Mạn đàm với Vĩnh Phúc

89
Trần Lệ Xuân, Ngô Đình Lệ Thuỷ (11/10/1963) Nguồn: Tạp chí Life

Lời mở: Như một tưởng niệm một người bạn đã ra đi đột ngột về miền viên miễn.

Sau đây là nội dung buổi mạn đàm với Vĩnh Phúc (VP) nhân dịp tác giả cho tái bản cuốn Những Huyền Thoại Và Sự Thật Về Chế Độ Ngô Đình Diệm.

 Đúng hơn là cựu nhà báo BBC, Vĩnh Phúc. Ông đã về hưu từ năm 1996, cũng hơn 10 năm rồi. Gần 20 năm làm biên tập viên cho chương trình Việt ngữ đài BBC, ông tích lũy cả khối chuyện trên trời dưới đất, chuyện thật, chuyện giả và nhất là những chuyện lắt léo hậu trường, chuyện người, chuyện đời,… Có chuyện đã nói ra, có chuyện chưa. Chưa nói vì thời lượng phát thanh, vì chính sách của BBC, vì tế nhị, vì chưa có cơ hội nói,… Hôm rồi VP. đến Canada, trong suốt hai ngày mạn đàm, phần lớn ông là người nói, tôi, Nguyễn Văn Lục (NVL), người nghe. Ông nói đủ đề tài, từ Duyên Anh, Ngô Đình Diệm, Trần Kim Tuyến. Ông đã nói liên miên, nói không ngưng nghỉ, không một tờ giấy trước mặt.

Đến nay nghe rồi thì tôi có thể sờ thấy Trần Kim Tuyến, Ngô Đình Diệm. Chỉ rất tiếc không có bà Nhu.

Những Huyền thoại và Sự thật về chế độ Ngô Đình Diệm, Vĩnh Phúc (NXB Tam Vĩnh, 2006 London) Nguồn: Vĩnh Phúc (*)

Nhân dịp Vĩnh Phúc cho tái bản cuốn: Những Huyền Thoại và sự thật về chế độ Ngô Đình Diệm, tôi ghi lại một phần nội dung cuộc mạn đàm liên quan đến quyển sách mới tái bản của ông. Mặc dầu có cảm tưởng ông biện giải cho những sự thật về ông Diệm, tôi không tìm thấy nơi ông về một cảm tình quá độ một phía, ông vẫn gây cho tôi một cảm tưởng, biện hộ hẳn là có, nhưng vẫn thong dong thoải mái, vẫn có một thái độ khách quan chừng mực, trí thức và cẩn trọng. Điều quan trọng nhất, bằng mọi cách mọi giá tôn trọng sự thật như thái độ chọn lựa cân bằng các người được phỏng vấn.

Chọn người được phỏng vấn ở nhiều góc độ khác nhau khiến cho sự kiện được nêu ra đạt được độ khả tín cao. Ông không có thói quen cường điệu hóa một sự việc, một biến cố hay nói huỵch tẹt ra là ông không nói phét, chủ quan cho mình nắm được sự thật. Có những điều tôi đặt ra cho ông mà ông không nắm rõ, ông thẳng thắn thú nhận là điều này ông không biết rõ…

Cuộc mạn đàm được diễn ra như thế nào?

Ông là người diễn xuất, tôi chỉ là chân kéo màn.

Nguyên do làm việc cho đài BBC

NVL: Trước hết, xin ông cho biết cơ duyên nào đưa ông đến làm việc cho đài BBC, rồi từ đó mở đường dẫn lối đến việc ông viết cuốn sách này?

VP: Tôi chỉ xin nói sơ lược thôi.

NVL: Xin ông 15 dòng.

VP: Đến Pulau Bidong là để chờ đi Mỹ. Vậy mà không ngờ, đã làm cho BBC gần 20 năm. Nghĩa là từ 1979 đến 1996. Khoảng năm 1988, mình giữ chức vụ Editor. Trong ban Việt ngữ hồi đó có ba người editor. Nếu cần thì Editor sẽ thay thế trưởng ban để điều khiển chương trình.

NVL: Tôi được biết BBC đã nhận ông ngay từ khi còn trên Pulau Bidong. Nhiều người biết không khỏi ngạc nhiên và nể phục. Thật ra câu chuyện đó đã xảy ra như thế nào?

VP: Ở đời, có những chuyện xảy ra không tính toán trước được. Nó như một khúc ngoặt cuộc đời. Chẳng bao giờ có ý nghĩ mình sẽ sang Anh. Ai cũng chờ đi Mỹ cả. Lúc đó chờ đợi đi Mỹ tính ra cũng 6, 7 tháng rồi. Bởi vì ở Mỹ có nhiều bạn bè, anh em bà con.

Câu chuyện nó như thế này. Có một đại diện BBC là Michael Butler sang đảo để tuyển nhân viên. Đúng ra là để test ông nhà báo người Việt gốc Hoa là ông Trần Quốc. Ông M. Butler mới nhờ mình — lúc đó mình là cố vấn cho Ban thông dịch – tìm kiếm Trần Quốc. Trần Quốc đã bỏ đi Mỹ. Tôi nói với M. Butler: “Sorry, ông ta đi Mỹ rồi”.

Butler tỏ vẻ thất vọng nói: “Tiếc quá, vừa mất công, vừa tốn tiền”. Rồi nhìn mình dọ hỏi: “Anh có muốn làm cho BBC không?” Mình trả lời là “Tôi đã chuẩn bị đi Mỹ rồi. Nhưng anh cứ thử xem sao? Chắc gì tôi có đủ khả năng?” “Nói chuyện với anh từ nãy đến giờ tôi tin chắc anh có khả năng. Chỉ cần test anh về khả năng viết cho đúng thủ tục thôi. Anh bằng lòng thì để tôi test nhé ?” “ OK, bây giờ là trưa, để cho tôi về ăn cơm trưa xong cái đã.”

NVL: Có vẻ như Butler đi xin ông nhận vào làm cho BBC thay vì ông xin sang BBC làm việc.

VP: Không dám nghĩ thế đâu, chỉ vì Butler đặt mình vào một tình trạng mà trước đó mấy phút mình không bao giờ nghĩ tới. Mình bèn kiếm ông linh mục Phó trại, tạm mượn cái lều của ông ấy, mình “đuổi” ông ra khỏi lều. Lúc đó trời nắng chang chang, tiếng loa phóng thanh ồn ào gọi dân đi lãnh lương thực. Michael Butler đưa bài test. Phần mình thì ngoáy cho xong. Phải dịch những bài bình luận, dispatch, bản tin tường thuật của phóng viên từ các nơi gửi về,dịch ngược, dịch xuôi, rồi một bài phóng bút, viết theo một trong ba đề tài cho sẵn.

NVL: Có thử giọng không? Cái này ông có phần ăn chắc rồi?

VP: Mình cũng hy vọng như vậy. Thử xong thì thu không rõ vì ồn quá. Ông Butler đòi thử lại. Mình “cóc” chịu thử lại lần thứ hai. Được thì được, không được thì thôi. Hai tuần sau nhận thư Luân Đôn: chưa có kết quả. Mình tống một thư sang “Sorry, tôi không đi Anh, chờ đi Mỹ”. Trưởng Phòng nhân viên đài BBC lại gửi một thư nói “Ráng chờ vì thủ tục hành chánh! Nhưng rất có hy vọng!”

NVL: Cứ như những điều ông vừa trình bày, có vẻ như ông không thích thú gì với công việc ở BBC mà nhiều người mơ cũng không được?

VP: Không phải là không muốn. Nhưng vì chẳng quen ai ở Luân Đôn, bà con, anh em, bạn bè đều ở Mỹ. Trời thì lúc nào cũng u ám, lạnh lẽo, đời sống lại quá đắt đỏ. Khi  mới sang, cô thư ký Ăng lê dẫn đi tìm thuê một chỗ ở hai phòng ngủ, trên lầu. Tiền thuê nhà, nó ngốn gần hết lương. Mình lại lên xin với xếp cho nghỉ việc và cho trở về Pulau Bidong. Bạn bè bảo khùng mới bỏ BBC. Xếp lớn khuyên ở lại.

NVL: Thế rồi ở lại luôn một lèo 17 năm đến khi về hưu? Một câu hỏi chót về chuyện này: Có gặp khó khăn trong công việc hay với đồng nghiệp không?

VP: Công việc thì từ từ cũng quen, không có gì khó khăn lắm. Nhưng với đồng nghiệp thì không dễ. Ờ mà câu hỏi này hơi riêng tư và dễ đụng chạm lắm. Ông làm khó tôi đấy.

Nên biết mình là người tỵ nạn đầu tiên được nhận vào BBC. Những anh em khác thì đều vào đó từ trước 1975. Có những người từ 1952.

(Trong đó có chị Bùi Thị Vy Khanh là chị họ của người viết bài này).

Dĩ nhiên, chưa hiểu nhau nên mình bị nhìn bằng một con mắt khác. Cứ như thể mình là một người thiểu số đến từ Ban Mê Thuột, mặc dầu thời trước 1975, mình cũng đã học ở Tân Tây Lan. Nhưng dần dần thì qua khả năng văn hóa Việt, vốn văn hoá Anh, kiến thức viết lách, mình đã vượt qua được những trở ngại đó. Và chỉ hơn 2 năm sau mình nhập chính ngạch ngay, một trường hợp hãn hữu.

NVL: Thôi tạm dừng ở đây. Cả ông vào tôi đều bậy rồi.

VP: Bậy điều gì?

NVL: Quá 15 dòng rồi. (Cùng cười).. Tôi muốn biết trước khi viết cuốn sách, ông có vẻ xu hướng cho chế độ ông Diệm. Ngay tựa đề đã cho người đọc nghĩ như thế: Những huyền thoại và sự thật… Ông có thể nói thật, trước khi viết cuốn sách này, thời còn trẻ, với tư cách một người Phật tử, thực sự ông đã nghĩ gì về chế độ ấy và khi viết cuốn sách, mức độ ảnh hưởng của ông Trần Kim Tuyến đến đâu?

VP: Dù là gì, tôi cũng viết với tư cách nhà báo mà thôi. Lúc còn trẻ, thời sinh viên, như bất cứ người dân nào, mình nhìn chế độ ông Diệm là một chế độc tài, gia đình trị, ảnh hưởng công giáo, tổng thống là người công giáo, cần lao thì có mặt khắp nơi, chỗ nào cũng có cần lao. Mình còn nhớ có lần đi xe buýt về Thị Nghè. Gặp anh tài xế hách dịch gắt ỏm tỏi. Hành khách không ai dám hé răng, vì họ thì thầm bảo nhau ông này là người của bà Nhu. Tin đồn cho thấy cái gì cũng của bà Nhu. Dĩ nhiên mình không tin hẳn. Nhưng ai cũng ngán và sợ.

Chẳng hạn có đám cháy ở khu Khánh Hội, người ta đồn bà Nhu cho đốt để bán tôn của bà. Cái gì cũng của bà Nhu, xe buýt bà Nhu, bột ngọt bà nhu, hãng Taxi bà Nhu cây xăng bà Nhu, bất động sản khắp nơi của bà Nhu, chỗ nào cũng có người mập mờ nhận là Cần Lao … Thấy nó vô lý, nhưng làm sao kiểm chứng được. Tin đồn cứ thế loang ra. Chưa kể, mấy ông Thiên chúa giáo di cư, thái độ vênh váo cũng làm người dân khó chịu lắm.

Vì thế mình cũng mong muốn thay đổi chế độ. Nhưng bảo rằng mình chịu ảnh hưởng của ông Tuyến thì không đúng. Sau này, trưởng thành hơn, có nhiều cơ hội tìm hiểu, mình cũng biết phán đoán, biết sự thật nằm ở chỗ nào?

Cho nên, không cần gặp ông Tuyến, tôi mới thay đổi. Từ khi chế độ ông Diệm rơi vào tay các tướng lãnh cầm quyền. Mình nhận ra ngay thực chất của họ và bắt đầu chán. Họ tồi tệ hơn thời ông Diệm. Mình có ăn học, mình thấy rõ ai hay, ai dở.

