Thế sự xác rồi còn đốt pháo
Tú Xương
Nhà văn Bá Dương có cái tật xấu là hay viết những điều không tốt lành gì mấy về đồng bào mình: “Nói đến ồn ào, cái mồm người Trung Quốc thì to không ai bì kịp.”
Nhận định tiêu cực này được rất nhiều người, nhất là người Việt, nhiệt liệt tán đồng. Tác phẩm Người Trung Quốc Xấu Xí của ông được dịch giả Nguyễn Hồi Thủ chuyển sang Việt ngữ, và bán chạy như tôm tươi.
Trong số độc giả ái mộ Bá Dương, tôi đoán, chắc phải có nhà báo Ngô Nhân Dụng – tác giả của đoạn văn sau:
“ Ở Việt Nam bây giờ, trong quán có mấy người cao hứng nói lớn tiếng, tranh nhau nói lấy được, không ai nhường ai, át giọng tất cả mọi người. Lúc đó, chỉ cần một người can ngăn: ‘Ông ơi, đừng nói lớn quá! Người ta tưởng bọn mình người Trung Quốc!’ Nhắc nhở vậy đủ rồi! Người đang cười nói oang oang bỗng đỏ mặt, cái miệng tự đạp thắng, hạ thấp tần số vừa đủ nghe!”
Nói nào ngay thì chả riêng gì Ngô Nhân Dụng mà chính tôi cũng thế, cũng nghĩ về người Trung Hoa với ít nhiều méo mó cùng ác cảm. Thành kiến này, của riêng tôi, chỉ vừa mới “sụp đổ” hôm qua.
Chính xác hơn là đêm qua, sau một chuyến xe đò đường dài – từ Kuala Lumpur đến Singapore – tôi mệt rã rời nên lấy phòng khách sạn xong là lăn ra ngủ say như chết. Mở mắt dậy thì đã khuya, bụng đói, tôi lò dò vào một tiệm ăn đèn đuốc vẫn còn sáng trưng. Vừa ngồi xuống ghế, đã thấy ngay bên cạnh mình là hình một tô hoành thánh mì, cùng dòng chữ song ngữ (Please Keep The Volume Down While Eating After 10:30 PM) dán ngay trên tường.
Thảo nào mà quán đông nhưng không ồn. Hoá ra không phải lúc nào người Tầu cũng tía lia và um xùm như thiên hạ vẫn tưởng. Có nơi, và có lúc, họ cũng ăn nói nhỏ nhẹ bình thường như đa phần nhân loại. Dân Việt Nam thì xem chừng hơi khác, nhất là cái dàn lãnh đạo của đất nước này. Họ nổ long trời, và nổ đều đều – ở khắp mọi nơi – trong mọi tình huống (bất kể giờ giấc) khiến cả thế giới đều bị … ù tai:
- Nguyễn Phú Trọng: “Nhìn tổng quát, đất nước có bao giờ được như thế này không?”
- Nguyễn Thị Kim Ngân: “Đất nước này được như thế này, ngẩng mặt lên nhìn với bạn bè năm châu bốn biển như thế này, vai trò vị thế như thế này đó là do chúng ta duy trì được sự ổn định chính trị và trật tự an toàn trong cả nước.”
- Nguyễn Xuân Phúc: “Đã đến lúc phải đi ra chinh phục thế giới, mang thế giới về Việt Nam.
- Nguyễn Mạnh Tiến: “Người bán trà đá tại Việt Nam có tỷ suất lợi nhuận cao nhất thế giới.”
- Nguyễn Thành Phong: “Đủ cơ sở để thành phố Hồ Chí Minh vào top 10 thành phố đẳng cấp của thế giới.”
