Thỉnh thoảng, cũng có vài ba thân hữu hỏi (xem) tôi quê quán nơi nao? Thực là một câu hỏi khó. Tôi sinh ở Sài Gòn, lớn lên ở Đà Lạt, và sống phần lớn thời gian ở California. Cả ba đều là nơi tập hợp của dân tứ xứ, khó có thể xem là quê hương (bản quán) của bất cứ ai. Tôi cũng chả biết hỏi ai về “gốc gác” của mình vì song thân đã quá vãng từ lâu; anh chị em thì kẻ mất người còn nhưng đều tứ tán và phiêu bạt cả.
Tôi chỉ đoán chừng rằng tổ tiên, ông bà, cha mẹ mình đều gốc gác là những nông dân từ một làng quê khốn khó nghèo nàn nào đó (kề cạnh sông Hồng) nên cái chất nông phu vẫn còn nguyên vẹn trong máu huyết. Sau khi đã đi nhiều nơi, và có nhiều dịp được nếm thử đủ loại thực phẩm của những những dân tộc khác, tôi vẫn “chốt” lại rằng: ngoài mì quảng, cá rô kho tộ, cá chẻm nấu canh chua, đậu rán tẩm mỡ hành, rau muống luộc – chấm với nước mắm ớt chanh – và cơm gạo tẻ ra … thì chúng ta không nên đụng đũa đến bất cứ thứ thức ăn (tào lao) nào nữa!
Tôi ăn uống quê mùa ra sao thì ăn nói, và suy nghĩ cũng bỗ bã, cạn cợt y như vậy. Rõ ràng, tôi có cốt cách và tư duy của giới tiểu nông (vốn không thể nhìn xa, thấy rộng) nên rất khó lĩnh hội được những điều tinh tế.
Có lần tôi mon men thử tìm hiểu chút đỉnh về vô thức tập thể qua công trình biên khảo (Archetypes and the Collective Unconscious) của Carl Gustav Jung, cha đẻ của khoa Tâm Lý Học Phân Tích – Analytical Psychology. Bước chân vào cái thế giới bao la và sâu thẳm này khiến tôi hơi bị choáng, và không khỏi lại chạnh lòng nghĩ đến hai vị nhân sĩ khả kính của đất nước mình: Phan Bội Châu và Phan Châu Trinh.
Tuy mỗi người chủ trương một phương cách khác hẳn nhau nhưng mối bận tâm chung của hai ông vẫn chỉ là làm sao cho quốc dân thoát khỏi được vòng lệ thuộc. Dù nhị vị đã khuất núi từ lâu nhưng Độc Lập – Tự Do – Hạnh Phúc vẫn chỉ là bánh vẽ, và “khai dân trí” vẫn là một vấn đề sống còn và cấp bách.
Phan Bội Châu (1867 – 1940), Phan Châu Trinh (1871 – 1926), Carl Gustav Jung (1875 – 1961) đều chào đời vào hậu bán thế kỷ 19 và tuổi tác gần suýt xoát nhau. Chỉ có điều khác là quê hương của Carl Gustav không trải qua một ngàn năm nô lệ giặc Tầu, một trăm năm nô lệ giặc Tây. Thụy Sỹ cũng chả bị tàn phá hay ảnh hưởng gì nhiều bởi hai cuộc Thế Chiến vừa qua.
Có lẽ vì thế nên tư duy của Jung khác với hai cụ Phan rất xa. Khoảng cách bao la này – dường như – chưa bao giờ ngắn lại, dù chỉ một ly. Cả đời tôi (và không ít những bạn đồng thời) cũng vẫn chỉ loanh quanh với đậu rán, cá kho, canh chua, rau luộc, và vẫn cứ loay hoay với chuyện thoát Trung cùng thoát Cộng.
Thế nên tôi không chỉ có “cái mặc cảm VN” mà còn mang luôn cái “mặc cảm Á Châu” – nơi mà phần lớn đất đai đều có thời là thuộc địa, và không mấy khi sản xuất được một nhân vật tầm cỡ. Mặc cảm này, gần đây, đã được giải toả phần nào khi bên nước (bạn) láng giềng bỗng xuất hiện một nhân tài nổi bật: Tập Cận Bình. Ông hiện là Tổng Bí Thư Ban Chấp Hành Trung Ương Đảng Cộng Sản Trung Quốc, kiêm Chủ Tịch Ủy Ban Quân Sự, và kiêm Chủ Tịch Nước (vĩnh viễn) luôn.