NVL: Ông cho biết trong trường hợp nào, ông gặp ông Tuyến?

VP: Thật ra mình biết về ông Tuyến từ lâu. Ông sang Anh từ năm 1975. Ông ở Luân Đôn một năm khá chật vật, rồi bạn bè người Anh giúp đổi lên Cambridge, tìm kế sinh sống.

Mới đầu nghe đến tên ông mình tránh né. Với thành tích trùm Mật Vụ tạo nên một hình ảnh không đẹp về ông như đi bắt người, thủ tiêu, tra tấn …

NVL: Nhưng gặp rồi thì thay đổi? Không thấy có tra tấn, thủ tiêu? Nhưng dư luận bên ngoài thường cho rằng Trần Kim Tuyến như một thứ hùm xám, ác ôn, trùm mật vụ với nhiều tai tiếng nhất đã được lưu truyền trong công chúng khá lâu. Đó là phản ảnh qua bài viết của Nguyễn Văn Tuấn đăng trên Giao Điểm với bài: Đọc: Những huyền thoại của chế độ Ngô Đình Diệm…

( Ghi chú thêm của người Viết.. Tờ Giao Điểm do tiến sĩ Trần Chung Ngọc, một kẻ cuồng tín, tay sai, phục vụ cộng sản không công. Cũng vì bài Phỏng vấn này, người viết bị Trần Chung Ngọc chửi bới, bới móc, chụp mũ te tua. Người viết chọn thái độ im lặng, không trả lời. Nay Trần Chung Ngọc đã chết, tờ Giao Điểm cũng chìm suồng luôn.)

VP: Tôi chẳng biết ông Nguyễn Văn Tuấn này có biết gì về Trần Kim Tuyến không mà viết như vậy. Thực sự tôi cũng chẳng đọc ông Tuấn nên không biết ông ta viết những gì. Nhưng gặp ông Tuyến rồi thì tôi chỉ thấy một người hiền lành, đạo đức. Tôi chưa hề nghe ông ta nói xấu một ai. Xin lỗi, vì ông ấy chết rồi mà tôi lại nói câu này: Mình thấy ông ấy như một anh nhà quê, nói ngọng L, N, cử chỉ tự nhiên, bình dị, có sao nói vậy, hút thuốc lào long sòng sọc. Từ lần gặp lần đầu đến mấy năm sau mới trở thành thân, vì tôi muốn có thời gian dài tìm hiểu. Thì thấy các bạn bè người chung quanh xa gần, ai cũng nói tốt về ông ấy. Họ cho rằng ông làm mật vụ mà cứu người nhiều hơn là bắt người bỏ tù.

Võ Như Nguyện: “Thằng Đỗ Mậu nó viết bố láo bố lếu … Tôi đã mắng nó rồi. Nó viết nhiều chuyện tầm bậy, tầm bạ” (Hình tháng 3/2006)
Nguồn: Vĩnh Phúc

NVL: Trong hồi ký “Việt Nam máu lửa Quê hương tôi” của ông Đỗ Mậu có viết, ông Tuyến khi trốn ra nước ngoài đã mang theo một cặp đựng đầy hột xoàn? Việc đó có không?

VP: Tôi có đọc và tôi buồn cười. Theo cụ Võ Như Nguyện nói với tôi nguyên văn thì “thằng Đỗ Mậu nó viết bố láo bố lếu ví dụ tôi mặc đồ tang, tay chống gậy trong đám tang ông Ngô Đình Khôi. Tôi đã mắng nó rồi. Nó viết nhiều chuyện tầm bậy, tầm bạ” .

NVL: Ông có thể kể tên một vài người thường nói tốt về Trần Kim Tuyến.

VP: Cái này thì tôi dám nói mà không ngại. Phải nói nhiều lắm. Cụ Lãng Nhân Phùng Tấn Đắc, chị Bích Thuận và chồng là Émile Ngô Trọng Hiếu, Cụ Đoàn Thêm, Cụ Cao Xuân Vỹ. Cả Duyên Anh nữa. Duyên Anh có tha ai đâu, mà đối với ông Tuyến thì nói: Ôi thằng cha đó lo cứu người không à! Duyên Anh bảo rằng ông Tuyến làm trùm mật vụ mà đạo đức, hiền lành như vậy thì chọn lầm nghề rồi. Cụ Quách Tòng Đức, cựu đổng lý văn phòng Phủ Tổng Thống nói: “Ông Diệm nóng lắm, nhưng không ác độc. Ông Trần Kim Tuyến đàng hoàng, có tư cách”.

Còn cụ Cao Xuân Vỹ thì: “Tuyến chỉ đọc tài liệu, viết phúc trình cho ông Tổng Thống, ông Nhu. Trần Kim Tuyến chỉ cứu người chứ không hại người bao giờ cả. Ngoài ra, phải công nhận đám nhân viên ngoại vi của Trần Kim Tuyến có làm tầm bậy. Tụi này không thuộc Sở Nghiên cứu Chính trị. Anh nào cũng muốn lợi dụng Sở NCCT. Tuyến có la rầy nhân viên, nhưng như anh cả la em, không trừng phạt nặng. Nói mật vụ ác ôn là oan cho Tuyến”.

NVL: Ông có thể cho biết một vài người mà ông Tuyến đã “tha” đã giúp?

VP: Ờ, nhiều lắm chứ. Như bà bác sĩ Dương Quỳnh Hoa, ông Nhất Linh, cụ Hà Thúc Ký.

(Hồi đảo chánh hụt ông Diệm, năm 1960, các đàn em của ông Nhất Linh  như Trương Bảo Sơn đều bị bắt hết. Họ oán trách Nhất Linh bỏ rơi đàn em. Ông Nhất Linh trốn vào tòa Đại Sứ Trung Quốc và nhờ Trần Kim Tuyến bảo lãnh ra.

Ông Tuyến còn tại chức, nhiều nhà văn nhà báo nhờ ông nên không bị bên công an, mật vụ làm phiền. Đến nay nhiều người còn nhắc.

Chỉ trừ cái huyền thoại Trần Kim Tuyến cứu mạng Ngô Đình Nhu vào tháng 2/1947 là hoàn toàn bịa đặt.

Về cụ Hà Thúc Ký thì xin kể lại như thế này. Ông Tuyến vào trình ông Diệm về vụ bắt được Hà Thúc Ký, lúc đó đang lẩn trốn và âm mưu ám sát ông Diệm. Ông Diệm nổi nóng quát: Đem thủ tiêu nó đi. Ông Tuyến nhận lệnh ra về và băn khoăn khó xử. Và thay vì thi hành lệnh thủ tiêu, ông Tuyến trì hoãn không làm gì cả. Hôm sau vào gặp ông Diệm. Ông Diệm đã quên béng cái lệnh miệng đem thủ tiêu HTK, rồi hỏi “Hà Thúc Ký ra sao?” “ Dạ thưa cụ, vẫn còn giữ đó, để tôi liên lạc với bên Công an”. Ông Diệm nói: “Mình nóng mình nói như vậy, thôi liệu giúp gia đình nó. Nói bên Công An đối xử tử tế với nó.” Chút xíu nữa cái mạng của ông Hà Thúc Ký không còn nữa, nếu ông Tuyến thi hành lệnh miệng ngay đêm hôm đó. Ông Diệm lúc tức thì nói thế chứ đâu có ý định thủ tiêu Hà Thúc Ký.

Lại có trường hợp giúp người mà mắc oan. Ông Tuyến đã có lần giúp cho Trần Quang Thuận – về Nha chiến tranh Tâm lý, sau khi tốt nghiệp quân trường Thủ Đức – rồi mang vạ vì Thuận lái chiếc xe Austin hai mầu xanh/trắng, mang số DBA 599 của anh ta chở Hòa Thượng Thích Quảng Đức đến chỗ tự thiêu ở Ngã tư Lê Văn Duyệt và Phan Đình Phùng. Ông Nhu “ghim” ông Tuyến vì vụ này.

NVL: Bốn câu hỏi chót về ông Tuyến. Tại sao ông ấy không tự mình viết lại hồi ký?

VP: Ai cũng thúc dục ông ấy viết đấy chứ. Nhất là Cao Xuân Vỹ. Tôi cũng thúc dục ông ấy viết nhiều lần. Nhưng sau này, ổng có nói: “Moa (Lúc này đã thân, ông gọi toa, moa) không viết vì sợ đụng chạm rất nhiều người. Viết ra sự thật thì sẽ làm nhiều người mất mặt, trong đó có nhiều người còn sống. Nếu họ chết rồi thì vợ con họ cũng đau lòng.” Sau đó có lần, chính ông đề nghị tôi viết.

NVL: Xin hỏi lại cho chắc, tôi vẫn tưởng chính ông đến đề nghị ông Tuyến cho phỏng vấn?

VP: Không, không có chuyện đó. Chính ông Tuyến đề nghị là “Thôi Phúc toa viết đi, toa đến đây, toa đặt sẵn những câu hỏi gợi ý, rồi moa theo đó trả lời”.

NVL: Về điểm này, về nhân cách, cũng xin trân trọng ông.

VP: Không dám!

NVL: Thế còn về những lời đồn “Sở Nghiên cứu Chính trị như một CIA Việt Nam, buôn bán thuốc phiện lậu và kinh tài khai thác gỗ, xuất cảng lông vịt, vụ vé số kiến thiết”?

VP: Về điểm thành lập Sở Nghiên cứu CT, mình đã trình bầy đầy đủ trong sách. Chỉ tóm tắt là khi đó, ông Tuyến không biết một tý gì về vai trò của mình: từ ý thức chính trị đến tổ chức. Chẳng ông nào có kinh nghiệm chống Cộng sản cả. Hoàn toàn tay mơ. Nhân viên trên dưới 30 người, thử hỏi với số nhân viên như thế, làm được gì? Mỗi khi cần nhân sự thì phải điều động bên Công an, Bảo an.

Về những đồn đãi buôn thuốc phiện lậu, xuất cảng lông vịt là do hiểu lầm. Chỉ có khai thác gỗ là có nhưng có lý do và đã được hai ông Diệm – Nhu cho phép. Xin xem chi tiết trong sách.

Nói thêm là ngay cuốn sách: Làm thế nào để giết một Tổng Thống, cái tựa do Sức Mấy đặt ra cho loạt bài đăng trên báo Hoà Bình. Tác giả Cao Thế Dung chỉ được gặp Trần Kim Tuyến có một buổi để hỏi chi tiết, về viết. Nhưng sau đó lại làm như ông Tuyến là đồng tác giả, và viết quá sai sự thật. Ông Tuyến đã phản đối và Hoà Bình đã cải chính ngay. Nhưng khi in thành sách, vẫn để tên ông Tuyến, khiến ông rất bực mình.

Trần Kim Tuyến (1925-1995) Cambridge, UK, 2 tháng trước khi qua đời
Nguồn: Vĩnh Phúc

NVL: Và câu hỏi chót về ông Tuyến, ông có nhận thấy có sự trùng hợp về những điều thị phi, những tiếng đồn xấu chung quanh ông Tuyến cũng là những điều thị phi về ông Diệm và chế độ ấy? Phải chăng nó cùng nguồn gốc? Cùng bản chất? Và phải chăng khi ông bênh vực ông Trần Kim Tuyến là một cách gián tiếp giải trừ những huyền thoại về ông Diệm?

VP: Thưa ông, câu trả lời của tôi đã nằm ngay trong câu hỏi của ông rồi.

NVL: Nay thì xin đi vào chính nội dung cuốn sách của ông. So ra với lần xuất bản trước, 1998, lần này dày hơn đến 100 trang. Điều gì đã thêm vào như thế?

