Thấy nhiều người ghi danh dưới bản “Tuyên Bố Phản Đối Việc Xoá Tên L.S Võ An Đôn” nên tôi cũng làm theo (cho nó thêm phần rôm rả) dù không tin rằng đây là điều cần thiết. Tôi cũng không nghĩ rằng chuyện bỏ phiếu để loại bỏ đồng nghiệp (theo chỉ đạo) của mấy ông thuộc Ban Chủ Nhiệm Luật Sư Đoàn Phú Yên là “quyết định tai hại … có thể hủy hoại cả sự nghiệp và đời sống của một con người” – theo như quan niệm của blogger Phạm Lê Vương Các.
Chế độ hiện hành ở VN không đủ quyền uy hay quyền năng để “có thể huỷ hoại sự nghiệp và đời sống” của bất cứ ai, nếu nạn nhân nhất định không khuất phục. Tôi biết khá nhiều nhân vật như vậy. Xin đan cử một trường hợp.
Hơn sáu mươi năm trước, vào hôm 30 tháng 10 năm 1956, L.S. Nguyễn Mạnh Tường đã đọc một bài diễn văn nẩy lửa (“Qua Những Sai Lầm Trong Cải Cách Ruộng Đất – Xây Dựng Quan Điểm Lãnh Đạo”) trong một phiên họp của Mặt trận Tổ quốc. Cái giá mà ông phải trả cho việc (“xây dựng lãnh đạo”) này, tất nhiên, không rẻ.
“Thảm cảnh đầu tiên mà tôi và gia đình phải chịu: đó là cái đói.
Cả mấy tháng qua, buộc phải mua thực phẩm và những thứ nhu yếu trên chợ đen vì tôi không còn được phát tem phiếu kể từ khi tôi bị loại, mặc dù với tất cả dành dụm có được, số tiền dự trữ ngày càng thu hẹp. Ngay từ lúc đầu, với viễn tượng những ngày khó khăn trước mắt, với dự trữ ít oi, chúng tôi bắt đầu một giai đoạn hạn chế, tiết kiệm.
Trước tiên, loại bỏ ngay buổi ăn sáng, một thói quen xa hoa của những người tư sản. Tiếp đến, cá thịt từ từ biến mất trong những buổi ăn trưa và tối. Khẩu phần cơm và rau mỗi ngày một ít đi. Và đến lúc mỗi ngày chúng tôi chỉ có một bát cháo để ăn. Vợ và con gái tôi ốm đi trông thấy. Bao nhiêu sáng láng đã biến mất trên khuôn mặt dài ra vì ốm đói. Họ tự hỏi tại làm sao mà các bà tự nhịn ăn để có một thân hình thon thả?
Nghĩ đến chuyện vay mượn bạn bè là điều vô ích vì chính bản thân họ cũng đang cùng số phận, đang trong cảnh chỉ đủ cầm hơi khỏi bị chết đói. Vợ tôi đã nghĩ đến chuyện bán thuốc lá bên lề đường để kiếm sống, nhưng làm sao có được mớ vốn ban đầu và có chút tiền để bôi trơn móng vuốt làm khó của những tên công an hay cán bộ thuế, để chúng để yên cho chúng tôi khó khăn kiếm sống?
…
Chúng tôi có một con chó do bạn bè cho. Nó rất khôn và chúng tôi yêu nó lắm. Nhưng nó đã già và chúng tôi không còn khả năng mua cho nó thịt và những thức ăn tăng sức, nó không còn sức đứng lên trong chuồng, ngẩng đầu nhìn tất cả chúng tôi, với một ánh mắt tin yêu của loài vật, chắc chắn với những dòng nước mắt và một nỗi buồn sâu thẳm vì đã đến lúc phải rời chủ. Chúng tôi bật khóc khi nó nấc những hơi thở cuối cùng…” (Nguyễn Mạnh Tường, Un Excommunié – Hanoi, 1954 -1991: Procès d’un intellectuel. Trans Nguyễn Quốc Vĩ – Kẻ Bị Mất Phép Thông Công Hà Nội, 1954-1991: Bản Án Cho Một Trí Thức).
Nguyễn Mạnh Tường sinh năm 1909. Khi “bật khóc” vì phải rời bỏ con thú thân yêu là thời điểm mà ông sắp bước vào tuổi ngũ tuần, và “thân thể đã tiều tụy lắm rồi.” Tuy thế, ông không bị knockout như dự đoán (và mong chờ) của nhà đương cuộc Hà Nội.
