Riêng tôi, tôi không ngớt ngạc nhiên: Sao tự dưng họ lại đâm hèn đến vậy?
Sức khoẻ tinh thần của tôi tương đối bình thường và ổn định. Chỉ “tương đối” thế thôi vì đôi khi tôi hay bị buồn ngang, nhất là sau những giấc ngủ muộn màng, chợt mở mắt và thấy mình đang trơ trọi ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Chán viết, lười đọc, bạn không, rượu cạn nhưng thay vì khoác áo đi kiếm thêm vài chai thì tôi chỉ nằm lắng nghe đám học sinh (ở ngôi trường tiểu học kề bên nhà trọ) hò hát – dù chả hiểu chi. Hoá ra trẻ con của nước Cambodia cũng hay được dậy dỗ hát hò y như mình, lúc còn thơ ấu.
Những bài hát mà chúng tôi được học, cách đây hơn nửa thế kỷ, không hề có trong chương trình của Bộ Quốc Gia Giáo Dục ở miền Nam. Tất cả đều hoàn toàn do ngẫu hứng của thầy cô. Do đó, ca từ không có lời nào nhắc đến râu (dài) tóc (bạc) của bất cứ vị lãnh tụ nào ráo trọi mà thường thì chỉ liên quan đến những con vật ngây ngô (và quen thuộc) trong đời sống hằng ngày:
- Em có nuôi một con chó, trông nó to như con bò. Sáng nó kêu gấu, gấu, gấu…
- Kìa đàn vịt bơi dưới ao hồ. Thằng bờm xờm vác cây đuổi đánh. A ha ha nó kêu quác quạc quác quạc …
- Hai chú gà con đi chơi với nhau. Chú che cái dù, chú đội mũ trên đầu …
Thảng hoặc, cũng có những bản hùng ca:
- Đây Bạch Đằng Giang sông hùng dũng của nòi giống Tiên Rồng, giống Lạc Hồng, giống anh hùng Nam Bắc Trung …
Hay:
- Toàn dân! Nghe chăng? Sơn hà nguy biến!
Hận thù đằng đằng! Biên thùy rung chuyển…
Chúng tôi thích ca bè. Nửa lớp bên này:
- Trước nhục nước nên hòa hay nên chiến?
Nửa lớp còn lại hét lên:
- Quyết chiến!
Rồi đổi bên:
- Thế nước yếu lấy gì lo chiến chinh?
Bên kia lại gào lên:
- Hy sinh!
Chúng tôi thích hò hét và gào thét (“quyết chiến” – “hy sinh”) chơi cho vui, chứ chả đứa nào hiểu rõ nghĩa của những cụm từ (“sơn hà nguy biến” – “biên thùy rung chuyển”) nghiêm trọng đến thế. Thế mà hơn nửa thế kỷ đã qua. Thằng nhỏ năm xưa (nay) đã thành một ông già sắp bước vào tuổi thất tuần. Nhiều chiều nó nằm cô quạnh trong một căn nhà trọ – ở một góc trời buồn – hát nho nhỏ (“Trước nhục nước nên hòa hay nên chiến? Quyết chiến”) chỉ cho chính mình nghe, rồi không dưng mà muốn trào nước mắt!
Lấy cái con bà gì ra để chiến?
Hơn 10 năm trước, vào ngày 24 tháng 7 năm 2009, trong buổi tọa đàm Biển Đông & Hải Đảo Việt Nam nhà văn Nguyên Ngọc đã nói đến “sức mạnh của nhân dân” như là yếu tố quan trọng nhất trước hiểm hoạ ngoại xâm. Hai hôm sau, ông Hà Sĩ Phu cũng long trọng khẳng định: “Chân lý muôn đời là chỉ có Dân mới cứu được nước.”
Nay, qúi vị thức giả trong và ngoài nước, cũng vẫn đang loanh quanh với chuyện lòng dân và thế nước. Lòng dân hiện tại ra sao?
Xin hãy nghe đôi lời tâm sự của một người dân vừa rời bỏ quê hương, và nhất quyết sẽ không ngoảnh đầu nhìn lại:
Tôi đi vì tương lai của con trai tôi, thằng Tí Hớn.
Khi Tí Hớn sinh ra trong bệnh viện, tôi phải trải qua cảnh hối lộ cho bác sĩ tiền, người ta nói rất thẳng phải bồi dưỡng ca này, kíp kia ngần này, ngần kia.