VP: Thêm vào vì mình không hài lòng với lần xuất bản đầu tiên, thấy cần tìm kiếm thêm nhân chứng. Chẳng hạn tìm hiểu thêm con người của ông Ngô Đình Cẩn. Ông có cướp đoạt tài sản của người ta không, có cho bộ hạ khủng bố đối lập không? Những nhân chứng mới như Nguyễn Tường Bá, Nguyễn Tường Thiết, cháu và con trai Nhất Linh giúp soi sáng thêm về chủ tâm quyên sinh của ông Nhất Linh để phản đối chế độ? Ngoài ra còn những nhận xét, đánh giá quý báu của cụ Võ Như Nguyện, một nhân vật theo rất sát với ông Ngô Đình Khôi rồi ông Diệm. Cuộc phỏng vấn cụ Võ Như Nguyện quả thực hữu ích, vì nó củng cố thêm cho những điều tôi đã trình bày trong lần xuất bản đầu tiên.

Nhưng thích thú không kém là những lời của nhân chứng cựu đại úy tùy viên Lê Châu Lộc. Nhờ Lê Châu Lộc ta hiểu thêm “con người” Ngô Đình Diệm như thế nào trong những hoàn cảnh cay nghiệt của vai trò một tổng thống, thấu hiểu được những cá tính con người ông ấy và nhất là cái cõi riêng tư, những nỗi niềm trăn trở và cô đơn của ông ấy.

Nhà văn, nhà viết sử làm sao đạt được cái cõi riêng ấy để hiểu được một con người?

NVL: Tôi cũng nhìn ra được điều ấy, khi đọc những phần nhận xét của Lê Châu Lộc. Đó là những thứ tư liệu ròng mà không dễ có được. Đỗ Thọ cũng viết về ông Diệm, nhưng để tình cảm lấn lướt nhiều quá. Người đọc bị ngộp. Cảm thấy không tự nhiên.

Nhưng đâu là huyền thoại và sự thật về con người Ngô Đình Diệm?

VP: Theo tôi thì giá đọc được chính bài viết thì vẫn hơn là những điều tôi nói ra đây. Nhưng về cá nhân ông ấy, tôi nghĩ ông là người có đạo đức và về phương diện chính trị, ông là người có lòng với đất nước, với dân tộc, trước ông và sau ông, thật cũng khó có người sánh bì.

NVL: Ông có nghĩ rằng, những ý kiến của ông về ông Diệm sẽ có một số người phản đối, thậm chí coi ông Diệm là thứ độc tài ác ôn, gia đình trị, ba đời Gia tô bán nước, làm tay sai cho giặc?

VP: Chính vì còn có những người nghĩ như thế nên mới có vấn đề cần giải trừ những huyền thoại và những sự thật về con người ấy. Với lại không ai cấm họ nói viết ra như thế, với điều kiện họ đưa ra được bằng cớ khả tín Vâng, vấn đề là nói sao cũng được, miễn là có bằng cớ khả tín.

NVL: Nói chuyện bằng cớ, thưa ông, đã có lần ông chủ bút báo ĐT gửi cho tôi một bức hình gia đình ông Diệm và hỏi xem tôi nghĩ gì? Hình ảnh một già đình quan lại thuộc hàng Thượng thư triều đình ba đời làm tay sai cho Pháp mà như thế sao?

Gia đình ông quan Triều Nguyễn (từ trái): Con gái lớn Ngô Thị Giao, bà Ngô Đình Khả bế con gái nhỏ Ngô Thị Hiệp, ông Ngô đình Khả, các con trai Ngô Đinh Thục, Ngô Đình Diệm (4 tuổi), và Ngô Đình Khôi (Ảnh circa 1905)
Nguồn: Vĩnh Phúc

VP:Vâng, bức hình mà ông nói chính là bức hình thứ nhất ở trang 305 trong sách của tôi, do cựu trung úy Nguyễn Minh Bảo lấy được trong phòng ông Diệm trong cuộc đảo chính 1/11/63. Theo tôi, bức hình nói lên tất cả. Trông rõ cái cảnh nghèo khó, thanh bạch của gia đình ông ấy. Ông Diệm, ông Thục đi chân đất, quần áo nhếch nhác lôi thôi như bất cứ một gia đình nông dân nghèo túng nào.

Nhưng ông nói thật hay nói đùa đấy? Lấy đâu ra ba đời làm tay sai cho Pháp, mà ông Diệm làm tay sai cho Pháp hồi nào?

NVL: Có thể là tại vì ông Diệm có lý tưởng và nhờ ông sống độc thân, không bị ràng buộc vào gia đình nên ông mới hết lòng với dân, với nước?

VP: Có thể lắm và chắc cũng không thể không nghĩ tới điều đó. Có vợ con thì nó khác.

NVL: Ông có nghĩ rằng khi đọc sách của ông, sẽ có người nghĩ rằng, ôi cha Vĩnh Phúc này là tên Bắc kỳ, công giáo di cư, Hố Nai?

VP: (Cười). Cứ để họ hiểu lầm. Người như ông Diệm còn không thiếu kẻ hiểu lầm, thì phần tôi có nghĩa lý gì.

NVL: Phần tôi, tôi đặc biệt chú trọng đoạn Lê Châu Lộc, tùy viên của ông Diệm kể buổi sáng hôm ấy ông Diệm phải tiếp kiến đô đốc Felt tại Đàlạt. Ông có nhận xét gì về buổi gặp gỡ lịch sử này?

Đô đốc Harry Donald Felt, (1902—1992), Chỉ huy trưởng Hạm đội Thái Bình Dương từ 1958-1964, có ảnh hưởng sâu sắc đến hướng đi của chính sách Hoa Kỳ trong vùng
Nguồn: arlingtoncemetery.net

VP: Ông tinh ý lắm, nêu dẫn đoạn ông Diệm gặp đô đốc Felt là điểm thắt nút mối bang giao hợp tác giữa chính phủ Mỹ và ông Diệm trong suốt 9 năm. Buổi sáng hôm ấy, ông Diệm nôn nóng khác thường, tức giận đạp đổ ghế vì sĩ quan tùy viên tới chậm. Cái tức giận tùy viên chỉ là cái cớ thôi. Cái chính là lá bài sắp lật ngửa. Và tôi nghĩ rằng: Ván bài lương tâm và trả giá giữa người Mỹ và ông Diệm nằm ở buổi tiếp kiến hôm đó trước khi ông Diệm bị thảm sát. Đó là bản chúc thư giã từ sau 9 năm cầm quyền, một lần chót nói lên cái quan điểm khác biệt giữa người Mỹ và ông Diệm. Những kẻ viết sử sau này thường bác bỏ luận cứ này để biện hộ cho việc lật đổ ông ấy.

Không có người Mỹ, cuộc đảo chánh đó không có cơ thành tựu.

VP: Vừa rồi, ông đang hỏi tôi về con người ông Diệm. Tôi chưa nói hết, thì đấy, con người ấy có thể khoan dung ngay cả đối với kẻ thù. Nhưng cũng con người đó có thể nóng như lửa, mặt đỏ gay, hầm hầm, giộng ba toong thình thình trên sàn máy bay vì thấy treo cờ Vatican, vứt hồ sơ vào mặt ông Nhu mà không cho tùy viên lượm lại. Nhưng chỉ trong chốc lát, ông tổng thống nguôi giận.

Nhưng ngược lại, ông lại tỏ ra rất bình tĩnh khi dinh độc lập bị ném bom. Lê Châu Lộc nhận thấy ông Diệm vẫn ngồi đọc sách một cách bình thản hỏi: “Cái chi đó?” “ Dạ người ta bỏ bom mình”. “ Thế à, mà ai bỏ bom vậy?”

Theo Lê Châu Lộc, Làm tùy viên cho ông Diệm là khổ lắm. Theo ông đi kinh lý tối ngày, bất kể thì giờ, bất kể ngày đêm. Bằng máy bay, bằng trực thăng, bẵng xe, bằng xuồng, “thăm dân cho biết sự tình”. Có lần phải kê ghế bố mà ngủ trong khi bên dưới lõng bõng nước. Những chuyến đi vất vả và nguy hiểm như thế cũng không làm ông Tổng Thống nản lòng, vì ông muốn đến tận nơi hẻo lánh nhất, hoàn cảnh khó khăn nhất để đem lại nguồn an ủi cho binh sĩ.

Thử hỏi sau này có anh lãnh đạo nào làm được như thế không?

NVL: Tôi cũng nghĩ như vậy. Có ông lãnh đạo nào bỏ ra vài lần thăm dân, thăm trường học trong suốt những năm về sau này? Chữ kinh lý, tôi nghĩ là chữ đặc quyền dùng cho ông Diệm. Sau này chữ đó không còn có trong tự điển nữa. Vậy mà thời ông Diệm, ciné chỉ chiếu những chuyện gì đâu.

VP: Ông nhắc tôi mới nhớ. Tôi còn nhớ hồi đó, ciné hát xong bài chào cờ là hát bài suy tôn Ngô Thổng thống. Đáng nhẽ phải bỏ tù cái thằng cha nào đã nghĩ ra cái bài hát thối tha: Toàn dân Việt Nam nhớ ơn Ngô Tổng Thống.(1) Bài đó giết ông Diệm từng ngày, từng giờ không cần gươm giáo đấy. Vứt bài hát đó vào sọt rác và chiếu lên hình ảnh ông Tổng Thống đi bốt, lội bùn, sắn quần lên tới đầu gối thì còn gì đẹp bằng nữa?(2)

NVL: Vâng, quả đúng như vậy.

VP: Nay thì đến lúc tôi hỏi ngược lại ông: Đọc lần tái bản này ông thấy thế nào ?

NVL: Phải nói bản cũ, tôi đọc nhiều lần, mỗi lần muốn viết điều gì về chế độ Ngô Đình Diệm. Tôi đều dở ra tham khảo. Nhưng chê trước đã. Thật ra, không phải chê mà ấm ức.

Thứ nhất, cuốn sách không có cái nhìn tổng thể lớp lang về chế độ ấy. Nó thiếu văn mạch của những chuỗi sự kiện nối tiếp nhau. Nó nêu ra đó rồi để cho độc giả tùy ý chọn lựa thái độ. Quả là có rộng lượng và tôn trọng độc giả. Sự kiện từng mảnh của chế độ ấy như chính ông nói với tôi, như đống gạch. Có viên lành lặn, viên vỡ. Rồi ông bày hàng ra, ông đẩy cái trách nhiệm đánh giá cho các nhà sử học, cho người đọc. Mà như chúng ta biết đấy. Nhà sử học nào đã làm được công việc ấy? Trong khi đó, đáng nhẽ là trách nhiệm của ông phải làm?

Thứ hai, về phương pháp làm việc, ông đã chọn cách viết chỉ dựa trên nhân chứng, một thứ Oral History, rất khả tín, thời thượng. Phải chăng, đó là lối làm việc theo thói quen từ BBC của ông? Nhưng lối viết nêu dẫn nhân chứng lại rất áp đảo, trấn áp người đọc. Chẳng hạn khi chính Lê Châu Lộc nói rằng, ông Diệm nghe tin phi công Phạm Phú Quốc ở trong tù bị bọn công an hành hạ đến nơi đến chốn. Ông Diệm không an tâm sai Lê Châu Lộc đến nhà giam xem thử. Lê Châu Lộc bằt Phạm Phú Quốc dơ tay cho xem có bị thương tích không. Không có. Chỉ nêu sự việc: Một người đã ném bom tính giết mình, đã không bị đưa ra tòa, không bị cho đi mò tôm là may, lại còn thăm hỏi. Chuỗi sự kiện đó dẫn đưa tới việc phải thừa nhận: Ông Diệm là người tốt. Không lạ gì, sau đó, Phạm Phú Quốc đã viết thư xin lỗi ông Diệm.

Tôi chỉ nói, lối viết đó có tác dụng thuyết phục, vì nó vượt lý luận, bịt miệng những ai muốn nói khác, muốn bôi nhọ.

Ở trên, tôi nói ấm ức, vì ông không sử dụng tài liệu. Ông cũng đã nêu ra những lý do khi ông cho rằng những hồi ký, những sách viết về chế độ ấy do các nhà văn, nhà chính trị, nhà báo viết bố láo, bố lếu, bóp méo lịch sử cho dù dùng tài liệu ngoại quốc viết cũng tào lao, rất là bôi bác. Nói chung là như thế.

Nhưng này, ông chê người ta viết bố láo, bố lếu. Vậy có thể nào ông cho biết đích danh một tác giả hay một cuốn sách viết bôi bác?

