Cuối năm rồi, tôi được nghe T.S Mạc Văn Trang giới thiệu về một nhân vật (nghe) hơi kỳ lạ:
“Cụ K. cán bộ lão thành chuyên làm công tác tuyên huấn, rồi dạy lý luận Mac- Lê ở trường Đảng của tỉnh, cho đến lúc nghỉ hưu. Cụ vừa tổ chức mừng thọ 80 tuổi khá hoành tráng. Cụ có nguyên tắc bất di bất dịch là : chỉ đọc báo Nhân dân, Tạp chí Cộng sản, nghiên cứu sách kinh điển, xem VTV, không bao giờ nghe tin ngoài luồng…”
Cụ K. khiến tôi chợt nhớ đến những vị đồng hương mà mình đã gặp ở Nong Khai, Nakhom Phanom, Sakon Nakhon và Udon Thani – thuộc miền Bắc Thái. Việt Kiều tại vùng này, bây giờ, đa số là hậu duệ của những người di cư (từ Lào) vào thập niên 1940.
Lớp tiên phong đều đã qui tiên, đám cháu chắt thì không mấy đứa nói sõi tiếng mẹ đẻ (và cũng chả quan tâm hay tha thiết gì đến VN) còn lũ con cái thì nay đều đã bước vào tuổi xế chiều. Trước kia, những người này thường là đảng viên cộng sản hay thành viên (tích cực) của Hội Việt Kiều Yêu Nước. Nay, tuy không ai đọc báo Nhân Dân hay Tạp Chí Cộng Sản – như cụ K. ở Hà Nội – nhưng cũng chỉ đều “xem VTV và không bao giờ nghe tin ngoài luồng” cả!
Khoẻ!
Cũng như ông Nguyễn Thiện Nhân, tôi tuy sinh ở trong Nam nhưng nói giọng Bắc. Có lẽ nhờ thế nên tôi được các cụ ở Bắc Thái chấp nhận dễ dàng, và tiếp đãi khá thân mật, dù là người lạ mặt.
- Thế ra ông mới từ Hà Nội sang à?
- Vâng ạ. Tôi “vâng/dạ” cho qua chuyện, chứ thật ra thì chưa bao giờ có dịp được đặt chân đến Mảnh Đất Ngàn Năm Văn Vật lần nào.
- Đã đi thăm Nhà Bác chưa đấy?
- Dạ đã.
- Thấy thế nào?
- Ý nghĩa và quí hóa lắm ạ.
Tôi lại khen (đại) cho vui lòng người đối thoại, chứ mấy cái nhà (thổ tả) của Bác mà tôi đã ghé qua chả thấy có gì là hay ho cả. Chúng đều giống như những cái chùa (trá hình) nho nhỏ, vậy thôi. Nói là “trá hình” vì xây chùa mà không thờ Phật mà lại thờ ông Thầu Chín (nào đó) thì e người dân địa phương bất bình nên mới phải “giả danh” là “Khu Tưởng Niệm” hay còn gọi giản dị (và “thân thương” hơn) là Nhà Bác!
Ở Việt Nam thì Hồ Chí Minh, đôi khi, được lôi tuột lên ngồi ké trên bàn thờ Phật. Còn nơi đây (quỷ lộng chùa hoang) Bác một mình một chợ trên án thờ, với lư hương nhang đèn và trước mặt, cùng hạc đứng chầu ở hai bên.
Thiệt là quá đã và quá đáng!
Từ khi bước vào tuổi thuận nhĩ (lục thập nhi nhĩ thuận) tôi trở thành đằm tính, không còn hay buột miệng phát biểu (“linh tinh”) nữa nên chả làm ai bị phật lòng. Bởi vậy, ai cũng nở nụ cười mãn nguyện khi bất ngờ gặp được một kẻ đồng hương (và lại đúng người “đồng điệu” nữa) nơi đất khách.
Miếng trầu là đầu câu chuyện. Rượu bia cũng thế. Vốn tính Nam Kỳ (đi đâu gặp vịt cũng lùa/ gặp duyên cũng kết/ gặp chùa cũng tu) nên xà vào chỗ nào tôi cũng mời mọc tất cả ngồi vào chung bàn, và ân cần cụng ly không sót một ai. Sau khi cạn ly đầy (rồi lại đầy ly cạn) vài lần là chúng tôi đều nói cười rôm rả, sôi nổi nhất là khi mọi người đều hào hứng kể lại những hoạt động (“vào sinh ra từ”) từ những ngày tháng cũ.
