực, văn hào Ngô Tất Tố bị bức cho treo cổ tự vẫn, Khái Hưng bị bỏ rọ trắn sông, Phạm Quỳnh đối thủ đáng gờm của thực dân Pháp bị xử tử, Tạ Thu Thâu nhà yêu nước lớn bị tử bắn; nàng thơ nữ sĩ Thu Hồng bị bắn lén từ sau lưng; Nhượng Tống dịch giả tài hoa số 1 bị ám sát; Dương Quảng Hàm vị giáo sư đáng kính ra khỏi nhà đi mãi không về; vị bồ tát Thiều Chửu bị bức hại nhảy xuống sông tự tận…

Đó là tất cả sự thực về những cái chết tức tưởi oan khuất của các nhà văn, nhân sĩ mà bọn gieo ác vẫn sống nhởn nhơ trên pháp luật với bộ mặt người lương thiện! Nguyên tắc bất di bất dịch nằm trong ý thức hệ tư tưởng của những kẻ sát nhân lương thiện này là: yêu nước và chính kiến là độc quyền của tao, mày không đi với tao, mày là kẻ thù của tao. Đã là kẻ thù thì mày không có quyền tồn tại! (“Thái Doãn Hiểu – Những Cái Chết Tức Tưởi Của Nhà Văn, Chuyện Bây Giờ Mới Kể”).

Phạm Quỳnh, Ngô Tất Tố, Khái Hưng, Dương Quảng Hàm sinh vào cuối thế kỷ XIX. Lan Khai, Thu Hồng, Nhượng Tống, Nguyễn Duy Xuân sinh vào đầu thế kỷ XX. Kể từ khi cướp được quyền bính đến nay, những người cộng sản Việt Nam đã giết chết bao nhiêu là anh tài và nhân sĩ (thuộc mấy thế hệ kế tiếp nhau) rồi?

Chúng ta bắt buộc phải luôn quan ngại (và canh thức) về sinh mệnh của Trần Huỳnh Duy Thức, cùng hàng trăm tù nhân lương tâm khác, đang nằm trong vòng tay của cường quyền và bạo lực!

17 BÌNH LUẬN

  1. Vì vậy, fo the sake of a better Việt Nam, tớ mong bất cứ ai nếu cảm thấy nghẹt thở, khó sống, bít bùng ở trong nước, GET OUT. By Any Means Necessary.

    Cứ để Việt Nam cho tụi Mạc Văn Trang, Nguyễn Ngọc Chu, Giáo sư Nguyễn Khắc Mai … và những thứ mịa rượt mà Tưởng Năng Stench mến mộ, let’em xây dựng VN to the ground mí nhao

    if you dont believe me, tất cả những quyết sách ngày hôm nay đều do những người từng là học trò của loại “trí thức” mà tụi bay mến mộ . Its the Phúc Kđinh vicious downward spiral, & nobody capable or willing to stop it. Ngay cả VN có hàng ngàn THDT, nhưng khi mọi người còn kính trọng lũ trời đánh thánh đâm -standard bên này- thì họ cũng chỉ làm chật thêm trại tạm giữ, từ của Phạm Chí Dũng, thui chớ chả làm được cái gì .

    Đúng, được cái danh hão . Nhưng dân mềnh có trí nhớ của loài cá vàng . Sau khi THDT ngủm củ tỏi, i give 1 3 mos b4 mọi người quên sạch sự tồn tại của THDT.

    Những người như vậy nên bỏ đi cái thói anh hùng rởm, mà nghĩ tới những chiện xa hơn, góp phần mình xây dựng 1 VN khác với that heap of xít trong nước .

    So, GET OUT

  2. Người Việt phải chấp nhận 1 sự thực là nhân tài -thực sự- của “Việt Nam” -hổng phải của Đảng- khá hiếm, níu hổng nói là cực kỳ hiếm . Phần nữa, ngay cả trong a handful of người thật sự có tài năng, chiện dùng trí tuệ của mình để (dám) đi vào những ngành nghề mang tính sáng tạo càng ít hơn nữa . i hope im rite, nhưng methink TDHT là 1 trong số cực kỳ hiếm hoi như vậy nếu ở trong 1 môi trường phi-VN.

    Có nghĩa những người như THDT cực kỳ hiếm, và (rất) cần để xây dựng 1 nền văn hóa “VN” khác hẳn với những gì đã, đang & sẽ diễn ra trong nước . Nhưng quan niệm về “nhân tài” within VN khác với những gì tớ quan niệm . Ở VN chỉ tôn trọng mấy thứ mịa rượt Tưởng Năng Stench kính trọng thui, những thứ như Giáo sư Nguyễn Khắc Mai, nhà giáo Mạc Văn Trang, Tiến sĩ Nguyễn Ngọc Chu, nhà văn hóa Nguyên Ngọc … Những thứ WTFchamacallit. Thía lày dá, VN như thế này 1 phần cũng nhờ công đóng góp của đám này .