VP: Cái này thì xin ông tha cho. Tôi chỉ nói được là nhiều lắm, tôi tránh nói ra. Độc giả đọc họ là biết rồi. Sau khi anh em ông Diệm bị giết, nhiều người đã viết quá sai sự thật chỉ nhằm mục đích câu độc giả. Sau 1975, cũng thế. Ngay cả những bầy tôi, sau này viết về chủ mình, cũng phản bội, viết bôi bác, nói trắng ra đen. Theo tôi, viết như thế không xứng đáng một người cầm bút.

Chính vì vậy, tôi chọn lựa không sử dụng tài liệu của bất cứ ai.

NVL: Chọn lựa như thế, đúng ra là chọn lựa tư cách là một nhà báo hay nhà sử?

VP: Nhà báo thì cung cấp thông tin, dữ kiện. Còn nhà sử cung cấp kiến thức. Nói như thế thì ông biết tôi là nhà gì rồi?

NVL: Cũng đúng, nhưng tôi xin bổ túc, Trần Trọng Kim kiến thức sử đâu có bao nhiêu, nhưng sự trung thực thì lồng lộng mà kẻ hậu bối chỉ biết cúi đầu khâm phục.

VP: Tôi cũng không nghĩ gi khác ông. Chúng ta cùng nói chung một thứ ngôn ngữ: Sự can đảm và lòng trung thực. Đó là những đức tính cần có của một người cầm bút.

NVL: Khi ông dùng chữ bầy tôi viết về chủ mình thì gián tiếp người đọc như tôi cũng hiểu bầy tôi là ai rồi ?

VP: Ấy chớ, xin ông đừng diễn dịch xa quá.

NVL: Trong biến cố Phật giáo, mặc dầu ông đã cố gắng phỏng vấn một số người như cụ Quách Tòng Đức, TT Thích Tâm Châu và ngay cả ông Đặng Sỹ v.v… Phần trả lờI của TT Tâm Châu chưa đầy đủ lắm. Phải nói về vai trò của TT ấy như thế nào, vai trò của TT Trí Quang có tính cách quyết định về đường lối đâu tranh chống chính quyền? Nguyên đo đưa đến sự đổ vỡ đến tách ra thành hai khối Phật giáo? Phần ông Đặng Sỹ thì tránh né trả lời. Chính tôi cũng liên lạc với ông được hai lần, nhưng ông cứ khất lần. Rất tiếc nay người nhà ông báo cho tôi biết ông mới qua đời. Thế là một dấu mốc lịch sử bị đứt quãng. Nhưng tôi vẫn thấy còn cần đào sâu thêm nữa để có thể khai thông một số vấn đề chưa sáng tỏ như vụ nổ đài phát thanh Huế v.v… Những người như đại úy Minh, văn phòng cố vấn chỉ đạo của ông Cẩn có thể đóng góp cho rõ thêm vai trò ông Cẩn và đặc biệt TT Trí Quang, sau 1975, ông rút vào bóng tối một cách khó hiểu như có điều gì không tiện nói. Im lặng ở đây là vàng. Ông cần lên tiếng và nên lên tiếng. Ông nghĩ thế nào về vấn đề này?

(Về vai trò của Thich Trí Quang và số phận Đặng Sỹ, xin mời độc giả đọc tờ LẬP TRƯỜNG, ngoài Huế mà tôi còn giữ đầy đủ các số báo. Trong đó Chủ nhiệm là Tôn Thất Hanh, chủ bút Lê Tuyên và Tổng Thư Ký tòa soạn là Cao Huy Thuần. Hiện nay, chỉ còn mình Cao Huy Thuần còn sống và vẫn không ngừng nịnh bợ cộng sản cùng với Thái Thị Kim Lan)

VP: Thật ra những người như ông Ngô Đình Nhu đáng nhẽ phải để lại những Mémoires thì đỡ cho chúng ta biết bao nhiêu. Hình như các người làm chính trị ở Việt Nam không có thói quen viết nhật ký. Tôi cũng nghĩ đến trường hợp TT Thích Trí Quang nhưng quá khó gặp. Cả TT Hộ Giác một khuôn mặt đấu tranh nổi bật thời đó hiện còn sống ở Mỹ, tôi cũng cố tìm cách tiếp xúc nhiều lần mà không được. Tôi sẽ đặc biệt lưu tâm đến trường hợp này trong lần tái bản sau.

NVL: Tôi xin góp ý thêm về vấn đề tài liệu. Tôi được biết là TT Trí Quang có viết về biến cố Phật giáo 63, gần như không phổ biến. Cho dù có được phổ biến, với lối viết Oral History của ông, dĩ nhiên ông sẽ không xử dụng. Thật tiếc. Cũng vậy, tôi thấy có những tài liệu từ phía cộng sản như của cán bộ Cộng sản Mười Hương chẳng hạn. Rất là hữu dụng, một cái nhìn từ phía bên kia, đưa ra một quan điểm đánh giá hoàn toàn trái ngược với phía VNCH. Mười Hương viết về thân phận những cán bộ nằm vùng bị chính quyền VNCH bắt, sau 1975 lại bị cộng sản nghi ngờ không xử dụng. Mười Hương đã nhận xét về kẻ thù số 1, không đợi trời chung là ông Ngô Đình Cẩn như thế nào, trong đó đánh giá rất cao vai trò ông Cẩn trong việc tiểu trừ cộng sản nằm vùng. Đọc Mười Hương để thấy rằng kể cả ông Diệm, ông Nhu cho đến người dân miền Nam, nhất là miền Trung đã đánh giá quá thấp con người Ngô Đình Cẩn.

Một cán bộ Cộng Sản thứ gộc như Mười Hương đánh giá cao Ngô Đình Cẩn thì cũng là điều để chúng ta suy nghĩ chứ. Cũng như luật sư Quan rất khinh ghét ông Cẩn, nhưng lúc biện hộ cho Ngô Đình Cẩn, nhận ra con người ấy đáng nể, đáng kính, đáng thương và đã khóc khi nghe Ngô Đình Cẩn bị lên án tử hình và đã viết hồi ký về vụ án này.(3)

Ông Cẩn không vô tích sự đến như thế, ông không ngu dốt đến như thế. Cách hành xử của ông có thể do lối dùng người không chính thống, không hành chánh, nhưng hiệu quả thì có. Miền Trung yên áng một phần nhờ ông Cẩn. Quét sạch bọn Cộng Sản nằm vùng do một tay ông. Đối với Phật giáo, thử hỏi ai là người bao che ông Thích Trí Quang, ai tiến cử các TT Trí Quang, Thiện Minh gọi là “đồng chí” Trí Quang, Thiện Minh như chính ông đã viết trong sách trang 76. Ai khuyến cáo các tướng vùng phải giúp đỡ các khuôn hội Phật Giáo, ai giúp đỡ tiền bạc sửa chữa Từ Đàm, ai đã ngăn chặn việc hạ cờ Phật giáo sau khi người dân Huế đã lỡ treo rồi mới có lệnh nhắc nhở từ Saigon? Vâng, ai?

Tôi phải nói rằng, Ngô Đình Cẩn nhạy bén chính trị, dù ít học đã làm chính trị theo bản năng. Chưa chắc gì ông đã thích Phật giáo, nhưng đã biết cách thức hành xử thế nào đối với cái nôi Phật giáo miền Trung mà Thiên chúa giáo chỉ vỏn vẹn có 4%.

Vậy mà con người ấy theo tôi đã bị đời khinh rẻ, bị oán hận, bị gán ghép nhiều thứ, bị chính những người mà mình hết lòng giúp đỡ hận oán nhất.

Tôi thì không. Khẳng định là không, vì hiểu một con người không hẳn là dễ.

Lịch sử còn đó để thấy điều tôi nói cần được suy nghĩ lại. Có thể chính ông cũng không đồng ý, bởi vì ông chỉ chú ý nhiều đến ông Diệm, ông Nhu, nhất là ông Tuyến. (Cười.) Dám ông cũng bất công lắm.

Nay thì phải nói một điều. Cuốn sách của ông viết, tất cả giá trị nó nằm trong tinh thần muốn tôn trọng sự thật. Thấy trắng nói trắng, thấy đen nói đen. Đọc là thấy. Nhiều lần trong lúc nói chuyện, ông cũng nhấn mạnh tới điều này và chỉ điều này thôi. Như trong lời mở đầu, ông tặng vợ con và không quên tặng những người yêu sự thật.

Hy vọng là tôi có trong số những người ấy. (Cùng cười)

Nay cuộc đàm đạo giữa tôi và ông có thể hướng vào nhân vật chính của cuốn sách: Con người ông Diệm với tất cả cái xấu, cái tốt, cái bất cập, cái sai trái khuyết điểm, cái bị vu oan, cái bị người đời oán ghét, nguyền rủa.

Theo ông, ông nghĩ gì về ông Diệm?

VP: Trước hết, mình không phải là người ở cạnh ông Diệm để có thể đưa ra những nhận xét trực tiếp về ông ấy. Nhưng qua những người đã từng sát cánh với ông Diệm thì phải nhìn nhận như sau:

Ông Diệm là một người đạo đức, sống như một nhà tu hành, không có tham vọng vật chất và thật sự có lòng yêu nước, thương dân. Ông tự tin vào lương tâm trong sáng của mình nên muốn bắt mọi người phải nghe theo. Cứ như Lê Châu Lộc, tùy viên của ông Diệm kể lại thì hằng ngày, ông xem lễ vào sáng sớm. Nếu không có lễ thì cầu nguyện. Ông quỳ gối giang hai tay ra, cầu nguyện. Sau đó, tắm rửa, thay đồ, rồi làm việc.

NVL: Thế thì đi tu cho rồi

VP: Xưa nay người ta chỉ làm được một việc nếu muốn giỏi. Không thể vừa đi tu vừa làm chính trị. Được việc này thì hỏng việc kia. Làm chính trị, mà đạo đức như nhà tu, không biết lừa lọc tráo trở thủ đoạn nên mới bị phản và mất mạng. Nhưng cũng phải nói anh em ông Diệm có óc “tỵ quyền”, nghĩa là bảo vệ quyền thế của mình.

Những Bùi Văn Thinh, Lê Quang Luật, Trần Văn Tuyên, Trần Văn Lý… đều không được dùng chỉ vì tỏ ra nổi quá. Năm 1996, ông Như Phong kể lại với tôi rằng, ông Lê Quang Luật đã đưa ra nhận xét: “anh em nhà ấy họ chỉ nghĩ tới họ trước.” Rồi nặng tình họ hàng quá. Thấy anh em làm bậy mà không dám ngăn cản vì quá nể nang. Ví dụ để cho ông Cẩn, bà Nhu lộng hành. Để ông Thục tổ chức lễ Ngân khánh linh đình, với ông Chủ tịch Quốc hội Trương Vĩnh Lễ làm chủ tịch ban tổ chức…

Riêng về buổi lễ tổ chức mừng Ngân khánh Tổng Giám mục Ngô Đình Thục, tôi xin nói rõ thêm.

Có một chi tiết về ông Ngô Đình Nhu, xin nói ra đây. Thứ nhất, tôi được nghe kể lại từ một người bạn dạy đại học Huế cho biết rằng, theo cha Luận kể lại, khi được biết có việc tổ chức lễ ngân khánh ông Ngô Đình Thục. Ông Nhu rất khó chịu và không dám nói thẳng ra, ông bèn kêu Linh Mục Cao Văn Luận, viện trưởng viện đại học Huế vào Sàigòn gấp. LM Luận vội vào và không biết có chuyện gì. Ông Nhu cho cha Luận hay nhờ cha Luận, nói với Đức cha hủy bỏ việc tổ chức lễ ngân khánh, hoặc làm một cách khiêm tốn, nho nhỏ thôi. Dĩ nhiên chẳng ai nghe và bọn bầy tôi đã tổ chức rềnh rang buổi lễ ấy đến chướng mắt mọi người. Những kẻ nịnh thần chính là những kẻ giết chết gia đình họ Ngô. Ông Nhu là người chống giáo trị — anti–clérical — theo nghĩa đạo ra đạo, đời ra đời tách biệt nhau. Nhưng mình ông làm được gì?

