Ngày 4, tháng 7, năm 1776 – Một quốc gia mới ra đời.
Bản Tuyên Ngôn Độc Lập khắc cốt, đi trước thời đại, vang vọng khắp thế giới: “Chúng ta khẳng định chân lý tự nhiên rằng mọi người sinh ra đều bình đẳng, rằng tạo hóa đã ban cho họ những quyền tất yếu và bất khả xâm phạm, trong đó có quyền sống, quyền tự do và mưu cầu hạnh phúc”.
Thấm thoát 244 năm trôi qua, bao nhiêu thăng trầm. Ngay cả lúc đất nước mong manh nhất là cuộc nội chiến Mỹ với 618,222 người chết, bản Tuyên Ngôn Độc Lập và Hiến Pháp Hoa Kỳ vẫn đứng vững trước thử thách của thời gian, để làm nền tảng cho chẳng những nước Mỹ, mà cả thế giới tự do, và niềm hy vọng cho tất cả những ai khát khao tự do, dân chủ.
Tôi đến New York vào mùa Thu lá trở màu năm 1981, khi đã là một thanh niên 19 tuổi. Một người tị nạn tay trắng, trình độ chập chững trung học, bỏ đã lâu, tiếng Anh vài chữ. Nước Mỹ bao dung đã nâng đỡ tôi, tạo điều kiện cho tôi trải qua hai năm trung học, đại học, rồi thạc sĩ. Cho tôi cả một tương lai, và một gia đình trọn vẹn. Văng vẳng tiếng người bạn: “Nếu mày ở Việt Nam thì trình độ mày chỉ có chạy xe ôm”.
Không riêng tôi, bao trăm ngàn người Việt đã được cho cơ hội để học hành, làm việc và xây dựng sự nghiệp trên mảnh đất đầy cơ hội này.
Chúng tôi chăm chỉ làm ăn. Làm thân cây mắm và cây đước bồi đắp cho thế hệ tương lai. Bây giờ, thế hệ trẻ đã đạt được thành công rực rỡ trên hầu hết các ngành nghề khác nhau: thương mại, tài chính, nghệ thuật, báo chí, chính trị, luật pháp, y khoa, kỹ thuật, khoa học, quân sự, giáo dục, v.v. Và cứ như thế, thế hệ kế tới lại nối tiếp.
Kinh tế nước Mỹ là đầu tàu của cả thế giới. Năm 1947, khi Chiến tranh Lạnh bắt đầu, tổng sản lượng của Mỹ là 2 ngàn tỉ Đô la.
Năm 2019, tổng sản lượng của Mỹ đã tăng gần 20 ngàn tỉ. Chỉ riêng California tiểu bang tôi ở, tổng sản lượng 2019 là 3200 tỉ. Nếu là một nước riêng, California chỉ sau Mỹ, Trung Quốc, Nhật, và Đức. Quận hạt Orange County với 3.3 triệu dân, nơi tôi ở, có tổng sản lượng là 271 tỉ, so với tổng sản lượng của Việt Nam năm 2019 đạt 266 tỉ.
Sức làm ra tiền khủng khiếp cho tất cả mọi người, trong xã hội Mỹ pháp quyền và sáng tạo, đã thu hút hầu hết các chất xám khắp thế giới, để giúp cho người dân thêm cuộc sống địa đàng. Một ví dụ: Khoảng 15% thu nhập hàng tháng, $600-$750 Đô la, của một gia đình Việt trung bình 4 người ở Mỹ cho đồ ăn có chất lượng hàng ngày.
Khi mới đến nước Mỹ, hay Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ, tôi được nghe đất nước này là một “melting pot”, nồi soup chan hòa.
Tất cả các dân tộc không phân biệt, sẽ được trộn lẫn để cùng một tiếng nói, tư tưởng, đồng lòng.
Nhưng dần dần, tôi nhận ra ý tưởng là như thế, nhưng nước Mỹ thực ra là một dĩa rau salad, với rất nhiều kiểu nước chấm. Đôi khi chỏi nhau vì sắc tộc, văn hóa, tư duy, thế hệ, và quyền lợi. Mặc dù sau cùng, hầu hết đều ăn được phần của mình một cách ngon lành.