    Dont know WTF you been learnin, và WTF you see in them, nhưng từ hổi tới giờ, i havent seen a single sign of intellingence. Lấy ví dụ this mumble-jumble “VÌ SAO BÂY GIỜ KHÔNG THẤY NÓI “PHÊ PHÁN TÌNH HÌNH NHÂN QUYỀN LÀ CAN THIỆP CÔNG VIỆC NỘI BỘ CỦA NHAU” NỮA, MÀ LẠI NÓI RẰNG “KHÔNG PHẢN ÁNH THỰC TẾ”?

    cách tiếp cận “phản ánh không đúng thực tế” có vẻ khách quan và khoa học hơn”

    Kính trọng những thứ trời ơi đất hỡi như Mạc Văn Trang thì kiểu THDT hổng có đất sống . Tất cả những gì THDT mún làm & đã làm hổng có ép phê gì hít chơn hít chọi á . Trong khi nếu ở nước ngoài, he couldve done much much better. Quyết định ở lại VN is a bad trade cho “Việt Nam”, & hại đến bản thân . “VN” mất hẳn 1 người tài, có nghĩa tỷ lệ người tồi vs người tài nghiêng hẳn về số người tồi, thus, things gonna get worse, much worse. Trong khi đó, nếu anh ta ra được ngoài này, then he can make somethin fo himself & fo “the other” VN, 1 VN khác hẳn thứ trong nước.

  3. Điều mà tớ mún, & try my best, là dân hải ngoại xác lập được 1 danh tính khác hẳn, và tạo dựng được 1 nền văn hóa khác hẳn thứ trong nước . Để nếu xảy ra chuyện hợp lưu, phải xảy ra chiều ngược lại . Tức là giới văn nghệ sĩ trong nước muốn hợp lưu với ngoài này thì phải làm thế này, thế nọ, thay vì ngược lại

    Nhưng với đám văn nghệ sĩ kiểu Tưởng Năng Stench … All gone to xít hít chơn hít chọi gòi

  4. GS Xuân-Thi sĩ Vũ hoàng Chương… trí thưc ,văn nghệ sĩ chết trong trai tù CS vô số kể.Những người sống sót ,trở về như hòn -phách-phiêu lạc! Tô thùy Yên,nhà thơ Miền Nam,sau mười mấy năm trở về ,đả viết: “Ta về ,như bóng ma hờn tủi
    Luc lại thời gian kiếm chính mình..”
    Khi nhà thơ bị đưa ra Bắc: ” Đi xa như lạc trong Trời-Đất
    Thủy tân sơn cùng xí-xóa ta! ”
    Rỏ ràng,thủy tạn sơn cùng xí xóa Vủ hoàng Chương- GS Xuân…. những tinh hoa miền Nam. Xóa đi những tinh hoa MiềnNam ,đồng nghĩa xóa di Miền Nam tư Do,để còn lại Miền Bắc chó đẻ?? Nơ nầy ,chính quyền CS phải giải quyết.Giải quyết cho xong ,thì khi khi đó mới nói đến Hòa hơp -hòa Giải ./

    • Well, những người Tưởng Năng Stench muốn hòa hợp hòa giải quan niệm thía lày, trích Trần Văn Chánh, bài đăng trên Viet+ studies của đồng chí tiến sĩ Trần Hữu Dũng .

      “Trước đó, Nguyễn Văn Đông tuy là người lính VNCH (cấp bậc đại tá, không phải “tâm lý chiến” như người ta đồn đại), nhưng nhạc ông toàn mang dấu ấn phản chiến làm nhụt ý chí binh sĩ. Cá nhân ông vốn có cái nhìn đối lập với cuộc chiến, nên năm 1961 Bộ Thông tin chế độ Sài Gòn đã ra lệnh cấm phổ biến hai nhạc phẩm Chiều mưa biên giới và Mấy dặm sơn khê, và bản thân tác giả cũng đã từng bị trừng phạt, cho ngưng chức một thời gian dài (theo Trần Hữu Ngư, Ủa, sao kỳ lạ vậy?, NXB Mỹ Thuật, 2016, tr. 134).