Cùng với quyền lực nghiêng trời lệch đất, Tập Cận Bình còn có thêm một khối óc vỹ đại với tầm nhìn bao quát cả toàn cầu. Ông là cha đẻ của Sáng Kiến Vòng Đai & Con Đường (The Belt and Road Initiative) còn được gọi là Nhất Đới Nhất Lộ, nối liền những trọng điểm kinh tế. từ Trung Quốc sang châu Âu và châu Phi. Sáng kiến này được mô tả là “dự án của thế kỷ – project of the century,” với kỳ vọng sẽ mang lại “một trật tự mới cho thế giới – a new world order.”
Thiệt là một phát kiến rất đáng kể, đáng nể, và quả là một tin vui.
Tôi chỉ bớt vui, và bắt đầu buồn (rồi buồn nôn) từ hôm ghé qua Sihanoukville – một trong những nơi được xem là trọng điểm trên lộ trình One Belt One Road (OBOR) của Tập Cận Bình. Ở thành phố cảng này, tôi đếm được khoảng gần 100 cái casino và building sang trọng của người Hoa. Xen cạnh là vô số restaurant cùng supermarket – đỏ rực bảng hiệu tiếng Tầu – nằm san sát hai bên những con đường lỗ chỗ ồ gà, ngập ngụa rác rưởi, và mịt mù khói bụi.
Nơi đây, người Trung Hoa thường ở biệt lập trong những khách sạn sang trọng hay những khu chung cư cao cấp. Họ chỉ chia chung với dân bản xứ những dòng nước suối đen ngòm (lềnh bềnh chai lọ nhựa) lừ đừ chẩy qua những ngõ ngách chật chội và hôi thối.
Bên cạnh những công trình kiến trúc hoành tráng là mấy dẫy mái tôn lụp xụp, và len lách giữa đám xe du lịch đắt tiền (đậu trước những casino tráng lệ) là những đứa bé Cambodia phải nhặt rác để mưu sinh (thay vì cắp sách đến trường đồng) và không ít người dân Cambodia đang ngồi không bên lề cái Vòng Đai & Con Đường hoành tráng của ông Tập Cận Bình.
Những hình ảnh này khiến tôi nhớ đến lời của nhà nhân chủng học Jane Goodall trong một cuộc phỏng vấn dành cho AFP, hồi năm 2014: “Trung Hoa đang bóc lột Phi Châu chả khác gì thế lực thực dân kiểu cũ… với những hậu quả tai hại về môi sinh. China is pillaging Africa like an old colonial power … with disastrous effects for the environment.)
Với thời gian, sự việc mỗi lúc một tệ hại hơn: “Nhiều quốc gia ở châu Phi và châu Á cho biết họ không thể tiếp tục thực hiện các dự án đầu tư bằng vốn của Trung Quốc. Tại Nigeria, dự án đường sắt trị giá 1,5 tỷ USD rơi vào trì trệ vì ảnh hưởng của dịch bệnh. Nhiều dự án khác thuộc Vành đai Con đường ở Zambia, Zimbabwe, Algeria và Ai Cập cũng bị trì hoãn vô thời hạn do sự lây lan của Covid-19.”
Many countries in Africa and Asia have not been able to continue with mega projects, mostly funded by Beijing, because they are struggling to service debts. In Nigeria, a US$1.5 billion rail project is facing delays because of coronavirus disruptions, while many Chinese funded projects in Zambia, Zimbabwe, Algeria and Egypt have been put on hold or may be delayed as the countries fight to control the spread of Covid-19. (Jevans Nyabiage. “Pandemic takes the shine off China’s Belt and Road Initiative as African partners struggle with coronavirus.” South China Morning Post 28 Jun 2020 translated by Hương Vũ).
Nếu chiến lược ngoại giao bẫy nợ của Trung Cộng – China’s debt-trap diplomacy – cứ tiếp tục phát triển thì nhiều quốc gia khác nữa (Cambodia, Lao, Mongolia, Myanmar, Nepal, Pakistan, Philippines, Sri Lanka, Vietnam …) cũng sẽ chìm trong biển nợ. Châu Á, rồi ra, e cũng sẽ chả khác gì Châu Phi là mấy.