Nước Mỹ có hai khối chính: Khối bảo thủ và khối cấp tiến. Một phần đã quen cách sống truyền thống, không muốn thay đổi, nhất là khi sự thay đổi có thể khiến niềm tin, kinh tế, công ăn việc làm của họ bị xáo trộn.
Nhưng thế hệ mới và những người cấp tiến lại muốn hướng tới thay đổi. Đó là định nghĩa đối lập của đảng Cộng Hòa và đảng Dân Chủ. Hai thế lực giằng co. Và cứ thế, con thuyền Hoa Kỳ cứ dích dắc đi tới.
Thủ Tướng huyền thoại Anh Quốc Winston Churchill từng nói: “Dân Chủ là kiểu mẫu tệ nhất của quản lý đất nước, ngoại trừ tất cả những kiểu mẫu khác ( democracy is the worst form of government except all those other forms). Rõ ràng một nước Mỹ hoàn hảo còn xa lắm, nhưng đất nước này đã mang đến cho tôi và những người thân yêu của tôi tất cả những gì chúng tôi cần.
Nhìn lại chính trường Mỹ trong vài năm qua, tôi nhận thức rằng, nền tảng của nước Mỹ dân chủ hóa ra mong manh và có thể bị xô đổ.
Tôi nghiệm ra một điều: thực ra không phải chỉ nhờ bản Tuyên Ngôn Độc Lập hay Hiến Pháp Hoa Kỳ mà nước Mỹ hùng mạnh đến ngày hôm nay.
Cái chính làm nó hùng mạnh là vì những công dân Mỹ chân chính. Những người được giáo dục, có văn hóa, có tư cách, và yêu chuộng tự do đã gìn giữ hệ thống pháp quyền không bị lung lay vì quyền lợi riêng tư. Nước Mỹ sản sinh ra rất nhiều người như thế. Họ dám bỏ cả sự nghiệp tương lai để bảo vệ tiếng nói trung thực của họ, để bảo vệ đất nước và nền tảng hiến pháp thấm nhuần trong máu thịt của họ.
Năm 2020 là một năm đầy biến động chưa từng thấy trong gần 40 năm tôi sống ở Mỹ. Từ luận tội tổng thống, một việc vốn chỉ xảy ra ba lần trong lịch sử Mỹ. Một cơn đại dịch trăm năm mới có một lần, đến ngày hôm nay vẫn còn tăng. Dẫn đến thất nghiệp chưa từng thấy từ thời Đại Suy Thoái, 1930. Châu Âu lần đầu tiên trong lịch sử cấm cửa dân Mỹ vào. Rồi nổi loạn đòi hỏi nhân quyền cho người da đen khắp nơi chưa từng có. Nguyên nhân cho các biến động này là sự chia rẽ trầm trọng của người dân.
Niềm tin vào sự liêm chính của các đảng phái đối đầu hầu như không có. Tin tức giả lan tràn chưa từng thấy trên mạng xã hội, được chia sẻ, phát tán vô tội vạ, không kiểm chứng, không trách nhiệm. Người nhận tin tức giả hay không, hợp mắt, khoái tai củng cố thêm cho niềm tin của họ.
Nhìn vào căng thẳng tình hình hiện nay, tôi cảm thấy xã hội gần như muốn đổ bể. Tôi cảm thông cho những người có định kiến ở các khía cạnh khác nhau, theo tầm nhìn và kinh nghiệm cá nhân của họ. Trong gần 40 năm ở Mỹ, tôi chưa bao giờ cảm thấy lo âu như ngày hôm nay. Đất nước Mỹ mà tôi biết, dường như có thể thay đổi hoàn toàn trong những năm tháng tới.
Nhưng, dựa trên lịch sử nước Mỹ thăng trầm trong suốt 244 năm qua, tôi vẫn có niềm tin. Cuộc kháng chiến giành Độc lập khỏi ách thống trị của Anh Quốc năm 1776 đã cho chúng tôi vùng đất tự do này. Nội chiến tàn khốc nhưng đã giải phóng cho những người nô lệ vào năm 1865, bảo đảm cho những người da màu như tôi và các con tôi không bị phân biệt và được đối xử bình đẳng theo luật pháp. Phụ nữ có quyền bỏ phiếu đúng 100 năm trước, 1920, cho phép con gái của tôi có quyền chọn người đại diện.
