Báo Nhân Dân trang trọng loan tin: “Lễ kỷ niệm 100 năm ngày ký Hiệp ước đình chiến kết thúc cuộc chiến tàn khốc trong lịch sử nhân loại, đã diễn ra tại Khải Hoàn Môn trên đại lộ Champs Elysée ở trung tâm thủ đô Paris. Tham dự sự kiện này có 72 nguyên thủ và lãnh đạo quốc gia.”
Tui lấy kính lúp xăm soi hoài nhưng không thấy mặt mũi của “lãnh đạo quốc gia” Việt Nam đâu ráo trọi. “Đại diện của dân tộc” này cũng khỏi có luôn, theo như lời phàn nàn của nhà báo Lưu Trọng Văn:
“Gã ngạc nhiên tại Paris trong lễ kỉ niệm 100 năm kết thúc Thế chiến lần thứ Nhất đại diện của dân tộc gã không được mời. Ngài tổng thống Pháp đã mời vua Ma rốc và lãnh đạo một số nước Bắc Phi để tri ân nhưng đã quên rằng giành lại hoà bình và độc lập cho nước Pháp trong Thế chiến này có hơn 100.000 người VN của tổ quốc gã… Chua xót cho những hương hồn dân Việt!”
Khi Thế Chiến Thứ Hai chấm dứt tôi vẫn chưa mở mắt chào đời nên không biết chi nhiều về những chuyện vào thuở đã xa lắc, xa lơ, hồi đầu thế kỷ XX. May là vừa đọc được một bài viết rất công phu (“Chiến Binh Gốc Việt Trong Lịch Sử”) của nhà văn Giao Chỉ:
“Khi Pháp thực hiện việc xâm lăng và cai trị Việt Nam (khi đó họ gọi là An Nam) để bình định thêm các thuộc địa và gây chiến với nhiều quốc gia khác, lực lượng binh lính người Việt được chiêu mộ để phục vụ cho mục đích chiến tranh này, dấu chân của họ đã in khắp các chiến trường Âu Phi. Không thể tưởng tượng con số thanh niên Việt trong 4 năm 1914-1918 đã có đến gần 100,000 ngưởi tham dự đại chiến thế giới lần I tại Pháp…
Thời kỳ đó thanh niên Việt Nam đi lính cho Pháp tham dự đệ nhị thế chiến dường như hiếm có các sĩ quan. Giỏi lắm chỉ là ông cai, thầy đội hay lên đến quan quản tức là thượng sĩ đã là cao cấp lắm. Riêng có trường hợp đại úy phi công anh hùng của quân đội Pháp là ông Đỗ Hữu Vỵ con trai của tổng đốc Nam Kỳ Đỗ hữu Phương.”
Wikipedia (tiếng Việt) cho biết thêm:
“Trong số những phi công đầu tiên của Pháp xuất xứ từ Đông Dương được ghi nhận có Phan Tat Tao, Cao Đắc Minh, Felix Xuân Nha (Nguyen Xuan Nha), Đỗ Hữu Vị, nhưng Đỗ Hữu Vị được xem là nổi tiếng nhất. Vì vậy, chính phủ Pháp cho in hình ông trên con tem phát hành khắp Đông Dương, lấy tên ông đặt cho nhiều trường học, nhiều đường phố ở các thuộc địa và chính quốc.”
Đỗ Hữu Vị từ trần vào năm 1916, hơn trăm năm sau nước Pháp vẫn còn “trường học, đường phố” mang tên ông. Như thế – kể ra – trí nhớ của dân Tây cũng không đến nỗi bạc bẽo gì cho lắm, như bác Lưu Trọng Văn vừa mới than phiền. Ít nhất thì nó cũng đến nỗi “bạc” như dân Ba Đình, Hà Nội. Họ xóa sổ liền đám Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam, ngay sau khi cuộc chiến Nam/Bắc vừa tàn.
Thân phận của những cán binh miền Bắc, hay còn gọi là lính bác Hồ, cũng không khác mấy:
“Lúc tôi tình nguyện vào Nam, số học sinh của cả bốn lớp 10 của trường chúng tôi vào chiến trường khoảng 120 người, vậy mà chỉ 2 người may mắn sống sót, là tôi và một người nữa. Tôi thì bị bom làm điếc tai bên phải; người còn lại là cậu Lương thì bị cụt một tay và trở nên ngớ ngẩn. Tất cả những bạn khác của tôi không ai sống sót.