Ở bên trong Bức Màn Sắt Trung Hoa thì bàn tay sắt của ông Tập Cận Bình chả cần gì phải bọc găng, cũng khỏi cần giăng bẫy vì Tây Tạng và Tân Cương đã nằm trong rọ tự lâu rồi:
- Tây Tạng dưới gót giầy đại Hán
- Trung Quốc: Vùng Tây Bắc cấm dạy tiếng Tây Tạng cho trẻ em
- Trung Quốc cưỡng chế tu viện Tây Tạng để uốn nắn ý thức hệ
- Tây Tạng sống trong địa ngục trần gian
- LHQ: Trung Quốc giữ hằng triệu người Duy Ngô Nhĩ trong những trại giam bí mật
- Tỉnh Tân Cương của Trung Quốc: Một nhà nước công an trị mà thế giới chưa hề thấy
Thiên hạ vẫn chưa biết Sáng Kiến Vòng Đai & Con Đường (The Belt and Road Initiative) có tính cách toàn cầu của họ Tập rồi ra sẽ dẫn dắt đến đâu nhưng quả tim (bộ lạc) nhỏ hẹp và tàn ác của ông ấy đã làm cho bất cứ ai cũng phải hết hồn, hết vía:
“Bằng chứng phạm tội là nhiều tù nhân lương tâm-thành viên Pháp Luân Công, người Hồi giáo Duy Ngô Nhĩ, phật tử Tây Tạng và tín đồ Công giáo “chui” – bị bắt xét nghiệm y khoa và bị mổ cướp lấy nội tạng. Những nội tạng này đã cung cấp cho thị trường cấy ghép nội tạng rất lớn. The charge is that many prisoners of conscience – Falun Gong members, Uighur Muslims, Tibetan Buddhists and “underground” Christians – have been subjected to medical testing and had their organs forcibly removed. Those organs have fed an enormous trade in organ transplants.” (“Benedict Rogers. “The Nightmare of Human Organ Harvesting in China.” The Wall Street Journal 5 Feb 2019 translated by Trần Quốc Việt ).
Những thử nghiệm y khoa của Đức Quốc Xã (“Nazi Medical Experimentation”) chắc cũng chỉ man rợ đến vậy là cùng. Dù vốn gốc nông dân và rất vô tâm, tôi vẫn cứ ngẫm nghĩ mãi về câu nói của Sir Alan Bullock (“Hitler tin rằng Đệ Tam Quốc Xã sẽ kéo dài cả ngàn năm. Nó tồn tại được hơn chục năm”) rồi không khỏi lấy làm lo cho thần tượng của mình. Chả hiểu bác Tập sẽ “trụ” được thêm bao năm, hay bao lăm, nữa?
Một vành xe, một con lừa, cứ nhẫn-nha mà…nỗ!
“Một vành đai” bằng sợi gai-nylon để bọn ngây ngô, ảo tưởng, vong nô của Tàu cộng chui đầu vào, và chúng sẽ rút ghế cho lè lưỡi chờ chết nếu không thoả mãn tham vọng đất đai của chúng!
“Một con đường” độc đạo dẫn đến nghĩa trang trong đó Tàu cộng đã đào sẵn huyệt cho kẻ nào ngoan cố muốn rút ra khỏi bẫy nợ chúng đã giăng.
Là định nghĩa thời sự thực tế nhất của thời đại Trung cộng hậu-Kissinger !
Tàu + ở khắp moi nơi ,quá đúng! Tai các cường quốc G7,nước nào củng có China Town cả.Nhưng Tàu Xì chỉ có buôn kẹo kéo ,làm Xiu-mai.. ngiaoi ra k làm nên cái trò trống gì cả. Tai các nước nhươc tiểu,như 3 nước Đông Dương Việt-Miên-Lào thì Tạu+ tha hồ mua-gây-rừng-hoang! Làm cha thiên hạ./
“Những thử nghiệm y khoa của Đức Quốc Xã (“Nazi Medical Experimentation”) chắc cũng chỉ man rợ đến vậy là cùng.”
@
MAN RỢ HƠN NHIỀU !!!
– Qui mô man rợ của Đức QX chỉ có trong phòng thí nghiệm, vài chục ca là cùng.
– Qui mô phi nhân tính của Tàu cộng là hàng chục ngàn học viên PLC khởi đầu từ thời ác quỉ gian trạch “dâm” – cũng là kẻ làm cho Lưu hiểu Khánh – dv trẻ đẹp nổi tiếng trong vai Võ Tắc Thiên, phải tán gia bại sản tàn tạ cuối đời vì vô tư trót lỡ gọi hắn bằng chú, khi bị hắn thả dê, thời còn chưa lên chủ tịt nước. Thế mà sau khi ngồi ghế tột đỉnh, hắn còn đủ thì giờ nhớ lại chữ “chú” thuở trước!