- Nguyễn Mạnh Hùng: “Việt Nam có thể đi đầu cách mạng công nghiệp 4.0”
- Nguyễn Xuân Thắng: “Việt Nam giúp Đức ‘tìm lại những mặt ưu việt’ của CNXH hiện thực trước đây”
Thực là một tấc đến Giời. Mà đó là mới điểm sơ vài vị họ Nguyễn thôi, chớ gộp chung bá tính lại thì chắc mệt chết luôn. Giấy mực đâu ra mà ghi cho hết. Giới lãnh đạo đã lớn họng rồi mà đám truyền thông còn chuyên việc “khuếch âm” nữa nên khó tránh được những vụ nổ chát chúa (“vượt bức tường âm thanh”) như vừa xẩy ra ở báo Thanh Niên:
“Việt Nam Trung Tâm Hoà Giải Quốc Tế.”
Nổ tới cỡ đó thì có lẽ ngay cả đến Chúa/Phật cũng phải nổi khùng, chớ đừng nói chi tới đám facebookers:
- Ngô Thanh Tú: “Trung tâm hoà giải quốc tế con mẹ gì, toàn là lũ thủ dâm tinh thần thôi.”
- Ngô Nhật Đăng: “Bệnh đã đến giai đoạn bốc mùi xú uế nồng nặc. Mỗi việc phải hòa giải với nhân dân mà bao nhiểu năm đảng chưa làm được.”
- Vĩnh San: “Chắc chắn TP Hồ Chí Minh sẽ có giải Nobel Y học nếu như có ai đó chữa khỏi bệnh ‘nổ’ cho các bác lãnh đạo.”
- Nguyễn Văn Đài: “Đây là chứng ‘hoang tưởng tự cao.’
Tôi vô cùng tiếc là không thể đồng tình với quan điểm của các vị thức giả thượng dẫn. Theo tôi thì đám lãnh đạo CSVN chả có ai bị bệnh tật hoang tưởng gì ráo trọi. Tất cả đều “nổ” như nhau, theo đúng truyền thống và phương châm chỉ đạo (“mồm miệng đỡ chân tay”) thôi.
Cha đẻ của chế độ hiện hành, Hồ Chí Minh, là kẻ đã khai hoả cho những phát nổ đầu tiên:
- “Từ giờ phút này trở đi các em nhận một nền giáo dục hoàn toàn Việt Nam, một nền giáo dục của một nước độc lập.”
- “Thắng giặc Mỹ, ta sẽ xây dựng hơn mười ngày nay!”
Sau khi “thắng giặc Mỹ,” Lê Duẩn nổ tiếp:
Rồi khi Lê Duẩn đã dẫn dắt “nhân dân đi trên thảm vàng” để vào ngõ cụt. Tuy thế, kẻ kế vị – Trường Chinh – vẫn không hề nao núng và vẫn lớn tiếng như thường: “Đảng ta phải cứu lấy giai cấp công nhân.”
Trường Chinh qua đời năm 1988. Hơn ba mươi năm sau, vào ngày 27 tháng 2 năm 2019, Tổ Chức Liên Kết Oxfam ái ngại cho biết: “Tại Việt Nam hiện nay, có tới 99% công nhân may không được trả lương đủ sống căn cứ trên mức sàn lương châu Á và 74% không được trả lương đủ sống căn cứ trên mức sàn của Liên minh lương đủ sống toàn cầu.”
Blogger Trân Văn nhận xét: “Kết quả cuộc khảo sát vừa kể thật ra không mới. Tình trạng công nhân lao động cật lực nhưng càng ngày càng nghèo khổ, sống triền miên trong cảnh thiếu trước hụt sau, cả tinh thần lẫn sức khỏe cùng suy sụp sau một thời gian ngắn tham gia ‘giai cấp lãnh đạo cách mạng Việt Nam’ đã kéo dài vài thập niên.”
Dù vậy – “vài thập niên” qua – các đồng chí lãnh đạo vẫn cứ thay nhau nổ ròn rã, nổ đều đều, và nổ tỉnh queo hà:
- Nguyễn Minh Triết : “Ngày nay, chúng ta ngẩng cao đầu, sánh vai cùng cường quốc…”
- Trương Tấn Sang :“Những thành tựu to lớn, có ý nghĩa lịch sử của gần 30 năm đổi mới mà nhân dân ta đạt được khiến chúng ta hãnh diện và tự hào, bạn bè quốc tế ngưỡng mộ.”
