« Lời Ai điếu » của Lê Phú Khải phát hành đã khá lâu (Người Việt Books, mua qua Amazon London in, 12/2016) nên đã có nhiều người đọc, giới thiệu hoặc phê bình . Nay Cỏ May tôi không làm thêm công việc đó, mà chỉ lược qua, ghi lại vài chuyện nho nhỏ, thú vị, lìên quan tới những nhơn vật Nam kỳ, trí thức, tiểu tư sản, hăng sai chạy theo cộng sản để phục vụ lý tuởng giành độc lập dân tộc, đất nước không còn bóng ngoại xâm, xây dựng một xã hội công bằng, người không bốc lột người Nhưng mộng không thành! Đến lúc được hưu trí sớm hoặc già, phần nhiều chọn sống im lặng ở Việt nam hoặc đi ra ngoại quốc .
Nguyễn Khắc Viện giữ THƠ, bỏ NGÂY
Chuyện Nguyễn Khắc Viện theo cộng sản hết mình, người ta chỉ biết ông có thể chết sống với cộng sản, nhưng ít ai biết, từ 1942 – 1945, ở Paris, ông từng chạy theo Hitler, tuyển sinh viên Việt Nam gởi qua Berlin học, ông cho rằng có tương lai hơn ở Pháp vì Pháp là xứ thua trận.
Những năm, Việt Nam cơ hồ như sắp sụp đổ do kinh tế kiệt quệ, dân đói kém, Nguyễn Khắc Viện dâng sớ yêu cầu thay đổi. Quốc Hội lờ đi, ông gởi sớ thẳng tới Lê Duẩn và cũng không nhận được trả lời. Nhưng ông vẫn vui vẻ sống với tư tưởng vĩ đại của ông, và nhờ đó mà ông sống được ngoài 80 tuổi với cộng sản « Nóng không quạt, ngứa không gãi, chọc không tức » . Không biết ngày nay Nguyễn Phú Trọng và TW đảng có học tập nhuần nhuyễn tư tưởng này hay không mà thấy họ vẫn an nhiên tự tại, chạy ôm đít Tàu, giữ đảng, hốt bạc, ai đòi thay đổi thì lùa công an tới đánh đập thẳng tay?
Theo ông, cộng sản nên chống Mỹ tới cùng . Ông nhận xét kinh tế tư bản « Thử tưởng tượng nếu 6, 7 tỷ ngưòi trên trái đất này đều có mức sống như người Mỹ hiện nay, mỗi người một chiếc ô-tô , 50 đến 60 bộ quần áo, hằng năm đi du lịch khắp thế giới, thì năng lượng và tài nguyên của trái đất này còn gì nữa ? » . Và lẽ ra ông đã phải hô hào đào mồ chôn tư bản để cứu trái đất này chớ ?
Sau khi Liên–xô sụp đổ, Lê Phú Khải hỏi Nguyễn Khắc Viện, được Khải tôn kính như thầy « Bây giờ Liên-xô sụp đổ, cụ tính sao ? » .
Viện trả lời «Tôi đi theo chủ nghĩa tư bản văn minh . Chơi hẳn với phương Tây , không chơi với bọn tư bản man rợ mới ngoi lên ở châu Á như Đài Loan, Hồng Kông, Nam Triều Tiên , Singapore”
Nguyễn Khắc Viện vốn là người học giỏi có tiếng, thế mà ông vẫn không thấy sự chênh lệch về mức phát triển giữa Việt nam với “bọn tư bản man rợ mới ngoi lên” lúc đó . Bây giờ thì phải ít lắm 30 năm nữa may ra Việt nam bám gần đít họ .
Ông Nguyễn Khắc Viện trước giờ có tiếng là người yêu nước chân thành, yêu đảng chân thành . Vậy mà tới Đại hội đảng kỳ VII, ông lại dâng sớ một lần nữa đề nghị TW hảy gìải tán đảng :
“Nổi thống khổ, và thời gian không cho phép chúng ta trù trừ làm thỏa thuận mãi được . Đảng nên tự giải tán, trao chức năng quản lý cho nhà nước, quyền làm chủ tập thể cho nhân dân ” (Lê Phú Khải trích Báo Đất Việt, Bỉ, số 273, 1988) .
Năm 82 tuổi, ông tâm sự “Đời tôi là một đời “ ngây thơ ” . Thơ là đi kháng chiến cứu nước, tôi giữ nó lại . Ngây là đi theo chủ nghĩa xã hội, tôi vứt nó đi . Nhưng nếu phải sống lại, tôi vẩn đi con đường đó ! ” .
Nhưng ông không phải là người “ ngây thơ” mà là người nằm mơ giữa ban ngày . Chẳng lẻ ông đi làm “ kháng chiến cứu nước ” tại Paris và Hà Nội ?
Cộng sản sai từ bao giờ?
