S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Thêm một bàn huề

20

Sau khi gửi bản “Chương Trình Cải Cách Ruộng Đất” đến Stalin để xin chỉ dẫn, bắt đầu từ tháng Giêng năm 1953, Đảng và Nhà Nước phóng tay phát động quần chúng để thực hiện cuộc Cải Cách (long trời lở đất) ở miền Bắc Việt Nam.

Hệ quả (hay hậu quả) là hàng vạn nông dân bị hành hình. Tiếng kêu thương, rên xiết của nạn nhân vang lên đến tận Cửu Trùng nên đến tháng 2  năm 1956 thì Hội Nghị Trung Ương (lần thứ 9) ban hành lệnh sửa sai.

Tại kỳ họp thứ 6 Quốc Hội khóa I, Chủ Tịch Hồ Chí Minh thay mặt chính phủ nhận mọi khuyết điểm. Người vừa nói vừa lấy khăn tay lau nước mắt khiến thiên hạ vô cùng xúc động, và quên hết những “sự cố đáng tiếc” đáng tiếc vừa qua.

Vậy là kể như… huề!

Vụ Cải Cách Ruộng Đất vừa tạm lắng thì nổ ra Phong Trào Nhân Văn Giai Phẩm. Ngày 14 tháng 12 năm 1956, Hồ Chủ Tịch ký sắc lệnh mới về báo chí, nghiêm cấm báo tư nhân. Phong trào này bị dập tắt vào tháng 6 năm 1958.

Sau đó, vài trăm văn nghệ sỹ bị đưa đi chỉnh huấn, lao động cải tạo. Vài chục bị rút phép thông công, bị bao vây kinh tế, và cô lập trong vài thập niên liên tiếp. Không ít kẻ còn vướng vào vòng lao lý, với tội danh bịa đặt, và những bản án nặng nề.

Đó là chưa kể “… đến cả chục ngàn ‘Nhân văn xóm’, ‘Nhân văn huyện’, ‘Nhân văn tỉnh’, những người bị bắt, bị giam, bị xét hỏi, bị ghi vào sổ đen… do đã tàng trữ, truyền tay, tán thành ủng hộ các tác phẩm Nhân Văn Giai Phẩm” (Thành Tín, sđd 161). [Thành Tín, Mặt Thật (Garden Grove, CA: Turpin Press), 1993,159).

Nửa thế kỷ sau, vào năm 2007, thánh đế (bỗng) hồi tâm. Bốn tác giả còn sống sót  của Nhân Văn được trao tặng Giải Thưởng Nhà Nước. Mỗi người lãnh 60 triệu đồng VN (tương đương với cỡ USA 2,500 dollar) coi như một cách đền bù và tạ lỗi … bằng tiền.

Một trong những người nhận giải, nhà thơ Lê Đạt, tuyên bố: “Giải thưởng này là một cử chỉ đẹp.” Đẹp đến thế nên mọi chuyện cũ đều coi như là … chuyện nhỏ, và kể như … huề hết!

Mười ba năm sau, trong tinh thần đổi mới và hoà hợp hoà giải dân tộc, nhà nước CHXHCNVN lại vừa có thêm một “cử chỉ đẹp” (như mơ) nữa – theo bản tin của báo chí nước nhà (“Bàn Thảo Về Văn Học Nghệ Thuật Miền Nam Trước 1975”) đọc được vào hôm 12 tháng 8 năm 2020 :

Chủ tịch Hội đồng lý luận, phê bình văn học, nghệ thuật Nguyễn Thế Kỷ nói ông đã giao cho một số thành viên của hội đồng nghiên cứu, sau đó có thể tổ chức các bàn tròn văn học, các hội thảo, tọa đàm về văn học nghệ thuật miền Nam trước 1975…

Cái này hội đồng phải làm. Nhưng nhanh hay chậm, thuyết phục hay không thuyết phục thì cần năng lực, trách nhiệm, thái độ trách nhiệm với lịch sử, với đất nước, với nhân dân, làm sao để cởi bỏ những khúc mắc, hóa giải hận thù.

Thiệt là quí hoá!