Phán quyết Brown vs Board of Education năm 1954 giúp con tôi có thể học chung trường với người da trắng. Đạo luật Dân Quyền (Civil Right Act) năm 1964 nhờ cố gắng tranh đấu bất bạo lực không ngừng nghỉ của Tiến Sĩ Martin Luther King Jr. và phong trào dân quyền người da đen, trừng phạt những người phân biệt đối xử dựa trên chủng tộc, màu da, tôn giáo, giới tính hoặc gốc gác. Hôn nhân đồng tính được công nhận vào năm 2015 sau những tranh đấu không mệt mỏi chống lại giáo điều và định kiến, để con người đồng tính có thể sống đúng với chính họ sau những năm bị đối xử bất công, đau khổ về tinh thần và bị ruồng bỏ.
Nước Mỹ chưa bao giờ hoàn hảo. Nhưng lịch sử đã chứng minh, đất nước này vẫn đang tiếp tục cố gắng để các thế hệ sau được sống trong một xã hội tốt đẹp hơn, như đã hứa từ thời lập quốc: “mọi người sinh ra đều bình đẳng.” Họ có:”quyền được sống, quyền được tự do, và mưu cầu hạnh phúc”. Mục sư Martin Luther King đã có một giấc mơ nhưng chưa thành. Riêng tôi, tôi vẫn luôn có niềm tin về một xã hội tương lai tốt hơn cho con cháu da màu của mình.
Lương Tạ- BBC
Nước Mỹ đã, đang tiếp tục dẫn đầu hoàn cầu về số ca bị nhiễm và tử vong vì coronavirus. Tính đến ngày 7/7/20: 2,993,759 ca và 131,455 tử vong. Vỡ trận, vỡ đê thảm hại, thảm bại !
So sánh với Hồng Kông 1,285 ca( dân số 7 triệu); Đài Loan 449( dân số 24 triệu- Việt Nam Cộng Hòa 20 triệu năm 75); Nam Hàn 13,244( dân số 52 triệu); Nhật Bản 20,054( dân số 126 triệu ).
Chỉ tính riêng từ 26/6 đến 7/7: Số ca nhiễm coronavirus ở Mỹ tăng 531,287( 2,993,759- 2,462,472). Trong khi Hồng Kông tăng vỏn vẹn 88; Đài Loan 2; Nam Hàn 642; Nhật Bản 1,893.
Nước Mỹ sẽ è cổ ra mà đóng thêm thuế, thêm bảo hiểm để chữa trị cho hàng triệu những ca lây nhiễm và tử vong này !
Sợ khiếp hãi khi làm việc trong các nhà hàng ở các tiểu bang có luật buộc phải đeo khẩu trang :
4/7/20- Tiểu bang Massachusette: Edward McGuire đã bị bắt giữ khi y nổi giận la hét ẩm ĩ và ho ngay vào mặt hai người thực khách trong một tiệm ăn chỉ vì y bị nhân viên nhà hàng yêu cầu y đeo khẩu trang.
3/7/20- Corvallis, Oregon- 4 cảnh sát vào tiệm ăn Allan’s Coffee and Tea nhưng không đeo khẩu trang.Khi nhân viên nhà hàng yêu cầu , thì lại bị bọn này lên tiếng chửi rủa .
29/6/20- Fort Worth, TX- Một người đàn bà nhổ nước bọt vào người tính tiền ở tiệm 7- Eleven chỉ vì bị yêu cầu đeo khẩu trang.
26/6/20- Cali- Maria Resendiz, 19 tuổi, phục vụ ở nhà hàng McDonald’s đã bị một khách hàng tát, đấm vào mặt, chỉ vì cô yêu cẩu hắn đeo khẩu trang.
Cô kễ lại đã từng bị ném phân, bị đe dọa giết trong quá khứ, chỉ vì cô yêu cầu khách hàng đeo khẩu trang.
