Tôi không thân thiết chi với Bùi Bảo Trúc và cũng chả mặn mà gì với chuyện văn nghệ/văn gừng nên mãi tới bữa rồi mới (tình cờ) được biết thêm rằng ông không chỉ là một nhà báo, nhà văn mà còn là một nhà thơ hơi nặng tình đất nước:
- Tôi cũng như ông đời biệt xứ
Trẻ ra đi già vẫn tha hương
Mấy chục năm buồn trên xứ lạ
Tôi đọc thơ ông nát cả hồn … (“Xa Nhà Đọc Thơ Hạ Tri Trương”) - Hãy tưởng tượng trong hộp thư ngoài cửa
Mấy bức thư đọng lại những năm qua
Một tấm thiệp báo tin người yêu nhỏ
Đã tìm ra hạnh phúc dưới trời xa … (“Gửi Căn Nhà Cũ” )
Ngoài khuynh hướng hoài hương, Bùi Bảo Trúc còn là một người hoài cổ. Trong hàng chục ngàn Thư Gửi Bạn Ta mà ông viết đều đặn hằng ngày, ròng rã qua mấy thập niên – có hôm – tác giả đã tỏ ý tiếc nuối những Lá Thư đã cũ của Từ Linh & Đoàn Chuẩn:
Nhớ tới mùa thu năm xưa gửi nhau
Phong thư ngào ngạt hương
Nét bút đa tình lả lơi …
Tôi sinh sau đẻ muộn nên chưa hề gửi đi (hay nhận được) một phong thư nào lãng mạn và trang trọng tới cỡ đó. Những lá thư nắn nót trên “giấy trắng mực thường” cũng khỏi có luôn:
- Có gì đâu một lá thư
Giấy trắng như giấy, mực như mực thường
Cũng chưa một chữ rằng thương
Mà tôi đọc suốt đêm trường sang mai
Không nhớ nữa ngắn hay dài
Hình như tôi đã đọc ngoài trang thơ.
(“Có Gì Đâu” – Trần Ninh Hồ) - Thư thì mỏng như suối đời mộng ảo
Tình thì buồn như tất cả chia ly
Giấy phong kỹ mang thầm trong túi áo
Mãi trăm lần viết lại mới đưa đi.
(“Tình Thư Thứ Nhất” – Xuân Diệu)
Tôi bước vào tuổi dậy thì cùng lúc với Bridgestone, Kawasaki, Suzuki, Honda … đang đang tràn ngập khắp miền Nam. Đám choai choai chúng tôi như được chắp cánh, bay lượn tá lả bùng binh, đâu có đứa nào rảnh để thư từ (vớ vẩn) nói chi đến cái dzụ “viết lại trăm lần.” Nghe mà phát mệt!
Khi đời về chiều thì nhịp sống còn hối hả và bận rộn hơn nữa. Sau máy fax, thiên hạ email, rồi inbox, và text (liền liền) cho nó lẹ. Chả còn ai đủ bình tâm hay kiên nhẫn ngồi bên bàn viết, hoặc bàn phím để thư từ gì nữa. Ấy thế mà trong những ngày qua, tôi vẫn đọc được đôi ba bức thư (mỗi chữ đều như róc/ từ xương thịt cuộc đời/ từ bi thương phẫn uất …) của mấy ông bố trẻ gửi cho những đứa con thơ.
Bức thư thứ nhất của ông Nguyễn Lân Thắng, viết hôm 30 tháng 7 năm 2014, gừi cho con gái vừa 2 tuổi – mới được lan truyền rộng rãi trên mạng – sau khi nhân vật bất đồng chính kiến này bị bắt giữ vào hôm 5 tháng 7 vừa qua. Xin ghi lại đôi ba đoạn ngắn:
Con thương yêu của bố…
Bố có thể có nhiều lựa chọn. Nếu chấp nhận cuộc sống giả dối, tung hô những điều dối trá, tận dụng những quan hệ và lợi thế sẵn có thì sẽ chả thiếu thứ gì. Rồi khi mai này đất nước tan hoang, ta có thể ra nước ngoài sinh sống không cần biết nước Việt ra sao. Rồi con sẽ được sống trong môi trường bình yên với những điều kiện giáo dục, y tế, văn hóa tốt nhất.
