Cách đây chưa lâu, tôi có được gặp một người từ Việt Nam sang Pháp du ngoạn. Mặc dù vẫn sung sức trong độ tuổi làm việc nhưng nhân vật của chúng ta có thể thư thả rong chơi nhiều tháng ngày tại xứ người. Không chỉ thể hiện sự mãn nguyện về đời sống riêng tư, nhân vật còn cho thấy nhiều sự lạc quan về xã hội.
Biết tôi là dân nghành y, nhân vật vồn vã nói : « Anh Sơn ơi, y tế ở trong nước hiện nay cũng khá phết đấy. Bệnh viện Vinmec chẳng hạn, có tinh thần phục vụ rất tốt, máy móc tối tân lắm. Tay nghề các bác sỹ cũng rất giỏi. Họ chữa được nhiều căn bệnh nan y…»
Tôi nghe với những khó chịu tăng dần ở trong người. Song, tôi… im lặng. Tôi cố giữ bình thản và tìm cách lái sang đề tài khác. Kinh nghiệm đã lệnh cho tôi không được chạm vào lòng tự ái của những người đồng bào thuộc giới khá giả ở trong nước, trong thời điểm hiện nay.
Nhưng bản tính bảo thủ, cuối cùng, vẫn không để tôi lảng tránh việc đối đầu quan điểm.
Tôi hỏi người đối thoại, hiện nay có khoảng bao nhiêu người Việt Nam có khả năng tới những cơ sở như Vinmec khi có vấn đề sức khỏe. Tôi lại chia sẻ với người đối thoại, mục tiêu cao nhất của thầy thuốc, cũng là nhiệm vụ lớn nhất của một hệ thống y tế quốc gia văn minh, không phải là chữa bệnh mà là phòng bệnh.
Thế nhưng, Việt Nam hiện nay lại là một nơi có môi trường được để cho phát triển thành một môi trường thuận lợi nhất cho bệnh tật, kể cả ung thư. Ai, cơ quan nào ở Việt Nam hiện nay có khả năng làm giảm sự ô nhiễm đầy độc tính cho không khí, nước và thực phẩm ? Rồi sẽ có, hoặc đã có, những cơ sở khám chữa bệnh tân tiến với dịch vụ chăm sóc tốt hoặc tốt hơn Vinmec. Nhưng chúng ta có nên an tâm hay tự hào khi xứ sở nơi mình sống đang trở thành một thị trường hết sức béo bở cho những kẻ tìm kiếm lợi nhuận từ sự đau khổ của con người ?
Đành rằng những người khá giả có thể tậu những hệ thống lọc nước tinh vi nhất cho riêng mình ; có thể, từ nay đến cuối đời, chỉ ăn toàn thực phẩm nhập khẩu từ EU, Nhật Bản ; họ cũng có thể tạo ra một bầu khí hoàn toàn sạch trong nhà. Nhưng, chả lẽ tham vọng của giới khá giả Việt Nam chúng ta chỉ dừng lại ở những nhu cầu đó – thỏa mãn các ham muốn vật chất chỉ cho riêng mình, gia đình mình ?
Sắc mặt người đối thoại thoáng biến động sau câu hỏi này. Có thể là sự giật mình, tôi nghĩ. Nhưng cũng rất có thể đó chỉ là kiểu phản ứng kín đáo của những đầu óc duy lợi khinh khi những nguyên tắc đạo đức. Phòng rủi ro này, tôi nói thêm rằng, kể cả nếu ta đồng ý với ham muốn đó thì với chế độ chính trị hiện nay, giới khá giả Việt Nam cũng không bao giờ đạt được mục đích vì không ai có thể trốn tránh tuyệt đối không gian đầy chất độc luôn bao trùm, rập rình ở khắp nơi.
Tôi còn kể cho nhân vật của chúng ta về một vài thái độ, cách sống của giới khá giả ở Pháp mà bề ngoài cũng không khác mấy so với giới khá giả ở Việt Nam hiện nay, nhưng sự thực thì lại hoàn toàn khác. Ví dụ, giới khá giả Pháp họ hay làm từ thiện, hay đóng góp tiền bạc, tham gia vào các hoạt động giúp đỡ những người khốn khó, thiếu may mắn, nhưng trước khi đóng góp họ luôn tìm cách biết tường tận những hoạt động này không bị các tổ chức chính trị, đảng phái khuynh loát, đặc biệt, không để cho đồng tiền của mình tiếp tay cho cái ác.
Trong khi đó ở Việt Nam, hầu hết giới khá giả làm từ thiện hiện nay đều không quan tâm hoặc không dám đả động tới việc chính quyền độc tài khuynh loát, kiểm soát tuyệt đối các hoạt động từ thiện nhằm phục vụ cho quyền lợi, lợi ích tiếp tục cầm quyền một cách tàn ác, phản động.