Khi tôi đi tìm mộ của những bạn đã chết, tôi mới biết, trong những trận đánh mà bộ đội miền Bắc thua, thì người ta xóa sạch dấu vết và tên tuổi liệt sĩ không được ghi lại. Họ giải thích rằng dân tộc ta là dân tộc anh hùng phải chiến thắng quân thù, nhưng trận này chưa thắng cho nên không thể kiểm kê các liệt sĩ được. Cho nên hàng trăm người chết dưới đáy hồ, dưới đáy vực mà hoàn toàn không ai tìm được tung tích.” (Đinh Quang Anh Thái. “Giọt Nước Mắt Người Phụ Nữ Bên Thắng Cuộc.” Ký 2. Người Việt Books: Westminster, CA 2018).
Chế Lan Viên cũng ghi lại cái tâm cảm (gần) tương tự:
Mậu Thân 2.000 người xuống đồng bằng
Chỉ một đêm, còn sống có 30 …
Một trong ba mươi người kia ở mặt trận về sau mười năm
Ngồi bán quán bên đường nuôi đàn con nhỏ
Quán treo huân chương đầy, mọi cỡ
Chả huân chương nào nuôi được người lính cũ!
Rải rác trên Đường Mòn Hồ Chí Minh, theo G.S. Nguyễn Văn Lục: “Người ta phỏng đoán có khoảng 300.000 vừa là TNXP, vừa là cán binh bộ đội đã đào ngũ hay mất tích hoặc chấm dứt đời sống. Bệnh tật như kiết lỵ, sốt rét đã nhanh chóng hoàn tất cuộc đời của họ mà có thể chưa một ngày lâm trận. Thân xác chỉ còn là những bộ xượng lụi tàn, nằm chờ chết như một niềm an ủi cuối cùng.”
Nhặt nhạnh lại số hài cốt vương vãi khắp nơi, khi đất nước tôi không còn chiến tranh, là việc của những mẹ già lên núi tìm xương con mình hay của những … nhà ngoại cảm, những liên lạc viên (không khả tín gì cho lắm) giữa cõi âm và cõi dương – ở VN.
Trong cuộc chiến kế tiếp thì con số tử sĩ và thương vong “nhẹ nhàng” hơn. Theo Đại tá Phạm Hữu Thắng, chuyên gia về Campuchia thuộc Viện Lịch Sử Quân Sự, con số binh sỹ Việt Nam thiệt mạng là gần bốn chục ngàn người. Ông cũng khẳng định: “Trong tay tôi có con số thống kê của ngành Quân y, Tổng cục Hậu cần, số thương vong trong mười năm, cả bị thương và hy sinh là hơn 156.000.”
Trao đổi với BBC, trong cuộc tọa đàm hôm 25/9/2014, nhà nghiên cứu Nguyễn Văn Huy đưa ra một số liệu khác: “Những con số đưa ra hiện nay cũng chưa chính xác lắm… Nhưng người ta nói khoảng 55.000 binh sỹ, tức là bộ đội cộng với thanh niên xung phong Việt Nam đã hy sinh trên chiến trường Campuchia thời gian đó.” Đây là “cuộc chiến bị lãng quên” (theo như cách nói của nhà báo Kevin Doyle ) nên – thực ra – cũng chả ai bận tâm chi nhiều đến hậu quả của nó, xá chi đến những bọ xương khô hay những thân xác bị tàn phế.
Kế tiếp nữa là chiến tranh biên giới Việt/Trung. Nó không “bị” nhưng “buộc” phải lãng quên, như cách nói của FB Hồ Hữu Hoành: “ Không có lấy bất cứ một bài học, một nội dung về nó trong sách giáo khoa, từ tiểu học cho đến đại học. Đã có thời, nhắc đến nó cứ như nói chuyện húy kỵ, đụng đến nhà vua… không dân tộc nào đau thương và đầy kinh nghiệm với chiến tranh như Việt tộc. Nhưng không có dân tộc nào, mà những kẻ ở thượng tầng sẵn sàng xóa bỏ lịch sử, kiến tạo một sự thật khác, như ở dân tộc này.”