Thế là TQ thời cs lại thêm một ranh ngôn, “kẻ tiểu nhân 20 năm sau trả thù vẫn sớm chán”.
Cướp nội tạng cung cấp thị trường, lịch sử cổ kim chưa từng nghe nói, nhưng ở Trung cộng tội ác đó diễn ra giữa thanh thiên bạch nhật, qui mô lớn, qua nhiều triều đại kế tiếp chưa hề dứt.
*Càng ngày tổ chức hoạt động càng tinh vi bí mật, an toàn trước dư luận quốc tế.
*càng ngày thị trường ghép tạng càng lớn; dịch vụ đơn giản không cần quảng cáo chỉ rỉ tai, vài cú đt là xong hợp đồng, ứng trước vào tài khoản khiến không thể lùi, done!
Không cần diễn ra ở khu vực bí mật, chỉ cần núp dưới vỏ bọc nhiều bệnh viện nổi tiếng vì hiện đại, hợp pháp (chủ trương của nhà nước mà), chữa trị đàng hoàng cho khách bình thường,
nhưng khu địa ngục trần gian bị nhiều rào chắn treo nhiều bảng cấm xâm nhập hoặc chỉ dành cho bác sĩ được phép.
Thị trường càng rộng, nhu cầu càng lớn, “lợi nhuận máu” vào túi nhà nước, công và tư, càng bao la, do đó đưa đến hệ quả là “vật tư” ( nội tạng để cấy ghép) thiếu trầm trọng;
càng khan hiếm giá càng lên, cam kết càng lỏng lẻo bất lợi về phía khách.
Phần lớn nạn nhân PLC bị mổ sống (y hệt noi hoang dã, con mồi đang sống bị ác thú xé, vì trong hành động man rợ nầy có pha lẫn sự thù ghét, khoái trá khi kẻ thù bị hành hình kéo dài.
Rất thường khi, đối tượng là phụ nữ tốt tướng còn phải chịu cái chết nhục nhằn!
Khi thị trường đòi hỏi gắt phải đáp ứng sớm nhất có thể, thì con mồi gồm luôn cả tù chính trị, người bất đồng chính kiến, và bất cứ ai lang thang vô gia cư hoặc ra ngoài khuôn khổ sinh hoạt của xã hội, vi phạm luật định.
Câu trả lời cuối cùng của nhà chức trách, nếu bị hỏi, là “mất tích – tìm không ra”.
Vành đai và con đường là dành riêng cho Việt Cộng.
Dân-tộc Việt Nam ĩa mấy bải vào cái vành đai tữ-thần và con đương địa-ngục.
“tôi mon men thử tìm hiểu chút đỉnh về vô thức tập thể qua công trình biên khảo (Archetypes and the Collective Unconscious) của Carl Gustav Jung, cha đẻ của khoa Tâm Lý Học Phân Tích – Analytical Psychology”
Holy Xít, Tưởng Năng Tiến khoe mình làm khoa tâm lý, rùi bào chữa cho Lê Anh Hùng mà “mon men thử tìm hiểu chút đỉnh” Carl Jung!
Tớ hổng phải chiên da zìa tâm ní, chỉ took 4, required, courses về tâm lý lý thuyết, 101 included, mà lớp thứ 2, 1 trong những selective group projects là bản sơ khảo đó rùi . i didnt take that one, nhưng my frenemy did, so we kinda had a few nites of dazed & confused exchanging ideas about own perspective projects.
No wonder ông này nói năng như con kẹc
Hey muỗi Tàu
TNT giết cha mày? Hiếp dâm mẹ may? Cho nên mày chửi TNT?