Nhà báo Nguyên Ngọc kể với Lê Phú Khải : “Một hôm bà Nguyễn thị Bình triệu tập một nhóm trí thức hơn 10 người lại, đặt câu hỏi : chúng ta sai từ bao giờ ?
Mọi người đều nói : Sai từ năm 1951, khi Đại hội lần thứ II, đảng lấy chủ nghĩa mác-lê và tư tưởng Mao trạch- đông làm kim chỉ nam cho mọi đường lối chính sách của mình . Riêng tôi nói : sai từ đại hội Tours . Bà Bình không đồng ý . Vây mà sáng hôm sau, bà bảo tôi: “Chị đã suy nghĩ suốt đêm qua . Em nói đúng đấy ! ” .
Thật ra, hội nghị Tours chỉ mới là cơ hội để Hồ Chí Minh được mang hia mão trình làng và nhờ đó lọt vào mắt của Lê –nin . Qua tháng3/1923, Hồ Chí Minh mới rời Paris, qua Nga làm gián điệp cho Staline .
Và từ đây, Hồ Chí Minh mới thật sự làm người cộng sản hết mình hoạt động cho cộng sản . Vốn ít học lại tham vọng quá lớn, chỉ muốn làm quan, phục hận cho cha và bản thân gian khổ, Hồ Chí Minh chỉ biết say mê vũ lực cướp chánh quyền để cầm quyền . Khi nắm được quyền lực bằng mọi thủ đoạn thì chỉ lo giữ chặt chánh quyền bằng bất cứ giá nào, giết hại nửa triêu nông dân vô tội, dìm xã hội xuống đáy vực thẳm cũng làm không chút ngần ngại .
Vụ vừa giết vừa bêu riếu Bà Năm Cát Hanh Long, người đóng góp lớn cho Việt Minh, là tâm gương chiếu rọi bản chất gian ác của CB, tức Hồ Chí Minh . Đám cầm quyền cộng sản đều ít học hoặc vô học, gốc nghèo đói, khi có quyền hành trong tay thì việc gì cũng dám làm nên hủy hoại văn hóa dân tộc, cướp bóc, vơ vét của dân đến cọng rau muống cuối cùng là thực tế ngày nay trên đất nước Việt nam . Cũng đều bắt nguồn từ Hồ Chí Minh từ sau hội nghị Tours .
Cho Hồ Chí Minh sai từ Hội nghị Tours là đúng nhưng bà và cả nhiều người cộng sản khác vẫn giử im lặng tiếp tục phục vụ đảng cho tới chết ! Có ai bất chợt suy nghĩ tại sao lại như vậy không ?
Trên đời dễ có mấy ai
Số Nam kỳ tập kết ra Bắc sau 1954, phần lớn được cho đi các nước Đông Âu thuộc phe XHCN anh em để học nghề chuyên môn về khoa học kỹ thuật . Những người có học Trung học trong Nam rồi thì dễ học tiếp để trở thành kỹ sư thật sự . Vì cũng không thiếu bác sĩ “chẻ củi nấu cơm” ở bệnh viện hoặc kỷ sư “cầu đường” chuyên làm WC 2 ngăn theo Trung cộng . Hỏi tại sao thì được trả lời rất biện chứng “ trong chế độ XHCN, công tác nào cũng là công tác phục vụ đảng ” .
Thầy Bảy, tức Nguyễn văn Trân và người con trai Nguyễn Hồng Đăng là trường hợp điển hình về mẫu người Nam kỳ thiếu “ lý luận”, như Nguyễn Phú Trọng nói, nên theo cộng sản chỉ có tan xương nếu không, thì cũng sớm thân bại danh liệt mà thôi .
Bảy Trân không phải Nguyễn văn Trấn tuy hai người đều quê Cần giuộc, tỉnh Chợ lớn (trước 1954). Nguyễn văn Trân sanh quán ở Bình Đăng trên tỉnh lộ đi Gò công, vừa qua khỏi Cầu Nhị Thiên đường chừng 3,4 km là tới . Đi thêm 16, 17 km nữa là tới Quận Cần giuộc, cũng là quê hương của Cụ Nguyễn Đinh Chiểu, quê ngoại của Nguyễn An Ninh . Bình Đăng là cái nôi của Bình Xuyên . Bảy Viễn quê ở Phong Đước, cách Bình Đăng chừng 3,4 km nữa, về phía tay mặt cùng tỉnh lộ, hướng đi Cần giuộc (7 Trân đặt tên con là Hồng Đăng – Đăng để nhớ sanh quá “Bình Đăng”, Hồng là để nói mình là người cộng sản từ bên Tây lúc đi học) .
Nguyễn văn Trấn, tác giả hồi ký “Viết cho Mẹ và Quốc hội ”, quê ở Chợ Đệm, cũng thuộc Quận Cần giuộc nhưng nằm phía quốc lộ đi về Miền Tây qua ngã Phú Lâm . Cùng ở vùng này, có hung thần Trần văn Giàu chủ trương giết hết những người kháng chiến thật sự yêu nước nhưng không cộng sản để giành độc quyền lãnh đạo kháng chiến cho cộng sản .
