Tên chị là gì?
- Thưa em tên Mơ.
- Mơ gì? Mộng mơ hay quả mơ?
- Tùy, ai muốn hiểu thế nào thì hiểu…
- Quê quán ở đâu vậy?
- Em ở Thạch Thất, Hà Tây.
- Chị công tác ở cơ quan nào?
- Thưa, ở ty Văn Hóa Thông Tin Hà Sơn Bình.
- Chắc chưa vào Ðảng…?
“Nơi em về trời xanh không em…?” Bên này vĩ tuyến 17 không có một câu hỏi thơ mộng, lãng mạn như vậy … Vì vậy những lời yêu đương được mở đầu bằng “Ðồng chí công tác ở cơ quan nào ?” (Thế Giang. Thằng Người Có Đuôi. Westminster, CA: Nguời Việt, 1987).
Ngoài những câu hỏi “thơ mộng” và “lãng mạn” như trên, bên kia vỹ tuyến còn có nhiều câu hỏi (nghe) rất … linh tinh:
Anh không biết bây giờ tháng mấy, em không biết anh đi về đâu, và hết nửa phần đất nước đều chia chung một nỗi băn khoăn (lớn) dù đang trong hoàn cảnh chiến tranh: Kẻ thù ta đâu có phải là người. Giết người đi thì ta ở với ai?
Ở nửa phần còn lại thì không ai mơ hồ về thời gian cả. Mọi người đều biết chính xác ngày/tháng/năm sinh của vị lãnh tụ kính yêu, cũng như thời điểm phân phối khẩu phần lương thực (ngoài tiêu chuẩn) nhân ngày sinh nhật của NGƯỜI.
Cũng chả bao giờ nghe ai hỏi ai “đi về đâu” vì ai cũng biết là mọi con đường đều dẫn ra mặt trận, và đường ra trận thì mùa nào cũng đẹp: những binh đoàn kéo nhau ra tiền tuyến, như tình yêu nối lời vô tận … Chỉ có mỗi một câu hỏi “cảm động” duy nhất được cho phép nghêu ngao trên môi mọi người thôi, dù nghe cũng không tình tứ gì cho lắm: hết rau rồi em có lấy măng không?
Không chỉ bị ám ảnh bởi cái đói mà cả nửa nước (bên kia) còn bị nhồi nặn, và kích động bởi căm thù:
“Phải ngày đêm hành quân để kịp tới chiến trường trước khi hòa bình, trước khi chiến thắng. Vào chậm, chỉ còn mỗi việc thu nhặt ống bơ gỉ, tháo gỡ dây thép gai thôi. Chẳng còn địch đâu mà đánh. Xe trước hát vang: Giải phóng miền Nam chúng ta thề quyết tiến bước. Xe thứ hai tiếp theo hào hùng: Diệt đế quốc Mỹ phá tan bè lũ bán nước. Xe thứ ba tiếp lời: Ôi xương tan máu rơi, lòng hận thù ngút trời.” (Bùi Ngọc Tấn. Biển và Chim Bói Cá. Nhã Nam & NXB Hội Nhà Văn: 2010).
Ở bên này thì không thế. Ngoài những băn khoăn siêu hình về hố thẳm tư tưởng và nỗi dằn vặt triết lý nhân sinh giết người đi thì ta ở với ai (?) có kẻ còn chắp tay nguyện cầu cho chim bồ câu trắng hiện với không ít thơ ngây:
Mẹ già cười xanh như lá mới trong khu vườn
Ruộng đồng Việt Nam lên những búp non đầu tiên
Một đoàn tàu đi nhả khói ấm hai bên rừng …
Thực tại, tiếc thay, hoàn toàn không như dự tưởng:
- “Tôi từng đi trên những chuyến tàu hỏa hành trình bắc nam mất 72 tiếng đồng hồ, trên đó chất đầy xe đạp, khung xe đạp, vải vóc, đường sữa, gạo, giấy… chuyển từ nam ra bắc. Những chuyến hàng thực chứ hoàn toàn không giả tạo chút nào đổ về nơi từng được coi là hạnh phúc, no ấm. Nhiều người vỡ lẽ, lắc đầu ngao ngán.” (Nguyễn Thông. “Thành Ngữ Mới: Phồn Vinh Giả Tạo”).
