Đưa người cửa trước rước người cửa sau.
Kiều
Tôi không rõ năm sinh hay ngày qua đời của thi sĩ Bùi Giáng nhưng vẫn nhớ hoài hai câu thơ (ngơ ngác) mà ông viết từ cuối thế kỷ trước, sau khi tầu vũ trụ Soyuz 37 được phóng lên không gian, vào hôm 23 tháng 7 năm 1980:
Hoan hô đồng chí Phạm Tuân
Khi không anh bỗng nhẩy tưng lên trời!
Sao mà (khi khổng) khi không được, cha nội? Ðây là một cú “nhẩy” lịch sử, được chuẩn bị rất kỹ càng và chu đáo, chớ bộ – theo như lời của chính phi hành gia Phạm Tuân:
“Khi đi tôi mang theo Tuyên ngôn Độc lập, bản Di chúc của Bác Hồ, một nắm đất Ba Đình, một lá cờ Tổ quốc, hai Huy hiệu của Bác Hồ và ảnh của Bác. Tất cả những ảnh, cờ và sách đều được đóng dấu trong vũ trụ. Nắm đất Ba Đình, lá cờ Tổ quốc, Tuyên ngôn Độc lập, Di chúc của Bác và ảnh của đồng chí Tổng bí thư Lê Duẩn đều thể hiện chủ quyền độc lập dân tộc Việt Nam đưa lên vũ trụ, đóng dấu ở trên vũ trụ cũng là khẳng định người Việt Nam sánh vai cùng với quốc tế và đã có mặt trên vũ trụ.”
Cách “thể hiện chủ quyền độc lập dân tộc Việt Nam” của Phạm Tuân, dường như, không được dân Việt tận tình chia sẻ. Họ nhìn vấn đề, ngó bộ, hơi sai:
Cơm ăn một gạo hai mì
Mày vào vũ trụ làm gì hở Tuân?
Đúng là ý kiến của đám đông hàm hồ và thất học, không có căn cứ hay cơ sở gì ráo trọi. Người ta “quá giang” vào vũ trụ, có phải mua vé đâu mà lo tốn kém hay đủ thiếu Tuy tiếng là đi “ké” nhưng lúc về người hùng không gian vẫn được đón rước vô cùng đình đám – theo như tường thuật của báo Công An Nhân Dân:
“Ngày ông trở về Việt Nam, người dân đứng suốt dọc con đường từ sân bay Gia Lâm về Hà Nội với những bức ảnh chân dung Phạm Tuân, cờ hoa, biểu ngữ chào đón. Lúc đó ông thấy một cảm xúc xúc động đến nghẹt thở cứ dâng tràn trong lòng.”
Quả là một ngày vui. Đời là vạn ngàu sầu nên những ngày vui bao giờ cũng hiếm. Phải đợi mãi đến hôm 3 tháng 5 năm 2019, dân Hà Nội mới có dịp trải qua một buổi chiều tưng bừng khác, khi Nhà Nước tổ chức một cuộc chào đón linh đình và trọng thể, dành cho cô Đoàn Thị Hương:
– Bộ Ngoại giao Việt Nam đang chuẩn bị đưa Đoàn Thị Hương về nước
– Bộ Ngoại giao đang triển khai thủ tục cần thiết để đưa Đoàn Thị Hương về nước
– Đã xác định ngày trả tự do cho Đoàn Thị Hương
– Bộ Ngoại giao: Đoàn Thị Hương được thả là nỗ lực bảo hộ công dân
– Đoàn Thị Hương xuất hiện tại sân bay Nội Bài
– Cận cảnh Đoàn Thị Hương trở về Việt Nam tối 3/5
– Đoàn Thị Hương về Việt Nam, được chào đón như diễn viên điện ảnh tại sân bay Nội Bài
Thiệt là quá đã, và quá đáng!
Không ít kẻ, xem ra, chả thấy hào hứng hay “nồng nhiệt” gì cho lắm:
Võ Ngọc Ánh: Lưu manh đang tung hô một kẻ giết người như một minh tinh.
Trần Thị Sánh: Mấy hôm nay, tràn ngập các mặt báo hoan hỉ đưa tin Đoàn Thị Hương trở về. Mình đọc cứ thấy nó sượng sượng, dơ dáy thế nào ấy ….
Lê Dũng: Càng ngày chúng ta càng thấy, Lý Thông giờ không phải là một mà chúng là cả một đảng, cả một chính quyền. Đảng Lý Thông, chính quyền Lý Thông.