Nhưng con ơi, không ai chọn được tổ quốc, không ai lựa được gia đình. Bố yêu con như thế nào thì bố cũng yêu mảnh đất này như thế. Bố không thể chấp nhận làm kẻ bỏ chạy mà phải chiến đấu bằng được để giữ mái nhà tổ quốc này cho con.
Bố không thể nhởn nhơ sống cho riêng mình khi xung quanh toàn khổ đau và nước mắt. Đối với bố đó không phải là hạnh phúc. Bố ước gì con được sống trong một tương lai tốt đẹp hơn bố. Con được sống trong tình thân ái, trong niềm tin, niềm hân hoan và những thứ mà một con người đáng được hưởng.
Có thể bố sẽ thất bại. Có thể bố sẽ không được ở bên con ba mươi năm còn lại như dự tính. Nhưng dù thế nào bố cũng đã quyết định thế rồi, và nếu cuộc đời con gặp những khó khăn vì bố gây ra thì xin con hãy nhớ về một ông bố đã tuyệt vọng chiến đấu để con có cuộc sống hạnh phúc đích thực mà tha thứ cho bố.Bố yêu con rất nhiều, bé Đậu tuyệt vời của bố!
Bức thư thứ hai của nhà giáo Bùi Văn Thuận, viết hôm 5 tháng 1 năm 2017 (cho con gái đầu lòng mới mở mắt chào đời) và cũng chỉ vừa được phổ biến, sau khi ông bị bắt giữ vào hôm 30/8/2021:
Con gái à, hôm nay con đã được 3 tháng 18 ngày, con chưa thể đọc những dòng chữ ba viết cho con, nhưng ba vẫn viết ra đây để sau này con có thể đọc, con có thể cho bạn bè con đọc…
Khi con ngủ (tối qua con ngủ khá ngoan, con gái ạ), ba mẹ nấu cơm và ăn cơm tối lúc hơn 12h đêm. Mẹ con đói lắm vì con bú nhiều, một lần nữa ba lại muốn khóc. Khi ăn ba và mẹ con đã nói rất nhiều chuyện, trong đó có chuyện khi đi “làm việc” với an ninh, nhỡ ba không về với hai mẹ con nữa thì sao?
…
Ba rất khó lựa chọn, thật sự rất khó con gái ơi! Nếu ba chấp nhận sống vì hai mẹ con con, cúi đầu im lặng để có thể chạy vạy lo toan cho hai mẹ con, thì đến thế hệ con, không biết các con làm sao mà sống được?
…
Nhưng nếu ba lựa chọn lên tiếng, lựa chọn đấu tranh cho những quyền và nhu cầu căn bản của con người, thì ba lại là người vô trách nhiệm với hai mẹ con. Nếu ba vì lên tiếng mà bị bắt, bị những kẻ xấu bỏ tù thì hai mẹ con con sẽ sống ra sao?
Đó là một sự lựa chọn rất khó khăn cho ba con gái ơi! Sau khi bàn bạc với mẹ con, ba mẹ đã quyết định: Bình thản đón nhận những gì sẽ đến…
Quyết định “bình thản” của ông Bùi Văn Thuận khiến tôi nhớ đến thái độ và sự lựa chọn của một tù nhân lương tâm khác, Lê Anh Hùng – theo tường thuật của một nhà báo nước ngoài:
“Every time Le Anh Hung starts to write he thinks of his three young children. The 38-year-old has already been imprisoned twice for blogging about human rights and corruption from his home in Hanoi and lives half-expecting another fateful knock at the door. And yet “I’m not scared,” he says, “I know what I choose to do is risky but I accept the fight. Cứ mỗi lần cầm bút là Lê Anh Hùng nghĩ đến ba đứa con thơ. Người đàn ông 38 tuổi này đã hai lần vào tù, vì viết blog về nhân quyền và nạn hối lộ, hiện đang sống phấp phỏng trong căn nhà của ông ở Hà Nội. Tuy thế, ông nói, ‘Tôi biết điều mình lựa chọn là nguy hiểm nhưng tôi chấp nhận cuộc đấu tranh này.” (Charlie Campbell. “Internet Censorship Is Taking Root in Southeast Asia.” Time 18 Jul 2013).
