Họa sỹ Lê Huy Cầm cho biết: “Vừa dứt xong cái tranh cho cựu sinh viên Đại Học Dalat sẽ đấu giá kiếm tiền cho sinh viên nghèo trong ngày họp mặt 20 năm.” Bên dưới thông tin này là lời nhắn của FB Hue Chau (“Nếu dành cho cựu SV ĐH Dalat pre 75 thì trên tháp chuông nhà Nguyện Năng Tĩnh kg phải là cái… – Lê Huy” và hồi đáp của tác giả: “Sinh viên ra trường năm 2000 nên vẽ như vậy.” )
Tôi rời Viện Đại Học Đà Lạt đã lâu, ngay sau Mùa Hè Đỏ Lửa, vào năm 1972. Gần nửa thế kỷ đã vụt đi với không biết bao nhiêu là nước suối, nuớc sông (cùng với nước mưa/nước mắt) đã ào ạt qua cầu và qua cống. Nhìn lại hình ảnh trường xưa không khỏi có thoáng chút bồi hồi, và cũng thấy có hơi hụt hẫng.
Tuy thế, tôi hoàn toàn đồng ý với lời giải thích thượng dẫn của tác giả bức tranh. Thấy sao thì vẽ vậy thôi. Mà sao vàng và cờ đỏ thì được “gắn” vào tất cả những công trình kiến trúc ở VN (trường học Yersin, nhà ga Đà Lạt, bưu điện Sài Gòn, Toà Đô Chính, Dinh Gia Long, Dinh Độc Lập …) chớ có sót chỗ nào đâu.
Ngó riết rồi cũng quen mắt thôi mà!
Chỉ riêng có “chỗ” này thì phải công nhận là nhìn hơi quá chướng, theo nhận xét của một nhà văn miền Nam – lần đầu đặt chân đến Hà Nội – hồi năm 1989 :
“Ô nhưng cái gì thế kia? Trên đỉnh Tháp Rùa có một ngôi sao! Cái này ra ngoài dự kiến của tôi về cảnh trí ở đây. Tôi chợt hiểu và liên tưởng ngay đến các ngọn tháp chuông ở điện Cẩm Linh mà tôi thấy trên báo chí Liên Xô, trên mỗi tháp cũng có gắn một ngôi sao. Dấu hiệu của Cách Mạng.
Chỉ tiếc khi nhìn ngôi sao trên đỉnh tháp Rùa thì trí tưởng tượng của tôi về câu chuyện con rùa đòi thanh gươm của Lê Lợi không thể nào hoạt động được, nó tê cứng như con chuột bị con rắn thôi miên vậy.
Tôi tự hỏi có phải trong trường hợp nào cũng cần phải đem cái hiện tại đè lên trên cái cổ truyền như thế không. Thỏa mãn một nhu cầu nhất thời có khi lại làm hại một sự thành tựu đã lâu đời. Và nếu ‘ý chí’ muốn rằng cái nhất thời phải thành vĩnh viễn trong tương lai thì nên tạo ra một công trình mới, ở chỗ khác, chứ sao lại sống tầm gửi vào những gì đã thành lịch sử như thế.” (Phạm Xuân Đài. Hà Nội Trong Mắt Tôi. NXB Thế Kỷ: Westminster 1994).
Ah, thì ra thế! Thế ra là chủ trương “sống tầm gửi” có nguồn gốc tuốt bên Nga, quê hương cách mạng tháng mười, từ hồi đầu thế kỷ trước lận (và đã trở thành truyền thống chung của khối anh em vô sản trên toàn thế giới) chớ đâu có phải là chuyện tình cờ hay cá biệt! Tuy thế, khách quan mà nói, chính sách “tầm gửi” khi vào đến Việt Nam thì mới phát huy được thêm hai “mảng” mới tinh: đám thuyền nhân (boat people) và bọn công nhân xuất khẩu.
Những kẻ trôi sông lạc chợ này sinh sống gần như là một loài cá vậy, cá hồi. Họ được (hay bị) Đảng và Chính Phủ đẩy ra khỏi nước, tứ tán khắp nơi, tha phương cầu thực. Tất cả đều chăm chỉ cần mẫn mưu sinh, và cần kiệm từng đồng, để mỗi khi hồi hương thì có được một mớ đô la nặng túi. Đó là chưa kể số tiền gửi về hàng quí, hay hàng tháng, cứ như thể là đóng hụi (chết) vậy.