Có vị đã từng dắt đường cho bộ đội ta tấn công vào căn cứ Ubon của Mỹ hồi năm 1970. Nhân vật này may mắn thoát chết trong khi có đến 5 chiến sỹ đặc công bị lính canh phòng Thái bắn hạ ngay tại chỗ. Nói chung, phần đời tuổi trẻ của họ ở Thái đều rất gian truân và phải trải qua nhiều khó khăn cũng như thua thiệt. Tất tần tật đều bị đối xử phân biệt, bị kỳ thị vô cùng khắc nghiệt.
Dân Thái tương đối phóng khoáng. Chính phủ Thái cũng không hay “ganh ghét” gì với tình cảm mà đám kiều dân dành cho cố quốc. Cộng đồng người Hoa sống “chùm gửi” trên đất nước này rất là ổn thoả, an bình, và phú túc.
Tập thể người Việt tị nạn ở Thái Lan, tiếc thay, đã không có được sự ưu ái tương tự. Họ bị coi là những phần tử nguy hiểm (phá rối trị an) nên bị nhà cầm quyền Thái sách nhiễu, cấm đoán đủ điều (*).
Tất nhiên, đây không phải là chuyện hoàn toàn vô cớ. Hồ Chí Minh đã từng đến đất nước này, và đã reo rắc mầm mống cộng sản trong đám dân Việt tha hương:
- “Từ châu Âu trở về Xiêm, lấy bí danh là Thầu Chín, lãnh tụ Nguyễn Ái Quốc không quản ngại khó khăn, vất vả, hiểm nguy tìm cách tiếp cận với cộng đồng người Việt tại Xiêm để vận động, tuyên truyền chủ nghĩa Mác- Lê nin, kêu gọi tinh thần đoàn kết, yêu nước, và vận động đồng bào, đồng chí Việt Kiều tại Xiêm sẵn sàng cho cuộc kháng chiến giành độc lập dân tộc.” (H.H. “Thầu Chín ở Xiêm và hành trình thành lập tổ chức Đảng gian khó.” Dân Trí – 03/02/2015).
- “Trong khoảng thời gian hơn 1 năm (1928-1929), Bác Hồ thận trọng và kiên trì mở rộng hoạt động tuyên truyền cách mạng tới bà con Việt kiều đang sinh sống tại nhiều địa phương thuộc Đông Bắc Thái Lan như Phi Chit, U Đon, Nakhon Phanom, Sa Kol, Nong Khai, Mucdahan.” (Nguyễn Tiến. “Bác Hồ Truyển Lửa Cách Mạng Cho Việt Kiều Thái Lan.” Dân Vận – 18/05/2020)
Những “hoạt động tuyên truyền cách mạng” của Người đã gây ra cớ sự và hậu họa khôn lường cho mấy thế hệ kế tiếp. Mãi đến thập niên 1990 – sau khi Chủ Nghĩa Cộng Sản đã chuyển qua từ trần – nhà nước Thái mới hết lo ngại về những “quả bom nổ chậm” do Hồ Chí Minh gài lại, và bắt đầu nới tay với đám Việt Kiều. Từ đó, họ mới ngóc đầu lên được.
Đến nay thì trên những đường phố chính ở Nong Khai, Nakhom Phanom, Sakon Nakhon và Udon Thani… đã có không ít những căn nhà khang trang ̣(cùng với những cửa hàng Việt Nam) xuất hiện, bên cạnh Hoa Kiều.
Nếu Thầu Chín không lò mò đến Thái để “tuyên truyền chủ nghĩa Mác – Lê” thì cuộc sống của đám dân Việt ở xứ này đã dễ thở hơn nhiều, và đã khá giả từ lâu. Hồ Chí Minh đúng là một tên phá thối (trouble maker) rất vô duyên, và là một tay xách động (agitator) vô cùng ngu xuẩn.
