S.T.T.D  Tưởng Năng Tiến – Số báo cuối cùng

16

Với thời gian, trí nhớ của tôi mỗi lúc một thêm bạc bẽo. Tháng 11 năm 1989, Bức Tường Ô Nhục Bá Linh (“Wall of Shame) sụp đổ. Qua năm sau, tạp chí Reader’s Digest (dường như là số tháng 5) có đăng một mẩu chuyện ngăn ngắn – liên quan đến biến cố này – mà tôi chỉ còn nhớ được loáng thoáng như sau:

Giữa đám đông đang hăm hở và hớn hở lũ lượt vượt rào đi từ Đông qua Tây là một ông già, dáng lầm lũi và đơn độc. Ông không dừng chân ở bất cứ quán bar nào, dù tất cả đều mở rộng cửa –  và cung cấp rượu bia miễn phí – để chào đón những kẻ vừa đặt chân đến phần đất tự do.

Và trong khi mọi người đều náo nức xếp hàng chờ được lãnh tiền (gọi là “tiền chào mừng”, khá hậu hĩnh) do chính phủ Cộng Hoà Liên Bang Đức cấp phát thì ông già lặng lẽ tìm đến thư viện để gửi trả một cuốn sách mượn từ tháng Tám năm 1961, cùng với lời trần tình: Tôi chỉ định giữ tác phẩm này vài ngày thôi nhưng không ngờ bị kẹt ở bên kia bức tường tới hai mươi tám năm trời! Để trễ hạn lâu quá, tôi rất lấy làm tiếc và xin được thứ lỗi.

Câu xin lỗi vừa ghi khiến tôi lại nhớ (và cũng chỉ nhớ mang máng thôi) đến lời than thở của học giả Nguyễn Hiến Lê, trong một tác phẩm nào đó của ông: Thưở nhiễu nhương và loạn lạc  thì ngay đến sách báo cũng phải chịu cảnh phong trần, lưu lạc!

Thời gian “lưu lạc” kéo dài gần ba mươi năm của một cuốn sách kể cũng khá dài nhưng so với số phận long đong của một tờ báo (tạp chí Bách Khoa, số cuối cùng – 426 – phát hành vào ngày 20 tháng 4 năm 1975) thì xem ra vẫn còn hơi ngắn, theo như “tin mừng” đã được nhà văn Phạm Xuân Đài (chủ bút trang Diễn Đàn Thế Kỷ) hân hoan loan báo:

“Trong công cuộc sưu tầm những tài liệu cũ của miền Nam trước 1975, lâu nay chúng tôi đã hết sức cố gắng tìm kiếm bộ tạp chí Bách Khoa, một tờ báo đã đi gần suốt chiều dài 20 năm của Việt Nam Cộng Hòa. Và xin báo tin mừng với quý độc giả và bè bạn gần xa: cách đây mới hai ngày thôi, chúng tôi đã có được số Bách Khoa cuối cùng còn thiếu, đó là số phát hành 20 tháng 4 năm 1975. Trong một thời gian không lâu nữa, chúng tôi sẽ phổ biến rộng rãi nguyên bộ Bách Khoa trong dạng điện tử để mọi người khắp nơi có thể đọc dễ dàng.

Việc số báo Bách Khoa cuối cùng đến với chúng tôi vào những ngày cuối tháng Ba năm 2017 vừa rồi đã gây cho chúng tôi một xúc động mãnh liệt, vì đó chính là một trong những hình ảnh còn sót lại một cách cụ thể của một miền Nam đang hấp hối, cách đây 42 năm.”

Chúng ta đang sống trong một thế thẳng băng, cùng với những phương tiện giao thông và truyền thông tân kỳ chưa từng thấy trong lịch sử. Cớ sao một số báo Bách Khoa (BK) lại phải “phong trần lưu lạc” đến gần nửa thế kỷ vậy cà?