Thái độ quyết liệt và sự lựa chọn can trường của Lê Anh Hùng, cũng như của những tù nhân lương tâm đồng hành, khiến cho vợ con cùng thân nhân của họ phải chịu rất nhiều thiệt thòi và phiền toái. Nhưng nếu không có sự hy sinh cao cả như thế thì dân Việt biết trông vào đâu để vẫn còn có thể giữ được chút niềm tin về tương lai của dân tộc, và đất nước này!
Tớ đề nghị thía lày, thay vì chống Đảng, để làm gương hòa giải hòa hợp mấy con bò hường hường từ Nguyễn Lân Thắng tới Nguyễn Đình Cống, Dương Quốc Chính, Nguyễn Ngọc Chu … cần hòa giải hòa hợp với bò đỏ . Hòa giải hòa hợp phải đi từ dễ tới khó, bò hường hường với bò đỏ practically sêm xít, gà cùng yêu Đảng mà bôi mặt chửi nhau thế này thì kêu gọi hòa giải hòa hợp còn ai dám/muốn/thích nghe ?
i mean, just look @ it. Báo Đảng nói 1 điều thì các bác kêu là tuyên truyền, hổng tin nổi, nhưng các bác dùng ngôn ngữ của mình để nói y chang điều đó, tự dưng nó trở thành sự thật khách quan, làm dân trong nước tin như điếu đổ . Có thể tớ sì lô bép pờ, but that would be sêm xít in my book. Ông gs Tương Lai biện hội cho Lê Duẩn, i mean, ý chính là Lê Duẩn là 1 vị lãnh đạo tài ba xuất chúng . Có khác gì bò đỏ đâu ? Có nghĩa bò hường hường chỉ là bò đỏ văn hay chữ tốt thui . Tại sao phải bôi mặt chửi nhau cho mất đoàn kết, bôi nhọ cái banner hòa giải hòa hợp đi ?
Nếu bò hường hường & bò đỏ có thể hòa giải hòa hợp thành công, bước kế tiếp là hòa giải hòa hợp với những người/dân tộc cùng chính kiến, với những người cùng tôn trọng Chủ tịch Hồ Chí Minh, cùng yêu quý các truyền thống, văn hóa cách mạng của mấy người .
Nếu làm được mấy chuyện này, “trí thức” hải ngoại, những người tin Đỗ Trường đang vực dậy văn hóa VNCH, không ít người sẽ tự thiến mình để hòa giải hòa hợp với các bác .
VC, và các quyền tự do
VC có khái niệm “nguyên tắc dân chủ tập trung” được ghi trong chương 1, điều 8 Hiến Pháp. Từ ntttdc này hệ quả đương nhiên là VC cũng có các quyền tự do như tự do đi lại, ngôn luận, báo chí, và tín ngưỡng tôn giáo. Quý vị xem lại chương 2 Hiến Pháp VC, các điều 23,24,25 đều có ghi rõ.
Ở VN người VN nào cũng có điện thoại “di động”, chăn trâu còn có. Còn báo chí thì hàng tỉ, tv radio thì quá quen thuộc. Người Việt cũng cư trú và đi lại rất dễ dàng nếu có tiền. Chùa chiền nhà thờ thì mọc lên như nấm.