Họ “xóa bỏ lịch sử, kiến tạo một sự thật khác” cách nào?
Báo Tiền Phong, số ra ngày 31 tháng 7 năm 2014 cho biết:
“Tháng 2.2011 trong chuyến đi thu thập tư liệu biên soạn lịch sử sư đoàn, đại tá Đỗ Phấn Đấu, Chính ủy hiện tại của Sư đoàn 337 mới phát hiện ra rằng cột bia chiến thắng Khánh Khê đã bị hư hại nhiều. Trên tấm bia nhiều dòng chữ đã bị phai mờ, có chỗ còn có dấu hiệu bị hủy hoại. Nơi đặt cột bia cũng nằm trong khu vực xây dựng công trình thủy điện mà nay mai sẽ không còn dấu tích.”
Bẩy năm sau, vào ngày 17 tháng 2 năm 2018, blogger Nguyễn Anh Tuấn cho biết thêm chi tiết: “… trong nỗ lực xóa bỏ ký ức tập thể về sự kiện này, người ta đã không chỉ đục bia, mà còn đục cả thơ… một hành vi không chỉ xảo trá với lịch sử, vô ơn với chiến sĩ mà còn đớn hèn và nhục nhã về chính trị.”
Đối với những kẻ “xảo trá với lịch sử, vô ơn với chiến sĩ” thì không có tư cách gì để đại diện cho dân tộc Việt Nam. Họ không được mời tham dự Lễ Kỷ Niệm Một Trăm Năm Kết Thúc Thế Chiến Thứ Nhất, theo tôi, là chuyện chả có gì đáng để phàn nàn cả.
Tin mừng cho Tưởng Năng Tiến , một trong những cây viết chủ lực đáng nể, đáng trọng của người Việt hải ngoại chống Cộng
Vì Tưởng Năng Tiến , một trong những cây viết chủ lực đáng nể, đáng trọng của người Việt hải ngoại chống Cộng trách yêu Đảng, Đảng đã nghe lời Tưởng Năng Tiến , một trong những cây viết chủ lực đáng nể, đáng trọng của người Việt hải ngoại chống Cộng rùi nè
RF Phúc Kđinh A đưa tin đấy nhá “Đảng Cộng sản Việt Nam đảm bảo 100% người có công có mức sống trung bình khá trở lên”. Hy vọng Tưởng Năng Tiến , một trong những cây viết chủ lực đáng nể, đáng trọng của người Việt hải ngoại chống Cộng, vững tin vào Đảng Cộng Sản hơn
Dog csvn
Holy Xít, người Việt hải ngoại hổng có chó nên lôi Tưởng Năng Tiến ra bắt chống Cộng
Vứn đề là ai mà dí mũi ổng vào chống Cộng bắt ổng chống Cộng, ổng cào mặt người đó ra
Gọi Hồ Dâm bằng Bác Hồ ,coi như một tên riêng quen rồi khi từ tù vải tạo chính trị (sq vàcác trí thức miền Nam) cho đé tù hình sự ,phục hồi nhân phẩm ,tù tre con.và nhân dân cả nước đều hằng ngày hằng giờ được bon cs miền Bắc ra rả nhắc tới bằng truyền thanh ,bằng loa phường và bằng học tập :mọi người nghe,gọi Hồ Dâm là Bác nên cũng không cần “hồ hởi” như thằng DLV hô toáng lên như bắt được vàng là có
PHV kêu Hood là Bác đấy nhé.Riêng Ông nVL gọi HCM bằng “cụ” thì quả thật là tôn xưng ,mà đây không phải đảng viên ,không phải những người miền Bắc sống trong XHCN 20 năm mà là người công giáo di cư,dù là tỏ ra trí thức lịch sự .nhưng cũng KHÔNG LỊCH SỰ quá đáng như vậy..đù viết đăng báo (có chuyện vui là kỳ thi TT năm 75 trong bài dịch Anh ngữ ra Việt ngữ có tựa “Uncle HO” ,các thì sinh hầu hét đều dịch là CHÚ HO .Ban gs châm thi dân Bắc cho ý kiến là nên đánh hỏng ,nhưng sau đó thông cảm vì MỚI quá,nên cho điểm như bình thường !). THẰNG BÁC HỒ đuoqjc chứ ?
