Dù cũng đọc được lõm bõm một hai ngoại ngữ, tôi rất ít khi rớ tới một tờ báo hay một cuốn sách viết bằng tiếng Anh hay tiếng Pháp. Lý do, chả phải là vì tôi có máu bài ngoại hoặc dị ứng với văn hoá thực dân (hay đế quốc) gì ráo trọi mà chỉ tôi chỉ thạo tiếng mẹ đẻ hơn nên rất ngại “đụng” đến tiếng nước ngoài.
Những người cầm bút của nước Việt tuy viết dở hơi nhiều nhưng viết hay cũng đâu có ít. Đọc họ sướng muốn chết, và đọc mệt luôn cũng chưa hết chữ nên bận tâm làm chi đến những tác giả ở tận đâu đâu.
Cả ngày hôm nay tôi xem say mê bút ký Đồng Bằng của nhà văn Nguyên Ngọc. Ông viết như nói vậy đó: lưu loát, tươi cười, bình dị nhưng thâm trầm và lôi cuốn. Thản hoặc, cũng có đôi đoạn hơi cường điệu (hay nói nguyên văn theo cách dùng từ của chính ông là “gồng lên”) nhưng rất ít. Tôi xin phép sẽ đề cập đến sau, khi có dịp.
Riêng hôm nay, xin mời mọi người xem chơi đôi ba đoạn ngắn, Nguyên Ngọc viết về chuyến đi của ông đến miền đất cực Nam của quê hương (Cà Mau) nơi mà T.B.T Lê Duẩn đã từng nương náu.
Khi ghe cặp bờ, tác giả cùng bạn đồng hành được ông Hai Phốc – Chủ Tịch Xã – đón tiếp vô cùng nồng nhiệt. Hai người, nhân dịp này, cũng tìm biết thêm được không ít chuyện thú vị về cuộc khởi nghĩa ở Hòn Khoai (Rạch Gốc) hồi năm 1940:
“Sau thất bại Nam Kỳ Khởi nghĩa, mấy chục ngư dân Rạch Gốc – Cà Mau đều phải đi tù Côn Đảo, về sau Hai Phốc kể với tôi, mấy chục người ấy đã có ai biết chút chữ nghĩa gì đâu, ở tù Côn Đảo họ chỉ làm một nhiệm vụ: mỗi khi ông Lê Duẩn, ông Tôn Đức Thắng và các ông đầu lĩnh cộng sản bị mang ra đánh thì các ông xông ra chịu đòn thay. Có người bỏ mạng ở Côn Đảo, như cha anh Hai Phốc, còn sống trở về đâu không được mươi người, nay chỉ còn mỗi ông Hắc Hổ.”
Thất bại là mẹ thành công nên sau nhiều lần “khởi nghĩa” bất thành – chung cuộc – cách mạng cũng đã “giải phóng” được cả hai miền Nam/Bắc, thống nhất giang sơn. Sau đó, bác Lê say sưa với chiến thắng nên không có dịp trở lại chốn xưa để thăm lại các ngư dân đã nuôi dưỡng ̣(và bảo vệ) mình nhờ vào “vô số kênh rạch chi chít và bí hiểm” ở Cà Mau.
Bác Tôn, xem ra, nhàn nhã hơn thấy rõ:
“Ngoài việc dự các nghi lễ long trọng bắt buộc phải có mặt cụ, cụ không làm việc gì khác ngoài một việc cụ thích thú hơn cả là sửa xe đạp. Làm phó chủ tịch nước, ông thợ máy ngày trước buồn tay buồn chân. Hết xe đạp hỏng cho cụ chữa, anh em bộ đội bảo vệ và nhân viên phục vụ phải lấy xe của người nhà mang vào cho cụ kẻo ngồi không cụ buồn. Thương cụ quá, đôi khi họ còn làm cho xe trục trặc đi để dắt đến nhờ cụ sửa giùm.” (Vũ Thư Hiên. Đêm Giữa Ban Ngày. Văn Nghệ. Westminster, CA: 1997).
Tuy rất rảnh “nhưng ông thợ máy ngày trước” chỉ tìm vui trong việc sửa xe (đạp) để giết thời giờ, từ năm này sang năm khác, chứ cũng chưa lần nào ghé qua Rạch Gốc để thăm hỏi những kẻ đã chịu đòn thay cho mình ngoài ở Côn Đảo – năm nào.