Nghiem Vietanh: Khởi đầu thì nhà sản vệ xem như chuyện của người ta,nên tỏ thái độ thờ ơ,vô trách nhiệm. Sau những diễn biến thực tế,bị dư luận,trong ngoài nước chửi rủa sml, nhà sản vệ mới làm màu, cố tạo ra chút váng…để lợi dụng.
Hôm qua cô “sát thủ đầu mưng mủ” được tha tội, cho về cố quốc, cung đình sản vệ cử người đón rước hoành tráng hơn cả siêu sao, khoa trương và lộ liễu, kệch cỡm đến bỉ ổi…
Ngô Thanh Tú: Khi những kẻ như Vũ Quang Hùng-người ám sát GS Nguyễn Văn Bông khiến ông chết ngay tại chỗ được tôn vinh như người hùng, thì việc cô Đoàn Thị Hương ám sát thành công Kim Jong Nam được truyền thông tiếp đón như minh tinh thì đâu có gì là lạ. Vì xét trên nhiều mặt cả hai việc làm này đều là khủng bố, giết người như nhau.
Do Duy Ngoc: Xã hội hôm nay mọi giá trị đều bị đảo lộn. Đạo lý, đạo đức nháo nhào chẳng còn biết đâu là giá trị thật của cuộc sống. Kẻ bán nước được tôn sùng như thánh nhân. Tên trùm xã hội đen cho vay nặng lãi, đâm thuê chém mướn thành thần tượng của tuổi trẻ. Kẻ giết người được tung hô như một anh hùng.
Mai Thy : Cô ấy đã được đào tạo để trở thành một sát thủ Quốc tế, và vừa được trả từ sự giúp đỡ của rất nhiều những người yêu nước mà cộng sản gọi là “phản động”. Và giờ thì được chính Phủ VN chào đón long trọng …
Nói nào ngay thì “chính phủ VN” không chỉ “chào đón long trọng” phi hành gia Phạm Tuân hay sát thủ Đoàn Thị Hương. Trong vài thập niên qua, kể từ khi Đảng quyết tâm và dũng cảm đổi mới, vẫn luôn luôn có những cuộc đón rước tưng bừng tương tự:
– Chủ tịch Nguyễn Minh Triết chào đón kiều bàovề quê ăn Tết
– Chủ tịch Nước Trương Tấn Sang gặp gỡ kiều bào vui Xuân quê hương
–Chủ tịch nước Trần Đại Quang gặp gỡ các đại biểu kiều bào về nước đón Tết
Nói là “nhiệt liệt chào mừng kiều bào từ khắp nơi về quê cha đất tổ ăn Tết” nhưng tưởng cũng cần “chua” thêm cho rõ (để tránh mọi sự hiểu lầm không cần thiết) là cũng có đôi ba trường hợp ngoại lệ: Đám kiều bào ở Miên/Lào (không có, hoặc có rất ít tiền đô) thì khỏi à nha.
Đám người Thượng Tây Nguyên, thường được xe tải của Liên Hiệp Quốc chở về bằng đường bộ – qua cửa khẩu Lệ Thanh, huyện Đức Cơ, tỉnh Gia Lai – cũng thế. Tuy cùng là dân “vượt biên trái phép” hết trơn, và ai cũng ra đi chỉ vì “nghe lời bọn xấu” (chỉ trừ mấy cái cột đèn, vì không có tai nên mới ở lại thôi) nhưng Nhà Nước – rất tiếc – không thể tiếp rước họ được.
Sao kỳ vậy, cha nội? Cao Miên cũng là nước ngoài, chớ bộ?
Đồng ý là thế nhưng phải xét đến sự dị biệt về phong tục nữa. Thượng Kiều về không đúng lúc, không phải dịp Tết, vậy thôi. Tết mới vui chớ. Ngày thường, ai cũng bận thấy bà luôn, làm sao mà đón người về cho được.
Ngoài phong tục còn vấn đề phong thổ nữa. Thượng Kiều chả những về không đúng lúc mà còn không đúng chỗ nữa kìa. (Wrong time and wrong place, too). Thay vì lếch thếch về bằng xe tải, qua ngả biên giới của tỉnh Gia Lai, nếu họ dùng phản lực cơ, đáp cái ào xuống phi trường Tân Sơn Nhất … (với chút đỉnh tiền đô kẹp hờ trong passport) thì chuyện đón tiếp – tất nhiên – đã khác, và rất khác.