- Bottom of Form
- “Ở mỗi ga, khoang tàu biến thành cái chợ hay hàng ăn, tùy vào thời điểm. Ngoài sự nghèo đói, lộn xộn, mất vệ sinh và nói chung là kém văn hóa là đặc trưng của những gì xảy ra trên chuyến tàu đó hay cho cả đất nước ta thời đó, điều tôi nhớ nhất và thất vọng vô cùng là: từ Nam ra Bắc tôi hầu như không thấy một nụ cười trên gương mặt một ai cả.” (Trần Thành Nam. “Hãy Trả Lại Rổ Tép Khô Cho Tôi”).
Dự đoán của Trịnh Công Sơn, rõ ràng, hơi trật: Khi đất nước tôi không còn giết nhau/ Mọi người ra phố mời rao nụ cười. Ước mơ của người nhạc sỹ tài hoa, xem ra, cũng khác với hiện thực hơi xa: Mẹ già cười xanh như lá mới trong khu vườn. Cười gì nổi khi con vừa hoàn thành xong nghĩa vụ quốc tế (Giải Phóng Miền Nam) thì đến ngay lượt cháu Giải Phóng Cambodia. Thế là Em Ở Nông Trường Anh Ra Biên Giới:
Từng vai áo phai sẽ xanh thêm đời
Bàn tay làm nên những mùa vui
Từ trên đất này, những con người mới
mọc lên
Mạng người chớ có phải là giá, nấm, hay rau cỏ đâu mà cứ mọc lên hoài vậy được, hả Trời? Hết cuộc chiến ở biên giới phía Tây rồi đến chiến cuộc ở biên giới phía Bắc, cuộc nào cũng phải trả giá bằng hàng mấy vạn sinh linh mà không nghe ai lên tiếng phản đối (hay phản chiến) gì ráo trọi. Cũng chả thấy ai (dám) chắp tay nguyện cầu cho chim bồ câu trắng hiện.
Rồi sau khi bốn phương im tiếng súng, Đảng “dũng cảm và quyết tâm đổi mới” để chuyển đổi sang Kinh Tế Thị Trường (theo định hướng XHCN) thì đất nước lại phát sinh ra thế lực thù địch mới – giặc nội xâm:
- Chống Tham Nhũng Là Chống Giặc Nội Xâm
- Đã Đến Lúc Coi Ma Túy Là Giặc Nội Xâm
- Công an thu giữ 7 tấn ma túy trong vòng 5 tháng
- Quyết Liệt Phòng Chống Giặc Nội Xâm
- Tham nhũng là một thế lực thù địch của nhân dân ta, đất nước ta, và Đảng ta
- Chống Giặc Nội Xâm Đang Ở Giai Đoạn Hết Sức Quyết Liệt
Khi đã phải thay phong bì bằng bao tải mới đủ chỗ chứa (hằng triệu Mỹ Kim) tiền lại quả, và khi mà số lượng ma túy bị tịch thu được tính theo đơn vị tấn (chứ không phải ký hay tạ nữa) thì mặt trận nội xâm đã kể như … toang!
Ngoại xâm cũng vậy. Ngày 19 tháng 4 năm 2020, BBC loan tin: Trung Cộng lập hai hai huyện đảo quản lý Trường Sa, Hoàng Sa. Qua hôm sau, Thông Tấn Xã Việt Nam cho biết: “Việt Nam phản đối mạnh mẽ việc thành lập cái gọi là thành phố Tam Sa … Việt Nam yêu cầu Trung Quốc tôn trọng chủ quyền…”
Trong Lịch sử nhân loại chưa có một cuộc xâm lăng nào bị ngăn chận bởi những lời “phản đối” hay “yêu cầu” (yếu xìu) như thế cả. Thù trong giặc ngoài, nợ công cao lút đầu, đạo đức xuống thấp đến gót chân, không khí ô nhiễm, sông hồ cạn kiệt, rừng núi điêu tàn, đất nước tan hoang… là “thành quả” của cuộc cách mạng vô sản hiện nay ở Việt Nam.