Thành ra, những “nhà dân chủ” nào của VN trong ngoài nước cho rằng VC bóp nghẹt “thông tin” “sự thật” hay “tôn giáo” hay “cư trú” bla bla bla thì, xin lỗi, ngay “bản thân người dân VN cũng đã không tin rồi nói chi ai. Quý vị thử hỏi bất cứ người VN nào về chuyện bầu cử TT ở Mỹ xem, tôi e là ngay người Mỹ cũng không biết nhiều hơn người Việt Nam … ta. Thiện tai thiện tai ! Chúc may mắn nha! Ha ha ha !
Hảy nghe
xả-hội dân-sự phía Bắc lý-lẹo:
“Vừa đấu-tranh, vừa hợp-tác.”
Mẹ nó,
đấu-tranh
bằng cách viết kiến-nghị công-khai,
còn
hợp-tác trong bóng tối
thì
bọn nó giấu
còn
hơn là mèo giấu cứt.
Bọn nó
học cái trò
“Hồ Chí Minh
hợp-tác
với
Trần Đức Thụ”
để
làm thịt
cụ
Phan Bội Châu.
Cái
xả-hội dân-sự phía Bắc
được đãng và nhà-nước chống lưng,
nên
bọn nó rất mạnh.
Kịch-bãn là:
Xả-hội dân-sự phía Bắc
sẻ
đại-diện cho dân Việt Nam,
đối-thoại
với
đãng và nhà-nước Việt Công.
Kết-quả đối-thoại là:
đãng và nhà-nước
nên
sửa-đổi chút-xíu,
còn lại tất-cả
là
rất Ô-kê.
Nguyễn Lân Thắng được Đảng đưa vào tạm giữ là 1 điều rất tốt, chúng ta nên ủng hộ . Đây là “Lấy mỡ nó rán nó”, dân phi xã hội chủ nghĩa ở trong nước hổng nên tham gia vào .
Trước giờ, mỗi lần dân phi xhcn trong nước tham gia vào những chuyện dân chủ cuội, đối lập ma kiểu này, mỗi lần bị cái gì đều được bọn này biện hộ “những mất mát đã được tiên liệu trước & có thể chịu đựng được”, và thí cho vài triệu đồng tiền Hồ & call it a day. Cho tới khi đảng viên lăn Kềnh ra thì chúng nó làm 1 phép tính hãi hùng, dân bị chôn sống ở Mậu Thân không quý bằng mạng thằng đảng viên!
Taste yr own Phúc Kđinh bitter pills, Nguyễn Lân Thắng hổng nên là con cá sặc gì với dân phi xhcn cả trong nước lẫn ngoài nước . Cả họ nó làm lớn dư sức lo cho nó trong trại tạm giữ
Phúc ’em, Phúc ’em all!
Nguyễn Lân Thắng tin vào những sự dối trá, & cả những sự dối trá do chính mình tạo ra . Tưởng Năng Thối không trích đầy đủ thư của Nguyễn Lân Thắng gửi cho con
“Gia đình mình vốn thuộc loại công thần trong xã hội miền Bắc, được nhiều người quyền cao chức trọng cũng như người dân nể trọng. Nếu xã hội vẫn bình bình như trước đây thì đó là một lợi thế mà chắc chắn con sinh ra sẽ được đủ đầy hơn mọi người. Nhưng than ôi, cái chế độ mà gia đình ta cũng như nhiều gia đình khác đổ cả máu và mồ hôi để phụng sự nó hàng chục năm về trước đã không còn vì đất nước, vì nhân dân nữa. Người ta đã phản bội tất cả những gì đã hứa với dân để vun vén cho quần thần, cho gia tộc của họ”
Có nghĩa NLT tin vào tất cả những gì trước “Đổi Màu” là tuyệt vời, là số zách . Nhưng đùng 1 cái Đảng cài số ze bằng “Đổi Mới” nên mọi thứ Phúc up hết, và thế là anh ta chống . Nguyễn Lân Thắng chống Đổi Mới chớ hổng phải chống Đảng, lại càng hổng phải chống Cộng . Cả họ nhà anh ta là 1 định nghĩa text-book về Cộng Sản, về văn hóa/truyền thống cách mạng . Nguyễn Lân Thắng hổng chống mấy cái đó .