Theo trang VnEconomy: “Việt Nam tiếp tục trong top 10 nước nhận kiều hối nhiều nhất thế giới. Kiều hối chuyển về năm nay ước đạt 16,7 tỷ USD … tăng nhẹ so với 16 tỷ USD của năm 2018.” Nếu không có những đồng tiền thấm đẫm mồ hôi (và nước mắt) của hàng triệu khúc ruột xa ngàn dặm thì cái “chính phủ tầm gửi” hiện hành, chắc chắn, đã không thể nào tồn tại được tới ngày nay.
Trong cái đám dân bá vơ này (thảng hoặc) cũng có vài cá nhân nổi bật, được Nhà Nước VN đặc biệt quan tâm. Nghệ sỹ dương cầm Đặng Thái Sơn là một người như thế. Từ Nga, có lần, ông gửi thư về cho thân phụ (một nhân vật bất đồng chính kiến – nhà thơ Đặng Đình Hưng) với những dòng chữ nhạt nhoà nước mắt:
“Con bị ốm nặng bố ạ, có lẽ vì hành trình đi Vac-sa-va quá dài mà con đi bằng xe lửa. Sứ quán bác đơn xin tiền lộ phí của con để đi thi, họ cũng khước từ bảo hộ cho danh xưng của con trong cuộc thi. Nhưng con quyết định liều và giáo sư Na-ta-xon một lần nữa lại giúp con, ông ấy cho con tiền đi đường, tiền thuê dàn nhạc đệm và tiền trọ… Trong cơn sốt 39.5 độ, con đã chảy nước mắt ròng: Các nước tham dự cuộc thi đều được chào cờ và cử quốc ca của mình, mà Việt Nam thì không có – Con tham dự với tư cách thí sinh tự do… Nhưng cũng nhờ sự cay đắng đó mà con gặp đươc Chopin – Những nỗi đau giao thoa với nhau đã bật lên tiếng đàn của hồn ông…” (Thế Giang. “Cây Đắng Nở Hoa.” Thằng Người Có Đuôi. Nguời Việt: Westminster 1987).
Ngay sau khi “cây đắng nở hoa” thì … thánh đế hồi tâm. Đặng Thái Sơn được trao danh hiệu Nghệ Sỹ Nhân Dân, cùng với nhiều lời tung hô thái quá (tung toé) trên khắp những trang báo quốc doanh:
- Âm thanh thế kỷ 20 dưới tiếng đàn Đặng Thái Sơn
- Huyền Thoại Dương Cầm Đặng Thái Sơn
- Cánh chim tìm về tổ
- Đặng Thái Sơn, tiếng đàn vọng lên từ những căn hầm trú ẩn
- Đặng Thái Sơn, những nổi đau của một dân tộc đấu tranh đòi độc lập
Bên cạnh câu chuyện đắng cay này, có không ít những lời bình vô cùng cay đắng:
- Đặng Chương Ngạn: “Tiền đi thi không cho, đến cả cái danh xưng thí sinh Việt Nam cũng không cho, nhưng sau khi đoạt giải lại nhận ông ấy là người Việt Nam.”
- Lê Công Định: “Tôi nhớ ngày anh Đặng Thái Sơn đoạt giải về nước, cả hệ thống truyền thông bu lại ca ngợi đảng và nhà nước đã hun đúc tài năng của dân tộc!”
- Hoàng Khởi Phong: “Cha anh, nhạc sĩ và nhà thơ Đặng Đình Hưng được nhìn thấy con ông như một con cá kình, quẫy thủng cái lưới mà thoát ra biển khơi.”
- Nhat Vu Hong:“Chính vì sự bội bạc đó nên Đặng Thái Sơn không về VN mà định cư tại Canada.”
- Son Nguyen & Bùi Phi Hùng: “Cũng giống như Ngô Bảo Châu, người Việt được chăm bón, vun trồng ở tận đẩu tận đâu rồi thành quả, về ‘báo công’ cho nhà nước hít hà, phả ra đầy khí quyển những lời hào sảng hết cỡ; đưa tất cả lên đỉnh, tưởng chừng như thế gian này chỉ còn có người Việt; người Việt sẽ làm cho TG thăng hoa…”
Trường hợp của G.S Ngô Bảo Châu thì tương đối vẫn còn mới mẻ, rất nhiều người biết nên cũng chả cần phải rườm lời, trừ sự kiện này: ông không phải là một con cừu nên không quen bám lề, và thỉnh thoảng lại đi “trật đường rầy” một khoảng (hơi) xa. Có lẽ xa nhất là lời bình luận của ông vào hôm 19 tháng 5 năm 2016, nhân ngày sinh nhật lần thứ 126 của Hồ Chí Minh: “Có quý mến ai thì mong họ thoát khỏi vòng luân hồi, đừng bắt họ sống mãi trong sự nghiệp của chúng ta.”