TNTieesn lui ,nhân ngày Thanksving(lể Tạ Ơn) của Mtx mà than than trời trách đất sao VN ‘đỉnh cao trí tuệ” ta không có lể TA Ơn nhu Hoaky ,cù biết rằng không nước nào có riêng một ngày ta ơn như vậy. TNT có lẻ quên là sau chiến tranh CS đã cho đi nhăt nhạnh hài cốt bộ đội tadder lấp đâu các nghĩa trang mới xây, có thirh cả nhà ngoại cảm ,nhưng sau đó mới biết chỉ là xương cứt súc vật mà thôi…(có lẻ đảng bies nhuwsng phải đành làm vậy đẻ có tiền bỏ túi,lấy tiêng tốt cho darng và an lòng rhaan hân òng sống … Vã laki bộ đội chét đã có tổ quốc ghi công ,như vậy là đủ rồi chớ nào như NGuY miền Nam ghi tổ bố”TỔ QUỐC GHI ƠN ”
đẻ ghi ơn những người đã năm xuông co Tự Do Dân Chủ Độc Lập Hanh Phúc cho miền Nam VN.
Tưởng Năng Tiến (lui) trước sau gì cung thấy hườm hườm rồi.
Anh ta chỉ nhắc nhở ,xin xỏ vói cái đảng của Hô Dâm (hay Hồ Hẹ): “Xin Đảng hãy dành một ngày NHỚ lấy những đồng bọn chứng tôi (TNT) .từ Bắc vào Nam dã CHẾT cho đảng có được hoành tráng như 10 ngày nay .mà tự sướng!
Rất hoan nghênh Tưởng Năng Tiến “một trong những cây viết chủ lực đáng nể, đáng trọng của người Việt hải ngoại chống Cộng” đã nhớ tới công ơn của “lính Bác Hồ” đã “từ Bắc vào Nam dã CHẾT cho đảng có được hoành tráng như 10 ngày nay”
Đảng này tệ quá . Lính của Bác Hồ mà mình hổng nhớ ơn, để Tưởng Năng Tiến “một trong những cây viết chủ lực đáng nể, đáng trọng của người Việt hải ngoại chống Cộng” phải nhắc nhở
Thiệt tình lun
Đến bây giờ Ukrain mới nhận ra cách huấn luyện của Mỹ và phương Tây không thích hợp với chiến tranh Nga-Ukrain là quá muộn !!
Bổ túc (vô) văn hóa
Thời Cộng Sản đục lộn, cả Việt Nam bị bắt lính, nhưng hổng có lệnh tổng động viên . Có nghĩa thanh niên độ tuổi “nghĩa vụ” đi lang thang ngoài đường sẽ bị ngoắc lại xét giấy tờ . Níu hổng có giấy đại học hay giấy đặc nhiệm 5C thì bị hốt ngay tắp lự
Mà ai hốt, tụi 30/4 như Lê Học Lãnh Vân chớ ai . Tụi này làm ăn khá ngầu, vì nếu hổng đủ quân số sẽ tới phiên tụi nó nộp mạng . So, thằng nào cũng mún vượt chỉ tiêu hít chơn hít chọi á . Miền Nam tang thương vì tụi này lun .
Cán ngố Bắc Việt hổng rõ lém về những chiện này nọ của dân miền Nam, the one i used to know, làm để qua mặt Cộng Sản . Nhưng tụi 30/4 là đám “vạch trần” mọi âm miu của người dân lúc đó . Nên nếu hổng có tụi nó, thiệt hại cho dân ít nhứt sẽ bớt đi 1 nửa
Hổng ngờ qua đây gặp lại tụi này, tất nhiên version n.0, nhưng sêm xít in my book. Sêm xítty language chỉ gây cơn mửa
Níu nói chiện “vô ơn với lính Bác Hồ” thì không có tư cách gì để đại diện cho dân tộc Việt Nam” thì dân miền Nam, the one i USED TO know, tương đối khá thấu cảm với Đảng của Tưởng Năng Stench. Hồi Trung-Việt oánh lộn, dân miền Nam hoàn toàn hổng ke lém . Well, ke theo nghĩa hổng mún cho con cháu mình làm bia đỡ đạn cho 2 phe Cộng Sản uýnh lộn . Vì vậy, về “chiến sự”, dân miền Nam, the one i used to know, khá dửng dưng, thậm chí còn khoái trá, vì 2 thằng Cộng Sản đục lộn . Nhưng cho con trai tới tuổi nghĩa vụ đi vượt biên thì hà rầm, lâu lâu lại thấy 1 người biến mất . Người lớn thì winked & dặn con nít tụi tớ ai hỏi thì biểu con cái hỗn hào, tui chửi nó nên nó bỏ nhà đi mất .