Là dân giang hồ, tôi từng hối lộ cho công an nhiều lần. Khi sinh con ra, tôi phải hối lộ cho bác sĩ. Như một thói quen, chuyện hối lộ trở thành bình thường trong xã hội Việt Nam, nó bình thường đến nỗi tôi thấy nó là việc tự nhiên không có gì đáng phải nghĩ về nó cả. Những người nhận hối lộ ấy, họ cũng phải hối lộ cấp trên của họ để làm việc được chỗ ấy. Để cho họ yên tâm làm việc phục vụ mình, đóng góp cùng với họ để họ có vị trí ấy yên ổn thì có gì đâu.
Nhưng rồi một ngày không lâu sau khi Tí Hớn ra đời, tôi nhận ra rằng, nếu con tôi lớn lên trong một xã hội mà những nghề cao quý như công an, nhà giáo, bác sĩ lại thản nhiên đòi tiền hối lộ như thế , con tôi sẽ sống thế nào. Tôi có phải dạy nó rằng chuyện hối lộ như vậy là điều bình thường không ? Bạn nghĩ xem, một đất nước mà đầy rẫy những kẻ dối trá từ y tế, hành pháp, giáo dục và cả tôn giáo nữa, tôi có nên để cho con mình ở đó không ? (Người Buôn Gió. “Đầu Không Ngoảnh Lại.” Dân Luận – 07/10/2019).
Quan niệm cá nhân của một blogger (vốn là một thị dân) về đất nước, tất nhiên, không thể tiêu biểu cho cả một dân tộc mà đại đa số sống ở nông thôn. Những nông phu (đội sương nắng bên bờ ruộng sâu/vài ngàn năm đứng trên đất nghèo) không mấy ai có ý nghĩ rời bỏ quê cha đất tổ. Họ sống ra sao?
54 năm qua, những người nông dân không một ngày ngừng cày cuốc, gieo trồng với tất cả những đức tính cần cù trên cánh đồng của họ. Họ đã lao động không hề than thở, họ đã hy sinh không hề than thở. Nhưng sau 54 năm, họ ngẩng đầu lên nhìn lại con đường của họ đã đi. Và họ kinh hãi nhận ra: họ đã đang đi theo một vòng tròn. Họ đang có nguy cơ trở lại điểm xuất phát… Tôi mang cảm giác người nông dân bị bỏ mặc và trở nên bơ vơ trên cánh đồng đầy nắng mưa, bão gió. (Nguyễn Quang Thiều. “Thư Của Đứa Con Những Người Nông Dân.” Vietnamnet – 26/06/2009).
Má ơi, nếu họ được “bỏ mặc trên những cánh đồng đầy nắng mưa” để “cần cù cầy cuốc gieo trồng” thì may mắn và quí hoá biết chừng nào. Từ thưở lập quốc đến nay, nông dân Việt Nam có bao giờ dám than thở hay mong mỏi điều gì khác nữa đâu. Chỉ sợ họ lại bị bắt xỉa xói đấu đá lẫn nhau cho đến chết, rồi vào hợp tác xã nông nghiệp (thay trời làm mưa, nghiêng đồng cho nước chẩy ra ngoài) nay buộc trồng lúa thần kỳ, mai buộc trồng cây cao lương … – những nông phẩm mà sản lượng chỉ thu hoạch được … trên đài và báo!
Chưa hết:
Chiều 18-1-2011, khi điều khiển phiên họp toàn thể của Đại hội Đảng lần thứ XI biểu quyết lựa chọn giữa “chế độ công hữu về tư liệu sản xuất” và “quan hệ sản xuất tiến bộ phù hợp”, ông Nguyễn Phú Trọng hứa với Đại hội “thiểu số sẽ phục tùng đa số”. Nhưng, tháng 5-2012, Ban Chấp hành Trung ương mà ông Nguyễn Phú Trọng là tổng bí thư vẫn quyết định duy trì “chế độ công hữu” với đất đai, “tư liệu sản xuất” quan trọng nhất.” (Huy Đức. Bên Thắng Cuộc, tập II. OsinBook, Westminster, CA: 2013).
Từ đó, Việt Nam trở nên một “cường quốc của dân oan.” Giới người này vật vạ, la lết, lang thang, vất vưởng trên khắp mọi nẻo đường đất nước hoặc “co dúm thút thít” trong mảnh đất (còn lại) mà diện tích chỉ đủ dựng một túp lều, kỳ dư đã bị thu hồi với giá đền bù “mỗi m2 bằng giá một… cốc bia” – theo như ghi nhận của blogger Đào Tuấn.