NVL: Theo tôi thì chế độ Ngô Đình Diệm bị rất nhiều người thù hận. Sau cái chết của họ và cho đến bây giờ, qua sách vở, qua những hồi ký, qua những tiếp xúc với giới Phật tử. Xin lỗi ông nhé — hình như sự oán hận đó vẫn còn. Theo ông, điều gì đã làm cho người ta oán hận đến như thế và về phần những người như ông Diệm, ông đối xử ra sao với Phật giáo? Có chính sách tiêu diệt người Phật giáo hay không? Có những sách vở tài liệu đưa ra con số 300 ngàn người bị tù đầy hoặc bị ám hại?

VP: Người nào đưa ra con số 300 ngàn người thì cứ đưa ra bằng cớ, nhưng người ở đâu mà lắm thế? Người nào còn nghi ngờ, xin làm ơn cho biết có bao nhiêu, mấy trăm, mấy ngàn? Có những trường hợp cấp dưới nó làm mà ông Tổng Thống, ông Nhu có thể không biết, xin cũng cứ nêu ra, cụ thể là những nhân vật đối lập như ông A hay ông B, v.v…

Riêng tôi, với tư cách người cầm bút, tôn trọng sự thật, tôi biết có những người chủ tâm ám sát ông Diệm như cụ Hà Thúc Ký, phi công Phạm Phú Quốc và tên Cộng Sản Hà Minh Trí. Vậy mà họ được đối xử đàng hoàng. Ngay ở các nước dân chủ Tây Phương, tội ám sát người sẽ bị xử ra sao? Nhất là ám sát một Tổng thống?

Hà Minh Trí ám sát hụt ông Diệm ở Ban Mê Thuột, chỉ bị tù, sau 1975 được thả. Một mật vụ thời ấy cho tôi biết họ đề nghị đẩy tên Hà Minh Trí từ trên lầu xuống cho chết, rồi bảo là là tai nạn. Ông Nhu không cho, bảo cứ giam lại.

Cụ Hà Thúc Ký, nay ở bang Maryland. Chính tôi đã phỏng vấn cụ và cụ cười kể rằng: “Hồi xưa tôi định ám sát ông Diệm. Nhà tôi ở đường Công Lý, gần trường Quốc Anh, tôi chủ tâm đào một đường hầm ra đến đường Công Lý, cách khoảng 50 thước và chôn 20 kg chất nổ rồi chờ xe ông Diệm đi qua, sẽ giật mìn để ám sát ông Diệm”. Tôi hỏi rằng khi cụ bị bắt họ đối xử ra sao. Cụ trả lời:

– Lạ nhất là không bao giờ họ đánh đập.Tôi lúc nào cũng nghĩ rằng hễ bị ông Diệm bắt là bị giết liền chứ không thể sống được, vì tôi làm cho ổng mệt lắm.

Còn ông Phạm Phú Quốc thì theo lời tôi phỏng vấn ông Lê Châu Lộc, ông cho biết như sau.

Một đêm Tổng Thống Diệm gọi Lê Châu Lộc hỏi:. “Anh có nghe cái đó không?” (Nghe Quốc bị tra tấn dã man không).

– Dạ không

– Thấy báo cáo vậy. Xuống thăm nó nghe. Coi có vậy không, về cho tôi biết.

Lê Châu Lộc đi gặp Phạm Phú Quốc theo lệnh Tổng Thống:

– Tổng thống sai tôi tới, hỏi xem anh có bị hành hạ không .

– Không có.

– Anh dơ tay tôi coi, anh có bị rút móng tay không?

– Không, nhưng tôi có viết một lá thư, nhờ anh đem về được không?

– Tôi không có nhiệm vụ đó. Anh để mấy người điều tra họ lo chuyện đó.

Cũng theo Lê Châu Lộc, chính ông Võ Văn Hải là người đưa ông Nguyễn Chánh Thi ra máy bay để trốn sang Nam Vang. Nếu không có lệnh của ông Diệm, liệu ông Hải có dám làm chuyện này không?

NVL: Nhưng còn những trường hợp các ông Tạ Chí Diệp, Nguyễn Bảo Toàn, Hồ Hán Sơn, Vũ Tam Anh thì sao? Họ bị giết, bị thủ tiêu ?

VP: Phải nhìn nhận, đây là vết đen của chế độ Ngô Đình Diệm. Ông Hà Thúc Ký kể rằng đảng viên Đại việt bị tra tấn hay bị thủ tiêu. Nhưng cần lưu ý là những vụ này đều xảy ra vào cuối triều Ngô Đình Diệm, năm 1963, lúc mà ông Tuyến đã bị cho ra rìa và do đó đám mật vụ công an lộng hành dưới quyền Đại tá Nguyễn Văn Y, Tổng giám đốc Cảnh sát Công an, và Nguyễn Văn Hay, Dương Văn Hiếu làm phó tổng giám đốc. Theo ông Cao Xuân Vỹ , ông có hỏi Đại tá Nguyễn Văn Hay khi ông này vào trình hồ sơ cho ông Diệm. Ông Diệm phê: “Thanh toán cho xong.” Tụi bộ hạ là Khưu Văn Hai và đàn em hiểu thanh toán là đem giết”. Thế là Nguyễn Bảo Toàn và Tạ Chí Diệp bị giết oan. Còn Hồ Hán Sơn thì Trần Kim Tuyến cho là các phe của Cao Đài diệt nhau. Ông Cao Xuân Vỹ cũng có lần hỏi thẳng ông Ngô Đình Nhu về vụ Tạ Chí Diệp, ông Nhu bảo Accident.

NVL: Xin ngắt lời ông một chút. Tôi nhận thấy chế độ hành chánh thời ông Diệm quá tập trung về dinh Độc Lập. Chẳng hạn một chuyện treo cờ Phật giáo cũng phải trình TT, đáng lẽ tỉnh trưởng phải lo chuyện này. Nhất nhất chuyện gì từ tướng vùng đến các bộ trưởng đều đợi lệnh TT. Ông Nhu trở thành thứ Thủ tướng bất đắc dĩ.

VP: Nhận xét của ông, nhiều người cũng nghĩ như thế.

NVL: Lại còn những tiếng đồn về lãnh chúa miền Trung với những vụ thủ tiêu người nữa.

VP: Cái này tôi chỉ có thể viết lại theo lời cụ Võ Như Nguyện thôi. Theo cụ Nguyện, ông Cẩn là người có máu tham lam, tham nhỏ thì rồi đến lúc tham lớn. Chẳng hạn như việc mua lại khách sạn Morin? Mua bằng gì? Khách sạn này do ông Nguyễn Văn Yến làm chủ. Ông bị bắt giam đến nỗi chết trong tù. Phần tôi – Vĩnh Phúc – vẫn còn thắc mắc là có phải ông Yến chết là do mật vụ ông Cẩn đánh cho chết không? Rồi đến nhà thầu khoán Phương cũng bị chết. Tiền đâu mà ông Cẩn mua khách sạn Thuận Hóa? Chủ Hotel Embassy trong Sài Gòn để tên Lê Văn Hiệp. Cái Hotel Maxim ở Paris cũng để tên Lê Văn Hiệp nhưng thực sự là của ông. Còn đất đai ngoài miền Trung thì để tên Lê Trọng Quát.

NVL: Trong vụ xử Phan Quang Đông ngày 26/3/64, tòa án cách mạng họp ở Huế đã xét xử Phan Quang Đông về các tội cố sát, bắt giam trái phép, sách thủ tiền bạc và lũng đoạn kinh tế. Các tội đó liên hệ đến 19 nạn nhân từ 26/10/55 – 1/11/63. Vào Năm 1963, gia đình ông Yến đã đệ đơn TT Diệm cứu xét. Ông Diệm giao cho ông Đỗ Mậu, cục trưởng an ninh quân đội. Ông này sợ liên lụy lại trao cho đại úy Phạm Bá Thích ở Huế. Cuộc điều tra kết quả ra sao thì không ai được biết. Nhưng chắc chắn đã đưa đến cái chết của Phan Quang Đông. Ở Sàigòn thì vào ngày 25/6/64, Dương Văn Hiếu, Nguyễn Thiện Dzai và Nguyễn Tư Thái bị kết án khổ sai chung thân và Phan Khanh 10 năm khổ sai.

VP: Người ta bảo Phan Quang Đông phải chết, cũng như Đặng Sỹ phải lãnh án tù, vì các tướng đảo chính muốn làm vừa lòng một số nhà lãnh đạo Phật giáo quá khích.

NVL: Đây là câu hỏi mấu chốt, câu hỏi có thể còn gây tranh luận, là đầu mối cho việc lật đổ ông Diệm hay ít ra là cái cớ cho việc lật đổ ông: ông Diệm, ông Nhu có kỳ thị Phật giáo hay không?

VP: Câu hỏi coi vậy không khó để trả lời. Nếu tôi làm chính trị thì ngay cho dù tôi có đố kỵ với Phật giáo, tôi vẫn tỏ ra thân thiện với Phật giáo. Ông Diệm, ông Nhu đủ khôn ngoan để làm việc đó. Vấn đề là cấp dưới như tỉnh trưởng, quận trưởng làm bậy mà ông Tổng thống không thể kiểm soát hết được, theo như nhận xét của Hòa thượng Thích Tâm Châu. Nhưng, Ông Diệm không phải là loại người đóng kịch giỏi đến như thế?

NVL: Đóng kịch hay chắc phải dành cho ông Nguyễn Khánh, Trần Văn Đôn?

VP: Không, ông Hồ đóng hay hơn chứ. Khánh, Đôn sao bì được. Khánh phải gọi là diễu dở.

Theo lời kể của Lê Châu Lộc, chính TT Quảng Liên, Hiệu trưởng trường Bồ Đề gần chợ Cầu Muối đã được ông Diệm cho xuất ngoại du học, và chính ông Diệm đã tặng Đức Đạt Lai Lạt Ma 10 ngàn đô-la để giúp người tỵ nạn Tây Tạng.

Phần cụ Võ Như Nguyện, lúc còn làm Chủ tịch Uỷ ban Nội vụ Quốc Hội, đã đưa các TT Trí Thủ, Thiện Minh, Trí Quang vào gặp Tổng thống Diệm để xin đổi tên Hội Phật giáo Thừa Thiên thành Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất. Ngày hôm sau ông Diệm ký liền.

Còn chuyện này không kém quan trọng. Xưa nay, người ta thường bảo các ông Diệm Nhu ra lệnh tấn công chùa, gọi là kế hoạch “nước lũ”. Việc đem lực lượng cảnh sát tấn công chùa là một quyết định vụng về của chế độ. Đã đành có nhiều tướng lãnh mà đứng đầu là Tôn Thất Đính, đề nghị tấn công chùa. Nhưng trách nhiệm người lãnh đạo vẫn là ông Tổng Thống. Sự sáng suốt, sự khôn ngoan của người lãnh đạo để đâu? Hay cũng bảo rằng đằng sau chuyện này có bàn tay người Mỹ?

Tôi đã hỏi ba người, ở 3 tư thế khác nhau.

NVL: Xin cắt ngang ông một lần nữa về cách thức của ông khi chọn người để phỏng vấn. Sự chọn lựa có chủ đích của ông giúp nâng mức độ khả tín của cuốn sách. Ngoài ông Trần Kim Tuyến là điều cần thiết cho sự hình thành cuốn sách này không tránh được. Những tên tuổi khác đã không có mặt như Lâm Lễ Trinh, Đỗ Mậu là một sự không có mặt có ý nghĩa?

Tuy nhiên, có một người mà tôi nghĩ rằng nên được phỏng vấn lắm. Đó là cụ Đoàn Thêm. Tôi biết chút ít về con người cụ Đoàn Thêm. Cụ là người làm việc bên cạnh ông Diệm, nhưng không ưa tính nết ông Diệm, nếu không nói là ghét và đố kỵ. Nhưng qua những ghi chép trong: “Việc Từng Ngày”, người ta thấy cụ nhận xét chi li, tỉ mỉ và khá là công bằng đối với ông Diệm. Thật sự không cần ca tụng hay nịnh ông Diệm như một số sách đã viết. Theo tôi, chỉ cần viết công bằng, viết trung thực cũng đủ rồi. Rất tiếc là nay cụ Đoàn Thêm cũng đã mất rồi.