Ông Nguyễn Hộ, một đảnh viên lão thành của ĐCSVN, coi đây là “điều sỉ nhục.” Ông TBT kiêm CTN Nguyễn Phú Trọng thì không, ổng không thấy nhục nhã gì ráo trọi và vẫn nhơn nhơn ban hành Nghị Quyết Về Cuộc Cách Mạng 4.0 với những mục tiêu trời/biển như sau:
- Năm 2025, internet băng thông rộng phủ 100% các xã, duy trì xếp hạng về chỉ số đổi mới sáng tạo toàn cầu (GII) thuộc 3 nước dẫn đầu ASEAN.
- Năm 2030, mạng di động 5G phủ sóng toàn quốc; mọi người dân được truy cập internet băng thông rộng với chi phí thấp. Kinh tế số chiếm trên 30% GDP; năng suất lao động tăng bình quân khoảng 7,5%/năm.
- Năm 2045, Việt Nam trở thành một trong những trung tâm sản xuất và dịch vụ thông minh, trung tâm khởi nghiệp, đổi mới sáng tạo thuộc nhóm dẫn đầu khu vực châu Á.
Tuy nghe hơi hoang đường nhưng cũng không khác lắm với những lời hứa hẹn của những nhân vật tiền nhiệm:
- Hồ Chí Minh: “Thắng giặc Mỹ, ta sẽ xây dựng hơn mười ngày nay!”
- Lê Duẩn: “Chúng ta sẽ đuổi kịp Nhật trong 15, 20 năm và nhân dân ta sẽ đi trên thảm vàng!”
Toàn là thần chú và phép lạ cả. Điều mầu nhiệm là tuy chỉ được ăn bánh vẽ nhưng cả nước vẫn không ai kêu đói, và có người cò tấm tắc khen ngon. Mầu nhiệm hơn nữa là một dân tộc dễ chịu (và dễ dậy) tới cỡ đó mà vẫn sống sót được mãi cho đến đầu thế kỷ này.
Trong cuốn Bên Thắng Cuộc , tác giả Huy Đức thuật lại tình hình ” hồi thập niên 1980 trăm bề khó khăn : Mua cây đinh cũng phải đăng ký / Mua trái bí cũng phải sắp hàng / Mua khoai lang phải có tem phiếu / Thuốc điếu phải mua bông / Lấy chồng phải cai đẻ / Bán lẻ phải chạy trốn công an / Lang thang bị đi cải tạo / Hết gạo, ăn bo bo / Học trò không có tập vở để viết… Người dân có những câu đồng dao được mọi người đọc cho nhau như : “Anh Đồng, anh Duẩn, anh Chinh / Ba anh có biết dân tình sao không / Rau muống nửa bó một đồng / Con ăn bố nhịn, đau lòng thằng dân”.
Phó Thủ tướng CS Vũ Khoan : “ …đất nước ta bị khủng hoảng kinh tế – xã hội rất sâu sắc. Lúc bấy giờ nước ta trải qua cuộc lạm phát như phi mã, riêng năm 1986 chỉ số giá cả tăng lên gần 800%. Hồi đó tôi công tác ở Đại sứ quán Việt Nam tại Liên Xô về mua được cái xe đạp và đã bán đi gửi tiền tiết kiệm phòng thân. Thế nhưng đến lúc đổi tiền thì giá trị xe đạp chỉ còn đủ mua được mười quả trứng.