Mút cacx Tao cho sạch đi
Nên kêu con cháu nhà bác làm chiện mút cá sặc & rờ ku của mình bác ạ
Muỗi Tàu ngoan mút cacx Tao đi cho sạch
Dm thằng ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản
Bác vẫn đụ mẹ bác, nên có chửi đụ mẹ bác chắc cũng như không
Dmcs
Dm mày muỗi Tàu liếm hậu môn của tao nhanh
Nhà mày có người chết, có nhạc cung trưởng, đem chôn nhanhQw
Đây là đoạn trích :”
Có lần tôi mon men thử tìm hiểu chút đỉnh về vô thức tập thể qua công trình biên khảo (Archetypes and the Collective Unconscious) của Carl Gustav Jung, cha đẻ của khoa Tâm Lý Học Phân Tích – Analytical Psychology. Bước chân vào cái thế giới bao la và sâu thẳm này khiến tôi hơi bị choáng, và không khỏi lại chạnh lòng nghĩ đến hai vị nhân sĩ khả kính của đất nước mình: Phan Bội Châu và Phan Châu Trinh.”
Chẳng có một chữ nào đề cập đến Lê
anh Hùng . Vậy Lê anh Hùng là tên cha
căng chú kiết nào thế ?
Lê anh Hùng là anh em với ,hay là người
có cùng tư tưởng với hai cụ Phan bội Châu
và cụ Phan châu Trinh ?
Bác Tập muôn năm! Cái thứ độc tài nhiều bất ngờ lắm, hôm nay thế này mai đã có thể khác lắm. Bỗng dưng bệnh lạ, bỗng dưng vào tù đếm lịch. Nhiều điều đã xẩy ra rồi! Bá Thanh, Tau có chi mô. Rồi hết mô tê! Thăng, không thăng, mà đi đếm lịch!
Bác Tập muôn năm đến ngày mai?
Khà khà khà, không nhưng bu MẼO không thể nào THOAT’ TÀU đuọc mà cả the gioi củng không thể nào THOAT TÀU nổi cho dù ghet TÀO lám lắm.
Đám Tàn Dư Ngụy COCK thù TÀO nhưng khoái cơm TÀU , xài hàng TÀO vì ham rẻ.
Mồm thì chủi TÀU , đớp thì đớp thưc ăn TÀU , xài đồ TÀO vì nghèo kiết xác , sau đo thì tiep tục ngoác mồm THOÁT TÀU THOÁT TÀU , kakkakakakaa. Co ai mất dạy như đám Tàn Dư Ngụy Cock không hả hả , kkakakkakak.
Chỉ lủ ăn trộm, ăn cướp thì mới hiểu được ngôn từ của loài trộm, cướp.
Không thể dùng từ của 1 người văn minh nói chuyện với lủ khỉ. Như người ta nói “ta có thể đem con khỉ ra khỏi rừng nhưng không thể nào đem bản chất rừng rú ra khỏi khỉ”.
“Cộng sản là loài cỏ dại mọc trên hoang tàn của chiến tranh, là loài trùng độc sinh sôi, nẩy nở trên rác rưởi của cuộc đời” (Đức Đạt Lai Lat Ma)
“Gần như ở nơi nào mà chủ nghĩa xã hội hay chủ nghĩa cộng sản đã được thử nghiệm, chúng cũng gây ra đau khổ, tham nhũng và mục nát. Cơn khát quyền lực của chủ nghĩa xã hội dẫn đến sự bành trướng, thôn tính và đàn áp.” (Tổng thống Donald Trump)
Hahaha
Dmcs
Dm mày dog phét mút cacx Tao
He he he ..
Mong Ve Chó (VC) “thoát trung” ??? thế thì khác gì bắt con Ve Chó ra khỏi Tập Cẩu Bình?
Thằng bố Tập đã cảnh cáo bọn Ve chó (VC) Ba Đình rằng thì là “hai nước có cùng chung vận mệnh…”… nghĩa là “bố Tập” mà có “mệnh hệ” gì thì cái thằng Ve Chó (VC) Phú Trọng ắt cũng sẽ tắt…thở luôn đó.
Bọn Ve Chó (VC) mà thoát trung thì sống không quá nửa con trăng đâu.
Cho nên đừng bao giờ mong bọn Ve Chó (VC) ,,,”thoát Trung”!
Chả thế mà vừa đọc được hai chữ “thoát Trung” thì “anh Phét” liền xùi bọt mép, giãy đành đạch như bị điện 220v giựt vậy.
Tội nghiệp Phét!
Bác nói rất đúng . Có nghĩa nếu dân hải ngoại đồng lòng hưởng ứng những kiến nghị của trí thức đảng viên trong nước, với mục đích Đảng trường tồn cùng đất nước & dân tộc, dân hải ngoại ta nên hồ hởi phấn khởi nếu Đảng của tụi bay, lộn, các bác chọn Trung Quốc
Và Đảng Cộng Sản của tụi bay, lộn, các bác mún trường tồn, Trung Quốc IS THE WAY 2GO.