Bác Bằng cũng xử xự y như thế:
“Khi Nguyễn Lương Bằng vượt ngục Sơn La ông được một thanh niên người Thái trắng dẫn đường. Đưa ông đi khỏi địa phận Sơn La xong, trở về nhà anh bị Pháp bắt đem chặt đầu.
Tôi đã tới bản Giảng, cách nhà tù Sơn La vài cây số, vào mùa thu năm 1965, để thăm gia đình anh thanh niên nọ. Trong ngôi nhà sàn xiêu vẹo chỉ còn lại bà mẹ anh, một bà lão lẩm cẩm, điếc lác, hỏi năm câu mới trả lời được một, câu trả lời lại chẳng ăn nhập gì với câu hỏi.
Bác Cả Hà Đông của tôi chưa một lần trở lại bản Giảng để thăm hỏi bà lão tội nghiệp. Rõ ràng, ông là, hoặc đã trở thành, người không có ân nghĩa. (Vũ T. H. s.đ.d. tr. 314).
Đ… mẹ nhân tình đã biết rồi!Lạt như nước ốc bạc như vôi.
Ấy thế nhưng nói cho nó hết lẽ thì Bác Tôn và bác Bằng vẫn còn chút (nhất điểm) lương tâm. Cả hai chỉ bạc thôi chứ không đến nỗi ác. Bác Hồ thì khác. Bạc bẽo, độc ác, gian trá, thâm hiểm … và không hề từ bất cứ một thủ đoạn đê tiện hay bất nhân nào.
Mụ địa chủ Cát-hanh Long cùng hai đứa con và mấy tên lâu la đã:
– Giết chết 14 nông dân. Tra tấn đánh đập hằng chục nông dân, nay còn tàn tật.
– Làm chết 32 gia đình gồm có 200 người
– Năm 1944, chúng đưa 37 gia đình về đồn điền phá rừng khai ruộng cho chúng. Chúng bắt làm nhiều và cho ăn đói. Ít tháng sau, vì cực khổ quá, 32 gia đình đã chết hết, không còn một người.
Trong cuộc phát động quần chúng, đồng bào địa phương đã đưa đủ chứng cớ rõ ràng ra tố cáo. Mẹ con Cát-hanh-Long không thể chối cãi, đã thú nhận thật cả những tội ác hại nước hại dân. Thật là: Viết không hết tội, dù chẻ hết tre rừng, Rửa không sạch ác, dù tát cạn nước bể!
(21-7-1953) C.B
C.B là một trong những bút danh của Hồ Chí Minh. Còn Cát Hanh Long là ai?
Theo Wikipedia: “Nguyễn Thị Năm (1906 – 9 tháng 7 năm 1953, quê ở Làng Bưởi, ngoại thành Hà Nội), là một địa chủ có công đóng góp tài sản cho Việt Minh trong kháng chiến chống Pháp. Trong cuộc Cải cách ruộng đất, bà bị nông dân địa phương đấu tố là địa chủ gian ác và bị xử bắn. Bà nguyên là Hội trưởng Hội Liên hiệp phụ nữ Việt Nam tỉnh Thái Nguyên. Bà còn được gọi là Cát Hanh Long vì đây là tên một hiệu buôn do bà làm chủ ở Hải Phòng.”
Người trong cuộc cho biết thêm chi tiết:
“Khi du kích đến đưa bà ta đi, bà ta đã cảm thấy có gì nên cứ lạy van ‘các anh làm gì thì bảo em trước để em còn tụng kinh’. Du kích quát: ‘Đưa đi chỗ giam khác thôi, im!’ Bà ta vừa quay người thì mấy loạt tiểu liên nổ ngay sát lưng. Mình được đội phân công ra Chùa Hang mua áo quan, chỉ thị chỉ mua áo tồi nhất…
Mua áo quan được thì không cho bà ta vào lọt. Du kích mấy người bèn đặt bà ta nằm trên miệng cỗ áo rồi nhảy lên vừa giẫm vừa hô: ‘Chết còn ngoan cố này, ngoan cố nổi với các ông nông dân không này?” Nghe xương kêu răng rắc mà tớ không dám chạy, sợ bị quy là thương địa chủ. Cuối cùng bà ta cũng vào lọt, nằm vẹo vọ như con rối gẫy vậy.” (Trần Đĩnh. Đèn Cù, Westminster, CA: Người Việt, 2014).