*ViệtNamThờiBáo- Nguyễn Hoàng Đức- 08/22/2014: Nước Lào là nước nhỏ bé nghèo nàn bậc nhất thế giới, thế nhưng trong thời bao cấp ở Việt nam, mấy anh sinh viên Lào chỉ có vài cái nhẫn vàng đeo ngón tay đã trở thành niềm ao ước của nhiều cô gái Việt.
Còn giờ đây, xe hơi loại bán tải của Lào nhiều như xe đạp từ quê lên phố vẫn là mơ ước của giới trung lưu Việt Nam. Còn giới cán bộ trung lưu Việt hí hửng về thu nhập cỡ dăm chục triệu đồng mỗi tháng thì vẫn còn thua những người rửa bát, làm thuê ở Singapore….
Trong cuốn sách được nhà xuất bản Lịch sử của Liên Bang Nga xuất bản năm 1995 có tên gọi tạm dịch ra tiếng Việt “Liên Xô- Trung Quốc và Việt Nam, vấn đề chưa được biết” của tác giả người Nga, Ruslan Kobachenko, một đảng viên đảng cộng sản Liên Xô và cũng là nhà giáo kiêm nhà nghiên cứu lịch sử Châu Á từng giảng dạy tại đại học Minsk-Nga, có đoạn trong trang 197 như sau:
“So với Miền Nam thì người đồng chí Miền Bắc của chúng ta chịu thua kém nhiều về kinh tế. Chúng ta đã nhận ra điều này như là một yếu điểm cần phải được sửa chữa của lãnh đạo Miền Bắc mà đứng đầu là chủ tịch Hồ Chí Minh. Nhưng thật khó làm điều này vì kinh tế Miền Bắc rất lạc hậu và theo mô hình của Trung Hoa…”
Về vấn đề kinh tế VNCH :
Cuốn sách “Lịch sử Kinh tế Việt Nam” 1945-2000, viết về giai đoạn 1955-1975, xuất bản tại Hà Nội năm 2004 cho biết:
“Năm 1973 nông dân thu hoạch gần 5 triệu tấn gạo, gần đủ cho nhu cầu quốc nội. Ước lượng sang 1976 có thặng dư để xuất cảng.
Cũng có kế hoạch xuất cảng tôm lên đến 30 triệu Usd năm 1975. Về hạ tầng cơ sở, đến đầu 1970, Việt Nam Cộng Hòa có trên 1,200 cây số đường xe lửa, khoảng 20,000 điện thoại, 50 đài phát thanh và 4 đài truyền hình lớn (ở Sài Gòn, Huế, Quy Nhơn và Cần Thơ.
Cuối thập niên 1950, VNCH xây xa lộ Biên Hòa ở phía Bắc Sài Gòn, là công trình giao thông công cộng có thể nói tân tiến nhất toàn vùng Đông Nam Á khi đó… Có thể kể thêm nhà máy giấy Cogido An Hảo (1961, Biên Hòa) có lúc sản xuất giấy đủ đến 40% nhu cầu nội địa.
Hai xưởng dệt Vinatexco và Vimytex trình làng hơn 13 triệu mét vải hằng năm. Hai nhà máy xi măng, một ở Hà Tiên và một ở Thủ Đức cho ra lò hơn 540,000 tấn mỗi năm…
BBC- Theo một báo cáo của CIA ‘The Economic Situation in South Vietnam’ – March 1975′ được giải mật tháng 1/2005:
Tất nhiên, có những bất ổn về tiền tệ: giá vàng và đô la Mỹ tăng mạnh vì lo ngại phải di tản, và Sài Gòn đã mất toàn bộ khu vực kinh tế Cao nguyên, nguồn xuất khẩu gỗ, lâm sản và các tỉnh Bắc Trung Bộ, nhưng vụ mùa 1974-75 có thu hoạch tốt, và VNCH dư gạo để nuôi quân, nuôi dân, gồm cả người tỵ nạn.