Sự xuẩn động của Bác đã được nhà đương cuộc Hà Nội “thăng hoa” qua phim Thầu Chín Ở Xiêm. Cuốn phim “cúng cụ” (đối thoại nghe cứ như kịch nói, cùng với nhiều tình tiết rất cường điệu và lố bịch) này, dù đã công chiếu nhiều lần nhưng ngay cả đám nhi đồng Việt Nam cũng không đứa nào để mắt. Khán giả mộ điệu – có chăng – chỉ là mấy cụ cao niên, vẫn còn đang sống sót ở (tận) bên Xiêm.
Họ hãnh diện về Thầu Chín, cũng như hãnh diện về những “hoạt động” cách mạng của chính mình – vào những năm tháng xa xưa cũ – bất chấp đúng/sai và hậu quả.
Đủ chân thật để có thể nhìn nhận cả một quãng đời thanh xuân bị lừa gạt không phải là chuyện dễ dàng chi (đối với rất nhiều người) nên trong đoàn quân tiến về Sài Gòn vào ngày 30 tháng 4 năm 1975 – dường như – chỉ có mỗi mình nhà văn Dương Thu Hương đã “ngồi xuống vỉa hè ôm mặt khóc như cha chết, một cảm giác vô cùng hoang mang và cay đắng.”
Bởi thế, tôi không ngạc nhiên lắm khi biết ra rằng quí vị nhân sỹ VN ở Thái cũng “chỉ xem VTV và không bao giờ nghe tin ngoài luồng” cả. Tôi cũng hoàn toàn chia sẻ và thông cảm với cái tâm trạng “dễ hiểu” này nên chưa bao giờ dám “đặt vấn đề” với bất cứ ai.
Chỉ đôi lần, khi chén chú/ chén anh/ chén tôi/ chén bác thân tình (và tưng bừng nhất) tôi mới dám đặt một câu hỏi nhỏ với tất cả chân thành :
- Có khi nào các bác nghĩ đến chuyện về sống hẳn ở quê mình không?
Sau vài giây phút tần ngần của những người đối ẩm (rồi) tôi cũng nhận được câu trả lời, cũng giản dị và chân tình không kém:
- Chúng tôi ở đây nó cũng quen rồi, về Việt Nam sợ cũng có nhiều điều bất tiện.
Nhiều vị Việt Kiều ở bên Tây cũng thế, theo như lời kể của đạo diễn Song Chi: “Nhớ có lần sang Paris được ‘hân hạnh’ gặp một nhóm người, toàn dân ‘trí thức văn nghệ sỹ’ chống Mỹ, thân Cộng ở MN trước kia, nay đã sống mấy chục năm ở Pháp, nhìn chế độ độc tài do ĐCS lãnh đạo ở VN nhưng vẫn không thấy không hiểu ra, sung sướng khi được đăng được in một cuốn sách gì đó ở VN, tiếp tục hăng hái bênh vực chế độ này, nhưng lạ một cái là vẫn cứ sống ở Pháp, bảo về VN sống thì không về…”
Thế mới biết là Độc Lập – Tự Do – Hạnh Phúc chưa chắc đã hợp với cái “tạng” của tất cả mọi người nên kính nhi viễn chi (cho nó chắc ăn) là chuyện không có gì đáng trách, hay đáng để phàn nàn. Dù giữa kinh đô ánh sáng Paris hay ở tận những tỉnh vùng ngược, thuộc miền thượng du Bắc Thái (giáp giới với Lào) những kẻ “khôn ngoan” và “thức thời” đều xử sự y như nhau cả.
(*) Thái thành lập Sở Quản Lý Việt Kiều, một bộ phận riêng trực thuộc tổng nha cảnh sát và nhiều luật cấm được ban hành:
- Mọi công chức, cảnh sát, binh sĩ, không được lập gia đình với Việt kiều, nhất là người trong quân đội: phải giải ngũ hoặc ly dị.
- Việt kiều chỉ được phép định cư tại 9 tỉnh qui định và không được ra khỏi quận mình cư ngụ. Ra khỏi quận phải có giấy phép để trình tại các trạm kiểm soát dọc đưòng (để kiểm soát VK và cộng sản Thái), nếu không muốn bị bắt tù.