Forest city, North Carolina, tháng Sáu, một nhân viên tiệm ăn Chili’s bị bắn, chỉ vì yêu cầu khách hàng đeo khẫu trang.
Aurora, Colorado, tháng Năm , ở tiệm ăn Waffle House, một khách hàng đã nổ súng bắn một người nấu bếp chỉ vì bị khước từ không bán thức ăn do không đeo khẩu trang.
v.v…
Xã hội Mỹ không hoàn hảo nhưng ai cũng thích Mỹ bởi ở Mỹ chính phủ không thể nào lừa dối dân mãi mãi và cũng không có cơ hội làm như thế bởi do cấu trúc thể chế chính trị đa đảng của Mỹ và quốc hội Mỹ có thực quyền.Hơn nữa ở Mỹ nếu có thực tài và gặp cơ hội ,ai cũng có thể lên làm thật cao như làmtổng thống sau nhưng cuộc ứng cử, bầu chọn tuyển lựa gắt gao như trường hợp tống thống Mỹ gốc da đen Obama,chứ không thể nào rình rình “cướp chính quyền” rồi dùng quyền lực độc đoán hợp pháp hoá kiểu cai trị vĩnh viễn điên điên khùng khùng cô hồn các đảng cộng sản ác ôn như ở Việt Lam được !
Theo cuộc thăm dò dư luận- phỏng vấn gần 10,000 người Mỹ- công bố đầu tháng Bảy của cơ quan PEW :
Từ khi có dịch coronavirus:
Khoảng 31 % người gốc Á châu đã bị xỉ vả, mắng chửi hoặc cười cợt có tính cách kỳ thị, so sánh với 21 % người da đen, 15% người gốc Latin.
Khoảng 39% người gốc Á châu,38% người da đen,27% người gốc Latin trả lời rằng khi thấy có sự hiện diện của họ, thì người ta đã có thái độ bất an.
Khoảng 42% người gốc Á châu, 36% người da đen, 23 % người gốc Latin lo lắng rằng mình sẽ bị nghi ngờ nếu mang khẩu trang bước vào những nơi buôn bán.
Trong tháng vừa qua, 80% người Á châu, 69% người da đen, 74% người gốc Latin, 62% người da trắng mang khẩu trang khi bước vào những nơi buôn bán.
Nước Mỹ không hoàn hảo bởi nhưng rốt cuộc mọi người đều thích Mỹ bởi ở Mỹ mọi dối trá, xấu xa , gian lận , phạm pháp không sớm thì muộn sẽ bị phanh phui bởi nền dân chủ đa đảng của Mỹ và những kẻ phạm pháp sẽ bị trừng trị dù bất kỳ ai, thí dụ như vụ Watergate, thí dụ khác như sau khi Nhật tấn công Trân Châu Cảng, chính phủ Mỹ sợ dân Mỹ gốc Nhật ở Hawai và một số nơi khác làm nội gián nên bèn gom lại vô trại tập trung và chỉ giải tỏa sau khi Nhật đầu hàng và đã có nhiều ta thán về cách phân biệt đối xử này( chỉ là cuộc sống không được thoải mái) và mãi đến nhiều năm sau , chính phủ Mỹ mới chính thức xin lỗi và bồi thường đáng kể cho từng trường hợp; người ta thích Mỹ bởi Mỹ độ lượng và hứa là làm , thí dụ ngay trong dịch vi rút Tàu, dân Mỹ bị chết khá nhiều và kinh tế bị ảnh hưởng nặng và mặc dù chính phủ Mỹ gồng mình chống trả vừa giúp dân nhưng vẫn ráng viện trợ cho các nước nghèo khác như Lào, Campuchia, VN( hình như khoảng 10 triệu đô) để chống dịch trong khi mấy nước khác không làm được như vậy( sau đó Phúc Niễng không những không cám ơn dài lâu mà còn giật cái đùng lên như cu bị ong chích rú lên nói” cột đèn Mỹ nếu biết đi cũng đã bỏ về VN!”trong khi con Phúc nhất định ôm cứng cột đèn ở lại Mỹ!); người ta thích Mỹ bởi ở Mỹ không có việc bắt sùng bái lãnh tụ, bắt thần thánh hóa lãnh tụ , thí dụ dân Mỹ đen không bao giờ bị buộc nói” đời đời nhớ ơn Abraham Lincoln ( người có công xóa bỏ chế độ nô lệ da đen tại Mỹ và sau đó lên làm tổng thống)vĩ đại!”, hoặc Eisenhower( tướng Mỹ lãnh đạo đồng minh chiến thắng phác xít Đức) là” lãnh tụ kiệt xuất”( trong khi Minh râu mặt xấu học không lo học tối ngày đi lang thang khắp nơi để rồi như bị ” ma đưa lối quỷ dẩn đường cô hồn đứng đợi” gia nhập cộng sản du nhập nó vào VN theo lệnh của Tàu để làm nát bấy đất nước như ngày nay nhưng cộng sản vẫn buộc dân ca ngợi là ” lãnh tụ vĩ đại”,”lãnh tụ kiệt xuất”!).Những chính điều vừa kể cho thấy nước Mỹ dù gì đi nữa vẫn là niềm mơ ước của mọi nước trên địa cầu.