Tôi cũng chưa bao giờ thấy, một người Pháp nào, kể cả thuộc giới bình dân, nói rằng « chính phủ của ta », « các lãnh đạo của ta » giống như tuyệt đa số những người giàu có học ở Việt Nam. Đây là một nghịch lý, vì chính quyền ở Pháp rõ ràng do người dân bầu ra, trong khi đó ở Việt Nam, người dân lại chẳng có vai trò, tiếng nói gì trong việc lập ra các thành viên của chính phủ…
Có lẽ trước sự bộc bạch có phần hơi khoe khoang thiếu tế nhị của tôi, nhân vật bộc lộ cho tôi biết rằng nhân vật cũng đã tham gia vào những vận động, kiến nghị về trường hợp tù nhân bị kết án tử hình Nguyễn Văn Chưởng.
Sự bộc lộ có tính tin cậy của nhân vật lại khiến tôi cảm thấy tự ái. Như vậy là nhân vật đã không đọc bài viết mới đây của tôi. Trong bài này, tôi đã nêu rõ quan điểm phản đối thái độ trông chờ, kỳ vọng vào sự tử tế của bọn cầm quyền độc tài trong vụ án Nguyễn Văn Chưởng. Tôi đã viết rõ như thế mà nhân vật lại còn khoe chuyện ra với tôi làm chi
Tôi chợt nhận ra, may thay, sự hẹp hòi của mình. Sự nhỏ mọn này có thể làm hỏng một việc chung quan trọng.
Tôi vội nói rằng việc lên tiếng như thế cho tù nhân Nguyễn Văn Chưởng là một sự khởi đầu không quá tồi trong việc rèn luyện tinh thần cống hiến xã hội. Nhưng, chúng ta nên thận trọng để cho những sự rèn luyện đó không trở thành những việc vô ích và càng phải thận trọng để không (vô tình) tôn tạo, duy trì cho tính chính danh cho kẻ ác – thủ phạm chính- chế độ chính trị hiện hành.
Tới đây, nhân vật của chúng ta có vẻ hơi bối rối. Tôi liền nói một cách cụ thể hơn. Nếu chúng ta vẫn còn rất sợ (đôi khi sợ hơi quá) bọn thủ ác là chế độ chính trị hiện hành, chúng ta vẫn có thể có cách khác vừa chưa công kích trực tiếp chúng nhưng lại không bị trở thành công cụ tô vẽ, tôn tạo cho quyền lực của chúng. Nhân vật có vẻ nôn nóng, hỏi : Cách nào ?
Tôi nói luôn : hãy lên tiếng ủng hộ, đòi hỏi tự do cho tù nhân Trần Huỳnh Duy Thức và những người tù chính trị khác.
Họ không chỉ hoàn toàn vô tội, họ không chỉ cũng bị đe dọa mạng sống, họ còn là những người dám hành động để bãi bỏ chế độ hiện hành. Sẽ còn vô số những Nguyễn Văn Chưởng khác, nếu chế độ này còn tồn tại.
02/09/2023
Phạm Hồng Sơn
Pháp Quốc là nước việt cộng hoạt động rất tích cực từ thế kỷ trước, thành phần thiên cộng cũng rất nhiều, có thể nói hầu hết người Việt sống ở đất Pháp thời đó đều là cộng sản hoặc ít nhiều có liên quan đến cộng sản.
Nhưng từ sau 1975 mất VNCH, người Việt bắt đầu chạy tỵ nạn cộng sản. Để tìm tự do, hàng triệu boat people rời bỏ đất nước VN, họ vượt biển tỵ nạn cộng sản. Hàng trăm ngàn người được chính phủ Pháp nhận cho vào tỵ nạn. Cũng bắt đầu từ đó người Việt sống ở Pháp đa số nay là người Việt tỵ nạn chống cộng sản. Hàng trăm ngàn người Việt tỵ nạn ở Pháp, rất đông, nhưng so với nước Mỹ với hàng triệu thì ảnh hưởng chính trị của Pháp và của người Việt tỵ nạn ở Pháp không bằng ảnh hưởng của nước Mỹ và người Việt tỵ nạn ở Mỹ.
Nhưng cũng kể từ sau Washington và Hà Nội thiết lập bang giao thì bắt đầu có thêm người cộng sản di dân vào đất Mỹ. Thành phần di dân không còn được coi là tỵ nạn cộng sản. Họ là thân nhân của những người tỵ nạn cộng sản được bảo lãnh. Họ là thành phần du học, thành phần cưới hỏi, thành phần trao đổi văn hóa, việc làm, và thành phần con cháu các cụ cả di dân qua Mỹ để hạ cánh an toàn. Những thành phần di dân chính là cộng sản hoặc đều có liên hệ với cộng sản. Những thành phần này lập trường chính trị hoàn toàn khác với người tỵ nạn cộng sản ban đầu.