Vậy là kể như thêm một chuyện đáng tiếc nữa cũng sắp huề tới nơi. Huề thì cũng tốt thôi nhưng riêng “dzụ này” thì tôi được chứng kiến từ A đến Z (lại gặp bữa rảnh rang, sáng giờ trưa có ai rủ nhậu) nên xin được phép thưa thốt đôi lời cho rộng đường dư luận :

Dù đất nước bị chia đôi nhưng tác phẩm của những tác giả ở bên kia chiến tuyến, kể cả những vị đang nắm giữ chức quyền, vẫn được tự do phổ biến ở miền Nam: Huy Cận, Văn Cao, Đoàn Văn Cừ, Hồ Dzếnh, Xuân Diệu, Quang Dũng, Hoàng Giác, Tế Hanh, Tô Hoài, Nguyễn Công Hoan, Trần Hoàn, Vũ Đình Liên, Hữu Loan, Thế Lữ, Lưu Trọng Lư, Lưu Hữu Phước, Thanh Tịnh, Anh Thơ, Nguyễn Tuân, Nguyễn Văn Tý, Chế Lan Viên … Tất tần tật đều được in ấn và phát hành thoải mái. Chả có ai thắc mắc hay bận tâm chi về chuyện vùng miền hay quan điểm chính trị gì hết ráo.

Ấy thế nhưng vào năm 1975, ngay sau khi vừa đặt chân vào được miền Nam, phe chiến thắng đã vội vàng ra lệnh… phần thư:

  • Sách báo trên kệ sách trong nhà của tư nhân bị các thanh niên đeo băng đỏ lôi ra hỏa thiêu không thương tiếc. Tại các cửa hàng kinh doanh, sách báo bị thu gom để thiêu hủy, coi như đốt cháy cả cơ nghiệp lẫn con người những cá nhân có liên quan…” (Nguyễn Ngọc Chính – “Góp Nhặt Buồn Vui Thời Điêu Linh: Đốt Sách”).
  • Các cháu ngoan bác Hồ… quàng khăn đỏ hô hoán, reo hò như trong một vụ đi bắt trộm, hay đi bắt kẻ gian. Chúng lục soát tận tình, chúng đánh trống, chúng hát hò như một cuộc ra quân của một đoàn quân chiến thắng. Gia đình nào cũng sợ hãi cái quang cảnh đó nên kẻ mà phải hy sinh đầu tiên chính là sách vở.” (Nguyễn Văn Lục, “Sách cũ Miền Nam 1954 – 1975”).

Cùng lúc, quí vị trí thức (nhân sĩ, nhà văn, nhà báo) của bên thắng cuộc cũng cần mẫn ghi chép và hoàn thành những “công trình biên khảo” để đưa bọn cầm bút thuộc phe bại trận ra… trước toà án lương tâm & dư luận:

  • Văn hóa văn nghệ miền Nam dưới chế độ Mỹ ngụy (2 tập) nhiều tác giả, NXB Văn Hóa 1977
  • Nọc độc văn hóa nô dịch, Trần Trọng Đăng Đàn, gồm 2 cuốn:
    a. Nọc độc văn hóa thực dân mới Mỹ,  NXB TPHCM 1983
    b.  Lại bàn về nọc độc văn hóa thực dân mới Mỹ, NXB TPHCM 1987
  • Tiếp tục đấu tranh xóa bỏ tàn dư văn hóa thực dân mới, Hà Xuân Trường, NXB Sự Thật 1979
  • Nhìn lại tư tưởng văn nghệ thời Mỹ ngụy, Lê Đình Kỵ, NXB TPHCM 1987
  • Cuộc xâm lăng văn hóa và tư tưởng của đế quốc Mỹ tại miền Nam VN, Lữ Phương, NXB Văn Hoá 1985
  • Những tên biệt kích của chủ nghĩa thực dân mới trên mặt trận văn hóa/ tư tưởng (2 tập) Nhiều tác giả, NXB Thông tin lý luận 1980

Cái đám “biệt kích” này, tất nhiên, bị “xử lý” tới nơi tới chốn. Lớp bị giam cầm vô thời hạn mà không cần qua một phiên toà nào ráo. Lớp được phóng thích để kịp về … chết tại nhà:

“Bọn khốn nạn hiểu rõ cái chết của anh Chương sẽ gây chấn động lớn. Chúng tìm hết cách bịt đi. Mấy ngày sau đám tang, chị Vũ Hoàng Chương tới đây, xõa tóc, mặc đại tang, chị khóc lóc nói anh Chương đi mà chị không làm sao báo tin dữ đến bạn bè. Cáo phó cháu Đinh Hoài Ngọc đưa đăng trên tờ Tin Sáng, bọn Ngô Công Đức hèn đớn đã thu tiền nhận đăng sau lại gửi trả tiền nói An Ninh Thành Ủy cấm.” (Mai Thảo. Chân Dung. Westminster, CA: Văn Khoa, 1985).

Số còn lại thì đều bầm dập, te tua, tơi tả:

“Sau biến cố 75, Lê Xuyên cũng bị liệt vào hàng ngũ ‘biệt kích văn hóa’ và bị cộng sản nhốt tù 7 năm. Được tha ra khỏi tù, ông làm đủ mọi nghề không tên để kiếm sống, và công việc cuối cùng ông làm được nhiều năm, cho tới lúc chết là ngồi bán thuốc lá lẻ bên lề đường Nguyễn Kim, Chợ Lớn…

Từ khi ra khỏi tù, Lê Xuyên sống không hộ khẩu, không được cấp bất cứ một thứ giấy tờ hộ thân gì, khi chết phải nhờ những người sống lâu năm trong xóm làm chứng mới xin được giấy khai tử để mang thiêu. (Nguyễn Đình Toàn. Bông Hồng Tạ Ơn, 2nd ed. Westminster, CA: T &T, 2012. Vol.2).

Hoàn cảnh của Trúc Phương, xem ra, còn tệ hại hơn nhiều – như chính ông tâm sự:

“Sau cái biến cố cuộc đời, tôi sống cái kiểu rày đây mai đó,’bèo dạt hoa trôi’… Ban ngày thì lê la thành phố, đêm thì phải ra xa cảng thuê một chiếc chiếu, 1 chiếc chiếu lúc bấy giờ là 1 đồng…thế rồi ngủ cho tới sáng rồi xếp chiếc chiếu trả người ta..thế là mình lấy 1 đồng về….như là tiền thế chân…Một năm như vậy, tôi ngủ ở xa cảng hết 9 tháng…”

Trong chương trình phát thanh “Bẩy Mươi Năm Tình Ca Trong Tân Nhạc Việt Nam,” nhà phê bình âm nhạc Hoài Nam cho biết thêm : “Vào một buổi sáng năm 1996, Trúc Phương không bao giờ thức dậy nữa. Ông đã vĩnh viễn ra đi. Tất cả gia tài để lại chỉ là một đôi dép nhựa dưới chân.”

Dù vẫn còn tại thế e Trúc Phương cũng không có cơ hội để dự buổi toạ đàm (“Sự Trở Lại Của Văn Học Đô Thị Miền Nam”) vào ngày 19 tháng 4 vừa qua. Ban Tổ Chức làm sao gửi thiệp mời đến một kẻ vô gia cư, sống ở đầu đường xó chợ được chớ?

Mà lỡ có được ai quen biết nhắn tin về các buổi hội thảo (tọa đàm về văn học nghệ thuật miền Nam trước 1975) chăng nữa, chưa chắc ông Nguyễn Thế Kỷ – Chủ Tịch Hội Đồng Lý Luận, Phê Bình Văn Học, Nghệ Thuật – đã đồng ý cho phép Trúc Phương đến tham dự với đôi dép nhựa dưới chân.

Tâm địa thì ác độc, lòng dạ thì hẹp hòi (chắc chỉ nhỏ như sợi chỉ hoặc cỡ cây tăm là hết cỡ) mà tính chuyện hoà hợp hay hoà giải thì hoà được với ai, và huề sao được chớ!