VP: Cám ơn hảo ý của ông trong những nhận xét về các nhân vật được phỏng vấn, ông đã nói trúng ý tôi. Riêng cụ Đoàn Thêm tôi đã cố thử xin phỏng vấn nhưng khó lắm, vì cụ dè dặt. Nay rất tiếc cụ đã qua đời. Bây giờ xin trưng dẫn ý kiến của ba người đó.

Ông Cao Xuân Vỹ:

“Việc tấn công chùa là do đề nghị của các tướng. Ông Nhu nói với tôi thế này: Phải giải quyết vụ Phật giáo cho xong, không thì anh em binh sĩ ngoài tiền tuyến không an tâm. Sau đó, tôi có hỏi các tướng, các ông chối hết. Nhưng mấy anh em ấy họp nói rằng, chính Tôn Thất Đính chủ trì phiên họp. Nhưng đứng ra hành động là Lực lượng đặc biệt và Cảnh sát.”

Ông Cao Xuân Vỹ cũng có mặt ở chùa Xá Lợi, lúc chùa bị tấn công. Chắc hẳn những điều ông nói là đúng.

Cụ Quách Tòng Đức: Có lẽ với vai trò của cụ là Đổng lý văn phòng phủ Tổng thống, cụ cũng có thể biết được tường tận vụ khủng hoảng Phật giáo. Nhà cụ lại ở ngay cạnh chùa Xá Lợi nên cũng thấy cuộc tấn công chùa. Đây là những câu tôi hỏi cụ:

– Có đàn áp Phật giáo hay không?

“Không có đàn áp Phật giáo. Chính phủ giúp xây chùa Xá Lợi và nhiều chùa khác. Ông Diệm vốn biết nhược điểm của mình là người Thiên Chúa, ông cố giữ quân bình.”

Ai ra lệnh tấn công chùa?

“Lúc đó ra lệnh miệng thôi à. Tấn công chùa là Cảnh sát, không phải quân đội. Tôi ở ngay bên, các chùa cũng để loa rầm rộ lắm. Nghe họ hô những khẩu hiệu ghê lắm. Xem thường chính phủ lắm.”

Có vài tướng đề nghị đánh chùa?

“Chắc là các tướng như tướng Đính có ý kiến đánh vào các chùa. Tôi thấy khi có vụ Phật giáo rồi, cụ Diệm buồn. Tôi đoán thấy ông hơi chán nản. Phật giáo làm quá rồi, ổng không muốn làm việc nữa. Một số công việc tôi trình lên. Ổng nói đưa cho ông Nhu. Tôi không thấy ông Nhu có tham vọng thay ông Diệm. Không thấy gì”.

TT Thích Tâm Châu: Tôi không bao giờ có, tôi chống Cộng từ Bắc.
Nguồn: sc.groups.msn.com

Hòa Thượng Tâm Châu:

Theo Ông Cao Xuân Vỹ: “Ông Tâm Châu không biết gì cả, vừa là nạn nhân, vừa là anh hùng.”

Tôi đã hỏi Hòa thượng Tâm Châu như sau:

– Theo Hòa Thượng, Tổng thống Diệm và ông Nhu có kỳ thị Phật giáo không?

– Thực ra đối với TT Diệm khi đó tôi có gặp thì biết. Ngài là người nho học. Ngài có tinh thần dân chủ hơn. Còn vấn đề kỳ thị, thì tôi không dám nói có hay không có. Chắc chắn thì tôi nói thẳng thắn ở cấp trên thì đương nhiên hiểu biết rộng hơn cấp thừa hành dưới, hoặc là chẳng hạn bị ảnh hưởng của Tổng giám mục Ngô Đình Thục là người vẫn muốn làm sao tôn giáo mình phát triển, nên tìm phương thức… Có thể người dưới làm những cái nó sinh ra chuyện không tốt. Tôi tin tưởng là cấp trên không đến nỗi nào.

– Hồi đó sự phát triển Phật giáo nói chung, mà điển hình là sự phát triển các chùa chiền, có gì trở ngại không?

– Thực ra không có gì trở ngại. Nó chỉ có vấn đề trong sự bình thường chỗ nào làm chùa mà xin phép thì được xét thôi. Chung chung không có gì cả.

– Không bị trở ngại?

– Chỗ nào thì tôi không biết chứ trong Sàigòn thì tôi không thấy.Tôi thực sự không thấy.

– Hôm cảnh sát tấn công chùa, Thầy đang ở đâu?

– Tôi đang ở chùa Xá Lợi. Tôi cũng bị bắt, bị giam, nhưng không biết là giam ở đâu. Giam cho đến ngày 2/11/1963 mới được về.

– Thầy có bị hành hung không?

– Đánh đập thì không có.

– Phong trào tranh đấu Phật giáo có bị ảnh hưởng của Cộng Sản không?

– Dạ không. Không có. Ở miền Trung thì tôi không biết, nhưng trong Nam thì tôi không thấy có vấn đề Cộng sản. Về sau mới có chứ lúc ấy không có gì.

– Riêng thầy, Cộng sản có cho người liên lạc không?

– Tôi không bao giờ có, tôi chống Cộng từ Bắc.

– Thầy nghĩ sao về thầy Trí Quang? Người ta nói thầy Trí Quang thiên Cộng?

— Tôi không được gặp thầy Trí Quang nhiều. Ngài ở ngoài Trung. Chỉ nói thẳng thắn cái cao vọng của cụ ấy nặng hơn, chứ còn Cộng sản thì không biết sao cả.

Cần nói thêm là ngoài một số viên chức chính phủ làm bậy để lấy điểm, còn một số cha di cư lợi dụng tên tuổi ông Diệm để trục lợi.

NVL: Có thể ông cho biết một vài trường hợp cụ thể.

VP: Thì như ông Cha Khai, đi đâu cũng lấy danh nghĩa người của Tổng Thống . Ông Diệm đã gọi vào và từ đấy, ông không còn được héo lánh đến dinh Độc Lập như trước nữa.

NVL: Còn một người nữa không thể không nói đến. Bà Ngô Đình Nhu. Nếu Thượng Tọa Trí Quang có thể làm rung chuyển nước Mỹ thì Bà Nhu có thể làm lung lay chế độ? Ông đồng ý chứ?

VP: Đồng ý một nửa. Câu hỏi của ông có tính gài bẫy, trả lời cũng chết, không trả lời cũng chết.

NVL: Tôi có cảm tưởng ông có vẻ ghét, khinh thường bà Nhu về những ngôn ngữ, cử chỉ xấc xược của bà ấy. Mặt khác, tôi lại có cảm tưởng ông biện hộ, bênh vực bà ấy. Chẳng hạn, trong sách ông cố tình chứng minh rằng bà ấy không kinh tài, không tham nhũng, hối lộ? Điều đó có mâu thuẫn không?

VP: Không có gì là mâu thuẫn cả. Ghét là một chuyện. Ghét tính nết, không ưa. Nhưng ông cho phép tôi dùng lại chữ của ông đã dùng, tôi phải công bằng với bà ấy. Theo tôi, bà là nạn nhân bị bôi nhọ một cách thô bỉ nhất thời ông Diệm.

NVL: Xin cho vài tỉ dụ cụ thể.

VP: Nó hạ cấp đến chả muốn nói ra đây như ghế khoái lạc, phòng bà Nhu bốn phía lắp gương, ngủ với ông Diệm, giữa thanh thiên bạch nhật ngồi trên lòng ông Diệm, ỏn ẻn bá vai bá cổ.

NVL: Tôi nghĩ rằng, đối với Hà Nội khi họ bôi bẩn bà Nhu, nó không còn chỉ nhằm vào cá nhân bà Nhu và chế độ ấy nữa, nó vượt lên trên những bôi nhọ cá nhân. Nó trở thành chính sách, đường lối của nhà cầm quyền Hà Nội bấy giờ nhằm bôi xấu miền Nam.

Họ dùng những sách báo bôi bẩn chế độ miền Nam để tuyên truyền chống lại miền Nam. Miền Nam đã để sơ hở về điều này. Ở miền Nam thì Cộng sản khuynh đảo, thổi phồng bịa đặt để gây rối loạn. Ở ngoài Bắc thì ngược lại bưng bít, ém nhẹm và xuyên tạc miền Nam.

Điều đó cho thấy Cộng Sản chỉ có thể tồn tại bằng sự che đậy, gian trá và lừa đảo.

Đồng thời, nó cảnh báo chúng ta phải cảnh giác một số những cây viết ngoài nước, một số diễn đàn điện tử đang tuyên truyền cổ võ làm tay sai cho Cộng Sản.

Tôi cũng xin được phép bạch hóa một vài tác giả mà ông vẫn muốn né tránh, không tiện hài tên họ ra. Đã đến cái thời điểm phải đưa tên họ ra rồi. Đó là những tác giả như ông Mặc Thu, Lê Trọng Văn (cán bộ Cộng Sản), Nguyễn Đắc Xuân (cán bộ Cộng sản), Hoàng Trọng Miên. (Học giả thiệt trong việc đạo văn cuốn sách của Nguyễn Đổng Chi ngoài Bắc vào năm 1955-1956)

Ối giào, sao mà lắm “ghế khoái lạc” thế này!
Nguồn: transformitdesign.com

VP: Trước đây, tôi đã không thể nào mường tượng nổi ảnh hưởng tai hại của những cuốn sách do họ viết. Bởi vì, miền Nam có tự do viết, ngay cả bôi nhọ. Người đọc tự mình phải biết chọn lựa đọc và chọn thế đứng của mình.

Nhưng nay thì tôi đau xót nhìn nhận rằng, ảnh hưởng đó xâm nhập vào tim óc, lục phủ ngũ tạng của một số người một cách vô thức rồi. Chẳng hạn, sau biến cố 1/11/63, đợi đến năm 1964, chính quyền của mấy ông Tướng đã mang trưng bầy tại phòng Thông Tin Đô Thành một chiếc ghế được mênh danh là Ghế Khoái Lạc, biểu tượng sự sạ đọa của chính quyền Ngô Đình Diệm. Mà thực ra đó chỉ là cái ghế của thợ uốn tóc, có thể bấm cho lên xuống, ngả ra, xoay qua xoay lại, mà bà Nhu cho đem vào dinh Độc lập, vì bà không muốn ra ngoài làm tóc. Không biết khi bà Nhu ngồi trên ghế đó thì có cảm giác khoái lạc như có sóng trong bụng em không? Và cũng không biết rằng có ai đó, một phụ nữ, bất kể là ai đã ngồi thử để biết thực hư thế nào? “Ghế khoái lạc” thì có. Bà Nhu đã ngồi, đã “khoái lạc”. Chỉ rất tiếc sau đó đã không ai ngồi thử để minh chứng cho lời cáo buộc bà Nhu là sự thật?

Nguyễn Đắc Xuân, cán bộ cộng sản với cái tâm lụi xụi
Nguồn: toquoc.gov.vn

NVL: Nhưng điều chắc chắn là nó thỏa mãn và đem lại sảng khoái cho hàng ngàn, hàng vạn người đọc cuốn sách Đệ Nhất phu nhân của Hoàng Trọng Miên mà trong thư viện Việt Nam chỗ tôi ở cũng bày ra vài cuốn.

Đến lượt ông Nguyễn Đắc Xuân viết một bài đăng trên Giao Điểm ( báo của Trần Chung Ngọc), theo ông Nguyễn Đắc Xuân, phái đoàn sinh viên của ông được các sĩ quan hướng dẫn cho biết, muốn vào phòng bà Nhu bắt buộc đi qua phòng ông Diệm. Ở đây ám chỉ sự thông đồng giữa bà Nhu và ông Diệm. Trong phòng bà Nhu thì chung quanh đều có lát gương bốn phía và được giải thích công dụng của chúng để làm gì? Một ám chỉ rất vô giáo dục?