So với bản Giảng (Sơn La) hay Rạch Gốc (Cà Mau) thì Đồng Tâm (Hà Nội) chả là cái đinh gì sất cả. Bản thân ông Nguyễn Đình Kình cũng thế, cũng chả có thành tích gì đáng kể, chưa giúp được một đồng chí lãnh đạo nào vượt ngục, cũng chả chịu đòn thay cho bất cứ ai.
Đã thế, về đường lối chính sách thì Lê Đình Kình lại rất mù mờ. Năm mươi tám tuổi đảng mà chủ trương xuyên suốt (đất đai thuộc quyền quản lý của nhà nước) ông vẫn không thông. Do đó, thay vì bị khai trừ, ông bị khử trừ luôn không phải là chuyện lạ.
Tôi chỉ lạ ở cái thái độ phẫn uất của nhà văn Nguyên Ngọc, khi nghe ông gào thét: “Vụ án Đồng Tâm là một tội ác trời không dung đất không tha.”
Chứ chả lẽ cái chết thảm thiết của bà Cát Hanh Long và của hàng bao nhiêu triệu lương dân khác nữa (ở khắp ba miền đất nước, từ hơn nửa thế kỷ nay) thì đất/trời có thể dung tha được hay sao?
Mấy cha nội mù chữ và mù cả “tầm nhìn”, đưa lưng ra đỡ đòn cho nó, sau này nó có quyền trong tay thì nó lôi cả một dân tộc ra đánh như đánh kẻ thù, nhất là ru hồn Lê Duẩn, hắn có học cái con mẹ gì đâu nên nó không có lòng tự trọng và sự biết ơn.
Vụ Đồng Tâm đã là một ô nhục cho VC và NV TNCSVN đã có nhiều ý kiến
-thanh toán một đảng viên trên 60 tuổi đảng ;được xem là Phản Động ,vì đã CHỐNG NGUỴ QUYỀN VC bằng bạo lực 1/2 vời và không thức thời ;đó là vụ cướp đất đã xảy ra hàng trâm hàng ngàn vụ và vụ nào cũng lớn ,cũng có tiếng vang có người chết.Vụ anh Vương là một điển hình là một vụ cướp trắng trợn và kẻ thua vẫn là người dân ,dù là bộ đội có công , dù là đảng viên đông chí CS sinh ra là cướp :cướp chính quyền còn được huống gì cướp đất , tài sản hay cả mạng sống của người dân ,dù là ai ,nếu có chút phản kháng ,thì chuyen chinh ô sản đè bẹp ngay …Con ong cái kiến …có giá trị gì trong thời buổi “quỷ vương lên làm người !”
-Người chống cộng đứng về phía tên phản động vì mục đích chống cộng ,tuyên truyền chúng minh sự tàn ác vô nhân đạo của CS khi người ta đã chết còn mổ bụng phanh thay một cách dã man hơn như loài cầm thú Nó cộng thêm vào tập hồ sơ dày cộm tội phạm tàn độc ,bằng chứng chứng minh là có thật một loại ác quỷ trần gian :ăn thịt cả con cái của mình .Và CHỈ CÓ VẬY .
Cho nên thật bất ngờ ,gây kinh ngạc sững sờ tên TNT (lui) này lại viết một bài “tưởng niệm ” cái chết của một tên VC bị VC “thanh toán tại …Đồng Tâm (Gunfight At The OK Corral.”Đồng Tâm!”)
Có cần phải lập bàn thờ cho một tên CS không những là TNT(lui)mà cả những tên tên tư xung là QG/TNCS chống cộng ? Phong “anh hùng “ cho tên CS đã chết(chống đảng vì quyền lợi của minh .Khác gì (nhắc lại ) hàng ngàn vụ cướp đất khác cùng thời điểm (vườn rau Lộc Hưng ,Thủ Thiêm Những người còn sống hay đã chết của những biến cố này,nay ở (hay phiêu bạt )nơi đâu ? Ngỡ bài này, là của MV Trang P Đ Trọng ,hay là HN Chênh ,người làm báo nổ nhất qua Mỹ Thảo luận tự do dân chủ với những thằng cs ở Mỹ ,đem về 01 vali đô la và CA phi trường sợ nể quá vì quen với thủ FUCK? Nhưng Trang ,kẻ sinh sau 75 bị bắt vì quyên góp phúng điếu tên “anh hùng” CS.là VỢ ,mà KHÔNG nhờ BẠN FUCK can thiệp (Trang đã tự do chưa hay vẫn là “vị sao sáng” trong tù?)