Đây không phải là một câu hỏi khó nhưng cũng không dễ trả lời ngắn gọn nên tôi xin phép được thưa thêm năm điều/ba chuyện cho nó ngọn ngành:

Từ BK số 1 đến số 425, chắc chắn, đều được gửi đi và lưu giữ trong những thư viện ở Âu Mỹ nên việc sưu tập chả khó khăn gì. Nhưng với số báo cuối cùng, 426, phát hành 10 ngày trước khi miền Nam thất thủ thì số phận của nó lại hoàn toàn khác. Toà soạn BK – vào thời điểm này – chắc chẳng có ai còn lòng dạ nào để lo lắng đến chuyện phát hành, hay gửi báo đến cho độc giả (dài hạn) qua bưu điện nữa.

Giữa lúc “xẩy đàn tan nghé” thì tai họa chả bỏ sót ai, và cũng chả chừa một thứ gì ráo trọi:

“Bởi vì sách vở thời ấy, số phận nó như số phận người. Nó cũng phải trốn chạy, chui rúc, ẩn náu. Chúng cũng rơi vào cảnh mồ côi cha mẹ, cảnh lạc đàn, cảnh tan nát, cảnh tan hoang mất còn. Vận người dân miền Nam thế nào, vận chúng như thế…

“Đài phát thanh thành phố ra lệnh phải thu nộp tất cả các sách vở, báo chí, phim ảnh, tài liệu in ấn trước ngày 30 tháng tư được coi là đồi trụy. Nhiều người tiếc rẻ đem bán kilô. Các gói xôi bán buổi sáng, nay có tên Nguyễn Thụy Long, Nhã Ca, Thanh Tâm Tuyền. Vừa ăn, vừa đọc kể cũng vui.

Nhiều chỗ mang sách vở cũ ra đốt… Đứa may trốn thoát…  Đứa yểu tử thì làm mồi cho cuộc phần thư. Đứa không may làm giấy gói sôi buổi sáng. Đứa bất hạnh làm giấy chùi đít.  Đó là cuộc trốn chạy vô tiền khoáng hậu mà những kẻ đi truy lùng chỉ là các trẻ con lên 12, 13 tuổi.

Các cháu ngoan bác Hồ.  Họ xô những đứa trẻ con vô tội đó ra đường. Chúng quàng khăn đỏ hô hoán, reo hò như trong một vụ đi bắt trộm, hay đi bắt kẻ gian. Chúng lục soát tận tình, chúng đánh trống, chúng hát hò như một cuộc ra quân của một đoàn quân chiến thắng. Gia đình nào cũng sợ hãi cái quang cảnh đó nên kẻ mà phải hy sinh đầu tiên chính là sách vở.” (Nguyễn Văn Lục, “Sách cũ Miền Nam 1954 – 1975”).

Trong khi đám trẻ con quàng khăn đỏ hét hò đốt sách thì qúi vị trí thức, nhân sĩ, nhà văn, nhà báo cũng cần mẫn ghi chép và hoàn thành những “công trình biên khảo” để đưa bọn cầm bút (thuộc bên bại cuộc) ra … trước toà án dư luận:

  • Nọc độc văn hóa nô dịch, Trần Trọng Đăng Đàn, gồm 2 cuốn:
    Nọc độc văn hóa thực dân mới Mỹ,  NXB TPHCM 1983
    b.  Lại bàn về nọc độc văn hóa thực dân mới Mỹ,  NXB TPHCM 1987
  • Văn hóa văn nghệ miền Nam dưới chế độ Mỹ ngụy  (2 tập) nhiều tác giả, NXB Văn Hóa 1977
  • Những tên biệt kích của chủ nghĩa thực dân mới trên mặt trận văn hóa/ tư tưởng (2 tập) Nhiều tác giả, NXB Thông tin lý luận 1980
  • Tiếp tục đấu tranh xóa bỏ tàn dư văn hóa thực dân mới, Hà Xuân Trường, NXB Sự Thật 1979
  • Nhìn lại tư tưởng văn nghệ thời Mỹ ngụy, Lê Đình Kỵ, NXB TPHCM 1987
  • Cuộc xâm lăng văn hóa và tư tưởng của đế quốc Mỹ tại miền Nam VN, Lữ Phương, NXB Văn Hoá 1985

Đó là một “thời nông nỗi” đã qua chăng ? Không đâu, làm gì có chuyện đó! Cuộc “Cách Mạng Văn Hoá” chưa bao giờ ngưng nghỉ cả. Chủ trương “bài trừ văn hóa nô dịch, lai căng” là chính sách triệt để, xuyên suốt và nhất quán của Đảng Cộng Sản và Nhà Nước Việt Nam từ hơn nửa thế kỷ qua mà.