Ngày 22 tháng 11 năm 2017 vừa qua, trang Bauxite Việt Nam có đăng lại bài phỏng vấn (“Ba Giờ Với Luật Sư Nguyễn Mạnh Tường”) do Khánh Hoà thực hiện. Xin đọc chơi, đôi đoạn:
Lâu nay, tôi cứ đinh ninh là Luật sư Nguyễn Mạnh Tường đã mất. Sau vụ Nhân văn Giai phẩm, tên tuổi của ông bặt đi. Có tin đồn là ông đã chết đâu đó ở một góc khuất tối tăm nào ở Hà nội.
Thế rồi, bỗng dưng tôi lại nghe là ông vẫn còn sống, hơn nữa, đang có mặt tại Paris: ông được phép sang Pháp ba tháng để thăm viếng một số bạn bè cũ của ông.
Được sự giới thiệu của một người quen, tôi và một anh bạn đã được Luật sư Nguyễn Mạnh Tường tiếp trọn cả buổi chiều ngày thứ hai 27.11.1989.
Luật sư Nguyễn Mạnh Tường năm nay đúng 80 tuổi. Dáng người tầm thước, lưng hơi gù, da dẻ nhăn nheo, nhưng sức khoẻ khá tốt, đi đứng vững vàng, đặc biệt trí tuệ còn rất minh mẫn. Suốt hơn ba tiếng đồng hồ chuyện trò, chúng tôi không hề bắt gặp ở ông một dấu hiệu nào của sự đãng trí vốn thường xuất hiện ở người cao niên. Ông nói năng lưu loát, đôi khi hùng hồn. Ông nhớ chính xác chi tiết những sự kiện cũ hoặc mới. Cách lý luận rành mạch.
Điều chúng tôi thích nhất ở ông là sự thành thật. Ở vào hoàn cảnh của ông, thành thật cũng có nghĩa là can đảm. Hơn ba chục năm bị đày đoạ, luôn luôn sống trong tâm trạng phập phồng chờ đón những thảm kịch thảm khốc nhất, ông không khiếp sợ đến nổi phải tự biến mình thành một con vẹt chỉ biết lải nhải lặp lại những câu nói đã thành khẩu hiệu của chế độ hoặc co rút lại trong câm lặng …
Chúng tôi xin phép ghi âm buổi nói chuyện với một sự thiếu tự tin rõ rệt. Chúng tôi nghĩ là ông sẽ từ chối. Nhưng, không. Ông đã vui vẻ chấp nhận. Để bảo đảm sự trung thực, những chi tiết dưới đây, chúng tôi đều dựa vào bản ghi âm này…
Lâu nay, Luật sư có viết lách gì không?
– Có. Mấy chục năm qua, tôi hoàn thành được bốn công trình nghiên cứu. Môt là “Lý luận giáo dục” (ở châu Âu từ thế kỷ 16 đến thế kỷ 18); hai là “Eschylle và bi kịch cổ đại Hy Lạp”; ba là “Virgile và anh hùng ca latin”; bốn là dịch vở kịch của Eschylle.
Trong tác phẩm Nhân Văn Giai Phẩm & Vấn Đề Nguyễn Ái Quốc (Tiếng Quê Hương: Virginia, 2012) nhà phê bình văn học Thụy Khuê cho biết thêm:
“Chuyến đi Pháp dường như là động cơ thúc đẩy ông viết, bởi khi về nước, chỉ trong vòng bốn năm (từ 1990 đến 1994), ông đã hoàn tất một lượng sách đáng kể bằng Pháp Ngữ:
– Larmes et sourires d’une vieillesse – Nụ cười và nước mắt tuổi già, tự truyện, ba cuốn, chưa in.
– Triptyque – tạm dịch: Bức họa ba tấm, chưa in.
– Un excommunié – Kẻ bị khai trừ, Quê Mẹ, Paris, 1992.
– Malgré lui, malgré elle – Mặc hắn, mặc nàng (l’amour conjugal sous le régime communiste – tình yêu vợ chồng dưới chế độ cộng sản). Chưa in.
– Partir, est ce mourir?- Đi là chết? (Tragédie de l’émigration – Bi kịch di dân). Chưa in.
– Une voix dans la nuit – Roman sur le Việt Nam 1950-1990 – Tiếng vọng trong đêm – Tiểu thuyết về Việt Nam từ 1950 đến 1990. Chưa in.