“Vì sao xã hội Mỹ không hoàn hảo nhưng luôn tốt hơn?”
Cháu không biết gì về tình hình đế quốc Mỹ, cháu chỉ biết những năm giữa thập niên 1980, đại diện và nhân viên của cơ quan tình báo đế quốc sang trả tiền cho đảng ta nhiều lắm trong chương trình tìm kiếm hài cốt những tên lính đế quốc bị ta giết trong cuộc kháng chiến.
Cháu có hỏi đồng chí tham mưu trưởng (TMT) trung đoàn của cháu là đế quốc Mỹ tàn bạo nhưng lại tìm đủ cách đem hài cốt chiến sĩ của họ về lại đất nước, còn các chiến sĩ ta hy sinh ở chiến trường Campuchia, đến bao giờ thì đảng mới cho người tìm kiếm mang về?
Đồng chí TMT trung đoàn của cháu chỉ cười mà bảo rằng, “thôi đi cậu, tất cả chúng ta đều là công cụ của đảng, đâu phải là con người! Cái mạng của cậu hay của tôi, chết là hết, đảng không có thương tiếc gì đâu!”
Có phải vì không coi con người là công cụ như đảng ta mà tư bản đế quốc Mỹ cứ ngày một phát triển tiến bộ, ngày một tốt hơn?
Bắc Kỳ Việt cộng “ný nuận” kinh nhỉ!
Nước Mỹ không hoàn hảo mà ai cũng thích vào Mỹ, khi vượt biên tới đảo ai cũng đòi vào Mỹ, trên thế giới người ta thèm vào Mỹ…. ông Tổng Thống Thiệu, Tổng Thống Dương Văn Minh ở Anh, ở Pháp rồi cũng mò vào Mỹ
Sao lạ vậy hà???
Càng gần đến ngày bầu cử Tổng Thống Mỹ thì càng nhiều các cái mõm đưa ra xuyên tạc nói xấu ông Trump, chúng không từ thủ đoạn nào để đạt mục đích.
Giẫy dụa cho lắm vào nhưng kết quả bầu cử thì dường như Donald J Trump đã nắm chắc chiếc vé cho 4 năm tiếp theo.
Cố lên nhiều hơn nữa đi vẹm cha vẹm con. Đến bây giờ tôi thách đố lũ vẹm nằm vùng nước Mỹ có thể thay đổi được vì LỊCH SỬ HOA KỲ ĐANG ĐI TRÊN CON ĐƯỜNG CỦA CHÍNH NÓ.
Xả hội củng giống như tòa nhà .Muốn vững chắc-ăn thua nền móng.Người đặt nền móng cho Xả Hôi là người khai sinh ra nó. Từ thuở ban sơ,bao nhiêu chế độ: thưc dân-phong kiến -nô lệ…nhưng Washington vẩn quyết đoán một Tổng Thống chỉ làm 2 nhiệm kỳ (8 năm).Lý do đất nước nhiều người tài !!Với tinh thần vì Đại cuộc,nước Mỹ tiến bước như hôm nay.Nhìn lại VN,HCM tuyên bố Đâc lập :”HCM nầy không tham quyền cố vị..!”,nhưng y làm Vua cho đến khi chết !!Đất nước VN được HCM xây dựng trên sự Lùa bịp và dối trá! Hôm nay con cháu đi “ăn mày” là phải ?