VC, và các nhà dân chủ. Đồng sàng dị mộng.
Người VN hay dùng từ “Nhà dân chủ” đế chỉ những người nào thường hay có hoạt động “phản biện” lại chính sách của VC. Có lẽ họ muốn nói theo kiểu “Pro-democracy activist” trong xã hội phương Tây.
Nhưng, người Việt quên một vấn đề “cốt cán” là: xã hội VC hoàn toàn khác biệt với các xã hội dân chủ của Âu Mỹ. VC cũng có khái niệm dân chủ của riêng nó chứ. Quý vị vào đọc lại các bản Hiến Pháp của TC, Bắc Hàn, và VC, thì rõ. Nói chung, dân chủ của VC là “nguyên tắc tập trung dân chủ” The principles of democratic centralism.
Thật ra, VC đã cai trị VN rất đúng theo những gì mà Hiến Pháp và Luật Pháp của nó quy định. Dĩ nhiên, người dân có quyền bất đồng chính kiến. Tuy nhiên, trong luật học dân chủ, người ta nói việc không đồng ý với một điều luật nào đó thì vẫn không làm cho điều luật đó vô giá trị tức khắc.
Người Việt muốn thay đổi hiến pháp VC bằng phương pháp dân chủ ? Rất tốt. Vậy thì hãy ứng cử vào QH và các HĐND đi để cải tổ xã hội. Nhưng mà, đừng quên, muốn ứng cử phải làm đơn xin theo luật bầu cử. Đơn xin phái được mặt trận tổ quốc VC ở địa phương “thông qua” chấp thuận. Kẹt. Đó chính là “nguyên tắc tập trung dân chủ” của VC, nghĩa là của chính người Việt ! Kẹt cứng ! ha ha ha !
Dòng-họ Nguyễn Lân
là
dòng-họ rất khốn-nạn.
Cả lủ nhà nó
đả
bưng-bô cho Việt Cộng
từ
rất lâu rồi.
Vĩ Đại!
Có những nước rộng lớn bao la
Quân sự hùng mạnh như Nga Hoa
Nhưng chưa bao giờ họ vĩ đại
Bởi họ quá xấu xa thối tha!
Có một nước ta gọi họ lạ
Người lạ tàu lạ gieo thảm họa
Ai cũng biết nhưng chỉ có ta
Ta đây là rợ Hồ sa đọa!
Có một nước rộng lớn bao la
Chẳng hạng như Hiệp Chủng Cờ Hoa
Sanh sau đẻ muộn nhưng vĩ đại
Bởi vì họ có lòng vị tha!
Họ cho khắp cùng trong thiên hạ
Họ có lòng quảng đại bao la
Họ không hề xâm chiếm thuộc địa
Họ có tấm lòng Đức Thích Ca!
Họ vĩ đại không phải giàu mạnh
Cũng không phải tân tiến văn minh
Họ biết chia sẻ người bất hạnh
Họ mở lòng gíup đỡ hy sinh!
Nhưng ta phải tự lực sức mình
Không bao giờ ỷ lại đồng minh
Không bao giờ ngồi chờ sung rụng
Không bao giờ ta quá cả tin!
Việt Nam Cộng Hòa ta ngày trước
Còn đó Á Phú Hãn mới đây
Những bài học chua cay mất nước
Như chính chúng ta đã đắng cay!
Nhưng Ukraine thì hoàn toàn khác
Họ có một “Tổng Thống Can Trường”
Với một chánh phủ không hèn nhát
Và một “Dân Tộc Thật Phi Thường!
Nông Dân Nam Bộ
Lỗi chính tả “Chẳng hạn”.
NDNB
TNT viết bài này không đạt. Có lẽ là đang viết thì có độ nhậu nên “xử lý” gọn.