Tôi quen Đinh Quang Anh Thái đã lâu, lâu tới cỡ không còn biết là mình đã gặp gỡ y vào cái thuở xa xưa nào nữa. Dù không mấy khi có dịp “giao lưu” (hay “tương tác”) nhưng tôi vẫn nghe thằng chả ra rả hàng ngày, về đủ thứ chuyện trên trời/biển – ròng rã suốt từ thế kỷ này, qua đến thế kỷ kia – và hoàn toàn chưa thấy có dấu hiệu gì là gã sẽ (hay sắp) tắt đài trong tương lai gần cả.
Nghề của chàng mà. Tắt tiếng là (dám) treo niêu luôn, chớ đâu phải chuyện chơi. Chỉ có điều hơi bất ngờ là đương sự không chỉ nói nhiều mà viết cũng nhiều không kém. Hết xuất bản Ký 1, Ký 2, rồi tới Ký 3. Nay mai (không chừng) sẽ có Ký 4 và Ký 5 luôn nữa.
Ký (đéo) gì mà lắm thế?
Muốn biết, đọc thử một đọan (ngăn) ngắn cho vui – nếu rảnh:
“Cuối năm 1984, từ đảo tỵ nạn Galang, tôi ‘chân ướt chân ráo’ đến Mỹ định cư tại Virginia. Chưa được một tháng, hưởng mùa tuyết rơi đầu tiên trong đời, tôi dọn sang miền Nam California kiếm sống bằng nghề đánh cá tại Cảng San Pedro…
Một lần, sau ba tuần lênh đênh sóng nước quay về bến với cá đầy khoang, anh Cường đón tôi, nói, ông Nguyễn Ngọc Bích ở Virginia gọi nhắn tôi gọi lại gấp cho ông.
Giáo sư Nguyễn Ngọc Bích từng du học Mỹ nhiều năm, ông về Việt Nam khoảng 1970 và giữ chức Cục Trưởng Cục Thông Tin Quốc Ngoại thuộc Bộ Dân Vận Chiêu Hồi. Tôi được hân hạnh quen biết và sau trở nên thân tình với ông Bích từ năm tôi 18 tuổi.
Giáo sư Bích nói qua phone, Nghị Hội Toàn Quốc Người Việt sắp họp và ông muốn mời tôi về nhận ‘bó đuốc cách mạng’ do thế hệ đi trước trao lại. Tôi hỏi, ai sẽ trao bó đuốc cho thế hệ chúng tôi.
Ông Bích trả lời: “Ông cựu Đại sứ Bùi Diễm.” Không hiểu tại sao lúc đó tôi buột miệng nói:’Vậy em sẽ không tham dự vì thế hệ ông Diễm chẳng có gì hay ho để trao bó đuốc cách mạng cho bọn em.” (Đinh Quang Anh Thái. “Vĩnh Biệt Bác Bùi Diễm.” Ký 3. Đào Nguyên Dạ Thảo: USA: 2021).
Thế thì hỗn thật và hỗn lắm!
Tôi cũng thế, cũng hỗn láo hết biết luôn.
Nghị Hội Toàn Quốc Người Việt khai mạc vào năm 1986, với chủ đề Trao Bó Đuốc Cho Thế Hệ Mai Sau. Dù chả được ai mời mọc chi cả (chỉ “nghe hơi nồi chõ” thôi) nhưng tôi cũng tương luôn một câu, còn hỗn hào hơn nữa, trên mặt báo: “Làm gì có đuốc mà trao”!
Nhiều thập niên sau, Thái vẫn cứ áy náy mãi về ngôn từ bất nhã và thái độ bất kính của mình:
“Mãi tới nay, tôi vẫn vô cùng ân hận vì đã buông ra một câu xấc xược như thế với cụ Bùi Diễm và những người thuộc thế hệ cụ. Sau này nhìn lại ngày tháng đó, tôi hiểu tại sao mình hỗn láo như vậy …: Chỉ vì cá nhân tôi – và tôi tin là nhiều người thuộc thế hệ chúng tôi – ít hiểu biết về những đóng góp của thế hệ cha chú trong công cuộc mưu tìm độc lập, hạnh phúc, ấm no cho con người và đất nước Việt Nam suốt thế kỷ qua”. (S.đ.d. tr. 26).