CS giết một tên cs và VNCH chống cộng ,,,vẫn tưởng niêm như tưởng niệm đến cái chết anh hùng khí phách của 7 tướng vnch và quân cán chính miền Nam ? hay nhớ tới vụ VC tàn sát dân miền Nam, MT Huế 68?
TNT (lui) .”bây giờ anh ở đâu?”
Kình
là đãng-viên lâu ,
nên cướp được một số đất
ở
Đồng Tâm.
Không may cho y-ta,
là có tên đãng-viên to-bự hơn Kình nhiều lần,
muốn
làm chủ vùng Đồng Tâm.
Kình
đau-xót vì mất ,
nên
cưỡng lại.
Thế là
bị
giết ngay-tắp-lự.
Vụ Đồng Tâm
chỉ là
tên đãng-viên lớn
giết
tên đãng-viên ,
để cướp đất.
Cướp con-cháu
gặp
cướp-cha-chú
là vậy.
3 dòng thác cách mạng của thằng chó hồ chí minh và đảng cộng sản.
Dòng thứ nhất là cách mạng cướp nước.
Dòng thứ hai là cánh mạng buôn dân Việt.
Dòng thứ ba là bán nước.
Nay có thêm dòng thứ tư là cách mạng tham nhũng, tẩu tán tài sản và cho con cháu định cư tại đất nước đế quốc Mỹ.
Đánh Mỹ rồi lại chạy theo xin ăn phân Mỹ. Thằng chó phét là con cháu cộng sản nòi nằm trong dòng thứ tư. Sủa nữa đi chó phét rồi đảng thưởng cho vài cục phân.
“Đánh Mỹ rồi lại chạy theo xin ăn phân Mỹ”
Đó Phét, thấy nhục chưa ? Đánh Mỹ rồi lại chạy theo xin ăn phân Mỹ chỉ mang cái kiếp Nhục, nhục nữa, nhục mãi thui . Với điều kiện tụi bay biết nhục . Không biết thì không sao
Forgive them, Father, for them know not what them do . Tụi nó mà biết thì đã chết liền gòi . Bất chiến tự nhiên thành . Dân VNCH chỉ chờ cho tụi nó biết mà chít hết đi
Chuyện lão kềnh, Đổi Mới nó chớ, lâu lắm rùi mới thấy 1 đảng viên đền mạng . Keep it comin
Chỉ có Phạm Đoan Trang, Huỳnh Tấn Mẫm … and the likes mới nhảy chồm chồm lên vì cái chết của 1 thằng đảng viên gần 6 bó tuổi Đảng . Ai bức xúc, Feel free to join that mofo club.
Tưởng Năng Tiến thì “lạ ở cái thái độ phẫn uất của nhà văn Nguyên Ngọc, khi nghe ông gào thét: “Vụ án Đồng Tâm là một tội ác trời không dung đất không tha.”
Tớ thì lạ vì Tưởng Năng Tiến viết được cái khốn nạn này
“Với cá nhân tôi, ông là người hoàn toàn đặc biệt và ngoại lệ: một nhà văn lớn được rất nhiều bạn đồng nghiệp/ bạn đọc nể trọng và ái mộ về tài năng cũng như tư cách”
Tớ aint “bạn đọc” của ông nội mịa rượt này . Tuy vậy, tớ hổng phải “thù đọc” của Nguyên Ngọc, tớ chỉ simply dont give a xít . Tư cách của ổng, well, với nhận định trên của TNT về ổng, tớ xem tư cách của TNT ngang bằng với Nguyên Ngọc, chịu chưa, tự hào chưa khi được so sánh với thần tượng của mềnh ?
it mean sêm xít in my book
Với vụ Ô Lê đình Kình và các con của Ông ( LĐ Công, LĐ Chức ), chúng ta ( những người THỰC SỰ chống cọng ) không nên đặt lòng thương xót, sự CA TỤNG …. KHÔNG ĐÚNG CHỖ.
Đặc biệt Anh PĐ Trọng với những bài viết ( trên DLB, Tiếng Dân… ), với những lời có cánh, ca tụng, tung hê… Ô Kình lên tận mây xanh, coi Ông như ANH HÙNG.
