Một tờ báo hay một ngàn tờ báo đều là của đảng cộng sản, đều là công cụ tuyên truyền của đảng, đồng thời là công cụ trấn áp để bảo vệ đảng như bao nhiêu công cụ bạo lực khác của đảng.
Nhiều người sẽ cho tui quá khích khi nêu lên ý kiến nầy, nhưng thực tế là vậy.
Trước khi đưa bà Cát Hạnh Long ra giết thì có bài báo “Địa chủ ác ghê” của tác giả CB đăng lên báo đảng dựng ra hàng loạt chi tiết sai trái gán lên bà nầy. Trước khi đào tận gốc trốc tận rễ trí phú địa hào thì hàng loạt bài báo trên nhiều tờ báo của đảng lên tiếng bôi nhọ và trấn áp trí thức, địa chủ, phú nông…
Trước khi bỏ tù hàng loạt những học giả, triết gia, nhà văn, nhà báo phản tỉnh qua Nhân Văn Giai Phẩm đã có hàng loạt tờ báo của đàng đăng bài ngậm máu phun người để tạo dư luận.
Đó là chuyện xưa, kể ra tội ác của báo đảng không làm sao hết.
Còn chuyện nay, gần 1000 tờ báo, có tờ nào đăng đúng sự thật về chuyện nổi dậy đòi công lý của nông dân Thái Bình? Nổi dậy của đồng bào Tây Nguyên?
Có tờ báo nào thông tin đầy đủ và trung thực về hàng loạt cuộc biểu tình của người dân phản đối tàu cộng lập thành phố Tam Sa, ức hiếp ngư dân trên biển, cắt cáp tàu thăm dò, đưa dàn khoan vào lãnh hải VN.
Có tờ báo nào thông tin trung thực về hàng loạt cuộc biểu tình của người dân phản đối Formosa gây chết biển, phản đối luật đặc khu, luật an ninh mạng…
Có tờ báo nào thông tin về những người đi biểu tình yêu nước bị bắt tù, bị đánh đập, bị hành hạ tàn nhẫn trong đồn công an.
Có tờ báo nào đưa tin hàng loạt nhà riêng của những người hoạt động xã hội dân sự hợp pháp bị canh gác ngày đêm, bị ném đá và chất bẩn vào nhà, bị xịt sơn vào cửa, bị khóa cửa ngoài và xịt keo vào ổ khóa…
Có tờ báo nào đưa tin nhiều người đấu tranh cho nhân quyền và hoạt động xã hội dân sự bị côn đồ giả danh đánh đập gây ra thương tích nghiêm trọng nhưng không bao giờ công an điều tra ra thủ phạm.
Vụ cướp nhà đất trắng trợn ở Thủ Thiêm xảy ra hơn 20 năm qua, nhưng có tờ báo nào dám đăng bài phản ảnh, dám đứng về phía dân oan để lên tiếng ngay từ ban đầu, để đến tận ngày hôm nay vì nội bộ đảng muốn thanh trừng nhau xì thông tin ra mới a dua vào viết, rồi sau đó đảng bảo im, đều đồng loạt im.
Có tờ báo nào tường thuật trung thực và đầy đủ các phiên tòa xét xử những nhà hoạt động xã hội dân sư, những người đấu tranh cho dân chủ nhân quyền ôn hòa như Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Công Định, Nguyễn Tiến Trung, Lê Thăng Long, Nguyễn Văn Hải, Nguyễn Hữu Vinh, Lê Thị Công Nhân, Nguyễn Xuân Nghĩa, Phạm Thanh Nghiên, Trần Đức Thạch, Trần Thị Nga, Như Quỳnh, Bùi Hằng, nhóm thanh niên công giáo, Đỗ Thị Minh Hạnh, Đoàn Huy Chương, Nguyễn Hoàng Quốc Hùng, Việt Khang, Trần Vũ Anh Bình, Hội Anh em Dân chủ…
Có tờ báo nào đứng về phía hàng vạn dân oan mất đất đang lê la đòi hỏi công lý suốt mấy chục năm qua.