Tôi cũng vậy. Cũng “ân hận” mãi về những câu chữ mất dậy mà mình đã viết, khi còn trẻ người non dạ!
Đúng như Thái nói: “Nhiều người thuộc thế hệ chúng tôi ít hiểu biết về những đóng góp của thế hệ cha chú trong công cuộc mưu tìm độc lập, hạnh phúc, ấm no cho con người và đất nước Việt Nam suốt thế kỷ qua.”
Chớ dễ gì mà biết được chớ. Cha chú của chúng tôi đã “biến mất” hết trơn mà. Người tuẫn tiết (*) kẻ lao tù và không ít vị đã bỏ mạng vì tra khảo, hay kiệt lực, trong ngục thất.
Cho đến nay thì cái chết của nhà thơ Vũ Hoàng Chương, nhà văn Nguyễn Mạnh Côn, thượng tọa Thích Thiện Minh, bác sỹ Phan Huy Quát, sử gia Phạm Văn Sơn, dân biểu Đặng Văn Tiếp, học giả Hồ Hữu Tường, luật sư Trần Văn Tuyên, linh mục Nguyễn Văn Vàng, linh mục Nguyễn Văn Vinh, giáo sư Nguyễn Duy Xuân … (và những đòn thù thâm độc mà họ nhận lãnh trong những năm tháng lao tù) vẫn chưa được hoàn toàn bạch hóa.
Tuy nhiên, rất nhiều “cái chết mờ ám, bất đắc kỳ tử” (hồi giữa thế kỷ trước) thì đã tỏ tường khá lâu rồi.
“Những người bị giết đều là những tinh hoa, là danh sĩ đạo cao đức trọng, yêu nước thương dân, có thành tựu văn hóa sáng giá cống hiến cho nền văn hiến nước nhà. Họ chết mỗi người mỗi cách đau xót và hàm oan:
Nhà văn Lan Khai bị xô xuống vực, văn hào Ngô Tất Tố bị bức cho treo cổ tự vẫn, Khái Hưng bị bỏ rọ trắn sông, Phạm Quỳnh đối thủ đáng gờm của thực dân Pháp bị xử tử, Tạ Thu Thâu nhà yêu nước lớn bị tử bắn; nàng thơ nữ sĩ Thu Hồng bị bắn lén từ sau lưng; Nhượng Tống dịch giả tài hoa số 1 bị ám sát; Dương Quảng Hàm vị giáo sư đáng kính ra khỏi nhà đi mãi không về; vị bồ tát Thiều Chửu bị bức hại nhảy xuống sông tự tận”. Thái Doãn Hiểu. “Những Cái Chết Tức Tưởi Của Nhà Văn, Chuyện Bây Giờ Mới Kể”.
Sao “bồ tát Thiều Chửu lại nhẩy xuống sông tự vận” vậy cà?
Tác giả của bài báo thượng dẫn ghi thêm:
“Thiều Chửu (1902–1954) là nhà văn hóa, dịch giả và cư sĩ, học giả Việt Nam, tác giả Hán Việt tự điển và nhiều bộ sách về Phật Giáo nổi tiếng khác… Năm 1946 ông cùng một lớp học tăng ni và một số trẻ mồ côi hội Tế Sinh đi theo kháng chiến chống Pháp, tham gia lao động sản xuất, giáo dục, viết và dịch sách. Ông ba cùng với học sinh vượt qua vô vàn gian khổ duy trì đến cùng trường vừa học vừa làm.
Đội Cải cách ruộng đất … quy ông là địa chủ, vu cáo ông dùng Phật giáo để mê hoặc quần chúng, cộng với sự thương cảm cho nhiều nông dân bị hàm oan trong cải cách ruộng đất ở miền Bắc Việt Nam mà cảm thấy mình bất lực, đêm 15 rạng ngày 16 tháng 6 năm Giáp Ngọ 1954, tức cuối ngày giỗ cha, ông ra thác Huống trên sông Cầu tại xóm Đồng Tâm, xã Vạn Thắng, huyện Phú Bình, tỉnh Thái Nguyên làm lễ Tam Bảo và Thiên địa rồi gieo mình xuống sông.”