Ngày 20 tháng 3 năm 2017, T.T Nguyễn Xuân Phúc lại ký Nghị Định 28/2017/NĐ-CP: “Phạt tiền từ 20-25 triệu đồng đối với hành vi tàng trữ, phổ biến trái phép bản ghi âm, ghi hình ca múa nhạc, sân khấu có nội dung đã quyết định cấm phổ biến hoặc quyết định thu hồi, tịch thu, tiêu hủy.”

Vậy bằng cách nào mà cuốn tạp chí BK, số cuối cùng (phát hành vào ngày 20 tháng 4 năm 1975) đã không bị ném vào mồi lửa, không trở thành giấy gói xôi, không bị thu hồi, tịch thu, tiêu hủy” và vẫn có thể xuất hiện “nguyên con” trên trang web của Tạp Chí Thế Kỷ 21 vào ngày 2 tháng 4 năm 2017? Đây là câu hỏi mà qúi vị lãnh đạo của chính phủ hiện hành … cần “suy ngẫm” để có thể ban hành những nghị quyết, hay nghị định đỡ ngớ ngẩn (và lạc hậu) hơn chút xíu.

16 BÌNH LUẬN

  1. “Ngoài tờ báo Văn Nghệ Giải Phóng tập hợp các cây bút đang hoạt động khắp chiến trường miền Nam như Lê Anh Xuân, Diệp Minh Tuyền, Nguyễn Quang Sáng, Lê Văn Thảo, Phan Tứ, Đinh Quang Nhã, Viễn Phương, Chim Trắng, Thạch Cương, Nguyễn Duy, Trần Mạnh Hảo, Thanh Thảo, Nguyễn Chí Hiếu, Văn Công, Y Điêng, Trần Văn Tuấn… thì Hội Văn nghệ Giải phóng còn thành lập Giải thưởng Nguyễn Đình Chiểu để vinh danh nhiều tác phẩm nổi tiếng như “Sống như anh” của Trần Đình Vân, “Người mẹ cầm súng” của Nguyễn Thi, “Rừng Xà Nu” của Nguyên Ngọc, “Hòn đất” của Anh Đức, “Bài ca chim Chơ Rao” của Thu Bồn, “Những đồng chí trung kiên” của Thanh Hải…”

    Holy Xít Daddy Cool của Tiến Sĩ Tưởng Năng Tiến, mo đồ lấy tên danh nhân Việt Nam ra làm tên giải thưởng vinh danh các cá nhân/tác phẩm Cách Mạng có vẻ đã có người học được . Nguyên Ngọc đặt ra giải thưởng Phan Chu Trinh, trao cho Lữ Phương (see above) về văn hóa, Hội Văn Nghệ Giải Phóng có giải Nguyễn Đình Chiểu để vinh danh các tác phẩm Cách Mạng, trong đó có tp của Daddy Cool Nguyên Ngọc

    • “Tổng cục 2” là cách gọi tắt cơ quan đặc trách tình báo của Quân đội CS:

      Cựu chiến binh Năm Châu (Hồ văn Châu) và Hội Phụ Nữ Cứu Quốc Sáu Sứ ( Nguyễn thị Sứ ) từ miền Nam đã ra Hà nội nhiều lần, vận động các đảng viên kỳ cựu, các sĩ quan cao cấp nhằm đưa Giáp lên, hoặc làm Tổng bí thư, hoặc làm Chủ tịch Nước, và đưa tướng Trần văn Trà ra làm bộ trưởng Quốc phòng để rồi sẽ thay Giáp làm Tổng bí thư.