Sẽ có bao nhiêu người dân ở Lộc Hưng, Văn Giang, Dương Nội, Long An, Cần Thơ, Đồng Nai, Dak Nong … sẵn sàng “hy sinh” mạng sống khi “sơn hà nguy biến” hay “biên thùy rung chuyển”?
Lòng dân đã vậy. Thế nước thì sao ?
G.S Tương Lai buông thõng, vỏn vẹn, chỉ có hai từ ngắn gọn nhưng hoàn toàn chính xác:
– Chông chênh!
Chủ trương, đường lối, chính sách nhất quán và xuyên suốt là “đi dây” mà không “chông chênh” thì mới là chuyện lạ. Thế nước thì chông chênh, quốc khố thì trống rỗng, dù “mỗi quả trứng gà phải cõng đến 14 loại thuế phí.” Giới lãnh đạo bất tài, phân hoá, ngu dốt và tham lam vô độ … nên phải quỳ xuống cắt biển và dâng đất để giữ lấy thân (cùng của cải) là hệ quả tất yếu. Dân Việt làm sao thoát Trung, nếu không tiên quyết (và cương quyết) thoát khỏi cái đám Cộng Sản gian tà này.
TNT viết đi : người và dế !!
@Trần Tường : ếch và bò ! Dân anglais nốc chơi quả đẹp quá ! Hỗn !
Cái kiểu khích bác người khác :
không dám về Việt Nam hay công
khai cái lý lịch ,tiểu sử trích dọc
trich ngang của chính mình .
Nghe quen quen ,đây thường là
những trò hề của bọn lợn viên rẻ
tiền ,mỗi khi đuối lý
Này Ba Bia, đây là diễn đàn công cộng .Tuy diễn đàn ĐCV không lớn
lao và nổi tiếng gì cho lắm ,nhưng nó vẫn là công cộng,với đầy đủ tính
chất của nó .
Anh muốn sọc ti thì hãy đóng cửa phòng ngủ riêng của anh lại ,chai lọ
với nước thải gì đó thì hãy tự giữ như của cải của riêng anh . Đừng có
mang ra nơi công cộng ,tởm lắm .
@thị nở : nên ở nhà soi gương để mà đời lên hương đi , vào đây làm gì ? Làm sao thành “ chị Doãn “ được ?! Có chăng thì lại phải nhờ bác sĩ Thắng Trần nhắc nhở “ cười lên nhá “ !!
TNT tưởng cứ mỗi lần chửi rủa tục tằn thì lại có ngay một đàn chó chồm lên sủa “ gâu gâu “!! Thế là TNT xì ngay ra cái “ smile anglais “ tự nhận của mình , ai ngờ đâu tụi smile anglais thứ thiệt nó làm ngay 39 mạng chết !! Nghèo mà học làm sang ! Tưởng bở !! Học tiếng anh tiếng pháp thì không sao , nhưng mà tự nhận là anh là pháp nó là thế đó !!
“TNT mỗi lần chửi rủa tục tằn “ …
Chửi rủa tục tằn ở đoạn văn nào ? nói thử
nghe chơi . Dựng chuyện một cách khốn khổ
đến thế nhỉ ?
Cái chết của 39 người bên Anh quốc là do
bọn “smile anglais” thứ thiệt ,nó
làm . Đảng và nhà nước ta vô can
Chạy tội cho ai thế nhỉ ? Hỡi dư
lợn viên mạt rệp Ba Bía .
Đứa nào mọi rợ ?
Giả mù sa mưa mãi . Nếu tự mình đội cái tiểu sử trích ngang kia ,sinh
đẻ ở Hà nội ,phố hàng … Pháo (hay nổ sảng) ,thì tuổi đời tính đến nay
cũng trên dưới 7 bó . Với một kẻ bình thường ,tuổi đời chồng chất ,hơn
nữa lại được ăn học tử tế dưới cái thời VNCH ,lại mất tư cách ,không có
lòng tự trọng . Chuyên môn xổ ra những cái còm vớ vẩn ,lời lẽ thô tục ,
dựng chuyện ấu trĩ ,ngu đần để chửi bới người khác một cách vô liêm sỉ .