Bẩy mươi năm sau, một công dân Việt Nam khác (ông Nguyễn Văn Dũng) lại “gieo mình xuống sông” – theo thông tin của trang Tiếng Dân:
“Nguyễn Văn Dũng, tức Dũng Aduku, đã bị an ninh Phú Thọ bắt cóc từ đêm 22-4-2024 rồi câu lưu, thẩm vấn, đến tối 25-4 thì thả ra. Sáng 27-4, anh Dũng đã rời khỏi nhà, để lại mảnh giấy với dòng chữ: “Mẹ ơi, con xin lỗi. Con ơi, bố xin lỗi”, theo lời của những người thân trong gia đình anh.
Kể từ hôm đó, gia đình và bạn bè anh Dũng, không ai liên lạc được với anh. Đến ngày 8-5-2024, người nhà anh Dũng cho biết, có người đã tìm thấy xác của anh bên bờ sông Hồng. Xác anh đã được UBND xã Châu Sơn vớt lên, mang đi chôn cất.
Anh Dũng ra đi ở tuổi 47, bỏ lại đứa con thơ 6 tuổi, mà anh yêu quý nhất. Không ai biết vì sao Dũng chọn cái chết tức tưởi như thế. Cho đến giờ, những người bạn thân của anh vẫn còn bàng hoàng về sự ra đi của anh.”
Tuy “không ai biết rõ vì sao Dũng chọn cái chết tức tưởi như thế” nhưng có lẽ mọi người đều đồng ý với nhận định của FB Phạm Thanh Nghiên: “Dũng tự vẫn hay bị giết hại, điều này chưa ai dám khẳng định. Nhưng công an CSVN không vô can trong cái chết này, dù trực tiếp hay gián tiếp”.
Những người CSVN không vô can trong bất cứ cái chết oan khuất nào, suốt hai phần ba thế kỷ qua, ở đất nước này. Họ giết người để đoạt quyền bính hay để giữ quyền hành đều cùng một cách tàn bạo như nhau. Phải thêm bao nhiêu cái chết oan khuất nữa thì mới đủ “cấp số” để cuộc cách mạng vô sản có thể hoàn thành ở VN, vào cuối thế kỷ này (sic)!
—————————
(*) Tuẫn tiết là chữ dùng của nhà báo Huy Đức (tác giả Bên Thắng Cuộc) để mô tả cách tự kết liễu đời mình của những vị tướng miền Nam, khi vùng đất này thất thủ. Ông cũng vừa “biến mất” vào hôm 1 tháng 6 năm 2024 vừa qua. Hy vọng, ông sẽ không “tự tử trong đồn công an” như rất nhiều những công dân Việt Nam (không may) khác.
Tất cả những ai đã từng chống Pháp vì bị Hồ Chí Minh và đảng CSVN lừa gạt, còn sống hay đã chết, cũng đều phải ân hận mãi cho đến chết về sự ngây thơ của mình mà đã gián tiếp hay trực tiếp giúp cho bọn chó đẻ Hồ Chí Minh và đảng CSVN nắm quyền. Họ không phải là anh hùng. Chỉ có những người chống Pháp và không theo CSVN, không bị thằng Hồ Bú Cờ….ặc lừa, mới xứng đáng là những anh hùng dân tộc.
Bọn sát nhân Hồ chí Minh, Lê Duẫn xua nhiều trẻ vị thành niên ra trận làm lính đánh thuê cho bọn đế quốc Trung- Xô trong súy đồ nhuộm Đỏ miền Nam . Bạn vào Youtube đánh máy những chữ dưới đây :
“Nam Việt Nam 1967. Quốc tế ngỡ ngàng vì VC toàn con nít !”