- Cấm hội họp, cấm dạy Việt ngữ (sợ cán bộ CSVN dạy lý thuyết CS, tuyên tuyền chống chính quyền).
- Không được học đại học.
- Cấm làm một số nghề dành cho người Thái hay ngoại kiều hợp pháp.
- Cấm mua đất đai, cấm mua xe, cấm xuất ngoại.
- Cấp sổ gia đình và giấy chứng minh riêng cho Việt kiều. (Paulle. “Thân Phận Việt Kiều Tại Thái Lan. ” Nghiên Cứu Lịch Sử – 09/13/2016).
Tưởng Năng Tiến kiu gọi mọi người hòa giải hòa hợp mà chính mình hổng thỉa vượt wa chướng ngại vật cúng cùi này . Thiệt tình lun!
“Độc Lập – Tự Do – Hạnh Phúc chưa chắc đã hợp với cái “tạng” của tất cả mọi người nên kính nhi viễn chi (cho nó chắc ăn) là chuyện không có gì đáng trách”
Rất đúng . Mún đất nước mình Đổi Đúng để trở lại những ngày xưa thương nhớ, nhưng bản thân vưỡn hồn nhiên như những ông tiên ngoài này, i simply follow their footsteps
Thưa, bài này tác giả Tưởng Năng Tiến viết cũng rất dí dõm và rất hay. Qua bài này, tôi cũng biết thêm được nhiều điều ngang trái của Việt Kiếu ở Thái…
Tôi nghĩ chúng ta cần phải cám ơn Tác-giả làm việc không mệt mõi, đóng góp cho diễn đàn nhiều bài viết hay…
Cũng cám ơn trích lời của Song Chi…
“Nhớ có lần sang Paris được ‘hân hạnh’ gặp một nhóm người, toàn dân ‘trí thức văn nghệ sỹ’ chống Mỹ, thân Cộng ở MN trước kia, nay đã sống mấy chục năm ở Pháp, nhìn chế độ độc tài do ĐCS lãnh đạo ở VN nhưng vẫn không thấy không hiểu ra, sung sướng khi được đăng được in một cuốn sách gì đó ở VN, tiếp tục hăng hái bênh vực chế độ này, NHƯNG LẠ MỘT CÁI LÀ VẪN CỨ SỐNG Ở PHÁP, BẢO VỀ VN SỐNG THÌ KHÔNG VỀ…”
Cái đám dân mà Song Chi gặp đúng là một lũ dòi bọ phản phúc . Perhaps,,, hay là chúng nó làm việc cho phòng Nhì, ngấm ngầm thúc đẩy hại dân Việt ta trong khổ luỵ trầm luân của chủ nghĩa CS theo kế hoạch cul-de-sac của Pierre Mendès-France, French Prime Minister trong thời 1954?
(Chính trị nó mờ mờ ảo ảo khó đoán lắm , what we see might not what it means, perhaps?)
Best
what we see might not what it means, perhaps?)
= Trích
English thì ngu nhưng hay nói
“Tôi nghĩ chúng ta cần phải cám ơn Tác-giả làm việc không mệt mõi”
Làm tớ nhớ tới 1 đồng nghiệp thời còn làm private sector. Hắn lun lăng xăng đi wa đi lại hỏi what can i help, can i do anythin to help. Not me, nhưng 1 người cùng team với tớ nói you can sit still. you done enuff damage, the best way you can help is sittin still
Oh man, you are tough and brutal!
Best
(Good one, Montaukmosquito!)