– Palinodies – Phủ nhận. Chưa in.
Trừ bản dịch Orestia, thì đúng Nguyễn Mạnh Tường đã viết 18 cuốn sách, kể cả các luận án tiến sĩ.”
Chế độ Cộng Sản Việt Nam, rõ ràng, không đủ quyền lực hay quyền năng để “có thể hủy hoại cả sự nghiệp và đời sống” của Nguyễn Mạnh Tường. Chúng ta, do thế, chả phải bận tâm gì cho tương lai của Võ An Đôn. Thời gian, thời thế, và cả thời đại đều đang đứng về phía vị luật sư trẻ tuổi này.
Liên Đoàn Luật Sư Việt Nam không có cửa cho Nguyễn Văn Đài, Lê Công Định, Võ An Đôn, Huỳnh Văn Đông, Lê Trần Luật, Lê Thị Công Nhân, Lê Quốc Quân … không phải vì khung cửa hẹp mà vì cái tâm (cũng như cái tầm) của họ quá rộng và quá cao so với rất nhiều “đồng nghiệp” thuộc tổ chức này.
06/12/2017
Từ từ ta trở lại thành Người!
Khi “hiến kế” đặc khu kinh tế
Nhưng tôi đặt trọng tâm văn hóa
Nhật Bản – Đại Hàn -Tân Gia Ba
Minh bạch – sạch sẽ – không gian trá!
Kinh tế với tôi là phụ thôi
Và nếu có thể ta lai giống
Dâu Việt Nam không đi xa xôi
Nô lệ tình dục – bên nhà Tống!
Tất cả rác sẽ chứa trong thùng
Khắp nơi phòng vệ sinh công cộng
Không ô nhiểm không còn vi trùng
Cắt đứt giao dịch với Trung cộng!
Từ từ ta trở lại thành Người
Ra phố sẽ vắng bóng “anh hùng”
Không hoang tưởng đui mù té nổ
Không cuồng Hồ cuồng đảng điên khùng!
Nông Dân Nam Bộ
Tôi nghĩ dân mình sẽ welcome!
Bất chợt nhớ ra là ta có
Ba đặc khu kinh tế Việt Nam
Năm hai ngàn mười tám trước đó
Nhưng vì người dân “không an tâm”
Chỉ vì sợ rợ Hồ dâng Tàu!
Tôi nghĩ dân ta không chống đối
Nếu ta hợp đồng Tân Gia Ba
Ký công tra đảo ngọc Phú Quốc
Ngày vinh quang chắc sẽ không xa!
Vân Đồn ta hợp đồng Nhật Bản
Họ sẽ biến thành một hải cảng
Văn minh sạch sẽ hơn Hồng Kông
Có thể hơn cả cảng Thượng Hải!
Đặc khu kinh tế Bắc Vân Phong
Cùng Nam Hàn “công tra hợp tác”
Họ sẽ biến thành cảng Pusan
Sạch sẽ tân tiến là cái chắc!
Ba đặc khu kinh tế Việt Nam
Sẽ hơn cả Thẩm Quyến Trung cộng
Hóa giải khỏi đói nghèo lầm than
Và có nhiều cầu tiêu công cộng!
Tại sao tôi đề nghị như vậy?
Nhật Bản – Nam Hản – Tân Gia Ba
Cả ba đều văn minh sạch sẽ
Họ tử tế hơn Ta – Trung Hoa!
Tân Gia Ba lại gần Phú Quốc
Họ chẳng đang lấn biển là gì
Khánh Hoà, Đại Hàn họ từng ở
Phần Nhật Bản giao họ Vân Đồn
Ta sẽ không lo phần Trung cộng
Trọng lú không cần xây lò tôn
Cả ba quốc gia đều minh bạch
Tôi nghĩ dân mình sẽ welcome!
Nông Dân Nam Bộ
Phản hồi
“Thời gian, thời thế, và cả thời đại đều đang đứng về phía vị luật sư trẻ tuổi này”
i wouldnt bet my dollar on it. Với trào (phúng) lưu Hợp niêu của trí thức hải ngoại, & với tinh thần “ôn hòa & có học” của những “trí thức” -hahahaha- trong nước, Đảng tụi bay còn sống lâu
Hổng ai mún chống đối, hổng ai mún lật đổ thì Đảng dám trường tồn cùng đất nước & dân tộc như mong mún của đám Lê Văn Nuôi, Huỳnh Tấn Mẫm, linh mục Huỳnh Công Minh thiệt chớ chẳng chơi .