Cám ơn BBT/DCV đăng lại bài trên BBC rất hay. Đại dịch cộng sản Tàu lây lan, thế giới rối loạn lo âu, còn thêm phong trào BLM tả khuynh và cộng sản phá hoại.
Tôi gởi bài viết của Nguyễn Tường Tuấn, cho thấy bên cạnh những u ám vẫn còn ánh sáng chan hòa trong thời gian ngắn sắp tới .
TỰ DO KHÔNG MIỄN PHÍ
Thân gửi tuổi 30,
Mong rằng thư sẽ đến các bạn vào ngày quê hương thứ hai của chúng ta kỷ niệm 244 năm lễ Độc lập, 4/7/2020.
Viết riêng đến các bạn tuổi trên dưới 30, công dân Mỹ. Say mê lý tưởng dân chủ, và luôn cảm thấy giữa bố mẹ và mình như hai thế giới khác nhau. Tôi thuộc thế hệ đi trước, có con lớn nay đã trên 40, con út tuổi 38, con dâu người Mỹ, và tất cả đều là cảm tình viên đảng Dân Chủ. Chúng tôi hiểu suy nghĩ của thế hệ các bạn. Vì chính chúng tôi cũng từng trải qua những năm tháng tuổi trẻ ngu đần không khác gì!
Các bạn quá may mắn, nhiều người đi học từ mẫu giáo đến tốt nghiệp đại học trên mảnh đất mang tên Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ, nơi mà mỗi ngày từ hằng trăm quốc gia trên khắp thế giới, mọi người xếp hàng dài trước cửa Toà Đại sứ hoặc Lĩnh sự Mỹ để xin cấp chiếu khán nhập cảnh. Từ tiểu học, đến Trung học tất cả miễn phí, thậm chí đến bữa ăn trưa và xe buýt đưa đón hằng ngày cũng không phải trả tiền. Đúng là xứ sở thần tiên. Ai nhập cư trễ, theo gia đình diện HO, thì giờ này cũng công thành danh toại. Thế hệ cha mẹ các bạn, như chúng tôi không làm gì có cái may mắn đó. Tự do của các bạn được trả bằng chính máu xương, nhục nhã, tù tội của cha mẹ mình. Xin đừng vội kiêu hãnh.
Các bạn sống trong bình an, khi hằng trăm triệu trẻ em trên hành tinh này vật vã, bất hạnh! Những em bé bên lục địa Châu Phi, từ vùng sa mạc nóng bỏng, hay tận cao nguyên Việt Nam, nhiều em đi chân đất cả đời, chưa bao giờ biết trường học là gì! Triệu triệu em khác, đã phải đi làm từ tuổi ấu thơ, khiêng gạch đá, nhặt rác tìm đồ phế thải sống qua ngày. Giấc mơ của các em đó, đơn giản, không phải giầy Nike, Adidas, hay máy vi tính Apple như các bạn đâu! Nhiều khi chỉ là một nắm cơm nguội, vài mẩu bánh mì thừa để còn thấy ngày mai. Một manh áo lành lặn giữ cơ thể ấm áp … Đơn giản như thế mà đã chắc gì được? Khi đi vào những đôi giầy êm ả, xin đừng quên hằng tỷ em khác cùng lứa tuổi chân đã chai đi vì sỏi đá, đừng nói gì đến lái xe hơi hẹn hò! Hay nhắn lời yêu đương qua iPhone!
Đừng bao giờ nghĩ rằng mình xứng đáng thừa hưởng những tiện nghi đó. Không đâu, tự do của các bạn đến từ sự hy sinh của biết bao nhiêu người khác, tự do đó không hề miễn phí như những bữa ăn trưa tại trường. Biết bao nhiêu cha mẹ Việt Nam đã ngày đêm làm hai việc để mang lại tiện nghi cho các con. Tự do có hôm nay, đến từ mồ hôi, và nước mắt tủi nhục trong đêm của cha mẹ các bạn.