Hôm nay tình cờ được xem trên YouTube bài nói chuyện của nhà thơ Phạm Đức Nhì, rất tuyệt vời . Rất tiếc ĐCV không cho gửi link, nhưng các bạn muốn xem thì lên Youtube đánh dòng chữ dưới đây:
“59 Ngày Cùm 2 Chân, 2 Muỗng Cơm, 2 Muỗng Nước Tại Trại Tù A20 – Câu Chuyện của Ông Phạm Đức Nhì “.
Ông Phạm Đức Nhì sinh năm 1952, di cư vào Nam năm 1954. Đậu tú tài Hai, gia nhập binh chủng Nhảy dù, sĩ quan trinh sát thuộc Lữ Đoàn 1 . Sau ngày Mất nước, bị đi tù “cải tạo”. Trong trại tù, ông từng tham gia làm báo chui, tố chức văn nghệ. Từng mấy lần bị CS đày đọa đến nỗi liệt người. Đã có lúc trong 59 ngày ông bị cùm cả hai chân, mỗi ngày ( cũng như khẩu phần của vị chưởng môn võ Vovinam và một sĩ quan Võ bị Đà Lạt bị giam chung) khẩu phần chỉ được có 2 muỗng cơm, và hai muỗng nước, tại Trại tù A20.
Trong thời gian bị liệt, được chuyển sang “bệnh xá” dưỡng thương.
Cuối cùng, được thả năm 1983. Nhưng sang năm 1984, lai bị tù mấy năm chỉ vì một bài thơ chống Cộng làm hồi còn trong nhà tù “cải tạo” .
Đã có những lần mưu toan tìm đường thoát khỏi VN, nhưng không thành. Cuối cùng, cùng vợ cũng vượt biển sang được Hong Kong. Sau khi qua thanh lọc, được chuyển sang Phi luật Tân. Và 14 tháng sau, cùng vợ được qua Mỹ định cư .
Nhà thơ Pham Đức Nhì có trí nhớ rất tốt vẫn còn nhớ những bài thơ chống Cộng mà ông làm hồi còn ở trong tù ngục CS. Ông quả thật có tài làm thơ dễ như trở bàn tay. Và một giọng nói điềm đạm, trầm tĩnh .
Rất hay
Thank you
Các bài thơ như Lá Cờ Chính Nghĩa, Bờ Vẫn Quá Xa quá hay .
Đây là 1 điều tớ thật sự mong mún, Nguyễn Văn Dũng là người Việt phi-Cộng Sản cuối cùng bị thiệt mạng vì nghe lời xúi dại của lũ “Cứu Đảng là cứu nước”
Còn tụi “Cứu Đảng là cứu nước”, Kill’em all, fo all i care
VIETNAMERICA 24/06/2024 at 06:25
Kaka Kaka nhục nhã thằng Tàu chệt muỗi Tàu Thằng Tàu Chệt muỗi Tàu không trả lời được bằng English. Sao ngu vậy con? Con viết comments thì pha English viết bồi, khi Bố viết English thì con lại sủa bằng tiếng việt Kaka nhục
Tao là dư luận viên, trăm còm trăm nick, mày có ngon thì viết còm bằng English tranh luận với tao.
Thằng dog nào giả nicks bố vậy? Mút cc bố đi
Bố không bao giờ viết còm nghe chưa
Bố viết comments
Và còn nhiều điểm khác nữa,
DCV nên áp dụng đăng ký qua diqus …. Com thì không có chuyện giả mạo thế này
Bọn sát nhân? Nếu so sánh với ác quỷ, loại nào ác độc đáng sợ hơn? Trích từ mạng XoaThanTuong:
“Hồ Chí Minh, Lê Duẩn: Hai con quỷ trong lịch sử nhân loại? Mạc Việt Hồng
Để tránh tranh cãi không cần thiết, xin thưa ngay rằng, từ “con quỷ” không phải do chúng tôi tự ý sử dụng và việc tìm ra 2 “con quỷ” này cũng đến một cách hoàn toàn ngẫu nhiên.