Ngay cả Phạm Trần, Ngô Nhân Dụng & Ngu Thế Vinh đều đã viết những bài có nội dung quan tâm tới những điều có thể ảnh hưởng tiêu cực tới sự tồn vong của Đảng . RF Phúc Kđinh A cũng rứa . Gimme one Đamn reason để sập bo cái nhận định “Thời gian, thời thế, và cả thời đại đều đang đứng về phía vị luật sư trẻ tuổi này”, oh, và nên nhớ cụ thỉa, aka hổng thỉa chối cãi . Còn đem những thứ như “chân lý”, hay những lô dít trí thức yêu Đảng -tội nghiệp chó- đẻ kiểu này “Đảng cộng sản Việt Nam phải phản tỉnh, nhận ra những chân lý vô-, nhất-, đa-nguyên nói trên để quyết tâm từ bỏ Mác-Lê, quay về với văn hóa dân tộc nhằm phát triển đất nước và hội nhập với xu hướng chung của nhân loại”, uh, im not at all convinced
Vô cảm – ngậm câm – cúi đầu!
Vì đâu nước mình ra nông nỗi
Điêu linh thống khổ đến tận cùng?
Tất cả chúng ta đều có lỗi
Với bậc tiền nhân từ Vua Hùng
Với cả những người nằm trong mã
Thế hệ tuổi trẻ hiện bây giờ
Thế hệ chưa sanh ra kể cả
Ta để lũ “cờ lờ mờ vờ”
Lũ Ba Đình ôn dịch thổ tả
Rước kẻ thù truyền kiếp giặc Tàu
Ta hèn hạ sợ hãi nhục nhã
Vô cảm – ngậm câm – cúi đầu!
Nông Dân Nam Bộ
Có bao giờ như thời rợ Hồ?
Từ Bắc chí Nam tràn ngập nước
Ngay cả ở những vùng miền cao
Thất Sơn Bảy Núi – vùng sơn cước
Không chừa bất cứ thành phố nào!
Không mưa thành phố vẫn ngập nước
Đất nước ta có như bây giờ
Kể từ xa xưa mới lập quốc
Có bao giờ như thời rợ Hồ?
Người Hà Nội ngập nước lụt lội
Nhưng khát nước thiếu nước tiêu dùng
Vì đâu nước mình ra nông nỗi
Điêu linh thống khổ đến tận cùng!
Nông Dân Nam Bộ
Võ An Đôn mà so sánh vói Nguyễn Mạnh Tường là một sự so sánh không ngang bằng của một tên DLV BỢ NA Đôn. TNT càng này càng viết càng lộ ra cái vết Đỏ búa liềm lan ra …Vỏ An Đôn chỉ là 01 l/s do chủ nghĩa xã hội miền Bắc Đào Tạo . Họ là những người có sao mới được vào trường đẻ ra l/s TA,đẻ làm công an …nghĩa là những công chức hay bán công chức … Nói tom lại l/s là của CS hội ở cái trường của đảng đẻ ra làm chính phủ hay dưới quyền chính phủ,tận tuỵ vói chính phủ .
NMT lúc học tốt nghiệp bằng T/S ở Pháp thời đó đảng CS đang là thời thượng….nhưng ông ta không theo CS ,Ông ta YÊU NƯỚC ,chạy theo HCMinh dang là kẻ nêu ngọn cờ CM cứu nước Và Ông ta đã lầm lẫn .Cố nhiên không phải NMTSau đó họ ,mà hầu như còn một sô nữa có học thức bằng cấp cao ở Pháp phần lớn người Bắc đều đi theo Hồ …Năm 54,NMT bị Hồ diều đi dịch sách TBL của Lenin .một cách giam lỏng một trí thức…Sau đó NMT ,T ĐT dính vào vu án NVGP nên bị thất sủng …và bị bỏ ra ngoài lề xã hội , Cũng gióng như ho ông bác vật tốt nghiệp ở Pháp ,người miền Nam có chân trong QH vì phe bình ,góp ý thẳng thắn vói chinh phủ đã chết ngay tại chỗ.. (như một thợ máy giỏi ở Pháp bỏ vợ con về theo Hồ cung bị tù vì lỡ lời (CKN2000/BNT)…
Do đó họ là những trí thức LẦM theo ÁC QUỶ (cũng như một sô SV và trí thức theo Hồ trong ngày khởi nghĩa ở Hà Nội và sau đó đã nhin rỏ bộ mặt thật của Hồ và đảng của hắn ,đã trốn vê Hà nội và di cư vao Nam năm 54…(một số khác công tác quá xa vùng QG (pháp) nên khôn trốn .Ngày nay ta đọc nhiều hồi ký của họ về những năm tháng ở với Hồ.. đr biết bộ Mặt Thật của Hồ ,con Quỷ đội lốt yêu nước đẻ bây giờ biến VN thành một nước như ngày nay.