Trở lại với Thầy Bảy, với giai thoại của Thầy và Ba Đăng . Ra Hà nội, ông theo học lớp bồi dưởng chánh trị việt nam ở trường đảng Nguyễn Ái quốc để chuẩn bị vào Trung ương đảng, đi làm Đại sứ ở Liên-xô . Tổng Bí thư Trường Chinh gìảng về lịch sử kháng chiến Nam bộ năm 1945 “ Tổ chức Thanh Niên Tiền Phong ở Nam Bộ trước kia là tổ chức phản động thân Nhật ”. Thầy Bảy đứng dậy nói: “Thanh Niên Tiền Phong ở Nam Bộ lúc đó do tôi cử Trần Văn Giàu đi gặp Phạm Ngọc Thạch để tổ chức ra nó . Tuy cái vỏ bên ngoài là của Nhật , nhưng cái ruột bên trong là của ta . Đồng chí không biết lịch sử Nam Bộ thì đừng nên giảng như thế ” .“
Chỉ ít lâu sau , Bảy Trân nhận được quyết định về hưu lúc mới ngoài 50 tuổi” ( Lời Ai điếu, trg 213 -214).
Thầy Bảy có viết hồi ký về Nam kỳ kháng chiến . Thầy viết rất đúng sự thật của phong trào ở Nam kỳ từ cuộc khởi nghĩa năm 1940 nhưng không có nhà xuất bản nào dám xuất bản .
Sau 1975, Hồng Đăng có đem về Sài gòn tập hồi ký nhưng bây giờ hai người đều không còn nữa . Muốn tìm lại, không biết hỏi ai đây .
Ba Đăng làm Phó Chủ nhiệm Ủy Ban kế hoặch tỉnh Tây ninh, đi họp về cải tạo tư sản ở dinh Thống Nhứt, nghe Đỗ Mười định nghĩa “Cải tạo tư sản là cướp đoạt lại tài sản của giai cấp tư sản ”, Ba Đăng phản ứng “Người cách mạng không cướp của ai cả ! ” .
Thế là anh Ba phải về vườn như cha của anh đã cải lại Trường Chinh năm xưa ở Hà nội .
Cũng trong một Hội nghị Trung ương, một dân Nam kỳ khác là Dương Bạch Mai, học Luật ở Paris, theo cộng sản, về nước hoạt động cho cộng sản, phê bình “Mao Trạch-đông là tên thổ phỉ, không thể nghe ông ta được ” trong lúc Lê Duẩn đi theo Mao vì, theo Duẩn, chỉ có Mao mới có vũ khí và dũng khí cách mạng chống lại Mỹ, và đủ trình độ lý luận để chống chủ nghĩa xét lại . Và Dương Bạch Mai lại không chấp hành nghị quyết 9 thì chỉ có chết mà thôi .
Về cái chết của Dương Bạch Mai, 2 ông Hoàng Minh Chính và Nguyễn văn Trấn tiết lộ, Trần Đĩnh kể lại trong “Đèn Cù, trang 225 :
“Nguyễn Văn Trấn rất kính trọng Dương Bạch Mai . Nói học Mai nhiều lắm . Học nhiều cả tiếng Pháp . Trấn cũng nói với tôi như Hoàng Minh Chính đã nói : Họ cho anh Mai uống bia có thuốc độc , chết chưa kịp buông cốc , ngay tại Quốc hội .
Lúc ấy , Hoàng Minh Chính nhờ Mai đưa lên Quốc hội thư ta nên tham gia vào lưới điện toàn phe của Comecom . Mai đưa xong thì phó chủ tịch Hoàng Văn Hoan chỉ ngay tay vào mặt phó chủ tịch Mai chửi “thằng phản động “. Sau đó, Hoàng văn Hoan trốn qua Tàu tỵ nạn và chết luôn ở bên quê hương củ .
Ta lúc ấy đang hăng hái quyết một lòng nghe Trung quốc mà, ông chắc nhớ quá . Viết gì thì viết, thế nào cũng phải có đoạn nói về xét lại các ông , Trấn nói . Anh Mai bị mưu sát là cái chắc . Tuân Nguyễn ở Đài phát thanh làm bài thơ khóc Mai thì rồi bị bắt luôn . Có lẽ là người tù xét lại đầu tiên ở ta” .
Còn cán bộ người Bắc theo Liên-xô như Hoàng Minh Chính, Nguyễn Kiến Giang, … bị đi tù, được Lê Đức Thọ gắn huy chương “ Các cậu ở tù cũng là tham gia chống Mỹ cứu nước”.
Năm 74 tuổi, đang nằm trên giường bịnh nghe Lê Đức Thọ nói, Nguyễn Kiến Giang giận dữ đã phải chửi thề .
