Cô giáo bắt học trò quì
Cha học trò bắt cô giáo quì
Đảng cầm quyền bắt người dân quì
Cả dân tộc mọp gối quì
Trong thời đại Stephen Hawking, loài người đã bay lên khám phá vũ trụ.
Cô giáo chủ nhiệm bắt học trò phải uống nước giặt giẻ lau bảng
Uống thứ nước ô nhiễm đưa bụi phấn độc hại vào cơ thể trẻ thơ
Như đảng cầm quyền bắt người dân Việt Nam phải uống vào hồn học thuyết máu Mác Lê Mao
Học thuyết hủy hoại tính người đã bị cả loài người nguyền rủa.
Đưa học thuyết hận thù đấu tranh giai cấp vào lòng dân tộc
Đảng độc tài chia dân tộc Việt Nam hiền hòa thành giai cấp đối kháng quyết liệt tiêu diệt nhau
Chia dân tộc Việt Nam thành hai trận tuyến trong cuộc chiến tranh ý thức hệ
Cuộc chiến tranh dân tộc với giai cấp
Cuộc chiến tranh quốc gia với cộng sản
Cuộc chiến tranh người Việt cộng sản giết người Việt quốc gia
Cả chục triệu người chết trong chiến trận,
Chết trong ngục tù,
Chết trong bão biển trên đường đi tìm tự do
Cả chục triệu người phải bỏ nước ra đi
Cả dân tộc Việt Nam thua đau trong tang tóc chia li
Để đảng cộng sản chiến thắng ngạo nghễ lập lên nhà nước cộng sản độc tài trung cổ
Học thuyết máu Mác Lê Mao, giữa người với người không có tình yêu, chỉ có hận thù giai cấp
Cơn bão táp hận thù biến thế giới tươi xanh thành lò lửa chiến tranh
Biến dân tộc Việt Nam thương người như thể thương thân
Thành dân tộc tàn bạo
“Giết! Giết nữa! bàn tay không ngơi nghỉ
Cho ruộng đồng lúa tốt, thuế mau xong”*
Con đấu tố cha, vợ đấu tố chồng.
Uống vào hồn học thuyết giai cấp chống lại giống nòi
Đảng cầm quyền coi kẻ thù truyền kiếp cướp đất đai biển đảo của tổ tiên là bạn vàng bốn tốt
Cắt đất biên cương, cắt biển quê hương dâng kẻ thù truyền kiếp nay là bạn vàng cùng ý thức hệ
Đưa cán bộ nguồn sang Bắc Kinh, Tây An thay hồn Việt bằng hồn Hán về lãnh đạo quốc gia
Uống vào hồn học thuyết độc tài
Đảng độc tài cầm quyền coi dân chỉ là bầy chuột bạch
Ném chín mươi triệu Dân – Chuột – Bạch vào cuộc thí nghiệm máu cách mạng xã hội chủ nghĩa
Dù trăm năm sau cũng không biết chủ nghĩa xã hội có hay không.
Uống vào hồn học thuyết ô nhiễm rác rưởi của lịch sử
Đảng độc tài cầm quyền tồn tại bằng bạo lực công an, tòa án, nhà tù
Coi khí phách người dân đòi tự do dân chủ là thế lực thù địch, là âm mưu lật đổ
Đảng độc tài giam cầm khí phách nhân dân trong ngục tù trung cổ
Uống vào hồn học thuyết bạo lực man rợ tối tăm
Tâm địa độc ác tối tăm run sợ trước ánh sáng tri thức, nhân văn
Đảng liền dựng lên những vụ án hoang tưởng để loại bỏ trí thức của dân, loại bỏ hào kiệt của nước
Vụ án Xét lại chống đảng, vụ án Giai Phẩm Nhân Văn
Vụ án động trời, bắt giam cả Bộ trưởng, Trung tướng, Thiếu tướng, nhà báo, nhà văn
Nhưng không có bản án
Vì bản án là bằng chứng để mai sau phán xét kẻ độc tài.
Chỉ có lệnh miệng của bạo quyền độc tài thay bản án
Những trí tuệ của nhân dân, tinh hoa của dân tộc cũng mút mùa tù ngục, mút mùa mang án.
Và những tâm hồn nghệ sĩ cả đời phải mang còng số 8
Cuồng tín bạo lực, đảng độc tài cầm quyền căm thù cả những bản tình ca.
Tống những thanh niên phơi phới tuổi xanh, lãng đãng hồn nghệ sĩ vào ngục tù tăm tối
Với những bản án khắc nghiệt mười năm, mười lâm năm cấm cố
Chỉ vì tội say sưa hát tình ca
Hết hạn tù, người nghệ sĩ hát tình ca bị ném ra đường
Rồi chết thảm ở vỉa hè trong đêm đông mưa phùn gió bấc!
Uống vào hồn học thuyết vô luân mất tính người
Đảng độc tài cầm quyền dửng dưng trước những kiếp người sống mòn lay lắt
Người già ốm đau không có tiền nằm bệnh viện đành về nhà chịu đau chờ chết
Lũ trẻ treo mạng sống trên sợi cáp mỏng manh vượt thác lũ đến trường
Và ngồi học trong những túp lều tranh tuềnh toàng như tấm áo rách tả tơi
Đảng độc tài cầm quyền cứ dửng dưng dốc hàng ngàn tỉ tiền thuế nghèo của dân
Xây mả to, dựng tượng lớn cho những kẻ độc tài đã chết
Cả một dân tộc cúi đầu quì mọp trước quyền uy đảng độc tài cầm quyền
Cả một dân tộc nhắm mắt uống vào hồn học thuyết độc hại ô nhiễm của lịch sử.
Một dân tộc tội tình
Dân tộc đó bao giờ mới ý thức được giá trị làm người
Mới đủ dũng khí đứng lên trong tư thế con người đi cùng thời đại văn minh.
Đi cùng thời đại con người đã vươn lên tầm vũ trụ.
Phạm Đình Trọng
———————————–
*Thơ của nhà thơ cộng sản Tố Hữu