Trường hợp người bạn của tác giả đi du lịch là thành phần cầm quyền hoặc có công với cộng sản trong nước, có địa vị, có tiền, đi du lịch hưởng thụ hoặc tìm đất định cư làm ăn để tẩu tán tài sản. Họ rất rất giàu, giàu không thua gì các cán bộ đảng viên đang cầm quyền trong nước. Họ qua các nước tư bản để tiêu tiền, tìm nơi định cư, mua nhà, và ở Mỹ có rất nhiều khu nhà sang trọng giá từ bạc triệu USD trở lên hầu như chủ nhân đều là thành phần này. Họ không phải là người đi tìm tự do, cũng không phải là người tỵ nạn cộng sản. Họ là thành phần quá giàu ở đất nước VN cộng sản và muốn chạy qua đất nước tư bản định cư tẩu tán tài sản phòng khi đất nước có thay đổi. Con cháu các lãnh đạo gộc mua nhà để định cư rất nhiều ở Mỹ mà thành phần chạy tỵ nạn cộng sản ban đầu sống hơn nửa đời người trên đất Mỹ không thể so sánh với cái giàu của họ.
Chính những người tù chính trị trong nước bị bắt ngồi tù để làm viên gạch lót đường cho thành phần lãnh đạo mà giới cầm quyền dùng để đánh đổi quyền lực và sự giàu có của họ. Giới cầm quyền luôn giữ một số tù chính trị để trao đổi lợi ích của đảng. Thức có ra hoặc bất cứ ai ra thì phải có nhiều Thức khác và nhiều người tù chính trị khác vào để thay thế. Đây là con bài để đảng cộng sản dùng làm trao đổi với Mỹ và các nước Phương Tây về lợi ích và nhân quyền.
Nước nào có nhiều
bác sỹ ,lang băm,
lang vườn,lang Tây,
lang ta … thì nước
đó là một nước nghèo,chậm phát
triển .
Còn xứ nào đào tạo
kỹ sư nhiều hơn bác
sỹ ,thì nước đó rồi sẽ
trở thành một nước
giàu có ,phát triển.
Xứ Việt Cộng thì không có kỹ sư lẫn
bác sỹ . Chỉ toàn là
tiến sỹ chạy đầy
đường và anh hùng
dũng sỹ diệt Mỹ .
Này này, đừng có chê những anh hùng dũng sĩ diệt Mỹ nhá . Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh có huân chương chống Mỹ hạng nhất, Giáo sư Mạc Văn Trang nói ai là người có lương tri đều phải kính trọng ông tướng Cộng Sản Nguyễn Trọng Vĩnh đấy . Có cả bộ 3 Kerberos để bảo vệ di sản diệt Mỹ của ông tướng đó, 2 trong số đó là những người Tưởng Năng Stench kính trọng, đó là Giáo sư Mạc Văn Trang & Giáo sư Nguyễn Ống, lộn, Đình thờ ống Cống
Tán thành Phạm Hồng Sơn bài này . Nguyễn Văn Chưởng xuất thân từ gia đình có công với Cách Mạng, ta nên để Sao Thổ ăn thịt con mình . Có nghĩa dân mình bắt đầu khôn ra, và Đảng đã lâm vào tình trạng hết nạc vạc đến xương . Bon Appetite!
Những người thường nên STAY THE PHÚC AWAY những chiện này . Cứ để họ tự xử mí nhao
Nếu muốn làm gì thì nên khích đám 5C, nói bố mẹ tụi bay có dũng khí chống Mỹ, tụi mày thì hèn như xít vậy
Tôi không ngạc nhiên lắm thái độ của một số người có tiền bây giờ ở VN. Họ được thoát ra từ sự thiếu thốn, lại bị sống trong môi trường giả trá, lo sợ sự đàn áp của bọn cầm quyền, nên với họ tốt hơn hết là nói về những chuyện vô thưởng vô phạt: ăn uống, khoe nhà cửa, tiền bạc, du lịch,… Nói chuyện lương tâm, nói chuyện bất công, nói chuyện người bị đối xử oan ức, bị cướp đất, bị cướp nhà, bị tù oan, … họ sợ. Miễn là họ đừng xúc phạm những người dân bị oan ức, bị đàn áp, thì tôi có thể xí xóa bỏ qua. Nhưng chắc chắn những người đó tôi không thể ngồi lâu để nghe họ lải nhải được.