NA Đ lại khác ,Ông ta sống trong lòng CS ,có địa vị ….Cho nên NA Đ hay những tên khác (VC) sau này chống đối CS chỉ vì cai hộ chiếu mà thôi (Mỹ muốn bắt tay với VC và VC lợi dụng điểm đó nên để những nguơi này ra đi cho khuất mắt. Gióng DTH ,gióng CHHV …và nhiều người khác .Giờ cuối bỏ Đảng ,được tiếng nhưng có lợi nếu ở QG tự do không “ưa” CS…(như ở MỹCS và phát xít không được thi QT).Sao những người chống đối như Cha Lý hay …lại vẫn ở tù.
Một tên CBCA noi là ” bị tội không đáng kể cũng HÙ cho sợ (đẻ kiếm LỢI)Còn nếu là có TỘI THẬT thìKHÔNG THA phải bị trừng trị đích đáng “
‘NMT lúc học tốt nghiệp bằng T/S ở Pháp thời đó đảng CS đang là thời thượng….nhưng ông ta không theo CS ,Ông ta YÊU NƯỚC ,chạy theo HCMinh dang là kẻ nêu ngọn cờ CM cứu nước ” – LOL Nguyen .
YÊU NƯỚC ???
Sau Hiệp Định Geneve 1954, Nguyễn mạnh Tường với hai bằng tiến sĩ Pháp vẫn tiếp tục ở lại tiếp tục ở lại Miền Bắc, trong khi nhiều những văn nghệ sĩ khác tìm mọi cách trốn chạy khỏi Quỷ Dữ Hồ chí Minh. NMT là một kẻ hám danh lợi đây này:
Wikipedia: “Ngày 7 tháng 5 năm 1954, Chiến dịch Điện Biên Phủ thắng lợi, ông về lại Hà Nội, tiếp quản trường Đại học Luật và Đại học Sư phạm, rồi được cử làm Giám đốc Đại học Luật, Phó Giám đốc Đại học Sư Phạm, và được bầu làm Chủ tịch Hội đồng Luật sư Hà Nội. Cũng trong khoảng thời gian này, ông được phong Giáo sư, và tham gia giảng dạy tại các Trường đại học Văn khoa, Sư phạm, Tổng hợp Hà Nội…”.
Những Con Người Đi Vào Lịch Sử!
Nhân Quả – Vô Thường như định luật
Hư ảo – huyền bí, thuộc Tâm Linh
Nhưng đó lại là chuyện có thật
Có thật, hiển hiện rõ – vô hình
Gia tộc nhà Nguyễn vẫn còn đó
Nhứt là ở ông vua cuối cùng
Nào lâu đài hoàng triều cương thổ
Nào biệt phủ cung điện hoàng thành
Rồi đây tới phiên bọn cộng sản
Lũ đồ tể bầy đàn Ba Đình
Bao đời con người vẫn mê sảng
Lòng tham không đáy mãi vô minh
Ăn thịt bò dát vàng rắc muối
Giá bằng hàng năm lương công nhân
Hàng năm vào đầu mùa giáp hạt
Nông dân không có gì để ăn
Có điều là chướng tai gai mắt
Có người thương Bảo Đại cuối đời
Thèm ăn một tô bún bò Huế
Có người thương hoàng hậu Nam Phương
Sống trong lâu đài trên đất Pháp
Không biết bà ta giàu cỡ nào
Tầm cỡ như gia đình “Chú Hỏa”
Cũng không ngang hàng Nguyễn Hữu Hào
Giàu bậc nhất Nam Kỳ – Huyện Sỹ
Nhì Phương – tam Xường mới tới Hỏa
Huyện Sỹ là ông ngoại Nam Phương
Trong khi người dân chạy từng bữa
Một khoa bảng sống trong nghèo nàn
Có làm cho bạn thấy bàng hoàng
Có lòng thương cảm nhà cách mạng
Không tiền chữa bịnh như Cụ Phan?