      Như vậy về mặt khách quan, nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông đã gián tiếp góp công không nhỏ cho “bên thắng cuộc”, bởi tính ra về mặt quân sự ông chẳng có thành tích gì đáng được nhắc tới trong chuyện hành quân chống cộng, trái lại chỉ vô tình hay cố ý tuyên truyền cho lính hoặc người sắp đi quân dịch phe mình bị nhũn đi không còn muốn đánh đấm gì nữa

      Sau khi đi học tập cải tạo hơn 10 năm trở về, Nguyễn Văn Đông đã trở thành một công dân tốt, nếu không nói quá tốt … ông được đưa đi học tập cải tạo đến năm thứ 11 khi gần chết mới được cho về, may sao được gia đình chăm sóc phục hồi sức khỏe, thoát chết, nhưng từ đó ông hoàn toàn im lặng, không hề phát biểu phê phán tiếng nào đối với chế độ mới, từ chối mọi cuộc phỏng vấn của một số nhà báo, kể cả những chương trình trực tiếp ghi hình ở hải ngoại …

      nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông có lẽ đúng là một trong những người Việt yêu nước, trong sạch tiêu biểu, xứng đáng được nêu ra để làm gương cho tinh thần hòa giải hòa hợp dân tộc! Vì ông đã tự giác hơn ai hết xóa bỏ quá khứ, hận thù, chấp nhận sống vui với những gì đang có

      Interested? More where this xít come from. Xítload more

  5. Từ fb gia đình ngày hôm qua:

    THÔNG TIN ANH THỨC CHO GIA ĐÌNH BIẾT:
    1. Gia đình hỏi anh về việc từ chối đi tị nạn.
    Anh Thức khẳng định lại và nói với em trai: “Kiểu gì anh cũng không đi. Có chết thì chết trên đất Việt Nam”

    Con Đường nào cho Việt Nam. Trần Huỳnh Duy Thức.
    God Bless.

      • Những người như anh Thức ở lại VN là cái gậy cái gai chọc mắt nhà nước CSVN and lãnh đạo CStàu. Yes, they would say get the hell out of VN.

        Do đó mà tôi cảm phục anh Thức.

        “Kiểu gì anh cũng không đi. Có chết thì chết trên đất Việt Nam”

        • “Những người như anh Thức ở lại VN là cái gậy cái gai chọc mắt nhà nước CSVN and lãnh đạo CStàu”

          Phúc Kđinh AQ. All them have to do is nhổ cái gai đó đi, & thats what them exactly did. THDT bi giờ mà là cái gai cho ai, nói nghe coi

          • THDT hiện nay là cục xương trong cổ họng VC, nó nhai không được nuốt cũng không trôi.
            Cho nên THDT là cái gai trong mắt của tụi Maowu vì làm nghẹt họng đàn em VC của nó.

          • Nếu THDT có thể là cục xương cho ai, thì đó là cục xương trong cổ tụi Howu, vì sự tồn tại của THDT làm tụi Howu hổng dám công khai ủng hộ Đảng của tụi nó

            Đúng hơn, THDT là con cá sặc trong mồm bọn Howu

  6. “những người cộng sản Việt Nam đã giết chết bao nhiêu là anh tài và nhân sĩ (thuộc mấy thế hệ kế tiếp nhau) rồi?”

    No Star Where. Vưỡn còn đủ cho Tưởng Năng Stench mến mộ

  7. Tớ tiếc cho những Trần Huỳnh Duy Thức hơn là những Phạm Đoan Trang . Những người như THDT nên đi khỏi VN, vì anh có thể đã trở thành 1 đại diện sáng chói cho 1 thứ “VN” khác với cái “VN” của Mạc Văn Trang, Hoàng Thị Nhật Lệ, Nguyên Ngọc, Tô Lâm & Phạm Đoan Trang .

    Cái “VN” hiện giờ, cứ để lũ trí thức điên loạn chúng nó cùng xây dựng to the ground mí nhao . Nên xem đó là hopeless case. Chỗ đó là để take yo money & rụn, & thats the only thing its good fo. Anything else, aint worth jack

  8. “Nhà văn Lan Khai bị xô xuống vực, văn hào Ngô Tất Tố bị bức cho treo cổ tự vẫn, Khái Hưng bị bỏ rọ trắn sông, Phạm Quỳnh đối thủ đáng gờm của thực dân Pháp bị xử tử, Tạ Thu Thâu nhà yêu nước lớn bị tử bắn; nàng thơ nữ sĩ Thu Hồng bị bắn lén từ sau lưng; Nhượng Tống dịch giả tài hoa số 1 bị ám sát; Dương Quảng Hàm vị giáo sư đáng kính ra khỏi nhà đi mãi không về; vị bồ tát Thiều Chửu bị bức hại nhảy xuống sông tự tận”

    Tại văn tài của họ quá ẹ . Chớ văn tài cỡ như Nguyên Ngọc coi, xít man, hổng ít trí thức hải ngoại sẵn sàng vượt qua lằn ranh chính kiến chỉ để hợp lưu với những người như Nguyên Ngọc . Và yeah, Cộng Sản là như vậy đó, nhưng đâu thiếu người bào chữa cho nó đâu, kể cả Tưởng Năng Stench khi hổng kiểm soát được ngòi bút của mềnh vì lý do tuổi tác .