Ở bình diện quốc gia (at national level) thì việc đưa đón đều phải có lý do, và đúng qui trình mới được. Nhà Nước chớ bộ nhà thổ sao mà bạ ai cũng rước. Đón Phạm Tuân và Đoàn Thị Hương linh đình “để nâng cao vị thế VN trên trường quốc tế.” Đón kiều bào từ Âu Mỹ còn linh đình hơn nữa để nâng cao mức kiều hối hàng năm. Chớ đám Thượng Kiều và Việt Kiều Lào/Miên (gì đó) thì ở bển luôn đi. Còn về làm chi cho má nó khi.
Tưởng Năng Tiến
À ! Thì ra chúng có thêm một
thứ “văn hoá “ nữa . Đó là “văn
hoá giết người “, hoành tráng
thật,lại còn được xuất khẩu ra
nước ngoài nữa chớ .
Khi mà bộ Tài chính tuyển 500 nhân viên , tối thiểu phải có bằng tú tài đôi , có khoảng 2,000 dự thi , khoảng 1,000 under graduated , 1,000 graduated students , phần lớn ở trường luật ; thằng Lê hồng Việt làm ở ty thuế Vũng Tầu đậu hạng 9 , tôi hạng 11 . Nó từ Cambodia , bị cáp duồng chạy sang VN , nhưng mà nó đậu tú tài đôi của pháp ở bên đó . Là vì bài tét có cả phần tiếng Anh và tiếng Pháp . Chứ còn ban C mà có oral thì đã nghĩa lý gì .
24/1/2019- Trong tổng lượng kiều hối gửi về Việt Nam, Mỹ là nguồn lớn nhất với 55%; tiếp theo là Úc, Canada, Pháp, Đức và Hàn Quốc.
Người Việt định cư ở Mỹ, Canada, Đức và Pháp chiếm phần lớn tới 80 – 90% lượng kiều hối gửi về nước. Xuất khẩu lao động chỉ chiếm một tỷ lệ nhỏ (6 – 7%) tổng lượng kiều hối,
Cứ so sánh tới , so sánh lui ; rồi ca bài chú cuội ; chính mình phát minh ra vô vàn chuyện cuội , đến nỗi không còn nhớ chuyện cuội nào , viết ở đâu !!
1937 , cha tôi đến Paris đại diện Indochina từ Hà nội . Trước 1975 , tôi ngồi face to face , one to one với ông Nguyễn huy Hân , thủ khoa khoá 1 Quốc Gia Hành Chính , phụ tá tổng trưởng Tài chính , ở Tổng nha Thuế vụ , trước cửa Casino Dakao . Chẳng có đồng bào thượng nào ở đó .
Để tỏ tình hữu nghị sâu sắc với đồng chí Kin Jong Un thì đ/c Nguyễn P Trọng phải tiếp đón hoành tráng chớ.
Giết anh của chủ tịch Bác Hàn mà không bị tội.
Khi mà tôi thấy chị tôi xem đài TV 26 , tôi hỏi : “ chị có biết tiếng Tầu không mà coi đài này ?
Chị tôi trả lời : “ tao xem để thấy con người ta ác đến thế nào ! “. Khi chị tôi học đệ ngũ ở Gia Long , chỉ vì định “ thi dùm toán “ cho một con nhỏ hàng xóm , tên Khê , nhà có chiếc xe bán bánh mì ; mà chị tôi bị đuổi khỏi trường Gia Long . Anh tôi đến hỏi thì bà giáo nói : “ tôi bắt nó , nó còn chống nạnh với tôi , nên tôi đuổi nó !!”
Con nhỏ này nó nói là nó chỉ nói chơi mả chị tôi làm thật !! Từ ở Hà nội chỉ biết có chuyện nói thật mả thôi !! Thế là anh tôi cứ mắng em mình : ngu chưa , nhục chưa !! Việc gì phải nhục !!
Nhâm chứ không phải Nhân .
Những ngày cãi cách ruộng đất Bắc thì chính những tên răng đen mã tấu nó treo cổ bà ngoại tôi ở Hà Đông , chứ có phải Hồ chí Minh hay Võ Nguyên Giáp nó làm đâu !! Trước 1975 , ở Bà rịa , chính mấy tụi thất học , chó cậy gần chuồng của tên cựu lính khố đỏ nó làm tôi bị “ ulcer “ ; đến khi tôi đổi về Saigon thì “ ulcer “ tự nhiên biến mất !! Tên “ Nhân “ nó nói : “ nhãn bất đồng , tâm bất chính “!! Cũng nho nhã như ai !!