“Sài Gòn vẫn kiểm soát vựa lúa ở đồng bằng sông Mekong, cung cấp gạo cho số dân còn do VNCH kiểm soát, gồm cả người tỵ nạn. Vụ mùa 1974-75 lại bội thu, và các thuyền chở lúa gạo, rau trái tiếp tục cập vào Sài Gòn, không hề bị phe cộng sản ngăn cản. Ngành đánh cá của Nam Việt Nam cung ứng cho Sài Gòn và để xuất khẩu, cũng còn nguyên vẹn.”
Dù nguồn rau xanh đã mất vì không còn Đà Lạt, thịt và cá từ miền Tây vẫn cung cấp đều cho Sài Gòn và các đô thị khác.
“Trước năm 1975, cuộc sống của gia đình người thân chúng tôi tuy sống dưới chế độ cũ Việt Nam Cộng hoà nhưng cuộc sống rất êm đềm và sung túc, cảnh làng quê và 2 bờ kênh rạch trù phú. Các gia đình chúng tôi đất đai ruộng vườn tược rất nhiều, có từ hàng chục đến hàng trăm công ruộng”-Mặt trận Giải phóng Miền Nam thú nhận .
Rất nhiều người đã cùng ký tên vào thư Thư ủng hộ Tuyên ngôn Dân Chủ ngày 8/4/2006 và Lời kêu gọi Đại Đoàn kết Dân tộc xây dựng lại đất nước ngày 15/4/2006 – theo như bản tin của ĐCV Online, đọc được vào ngày 26 tháng 7 năm 2006, với nội dung như sau:
“Chúng tôi gồm có 483 công dân của 3 tỉnh: tỉnh Kiên Giang, An Giang và Cần Thơ. Trong số những người này gồm có nhiều thành phần trong xã hội, có người là quân đội thuộc Mặt trận Dân Tộc Giải Phóng Miền nam Việt Nam trước năm 1975, là dân kháng chiến qua 2 thời kỳ cũng như những gia đình nuôi chứa cán bộ cơ sở quân đội Việt Cộng miền Nam trước 30-4-1975 cùng nhiều gia đình truyền thống cách mạng CS VN có công, là thân nhân các liệt sỹ và cùng nhiều bà con nông dân quê mùa ngu dốt, chân lấm tay bùn quanh năm chỉ biết đến ruộng lúa bờ khoai, đầu tắt mặt tối lấy đồng ruộng làm nguồn vui làm lẽ sống”.
“Sau ngày gọi là “giải phóng miền Nam” chúng tôi rời đơn vị cùng trở về quê hương, người thì bị thương tật, người thì lớn tuổi sức khoẻ kém đã nghỉ việc về sống với gia đình, đoàn tụ gia đình thân nhân họ hàng quyến thuộc tại miền Nam VN. Trước năm 1975, cuộc sống của gia đình người thân chúng tôi tuy sống dưới chế độ cũ Việt Nam Cộng hoà nhưng cuộc sống rất êm đềm và sung túc, cảnh làng quê và 2 bờ kênh rạch trù phú. Các gia đình chúng tôi đất đai ruộng vườn tược rất nhiều, có từ hàng chục đến hàng trăm công ruộng”.
“Nhưng đến năm 1976, các địa phương chúng tôi ở miền Tây Nam bộ đã bị các cán bộ của ĐCS, Nhà nước VN là những kẻ ỷ chức, ỷ quyền mượn danh nghĩa quân đội quốc phòng + cảnh sát, chính quyền thuộc bộ, ngành các cấp từ ấp, xã, huyện, tỉnh, thành phố Hồ Chí Minh đến Trung ương. Những kẻ này đã tổ chức cướp đất đai, nhà cửa, vườn ruộng, san ủi cả mồ mả tổ tiên, ông, bà, cha, mẹ chúng tôi để bán cho các công ty kinh doanh, cưỡng chế người dân chúng tôi lấy đất ruộng, lập nông trường, kẻ thì lấy đất để thuê người làm nhằm trục lợi, kẻ thì cướp được đất bán cho người khác lấy tiền đút túi, chúng chia chác đất đai tứ tung coi như của riêng của chúng, mà không trả tiền đền bù thoả thuận gì hết cho người nông dân chúng tôi”.
