Tôi vốn chả thiết tha hay mặn mà gì lắm với chuyện văn nghệ/văn gừng nên hoàn toàn không quan tâm chi đến những điều tiếng eo sèo, quanh mấy câu thơ (“hơi quá tân kỳ”) của Nguyễn Quang Thiều.
Theo Wikipedia, tiếng Việt, đọc được vào hôm 21 tháng 7 năm 2021: “Ngoài lĩnh vực chính thơ ca tạo nên tên tuổi, ông còn là một nhà văn với các thể loại tiểu thuyết, truyện ngắn, bút ký và tham gia vào lĩnh vực báo chí. Ông hiện nay là Chủ tịch Hội Nhà văn Việt Nam; Phó Tổng thư ký thứ nhất Hội Nhà văn Á – Phi.”
Thảo nào mà Nguyễn Quang Thiều thường xuất ngoại, và hay viết về những chuyến đi. Năm tháng mà Nguyễn Quang Thiều sống ở nước ngoài, có lẽ, ít hơn thời gian tôi ngồi lê la trong mấy cái bar rượu (nơi xứ lạ) nên đọc mấy trang du ký của ông không thấy có chi là hào hứng lắm.
Cũng theo Wikipedia: “Nguyễn Quang Thiều được coi là người cùng với nhà văn, trung tướng công an Hữu Ước sáng lập nên hai tờ báo là tờ An Ninh Thế giới cuối tháng và Cảnh Sát Toàn Cầu.”
Đã là một quan chức trong chế độ toàn trị, lại làm báo Cảnh Sát với một ông tướng công an (rất nhiều tai tiếng) nên thỉnh thoảng Nguyễn Quang vẫn bị chê trách là lẽ tất nhiên. Tuy nhiên, khách quan mà xét thì khó có thể phủ nhận được rằng ông là một người cầm bút có tài (và cũng rất có tâm) khi viết về cuộc sống ở nông thôn.
Hãy xem qua đôi đoạn (“Thư Của Đứa Con Những Người Nông Dân”) đã được đăng nhiều kỳ trên trang Vietnamnet:
“Cảnh làm ruộng của những người nông dân của mấy chục năm trước kia và bây giờ chẳng khác nhau chút nào. Có khác thì chỉ khác một điểm. Đó là người nông dân đi sau đít con trâu mấy chục năm trước kia hiện ra trong ảnh đen trắng còn người nông dân bây giờ vẫn đi sau đít trâu nhưng là trong ảnh màu rực rỡ….”
Trong những tấm “ảnh mầu rực rỡ” này, Nguyễn Quang Thiều tìm ra được nhiều con số rất “kinh hoàng” – theo như nguyên văn cách dùng từ của chính ông:
“Khi tiếp xúc với những người nông dân, tôi thường xuyên hỏi về tổng thu nhập mỗi tháng của một khẩu trong một gia đình họ là bao nhiêu. Dù rằng tôi biết họ đang sống một cuộc sống vô cùng vất vả nhưng tôi vẫn kinh ngạc khi nghe một con số cụ thể:
‘Tổng thu nhập một tháng trên một khẩu của chúng tôi là 40.000 đồng …’ 40.000 đồng có giá trị như thế nào lúc này. Đó là giá của 2 bát phở, giá của 4 lít xăng, giá của hai xuất cơm trưa văn phòng, giá của một cuốc xe ôm trên đoạn đường 10km, giá của hơn một bao thuốc lá 555, giá của 3 ly cà phê…Tôi biết sẽ có rất nhiều người không thể tin rằng tổng thu nhập hàng tháng của một khẩu trong hầu hết những gia đình nông dân lại chỉ với một con số ‘kinh hoàng’ như thế.”
Nhà văn Nguyễn Khải còn cho biết thêm đôi ba sự việc còn “kinh hoàng” hơn thế nữa:
“Ai cũng giàu có hơn trước, nấu cơm bằng nồi cơm điện, tối xem tivi mầu, giờ rảnh thì xem phim bộ. Mỗi xóm đều có cửa hàng cho thuê băng vidéo, có gái điếm cho ngủ chịu đến mùa trả bằng thóc, có cờ bạc, có hút thuốc phiện và chích heroin, thành phố có gì ở làng quê đều có, cả hay lẫn dở, dở nhiều hơn hay.”