Nói như rồng leo, làm như mèo mửa. Mồm miệng đỡ chân tay vốn là truyền thống lâu đời của chế độ hiện hành. Từ năm 1951, tại Đại Hội II, điều lệ của đảng đã ghi: “Tư tưởng Mao Trạch Đông là kim chỉ nam’ của đảng.” Bởi thế, đường lối/ chính sách (Cải Cách Ruộng Đất, Chỉnh Đốn Tổ Chức, Tam Phản, Rèn Cán Chỉnh Quân, Cải Tạo Công Thương Nghiệp, Hợp Tác Xã Công Nông, Phát Động Chiến Tranh Giải Phóng Miền Nam …) đều do bác Mao chỉ đạo. Bác Hồ chỉ có mỗi việc là sáng tác thơ để minh họa và để … nổ chơi thôi: “Tiến lên! Toàn thắng ắt về ta!”
Bác Duẩn – xem ra – có vẻ độc lập và độc đáo hơn chút xíu. Ông lập thuyết (Làm Chủ Tập Thể) đàng hoàng nhưng xem chừng không được hưởng ứng và tin tưởng gì cho lắm: Riêng còn chẳng có có gì chung!
Chỉ có Bác Chinh là nổi bật về trình độ học vấn và khả năng sáng tạo. Tạp Chí Cộng Sản mô tả ông là “nhà thiết kế đường lối đổi mới của Đảng ta.”
Bộ thiệt vậy sao?
Thiệt ra, thằng chả không có “thiết kế” cái con bà gì ráo mà chỉ ở vào tình thế bắt buộc phải lựa chọn một thế cờ (“đổi mới hay là chết”) do nhân dân đã sắp sẵn rồi.
Giáo sư Nguyễn Văn Tuấn nhận xét hoàn toàn chính xác là về “khoa ăn nói” của giới lãnh đạo CSVN: “Họ không nói được cái gì cụ thể, mà chỉ xoay quanh các khẩu hiệu quen thuộc, kiểu như ‘dân giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh…’
Cứ “xoay quanh các khẩu hiệu” như thế mãi thiệt là ớn chè đậu nên lâu lâu “các anh ở trên” phải nổ một phát để … kích thích lòng dân. Cũng chỉ là một chiêu “mồm miệng đỡ tay chân” thôi. Tưởng cũng không có gì đáng để bận tâm hay rầm rĩ quá!
Lúc nhúc những con ếch dưới đáy giếng ở Thiên Đường Mù Việt nam thi nhau ” nổ ”
Tổng bí thư Nguyễn phú Trọng: Thời đại Hồ Chí Minh là thời đại rực rỡ nhất của dân tộc Việt Nam.
Giáo sư Hoàng Chí Bảo : Bác Hồ nói nhuần nhuyễn 29 thứ tiếng, chưa tính tiếng Dân Tộc thiểu số.
Nguyễn Đình Quyền – Phó Chủ nhiệm Ủy ban Tư pháp của Quốc hội -: Cơ quan điều tra Việt Nam giỏi nhất thế giới.
Trương Đình Tuyển -Bộ trưởng Bộ Thương mại – : TPP không có Việt Nam thì chẳng có ý nghĩa gì.
Nguyễn,Thị Kim Tiến – Bộ trưởng Bộ Y tế : Mạng lưới y tế cơ sở của Việt Nam là tốt nhất .
Nguyễn Xuân Kiên-Viện trưởng viện chiến lược kinh tế- xã hội Việt Nam và Đông Nam Á –: Với tiềm năng sẵn có của các doanh nghiệp hiện nay, chỉ 20-30 năm nữa, Việt Nam sẽ là một trong 20 nền kinh tế lớn nhất thế giới. 40 năm nữa, Việt Nam sẽ đứng trong top 15 nền kinh tế lớn nhất thế giới.