Như một dư luận viên rẻ tiền . Anh là một đứa trẻ không lớn nổi hay là
một kẻ đội cái tiểu sử của người khác ?
Lý do đất nước như ngày nay là vì đảng cộng sản cầm quyền còn muốn đi theo chủ nghĩa cộng sản. Và chính vì vậy mà còn bám theo Tàu, còn đu dây với Mỹ và không từ bỏ chính sách 3 Không.
Có người nói cộng sản VN sợ cộng sản Tàu. Điều này hoàn toàn đúng vì giữa hai đảng và hai nước cộng sản VN chỉ là đàn em. Nhưng không vì sợ mà đảng cộng sản VN không dám chống Tàu khi Tàu xâm lược VN. Trong quá khứ Lê Duẩn từng chống cộng sản Tàu nhưng chạy theo cộng sản Liên Xô. Phải chọn một, và Lê Duẩn chọn cộng sản Liên Xô. Không hề có chuyện cộng sản VN chống cộng sản Tàu chạy theo tư bản. Vậy cũng đừng thắc mắc tại sao đảng cộng sản VN không ngả hay theo Mỹ chống Tàu. Lý do rất đơn giản vì Hà Nội còn muốn bám theo chủ nghĩa cộng sản chứ không phải vì sợ Tàu mà không dám chống Tàu. Lãnh đạo đảng cộng sản VN không chống Tàu vì còn muốn đi theo con đường chủ nghĩa cộng sản. Nguyễn Phú Trọng đã từng khẳng định dù biết 100 nữa chủ nghĩa xã hội chưa chắc đã hoàn thiện nhưng vẫn cứ theo. Không ưa Tàu nhưng phải theo Tàu vì ý thức hệ. Cộng sản Hà Nội không muốn đi theo chủ nghĩa tư bản; không muốn cho dân có tự do và dân chủ; không muốn có bầu cử và ứng cử tự do vì họ còn muốn độc quyền lãnh đạo đất nước. Vậy có thể kết luận là chừng nào cộng sản còn cầm quyền thì sẽ không có chuyện bỏ Tàu theo Mỹ; sẽ không có chuyện bỏ đu dây; sẽ không có chuyện từ bỏ chính sách 3 Không.
Tại sao Mỹ không bỏ Nhật, Nam Hàn hoặc Đài Loan? Các nước đó không có chinh sách đu dây như VN. Họ là các nước tự do và dân chủ và họ theo Mỹ, để Mỹ đóng quân bảo vệ, và đất nước họ phát triển trở thành giàu mạnh. Còn cộng sản VN, sợ Mỹ phản bội chỉ là một cái cớ để không thay đổi tầm nhìn chiến lược; họ hiểu là Mỹ và Tàu đang trong gian đoạn chiến tranh và Mỹ cần VN. Và bao lâu Mỹ Tàu còn tranh giành ngôi vị số một thì Mỹ cần VN để be bờ ngăn chặn Tàu bành trướng xuống Nam, ngăn chặn Tàu xâm lấn VN nhưng Hà Nội vẫn không theo Mỹ mà chỉ muốn đu dây và bám theo ý thức hệ cộng sản dù biết là mất nước nhưng họ không muốn mất chế độ.
Không phải cộng sản cầm quyền không biết và không hiểu chính sách của Tàu, của Mỹ và của thế giới, nhưng lý do chính đảng cộng sản VN không theo Mỹ, không bỏ đu dây, không bỏ chính sách 3 Không không phải sợ Mỹ phản bội, cũng không phải sợ Tàu mà là vì còn muốn đi theo con đường chủ nghĩa cộng sản với Tàu.
VN chỉ từ bỏ chính sách 3 Không hoặc thôi đu dây giữa Mỹ và Tàu chỉ khi đất nước VN không còn là chế độ cộng sản và điều này chỉ xảy ra khi người dân đứng lên lật đổ chế độ cộng sản để bảo vệ đất nước hoặc một thế lực nào đó muốn đảng cộng sản phải ra đi.
nv
1. Không biết tiếng anh , pháp cũng là chuyện bình thường ; tôi ban B , cũng vậy thôi .
2. Nhưng TNT và bè lũ lâu la mang chuyện con ếch con bò , con người và con dế .
3. Thằng mõ , thằng bờm , thằng cuội vào mọi nơi ở đây .
4. Lật tự điển y học ..
5. Xổ tiếng pháp mọi rợ .
6. Gọi người khác là bịa , bựa ..
7. Tôi đâu có bao giờ bênh cộng sản ; nhưng tôi có quyền chửi những tay tay mượn cớ chửi cộng sản để lôi tôi vào chuyện tôi đã muốn quên .