VP: Tôi nghĩ, một cái dinh của một Tổng Thống không thể lụi xụi, phòng nọ sát phòng kia như cái tâm lụi xụi của Nguyễn Đắc Xuân được. Không biết dinh Gia Long thế nào, cho dù nó bằng nửa dinh Độc Lập đi, tôi xin mạn phép nói về sự bài trí trong dinh Độc Lập để độc giả tiện so sánh.

Theo cụ Quách Tòng Đức, dinh Độc Lập có hai tầng, tầng dưới có hai phòng khánh tiết tráng lệ và có văn phòng cố vấn Ngô Đình Nhu, văn phòng Bộ trưởng phủ tổng thống, văn phòng đổng lý, văn phòng Tổng thơ ký phủ tổng thống và nhân viên. Tầng trên chia ra ba phần: phần giữa là hai phòng khánh tiết lớn, phía trái của hai phòng khánh tiết dành làm văn phòng và phòng ngủ của tổng thống, rồi phòng sĩ quan tùy viên. Phòng tổng thống Diệm trang trí sơ sài với cái giường nhỏ bằng gỗ, một bàn tròn và ba ghế da. Nơi đây, ông Diệm thường dùng cơm và tiếp bộ trưởng, tướng lãnh. Phía phải phòng khánh tiết là nơi cư ngụ của gia đình bà Nhu. Sự bài trí như thế có quy củ, có sự trang trọng đúng cái protocole của một dinh tổng thống. Có lẽ nào nó lùi xùi, lẹo tẹo, phòng bà Nhu dính sát phòng ông Diệm?

Phải khinh mình và khinh người đọc lắm mới dám viết như vậy.

Tôi nghĩ thêm rằng, trong đám sinh viên hơn hai chục người còn lại, rất có thể có những người khác đọc bài này sẽ không ngần ngại lên tiếng. Tôi hy vọng là như thế? Có gì ghê gớm lắm đâu? Nếu quả thực bà Nhu là như thế thì bà chỉ là một thứ đàn bà dâm đãng? Trong thiên hạ, thiếu gì những người đàn bà như thế? Nếu có cũng chỉ là chuyện bình thường. Còn nếu quả thực bà không như thế thì những người còn có chút công tâm cần trả lại danh dự cho bà. Vả lại, một người không cần thông minh cũng có thể thấy rằng nếu là người dâm đãng thì bà Nhu phải tìm những người đàn ông khoẻ mạnh, đẹp trai, có vô số trong hàng sĩ quan hay công chức cao cấp. Cớ gì bà lại chọn ông anh chồng gần như một nhà tu, lùn tì, bụng phệ, buổi sáng chỉ thích ăn điểm tâm cháo trắng với cá kho?

“Tôi đã tìm hiểu và suy nghĩ rất kỹ… Không có chuyện ông Diệm tằng tịu với bà Lệ Xuân, ông Diệm không có vợ thật sự cũng không có con riêng, con hoang …”
(Ảnh Bùi Tín vào ngày 30/4/75 tại Dinh Độc Lập, Sài Gòn)
Nguồn: nowe-panstwo.pl

NVL: Việc ông Nguyễn Đắc Xuân viết chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng nó trở thành đại sự khi mới đây, tôi sửng sốt đến sợ hãi qua bài viết ngắn của ông Bùi Tín: Kết thúc cuộc đối thoại vô bổ, đăng trên Talawas, ra ngày 3/1/2007 và lá thư của ông Nguyễn Trung Lương, cũng trên Talawas, đề ngày 10/1/97.

Chỉ trong vài dòng của ông Bùi Tín, tôi khám phá ra được sự tàn bạo, sự đê tiện, sự khốn nạn và bất hạnh cho những ai phải sống trong chế độ Cộng sản. Ông Bùi Tín viết như thế này: “Tôi đã tìm hiểu và suy nghĩ rất kỹ… Không có chuyện ông Diệm tằng tịu với bà Lệ Xuân, ông Diệm không có vợ thật sự cũng không có con riêng, con hoang …”

VP: Theo tôi, phải chăng kể từ cuối những năm 1950, ông Bùi Tín cũng như nhiều người khác ngoài Bắc đều tin là thật chuyện hủ hóa của bà Nhu với ông Diệm? Và ông Bùi Tín phải mất nhiều năm tháng, nhiều ám ảnh mới truy ra điều vu cáo ông Diệm là chuyện gian dối? Thì ra, trong suốt những năm tháng ấy, ông tin chuyện ông Diệm tằng tịu với bà em dâu là có thật?

NVL: Tôi tự hỏi đã có bao nhiêu người được như ông Bùi Tín, còn biết tra vấn, cất công tìm hiểu và sau đó có cái may mắn để truy tìm ra được sự thật? Trong khi đó, người trong Nam chỉ coi truyện đó như loại chuyện tiếu lâm tào lao xích đế?

Phải chăng người dân miền Bắc đã bị nhiễm độc, tuyên truyền đến nỗi có thể tin được một câu chuyện như thế?

VP: Tôi có đọc lá thư của ông Nguyễn Trung Lương gửi cho ông Bùi Tín. Ông Lương cho biết, vào cuối những năm 50, khi còn ngồi ghế nhà trường Hà Nội, ông đã nghe và tin chắc thế: Ông Diệm ngủ với bà Nhu. Ông Lương còn cho biết thêm Hoài Thanh đã có lần tiết lộ bà Thụy An, dính líu đến Nhân Văn giai phẩm (NVGP), thường ăn chơi với bọn trong Ủy Ban kiểm soát đình chiến như bọn Gia Nã Đại và bọn NVGP đã dùng Thụy An làm Mỹ nhân kế với những văn nghệ sĩ trẻ dại dột như Phùng Quán, Lê Đạt … Hiện nay, ông Lê Đạt hay có mặt ở tòa báo Tia Sáng của Văn Thành chắc có thể lên tiếng cải chính?

Câu chuyện về những hệ thống tuyên truyền rỉ tai, đầu độc dư luân, ngụy tạo, chụp mũ, bôi bẩn của chính quyền Cộng Sản còn tinh vi hơn thế nữa: đến cái độ mà người dân mất cảnh giác đến không phân biệt đâu là thật, đâu là giả nữa

NVL: Nay đã đến lúc chúng ta phải tạm ngưng hai buổi trọn mạn đàm với ông. Tôi phải thú thực là trong suốt hai buổi mạn đàm đó, chúng ta có dịp trao đổi nhiều điều bổ ích. Còn quá nhiều chi tiết mặc dầu tôi đã thu vào băng, tôi cũng không tiện ghi hết ra đây. Có một số điều tôi đã ghi chú riêng về cảm tưởng của tôi về buổi mạn đàm này, tôi đã nói ở phần đầu xin khai triển thêm, xin được thưa với ông:

Thái độ lương thiện trí thức của một người cầm bút như ông với cuốn sách này: Cuốn Những Huyền Thoại Và Sự Thật Về Chế Độ Ngô Đình Diệm sẽ giúp bạch hóa một số điều đã bị ngộ nhận theo tin đồn hoặc theo những luận điệu bôi bẩn, chụp mũ của một số người. Chẳng hạn hai ông Diệm Nhu không kỳ thị tôn giáo, không đàn áp, giết, hay giam cầm hằng vạn người đối lập. Ông Nhu không hút thuốc phiện. Ông Diệm không ăn cắp nghiên mực của vua Tự Đức theo lời tố cáo của Nguyễn Đắc Xuân. Nhất là ông Diệm không có chính sách đàn áp, giết hại người Phật Tử như biến cố Đài phát thanh. Và theo như lời nhận xét của ông Tuyến: “Mọi chuyện diễn ra như một định mệnh đã được an bài”. Bà Nhu không kinh tài, không có tiền gửi nhà băng trên thế giới. Ông Nhu cho đến lúc chết, không ai có thể nói ông có đồng xu nào? Có ai có thể cho biết ông Nhu có bao nhiêu tiền?

Cuốn sách của ông tóm tắt lại bao gồm rất nhiều chữ KHÔNG. Mỗi trang sách là một chữ không. Mỗi vấn đề được nêu ra là một chữ Không. Tôi chưa từng đọc cuốn sách nào nhiều chữ không như thế. Lòng can đảm và sự trung thực. Đó là hai giá trị tiêu biểu nhất của cuốn sách này. Cuốn sách của ông sau này sẽ là tài liệu tham khảo cho bất cứ ai muốn biết một số sự thật và một số sự không thật về chế Ngô Đình Diệm. Mong là cuốn sách sẽ được nhiều bạn đọc để biết sự thật về chế độ Ngô Đình Diệm.

Đặc biệt nhất là giới trẻ sau này.

Mộ Tướng Trình Minh Thế tại núi Bà Đen (Tây Ninh) trước khi bị csvn phá huỷ
Nguồn: Ảnh gia đình Trình Minh Sơn

Chỉ còn lại một vấn đề tồn nghi: Về cái chết của Tướng Trình Minh Thế. Theo tôi thì có hai vấn đề: Vấn đề thứ nhất là Tướng Trình Minh Thế bị giết hay bị ám sát? Vấn đề thứ hai là ai là kẻ sát nhân hay ra là ra lệnh cho kẻ khác giết? Có hai giả thuyết:

– Vấn đề bị giết hay ám sát: theo tôi, xác chết bao giờ cũng là nhân chứng cuối cùng và đáng tin cậy nhất. Theo bà Kim, phu nhân tướng Thế thì đã có HAI viên đạn bắn rất gần, còn để lại ám khói trên vết thương. Có nghĩa là tướng Thế bị ám sát chứ không phải bị bắn chết. Một giả thuyết thứ hai của ông Nhị Lang và của viên sĩ quan tình báo Savani, trước khi chết Savani thú nhận người của Pháp giết với chỉ MỘT viên đạn. Với một viên đạn thì có thể là bị bắn chết nhưng không phải bị ám sát.

Về vấn đề này, nếu tin vào lời xác nhận của bà Kim thì quả thật tướng Thế đã bị ám sát chết, không thể là bị giết như lời chứng của ông Nhị Lang.

– Vấn đề ai ám sát: Nhưng ai ám sát hay ra lệnh ám sát tướng Thế? Ai giết thì chính bà Kim không chắc, chỉ giả định có thể là bị giết trong dinh độc lập khi họp với ông Ngô Đình Nhu. Riêng Lê Trọng Văn mạo nhận là mật vụ của Ngô Đình Nhu và xác nhận ông Nhu đã giao cho đại tá Văn Thành Cao, tư lệnh phó Cao Đài và đại úy Tạ Thành Long, tùy viên của tướng Thế để giết tướng Thế. Ông Tuyến cho biết nếu là mật vụ thì ông phải biết và phủ nhận không có một ai tên Lê Trọng Văn trong đám bộ hạ của ông. Vậy những điều gì Lê trọng Văn xác nhận không đáng tin cậy, phải gạt bỏ.

– Vì giả thuyết cho rằng chỉ có một viên đạn nên ông Nhị Lang và cả ông Tú Gàn trong bài: Sự kiện mới đều cho người bắn là có thể từ dưới sông bắn lên và gián tiếp gạt bỏ giả thuyết của bà Kim cho rằng chồng bà bị giết trong dinh Độc lập.

Qua trình bày trên, nếu tin vào lời bà Kim hơn những người ngoài gia đình tôi có thể đi đến kết luận là tướng Thế bị ám sát, không không phải bị giết, nhưng ai giết thì chưa biết rõ chắc chắn, tất cả chỉ là giả thuyết thôi. Không một ai trong những nhân chứng ở trên có thể quyết chắc ai chính là thủ phạm giết tướng Thế.

Nên nhớ rằng ngay cái chết của hai anh em nhà Kennedy, biết rõ ràng là hai vụ ám sát mà cho đến nay vẫn chưa có cơ hội tìm ra thủ phạm giết hai người họ. Chúgn ta căn cứ vào cái gì để có thể hơn những cuộc điều tra riết ráo của mỹ?