Ngày trước báo chí của đảng chỉ có vài cơ quan như báo nhân dân, đài phát thanh, đài truyền hình, thêm vài tờ của các đoàn thể quan trọng của đảng như công đoàn, đoàn thanh niên, hội nhà văn, hội phụ nữ, thêm vài tờ của các bộ quan trọng như quốc phòng, công an… và sau đó là báo đài địa phương thuộc các đảng bộ tỉnh thành.
Sau nầy vì hội nhập, vì mở cửa làm ăn với thế giới và quan trọng là vì cam kết với các tổ chức quốc tế khi tham gia, nên đảng làm ra vẻ có tự do báo chí cho phép nhiều cơ quan và đoàn thề khác,cũng của đảng ra báo ào ạt. Gần 1000 cơ quan báo đài của đảng xuất hiện vào thời điềm nầy. Đây là một động thái đánh lừa quốc tế khi cho đó là tự do báo chí.
Cả ngàn báo đài đó, cũng có một số tờ làm được, tự nuôi sống và đóng thuế, còn lại hầu hết sống bằng tiền ngân sách hoặc hoạt động bát nháo để kiếm ăn
Cả ngàn tờ báo đó có hình thức khác nhau, trình độ khác nhau, cung bậc hoạt động khác nhau, cung cách kiếm tiền khác nhau, nhưng tất cả đều giống nhau ở một điểm là luôn luôn tuân thủ đường lối chủ trương của đảng, nói theo ý đảng, đăng bài có lợi cho đảng (chứ không phải có lợi cho dân). Đảng ra lệnh tung hô ai thì đồng loạt tung hô lên trời, đảng ra lệnh trấn áp ai thì đồng loạt vùi dập kẻ đó xuống tận bùn đen.
Nhiều kẻ tự hào báo chí cũng góp phần chống tham nhũng. Tui cam đoan chưa hề có tờ báo nào tự mình cho phóng viên đi điều tra khám phá ra những vụ tiêu cực dù rất nhỏ, đừng nói là những vụ to tát. Quyền tiếp cận hồ sơ, nhà báo không bao giờ có thì làm sao tự phanh phui ra tham nhũng.
Cũng có nhiều phóng viên nhiệt tình tự điều tra ra các vụ tiêu cực theo tố giác của người dân, nhưng phần lớn những bài viết đó không được đăng, thậm chí có phóng viên còn bị kỷ luật đuổi ra khỏi báo.
Hầu hết những vụ việc đều do thanh tra, công an, viện kiểm sát, tòa án cung cấp sau khi đã xử lý hoặc đang quá trình xừ lý. Có những vụ việc, công an không xử lý được, đưa thông tin một chiều ra báo chí, mượn dư luận gây áp lực để dễ làm án. Có những vụ việc do nội bộ đấu đá, phe nầy xì thông tin ra để nhờ báo chí hạ bệ phe kia.
Có những vụ án lớn gây chấn động một thời, tưởng rằng do báo chí dũng cảm điều tra ra, dũng cảm viết bài nhiều kỳ đấu tới cùng, thực chất là do phe ông A muốn đấu đá dành ghế với phe ông B nên xì thông tin ra, vài tờ báo cơ hội ngửi hơi thấy phe ông A sắp thắng nên nhào vào kiếm lợi. Nửa chứng cuộc chơi, hai phe A và B thỏa hiệp, báo chí việt vị.
Nếu thực sự báo chí có khả năng đánh tham nhũng thì tại sao hàng loạt vụ việc động trời như Vinalines, Vinashin, dầu khí, than, điện, ngân hàng…diễn ra sai phạm hàng chục năm qua với số tiền tổn thất lên hàng ngàn tỉ đồng không thấy tờ báo nào đả động đến, để đến sau nầy, khi có kết luận thanh tra hay sau khi có ý “đốt lò” mới vùng lên té nước theo mưa.
Nhiều người vẫn còn ảo tưởng vào tờ báo nầy, tờ báo kia rồi tiếc rẻ vì sao đảng lại quy hoạch dẹp nhiều báo đi.