Tụi thật sự nó học trường Tây ra , nó không biết thằng bờm , thằng mõ , thằng cuội !! Chỉ có thứ nghèo sặc máu mới man rợ như thế !!
Tụi Việt cộng nó chẳng cần biết miền Bắc ( bảo hộ ) , miền Nam ( thuộc địa ) nó xoá hết , chẳng cần biết là rác rưởi hay không là rác rưởi !! Xong rồi bây giờ đi lại từ đầu . Cho nên cả tử vi đẩu số với dzô dzô cùng tan ra mây khói !! Cho nên dzô dzô mới phát minh : “ cột đèn mà biết đi , nó cũng đi !! “ Học lại từ đầu là vì lý do đó !!
Không ngờ tay Ba bia này ,càng ngày càng mọi rợ .
Tay gạo cội như tudo.com , mất hơn tháng trời mới rặn ra một câu tiếng phú lang sa sặc mùi “ mít đặc “ , thì tên nhạc sến lái đò kia có sọc ti ra thì cũng cùng nước , khác lọ chứ khá gì hơn !!
Người vn miền Nam không giỏi tiếng pháp tiếng anh như người Pháp người Anh là chuyện binh thường . Một học sinh trung học học SN chỉ đẻ ứng phó kỳ thi. ,cố sao kỳ thi không bị loại khi bj cho “trứng ngổng” Họ hi vọng các môn khác sẻ kéo lại điểm đẻ đổ được…
Học sinh miền Bắc trừ học chuyên SN còn thì không biết gì .Phim “Rome’o et Juliette” đọc là “Rô -méo …”.Một bác sỉ miền Bắc cho thuốc ghi tên thuốc bằng phiên âm. Thuốc APC của QĐ/ (như vậy cũng giỏi lắm rồi !)VNCH ngoài Bắc không có nên Bsc sỉ Bắc cụ ghi ABC,
Cho nên ba bịa này lên diển đàn chửi người khác không biết tiếng Tây tiếng Mỹ thì chỉ là một thằng ngu chớ không phải học sinh Tabert như Nó tự khoe, Người Pháp vói văn minh lịch sự .lại nằm trong trường Đạo ,do mấy Cha người Pháp đích thân dạy ,thì đâu có huyenh hoang coi thường người khác như vậy. Đây chỉ là 01 tên VC học được chử Pháp chử Anh nên sướng quá KHOE KHOANG vì sợ không ai biết . Đây gọi là mặc cãm tự ty tự tôn…
Nhà ván BNT trong “chuyên Kể năm 2000″ cung mở ngoặc đóng ngoặc chú thích bằng tiếng P háp một câu ngắn tiếng Việt thường nói . Nhà văn Phạm Thị Hoài thì chêm tiếng Anh trong câu văn và trong cả đối thoại.Và các nhà viết bài đăng trên báo cung thay tiếng việt bằng tiếng Anh thoải mái,dù tiếng Việt không phải là không có chử để diển tả…Nó như là nạn dịch đến nổi chuyễn âm phim tàu thời vua chúa cũng chêm tiếng Mỹ .”Ái khanh của Trẫm hôm nay đã thấy khỏe chưa” Và Hoang hâu ỏn ển “Thần thiếp O-kê .thank you bệ hạ”
Những ngừơi viết văn ở hải ngoại cũng thích chêm tiếng Mỹ dù không cần thiết ” Trời hôm nay thật biu-ti-phun….”
Có tay nhạc sến Hùng Cường như thằng lái đò này mới chụp mũ người khác một cách ngu xuẩn như thế , chứ có ai ngu như dân phèn chua terre d’ alun này !! Sâu bọ lên làm người !!
Ông lái đò đừng mang chất “ sến “ vào tiếng Tây như thế ! Nó sặc mùi alun !!
Cám ơn bác Minh Nguyen đã đăng lại bài tường thuật về cái chết của Đại Tá Hồ Ngọc Cẩn. “Hùm thiêng khi đã sa cơ cũng hèn”, nhưng Đại Tá Cẩn còn hơn cả hùm thiêng một bậc!