Triệt tiêu Nam kỳ vốn là chủ trương của Hồ Chí Minh
Người trong cuộc biết cái bí ẩn của Nam Kỳ Khởi Nghĩa (22/11/1940). Không phải bỗng nhiên nhóm Thường vụ Trung ương đảng lẫn trốn ở Hóc Môn, Bà Điểm mà Pháp biết được và bắt trọn ổ. Đó chính là miền Bắc “chỉ điểm cho Pháp”, vì muốn thanh toán sạch cái Trung ương đảng miền Nam để chỉ có Trung ương đảng Bắc Kỳ lãnh đạo. Họ mượn tay người Pháp để tiêu diệt cấp lãnh đạo gốc Nam Kỳ, như Võ Văn Tần, người Đức Hòa, Tân An, Bí thư Xứ ủy Nam Kỳ, …
Từ đó, Hội nghị thứ 7 Ban chấp hành Trung ương đảng CS Đông Dương đưa Trường Chinh lên làm Tổng Bí thư Lâm Thời và đầu não cộng sản dĩ nhiên nằm tại Bắc Kỳ. Các đảng viên Bắc và Trung Kỳ chia nhau nắm giữ các chức vụ then chốt trong kháng chiến cũng như sau khi hòa bình. Đó là chủ trương thầm kín của Hồ Chí Minh . Sau khi Nhật đầu hàng, các phần tử trí thức Nam kỳ như Trần Văn Giàu, Nguyễn Văn Trấn, Dương Bạch Mai, Nguyễn Văn Tạo, Huỳnh Văn Tiểng, Ngô Tấn Nhơn, Phạm Ngọc Thạch,.. lập ra Ủy Ban Hành Chánh Kháng Chiến Nam Bộ, muốn tách ra khỏi sự khống chế của nhóm đảng viên Trung và Bắc Kỳ để thành lập 1 quốc gia cộng sản Nam Kỳ. Không ngờ Hồ Chí Minh biết thâm ý này nên sai Cao Hồng Lĩnh, Hoàng Quốc Việt vào Nam bắt cóc Trần Văn Giàu, Dương Bạch Mai đem về giam lỏng ở Hà Nội.
Nhờ Nhựt đầu hàng, Lê Duẩn ra tù Côn Đảo, được Hồ Chí Minh gọi ra Hà Nội nhận chỉ thị. Khi cuộc chiến tranh Việt – Pháp lan rộng ở Nam Kỳ, Hồ cử Lê Duẩn với chức vụ Bí Thư Xứ Bộ Nam Kỳ đi vào Nam. Đi theo Duẩn có Lê Đức Thọ. Hồ muốn Duẩn vào Nam để lãnh đạo cuộc kháng chiến. Những người Trung và Bắc từ trước đến nay sống ở miền Nam như Trần Văn Trà, Võ Quang Anh, Phan Trọng Tuệ, Nguyễn Kim Cương…được Hồ cất nhắc lên cấp chỉ huy. Năm 1951, khi Trung Ương Cục Miền Nam thành lập, Duẩn được cất nhắc lên làm Bí Thư Trung Ương Cục Miền Nam. Từ đó, Hà nội qua Duẩn nắm trọn Miền Nam trong tay .
Vậy dân Nam kỳ khi làm cộng sản phải biết khôn, phải biết gột bỏ đi cái chất “Nam kỳ cuốc ”, và nếu còn muốn có chức có quyền, thì nên học lấy tư tưởng vĩ đại của Nguyễn Khắc Viện “ Nóng không quạt, ngứa không gải, chọc không tức ” mới mong may ra được yên thân vả thêm vài đồng bạc lẻ !
Nhưng sướng hơn hết là bán đất, bán nhà nếu còn, rút về quê, cất cái chòi lá ở cho mát mẻ, tì tì ba-xi-đế, sáng say, chiều xỉn . Nhớ chuyện thế sự, chửi thề vài ba tiếng rồi đi ngủ !
Nguyễn thị Cỏ May
Thằng Cuội Nguyễn Phú Trọng.
Thằng Tễu Phami Minh Chính.
Thằng Bờm Võ Văn Thưỡng.
Thằng Mõ Vương Đình Huệ.
*
Sai từ lúc nào vậy, 4 đứa mày?
SAI TỪ ĐÂU ?