Bênh vực
Một bạn đọc với nick Hiếu Nhân -có lẽ thuộc loại “mù” tiếng Anh- đã chuyển đến diễn đàn một link dẫn nhằm mục đích bênh vực cho thần tượng Hồ Chí Minh của mình. Ý kiến mà Hiếu Nhân post dưới bài viết “Ông Ngô Đình Diệm- Chí sĩ và tổng thống” như sau:
“Ai muốn nói gì thì nói, nhưng rõ ràng ông Ngô Đình Diệm không nổi tiếng bằng chủ tịch Hồ Chí Minh vĩ đại và ông Lê Duẩn. Hai người này đã được thế giới quan tâm và đưa vào danh sách vĩ nhân: History’s greatest monsters.
Xin tạm dịch là: Những vĩ nhân thế giới”.
Hiếu Nhân đã “tạm dịch” từ “monsters” thành vĩ nhân!
Theo dõi những trao đổi khác của Hiếu Nhân có thể nhận thấy rằng, quả thực bạn đọc này muốn bênh vực, chứ không phải định ‘chơi xỏ’ thần tượng của mình.
Ở một ý kiến trước đó Hiếu Nhân viết:
“Đúng rồi, UNESCO đã đưa tên tuổi cụ Hồ vào danh sách các vĩ nhân (greatest monsters) thế giới nhân dịp 100 năm sinh nhật của cụ.
Ông Lão Ngoan Đồng nói thì phải có bằng chứng, ông hãy trưng ra chứng cớ cụ Hồ là một thảm hoạ cho dân Việt Nam? Đừng ganh tị và vu oan cho một vĩ nhân như cụ Hồ”.
Ba loại quỷ
Trang mạng kể trên đã chia các nhân vật lịch sử thế giới ra làm 3 loại quái vật tùy theo mức độ tội ác mà họ gây ra cho nhân loại.
– Chịu trách nhiệm về cái chết của ít nhất 20 triệu người: Stalin, Hitler và Mao.
– Chịu trách nhiệm về cái chết của ít nhất một triệu người: Danh sách này có 15 người, trong đó có Hồ Chí Minh, Polpot, Lenin, Kim Nhật Thành, Kim Chính Nhật, Saddam Hussein…
– Chịu trách nhiệm về cái chết của trên 10.000 người: Có 16 nhân vật, trong số đó có cố Tổng bí thư đảng Cộng sản Việt Nam- Lê Duẩn.
Nếu phân theo hình thức phạm tội ác thì có 4 loại: Phát xít, cộng sản, chế độ quân phiệt và chế độ quân chủ. Chủ nghĩa cộng sản góp mặt 12 người.
Các nước “vinh hạnh” có 2 người là Nga (Stalin, Lenin), Việt Nam (Hồ Chí Minh, Lê Duẩn), Bắc Triều Tiên (cha con ông Kim. Số còn lại rơi vào Campuchia, Romania, Nam Tư (cũ), Trung Quốc, Ethiopia và Afghanistan.
Bình chọn
Bình chọn là một hoạt động khá phổ biến của một số trang mạng nước ngoài. Mỗi trang, tùy theo tiêu chí hay quan điểm mà có thể đưa ra những lựa chọn khác nhau.
Trang filibustercartoons.com không cho biết ai hay những ai đã đưa ra sự bình chọn này. Song trang web đã nhiều lần đăng các bình chọn khác như 10 người Canada vĩ đại nhất hay 100 người Mỹ xuất sắc nhất trong đó có những nhân vật như Reagan, Cliton, Luther King, George Washington…
Filibustercartoons không phải là một trang mạng thật tăm tiếng nhưng có số lượng truy cập ở mức trung bình khá. Nó xếp thứ hạng khoảng 204.000 trong số hàng chục triệu trang mạng trên toàn thế giới. Độc giả truy cập Filibustercartoons chủ yếu đến từ Mỹ, Ấn Độ, Canada và Anh.”