Nguyen Do 16/02/2024 at 2:04 pm
Nguyên văn montaukmosquito 16/02/2024 at 1:25 pm Hận thù nhiều quá nên chả học được cái gì cả . Bảo sao … Nói học Phan Chu Trinh, mà làm thì cứ như nhét xít vào mồm
Té ra, người này hiểu “học Phan Chu Trinh” là vậy? Người Pháp sang ta đem theo những tiến bộ mọi mặt của văn minh công nghiệp. Khi đó, chúng ta chỉ là văn minh nông nghiệp, cần học và phải chọn những gì cần học,
Thật khó dạy người này
Kaka
Thằng Tàu Chệt muỗi Tàu đi làm bị tụi thượng đẳng da trắng đì cho mà không dám làm gì, chỉ câm
Kaka Kaka nhục nhã quá
Yep, chơi với Mỹ nó khốn kiếp thế đấy . Bảo Đảng của chú mày và chú Phét -tư di Thái Hạo, sự khác nhau giữa 2 người chỉ là tiểu tiết- biết khôn thì Stay the Phúc Away. Spit that xít out
VIETNAMERICA 19/05/2024 at 10:28
Kaka
Thằng Tàu Chệt muỗi Tàu đi làm bị tụi thượng đẳng da trắng đì cho mà không dám làm gì, chỉ câm
Kaka Kaka nhục nhã quá
Thằng Tàu Chệt muỗi Tàu chỉ sủa trên mạng thôi, đi làm thì ngoan như con cún
Kaka Kaka nhục nhã
Hey, learned from the best. Khi chưa về hưu, các trí thức nhà tụi bay chiên môn xúc . Sau khi zìa hưu mới bức xúc
Chỉ lói thía lày
Đảng còn mang tên Cộng Sản
Da màu
Stay the Phúc away from US of A níu hổng mún end up như Afghanistan, Fair Warning
Chủ tịch HỒ CHÍ MINH đã dặn dò kỹ lưỡng, viện trợ của Mỹ hổng có tốt lành gì đâu . Spit that xít out
Người Việt XHCN nên kiếm những người cùng máu đỏ da vàng mà làm bạn . Đừng có học đòi, rùi lại mang tiếng lai căng, mà lai căng & bội tình, khoảng cách about half an inch
Hãy trở về với truyền thống Cách Mạng của cha ông tụi bay đi
VIETNAMERICA 19/05/2024 at 21:31
VIETNAMERICA 19/05/2024 at 10:28
Kaka
Thằng Tàu Chệt muỗi Tàu đi làm bị tụi thượng đẳng da trắng đì cho mà không dám làm gì, chỉ câm
Kaka Kaka nhục nhã quá
Thằng Tàu Chệt muỗi Tàu chỉ sủa trên mạng thôi, đi làm thì ngoan như con cún
Kaka Kaka nhục nhã
Tiêu diệt bọn bành trướng bá quyền Trung cẩu
Thầu Chín nghe có vẻ như chả học hành ở đâu cho ra hồn cả, thế nhưng chúng vẫn tung hô, hay chơi xỏ, chế nhạo là biết tới 29 ngôn ngữ. Lúc sau có nhiều đứa còn phạng cho hắn chức ‘cha già dân tộc’.
Bọn đểu! Chúng biết Hồ Chí Minh dốt tiếng Việt rõ ràng, viết tiếng Việt sai lên sai xuống, mà biết được tới 29 ngôn ngữ. Như thế cũng như nói vào mặt HCM là cha nội này đếch phải người Việt, mà là tên Tàu đội lốt người Việt. Đểu gặp bọn đểu. Kể cũng vui!
Hoàn toàn không dối . “biết” có nhiều nghĩa, tớ bít vài thứ tiếng, có thỉa carry normal conversation được, cũng là “bít” vậy . Nhưng chỉ giới hạn trong 3, hay 4. Đang học thim, học nữa, học mãi, vì nghề đòi hỏi
Thầu Chín có bằng kỹ sư hóa học, 1 bằng khá oách thời đó . Đừng có khinh thường à nha
Về tiếng Việt của Hồ Chí Minh, thì tiếng Đức của tớ có thỉa nhỉnh hơn 1 tẹo . Hổng dám nhiều, nhưng khách wan & kwa học mà nói, có nhỉnh hơn 1 tẹo
Tiếc, thời Bác chưa có gú gồ . Chớ nếu có gú gồ, có lẽ người ta còn nổ hơn
Báo Đảng đăng bài hồi ký của thông dịch viên cho Bác, Bác đi đâu cũng cần thông dịch viên, ngoại trừ Trung Quốc . Những lúc đi Trung Quốc thì thông dịch viên vêu mõm, thậm chí hổng được đi với Bác nữa . Ổng way wa uống riệu xịn li bì . Chắc Trung Quốc tiếp đãi ổng nồng hậu lém lém lun