Thui thì sẵn kể lun chiện miền Nam, the one i used to know. Hồi sau -có lẽ gọi là- “Giải Phóng” được gòi, ở miền Nam xuất hiện 1 tầng lớp thanh niên, dân miền Nam gọi là tụi 30/4. Lê Học Lãnh Vân, one of them, thì biểu họ là những người quá đam mê 2 chữ thống nhứt . Tụi này đáng sợ hơn Cộng Sản miền Bắc nhiều, vì phải chứng minh mình có lợi cho chế độ . Hổng ít chiện tang thương ở miền Nam là do đám này gây ra . Cải tạo tư sản cũng tụi này tố cáo bố mẹ mình, chỉ ra chỗ dấu vàng, của cải … Tụi này kinh khủng tới cỡ nào ? Thế này nhá, hồi đó nhà tớ cũng phải đi “tẩu tán tài sản”, và hay lôi thằng bé tí teo là tớ theo, vì biết thế nào cũng qua chốt chặn . Trước khi đi, phải điều nghiên trước cái chốt nào có mặt bộ đội miền Bắc, vì nếu có, xin xỏ thì cán bộ miền Bắc, “chú cán bộ” hay “chú bộ đội” sẽ cho wa, nhưng tụi Cờ Đỏ, aka tụi 30/4 … Phúc Kđinh forget it. Đồ tẩu tán as good as gone.
Nhà nào mà có con gia nhập đám này là coi như xong! Làm gì cũng phải dấu diếm, không nói 1 điều gì . Mà vẫn phải nuôi cơm, không thì con méc cán bộ như cải cách ruộng đất con đấu tố cha ngày xưa . Có gia đình vượt biên hết cả mà không cho con biết . Ông 30 về nhà thấy tối om, chờ vài bữa hổng thấy ai mới biết cả nhà mình đã đi vượt biên mà hổng cho ai biết .
Nhưng hàng xóm quen biết lẫn nhau thì mới kể khổ . Thui thì hổng thiếu 1 từ nào, how about “khốn nạn” fo starter. Than phiền chắc kiếp trước ở ác nên con mình mới như thía lày . Và báo cho nhau biết đứa nào trong nhà mình đã gia nhập đám này .
Trong đám đó cũng chia làm 2 loại, 1 thì dữ & ác còn hơn Cộng Sản gộc miền Bắc, loại 2 thì nham hiểm hổng kém Tư Sang . Loại 2 này mới làm dân miền Nam -the one i used to know- sợ thật sự lun . Vì đám này thường mồm miệng dẻo quẹo, cứ từ từ kiểu mưa lâu thấm dần . Văn hay chữ tốt nên thường được giao viết này viết nọ, và thường được gửi tới từng nhà để “thuyết phục” này nọ . Thứ ngôn ngữ của đám này thường nước đôi tương tự như ngôn ngữ trong bài này của Tưởng Năng Stench, hay của tonydo, giang mai, Huephan, Sakim … nhưng cuối cùng cũng đưa tới cùng 1 kết luận là “lính Bác Hồ” hổng có tệ, chế độ nào cũng thía, miễn là làm ăn đàng goàng
So yeah, nếu Giang Mai mún bít tớ học từ ai, thats the answer fo ya. Và đúng, bài này làm tớ feel a sense of deja-vue
Và vì miền Nam i used to know hổng bít nhiều lém về các kiểu “chống Cộng” thời thượng hiện nay, nên họ … ừ thì … How about “khốn nạn” fo starter. It got worse from there, much worse
Thanksgiving, Cám ơn tác giả Tưởng Năng Tiến rất nhiều, trong nhiều năm qua, đã có những bài viết – và những tài liệu – hay, đáng đọc .
Hoan hô tác giả Tưởng Năng Tiến , một trong những cây viết chủ lực đáng nể, đáng trọng của người Việt hải ngoại chống Cộng .