    Miến Điện đó, Tướng Ne Win ra lệnh nhắm thẳng dân biểu tình mà bắc, mà Tưởng Năng Stench nghĩ bịch mắm tôm tệ hơn . Ông này lớn tuổi nên cứ thích là tinh hoa phát tiết hết ra ngoài . Nhìn kinh như đi sở thú gặp khỉ phê vì tự phê, văng tá lả

  9. Tưởng Năng Stench nhắc tới Ngu Thế Vinh . Bài của Ngu Thế Vinh về Võ Tòng Cộng Xuân

    Võ Tòng Xuân lần đầu được gặp chú Sáu Dân năm 1976 ở Đại Học Cần Thơ. Chú Sáu Dân, là tên gọi bình dân của ông Võ Văn Kiệt, Bí thư Thành ủy Sài Gòn, (tớ thêm) aka Trùm T-4 Biệt Động Thành Saigon, là người trực tiếp ra lệnh ám sát Nguyễn Văn Bông, cũng là người Gs Nguyễn Mạnh Hùng tự hào chụp cạnh, và Huy Đức trưng lên khoe, như 1 bằng chứng về sự đáng kính trọng của Nguyễn Mạnh Hùng

    con gái của GS Viện Trưởng Nguyễn Duy Xuân là bà Nguyễn Thị Nguyệt Nga từ Pháp về bốc mộ cha từ nghĩa địa trại tù Ba Sao đưa về Chùa Thiên Hưng, quận Bình Thạnh, Sài Gòn. Hình chụp trong buổi lễ cầu siêu tại Chùa; từ trái, GS Võ Tòng Xuân, bà Nguyễn Thị Nguyệt Nga, ôm bình tro cốt của cha

    GS Nguyễn Duy Xuân là viện trưởng mà Võ Tòng Xuân dưới quyền . Bi giờ con gái zìa bốc mộ cha, chụp hình với người siding với phe giết cha cô

    Và đây là lời bình của Nguyễn Hữu Vẹm “Những bài viết của Ngô Thế Vinh thật dài chân thành chứa chan Tình tự Dân tộc”

    Cứ tưởng Ngu Thế Vinh đã kinh lém gòi, ai dè chả thấm vào đâu . Bọn trí thức thân Cộng bên Pháp … And now Tưởng Năng Stench follow tút xuỵt

  10. Chủ trương của chế độ cộng sản cầm quyền cai trị đất nước từ 1954 ở miền bắc VN và sau 1975 trên cả nước là tiêu diệt văn hóa dân tộc và văn hóa tự do, tiêu diệt tinh hoa và sức sống và của dân tộc VN, để thay vào đó là văn hóa cộng sản xã hội chủ nghĩa, để đảng cộng sản Hồ được làm tay sai cho cộng sản quốc tế, để bảo đảm vững chắc cho tầng lớp cầm quyền cho tới tận ngày nay.

    Tri ân những người tù và người đã chết vì nước vì dân tộc. Họ là những viên ngọc sáng, sẵn sàng hy sinh vì lợi ích của đất nước và dân tộc mà chống lại bọn cộng sản gian ác đang cầm quyền cai trị đất nước ngày nay.

  11. Trần Huỳnh Duy Thưc là linh hồn đấu tranh Tư Do -Đôc lâp-Dân chủ cho Tuổi trẻ VN trong nước và cả ngoài nước .Vì sao ?? Ở tuôi trẻ đang lên-có hoc thưc -có tiền bạc.Anh vất tất cả để tranh đấu Tư Do cho Đất nươc. Anh đươc Mỹ cho đi Ty Nan,nhưng Anh từ chối.Anh khẳng khái trả lời :” Tôi ở lại tranh đấu trên quê hương tôi ! Thật vây,những anh hùng vĩ đai cho Dân Tôc,không một ai tranh đấu cho Tổ Quốc mà ở nươc ngoài cả.! Đó củng là lý do mà CS quất anh 15 năm tù giam !!!Gần đây nhất,TT Ukraine ,không ra đi,cho dù Mỹ đưa máy bay tân nơi :”Tôi cần Vủ khí-không cần một chuyến đi”!Nhìn tuổi trẻ VC ở trong nước :”Tư hào quá VN ơi,khi thấy quả bóng thủng lưới”! Thấy mà thương cho Đất nước .Tôi nghiêp cho một Dân tôc “thưc-bất -tri -kỳ-vị” (tam dịch: ăn chẳng biết mùi vị !).

BÌNH LUẬN

Please enter your comment!
Tên