“Chúng mượn danh Luật Đất đai của Nhà nước CSVN được ghi trong điều 1 là: “Đất đai là công thổ của toàn dân” và Điều 4 của Hiến pháp CS VN qui định: “Đảng CSVN là đại biểu quyền lợi cho dân tộc VN, lãnh đạo trực tiếp, toàn diện tuyệt đối nhân dân VN…” để hợp pháp hoá việc cướp đoạt đất đai của nhân dân Việt Nam mà chúng tôi cũng là một nạn nhân trong những vụ cướp này. Cán bộ Nhà nước Cộng Sản Việt Nam ra lệnh là ai trong số chúng tôi mà không giao đất, nhà cửa cho chúng, là bị chúng chụp mũ liệt người đó thuộc vào đối tượng chống lại chính quyền cộng sản cách mạng, sẽ bị công an, cơ động cảnh sát điều tra, bắt bớ đánh bằng roi điện, súng điện, có cả toà án, viện kiểm sát do bọn chúng lập ra dựa vào Hiến pháp, Luật pháp của Nhà nước CS VN kết án bỏ tù oan sai”.
“Dân lành chúng tôi đã phải chịu đựng hơn 30 năm nay: nào là mất đất đai, mất tài sản, trắng tay hơn 30 năm qua mà không biết kêu ai. Đơn Yêu cầu khiếu tố của chúng tôi gửi từ địa phương cho đến Trung ương ở Hà nội, chẳng được một ai, hoặc được một cơ quan nào giải quyết mà hậu quả là người đưa đơn bị cảnh sát bắt bớ, tù đày, tra tấn và đánh đập dã man để chúng tôi không còn một ai dám ló đầu đi thưa kiện những kẻ cướp đất của mình…”.
Tưỡng Năng Tiến tâp I là đễ đối lại Hồ Chí Minh tập I.
Hoặc inspired by. Tùy cách nhìn
6 triệu con lợn đang tàn-phá đất-nước và dân-tộc Viêt Nam.
Trước 6 triêu con lợn này thì đã có hàng triệu con lợn khát máu đã giết chết khoảng 4 triệu người Việt Nam đễ phục-vụ cho cái gọi là “giãi-phóng miền Nam” theo lệnh của Tàu Cộng’
Cái chiến-lược “Cõng Tàu chống Mỹ” của HCM là đễ thực-hiện chủ-trương của MTĐ:
“Ba Đình-Hà Nội phãi chống Mỹ cho đến người Việt Nam cuối-cùng.”
Ôi! Lũ lợn CSVN đáng bị dịch-tã Châu Phi.
Tôi đề-nghị ông Tưỡng Năng Tiến gom các bài viết đã đăng in thành sách, lấy tên là Tưỡng Năng Tiến tập I.
Những ai thích bài viết của ông Tiến thì tùy-hĩ đóng-góp chút-đỉnh gọi là “Đồng-bệnh tương-lân, thường-dân tương-ái”.
Đặt tựa là “Mấp mé lằn ranh Quốc-Cộng, vài càm ràm”
Khà khà khà, mà nê Tiễn Nâng Bi oi , hảy khóc thuơng đống bào chung quanh nhà nguòi truóc đi chớ tại vì răng mà đi thuong xót cho con dân VIET CỘNG rứa hè. Chung quanh nhà dzăng Tiền Nâng Bi đầy dẩy ăn mày ăn xin , vô gia cư. Họ là ai? Họ là nguòi MẼO gốc mít củng như Tiền Nâng Bi đó chơ đău có phải là MẼO là TAY cả đâu.