Chủ tịch tỉnh Khánh Hòa Nguyễn Chiến Thắng : Tương lai Nha Trang sẽ hơn hẳn Hong Kong.
Võ Văn Thương – Bí thư Quận ủy Hải Châu, Đà Nẵng -: Tôn Ngộ Không bị đè dưới núi Ngũ Hành Sơn ở Đà Nẵng.
“đám lãnh đạo CSVN chả có ai bị bệnh tật hoang tưởng gì ráo trọi. Tất cả đều “nổ” như nhau “- Tác giả Tưởng Năng Tiến.
Cả đến hàng cắc ké là đám dư luận viên cũng ” nổ” tuốt tuồn tuột. Điển hình là gần đây, một dư luận viên mò vào trang mạng này ” nổ” rằng miền Bắc không cần đến quân đồng minh đến trợ giúp trong thời kỳ chiến tranh. Thế nhưng sự thật thì ra sao?:
Trước tiên là miền Bắc vượt trội hẳn miền Nam về dân số. Khi Hiệp Định Geneve được ký kết , dân số miền Bắc là 23 triệu, trong khi dân số miền Nam chỉ 17 triệu.
Sau nữa là Tàu cộng, Liên Xô và Bắc Hàn đều gửi hàng trăm ngàn quân sang Việt nam:
*Theo tài liệu của Vietnam War Statistics thì Trung Cộng đã gửi 327000 quân vào miền Bắc Việt Nam ( China has opened its records on the number of uniformed Chinese troops sent to aid their Communist friends in Hanoi . In all, China sent 327000 troops to North Vietnam ).
*Hai tác giả Jacques Massu, Jean-Julien Fonde của cuốn sách L’aventure Viet Minh thuật lại rằng trong cuộc họp báo tại Bắc Kinh ngày 30-7-1979, một viên chức ngọai giao Trung cộng cho biết từ năm 1954 đến 1971, 300000 binh sĩ Trung Quốc đã chiến đấu bên cạnh binh sĩ Bắc Việt .
*Xie Tao – giáo sư ngành khoa học chính trị tại Trường Anh ngữ và Nghiên cứu Quốc tế, Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh- tác giả cuốn “U.S.-China Relations: China Policy on Capitol Hill ” viết rằng Trung cộng đã gửi 300000 nhân viên quân sự qua biên giới.
*Trong bộ sách đồ sộ “Mao: The Unknown Story”, hai tác giả Jung Chang và Jon Halliday viết rằng : Năm 1965, sau khi Lê Duẩn chính thức yêu cầu Trung Quốc đưa quân bộ vào, viện trợ Trung Quốc tăng rất nhanh…. Tổng số quân lính Trung Quốc tại Bắc Việt từ tháng 6-1965 đến tháng 3-1968 lên đến 320000 người . Những người lính Trung Quốc cuối cùng rút khỏi Bắc Việt vào tháng 8-1973.
*BBC- 31 /12/ 2012 : Ông Nicolai Kolesnhik, một cựu chiến binh Nga ở Việt Nam, trả lời trang web của Nga, nói từ năm 1965, ông cùng các đơn vị Liên Xô tham gia phòng thủ Bắc Việt Nam bằng tên lửa chống lại không quân Hoa Kỳ. Ông cũng cho biết: “Từ tháng 7/1965 đến cuối 1974 gần 6500 nghìn sĩ quan và tướng lĩnh và hơn 4500 binh lính hạ sĩ quan của các lực lượng vũ trang Liên Xô tham gia tác chiến tại Việt Nam.
* Cựu Trung Tướng Yevgeni Antonov – nguyên trưởng đoàn cố vấn quân sự của Liên Sô tại Việt Nam – tiết lộ rằng Liên Bang Sô Viết đã gởi một trung đoàn phòng không với đầy đủ vũ khí và trang bị sang Việt Nam tham chiến .