Thưa đàn anh, câu ” hùm thiêng khi đã sa cơ cũng hèn ” để ở đây e rằng không đúng lắm.
Cố Đại Tá Hồ Ngọc Cẩn chỉ là một người lính Việt Nam Cộng Hoà yêu nước và có trách nhiệm . Trong những giờ phút cuối cùng Ông vẫn tỏ rõ nhân cách của mình.
Điều đáng nói trong bài viết này là TƯ CÁCH CỦA NGƯỜI LÍNH VIỆT NAM CỘNG HOÀ VÀ NGƯỜI DÂN VIỆT NAM CỘNG HOÀ
Nhà cháu đoán là những người đem thi thể đi mai táng là thuộc cấp của Ông. Thử tưởng tượng, họ quanh quẩn gần đó, để khi nào có thể thì mang xác đi. Họ làm việc đó trong bóng đêm, trong lén lút , và trong lúc thi hài đã thối rửa. Họ không ngại việc họ có thể bị phát hiện, trong hoàn cảnh lúc đó thì khủng khiếp lắm không chỉ với họ mà với gia đình của họ nữa.
5 chữ ” nghĩa tử là nghĩa tận” e rằng cũng không đủ để diễn tả tấm lòng của người lính Việt Nam Cộng Hoà.
Đem một thi thể đã thối rữa đi nơi khác mai táng, có thể nào không ai biết ?? Thời gian đó, quân cách mạng có thể làm bất cứ điều gì mà không cần xét xử, không ai dám lên tiếng. Vậy mà người dân đã im lặng, che chở . Cũng như bài viết này, hay 2 câu thơ ” An Lộc địa sử ghi chiến tích. Biệt kích dù vị quốc vong thân” , tất cả đều do người dân miền nam tự viết. Họ không theo lệnh ai, họ cũng không nhận đồng tiền nào. Đó là tấm lòng của người dân Việt Nam Cộng Hoà.
Đàn anh có thấy là khác xa với những gì Tố Hữu hay đám bồi bút viết ???
NHAN CACH CUA NGUOI CS
Ông Khen, Chủ Tịch Hội Đồng Giáo Xứ Nhà Thờ Họ Đạo An Thạnh, đồng ý cho Ông Bảy Từ là bà con quen biết với Ông Cẩn, lên Nhà Thờ Giật Chuông Tử cho mọi người Công Giáo trong Xứ Đạo Đọc Kinh Cầu Nguyện cho Linh Hồn Ông.
Nhóm Bò Vàng (Công An) Phường Hưng Lợi cho gọi ông Chủ Tịch Khen đến đồn công an làm việc, tại sao nhà thờ liên tục giật chuông không ngừng ngay sau khi trên loa tuyên bố Ông Đại Tá Hồ Ngọc Cẩn bị xử bắn chết. Ông Khen trả lời đó là thông lệ, là luật đạo. Hễ ai là người Công Giáo mới qua đời đều được Giật Chuông Tử để cho mọi người trong Xứ Đạo cầu cho linh hồn đó được Chúa sớm rước về Thiên Đàng.
Sau khi xử bắn họ đem xác Ông Hồ Ngọc Cẩn liệng bên lề đường ngay Dị Tỳ Người Tàu (nghĩa trang) cạnh nhà máy lọc nước , trước Trung Tâm Nhập Ngũ Quân Khu 4 Đường Mạc Tử Sanh ( sau đổi thành đường 30 tháng tư ). Họ kêu mấy người thanh niên trong tổ Ông Khen đến chôn Ông Hồ Ngọc Cẩn. Nhưng khi ông Tổ Trưởng Khen và mấy anh thanh niên đến họ không cho đào sâu để chôn. Chỉ để xác ngay trên mặt đất, rồi đào đất xung quanh vừa phủ lấp lên xác, và không cho phủ đất lên thêm nữa. Họ canh hai ngày đến ngày thứ ba thì bắt đầu hôi thúi, mấy ông Bò Vàng (Công An) Phường Hưng Lợi không còn canh nữa. Sáng sớm ngày thứ tư, dân chúng đi bộ ngang thấy đất bị bới ra và xác Ông Hồ Ngọc Cẩn không có ở đó.