Thực tế, Ô Kình chỉ bảo vệ quyền lợi của Ông, bằng chứng : Trong những vụ tà quyền cướp đất của Anh Đoàn văn Vươn ( tại Cống Rộc ), vụ Thủ Thiêm, vườn rau Lộc Hưng, Tây Nguyên…. Ô Kình và các con của Ông đều CÂM MIỆNG HẾN ( thậm chí còn ra sức ủng hộ tà quyền, vì cả 3 đều là…. đảng viên ).
Chúng ta không được QUÊN câu nói KHỐN NẠN, THỐI THA của Ô Kình : ” CÓ ĐẢNG LÀ CÓ TẤT CẢ ” . Câu này còn NGU XUẨN gấp VẠN lần câu ” CÒN ĐẢNG, CÒN MÌNH ” của bọn Công An.
Trong 1 buổi họp tại nhà Ô Kình, LĐ Công nói : ” Đứa nào nói XẤU Đảng, tao ĐUỔI ra khỏi nhà ” . Thực ra, họ nói SỰ THẬT về sự ăn cướp trắng trợn của tà quyền, chứ không phải NÓI XẤU.
Vụ tà quyền huy động 3.000 CSCĐ tấn công và giết Ô Kình trên giường ngủ là ” CHÓ ĂN CỨT CHÓ “, hoặc là chuyện giữa bọn CẨU TẠP CHỦNG .
LCL
Tử huyệt của chế độ?
Người VN hay nổ. Càng trí thức càng nổ sảng. Cũng có khi do chính VC sắp xếp cho nổ chơi. Ở VN có sự kiện gì liên quan tới VC thì đều được bom cạch cạch là BOM TẤN cả, thí dụ:
Hoa Xuyên Tuyết Bùi Tín => bom tấn
Đêm Giữa Ban Ngày VTH => bom tấn
Đỉnh Cao Chói Lọi DTH => bom tấn
Chuyện Kễ Năm 2000 BT => bom tấn
Bên Thắng Cuộc HĐ => bom tấn
Đèn Cù => bom tấn
Toàn là nổ bom tấn không hà. Nhưng mà VC thì vẫn khỏe re càng ngày càng láu cá hơn nữa mới lạ. Thành ra, không chừng nổ như bom tấn nhưng mà bom gì thì không nói. Chắc là BOM HƠI nín địc quá hén ! Rẹccccccccccc ! Ha ha ha !
TỬ HUYẸT của VIET CỘNG , khà khà khà. Chỉ còn 3 thẩng 19 ngày nửa là đúng 48 năm ngày mà NGUY SAI GÒN quăng súng liệng đạn, tháo giày lột vớ, cởi áo tuọt quần, quen cha bỏ mẹ, quên ông bỏ bà, thừa chết thiếu sống, vô hồn kỳ trận,kkakkakakkak.
Sao lâu vậy thiến heo, chưản bị chi mà lâu rứa, 48 năm duọc mấy sư đoàn, máy quân đoàn, bao nhieu tay súng rồi mà chua chịu về lấy lại SAI GON , HÒN DÁI VIẺN ĐÔNG, kakakkkakakakak.
Đánh đấm như Kặc chó mà mồm cứ ngoác ra noi’ phét. Chạy như chó đạp lửa mà cứ nói chuyện trên trời duoi đất.
Tử huyệt vói huyệt tử , Viet cộng chết đâu thì chưa thấy chứ đám Tàn Dư COCK cắn 3/// thì ngày một teo tóp vì đi đoàn tụ vói DIỆM THẸO gần hết rồi , kekekekekkekek.
Dog ho chi minh
Dmcs
Come on, dog phe’t fight with me
Your mother is cacx
Giai đoạn 1 : Từ ngày 2 tháng 4 đến ngày 15 tháng 4 năm 1984
Giai đoạn 2 : Từ ngày 2 tháng 6 đến ngày 10 tháng 7 năm 1984
Giai đoạn 3 : Từ ngày 12 tháng 7 đến ngày 14 tháng 7 năm 1984
Trận chiến kết thúc vào ngày 14 tháng 7 năm 1984 bằng một trận đánh cảm tử xáp lá cà (bạch binh chiến) của các binh sĩ Việt Nam. Phía Trung Quốc đã phản công bằng pháo binh và hỏa lực mạnh để tử thủ Lão Sơn. Sau trận chiến này, với số thương vong quá lớn, quân đội VN đã hoàn toàn bỏ cuộc. Lãnh thổ Việt Nam đã mất vùng núi Đất (Lão Sơn) vào tay Trung Quốc từ đó. Sau hiệp định hoạch định biên giới Việt Trung thì 2 vùng núi này chính thức trở thành lãnh thổ của Trung Quốc.