Nó sai từ gốc mà ra
Từ nơi thuyết Mác chớ là từ đâu
Tay này xạo xự hàng đầu
Đấu tranh giai cấp cái ngòi đầu tiên
Đúng là trí thức kiểu điên
Tư duy lấp liếm thứ tiền ba xu
Nhưng thành dễ gạt con người
Những dân nghèo dễ nhào vào lợi ra
Còn mà trí thức lâu la
Đi theo nịnh nọt ta bà tưởng ngon
Bởi vì nó đã có huông
Giống đàn con trẻ giả tuồng cộ chơi
Mác đâu cần biết con người
Nếu là dốt nát thì toàn bản năng
Độc tài chuyên chính mần răng
Mà không đạp cổ loài người để lên
Rõ ràng kiểu Stalin
Khác gì Pôn Pốt như in vậy mà
Mao Trạch Đông cũng đâu ra
Một lò đều vậy có mà ngây thơ
Nhân dân giả đặt bàn thờ
Cúng qua một chút đặng rồi đem ăn
Mác ngay từ trước y rằng
Chế ra cái bẫy dùng toàn về sau
Bây giờ thì hết nghiệm rồi
Đã qua thế kỷ đau đầu còn chi
Loài người khôn tuổi dậy thì
Còn đâu trẻ nít như thời Mác xưa
Tưởng rằng bao cấp hơn thua
Nhốt chung một giỏ tạo ra công bằng
Thật là lý thuyết cuội nhăng
Gạt bừa nhân loại đạp bằng nhân luân
Bọn ngu mới lấy làm mừng
Người khôn chán ngán nửa chừng bỏ đi
Thế nên Cộng sản Nam kỳ
Chuyện xưa nhắc lại cười khì hôm nay
Sau này còn cả những ngày
Bọn Hồ Ngọc Nhuận nhào vô ăn tàn
Lý Quý Chung cũng đâu oan
Hay Huỳnh Tấn Mẩm mơ màng càng vui
Bây giờ chắc thảy bùi ngùi
Cái ngu chúa nhất mụ Ngô Bá Thành
Không là trí thức lưu manh
Cũng là trí thức hai vành vậy thôi
Trần Đức Thảo đã sáng ngời
Lại thêm bao trự một thời cũng ghê
Nguyễn Khắc Viện như gã mê
Gạt bao lớp trẻ ê chề còn chi
Tới giờ thôi nói được gì
Đã non thế kỷ cũng thì đi qua
Có người nhắc đại hội Tours
Nhưng do thuyêt Mác chứ người tài chi
PHIẾM NGÀN
(21/3/17)
Lời bàn của Canh Chua ở Sàigòn .-
1)Hào kiệt Nguyễn Văn Trân .-
Trích Lê Phú Khải , Lời Ai Điếu , Người Việt Books , 12/2016 , trang 213-214 :
Khi ông Trường Chinh vào giảng bài về Lịch sử đảng , ông có nói tổ chức Thanh Niên Tiền Phong ở Nam Bộ trước kia là tổ chức phản động thân Nhật . Học viên Nguyễn Văn Trân đứng dậy nói : Thanh Niên Tiền Phong ở Nam Bộ lúc đó do tôi cử Trần Văn Giàu đi gặp Phạm Ngọc Thạch để tổ chức ra nó . Tuy cái vỏ bên ngoài là của Nhật , nhưng cái ruột bên trong là của ta . Đồng chí không biết lịch sử Nam Bộ thì đừng nên giảng như thế .
Trích Miền Đông Nam Bộ kháng chiến 1945-1975 , NXB QĐND , Hà Nội 1990 , trang 75-76 :
(Cuối năm 1945) , bộ đội Cần Giuộc do đồng chí Trương Văn Bang , tỉnh ủy viên Chợ Lớn chỉ huy , bộ đội Bảy trân do đồng chí Nguyễn Văn Trân , chủ tịch huyện Cần Giuộc chỉ huy …
[ Lời bàn : Bảy Trân và Ba Đăng xả thân đi làm cách mạng cộng sản mà ngang tàng , cứng đầu cứng cổ , thì tất yếu phải về vườn rất sớm , không mất mạng là may !
Một bi kịch của trí thức Nam Kỳ thân cộng !
Chỉ được làm tay sai , mà không được phê phán gì hết !
]
2)Trường Chinh làm cách mạng giáo điều trong tháp ngà bị hung thần Lê Đức Thọ dùng tay sai nặc nô Phạm Văn Đồng hạ bệ .-
Trích Trần Đĩnh , Đèn Cù II , trang 206-207 :
Trước đó, theo Hoàng Ước , Trường Chinh đã mấy phen cự tuyệt ký vào thư xin nghỉ do Nguyễn Khánh, chánh văn phòng trung ương Đảng thảo sẵn mang đến tận nhà . Lần này Thọ thân dẫn một đoàn đông đảo và hùng hậu .
Trường Chinh vẫn nói ông ở hay về là việc của đại hội . Cuối cùng Phạm Văn Đồng lên tiếng : Nói anh và tôi đều học Hồ Chủ tịch đặt lợi ích của dân nước lên cao hơn lợi ích cá nhân, vả chăng anh lại là tổng bí thư yếu kém nhất trong các tổng bí thư xưa nay của Đảng ta , anh không về , e có những điều không hay . Trường Chinh ký ! Mãnh hổ nan địch quần hồ ! Đồng quá giỏi !
[ Lời bàn : Nặc nô Phạm Văn Đồng đe dọa tính mạng Trường Chinh hả ?
Lê Đức Thọ xứng đáng với hỗn danh Đại lưu manh chính trị VN , xứng đáng học trò VN số 1 của Mao ! ]
Trích Trần Đĩnh , Đèn Cù II , trang 481 :
Ló Đại lưu manh , cũng là góc vài chân dung nạn nhân .