Thế là Nhà Nước VN xùy chó ra cắn ngay:
- Ngô Bảo Châu tiếp tục cổ súy cho các hành động sai trái chống phá đất nước của những tên phản động như Lê Công Định, Nguyễn Đình Thục, Đặng Hữu Nam, Mẹ Nấm…
- Ngô Bảo Châu một con trâu biết làm toán
- Ngô bảo Châu đã tìm cho riêng mình một con đường khác, đi ngược lại con đường mà đảng, Bác Hồ cùng nhân dân đã chọn hơn 70 năm qua…
- Ngô Bảo Châu trên con đường ngụy dân chủ phản bội dân tộc.
Ngó bộ thì lũ chó này chưa chắc đã cắn rách được gấu quần của nạn nhân nhưng tư cách của đám chủ thì ai cũng nhìn thấy rõ: đồ ăn hại và phường vô lại.
He he he
Phét hèn cay cú bắt đầu chởi trò lưu manh; nó trích dẫn một đoạn trong bài phát biểu của THƯỢNG NGHỊ SĨ JOHN F. KENNEDY TẠI HỘI NGHỊ TIỆC TRƯA VIỆT NAM Ở KHÁCH SẠN WILLARD, WASHINGTON, DC, NGÀY 1 THÁNG 6 NĂM 1956….để “hù” đám bò đỏ ngu dốt.
Trong mở đầu bài phát biểu này, Thượng nghị sĩ Kennedy đã nói rất rõ:
“It is a genuine pleasure to be here today at this vital Conference on the future of Vietnam, and America’s stake in that new nation, sponsored by the American Friends of Vietnam, an organization of which I am proud to be a member.”..
Và trong toàn bài phát biểu, Kennedy đã nhiều lần ca ngợi TT Ngô Đình Diệm về những thành quả mà ông đạt được tại Miền Nam. ( Ghi chú :trong thời gian rất ngắn từ 1954 đến 1956)
“I believe, to three factors: (1) First, it is due in part to the amazing success of President Diem in meeting firmly and with determination the major political and economic crises which had heretofore continually plagued Vietnam. (I shall say more about this point later, for it deserves more consideration from all Americans interested in the future of Asia).”
Ngoài ra còn những đoạn như:
” …Vietnam represents the cornerstone of the Free World in Southeast Asia, …”
Và rằng: “ Moreover, the independence of a Free Vietnam is crucial to the free world in fields other than the military. Her economy is essential to the economy of Southeast Asia; and her political liberty is an inspiration to those seeking to obtain or maintain their liberty in all parts of Asia – and indeed the world. The fundamental tenets of this nation’s foreign policy, in short, depend in considerable measure upon a strong and free Vietnamese nation.”
He he he …Đoạn trên này này giống như một cái tát vào mặt thằng Phét hèn cay cú nên dịch ra tiếng Việt cho bọn bò đỏ …thông não:
“Hơn nữa, nền độc lập của một nước Việt Nam Tự do rất quan trọng đối với thế giới tự do trong các lĩnh vực khác ngoài quân sự. Nền kinh tế của đất nước này rất cần thiết cho nền kinh tế của Đông Nam Á; và quyền tự do chính trị của VN là nguồn cảm hứng cho những người đang tìm cách đạt được hoặc duy trì quyền tự do của họ ở tất cả các vùng của châu Á – và thực sự là trên toàn thế giới. Tóm lại, các nguyên lý cơ bản trong chính sách đối ngoại của quốc gia này phụ thuộc rất nhiều vào một quốc gia Việt Nam tự do và mạnh mẽ“…(*)
Đúng là không lưu manh không phải là Phét, và không phét thì không thể là CS!
(*) Muốn đọc toàn bài thì “copy & paste” hàng chữ viết to trên cùng….