Ông Khen lại bị đám Bò Vàng (Công An) cho mời đến đồn làm việc. Ông Khen trả lời rằng: Giết Hồ Ngọc Cẩn là mấy ông giết, chôn cạn Hồ Ngọc Cẩn cũng mấy ông muốn, canh xác Hồ Ngọc Cẩn cũng mấy ông coi. Bây giờ xác Hồ Ngọc Cẩn biến mất là tại mấy ông không tôn trọng người chết để hôi thúi cả một vùng trời, thì ai đó làm phước đem đi nơi khác chôn cất đàng hoàng, không còn hôi tanh cho dân chúng.
Đó là chuyện rất vui mừng cho bà con cô bác tại Cần Thơ khi nghe tin đồn về xác Đại Tá Hồ Ngọc Cẩn. Sau vài ngày, dân lại đồn lính của Ông Đại Tá Hồ Ngọc Cẩn đã lén đem xác Ông Hồ Ngọc Cẩn chôn nơi nào đố ai biết? Mà dẫu có biết cũng chả ai thèm nói cho họ tức cũng chả làm gì nhau.
Tôi là Châu con Ông Khen đã có mặt trong ngày xử tử Ông Đại Tá Hồ Ngọc Cẩn, lúc đó tôi 17 tuổi còn trẻ còn khoẻ nên trèo vào hàng rào sân banh và chen lên hàng đầu chứng kiến từng giây phút.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe được cách VC đối xử với xác chết của anh hùng Hồ Ngọc Cẩn.
Thật không biết dùng từ ngữ nào hơn hai chữ: Dã Man!
Cám ơn Minh nguyen
CAI CHET CUA MOT ANH HUNG
Tôi mãi nhớ không bao giờ quên ngày xử bắn ông Hồ Ngọc Cẩn. Mới tờ mờ sáng loa phóng thanh Cần Thơ kêu gọi mỗi gia đình phải đi 2 người mít tin nhưng không ai biết đi làm cái trò trống gì, chỉ biết theo sự hướng dẫn của Bò Vàng công an Phường đến sân banh Quang Trung Cần Thơ.
Trước khán đài họ treo biểu ngữ Toà Án Nhân Dân, nhưng khi bắt đầu xử thì họ kéo biểu ngữ Toà Án Nhân Dân xuống mới lòi biểu ngữ Toà Án Quân Sự, thiệt là tráo trỡ ngay ban ngày giữa chốn ngàn người.
Họ kể hết tội lỗi nơi này sang tội lỗi nơi kia trực tiếp hay gián tiếp ông đã giết bao nhiêu ngàn chiến sĩ yêu nước và buộc Ông nhận tội.
Họ lại cho một người Cách Mạng Miền Nam đem micro phone cho Ông trả lời. Ông rất bình tỉnh, nét mặt tươi vui không lộ vẽ hằn thù oán ghét, trả lời chậm rõ từng chữ. CÁC ANH CÓ CHÍNH NGHĨA CỦA CÁC ANH, CHÚNG TÔI CÓ CHÍNH NGHĨA CỦA CHÚNH TÔI. VÌ CHÍNH NGHĨA BẢO VỆ QUÊ HƯƠNG THÌ KHÔNG CÓ TỘI. Nên nhớ lúc đó họ để loa phóng thanh toàn Thành Phố Cần Thơ ai cũng nghe Ông Hồ Ngọc Cẩn trả lời. Thấy không ổn họ liền thay kế hoạch không cho Ông trả lời và tuyên án kết tội xử tử. Trước khi xử bắn họ hỏi có muốn gì không? Ông Cẩn muốn mở khăn bịt mắt, họ lại hỏi tại sao . Ông Hồ Ngọc Cẩn trả lời: TÔI MUỐN NHÌN THẤY ĐỒNG BÀO CỦA TÔI TRƯỚC KHI CHẾT.
Một người Cách Mạng Miền Nam đội nón tai bèo đứng gần được lệnh mở khăn che mắt Ông. Lúc đó chỉ có những người ở hàng đẩu trong đó có tôi là nhân chứng, mọi người ngồi bẹp xuống đất cách khoảng 6-8 mét mới nghe. Khi tràng súng thứ nhất Ông Hồ Ngọc Cẩn Quỳ một gối, nhưng nét mặt vẫn tươi vui đưa ánh mắt nhìn quanh công chúng. Khi tràng súng thứ nhì Ông Hồ Ngọc Cẩn quỳ hai gối, nét mặt Ông vẫn tươi vui nhìn đồng bào . Tràng súng thứ ba, Ông gục đầu xuống. Cuối cùng họ cho một phát ân huệ ngay đầu.