Bọn cướp Bắc Công là một lũ mặt mo, đầu trâu, óc chó ! Chế độ sát nhân Cộng Sản đã bị vứt bỏ ngay nơi nó phát sinh và nơi áp dụng nó đầu tiên. Ấy thế mà một tên ngu đần như anh cu Trân Dân Tiên, tức cáo hồ, tức Sinh Coong, tức Tất Thành, tức Chi Ngu, và lũ đồng chí của anh ta, đến nay vẫn ù lì, trơ trẽn, và bịp bợm đội lên đầu cái chủ nghẽo cộng sản chết tiệt !. Chính bọn ác ôn theo cái chủ nghĩa phi lý này, đã là thảm họa cho dân Việt. Con dân Việt ưu tú như bà Phạm Đoan Trang, và bao nhiêu người khác, đáng lẽ đã là những nhân tài dựng xây đất nước, nay chỉ còn là những tù nhân mòn mỏi trong lao tù;. Dù cho sau này có được chúng nó thả ra, thì những tháng năm tươi đẹp và xung mãn của một đời người, cũng đã bị hủy hoại.! Trách sao bà Dương Thu Hương , một ngưòi đã lầm, khi đem tuổi xuân dâng hiến cho sự bịp bợm của cướp bắc cộng, sau đã tỉnh ngộ, và chỉ muốn ỉa vào mặt bọn việt cộng. Trong nỗi căm ghét khôn cùng, bà D.T Hương đã mô tả cái mặt của bọn lãnh đạo cộng sản trông giống như bộ sinh dục của một con ngựa cái già ! Không còn lời lẽ nào để nói lên hết sự khinh miệt và căm ghét của dân Việt đối với bọn Son Of Bitch việt cộng !
“Tôi cũng vậy. Cũng “ân hận” mãi về những câu chữ mất dậy mà mình đã viết, khi còn trẻ người non dạ”
Rất hay . Tới tuổi này mà có viết kiểu mất dạy nữa cũng chả (thèm/cần/thích) biết
“Cha chú của chúng tôi đã “biến mất” hết trơn mà”
No Star Where. Nên học Phạm Thanh Nghiên, bố đẻ mình dẹp bàn thờ Bác Hồ, cô dẹp bố đẻ của mình để nhận bố nuôi . Bố nuôi của cô thì rất kính trọng Bác Hồ . Tưởng Năng Tiến cũng có thỉa học Phạm Thanh Nghiên kiếm cho mình mớ cha chú mới cho đúng tren hôm nay
Bố nuôi của Phạm Thanh Nghiên lên 1 list cha chú, Tưởng Năng Tiến thử xem sao . you already got a decent start bằng mến mộ Nguyên Ngọc
“Nguyễn trọng Vĩnh, Nguyễn Trung, Nguyên Ngọc, Nguyễn Khắc Mai, Chu Hảo, Nguyễn Đình Cống, Nguyễn Đăng Quang, Hoàng Quốc Hải, Tương Lai, Nguyễn Hữu Vinh, Phạm Chi Lan, Nguyên Bình, Nguyễn Đình Bin, Trần Nhương, Tư Thân, Phan Đắc Lữ, Võ Văn Thôn, Phạm Đình Trọng, Phạm Nguyên Trường, Kha Lương Ngãi, Nguyễn Kim Chi…”
Có cả nhà báo tận tụy, aka đại tá công an hoạt động hải ngoại nữa lun, holy xít!
Nhớ, hỗn hào với ai khác còn có thể tha thứ được, chớ hỗn hào với những cha chú này … Now that methink of it, Tưởng Năng Tiến có thể nhận lá cờ từ họ lém lém lun . Hy vọng ông hổng có mắc tật hỗn hào khi được họ trao cho lá cờ Tổ quốc
* montaukmosquito 20/06/2024 at 17:28
* Anh ra đi, nơi này vẫn thía
* VIETNAMERICA 20/06/2024 at 19:02 Anh ra đi, nơi này vẫn thế Có thằng chệt vẫn hay sủa bậy
* Choi Chung Lon 21/06/2024 at 03:29 Ừ vẫn thế,vẫn có những thằng khốn nạn như thằng muỗi đỏ nằm vùng tại Mĩ chuyên châm chích những ai dám động tới thằng già Hồ hoặc cái đảng ăn cướp ăn hại đái nát của hắn …