      Tổng cục 2 đưa ra những bằng chứng về nhiều nhân vật CS cao cấp hoặc cộng tác với CIA hoặc là chịu sự chi phối của CIA, như Nông Ðức Mạnh đương kim Tổng bí thư đảng , Nguyễn Văn An chủ tịch quốc hội, Phạm Văn Ðồng, Võ Nguyên Giáp, cựu thủ tướng Võ Văn Kiệt , thủ tướng hiện tại Phan Văn Khải , các Ủy viên bộ chính trị như Trương Tấn Sang, Phan Diễn, đến Phó thủ tướng Ủy viên trung ương đảng Phạm Gia Khiêm, cựu Bộ trưởng công an như Bùi Thiện Ngộ, Mai Chí Thọ , Lê Văn Dũng Chủ nhiệm Tổng cục chính trị, v.v…

      Ban điều tra liên ngành đã được thành lập gồm các đại biểu của ban Kiểm tra Trung Ương Đảng, Ban Tổ chức Trung Ương đảng, Viện Kiểm Soát Tối Cao, Tòa án Nhân Dân Tối cao, bộ Quốc phòng, bộ Công an… do Lê Hồng Anh ( sau làm bộ trưởng bộ Công An) làm trưởng ban. Và Bộ Chính Trị đã nhiều lần nghe Ban điều tra liên ngành báo cáo .

  2. Trích “Năm mươi năm hòa bình, non sông liền một dải, trong niềm vui có nước mắt. Nhất là nước mắt của những người mẹ mất con, người vợ mất chồng… vẫn thổn thức trong trái tim những con người ấy.

    Trân quý giá trị của hòa bình, và cũng hiểu cái giá nghiệt ngã của nó. Không có vinh quang nào không đổi bằng nước mắt cả. Vui với chiến thắng, nhưng cũng phải lặng lại một chút, để nghĩ đến những hy sinh mất mát ấy”

    Rất đúng, và tớ nghĩ Tiến Sĩ Tưởng Năng Tiến sẽ rất tán thành . Đúng, triệu người vui là hoàn toàn có lý, chỉ mong những người vui nghĩ tới những hy sinh của dân tộc để đánh đổi lấy niềm vui này, hãy nghĩ tới những anh hùng liệt sĩ đã ngã xuống trong chiến tranh chống Mỹ, không còn cơ hội để hưởng niềm vui chung của dân tộc ngày hòa bình trở lại do thắng Mỹ

    Nhớ để đừng có bẻ cong lịch sử cho mục đích làm vừa lòng Mỹ, vừa lòng “tên tội phạm Trump”

  3. “các bạn trường tiểu học Định Tường bị thương vong do trúng đạn pháo được cho là của Việt Cộng

    & “qúi vị lãnh đạo của chính phủ hiện hành”

    The resemblance is uncanny, dont ya think?

    • Thằng Trùmp cò đất lên lưng cọp rồi khó xuống. Nó ngu đần chơi chiêu Bên Địch Chết Ba, Bên Ta Chết Ráo.
      Thằng Peter Navarro, sư phụ của thằng Trùmp cò đất về thuế quan lúc này lúc này trốn mất tiêu,..,., khakhakha
      Đúng là thằng Chột hướng dẫn thằng Mù ,.,. khakhakha

      • Peter Navarro nói rằng Việt Nam về cơ bản là một thuộc địa của Trung Cộng!.

        Chắc câu này khiến Dog nổi cơn…điên, bạ đâu cắn đó.

        Tội nghiệp Dog!

  4. Võ Văn Quản của Luật Khoa, tờ báo mạng do chính Phạm Đamn Trang thành lập

    “nói về xây dựng pháp quyền, thì cả hai nửa Việt Nam đều tệ như nhau.

    Vấn đề ở chỗ, chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa không giấu giếm ý định chuyên chế vô sản của mình. Kể từ sau Cải cách Ruộng đất năm 1953, và sau đó là việc chính quyền bắt buộc người dân phải tham gia vào sản xuất tập trung năm 1958, tham vọng quản lý kinh tế – xã hội tập trung thông qua mệnh lệnh hành chính của giới cầm quyền miền Bắc đã rõ ràng.

    Còn với Việt Nam Cộng hòa, chính thể này luôn tự hào rằng mình khác biệt với Bắc Việt bằng môi trường dân chủ, tự do thương mại và quyền tư hữu, cùng hàng loạt những tiêu chuẩn cấp tiến khác. Vậy nên, yêu cầu về sự hoàn thiện của bộ máy pháp luật để bảo đảm những quyền công dân nói trên được thực thi trên thực tế là cực kỳ quan trọng.