Ông Hồ Ngọc Cẩn mãi mãi là vị Anh Hùng trong lòng người dân Cần Thơ và cả Miền Tây.
Bài do Ông Châu , con của Cụ Khen viết, đăng ở trang HẠT SƯƠNG KHUYA.
Nhà cháu chỉ sửa những lỗi đánh máy, xuống hàng, đặt tựa cho những phân đoạn cho dễ theo dõi.
Lời lẽ mộc mạc chân thành, không hoa ngôn xảo ngữ làm cảm động người đọc.
Vì mộc mạc chân thành cho nên sự thương xót một anh hùng hiện rõ, cho thấy tấm lòng thương yêu , quý mến của người dân miền nam đối với người lính Việt Nam Cộng Hoà, mà người dân thường gọi là ” LÍNH MÌNH “.
Một người dân Việt Nam Cộng Hoà không chịu quỳ: CỐ ĐẠI TÁ HỒ NGỌC CẨN.
Ông xuất thân là Thiếu Sinh Quân, sinh trưởng tại miền nam, cha là một hạ sĩ quan thời Đệ 1 Cộng Hoà.
Xuất thân binh nhì, cấp bậc sau cùng của Ông là Đại Tá, Tỉnh trưởng kiêm Tiểu khu trưởng Chương Thiện, một tỉnh được gọi là Cờ đỏ vì là trung tâm địa bàn hoạt động của Mặt trận giải phóng.
Ngày 1 tháng 5 năm 1975, không tuân lệnh Dương Văn Minh buông súng đầu hàng, ông vẫn tiếp tục chỉ huy đơn vị trực thuộc chiến đấu đến cùng chống lại lực lượng Quân Giải phóng miền Nam Việt Nam vào tiếp quản Tiểu khu. Hết đạn, ông bị quân Giải phóng bắt tại mặt trận. Sau đó, ông bị biệt giam tại nhà tù Cần thơ 3 tháng rưỡi.
Ngày 14 tháng 8 năm 1975, Chính quyền Cách mạng tuyên án tử hình ông và đưa ông ra xử bắn tại sân vận động Cần Thơ.
Ông mất khi mới 37 tuổi. Cần phải nhấn mạnh: Ông được thăng cấp hoàn toàn từ mặt trận.
Vợ ông lẫn trốn với người con trai duy nhất, thay đổi lý lịch nhiều lần. Năm 1979, bà vượt biển thành công. 10 tháng sau, bà và con trai được vào Mỹ với lý do : ưu tiên vì có chồng và cha bị cs sát hại.
TNT không dám đâu xúi người khác ,mạnh miệng trên mạng chứ Võ Hoàng sau khi viết chung cuốn Truyện Măng đầu mùa cùng TNT rồi theo HCM đi vào Tử lộ ,chưa đi mà cộng sản Vn nó biết ,nên TNT không hơn Võ Hoàng một cái đầu ./
Thôi đừng khích bác nhỏ nhen
Mấy chục năm rồi csvn nó vẫn đè đầu cởi cổ Trời ơi sao không đồng loạt đứng dậy làm cuộc Cách mạng ,cứ than vắn thở dài cho đến bao giờ hết kiếp nạn Dân việt đang nằm trong tay chúng nó bọn nhân danh giãi phóng với khẩu hiệu Độc lập Tự do (chưa có) ,mấy ông bên ngoài thì xách cờ Vàng chống nhau quá chán ,thôi đành làm kiếp Ly hương ./
Nửa lớp còn lại “ hét lên : quyết chiến “ … văng vẳng đâu đây tiếng “ dế kêu “ … merci , c’est tout !!
… văng vẳng đâu đây tiếng Tây Ba lô (cùng giòng họ Ba với Ba bia)
– Ba bia Tu es le chien.
Ba bia : “oui …oui…oui . merci beaucoup “
TNT toàn là rủ rê người khác “ quyết chiến “ trong khi mình thập thò như con chuột gẩn “ xịt “ Việt nam mà không dám về ! Người hay dế mà “ gáy “ dễ sợ vậy !!
Ba Bia: Thế còn cái bọn tướng tá, có máy bay, có tàu lặn, nhưng nhắc tới trung cọng thì dái thun lên cổ, giặc vô lãnh hải của mình thì lại phát cờ cho dân, xúi dân ra giử biển!
Vậy bọn chúng là bọn gì vậy ông Ba Bia ?