3)Dương Bạch Mai bị ám sát bằng bia thuốc độc ngay tại Quốc hội Hà Nội .-
Trích Trần Đĩnh , Đèn Cù II , trang 255 :
(Nguyễn Văn) Trấn cũng nói với tôi như Hoàng Minh Chính đã nói : Họ cho anh Mai uống bia có thuốc độc , chết chưa kịp buông cốc , ngay tại Quốc hội . Tuân Nguyễn ở Đài phát thanh làm bài thơ khóc Mai thì rồi bị bắt luôn . Có lẽ là người tù xét lại đầu tiên ở ta .
Lời bàn : Theo nhà dân số học Nguyễn Đức Nhuận (Paris) thì Phạm Hùng bị ám sát ở Hà Nội bằng thuốc độc làm loạn nhịp tim, vì bao che cho nhóm Truyền Thống Kháng Chiến Nguyễn Hộ ! Các chuyện đột tử khác cũng tương tự !
4)Lê Phú Hào , chú ruột của Lê Phú Khải , tị nạn chính trị ở Pháp năm 1979 vì 1 bức thư của Hoàng Văn Hoan từ Bắc Kinh .-
Trích Lời Ai Điếu , trang 390 :
… Đến cuối 79 đầu 80 , thì tai họa đến với ông . Một lá thư của ông Hoàng Văn Hoan
gửi cho ông , do biết nhau từ khi ông đi thường trú ở Bắc Kinh sau 1954 .
Chú Năm tôi nói : Suy nghĩ mãi , chú đem bức thư đó trình với tổ chức , với ý nghĩ là
mình trung thực , báo cáo mọi điều với Đảng , không giấu giếm điều gì .
Không ngờ có người bạn thân , mật báo với ông là ông sẽ được đưa sang điều trị bệnh tại Đông Đức , nhưng đó chỉ là cái cớ . Chỉ cần tới Đông Đức là sẽ có an ninh kè ông về Hà Nội , và khi
bước xuống sân bay sẽ bị còng tay ngay . Hết đường tiến thoái , ông xin tị nạn và ở lại Paris .
Khi Thông tấn xã VN tổ chức công bố kỷ luật ông , tôi còn ở Hà Nội , và đến dự . Tội danh ông là « phản quốc » .
… Lê Phú Hào không phản quốc . Ông chỉ phản Đảng mà thôi .
[ Vì đảng đứng trên đầu quốc gia , nên phản Đảng cũng là phản quốc đa ! Lê Phú Khải có gì ngây thơ , kém cỏi ! ]
5)Lê Phú Khải , tác giả Lời Ai Điếu , là một dư luận viên phản tỉnh ?
Đồng Tháp Mười hôm nay , NXB Tổng Hợp t/pHCM , 1989 ;
Viết từ Đồng bằng sông Cửu Long , NXB Tổng Hợp t/pHCM , 1995 ;
Dòng đời xuôi ngược , NXB Công An Nhân Dân , 1998 ;
Đồng bằng sông Cửu Long , NXB Thanh Niên , 2000 ;
Chung sống với lũ , NXB Thanh Niên , 2001 ;
Nguyễn Khắc Viện như tôi đã biết , NXB Thanh Niên , 1999 ;
Dương Minh Châu , con người bẩm sinh là một nghệ sĩ , NXB Thanh Niên , 2002 ;
[ Nên tìm cho ra dấu vết phản tỉnh trong các tác phẩm tuyên huấn này ?
Vậy trong Lời Ai Điếu ,Lê Phú Khải là người tố cáo , không phải là người phản kháng !
Sống trong lòng son thì dĩ nhiên không ngộ được câu thơ của Bùi Giáng :
Tiếng thở như lời thở than :
Bao đêm thao thức thật thà ,
Tìm tòi chân lý , té ra tấm ruồng ! ]
6)Hào kiệt VN đời nào cũng có , kể cả trong độc đảng công an trị !
Các hào kiệt Nguyễn Văn Trân , Nguyễn Hồng Đăng, Dương Bạch Mai , Tuân Nguyễn rất đáng vinh danh .
Sau họ , cũng nên kể : Hà Sĩ Phu , Nguyễn Thanh Giang, Tống Văn Công , Nguyễn Ngọc Như Quỳnh (Mẹ Nấm) .
Và những tên công an tư tưởng độc ác vô sỉ như Trương Minh Tuấn đều đáng phỉ nhổ !
7)Quốc hội đầy tớ .-
Trích Lời Ai Điếu , trang 387 :
Thủ đô Hà Nội của ta mở rộng đến tận huyện Thạch Thất , Hà Tây , chùa Tây Phương ở trên núi cũng thuộc về Hà Nội , Mê Linh quê hương Hai Bà Trưng ngày nay cũng thuộc về Hà Nội , thì đó là một ý tưởng quái thai .