Dù “dở nhiều hơn hay,” làng quê Việt Nam vẫn tồn tại nhờ vào vô số những nông dân “đội sương nắng bên bờ ruộng sâu, vài ngàn năm đứng trên đất nghèo ” để nuôi nấng cho cả dân tộc này được sống “no lành” – theo như lời (Tình Ca) thắm thiết của Phạm Duy.
Câu hỏi đặt ra là liệu giới nông dân còn vẫn có thể tiếp tục “đứng” mãi như thế thêm bao lâu nữa, trước tình trạng nông thôn đang bị bức tử một cách thảm thương như hiện cảnh? Bi kịch mới nhất của giới nông dân Việt Nam vừa được RFA tường trình, vào hôm 22 tháng 6 vừa qua:
“Vụ án hai nhà hoạt động vì quyền đất đai là ông Trịnh Bá Phương và bà Nguyễn Thị Tâm bị cáo buộc tội danh ‘phát tán tài liệu nhằm chống nhà nước’ đã kết thúc giai đoạn điều tra vào hôm 15 tháng 6 năm 2021…
Bà Đỗ Thị Thu, vợ ông Trịnh Bá Phương, cho biết, gia đình chồng của cô có tổng cộng ba người bị bắt giữ, bao gồm ông Phương bị công an Hà Nội bắt giam một năm về trước – chỉ bốn ngày sau khi bà sinh con…
Luật sư Lê Văn Luân, người bào chữa cho cả hai nhà hoạt động thì cho hay trên Facebook cá nhân rằng, cả bà Nguyễn Thị Tâm và ông Trịnh Bá Phương đều bị đề nghị truy tố theo khoản 2, Điều 117 Bộ Luật Hình sự với khung hình phạt từ 10 đến 20 năm tù giam.”
FB Vũ Quốc Ngữ cho biết thêm: “Từ đầu năm đến nay, an ninh Việt Nam bắt giữ ít nhất 13 người theo cáo buộc ‘tuyên truyền chống nhà nước’ hoặc ‘lợi dụng quyền tự do dân chủ,’ và kết án 14 người cũng theo hai tội danh trên với mức án từ 4 năm đến 15 năm tù giam.”
Cả hai tội danh thượng dẫn đều rất mơ hồ – nếu chưa muốn nói là hàm hồ – chỉ để che đậy cho những sự thực (phũ phàng) liên quan đến việc tranh chấp đất đai ở xứ sở này:
Hiến pháp 1959 vẫn chưa “quốc hữu hóa đất đai” như Hiến pháp 1936 của Liên Xô mà nó được coi là một bản sao. Cho dù, từ thập niên 1960 ở miền Bắc và từ cuối thập niên 1970 ở miền Nam, ruộng đất của nông dân đã bị buộc phải đưa vào tập đoàn, hợp tác xã, đất đai chỉ chính thức thuộc về “sở hữu toàn dân” kể từ Hiến pháp 1980…
Chiều 18-1-2011, khi điều khiển phiên họp toàn thể của Đại hội Đảng lần thứ XI biểu quyết lựa chọn giữa “chế độ công hữu về tư liệu sản xuất” và “quan hệ sản xuất tiến bộ phù hợp”, ông Nguyễn Phú Trọng hứa với Đại hội “thiểu số sẽ phục tùng đa số”. Nhưng, tháng 5-2012, Ban Chấp hành Trung ương mà ông Nguyễn Phú Trọng là tổng bí thư vẫn quyết định duy trì “chế độ công hữu” với đất đai, “tư liệu sản xuất” quan trọng nhất.” (Huy Đức. Bên Thắng Cuộc, tập II. OsinBook, Westminster, CA: 2013).