Xin nhớ, tất cả đều là báo của đảng, đều là công cụ của đảng, đến lúc đảng thấy không cần số lượng nhiều nữa thì đảng dẹp bớt đi, có vậy thôi.
Việc có nhiều báo đảng hay có ít báo đảng không ảnh hưởng gì đến quyền tự do báo chí và tự do ngôn luận của người dân vốn luôn bị đảng đè chặt. Đảng không bao giờ cho người dân tự do ra báo như hiến pháp quy định.
Tuy nhiên người dân có cách của mình, đó là hệ thống báo lề dân, là blog, là youtube, là facebook. là twitter, là vô vàn các trang mạng xã hội khác.
Chính nhờ vào hệ thống báo lề dân nầy mà tiếng nói người dân được vang lên ở mọi diễn đàn, số phận từng người dân được nhắc đến, và quan trọng hơn cả xã hội đang thay đổi hàng ngày, đang được điều chỉnh dần theo hướng tích cực.
Chúng ta là người dân hãy lo cho sự phát triển của báo lề dân, còn báo lề đảng, kệ họ.
Huỳnh Ngọc Chênh (Facebook)
Một tờ báo hay một ngàn tờ báo đều là của đảng cộng sản, đều là công cụ tuyên truyền của đảng, đồng thời là công cụ trấn áp để bảo vệ đảng như bao nhiêu công cụ bạo lực khác của đảng.
Tui thích đoạn này. Không có quá khích gì cả. Đó là sự thật.
Cần chứng minh?
Vào lúc mới chiếm được miền nam, một ngàn tờ báo và tất cả các đài phát thanh, đài truyền hình đều đăng tin tổng thống Nguyễn văn Thiệu ôm 16 tấn vàng bỏ trốn.
Giờ thấy thế nào? Bọn chúng lờ đi như chưa từng tuyên bố như thế.
Quả nhiên nói láo như vẹm
Rất đúng báo chí nói riêng va các công cụ truyền thông khác trong thiên đường xờ hờ cờ nờ chỉ để dùng tạo dư luận có lợi cho đảng xê ét.
Như tôi có trình bày trước đây về kế hoạch trụy lạc hóa sinh viên của họ nhà vẹm, bọn chúng đã dùng tối đa các công cụ truyền thông để đầu độc giới trẻ. Tôi không biết các bạn cho là chuyện không đáng nói tới.
Tôi xin trình bày sự cấp bách của vấn đề như sau:
1. Qua 44 năm, bạn có thể thấy sự vô cảm độc ác của những kẻ lớn lên từ sau 1975.
https://m.youtube.com/watch?v=btHlcd8SVKM#dialog
Bọn vẹm hạ lệnh tàn độc nhưng bạn có thấy là tại sao lại có người thực hiện lệnh đó.
https://m.youtube.com/watch?v=qjvEckpnfDs
Như vậy qua 44 năm tôi nhận thấy đã có khoản 40 đến 45% dân số đã bị đen hóa thành những kẻ mất hết nhân tính.
Vậy nếu ngay bây giờ người quốc nội đứng lên lật đổ cộng sản, thì chỉ là tầm 30% của những người còn nhân tính. Có nghĩa 1/3 của 55% còn lại. Các bạn có thấy lực lượng chênh lệch về quân số. Còn vũ khí, thuốc men. … thì khỏi bàn nhé.
Và đây là vấn đề then chốt: các bạn cứ để thời gian trôi. Thì số lượng kẻ mất nhân tính tăng lên, số lượng người muốn lật đổ cộng sản giảm dần. Đó là việc cấp bách số một mà tôi muốn nhắc đến.
2. Giả sử như ngay hôm nay chúng ta đánh thắng cộng sản và giành lại được đất nước. Chúng ta sẽ phải xây dựng lại đất nước dựa trên 55% số người dân chưa bị đen hóa. Chúng ta không thể dùng những kẻ đã mất hết nhân tính thẳng tay giết hại đồng bào.