Viết đến đây, tôi nhớ đến câu nói nổi tiếng của Mark Twain, “Ở tuổi 14, tôi nghĩ bố mình thật là chẳng biết gì, và không thể nào gần được. Nhưng vào tuổi 21, tôi thật kinh ngạc về những điều bố biết trong bẩy năm qua” (When I was a boy of 14, my father was so ignorant I could hardly stand to have the old man around. But when I got to be 21, I was astonished at how much the old man had learned in seven years). Khi làm cha mẹ, khi biết nhường miếng ngon cho con, lúc đó các bạn sẽ hiểu tự do của mình được đánh đổi ra sao, với giá nào, cao hay thấp?
Nước Mỹ đã và đang trải qua đầy thử thách cam go của Thượng Đế. Phong trào “Black Lives Matter” nổi lên, bọn “Antifa” bạo động, nhóm vô chính phủ “Anarchy” xâm chiếm đường phố, lập khu tự trị. Hãy ném đi đầu óc thiên kiến, vất đảng Cộng hoà và Dân chủ vào sọt rác, các bạn suy nghĩ xem ba nhóm nổi loạn trên có đủ thực lực để khuấy động nước Mỹ không? Chúng có đủ uy tín để đòi chính quyền địa phương ở các tiểu bang do đảng Dân chủ cầm quyền phải cắt giảm 1.5 tỷ đô la trong ngân sách cảnh sát như ở New York? Sức mạnh của chúng ở đâu, mà đuổi cả cảnh sát, chiếm cứ sáu khu phố, xưng danh “Khu tự trị” như ở Seattle? Rồi phong trào giật đổ tượng các vị tổ phụ, danh nhân Hoa Kỳ, nếu chính quyền địa phương không cho phép, đố chúng nó làm được? Các bạn tự hào hiểu biết hơn cha mẹ, nói tiếng Anh lưu loát, nhưng trí thông minh còn nông cạn lắm! Có bao giờ các bạn suy nghĩ xem đằng sau những nhóm đó là các chính trị gia thuộc đảng phái nào? Tại sao họ im lặng? Bọn kên kên chính trị gia, giấu mặt sau lưng các nhóm trẻ ranh trên đã đặt quyền lợi đảng phái lên trên đất nước, quê hương..
– Xem truyền hình, chúng ta thấy những thanh thiếu niên trẻ, da trắng nhiều hơn da đen, thi nhau xỉ vả cảnh sát bằng những lời thô tục. Nhổ vào mặt cảnh sát, thậm chí có người còn cởi trần để hở ngực không khác gì phụ nữ để chửi cảnh sát, đoán thôi, có lẽ là một cậu chuyển giới? Tự do là như thế phải không? Đó không phải là thứ tự do mà bố mẹ các bạn liều chết vượt đại dương đánh đổi! Đó là rác rưởi nhân danh tự do! Số đông người Mỹ “thầm lặng” sẽ quét dọn bọn kên kên chính trị gia trong ngày 3/11/20. Hãy chờ và xem.
– Thị trưởng thành phố Seattle, nói những kẻ chiếm đóng bất hợp pháp sáu khu phố là những người biểu tình ôn hoà. Ra lệnh cảnh sát bỏ nhiệm sở, đặt tên cho hành động phi pháp “Mùa hè yêu thương”. Cho đến khi, những kẻ biểu tình ôn hoà đó đến trước cửa nhà bà ta la hét, khu tự trị nhanh chóng biến thành “Mùa hè đau thương”. Lúc đó mới tỉnh ngủ, ra lịnh cho cảnh sát tái chiếm lại các khu phố, và gọi họ là bọn phản loạn! Tự do vấp ngã, chính vì bọn chính trị gia ngu xuẩn thiên tả đó, thành phố Seattle thiệt hại hằng triệu đô la chỉ để quét dọn đám rác rưởi vô chính phủ. Vâng, các bạn là những người bầu cho đám kên kên vào vị trí lĩnh đạo. Họ đòi cắt giảm hay loại bỏ cảnh sát, nhưng lại lấy tiền thuế của chúng ta mướn bảo vệ tư! Các bạn đang tôn thờ những thần tượng giả tạo, la hét đồng bóng như bọn say ma tuý!