Chính cái được mệnh danh là “chế độ công hữu” này đã sản sinh ra vô số những “vụ cướp ngày” từ mấy thập niên qua:
“Chỉ đến thời đại của Internet và đặc biệt là mạng xã hội, những vụ cướp đất đầy tai tiếng mới được phơi bày, luôn luôn đầy bạo lực, máu, nước mắt, và tù tội. Những cái tên đất, tên làng đã đi vào… lịch sử cướp đất: Tiên Lãng, Văn Giang, Đồng Tâm, Dương Nội, Thủ Thiêm, và nhiều nữa… (Đoan Trang, Trịnh Hữu Long. “Chính Trị Việt Nam: Một Thập Kỷ Nhìn Lại.” Luật Khoa Tạp Chí 30/12/2009).
Tác giả Đỗ Thúy Hường tóm gọn:
“Luật ngày càng rườm, dài. Nhưng ‘tim đen’ của luật lại rất đơn giản. Nó nằm ở nội hàm của từ ‘quản lý’… Chỉ bằng một câu viết trên giấy ‘Đất đai (về hình thức) là sở hữu toàn dân, (nhưng thực chất) do nhà nước toàn quyền quản lý’… Thế là, lập tức 50-60 triệu nông dân đang có ruộng, phút chốc biến ngay thành tá điền của đảng.”
Phải cần thêm bao nhiêu dân oan, bao nhiêu mảnh đời bầm dập, và bao nhiêu gia đình nông dân tan nát nữa để cái nhà nước hiện hành có thể “hoàn thiện CNXH ở Việt Nam vào cuối thế kỷ này” ?
Úi chà, nhà bác này không biết chứ “đảng ta, bác ta” có nhiều ý kiến độc đáo lắm lắm – chống tư bản, địa chủ, cường hào, giai cấp, một cách quyết liệt. Rượt tụi nó chạy lòng vòng, vòng vo, chạy tới chạy lui làm rối mắt, rồi lúc mở mắt ra thấy đảng ta, cán bộ ta biến thành tư bản, địa chủ, cường hào, giai cấp bóc lột nhân dân. Chỉ có một cái không thay đổi đó là – nói Láo. Thế nên mới có chuyện sau: (chép lại từ trang mạng “xoathantuong”)
Đây là nơi an nghỉ của một người Cộng sản chân thật
Ngày xưa có một người tên là Láo, tính lăng nhăng, nhiều vợ nên lâm cảnh lắm mối tối nằm không, con cái vô tình không nhận cha nên về già sống với đứa cháu kêu bằng bác, khi bịnh gần lâm chung bèn kêu đứa cháu lại dặn rằng:
– Cháu à, ông thân sinh của bác khi xưa là người ghiền rượu nặng nên khi sinh bác ra ổng sợ èo uột khó nuôi nên đặt tên bác là Láo cho ma quỉ nó chê. Tên này xấu quá nên sau khi bác chết cháu đừng khắc tên thật của bác trên mộ bia mà thiên hạ chê cười, bác e khó bề đi gặp các cụ.
– Kính thưa bác, vậy chớ dùng tên gì để ai cũng biết đó là mộ của bác?
– Cháu cứ khắc lên mộ bia hàng chữ như vầy: “Đây là nơi an nghỉ của một người Cộng sản chân thật”
Đứa cháu y lời và quả nhiên sau đó ai đi ngang qua nhìn mộ bia ông này cũng đều lắc đầu than: Láo.
Chỉ nhớ đừng gọi họ là Việt Cộng, aka Cộng Sản VN, vì họ xem đó là lăng mạ . Những người Cộng Sản chân chính ở nơi tạm thời còn gọi là Việt Nam, VN là thứ làm ô uế danh tiếng Cộng Sản của họ . Họ tự hào nếu được xem là Cộng Sản chân chính, nhưng ai gọi họ là Việt Cộng, họ xem kẻ đó là cực đoan, vô học, dùng ngôn ngữ thất học, chợ búa .
Nhưng nếu thẩy vô “Trung Quốc”, thì “Việt Nam” lại khá OK đ/v họ . “Trung Quốc”, đ/v bọn Việt Cộng, có vẻ là 1 thứ thuốc tẩy uế cho 2 chữ “Việt Nam”.