Và vấn đề thứ nhì nảy sinh: số người chúng ta có thể xây dựng lại quê hương sẽ phải nuôi đám cộng sản. Vì chúng ta không thể đem bọn chúng ra giết hết.
Thế nếu các bạn chần chờ thêm thời gian, số người xây dựng đất nước ít đi. Lũ ăn hại tăng lên. Chánh quyền mới sẽ nhận sự bất mãn từ chính những người ủng hộ. Vì đã bắt họ nuôi đám cộng phỉ. Cộng với sự chống đối sẳn có từ đám cộng phỉ sẽ dẫn đến việc chánh quyền mà chúng ta đổ máu xương ra giành lấy sẽ nhận sự bất mãn từ cả hai phía. Liệu chánh quyền đó có tồn tại.
3. Và khi bạn cứ lần lữa đến môt lúc nào đó mà 90% dân tộc bị đen hóa. Lúc đó, bọn chóp bu việt cộng và tay sai đã ra nước ngoài sinh sống cả. Bọn vẹm sẳn sàng bỏ nước Việt Nam lại cho VNCH. Nhưng chúng ta sẽ làm gì với một đất nước có 90% là tội phạm? Bạn có dám bắn hết 90% dân số nước VN hay không?
…..
Cá nhân tôi nhận thấy mối họa việt cộng nó to lớn gấp mấy lần mối họa tàu cộng. Còn các bạn có ý kiến thế nào?
Tôi biết cái đám thờ ơ hải ngoại thì không bao giờ vào xem đến bình luận này của tôi. Tôi chỉ hy vọng những người có lòng tìm đến những kẻ “cơm áo co vòi lại” mà nói cho người ta hiểu. Các bạn làm một lần vì quê hương cờ vàng, vì đất mẹ Việt Nam cần việc làm đó.
Xin các bạn một lần vì quê hương mà hành động.
Ở các nước khác, báo chí là để phục vụ xã hội , đất nước và phóng viên , nhà báo có nhiệm vụ trung thực phản ảnh các vấn đề xã hội, kể cả các vấn đề về chính trị để làm cho xã hội đất nước tốt lên, chứ không phải để cho đảng cầm quyền tốt lên.Tại VN, do cộng sản độc quyền toàn trị nên báo chí phải phục vụ và tuyên truyền cho đường lối của đảng. Do vậy các phóng viên nhà báo dẩu có lòng trung thực nhưng dù muốn dù không phải uốn cong ngòi bút nịnh nọt chế độ( mặc dù rõ là chế độ chả có gì để nịnh nọt , chỉ xứng với việc phải bị giật sập!) nếu muốn làm báo vì yêu nghề hay vì kiếm cơm, hoặc chí ít không viết cái gì có hại cho chế độ.Vừa qua có một số nhà báo đã phải trả giá( bị đuổi hay bị tù) chẳng qua họ viết đụng chạm phơn phớt điều gì đó, chứ không hẳn họ viết trực diện vào sự sai trái của chế độ mà rõ ai cũng thấy cũng biết và đòi loại bỏ nó.Suy cho cùng dẩu họ có viết thì cũng không tổng biên tập nào dám đăng do sợ bị mất chức và đi tù.Do vậy một số nhà báo chọn tự ra khỏi nghề để có thể thật sự tự dũng cảm viết đúng theo chức năng .Họ thật sự đáng được ngưỡng mộ.
Ở chế độ cộng sản không có tự do báo chí bởi báo chí là công cụ phục vụ cho đảng .Cho nên các phóng viên nhà báo,cho dù ở mảng gì ,ở cấp bậc gì đều cam phận làm bồi bút để đổi lấy miếng cơm manh áo.Cho nên khó có chuyện một tổng biên tập ,vì dũng cảm và nhận thức,cho ra hàng ngàn số báo với nội dung,”Cộng sản tụi bay xạo láo,làm khổ dân ,phá banh ta lông đất nước 70,80 năm qua như thế là đủ rồi,hãy trở về tính người một chút” để rồi vô tù.Họ chỉ có thể là nhà báo thật sự khi ra khỏi tờ báo của nhà nước !