*BBC – 1/3/219: Tờ Tiền Phong ở Việt nam đăng tải rằng đã có khoảng 200-400 lính Triều Tiên – bao gồm khoảng 90 phi công- được cử sang chiến đấu ở Việt nam.
“Từ tháng 7/1965 đến cuối 1974 gần 6500 nghìn sĩ quan và tướng lĩnh và hơn 4500 binh lính hạ sĩ quan của các lực lượng vũ trang Liên Xô tham gia tác chiến tại Việt Nam.Gần 6500 nghìn…là bao nhiêu vậy ông phét lác Tran Van.
Đây không phải là nổ mà là đại phét lác.
Xin ông đừng nói phét nữa ,tức đừng có mà quá nổ như vậy nữa.
Còn con con số 6500 nghìn này nó quá khó cho người làm toán bình thường.
Chắc mọi người còn nhớ thời đại xa xua khi người phát minh ra cờ vua với chở 64 tư ô thôi mà đã không thể nào thưởng cho người phát minh kia.
Với 6500 nghìn thì không biết mấy lần kiếm sau ông Tân Van mới làm xong đây?
Xin lỗi. Con số thực là 6500, chớ không phải 6500 ” nghìn “.
” Chỉ có Bác Chinh là nổi bật về trình độ học vấn và khả năng sáng tạo. Tạp Chí Cộng Sản mô tả ông là “nhà thiết kế đường lối đổi mới của Đảng ta.” Trich
Sự thật trần truồng về ” đỉnh cao trí tuệ loài người” của đảng Cộng sản Hà nội : Đánh cắp sở hữu trí tuệ của Tàu, của Pháp :
Vũ Thư Hiên – : nhà văn , tác giả quyển Đêm Giữa Ban Ngày. Từng đoạt giải thưởng của Hội Nhà văn với tác phẩm Miền Thơ Ấu :
“Khoảng đầu thập niên 50, tôi tình cờ vớ được cuốn Chủ Nghĩa Mác Và Công Cuộc Phục Hưng Nền Văn Hóa Pháp của Roger Garaudy. Ðọc xong tôi mới ngã ngửa ra rằng ông Trường Chinh đáng kính của tôi đã làm một bản sao tuyệt vời của cuốn này trong trước tác Chủ Nghĩa Mác và Vấn Ðề Văn Hóa Việt Nam, được ca tụng như một văn kiện có tính chất cương lĩnh. Bố cục cuốn sách gần như giữ nguyên, thậm chí Trường Chinh trích dẫn đúng những đoạn mà Roger Garaudy trích dẫn Mác, Engels, và cả Jean Fréville.
Tiếp đó là sự phát hiện đáng buồn của tôi về cuốn Trường Kỳ Kháng Chiến Nhất Ðịnh Thắng Lợi. Nó quá giống cuốn Trì Cửu Chiến Luận (Bàn về đánh lâu dài) của Mao Trạch-đông, trừ đoạn mở đầu rất đẹp, là một áng văn rất hay “.
Chủ tịch đảng Cộng sản Hồ chí Minh thì ăn cắp tập thơ Ngục Trung Nhật Ký của một tù nhân người Tàu nhận làm của mình. Tác giả tập thơ là một người tù đã chết vì bệnh lao trong một nhà tù ở Quảng Tây .