20 BÌNH LUẬN

  1. tôi không đọc bài viết, nên viết cái gì tôi cũng không biết..; tôi chỉ thích đọc comments, làm tôi cười vui vẻ

  2. Tôi đoán rằng Phét Lác chỉ là thằng nhãi ranh giỏi anh ngữ, nó có biết gì những chuyện thối tha của bác đảng nó đâu vì những việc ấy sách xử của chúng có ghi chép chỉ dậy gì cho đám nhỏ đâu. Thành thử ra khi tôi nhắc đến việc ngài Vỡ manh giáp phải làm cai đẻ thì nó ngơ ngác chả biết gì cả, rõ khổ! Con cái nhà ai mà lại để cho nó làm cái công việc ngoài tầm hiểu biết và bất kính với các bậc trưởng thượng như thế! Này Phét Lác diễn đàn này chỉ toàn người thật việc thật, những người đã sống qua những thời kỳ thăng trầm của lịch sử cận đại của đất nước, tôi có lời khuyên em nên tìm một công việc khác mà làm như dậy anh ngữ, thông ngôn, thông dịch… lương có thể thấp hơn một chút nhưng lương tâm thanh thản hơn, tư cách hơn.
    Thương.

  3. “Lê Xuyên sống không hộ khẩu, không được cấp bất cứ một thứ giấy tờ hộ thân gì, khi chết phải nhờ những người sống lâu năm trong xóm làm chứng mới xin được giấy khai tử để mang thiêu.”

    Thế là Chú Tư Cầu đã vĩnh viễn ra đi. Thương tiếc chú lắm chú ơi!

  4. Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời cộng sản mà thương dân mình.
    Tháp Mười đẹp nhất bông sen, Việt Nam xạo nhất có tên Chí Hồ.
    Đừng nghe những gì cộng sản nói mà hãy nhìn thấy chúng bị chửi rủa ra sao .
    Dù ai nói ngã nói nghiêng , còn ta cứ chửi thằng Hồ muôn niên .

  5. Mời các bác xem Hồ đã “khóc” , hoạt cảnh y vừa nói vừa lấy khăn tay “lau nước mắt” khiến thiên hạ vô cùng xúc động”:

    https://www.youtube.com/watch?v=DXNwhvl2k48

    Khóc gì mà nước mắt chưa kịp ra đã lấy khăn lau! Cháu nội tôi giả khóc đòi kẹo, còn khéo hơn tên này mấy bực!
    Đảng chúng nó láo cả một bọn, từ thằng lớn đến thằng bé, từ xưa đến nay vẫn đâu có gì thay đổi!
    Bác giả khóc thì dân cũng phải giả “xúc động”, không thì bị thu sổ gạo! “Xúc động” thế thì ai chả dám không… “xúc động”?

    • Lưu ý ban biên tập ĐCV: nếu không đăng còm này, xin cho biết lý do cụ thể. Cám ơn qúi ban.

  6. Câu trả lời của TOÀN DÂN VN: “Chỉ có dùng cây BÚA mới giải hòa với bọn Việt Cộng, mà thôi”. Tiêu chí để “giải hòa” với bọn Việt Cộng là: Mỗi thằng lãnh một cây BÚA.

    Tội ác của bọn Việt Cộng đã vượt quá xa khỏi mức có thể được tha thứ. Dù có chẻ hết tre trên rừng làm bút, dùng hết nước sông làm mực, cũng không thể kể hết tội của bọn Việt Cộng cho đủ. Bọn Việt Cộng tuyệt đối KHÔNG phải là “đồng bào hay anh em” với dân tộc VN…..Người ơi xin chớ quên……

  7. Tôi có chị Bạn dạy Văn ở một trường cấp 3 trước 75.Khi VC vào Miền Nam,bắt kê khai lý lịch,ở phần tri2nd độ học vấn : chị ghi “biết chữ”!! Tên Cán binh dằn mặt hỏi chị : chị là Giáo viên Cấp 3,tại sao chị không ghi?? Chị
    Chị tả lời : văn học Mỹ -Ngụy làm sao tôi ghi đươc! Lẻ ra phải ghi “Vô
    học” mới đúng !!20 năm sau ,tôi ra Hanoi,gặp Ông chú bà con gần,TS nga văn dạy Đại Học Hanoi. Ông nói với tôi (nguye6nva8n): Gia đình Chú bây giờ lổi thời,tất cả đều học Nga văn ,không biết chử Tây-chử Anh !!Thưa quý bà con,tất cả rồi phải thay đổi! Nhưng CS chỉ thay đổi Sự-dối-trá! Trước đây thì nó dối trá kiểu nầy,nay thì dối trá kiểu khác. “Dối trá” không khác nào máu-áo-thời-trang,chúng thay đổi tùy theo mùa ,cho phù hợp.Ai nông nổi tin và CS thì gánh lấy thảm họa ! Vụ bà Cát-hạnh-long …và bao nhiêu bi kịch khác vẩn còn đó!!!