Quốc hội đều cũng thông qua qui hoạch ấy , vì Quốc hội VN thực chất là tên đầy tớ đê tiện nhất của đảng độc tài . Con cháu chúng ta sau này sẽ nguyền rủa việc mở rộng Hà Nội một cách lưu manh như thế , vì các lợi ích nhóm trong Đảng .
[ Nguyễn Thị Kim Ngân có khóc thét lên , khi đọc đến câu « Quốc hội VN thực chất là tên đầy tớ đê tiện nhất của đảng độc tài » ? ]
8)Chuyện dài 3X Nguyễn Tấn Dũng .-
Trích Lời Ai Điếu , trang 222-223 :
Sau Tết Nguyên Đán Quý Tỵ (2013) , trong một cuộc gặp gỡ khá bất ngờ tại 1 quán café ở Sài Gòn , anh Huỳnh Tấn Mẫm kể cho chúng tôi nghe về cuộc gặp gỡ mới đây của ông với chủ tịch nước Trương Tấn Sang, ông Nguyễn Bá Thanh . Khi nói về « đồng chí X « , anh Mẫm nhận xét : Tôi chưa thấy tay Nam Bộ nào nham hiểm , tàn độc như « đồng chí X « !
[ Nham hiểm , tàn độc nhưng thất học kém kiến thức , nên 3X Nguyễn Tấn Dũng mới bị Nguyễn Phú Trọng, Tập Cận Bình thông mưu đá văng khỏi võ đài đầu năm 2016 , kết thúc hơn 10 năm du côn làm mưa làm gió trên chính trường Hà Nội ! ]
9)Một chuyện tem phiếu ở Hà Nội .-
Trích Lời Ai Điếu , trang 187 :
Khu tập thể của Đài (truyền hình VN) “còn hơn cái ổ chuột» bị cháy . (Tổng giám đốc Vũ Văn) Hiến lao về thì thấy mẹ anh đã chạy được hộp đựng tem phiếu ra sân đang ngồi thở . Anh hỏi : cháu đâu ? (tức thằng con anh) . Bà mẹ mới hoảng hồn chỉ vào trong nhà . Hiến lao vào bê thằng con ra khi lửa đã bén vào gần chiếc nôi . Kể lại câu chuyện này cho mọi người nghe , tôi vẫn còn nhớ một lời « bình luận » đau điếng thế này : bà mẹ thật là thông minh khi cứu hộp tem phiếu trước , vì nếu cháy hết tem phiếu thì sẽ chết cả nhà !
Có câu chuyện nào tố cáo thời bao cấp lại hay hơn chuyện này ? Xin bạn đọc chép lại cho đời sau , để con cháu chúng ta biết về một thời XNCN !
[ Siêu vi (virus) Cộng sản đã ăn rất sâu vào tim óc xương thịt của người VN ! Trong tiềm thức của bà già này , tem phiếu lớn hơn mạng đứa cháu nội , chủ nghĩa duy vật triệt để đã lấn át , phá nát truyền thống ngàn đời của VN về ông bà , tổ tiên ,con cái ! Chủ nghĩa Cộng sản đã đè bẹp Khổng giáo ở VN .
Vậy mà Lê Phú Khải chỉ thấy chuyện bao cấp, có thể gọi là kém cỏi ! ]
10)Chuyện thi tuyển đại học ở Hà Nội những năm 1954-1975 : Có thi nhưng không chấm bài thi .-
Trích Lời Ai Điếu , trang 82-84 :
Hồi ấy chế độ phê chuẩn , chứng nhận lý lịch của thí sinh nộp đơn thi đại học do xã phê , không cho đương sự biết , rồi niêm phong gửi qua đường bưu điện , đến phòng tổ chức của trường đại học mà thí sinh dự thi . Nhà trường nhận được lý lịch như vậy , thì cũng không chấm bài thi , chỉ căn cứ vào thành phần gia đình tốt , xấu của thí sinh , mà xét cho đỗ hoặc trượt .
Chủ nghĩa Mác Lê ,với quan điểm giai cấp đấu tranh trong mọi lĩnh vực của đời sống , mới sinh ra cách tuyển sinh vào các trường đại học man rợ như thế . Nó lạc hậu hơn tất cả các hình thái xã hội từ trước đó . …
Bao nhiêu thanh niên, học sinh thuộc các thành phần khác , dù có giỏi đến đâu cũng bị gạt ra . Có ai chấm bài thi đâu mà chọn người giỏi . Khi vào đại học rồi , thì cứ thế yên chí sẽ đỗ ra trường , Đảng đã phân công thành kỹ sư, thành bác sĩ , thành tiến sĩ . Sự dốt nát lại có bằng cấp , có địa vị , đã bao trùm cả xã hội XHCNở miền Bắc nhiều chục năm như thế . Xã hội bị đẩy lại thời trung cổ .
Câu :”Tổng bí thư đảng CSVN dứt khoát phải là người miền bắc và có lý luận !”.. đã công khai trở thành “điều lệ đảng” kể từ thời Nguyễn Phú Trọng.