Càng ngày càng thấy khinh thằng Phét!
Muốn đọc toàn bài thì copy & paste : REMARKS OF SENATOR JOHN F. KENNEDY AT THE CONFERENCE ON VIETNAM LUNCHEON IN THE HOTEL WILLARD, WASHINGTON, D.C., JUNE 1, 1956
“If we are not the parents of little Vietnam, then surely we are the god-parents. We presided at its birth,we gave assistance to its life, we have helped to shape its future.
Nếu chúng ta không phải là cha mẹ của những đứa trẻ Việt Nam, thì chắc chắn chúng ta là cha mẹ của chúa. Chúng tôi đã chủ trì sự ra đời của nó, chúng tôi đã hỗ trợ cho cuộc sống của nó, chúng tôi đã giúp định hình tương lai của nó.
thằng nào nói câu nói trên. Chính là thằng cha KENNEDEY khua môi múa mép vào năm 1956 khi mà DIỆM vừa đuọc bu MẼO đưa lên ngai vàng.
Anh Phét mà CHỌT là chọt có sách mách có chứng , khong có nói càn như những thằng TÀN DU NGỤY COCK á nghen.
Thằng Tàn Dư NGỤY COCK nào gân cổ lên cải lại thằng KENNEDEY xem sao nào. Chinh hắn nói đó. Hắn noi là NGUY SAI GÒN do no rặn ra. Chúng ta(MẼO) đở đầu cho nó , Chúng tôi đã chủ trì sự ra đời của nó đở cho nó và định hình tuong lai cùa nó.
Không TẦM GỦI KÝ SINH là chi nửa hả đám TÀN DƯ NGỤY COCK. kkakakakkaka , LOL
Cho tớ hỏi vài câu . Đảng Cộng Sản các bác có ghen không ? Nếu không thì tại sao Đảng trở thành 1 thứ Ngụy Cộng Sản, bây giờ tôn Mẽo làm Bu . Sắp tới đâu tàu chiến Mỹ 1 lần nữa (lại) tiến vào cổ họng Thành phố Hồ Chí Minh, giương cao nòng súng như muốn gửi đi thông điệp “Up Yours!”, “Sick My Duck, you commie bastards!”. Cổ họng Thành phố Hồ Chí Minh tụi Mẽo cứ hết vô lại ra, ra rồi lại đút vô . Hóa ra bây giờ Bác Hồ mút sờ ku lão Đần à ?
Thêm câu hỏi nữa . OK, Ngụy Cộng Sản các bác khinh rẻ VNCH, hey, Phạm Quang Tuấn & Trương Nhân Tuấn đang về hùa với Đảng . Nhưng tại sao nói Đảng theo tư tưởng Hồ Chí Minh nói hoài nói hủy luôn, nhưng Đảng toàn “Em chã”, báo Quân Đội còn nói không bao giờ, đừng hòng. Trong khi đó làm theo VNCH thì Đảng thi nhau làm . Hổng tin ? Bao nhiêu thứ mà Đảng các bác nói VNCH có, và vì vậy, dân nổi dậy để chống nó, Guess what, bây giờ Đảng có đủ, & more. Thi nhau làm tới độ đặt ra giải thưởng để xem đứa nào làm giống VNCH nhất & nhiều nhất thì trao giải . Còn kêu đó là “anh hùng” nữa . i know, slippery slope, nhưng ngày xưa Đảng có dũng sĩ diệt Mỹ, với đà thoái hóa này, biết đâu có ngày ở VN sẽ có danh hiệu dũng sĩ diệt Cộng .