Dmcs
Cộng sản Việt Nam bị cộng sản tàu oánh cho tan tành
“SAI GON , HÒN DÁI VIẺN ĐÔNG”
Không đúng . Sau khi Saigon được đổi tên thành Thành Phố Hồ Chí Minh theo kiến nghị của đồng chí Bác sĩ Trần Hữu Nghiệp, cha đẻ của đồng chí tiến sĩ Trần Hữu Dũng, Saigon, từ vị thế của HÒN DÁI VIỄN ĐÔNG, đã trở thành CÁI LON VIỄN ĐÔNG . Khách du lịch tới Tp Hồ Chí Minh chỉ có 1 mục đích là ngoáy nó . Chỉ tội nghiệp không có những người như Đỗ Minh Tuấn làm ca-pốt cho họ
Trích : ” Nhưng mà VC thì vẫn khỏe re ”
Giống hệt như chuyện MN thất thủ, bọn lưu manh, vô học không những khỏe re, mà bọn chúng vẫn ung dung, rung đùi… cai trị, có nhiều nguyên do :
1- Những T/giả, mà sách của họ, bạn gọi là ” Bom tấn “, đều là Cháu ngoan của Bác, mà cái xác Thối Tha của hắn, lại là BỆ ĐỠ VỮNG CHẮC cho tà quyền cs.
2- Tiền của đám Hồ kiều gởi về VN hằng năm khoảng 18 tỷ USD, còn tiền bọn này mang về VN ăn chơi trác táng là rất nhiều, không thể nào biết được.
3- Muốn đánh sập tà quyền cs, trước tiên phải phá tan Bệ đỡ hcm. Nhưng có điều ĐÁNG CHỬI, là trên Mặt trận tuyên truyền ( tức các Diễn đàn chống cọng ) hiện nay, những nhà ” Đấu Tranh “( đa số là T/giả bài chủ ) lại một mực TÔN KÍNH gọi hắn là Ông Hồ, CT HCM, Hồ chủ tịch.
Nếu là những T/giả ” vô danh tiểu tốt “, hoặc thân cọng, thì có thể hiểu được, đàng này, là 1 Nhà văn rất nổi tiếng, là Đại Úy Nhảy Dù Phan Nhật Nam ( PNN ).
PNN vừa viết 1 bài chủ ” Em bé VN, bây giờ ở đâu ? ” đăng trên DĐ Tự Do ( ngày 9/1/23 ), PNN không biết ngượng tay, ngượng mặt, cung kính gọi Ông Hồ, CT HCM.
Nam từng lết mòn ghế nhà trường VNCH từ lớp 5 ( tức lớp 1 hiện nay ) tới ĐH, nên Nam thừa biết, từ sách Giáo Khoa đến Báo Chí, KHÔNG BAO GIỜ gọi những tên bán nước Trần ích Tắc, Lê chiêu Thống bằng Ông, mà chỉ GỌI TRỖNG.
PNN không những làm hại cho Phong trào chống cọng, mà làm MẤT MẶT BINH CHỦNG NHẢY DÙ. Xin lỗi Nam, không cần là Nhà Văn, hay Đại Úy, mà chỉ là Binh Nhì của Binh Chủng Lừng Danh Nhảy Dù QLVNCH, họ Không Bao Giờ ” Muối Mặt ” gọi tên lưu manh, bán nước hcm bằng Ông, hay Chủ Tịch HCM.
Ngay chuyện tuyên truyền ( tức ngồi gõ phím ) cũng KHÔNG NÊN THÂN, thì làm sao Đấu tranh Trực Diện với csVN ( bắt buộc phải có chuyện này, nếu muốn lật cs ). Nếu chúng ta, sợ mất lòng,không dám lên tiếng, cứ làm ngơ trước những chuyện trái khoáy, thì bọn lưu manh, vô học cs MUÔN NĂM TRƯỜNG TRỊ.
LCL
Thật ra, trong bài viết, ô. PNN viết “ông Hồ” là ông tự trọng và tôn trọng độc giả, chứ không phải ông kính trọng gì “ông Hồ”. Mỗi bài viết đều hướng đến một số độc giả và vì vậy ngôn từ, cách viết có khác nhau.