Cái oái ăm đó là những kẻ ăn xin ăn mày , và vô gia cư ni đang ăn xin ăn mày và ngủ trên đường phố của một nuóc nôi đình nổi đám nhất thé giói đó là MẼO. Néu mà nhà dzăng TIỂN NẦNG BI mà can đảm vác cái cờ 3 que đến phất phơ truóc nhà JOE BIDEN và hỏi tôi JOE BIDEN về số ăn xin ăn mày và vô gia cư ni thì anh Phét sẳn sàng hỏi tội ĐCSVN về nhửng em bé nghèo khổ tội nghiep kia tại VIET NAM.
Nên nho’ là con sô ĂN XIN ĂN MÀY và VÔ GIA CƯ tại tiẻu bang CALI PHỌT đả lên tói 181,399 nguoi
The U.S. Department of Housing and Urban Development, which requires the counts every other year, compiles the data from across the country into an annual report submitted to Congress. Last year, the department tallied 181,399 unhoused Californians — 28% of the nation’s total homeless population.
updated on Jan 26, 2024.
Tiển Nâng Bi giải thích vì răng hở nhà DZăng Tiển Nầng Bi?
Dmcs
Dm mày dog phét ngu
Dog phét lo chuyện dog csvn đi, lo chuyện cuốc tế làm gì. Tại sao dog phét lại đem dog csvn đi so với tư bản giãy chết ? Dog csvn sủa chế độ XHCn ưu việt gấp vạn lần tu bản giãy. Dog phét đi so sánh thì hoá ra dog csvn không bằng từ bản giãy chết?
Mà để quốc Mỹ khổ như vậy mà sao dân súc vật = lời của Trump, cứ chạy qua Mỹ xin tỵ nạn?
Nhất là bọn súc vật Đảng viên từ Việt Nam, dog phét giải thích được không?
Sau gần 100 năm có dog csvn m tại sao trẻ con Việt Nam khổ hơn thời Pháp, thời VNCH? Dog phét giải thích được không? Dog csvn là cường quốc xuất khẩu culi, cường quốc có trẻ em bán vé xố, đánh giày.
Ngạo nghễ quá Việt Nam ơi
Phét & Đảng của mình nên lắng nghe tâm tư nguyện vọng của những người như Tưởng Năng Tiến . Ông ta muốn Đảng xây dựng 1 nhà nước pháp quyền XÃ HỘI CHỦ NGHĨA thật sự, thay vì giả mạo như bi giờ
Níu có ai đó vượt qua lằn ranh Quốc-Cộng, có lẽ sẽ thấy Trung Quốc đang chờ đón mình
“Majority in Southeast Asia would choose China over US, survey suggests
More than half of people in Southeast Asia would side with China over the United States if forced to choose, a survey has found, underscoring Beijing’s growing influence in the region
Last year, only 38.9 percent of respondents preferred China, with 61.1 percent favouring the US.
China was also chosen as the most influential economic power in the region by most respondents, with 59.9 percent of respondents picking it over the US
Dmcs
This is the first time Beijing edged past Washington since 2020. The U.S. as a preferred choice dropped to 49.5% from 61.1% last year.
while Japan continues to be the most trusted major power in the region, the survey revealed.
However, half of the respondents also expressed distrust toward China, with 45.5% saying that they fear Beijing could use its economic and military power to threaten their country’s interest and sovereignty, the report said.
China’s aggressive behavior in the South China Sea is the Philippines’ (90.2%) and Vietnam’s (72.5%) top concern, the region’s two frontline South China Sea claimant states.
Vietnam has also asserted sovereignty over islands in the South China Sea though Beijing has brushed aside those claims.
The survey revealed the U.S. still holds majority support among The Philippines (83.3%) and Vietnam (79%) respondents, who are inclined to align with the U.S. over China
CNBC
“and Vietnam’s (72.5%) top concern”
Wishful thinkin. Dân theo Đảng, thats why them dont count. Và đang có những kiu gọi dân Việt nên đi theo thía giới . This is where thía giới is goin “More than half of people in Southeast Asia would side with China over the United States if forced to choose”
Mày nghĩ hơn 1/2 châu Á chọn Trung Quốc, Việt Nam sẽ đi ngược lại ? Wow, your genius more stable than previously thought. More like VN tụi bay sẽ dẫn đầu
Dmcs
Dm mày dog redchina
Dm mày thằng Tàu chệt
Đó là kết quả của sự thăm dò.