– Đau thương hơn cả, tối hôm qua, Thứ tư 1/7, tôi đã khóc khi thu lại toàn bộ hơn nửa tiếng chương trình Hannity trên đài truyền hình Fox News, phỏng vấn ông Horace Lorenzo Anderson, một người cha đau khổ, nước mắt ràn rụa nói về đứa con trai 19 tuổi Horace Lorenzo Anderson Jr., bị giết trong khu tự trị CHOP, Seattle.
Người cha Mỹ da đen đó không cần biết về chính trị! Ở tuổi 50 anh khóc cho đứa con 19, đứa con mà anh dậy chơi bóng bầu dục từ tuổi thơ ấu, hôn mỗi buổi sáng, nói lời yêu thương hằng ngày. Giờ đây không còn con để nói nữa! Đau khổ hơn cả, không một nhân viên cảnh sát hay cứu thương nào vào cấp cứu được, vì bọn nổi loạn khu tự trị không cho họ vào. Khốn nạn hơn thế nữa, chẳng một lời điện thoại từ Thống đốc đến Thị trưởng gọi chia buồn, hỏi thăm hay đề nghị giúp đỡ. Người thanh niên tuổi đầy mộng mơ đã ra đi vì viên đạn của người đồng chủng. Người cha tan vỡ trái tim từ nay cho đến ngày ông ta gập lại con nơi nước Thiên đàng. “Black Lives Matter” như thế đó, chẳng qua chỉ là một nhóm bị giật dây, đứng ra hô hào lợi dụng chính xác thân người anh em đồng chủng!
Trong mùa bầu cử, hai đảng phái thi đua nói xấu nhau là chuyện dễ hiểu, thích hay không cũng phải chấp nhận. Mới đây, đảng Dân chủ làm ầm lên về bản tin trên The New York Times, một tờ báo chống Trump công khai, về việc Nga trả tiền cho Taliban để giết hại lính Mỹ tại Afghanistan! Thế còn chuyện Đại sứ Hoa Kỳ, J. Christopher Steven và ba nhân viên Mỹ bị giết thảm khốc vào năm 2012 tại Benghazi, Libyia, dưới thời Tổng thống Obama, ông Phó Joe Biden, và bà Ngoại trưởng Hillary Clinton sao không thấy các vị Dân chủ cất lên tiếng nói? Đúng là chính trị đảng phái! Người thông minh như các bạn vẫn không thấy.
Hai tin vui sáng nay, riêng trong tháng 6/20, nước Mỹ đã có thêm 4,800,000 người có việc làm, đưa tỉ lệ thất nghiệp xuống còn 11.1%. Kinh tế quyết định lá phiếu của dân Mỹ vào hơn một trăm ngày nữa. Thứ hai, những kẻ cầm đầu xách động giới trẻ giật tượng đài lịch sử, đã có người bị bắt, và tại Oregon một tay thủ lĩnh đã ra đầu thú. Mong rằng các bạn đã và sẽ không tham dự những cuộc biểu tình ngu xuẩn đó. Đây chỉ là những thử thách, và nước Mỹ dưới sự che chở của Thượng Đế sẽ đứng vững.
Thượng Đế phù hộ cho nước Mỹ! God Bless America! Bình an trong ngày Fourth of July!
Nguyễn Tường Tuấn
03/07/2020
Ái chà , lại nhắc đến nước Mỹ là phải NHỚ BÁC HỒ VĨ ĐẠI , NGƯỜI SÁNG LẬP RA ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM QUANG VINH , NGƯỜI NỔI TIẾNG CHÔM CHĨA , CẦM NHẦM , MƯỢN KHÔNG BAO GIỜ TRẢ ……những câu nói hay , những bài nói chuyện đầy ý nghĩa của những nhân vật nổi tiếng trên thế giới.Bọn tà lọt ,bọn bưng bô cho HỒ dại ĐỈ. Cứ cúi đầu chổng Mông hoan hô