Ở VN bây giờ vẫn còn những người tốt, họ vẫn âm thầm làm những việc để xã hội VN một ngày nào đó có dân chủ, có tự do thực sự. Luật tự nhiên có đêm có ngày, có sáng có tối. Rồi VN sẽ tới ngày trời lại sáng thôi.
Máy móc tốt-bAC SĨ GIỎI-tinh thần phuc vu tốt…chưa đủ. Phải có một hệ thống Luật pháp độc lâp,để giữ cho “tinh thần phuc vụ tốt” luôn luôn Tốt. Máy móc phải đươc kiểm ta và thay thế khi cần. Bac sĩ phải trau dồi kiến thưc chuyên môn không thể tụt hâu! Trong đó vai trò Luât sư rất quan trong,theo dỏi và giám sát ..moi sinh hoat của Xả Hôi theo đúng Luật pháp qui đinh… Đó chính là sư vân hành bài bản của môt Xả Hôi có Tổ chưc. Môt xả hôi “găp -chăng-hay-chớ” ngày hôm nay phục-vụ-tốt ,nhưng có thế ngày mai không Tốt. Bác sĩ giỏi có thể hôm nay “tốt”,nhưng ngày mai k Tốt…vì bệnh nhân k có tiền… Luật pháp bắt buôc mọi-đối- công bàng.. Đó là sư khác biệt, xả hôi CS với xả hôi văn minh. Bà con còn nhớ ,vơ chồng thằng chó BS Bệnh viện Bach Mai ,mở Thẩm mỹ Viên ở Hanoi ,làm chết khác hàng,đem xác vất xuống sông Hồng…mà vẩn còn là Bác Sĩ!! Điều nầy một xả hôi man rợ ! Điều nầy củng đả chứng minh :Máy móc -bac sĩ-tinh thần…chưa đủ! Chừng nào VN ,luật pháp còn nằm trong tay Đảng thì sư-đâm-chém lẩ nhau vẩn còn tiếp diễn.
Khách của BS Sơn không phải cá biệt mà là bản chất một lớp người đang có cơ hội. Họ là loại động vật vừa bước qua thế giới người. Thuở làm thịt con gà phải chôn lông vì sợ bị tố cáo là hành động của một nhóm nhỏ bảo vệ con mồi vừa săn được. Cái khác là động vật tranh ăn giết nhau chỉ một bữa, rồi thôi. Còn động vật vừa trở thành người thì biết tích lũy. Tìm mọi cách và tích lũy vô giới hạn. Họ tận dụng mọi cơ hội. Việt Á, Chuyến bay giải cứu chỉ là một ví dụ. Vì thế cái gọi là “đốt lò” rất đúng như một tên cán bộ bị xét xử nói là chỉ tại xui thôi, tiền trả lại nhà nước, bản thân thì “nghỉ dưỡng” một thời gian!
Với họ thì vật chất là “thượng đế” như câu nói rất phổ thông “tiền là Tiên, là Phật…” Tiền trở thành “cái tôi” thì làm sao họ thấy hay biết được trách nhiệm?
Các đại sứ quán là bộ mặt của VN mà cách sinh hoạt của họ chỉ chăm bẵm bòn mót, nói láo không biết ngượng, chưa nói đến chuyện buôn sừng ở châu Phi hay phơi vi cá trên nóc nhà… mà chỉ đọc tin trên blog Tôi và Sứ quán là rõ!
Về cá nhân thì cứ nhìn tên CS có ăn có học, đang sống ở thế giới tư bản văn minh nhưng tối ngày cứ quăng lựu đan khói dày đặc rồi chính hắn bị lùng bùng, quanh quẫn trong đó mà không hề biết lối ra thì khách của BS Sơn chỉ là chuyện thường ngày ở huyện!
Vì thế muốn thay đổi được bản chất con vượn trong dáng vẻ con người của VC thì phải rất, rất nhiều thế hệ nữa mới may ra!
Nếu gặp một đứa khá giả đi du lịch và khoe khoang bênh vực cái chế độ hiện hành thì ta nên bịt tai và bỏ đi càng nhanh càng tốt, chậm thì không ghìm được cơn mửa.
COVID Nineteen
Cả cánh rừng thiêu rụi
Chỉ bởi một que diêm
Một đại Hán tàn lụi
Cũng chỉ vì Cô Vy!
Các bạn chắc còn nhớ
Dr Li Wenliang
Bác sĩ tại Vũ Hán
Nếu họ nghe theo ông?
Trí tuệ loài hoang dã
Đại đế Tập Cân Bình
Cái giá đã phải trả
Nhân loại cả hành tinh!
Thời ôn dịch thổ tả
Đáng nguyền rủa rẻ khinh
Chính chúng ta – tất cả
Các bạn có thể tin?
COVID Nineteen
Nông Dân Nam Bộ