Cộng sản là nổ ,tức còn có nghĩa xạo điên xạo khùng một cách vô liêm sĩ,thí dụ về câu “Bác đi tìm đường cứu nước” mà thực ra Hồ đi lang thang từ Bắc vô Nam,không học hành(chắc học dở quá,làm biếng quá nên bị đuổi học !),không nghề ngỗng,không tiền nên đụng gì làm nấy ,và đói bí quá xin xuống tàu làm phụ bếp,một nghề sai vặt không cần ngoại ngữ,không cần học vấn (Hồ lúc đó trình độ học vấn chỉ học khoảng tiểu học),rồi tàu đi đến cảng nào ,Hồ theo đó và sau cùng do ma đưa lối quỷ dẩn đường ,Hồ gia nhập cộng sản để mang lại tai họa cho đất nước sau này;”Bác biết mấy chục thứ tiếng”,nhưng trong Youtube “Hồ chí Minh trả lời phỏng vấn bằng tiếng Anh” với báo chí Nhật, Hồ cầm mẫu giấy đã viết sẵn đọc trả lời( đọc chứ không nói) tiếng Anh âm trật lên trật xuống với giọng đùng đục( trong khi tiếng Anh là một ngoại ngữ dễ so với các ngoại ngữ khác như Pháp,Đức,Nga,… );Bác là nhà văn,nhà báo,nhà thơ” vĩ đại” nhưng chữ viết của Hồ vừa rất xấu,vừa sai chính tả,viết Lê Duẩn thành Lê Zuẩn,phương pháp thành fương fáp,viết di chúc mấy năm trời mới xong,còn thơ thì chôm của một tay Tàu nào đó làm của mình bởi do hớ hên đã cho thấy năm ở tù và năm làm thơ khác nhau và dĩ nhiên đây là nổ điên nổ khùng về thành tích của Hồ; “Bác sống giản dị ” nhưng trong chuyến xe lửa đi sang Tàu chầu Mao,Hồ chụp hình ngồi uống rượu và hút thuốc là Mỹ miệng cười toe toét kỳ quái;”Bác là lãnh tụ kiệt xuất,một ông thánh của dân tộc” nhưng Hồ chưa bao giờ mặc trang phục dân tộc hay đồ Tây mà chỉ mặc duy nhất một kiểu Tàu; “thánh Hồ sau khi lên cầm quyền ở miền Bắc chắc ngồi không quá nên buồn chán bèn xúi hàng triệu người Bắc cầm súng vô” giải phóng miền Nam” khiến chiến tranh xảy ra giữa người Việt ,hàng triệu người chết,biết bao đổ nát vậy Hồ là ông thánh hay là con khỉ già xấu xí thành quỷ sứ ? ;”nhà ngoại giao lỗi lạc Hồ” xuất hiện ở đâu là sẽ có cãi cọ và sau cùng là đánh nhau,điển hình là sau khi qua Pháp đàm phán thời điểm 1945,không biết nói tới nói lui làm sao mà rốt cuộc Pháp rút khỏi đám phán và sau đó là chiến tranh;Bác hy sinh đời mình cho sự nghiệp đất nước nhưng rõ là đám cưới có hôn thú với Tăng Tuyết Minh người Tàu rành rành ra đó,chưa kể các kiểu”chơi lụi” do ỷ quyền cậy thế với Nông Thị Xuân mà Bùi Tín.Nguyễn Minh Cần,Vũ Thư Hiên đều biết và viết,…Nói tóm lại ,những điều tốt điều hay về Hồ là do cộng sản thêu dệt,biạ đặt ra để lừa đảo,hù doạ,dụ dỗ dân Việt thời đó,thời không có internet,cell phone và dân trí cũng rất thấp trong một nước nghèo.nhưng ngày nay mọi việc đã khác và con người thật của Hồ sẽ dần hiện rõ dưới ánh sáng sự thật .
Cộng sản “ nổ “ như thế là vì nó có quyền ở đó !! Từ trên xuống dưới . Còn TNT có gì mà cứ “ nổ” !! TNT cứ viết : cạn ly đầy , đầy ly cạn ; ra cái vẻ ta bất lực không làm được gì cho đất nước nên say sưa với bạn bè để tìm quên lãng . Như Lý Bạch say thơ mà chết trong dòng sông . “ public defender ở SF , chỉ có 2 ly rượu , heartbeat đã chạy loạn xạ , đi luôn chuyến “ tầu “ suốt !!