Thằng muỗi Tàu muốn lấy cuộc thăm dò làm bằng chứng nhưng không chịu công nhận các con số đưa ra
Kaka Kaka nhục nhã thằng Tàu chệt
Dmcs
Dm mày thằng Tàu chệt cũng ngu như dog phét
Bố dùng lời con sủa đập lại mày
Thằng Tàu chệt muỗi Tàu sủa = Mày nghĩ hơn 1/2 châu Á chọn Trung Quốc, Việt Nam sẽ đi ngược lại ?
Aha Mày nghĩ hơn 1/2 châu Á chọn tự do, không chọn CS, vậy sao dog csvn lại đi ngược lại?
Giải thích được không con, thằng Hán cẩu?
Tiểu lị lụ mụ hầm cấy xạch
Làm Hán gian chó mà chẳng biết tiếng Hán cẩu
Dmcs
Dm mày thằng Tàu chệt
Đưa tin thì đưa nguồn ra, và đưa tin cho trung thực
“Bên này vĩ tuyến 17 không có một câu hỏi thơ mộng, lãng mạn như vậy … Vì vậy những lời yêu đương được mở đầu bằng “Ðồng chí công tác ở cơ quan nào ?”
Đầu tiên, đó là bên “này”, tức là bên mong ước của những người đang mon men tới lằn ranh Quốc-Cộng . Kế tiếp, “bên này” là mục tiêu của hợp lưu, của hòa giải hòa hợp . Not the other way around
“Trong Lịch sử nhân loại chưa có một cuộc xâm lăng nào bị ngăn chận bởi những lời “phản đối” hay “yêu cầu” (yếu xìu) như thế cả”
Tưởng Năng Tiến có bao giờ đọc chính mình chưa ? Much worse. Và đồng chí Tưởng Năng Tiến vẫn hổng thấy nhục thì Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng should be OK. Heck, đồng chí Tưởng Năng Tiến hổng dám gọi đó là “xâm lăng” lun, và mến mộ 1 trong những kẻ xâm lược
Lói thía lày dá, cái người mà Tưởng Năng Tiến mến mộ đã có lần đứng trên Tây Nguyên nhìn về miền Nam mà bức xúc, rằng thì là muh miền Nam hổng có cơ sở cách mạng . Bi giờ thì toàn Việt Nam, đâu đâu cũng có/là cơ sở cách mạng, kể cả Hội Trí Thức Yêu Nước
Dmcs
Dm mày dog phét
Đừng nghe cộng sản nói mà nhìn nó làm
Nếu còn Cộng Sản ta còn đấu tranh
Đảng dìu dắt thiếu nhi thành trộm cướp
Giải phóng đàn bà thành đĩ, thành trâu
Giúp người già bằng bắt bớ rể dâu
Và cải tiến dân sinh thành xác mướp
Đảng thực chất chỉ là Đảng cướp
Dựng triều đình mông muội giữa văn minh
Sống tạm thời nhờ thủ đoạn yêu tinh,
Nhờ súng đạn Tàu, Nga, bắt bớ
Đảng tắt thở cuộc đời mới thở
Đảng còn kia bát phở hóa thành mơ!
(Đảng /Nguyễn Chí Thiện)
Và nhớ kính trọng những người Cộng Sản
Xít chó để lâu ngày sẽ thành bơ, Cộng Sản để lâu ngày sẽ thành trí thức đánh kính trọng hít chơn hít chọi lun . Oh, và khi Cộng Sản chết, nhớ tôn vinh chúng nó & lôi lên Yên Tử thờ
DmCS thời nay là phải như vậy
Dm mấy thằng con đĩ Cộng Sản đội lốt