Như thế thì các đảng viên đảng CS gốc Trung và Nam bộ (trên thực tế) chỉ là một lũ cầm …cờ.. u …ku cho chó (bắc) đái mà thôi .
Chưa có thời đại nào mà sự kỳ thị vùng miên lại nặng nề, trắng trợn như thời đại Hồ Chí Minh chó đẻ này!
Thân phận các đảng viên đảng cộng sản VN gốc Trung và Nam bộ thật là nhục nhã ! Thảo nào mà đã có lần, một cán bộ từ miền bắc vào công tác “cải tạo công thương nghiệp” trong Sàigon sau ngày 30/4/75 đã bực mình chửi đám cán bộ gốc Nam rằng :Chả làm được cái đéo gì, chỉ bú buồi là giỏi !
Trích, ” Năm 82 tuổi, ông tâm sự ” Đời tôi là một đời…”ngây thơ”. Thơ là đi kháng chiến cứu nước, tôi giữ nó lại. Ngây là theo chủ nghĩa xã hội, tôi vứt nó đi. Nhưng nếu phải sống lại, tôi vẫn đi con đường đó ! ” Hết trích. Đúng là Triết Lý kiểu…”Bả chó”, một giuộc với Hồ “bả chó” khi lên tàu Pháp…ngữi “rắm tây” thơm hơn “rắm chệt”. Chuyện “Thâm Cung Bí Sử” và những hệ lụy của đám “trí thức bả chó” này là…hủy diệt một dân tộc có chiều dài lịch sử, tiền đồ, hơn bốn ngàn năm văn hiến. Tổ tiên đất Việt đã ngàn năm oanh liệt, phá Tống, bình Chiêm, mở mang bờ cõi, từ Ải Nam Quan đến mũi Cà Mau, Hoàng Sa, Trường Sa một sớm một chiều đã và đang bị lũ “trí thức bả chó” này triều cống cho Tàu. Đau Thật! Chúng ta, những người mang trong người giòng máu Việt, phải trả lời thế nào với Liệt Tổ, Liệt Tông??? Avcđ
Thật ra Nguyễn tất Thành,biệt danh Nguyễn ái Quốc,con cụ Phó bang Nguyễn sinh Sắc đả chết năm 1930 ở Tàu. Theo chỉ chị của Quốc tế
CS,Tàu Cộng đả đưa Hồ Quang (Thiếu tá của QĐGiải phóng Trung Quốc) vào thay!!. Rất nhiều tài lieu đả minh thị điều này. Chúng ta có thể tin được,vì dù sao sinh ra ở một gia đình khoa bang ,nho học,chẳng lẻ Nguyễn tất Thành lại làm những điều ác như thế. Chỉ có “ngoại bang” mới không kể đến dân tộc VN !! HCM tác oai-tác quái ở VN chính là tên Tàu Hồ Quang !!
Truoc toi xin loi vi khong danh duoc tieng Viet co dau.
“du sao sinh ra o mot gia dinh khoa bang, nho hoc, chang le Nguyen tat Thanh lai lam nhung dieu ac nhu the” . Nguyen Ha bao chua cho ong ta ? Mao trach Dong , Kim jong Un khong giet dan ? Stalin. Pon Pot khong phai dan khoa bang ? Khong ai ranh Nguyen tat Thanh (Ho chi Minh) bang ong Vu dinh Huynh, Vu thu Hien…. Chu truong cua cong san la ngu dan de sai bao, dieu khien con nguoi bang dieu khien bao tu…
VC Bắc nắm đầu VC Nam.
Do vị trí địa lý và lịch sử đảng CSVN, VC Bắc lúc nào cũng là lãnh đạo của VC Nam. Hay nói cụ thể hơn, VC Bắc lúc nào cũng nắm cái cán. Cái cán Quân đội và CA.
Thời kỳ huy hoàng nhất của Nam cộng có lẽ là TW đảng khóa XI. Lúc đó BCT có 16 ủy viên, 6 người miền Nam, 1 miền Trung. Thủ Tướng, Chủ Tịch Nước, Thường Vụ Bí Thư, Chủ Tịch MTTQ đều trong tay người miền Nam. Tuy nhiên, Tổng Bí Thư, CA và QĐ vẫn trong tay Bắc cộng.
Khóa XII hiện nay thì cộng Bắc trở lại khống chế gần như toàn bộ. Cộng Nam lép vế và yếu chưa thừng có. Đến nhân vật Bí Thư thành ủy cũng do cộng Bắc nắm. Điều này cũng không có gì lạ. Vì xưa nay vẫn thế, không có gì thay đổi.
Tuy nhiên, quý vị chỉ cần nêu câu hỏi sẽ thấy vấn đề gay cấn hơn nhiều. Cộng Bắc nắm đầu cộng Nam, nhưng bản… thân cộng Bắc cũng bị nắm đầu. Ai? => quá rõ: Trung cộng !!!