Tôi vốn chả thiết tha hay mặn mà gì lắm với chuyện văn nghệ/văn gừng nên hoàn toàn không quan tâm chi đến những điều tiếng eo sèo (TNT)
Không thiết tha không quan tâm với chuyện văn nghệ/văn gừng. Ông TNT không nói rõ
là văn nghệ, văn học nghệ thuật, nào? Nhưng mà căn cứ các bài ông viết ở đây thì là mà ấy là văn nghệ của VC. Ông nói không “quan tâm” nghĩa là gì, trong khi “toàn bộ” các “tiểu luận” của ông gần như đặc sệt “tư liệu” ông trích dẫn của báo đài hoặc các cá nhân văn nghệ sĩ VC. Thế nà thế nào?
Có thể nói không có truyền thông VC thì không có các “tiểu luận” của TNT. Vậy mà nói không “guanxin” quan tâm 关心. Đây có thể là xì tin của phần đông các “cây viết” sống ở hải ngoại. Chê VC nhưng vẫn phải xài hàng của VC. Vì họ không còn khả năng suy tư nào khác.
Mắm tôm thúi thì 1 giọt cũng đã thúi hoắc rùi đâu cần phải mở nắp ra trưng bày nguyên một thùng thì thiên hạ mới biết! Ha ha !
Dựa vào sự bế tắc trong tư duy , và cạn kiệt chất liệu cùa đám bồi bút Tàn Du Ngụy Cock, Viet Cộng chúng anh phát động phong trào xuát khẩu NÓN CỐI sang hải ngoại và xem ra rất là thành công. Vói chất liệu NÓN CỐI từ Viet Cộng chúng anh, xuát qua hải ngoại, Tàn Dư Ngụy Cock bay giò nhìn đâu củng thấy nón cối và chúng nó chém nhau túi bụi , đọc rất là khoái và trông rat là vui mắt, kkekekkeekekek.
Giẻ rách, cẩu tạp chủng này đớp phân riết nên đầu mất não.
He he he …
Ngoài “xuất khẩu nón cối” (là mặt hàng phụ), đảng Việt cộng chúng nó còn xuất khẩu hàng….triệu “nao động….chân tay” và “nao động….vú háng” (là mặt hàng chính) qua hầu hết các quốc gia không Cộng sản – những nước mà chúng nó gọi là “tư bản dãy chết”.
Đã có tới 47 năm “thống nhất – độc lập – hòa bình – ổn định…blah blah blah…”
Sao Phét không khoe rằng “Hàn Quốc vừa bắt giữ năm mươi (50) nữ du sinh VN môi giới bán dâm tại Incheon?
Sao Phét không khoe rằng “ta” từng có tới 39 người Việt bị chết đau đớn do bị ngạt trong thùng đông lạnh tại Anh Quốc?
Sao Phét không khoe rằng mới đây – cũng tại Anh Quốc – người ta đã tìm thấy xác bốn (04) người VN bị chết cháy trong một trang trại trồng cần Sa?
Sao Phét không khoe rằng “ta” đã đạt thành tích xuất xắc trong các chỉ tiêu “xuất khẩu nao động” sang tận…Lào, Kampuchia và tới tận…Phi châu ngèo khó để làm lao động chân tay và kiêm nghề…ăn cắp?
…Rồi còn nhiều “mặt hàng xuất khẩu”….của “đảng Việt cộng chúng nó” khiến hàng vạn người Việt gặp cảnh thương tâm do hậu quả của việc “xuất khẩu lao động là nhiệm vụ chính trị của đảng CSVN” ….sao Phét không lấy ra khoe mà chỉ khoe việc “xuất khẩu nón cối”?
Tội nghiệp hàng vạn nạn nhân của nạn buôn người – cả chính ngạch lẫn…tiểu ngạch – do đảng CSVN …chủ trì!
Tội nghiệp Phét hèn cay cú!
Cái đó là thành tích của đám cụ Cố Sakim & anh tonydo, hổng phải là thành tích của Đảng . Đúng, giới cụ Cố Sakim dựa hơi Đảng để phá banh đất nước, nhưng có nhiều người dựa hơi Đảng để làm chuyện khác . Riêng mấy ổng thì kiếm tiền & ăn chơi phủ phê . Khi về già rùi mới nghĩ tới chuyện “yêu nước” này nọ . Chó má thế đấy!