Nói chớ hổng sao đâu . Trí thức hải ngoại kiu gọi hợp lưu no matter, then it shouldnt matter Đảng chọn Trung Quốc . Đảng should be able to make the best choice dựa trên survival instincts, bổn phận của dân hải ngoại, nhứt là trí thức như Tưởng Năng Tiến là yêu Đảng no matter what.
Xít chó để lâu ngày Tưởng Năng Tiến sẽ thấy thơm lừng . Give or take another year sau khi VN chính thức chọn Trung Quốc, trí thức hải ngoại như Tưởng Năng Tiến lại ca bài ca hợp lưu hổng thỉa nào quên à la xì tai Pavlovian đó muh
Dmcs
Dm mày sủa bậy gì đó
Đập chết cha mày muỗi Tàu
Khà khà khà, Tàn Dư Cock Ngụy cứ ra rả khóc lóc rằng “PHẢI THOÁT TÀU” và đó là cách……..mè nheo vói VIET CONG chúng anh. Thử hỏi xem thèng bu MẼO , kẻ mạnh nhât thé giói về mọi mặt, xem có THOAT TÀU nổi hay không mấy lảo Tàn Dư COCK cắn , kakakkkkaak.
Nói chi cho xa cho mệt, mấy lảo Tàn Dư Cock cắn cứ nhín chung quanh nhà mình , những đồ gia dụng có cái nào mà khong ghi “MADE IN CHINA” hay không xem nào , kakaakakka.
Xài thì xài đố của TÀO, ăn thì ăn cơm TÀO, đám cuói hội hè tại Bolsa Cali phọt thì cứ chui đầu vào nhà hàng TÀO và chê nhà hàng VIET NAM là TOO SIMPLE, kkakakkkak, thé nhưng mồm cứ ngoác ra là THOÁT TRUNG THOAT TRUNG , kakkakakkka.
Nói tói mấy lảo TÀN DƯ COCK CẮN này thì anh Phét uoc gì trỏ lại ngày 30 tháng 4 năm 1975 để anh PHÉT bắn bỏ tát cả những thèng ăn tục bốc phét này cho rảnh đất, kakkakakk.
Vịt cộng muốn theo Mỹ để phát triển nhưng nó biết sẽ mất ngai vàng cho nên dù biết theo chệt cộng là bị chệt cộng đè đầu bắt pú ku suốt đời, tụi nó vẫn chịu. Như vậy thì tụi nó mới có thể trao ngai vàng từ đời cha đến đời con để tiếp hút máu nhân dân. Bọn ký sinh trùng khốn nạn. Chúng đả đảo chế độ phong kiến nhưng giờ bọn chúng còn hơn gấp trăm lần.
Dmcs
Dm mày dog phét
Cha nói cho cu nghe về câu 90% Mỹ xài hàng Tàu.Câu nói đó là để thể hiện sư ngu dốt của cu.Cu có biết thứ có giá nhất của Tàu là xe hơi phải không.Nó bán sang Mỹ đựơc mấy chíêc rổi cu biết không?Cái tật không bỏ đựơc của những đỉnh cao trí tuệ lòai khỉ là như vậy.Lúc nào cũng cố tăng năng xúât nước miếng để lấy thành tích sai thì sửa sau.!.Câu nói bất hủ của dog Nguyễn Văn Linh:”Đã ai biết được XHCN nó như thế nào đâu.Có điều ta cứ làm,sai đâu sửa đó”.Cu nghĩ coi nếu Mẽo không bỏ cấm vận,cho làm ăn với thế giới(Cac Think tank Mẽo nghỉ rằng nếu cho Cộng sản giàu lên thì sẽ hết Cộng sản) thì cho tới nay Tàu và cả VN ta cũng chỉ nhĩnh hơn Cu Ba,Bắc Hàn chút đỉnh thôi vì không có dầu thô bảo chứng như Nga.
Dmcs
Dm mày dog phét ngu, mút cacx Tao đi
Dmcs
Dm mày không cần 30- 4 đâu, dám gặp Bố không ? Chạy tuột quần Kaka Kaka nhục nhã quá
1 tên cộng sản tốt là 1 tên cộng sản chết
Dog phét liếm lon mẹ dog phét đi, tao vừa bắn tinh trùng vào đó
Kaka Kaka