T/g viết thế thì Hồ Chí Minh tức lên có thể hộc máu uất ức chết thêm lần nữa. Tạ ơn tạ ơn cái con c.. HCM chết sau cú nướng quân Mậu Thân 1968. Thua đau, những cứ tưởng người dân miền Nam sẽ chào đón “bộ đội cụ Hồ”, nhưng có ngờ đâu. Thua đau, nên tức hộc máu mà chết.
Chuyện Mậu Thân dân miền Nam coi lính “cụ Hồ” là giặc, phiên phiến cho qua đi càng tốt, nói lại chuyện này Hồ chỉ càng uất nghẹn, nhục vì tưởng bở người dân quý trọng hắn, chờ được giải phóng. Hồ mà có sống lại cũng lại hộc máu nữa mà chết.
Tưởng Năng Stench xử dụng “Lính Bác Hồ” nhá . Chống Cộng thế mới là chống Cộng chớ, Hahahahaha! Bác Hồ Chí/ó Minh đâu gòi ?
Stupid?
Khi viết đăng báo thì phải dùng từ ngữ khách quan.
Còn viết bình luận thì khác, nên nhớ dog bắc việt toàn gọi lãnh tụ VNCH là thằng trên báo Nhân dân.
Chắc để đăng báo Đảng nên phải “khách quan” à la xì tai Lê Minh Dũng
Nick của bác làm nhớ tên 1 người cùng vần, Bùi Chó Vinh
Théc méc vài điều
– Lịch sử này là lịch sử cách mạng, do mấy ông bà giáo sư hậu duệ của 4 ông đầu rau Lân-Lê-Tuấn Vượng . Cái “lịch sử” được/bị -tùy cách nhìn- luộc, xào nấu … thế nào thì … well, … uh quên . Phần lớn dân hải ngoại chưa có dịp phải học bộ sách giáo khoa của Nhà giáo Phạm Toàn . Vì thía, lão Stench mới ráng thuyết phục dân hải ngoại đọc Nguyên Ngọc, rùi bi giờ mún mọi người wan tâm tới lịch sử cách mạng . Già sinh tật, thiệt tình lun!
“vô ơn với chiến sĩ” thì không có tư cách gì để đại diện cho dân tộc Việt Nam”
Cho hỏi thía lày nhá . Call me stupid, nhưng cách hiểu của tớ là vì chánh quyền đã vô ơn với những người gọi là “chiến sĩ”, trích thẳng trong bài “cán binh miền Bắc, hay còn gọi là lính bác Hồ” nên “không có tư cách gì để đại diện cho dân tộc Việt Nam”. Có nghĩa những ai, khi nói tới chiện “ơn nghĩa” với những “cán binh miền Bắc, hay còn gọi là lính bác Hồ” mà vô ơn như Đảng thì in some weird-arse way cũng hổng xứng đáng coi mình là người Việt lun ?
Then, count me the Phúc out. Tớ nghĩ khi đụng tới “cán binh miền Bắc, hay còn gọi là lính bác Hồ”, càng ít càng tốt . Và tớ hoàn toàn hổng mún nhớ ơn éo gì ở đây . Worse, tớ quan niệm 1 “cán binh miền Bắc, hay còn gọi là lính bác Hồ” tốt is a dead one.
So yeah, count me the Phúc out. Níu đây là tiu chửn làm người Việt của Tưởng Năng Stench, ngày 22-12 ngày thương binh liệt sĩ của “cán binh miền Bắc, hay còn gọi là lính bác Hồ”, Tưởng Năng Stench nên viết 1 bài nhớ ơn “cán binh miền Bắc, hay còn gọi là lính bác Hồ” để mọi người còn có thể xem TN Stench xứng đáng đại diện cho Việt Nam . Just count me the Phúc out
Kẻ đưa hối lộ và kẻ nhận là đảng viên hạng trung, chỉ vài ba triệu đô la thì cả hai đều bị đem ra xử và rêu rao làm lớn chuyện. Thế còn những tên CS đầu sỏ đưa hối lộ cho kẻ thù truyền kiếp ở phương bắc để nhờ chúng bảo kê cho đảng với giá trị món đồ là vô giá, không thể tính bằng tiền thì sao lại nín khe? Nói có sách, mách có chứng; này nhé:
*Thủ Tướng CSVN Phạm Văn Đồng ký văn kiện ngày 14/9/1958, công nhận vùng Biển Đông bao gồm quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam trở thành lãnh thổ của Tàu cộng. Đây là hành động chư hầu của nhóm lãnh đạo VNCS đối với Tàu cộng. Với văn kiện này không thể do Đồng vẩu tự quyết định mà phải là lệnh của Bộ Chính Trị do lão Hồ lãnh đạo. Từ đó khẳng định Đồng vẩu ký văn kiện đó là theo lệnh của lão Hồ. (Một hình thức đưa hối lộ cho Tàu để nhờ giúp đỡ!)