Nguyễn Tường Tam mới mười chín tuổi
Từ Bắc vô Nam dự đám tang
Nguyễn Khoa Nam trước khi tuẩn tiết
Đi vào bịnh viện thăm thương binh
Những Con Người Đi Vào Lịch Sử!
Nông Dân Nam Bộ
“Vô phúc đáo tụng đình”!
Không ai trong chúng ta xa lạ
Câu nói “Vô phúc đáo tụng đình”
Được coi như đó là tai họa
Và nếu kết quả là tội hình?
Sẽ ở tù cho dù
Là ở tù tại Mỹ
Và “Nhứt nhựt tại tù
Như thiên thu tại ngoại”!
Câu nói trong dân gian xưa nay
Vẫn còn đúng ở mọi thời đại
Và ở mợi nơi – vẫn không sai
Hơn nữa không còn tuổi nhỏ dại
Từng là Tổng Thống xứ Cờ Hoa
Trump giàu từ trong trứng giàu ra
Quen rồi, với kẻ hầu người hạ
Mai nầy – một mình ta với ta!
Với mái tóc điêu đà óng ả
Ai là người săn sóc cho ta?
Rồi đây còn ai ta khoác lác
Ai là người nghe ta ba hoa?
Que sera sera!
Nông Dân Nam Bộ
Communists – Marxists – Fascists
Ba thứ xấu xa có đủ cả
Cả ba thứ ôn dịch thổ tả
Cõi ta bà tự cổ chí kim
Ai đủ cả ba đồ cặn bã?
The three evil things are all there
All three plagues of cholera
Our world is from ancient times to modern times
Who has all three scum?
Who else, Donald J Trump?
Hiter – Kim Jong Un
Lenin Stalin Mao xì túng
Xi – Lê Duẩn – Hồ Chí Minh!
Nông Dân Nam Bộ
Nói về LS Võ An Đôn, tôi nhớ lại thời viết cho DLB, tôi đã có những tranh luận gay gắt, quyết liệt… với vài còm sĩ, về Tòa Án của VC.
LS Đôn tham gia bào chữa trong vụ án Dũng Phi Hổ ( DPH ). Lần đầu, Tòa VC kêu DPH 17 tháng tù. Vài ba còm sĩ hết lời ca tụng LS Đôn, cho rằng, nếu không có LS Đôn biện hộ, thì DPH có thể bị 5 năm tù.
Ca tụng LS Đôn là rất ĐÚNG. Nhưng cái TẦM BẬY của những còm sĩ này, là nhân dịp, Ca Tụng luôn Tòa Án VC , nào là có lương tâm, xử theo Pháp luật, biết lắng nghe ý kiến của các LS biện hộ. Tôi phản đối, căn cứ vào câu nói DŨNG CẢM của LS Đôn : ” Nhiệm vụ CHÍNH của LS là làm CÒ chạy án, chứ không phải cãi tại Tòa, vì bản án đã CÓ SẴN ” .
Sau khi ở tù 17 tháng, DPH được thả. Rồi bị bắt trở lại, ra Tòa lần 2 ( cũng có LS biện hộ ). Lần này VC giáng DPH 7 năm tù. Tôi nhắc lại Phiên tòa trước, những còm sĩ này Xấu Hổ, IM RE.
Còn Cụ LS NM Tường, tôi xin cúi đầu bái phục. Những người tiết tháo như Cụ Tường, đếm chưa hết trên đầu ngón tay. Để thấy rõ phẩm chất cao cả của Cụ Tường, tôi xin kể trường hợp Nguyễn Đác Kiên ( NĐK ), đang sống tại VN.
Trong 1 bài, NĐK công kích NP Trọng ( thằng Lú ). Lú lập tức ra lệnh cho TBT một tờ báo, đuổi Kiên. Dĩ nhiên cuộc sống của Kiên và gia đình, sau khi mất việc, không quá khổ như Cụ Tường, nhưng chỉ 3 tháng sau, Kiên ĐẦU HÀNG ngay.
Để ” Đoái công, chuộc tội “, lấy điểm với đcsVN, Kiên viết : ” CT HCM và Trường Chinh là hai ĐẠI TRIẾT GIA…. ” . Kiên viết bừa như thế, mà không chứng minh. Tôi THÁCH Kiên tranh luận về chuyện này. Kiên LÀM THINH.