Việt cộng chính là một lũ ký sinh trùng, sống ký sinh trên thân xác khốn khổ của người dân….và trên thân xác đã cạn kiệt tài nguyên của Tổ Quốc VN
Thời kỳ “nội chiến” Quốc Cộng thì chúng sống nhờ chi viện từ Liên Sô và Trung cộng….”từ cây kim sợi chỉ, đến hạt muối hạt đường, từ cân bo bo đến bánh lương khô..từ mảnh vải thô đến viên thuốc sốt rét….” …tất tần tật đều do Liên Sô và Trung Quốc “chi viện” để đổi mạng cho hàng chục triệu thanh niên miền bắc được chúng đưa vào nam “đánh Mỹ cho Liên Sô và Trung Quốc…đến người VN cuối cùng”…
Thời “hòa bình, thống nhất” thì chúng nó ăn của dân không từ thứ gì….thằng nhỏ ăn …mỏng, thằng lớn “ăn …dày”; không có thằng cán bộ đảng viên nào là không có từ …vài tỷ đến vài ngàn tỷ trên tay, trong nhà thì cất hàng chục ký, hàng trăm ký lô vàng và xây hai ba biệt phủ..nguy nga như cung điện, con cái chúng được đưa qua Mỹ, qua Tây “du học” với phí tổn hằng hai ba trăm ngàn đô là một năm,… rồi còn…mua siêu xe, mùa nhà giá hàng triệu đô la bằng tiền mặt (*)
Chỉ tội nghiệp cho ngườ dân VN, với thu nhập bèo bọt mà vẫn phải còng lưng ra cõng đủ thứ thuế, phí do Việt cộng chúng nó đẻ ra…chưa hết, chúng nó còn vẽ ra …nào là:
– “Đi từng ngõ, gõ tứng nhà, rà từng…lỗ mũi”…., nào là “những chuyến bay nhân đạo, những chuyến bay giải cứu trong mua dịch”…v.v…để “cướp” tiên người dân khốn khổ.
(*) Một anh bạn làm nghề môi giới nhà cửa kể rằng: sướng nhất là bán nhà cho các “du học sinh VN”, vì họ ít khi trả giá, “miễn là thích thì bao nhiêu cũng được” …lại còn trả luôn một lần mà không cần phải thủ tục vay mượn ngân hàng rắc rối như đám …”tỵ nạn”…chúng mình..
Càng nghĩ càng căm thù lũ ký sinh Việt cộng!
Làm ơn dẹp dùm cái tư tưởng “nội chiến” đó đi ông thần . Mấy cái cầu bất lương làm bằng thùng tôn rỗng đó đã bị đốt sạch rùi . Bridges had burned long time ago.
“Ngó bộ thì lũ chó này chưa chắc đã cắn rách được gấu quần của nạn nhân nhưng tư cách của đám chủ thì ai cũng nhìn thấy rõ: đồ ăn hại và phường vô lại.”
Cay nhỉ ! Làm cái thân chó ,nhất lại là loại chó ngu si ,đần độn.
Cứ sủa toáng lên ,không cần biết sủa vào ai,vào cái gì . Nhiều
lúc lại cứ nhắm vào cái đuôi của chính mình mà sủa . Không những
chủ mà cả lẫn chó :đồ ăn hại ,chỉ biết sủa rồi vểnh đuôi tự sướng .
Nếu mà nói chuyện KÝ SINH TẦm GỦI thì không ai khác đó chinh là NGỤY SAI GÒN.
Chính Nguy Sai Gòn đuọc RẶN ra bỏi bu MẼO. Hảy nghe Kennedey nói “Ngụy Sai Gòn(South VietNam) đuộc rặn ra bỏi chúng ta(MẼO) . Chúng Ta(MẼO) có bôn phận nuoi duỏng nó , định hình tuong lai cho nó , và khi cần thiét chúng ta TRIET TIEU nó cho lọi ích chién luọc của chúng ta(MẼO).
“If we are not the parents of little Vietnam, then surely we are the god-parents. We presided at its birth,we gave assistance to its life, we have helped to shape its future.”
Bằng chúng cụ thể nhu thế này thì không KÝ SINH TẦM GỦI là cái gì hở Tàn Du Ngụy.
Điều oái ăm là Kênnedy noi Phét cho suóng mồm thôi , sau đó thì NIXON lại chính là lão mà CUT and RUN hay nói đúng hơn là STAB NGỤY SAIGON on its back(Tạm dich là ĐÂM SAU LƯNG ĐÀN EM) để rồi hom nay TÀn Du Ngụy COCK dở sống dở chết , sống nhêch nhác nửa thằng nửa thợ noi xứ nguòi.
Những chúng cớ thé này thì không phải KIÉP TẦm GỦI, Kiếp Ký Sinh thì là KIÉP GÌ.
Anh Phét đô’ thằng Tàn Dư Ngụy Cock nào gân cổ lên cải đuọc thi anh Phét phát kẹo cho ăn , LOL.
Chính xác lắm tửu quỷ ơi, cái đám quan đỏ xhcn chỉ là đồ ăn hại, là phường vô lại. Còn cái đám chó của chúng thì ta cứ xem như rác bên đường.