Chế độ công hữu hổng phải là thủ phạm, mà thủ phạm là chính quyền chuyên chính tư bửn đã làm 1 cuộc cách mạng nhung lật đổ chính quyền chuyên chính vô sản
Thủ phạm chính là lũ i đê ớt dưới trướng của trùm khủng bố Sáu Dân liệng lựu đạn vào dân Võ Văn Kiệt, là đám bà đỡ cho giới tư bửn man rợ ở Việt Nam
Từ khởi thủy của đảng Công Sản Việt là đảng cướp:
Cướp chính quyền từ tay Thực Dân.
Hồ chí Minh
Trong khi Ho chi Minh cuóp chính quyền từ tay THƯC DÂN thì đám NGỤY TẶC TAY SAI VIET GIAN ôm chân THƯC DÂN PÁP và liêm giày Đé CUỐC.
Thực dân và Đê Cuốc cút khỏi VIET NAM thì đám VIET GIAN TAY SAI củng phải bị triệt tiêu. Giò đây con cháu chúng nó nhớ lại và cực kỳ CAY CÚ tìm cách để vực lại Thực dân và đế cuốc nhưng thòi thế đả thay đổi, xu thế thòi đại KHÔNG CHO PHÉP bất cứ thé lục nào quay lại thời kỳ man rợ đó. Ví thế con cháu đám TÀN DƯ VIET GIAN sẻ phải tiep tục CAY CÚ cho tơi khi về ben kia thé giói , aaakkakakaakaka.
Ui, no need. Dân VNCH bi giờ chỉ cần ủng hộ Đổi Mới & ủng hộ những người có tư di đập, lộn, đột phá vào vị chí nãnh đạo . Võ Văn (con) Kẹc dùng trí thức VNCH để chế ra trò Đổi Mới là dựng lại cờ vàng, là ẻ vào mồm Hồ Chí Minh, vì vậy, báo Đảng không tiếc lời ca ngợi . Chưa đủ, phải dìm hàng thời Hồ Chí Minh, kêu đó là mông muội, lạc hậu, đói nghèo, bảo thủ … Ui thui, đủ cả . Đọc báo Đảng mới biết thời đó xảy ra nạn đói, rùi trộm cắp như rươi .
“Đổi Mới” 1 phát, Sở Giao Dịch Chứng Khoán Tp Hồ Chí Minh!!?? It practically mean “UP YOURS!”, ngón tay thối thọc vào họng Hồ Chí Minh .
Ủng hộ “Đổi Mới” & đập, lộn, phá trong tư di lãnh đạo tức là đạp cờ đỏ sao vàng & tất cả những gì dính dáng tới nó, văn hóa cách mạng, nhạc đỏ … xuống tận bùn sâu . Cho tới 1 lúc nào đó lượng biến thành chất -biện chứng is a bitch- cờ vàng sẽ lại tung bay, và cờ đỏ sẽ cuốn gói cút cmn theo “Đổi Mới”
Và chuyện này toàn Đảng toàn dân làm tốt hơn dân VNCH nhiều
“quay lại thời kỳ man rợ đó”
See, chính dư lợn viên, cơ quan ngôn luận chính thức của Đảng, cũng nghĩ thời đó là “man rợ” & have no intention trở lại thời đó . Altho thế giới lại cho ta 1 viễn cảnh khác . Sự trở lại của conflict tư bửn vs cộng sản cho thấy the mo things change, mo them stay the same.
Ngay cả sự xuất hiện của từ “đột phá”, dịch từ “breakthrough”, trong ngôn ngữ báo Đảng cũng nói lên (rất) nhiều điều . Đầu tiên, nó nghĩ tư tưởng Mác-Lê-Hồ là 1 thứ rào cản, và kế tiếp, tư duy “đột phá” là thứ để đục 1 lỗ hổng làm lối đi . Và tuyệt vời hơn nữa, nó được xem là 1 đặc tính tốt, cần có của lãnh đạo .