Hai Cụ NM Tường và Trần Đức Thảo có cuộc sống ấm êm, sung túc ở Pháp, nhưng mềm lòng, nghe lời dụ dỗ ngon ngọt của hồ, về VN, bị hồ bạc đãi, cho ” lên bờ, xuống ruộng “, dở sống, dở chết. Thế mà Dương Thu Hương, đang sống ấm no tại Pháp, quá rãnh…. MUỐI MẶT, đổi trắng, thay đen…. viết sách ĐỈNH CAO CHÓI LỌI, ” Nâng bi, Thổi ống ” cho hồ thành Ông Tiên Sống ( đúng với nick Trần Dân Tiên ), nào là hồ rất Đạo đức, hiền lành, yêu thương mọi người…
Quả thật : GIẶC CÁI DT Hương đã đạt ĐỈNH CAO KHỐN NẠN.
LCL.
Đỉnh Cao Chói Lọi là một quyển sách bôi bác HCM. Dùng tựa “DCCL” với nghĩa nhạo báng, không phải để tung hô.
Ở DCCL gì mà mặt mày ủ rũ, lầm bầm than thân trách phận, nhớ nhung ao ước vì bất lực không làm được gì vì bị cho bất lực hoàn toàn. DT Hương tả HCM là người tham dâm vì tình dục mạnh, lúc thiếu gái bị đàn em đưa cho một cô mà có cho người bình thường cũng đành chịu mà lắc đầu, nhưng HCM thì làm tới. Như thế không phải DT Hương tung hô HCM, mà là tả thật con người HCM. Tả thật như vậy còn hơn chửi cha HCM.
Cuối cuốn sách DT Hương cho HCM chỉ ước muốn một điều là chế độ do HCM dựng nên bị sụp đổ tan tành. Mình xây ra nó rồi bây giờ ao ước nó sụp đổ tan tành là làm sao? Ở “DCCL” gì mà kỳ vậy!
Đọc cuốn sách xong rồi nói, đừng vì cái tựa đề mà suy đoán lung tung. Sách ở đâu? Tìm trong internet thì sẽ thấy ngay. Tôi không chỉ dùm đừng hỏi. Tôi sẽ không có trả lời dù viết thế nào cũng vậy.
Tôi cũng thấy vậy.
Ngay cả chữ “chói lọi” trong tựa đề cuốn sách của DTH cũng cho thấy đây là một sự mỉa mai gay gắt.
Thông thường, người ta chỉ nói “đỉnh cao chót vót” chứ không ai dùng chữ “đỉnh cao chói lọi”
Vì ai cũng biết “chói lọi” là hình dung từ chỉ sự khó chịu, nhức nhối của cặp mắt….
Lê cửu Long chuyên nói xấu người khác sau lưng để tự thổi mình lên mà không biết xấu hổ. Còm nào Long viết cũng vậy.
Thế bọn bưng bô cho Hương trốn đâu hết rồi.
Chỉ mún hỏi vài điều
1- Tại sao họ muốn phải về với Hồ Chí Minh ? Hồi đó cũng có những đảng phái khác, những đường hướng khác, tại sao phải về với Hồ Chí Minh mới chịu ?
2- Since họ về với Hồ Chí Minh, that alone làm cho họ đáng kính trọng hay ngược lại ? Albeit họ bị này bị nọ, nhưng nếu đọc hồi ký, họ nghĩ mình bị oan, là do “Hồ Chí Minh” đã hổng hiểu thiện chí của họ . Is that the reason để mọi người kính trọng họ ?
3- Thế còn những người hổng theo Hồ Chí Minh, những người hổng cả khoái Hồ Chí Minh, những người đó kém đáng kính trọng hơn ?
3a- Holy Xít, nếu vậy, chính cái yếu tố “Hồ Chí Minh” đã làm nên tính đáng kính trọng của họ, những người theo Hồ Chí Minh
3b- Níu hổng đúng thì who cares? Nguyễn Mạnh Tường or not. Như vậy có nên xem yếu tố “Hồ Chí Minh” chính là cái yếu tố make them about as good as a pile of xít ? Trí tuệ cái nỗi gì đám này ?
Chúc mừng ls Võ An Đôn và gia đình đã thoát khỏi chế độ màn rợ CSVN, đặt chân đến Hoa Kỳ hôm nay.