  8. Tôi vẫn muốn hỏi dlv Phét Lác là Nguyễn chí vịnh đã tham chiến bao nhiêu trận mà lại được đảng phong cấp tướng và cha đẻ của quân đội ND đại tướng Võ nguyên Giáp đã được đào tạo gì về hộ sản mà đã được đảng tà nhất trí giao trọng trách trưởng ban kế hoạch hóa gia đình?
    Thương

    • Nói tói Vo Nguyen Giáp thì hảy đẻ cho Mc Namara và thé giói nói chứ NGUY TAN DƯ làm sao có cửa đẻ nói tói VO NGUYEN GIÁP.

      Buì Tín thù CSVN nhưng đành phải châp nhận tài năng của Vo NGUYEN GIÁP. Haỷ nghe Bui Tín nói vói Media Mẽo vè trận Đien Bien PHũ do thien tài Vo NGUYEN GIÁP.

      openvault.wgbh.org/catalog/V_E46DA58BBADA48A99517E772236A0574#at_298.478_s

      Tại phút thứ 6, haỷ nghe Bui Tín nói gì vè vai trò của Đai Tuóng Vo Nguyen Giáp.

      Rồi sau đó Bộ truỏng Quoc Phòng MẼO Mc Namara sau chien tranh dả tói thăm Vo Nguyen Giáp ít nhất là 2 lần.

      Mc NanaMara không bao giò thèm ngó tói CAO VAN VIEN, NGO QUANG TRUONG và hơn 100 tuóng NGUỴ TÀN DƯ tại MẼO, nhưng Mc Namara đả kính cẩn tói thăm VIET CỘNG VỎ NGUYEN GIÁp.

      cnn.com/WORLD/9511/vietnam_mcnamara/11-08/

      HANOI, Vietnam (CNN) — For Robert McNamara (9K JPEG image) it is probably a place he thought he would never see: downtown Hanoi. In Vietnam for the first time since the Vietnam War ended 20 years ago, McNamara is staying at a first class hotel just blocks away from the infamous “Hanoi Hilton,” a prison that once housed captured American pilots.

      The former U.S. secretary of defense is in the country to promote a conference next year in the United States on the Vietnam War. He will invite Vietnamese leaders who shaped Vietnam’s war policy in the ’60s to talk about the past.

      McNamara did not have much to say to the press except that his first impressions of Vietnam were “very favorable.”

      “It was a very, very good start to my visit,” he said as he entered his hotel. “I think I’m scheduled to have a press briefing on the day I leave. I’ll be happy to talk to you then.”

      In his book, McNamara talked about how and why the U.S. government missed opportunities to prevent or shorten the war. What his mission hopes to accomplish is a better understanding of how decisions were made in North Vietnam during the war.

      Anh mà nói là có chứng minh ngay mà chúng minh bằng báo MẼO nghen , Ngụy Tàn Dư khong dám đọc ngay cả báo Mẽo vì thèng MẼO nó khinh NGỤY SAI GON thẳng thừng.

      Bay giò haỷ nghe Bui Tín khen Vo Nguyen Giáp chỉ cách đây vài năm :

      youtube.com/watch?v=Y87y-m4xLF0

      Vào Google tiéng Anh mà đanh chủ VO NGUYEN GIÁP thì có hàng ngàn baì báo nuoc ngoaì nói vè VO NGUYEN GIÁP vói lòng ton kính và ngửong phục. Taị Sao khong ai kính trọng NGO DINH DIEM, NGUYEN VAN THẸO và một đám bại tuóng NGUY SAI GON hả hả.