Nếu so với thời “man rợ” ngày xưa … có (rất) nhiều người lên Cổng Trời fo much, much less. Có bao nhiêu những taboos, vấn đề về tư tưởng, giai cấp … ngày xưa, Đảng bây giờ phạm cho bằng hết & tự sướng đó là vì tư duy “đột phá”. Võ Văn Kẹc nhốt trí thức VNCH vô phòng rùi bắt nó nghĩ ra “Đổi Mới” là 1 cuộc dựng lại cờ vàng, phản bội, thậm chí ẻ vào mồm tư tưởng Hồ Chí Minh, nhưng báo Đảng vẫn ca ngợi rầm rầm . “nhà báo” lão thành quỷ Hà Đăng có cả cuốn sách bưng bô ĐM, đảng viên nhan nhản nhưng chỉ toàn lũ phản cách mạng, hội lái lợn hồ hởi phấn khởi cho ra những lý luận tung hô là còn đỡ, ở đây vinh danh chủ nghĩa tư bửn lun .
Bảo học & làm theo tư tưởng Hồ Chí Minh, thậm chí in thành sách cho Chu Mọng Lông tha về nhà, nhưng có dám đọc lấy chữ nào đâu . Né là chính . Cái đó mà gọi là “học & làm theo” à ? Móa, Cam học còn tốt hơn VN, và bây giờ lừng lững vượt mặt . Về ngoại giao, VN muốn làm gì bây giờ phải làm ké Cam . Tự hào chưa lũ phản bội kia
See, dân VNCH dont have to do much. Cộng Sản các bác can do bad all by yourselves. Cái này gọi là bất chiến tự nhiên thành đó muh. Me, its more fun to push things a nudge, just to make cái xe đang lao xuống vực a tad quicker.
Lại một ông dốt sử….bắc thang cho thằng Phet leo.
Câu đầu ông KỷTrần viết đúng , nhưng câu thứ hai thì sai . Thằng Phét vì dốt nên thích thú hùa theo .
Việt Minh cướp chính quyền Trần Trọng Kim .
( Nhật thu trận , Vua Bảo Đại công bố bản Tuyên Ngôn Độc Lập vào ngày 11.3.1945 và giao cho ông Trần Trọng Kim thành lập nội các vào ngày 17.4.1945 ) .
Trong cuộc Mít-tinh của Tổng Đoàn Công Chức để chào mừng chính phủ Trần Trọng Kim tại nhà hát lớn Hà nội 17.8.45 ( có báo viết 19.8.45 )thì lực lượng Việt Minh bất ngờ cướp diễn đàn làm cuộc đảo chính , cướp chính quyền Trần Trọng Kim chứ không phải “Cướp chính quyền từ tay Thực Dân” .
Cho nên gọi cs Hà nội là ” Ngụy Ba-Đình ” thật đúng nghĩa .
Nhật thua trận
Ố là la, anh Phét tuỏng rằng Ngụy Tién Nặng Tuóng trich dẩn bài viét của báo đài nào ai dè trich dẩn bài viết từ RFA , một đám khũng bố Viet Tân Phơ Bò đang tung hoành đại náo trong đài RFA thì anh Phét ôm bụng cuòi trừ.
Hết báo đài trich dẩn rồi bây chừ rinh nguyen con RFA vào để biện minh cho luận cứ của mình thì chẳng khác gì ngoác mồm lên bảo rằng VIET TÂN đả phán này no………………v.v.v , kkakakkakakka.
Thoi nghen Tàn Dư Nguy Cock Tiếng Nặng Tuong’. Bốt đi cho vói coi chừng nhục mặt đó nghen. Kiếm cái gì mói mới nói nghe chơi đừng mang bổn củ xào đi xào lại woai chán thí mịa đi.
Trích Phét…lác:
“Kiếm cái gì mói mới nói nghe chơi đừng mang bổn củ xào đi xào lại woai chán thí mịa đi.”
He he he …
Cái nghề “bổn cũ xào đi, xào lại”….”nhai tới nhai lui” là nghề cha truyền con nối của họ nhà Phét, thế mà phét lại chê …”chán” là thế nào?
Không lẽ “xào đi xào lại, nhai tời nhai lui” là độc quyền của họ nhà Phét, nên hễ ai dùng thì Phét lác thấy khó chịu?
Tội nghiệp Phét đã hèn còn…lác!