*Ngày 30/12/1999, Lê Khả Phiêu, Tổng Bí Thư đảng CSVN, ký Hiệp Ước dâng 789 km2 dọc biên giới để trừ nợ mua vũ khí đạn dược sử dụng trong chiến tranh xâm lăng Việt Nam Cộng Hòa 1955-1975, và đã âm thầm đưa Hiệp Ước ra Quốc Hội phê chuẩn ngày 9/6/2000. Đó là hành động cắt đất bán rẻ cho Tàu cộng! (Giống như là đưa hối lộ)
*Ngày 25/12/200, Trần Đức Lương, Chủ tịch nước, đến Bắc Kinh cùng Giang Trạch Dân ký Hiệp Ước cắt 11.362 km2 trên vịnh Bắc Việt dâng cho Trung cộng . Đó là hành động cắt biển dâng cho Tàu công để vuốt ve kẻ thù truyền kiếp ở phương bắc của dân tộc. (Lại là một hình thức đưa hối lộ).
Ai sẽ xử những tên này? Bao giờ xử? Tội có đáng tru di cửu tộc không?
Dmcs
Dog hồ Chó minh mút cacx Tao
Báo Nhân Dân trang trọng loan tin: “Lễ kỷ niệm 100 năm ngày ký Hiệp ước đình chiến kết thúc cuộc chiến tàn khốc trong lịch sử nhân loại, đã diễn ra tại Khải Hoàn Môn trên đại lộ Champs Elysée ở trung tâm thủ đô Paris. Tham dự sự kiện này có 72 nguyên thủ và lãnh đạo quốc gia.”
Tui lấy kính lúp xăm soi hoài nhưng không thấy mặt mũi của “lãnh đạo quốc gia” Việt Nam đâu ráo trọi. “Đại diện của dân tộc” này cũng khỏi có luôn, ” trích.
Tụi Pháp ,chúng quá hiểu cái tính mè
nheo ,vòi vĩnh ,xin đểu của Đảng ta .
Nếu được mời qua Pháp tham dự, nghĩa
là công nhận có 100.000 người Việt
đã tham dự và trong số đó đã không
ít người đã thiệt mạng cho mẫu quốc
Pháp . Vẹm ta sao lại bỏ cơ hội này
để vòi vĩnh bồi thường mạng sống của
công dân Việt đã hy sinh cho đế quốc
Pháp được.
Pháp ,nó sợ đến nỗi muốn thốn …, mời
làm chi cho thêm rách việc .
Giời ạ!
Đối với “đảng Việt cộng” thì những ai “hy sinh chống Mỹ cứu nước ….Tàu” (1960 – 1975 – gọi đúng tên là “đánh Mỹ cho Liên Xô và Trung quốc”) thì mới được “Tổ quốc ghi công”…
Còn những ai bị Tàu tàn sát vì “chống Tàu cứu nước Việt” (1979 – 1989) thì ngay trước khi “hội nghị Thành Đô 1990 thành công mĩ mãn”, những cái chết (tức tưởi) này liền đã trở thành gánh nặng của “đảng”, liền đã trở thành nỗi ô nhục của…”tổ quốc”, và vì thế cho nên “đảng” dứt khoát phải tảy cho thật sạch, rửa cho thật sạch y như người ta dùng “vòi xịt” để rửa sạch cái lỗ..đít sau mỗi lần vô “thăm lăng bác” để giải quyết nỗi buồn….ỉa-đái…..
Thật là tội nghiệp!
Phét ơi Phét! Phét “ẳng đi Phét”!
Tội nghiệp Phét!