      • thay mặt đảng và nhà nước
        bác
        tăng phần cơm canh của cháu Phét thêm 20%
        cháu nhớ về chổ củ mà ăn
        bác để cơm canh ở kế bên cầu tiêu công cộng
        cháu biết rỏ chổ đó rôi
        phải không

      • Cổ vấn Trung Quốc thì nói khác Lác ơi! Thày ta nói thì phải nghe. Họ nói Giáp là cái hình nộm mà thôi. Chỉ đạo là do cố vấn Trung cộng. Giáp cung cấp…xác chết.

      • Miền Bắc đang trong thời kỳ đổ quân ,
        dốc toàn lực vũ khí lẫn sức người vào
        để đánh chiếm miền Nam .

        Đáng lẽ cần nhiều tướng tài để chỉ huy
        đội quân khổng lồ đó . Một người tài
        gỏi như tướng Giáp ,được cả McNamara
        ca tụng thấu mây xanh . Đáng lẽ phải
        được mời ra để chỉ huy quân đội, tránh
        cảnh đếm xương chó mèo ở Trường sơn .

        Tài như thế ,mà lại chỉ được mời ra để
        làm tướng chỉ huy đại cuộc … bít cửa
        mình của chị em miền Bắc mà thôi .

        Thật là phung phí một thiên tài quân
        sự . Thảo nào ,phải nhặt xương mãi
        ở Trường sơn ,tới bây giờ vẫn chưa
        hết . Tổ cha thằng Lê Duẩn ,biết nhau
        từ hồi Điện Biên Phủ ,mà vẫn không
        thán phục tài cán của đồng chí mình .
        Lê Duẩn đúng là một thằng ngu .

      • Tôi chỉ muốn hỏi đến việc ngài Cha đẻ của quân đội ND nhận nhiệm vụ trưởng ban kế hoạch hóa gia đình ( túm quần chị em) đã có học qua sơ cấp hộ sản chưa ? Bởi vì đây là trách nhiệm nặng nề lắm, chứ không dễ như xua con người ta vào chỗ chết còn con mình thì đi Liên Xô
        Thương.

      • Lùa hàng vạn thanh niên vào chỗ chết ,
        nghĩa là chẳng có ai còn sống để mà
        đẻ đái nữa .

        Đúng là thiên tài ,có tầm nhìn xa vời vợi .
        Giáp đúng là thiên tài ,trong mọi lãnh vực .

  9. Hòa được chứ sao không. Đảng ta sẵn sàng hòa với bác TNT: không chửi bác nữa, cho bác về VN thoải mái; đổi lại bác TNT cũng thế, không chửi đảng nữa, chuyện của đảng đừng đừng. Thế là hòa nhá.

    Nhưng, đảng chỉ hòa với bác TNT, còn bạn bè xa gần, bà con lối xóm của bác không tính à nhen. Có nghĩa là đảng ta đàn áp hay mần thịt họ thoải mái hay không là tùy đảng.

    Bác TNT tính sao?

  10. Tôi đã đề cập đến vụ đấu tố cải cách ruộng đất, thì được già đảng viên ( việt cộng) thân mật tiết lộ rằng. Bác Hồ có muốn thế đâu, ấy là do Trung Quốc nó ép bác. Tôi thấy nhẹ người vì như vậy rõ ràng tụi Trung quốc chưa thâm lắm, chúng mà ép bác bắt dân bắc mỗi người phải ăn một lạng phân thì bỏ mẹ. Thật tình, nói chuyện với cái đám vc chán bỏ mẹ !

    • Nhà bác này có vẻ không thích Hồ. Hồ chỉ đạo sai làm cả trăm ngàn người chết oan nhưng Hồ đã khóc rồi mà. Cho hòa đi chứ.

      Bây giờ, nếu có ai đấy ghét Hồ mà mần thịt Hồ, treo cổ Hồ lên cây đến chết, rồi sau đó cũng khóc thì cũng phải cho hòa chứ. Với tôi, tôi cho hòa ngay.

      Nhưng, không biết mấy đồng chí với nhau họ có cho hòa không nhỉ? Như mấy đồng chí bị Trọng cho vào tù có chịu hòa với Trọng không nhỉ?

  11. Cách nay khoảng 5 năm tôi có dịp nói chuyện với một già đảng viên 45 tuổi đảng đã đưa được gia đình sang Úc

BÌNH LUẬN

Please enter your comment!
Tên