    Song quá trình pháp điển hóa và xây dựng hệ thống pháp luật hoàn chỉnh cho nền pháp quyền Việt Nam Cộng hòa lại không cho thấy chính quyền Nam Việt cấp tiến hơn Bắc Việt là mấy”

    ĐM, tụi bay ủng hộ Phạm Đamn Trang nữa đi

      • Chính Dog mới là…điên.

        Tội nghiệp Dog, vì có bao giờ Dog biết là nó …điên ngay cả khi người ta bắt nó đưa vào rọ để đem đi …”xử ní”!

    • “Việt Nam Cộng hòa và thất bại trong việc xây dựng nền pháp quyền
      Võ Văn Quản 29/04/2020”
      Ai muốn đọc cả bài thì vào đọc

  5. Ngẫng cao đầu tự hào là “Người”!

    “Thắng Cuộc” “Thua Cuộc” cả hai bên
    Lịch sử sau nầy sẽ không quên
    “Ṭ̀ội Đồ” “Yêu Nước” sẽ rõ rệt
    Phân định vàng thau rõ từng tên!

    Còn đó Ích Tắc Lê Chiêu Thống
    Đừng mang ảo tưởng Hồ Chí Minh
    “Thành phố” “tượng đài” sẽ còn sống
    Xác chết Ba Đình thứ súc sinh!

    Còn đó tinh thần Trần Bình Trọng
    Tinh thần “Thà làm quỷ nước Nam”
    Còn như tầm cỡ Nguyễn Phú Trọng
    Cùng bầy đàn quỷ đỏ quan tham

    Kể cả bác nó thằng sang độc
    Mai nầy dựa cột từng thằng một
    Ba X Hải heo Thể cá tra
    Và cả những thằng đang trong ngục!

    Thế hệ thắng cuộc hay thua cuộc
    Già nua bất lực cỡ như tôi
    Chết hết là Hồng Phúc Dân Tộc
    Để xóa đi ô nhục giống nòi

    Xóa đi cả dĩ vãng tôi đòi
    Aurevoir tất cả mọi người
    Hy vọng tương lai thế hệ trẻ
    Sẽ không còn dở khóc dở cười

    Để được hưởng trọn vẹn “Hạnh Phúc”
    Ngẫng cao đầu tự hào là “Người”!

    Nông Dân Nam Bộ

  6. Hóa ra Việt Nam cũng sợ Mỹ thấy mịa . Mới động thái 1 chút đã làm Đảng teo, hầu như đ vào tư tưởng Hồ Chí Minh kỳ này . Want more, plenty where it come from

    Lets see if it get to the point Lăng Bác Hồ sẽ bị blown up Sky-Hi chỉ để vừa lòng Mỹ

  7. Lê Duẫn có 7 tội đại-ác:
    1. Đốt sách.
    2. Đổi tiền.
    3. Hộ-khẩu.
    4. Kinh-tế mới.
    5. Đánh tư-sãn.
    6. Trại cải-tạo.
    7. Gia-công.
    Tiểu-ác thì có hàng ngàn.

  8. Hào kiệt nào trong đám người đói rét?

    “Anh hùng hào kiệt thời nào cũng có”
    Nhưng kể từ khi có đám rợ Hồ
    Hào kiệt vắng bóng chỉ thấy tội đồ
    Có sanh ra bao nhiêu chúng giết hết!

    Chiến tranh không thôi bao nhiêu người chết
    Vượt biển tìm tự do sau bảy lăm
    Đã chết hàng trăm ngàn người Việt Nam
    Hào kiệt nào trong đám người lê lết?

    Hiện thực Việt Nam dân đen đói khát
    Thiểu số còn lại dối trá tham lam
    Điển hình là bọn mọi rợ Tô Lâm
    Hào kiệt nào trong đám người đói rét?

    Nông Dân Nam Bộ

Leave a Reply to hohui Hủy phản hồi

Please enter your comment!
Tên