Trong trường hợp VN, thiếu hẳn cơ quan điều tra ngay trong thời kỳ đó, việc xác định không phải là dễ và rất có cơ nguy không bao giờ tìm ra thủ phạm.

Xin nói thêm việc ông Tú Gàn (Lữ Giang) viết như sau:

Từ ngày tướng Thế bị tử trận đến ngày qua Mỹ, gia đình tướng Thế không bao giờ nêu ra một nghi vấn nào về cái chết đó. Nhưng kể từ ngày Lê Trọng Văn qua Canada, tìm đến gặp gia đình Bà Trình Minh Thế “thầy dùi”, nghi vấn mới bắt đầu được đưa ra.

Về điều quả quyết này, căn cứ vào đâu, ông Tú Gàn có thể xác quyết như thế? Con trai tướng Thế là Trình Minh Sơn đã phủ nhận điều này và cho rằng gia đình ông không hề bao giờ gặp Lê Trọng Văn cả. Ông Tú Gàn trách nhiệm về việc xác quyết này.


Vĩnh Phúc

Về Vĩnh Phúc — tác giả tên thật là Kiều Vĩnh Phúc. Trước 1975 là nhà giáo tại miền Nam Việt Nam. Từ 1979 “làm mõ” tại London. Vì dị ứng với không khí nơi làm việc, đến 1996 đã về hưu sớm để trồng hoa, nuôi chim … và chơi với chó!

Tác phẩm đã xuất bản: Dòng Thames Thì Thầm (Phiếm), Những Huyền Thoại Và Sự Thật Về Chế Độ Ngô Đình Diệm (Tài liệu sử), Đối Thoại (Tài liệu văn học), Phiếm 2006.

Nguyễn Văn Lục

Tác giả Nguyễn Văn Lục, trước và sau 1975 đã làm việc ở nhiều lãnh vực khác nhau, rất tâm đắc với việc làm hiện tại và chức danh Chuyên gia Thông Ống Cống!!!

 


(1) Dưới thời Bộ trưởng thông tin Trần Chánh Thành, ông đã phát động sự hình thành Phong trào Cách Mạng Quốc Gia, đồng thời cho phổ biến bài hát trên trong các rạp ciné. Thoạt tiên là bài Quốc ca, tiếp đến là bài suy tôn Ngô Tổng Thống. Năm 1975, ông Thành tự tử bằng cách uống thuốc độc chết tại nhà. (Trích Lâm Lễ Trinh, 9 năm bên cạnh TT Ngô Đình Diệm.)

Nguyễn Ngọc Bích và Trần Đại Việt, tác giả bài “Suy tôn Ngô Tổng Thống”
(Nguồn: vi.wikipedia.org

(2) Tác giả bài Suy tôn Ngô tổng thống là nhà văn Thanh Nam (Trần Đại Việt, 1931-1985) và nhạc sĩ Ngọc Bích (Nguyễn Ngọc Bích, 1924-2001). Khi Ngô Đình Diệm đòi phế truất Bảo Đại, cũng như đa số những thanh niên có cảm tình với Ngô Đình Diệm, Ngoc Bích soạn bài Vè Bảo Đại. Sau khi Ngô Định Diệm thành công làm tổng thống, Ngọc Bích cùng nhà văn Thanh Nam, có sửa lại lời bài Vè Bảo Đại và trở thành bài Suy tôn Ngô Tổng Thống. Cũng cần đặt bài hát vào bối cảnh thời đó. Thời cực thịnh của chế độ nên có bài hát đó không cói gì là lạ. Nhưng cứ hát mãi đâm nhàn chán, khôi hài. (Nguồn: vi.wikipedia.org )

(3) Dư Văn Chất viết cuốn sách “Người chân chính” hay Bản kiến nghị “Bội phản hay chân chính”. Trong sách, Chất nói rằng Đoàn công tác đặc biệt miền Trung của ông Cẩn họat động rất hữu hiệu ở miền Trung và cả Sài gòn. Ông Cẩn đã phá tan màng lưới gián điệp của Cộng Sản Hànội. Ở miền Trung, cán bộ nào còn sống sót, phải rút vào rừng, lên núi. Miền Trung, CS bị xóa trắng. Họ rất nể phục ông Cẩn. Bị bắt được đối xử tử tế, không bị giam, được di lại thoải mái, ngay cả đi dạo phố Sài gòn. Bố bảo cũng không dám trốn, sợ bị theo dõi. Nhiều người Hồi chánh. Nhiều cán bộ CS đựợc dùng nếu họ muốn. Họ chỉ có hai con đường: sống hoặc chết. Tiếng cậu Cẩn ác ôn cứ thế đồn ra. Lãnh Chúa miền Trung Họ xác nhận đã bị ĐCTĐBMT của ông Cẩn mua chuộc. Sau 1963, kẻ nào còn bị giam được thả ra. Họ hoạt động trở lại. Thả hổ về rừng. Sau này Lê Đức Thọ xếp họ vào loại có vấn đề, nghi ngờ họ đã đầu hàng VNCH, không dùng. Đám này sinh bất mãn, viết kiến nghị gửi bộ chính trị.

89 BÌNH LUẬN

  1. Nước Mỹ đã và vẫn còn đang bị bọn truyền thông cực kỳ mất dạy và phản động là NY Times, Washington Post đầu độc tẩy não. Trong chiến tranh Việt Nam và cho tới bây giờ. Chúng đưa toàn những tin xạo mang nhiều ác ý, bôi nhọ những người yêu nước.
    Ai là kẻ có lợi nhiều nhất trong việc miền Nam Việt Nam sụp đổ? Chính là bọn Tàu. Do đó, không sai khi nói rằng Hồ Chí Minh và đảng CSVN là những tên ngu nhưng rất giỏi trong việc “Cầm Cu cho kẻ khác đé.” Chuyện LX tan rã sau này không ăn nhậu gì bắt tay Mỹ Trung hết.

  2. Nói chuyện với montaukmosquito giống như nói với con vi trùng cộng sản.
    Con vi trùng thì chỉ biết hút máu mủ hoặc sống bám ở nơi dơ bẩn và thối tha chứ nó có biết gì đâu.
    Cũng như một con cóc sống dưới đáy giếng chỉ hiểu được chiến thuật và những tiểu tiết bắt mồi kiếm sống ở dưới đáy giếng, làm sao hiểu được chính sách và chiến lược của một quốc gia.

    • Hổng sao đâu . Đọc cái còm của you & lão đầu bò cứ như đọc Andre Menras. Hắn có phải là Cộng Sản hông, cái tên Hồ Cương Quyết nghe như hồng vệ binh, chắc là không gòi

      “Cũng như một con cóc sống dưới đáy giếng chỉ hiểu được chiến thuật và những tiểu tiết bắt mồi kiếm sống ở dưới đáy giếng, làm sao hiểu được chính sách và chiến lược của một quốc gia”

      & who the Phúc you think you are? Một con cóc khác hay 1 người có khả năng kinh bang tế thế ?

  3. *Paul Kattenburg, cựu Chủ tịch Khối Nghiên cứu về VN-VN Task Force -nhận định chua chát như sau về bộ tham mưu chiến tranh của Kennedy: “ Không có một người nào trong nhóm nắm vững những vấn đề thão luận Họ không biết gì về Việt Nam. Họ không thấu triệt quá khứ. Họ quên hết lịch sử. Họ không hiểu sự phân biệt giữa chủ thuyết quốc gia và chủ nghĩa Cộng sản. Tôi tự nhủ: “Trời ơi, chúng ta đang đi vào nguy nan to lớn!”

    *Tài liệu Bộ Quốc Phòng “The Pentagon Papers” xác nhận Mỹ đã nhúng tay vào việc lật đổ tổng thống Ngô Đình Diệm:

    “….Về cuộc đảo chánh lật đổ Ngô Đình Diệm, chính phủ Mỹ phải hoàn toàn chịu trách nhiệm. Từ Tháng 8 – 1963, chúng ta đã ban hành nhiều biện pháp, nhằm cho phép, tán thành, khuyến khích các tướng lãnh người Việt đứng ra làm cuộc đảo chánh và chúng ta hứa hẹn sẽ hoàn toàn hậu thuẫn một Chính phủ kế nhiệm.
    “Tháng 10-1963 chúng ta trực tiếp cự tuyệt và cắt đứt viện trợ dành cho Diệm, bật tín hiệu đèn xanh cho phe tướng lãnh. Chúng ta kín đáo duy trì liên lạc với phe đảo chánh xuyên suốt quá trình từ lúc lên kế hoạch cho đến khi tiến hành cuộc đảo chánh, chúng ta đã duyệt kế hoạch hành động của họ và đề ra thành phầntân chính phủ.
    “Cho nên, sau 9 năm cầm quyền của Chính phủ Diệm đã bị chấm dứt bằng sự đổ máu. Vì thế, sự đồng lỏa của chúng ta trong việc lật đổ Chính phủ Diệm đã làm tăng trách nhiệm của chúng ta là đã can dự vào sự hình thành nên một nước Việt Nam mà thực chất là không có người lãnh đạo ( “ For the military coup d’etat against Ngo Dinh Diem, the U.S. must accept its full share of responsibility. Beginning in August of 1963 we variously authorized, sanctioned and encouraged the coup efforts of the Vietnamese generals and offered full support for a successor government. In October we cut off aid to Diem in a direct rebuff, giving a green light to the generals. We maintained clandestine contact with them throughout the planning and execution of the coup and sought to review their operational plans and proposed new government. Thus, as the nine-year rule of Diem came to a bloody end, our complicity in his overthrow heightened our responsibilities and our commitment in an essentially leaderless Vietnam.”

  4. Bọn tướng tá phản loạn đáng nguyền rủa:

    * Trong tài liệu “Phản Bội Hay Chân Chính ” Cộng sản Lê Văn Chấp viết có đoạn như sau:

    “Thành tích chống Cộng của mật vụ Ngô Đình Cẩn/Dương Văn Hiếu (Đoàn Công Tác Đặc Biệt) thật kỳ diệu. Chúng đánh thẳng vào cơ quan đầu não của các Đảng bộ miền Trung như Liên Khu Ủy 5, Tỉnh ủy Thừa Thiên, Thành ủy Huế, rồi Đà nẵng. Tiến xuống miền Nam, chúng tấn công Đặc Khu ủy Sài gòn Chợ lớn, Thủ biên, Cần thơ. Nổi bật nhất là mật vụ miền Trung đánh bắt gọn các lưới Tình Báo Chiến Lược ) của ta trải suốt từ Bến Hải đến Sài gòn chỉ có một năm.”

    * (Trích) Dưới sự chỉ huy của Dương Văn Hiếu, Đoàn Công tác Đặc biệt Miền Trung từng bắt được các cán bộ cộng sản cao cấp :

    Mười Hương vào 06/1958
    Vũ Ngọc Nhạ vào 12/1958
    Lê Hữu Thúy vào năm 1959
    Nguyễn Vĩnh Nghiệp vào năm 1960
    đại tá Lê Câu -người chỉ huy chỉ huy Quân báo Miền Nam của Hà Nội vào năm 1961.
    Đoàn Công tác Đặc biệt Miền Trung cũng từng theo dõi Phạm Ngọc Thảo và đề nghị tổng thống Ngô Đình Diệm lưu ý tới y.
    Mười Hương tức Trần quốc Hương-Uỷ viên Trung Ương từ Khoá IV đến khoá VI. Bí thư Trung Ương đảng khoá VI. Trưởng Ban Nội Chính Trung Ương.Thư ký riêng cho Trường Chinh. Năm 1958, bị sa lưới của Đoàn Công Tác Miền Trung của ông Ngô Đình Cẩn.

    Sau đảo chánh 11/1963, tướng Mai Hữu Xuân, tân Tổng Giám Đốc Cảnh sát Sài Gòn của chính quyền Dương Văn Minh đã trả tự do cho các cán bộ Cộng sản vào tháng sáu 1964 – tất cả bọn Tình báo Khu 5, Tình báo Chiến lược, Cục 2 quân báo Trung Ương VC. Và ngay cả Mười Hương cũng được thả .

  5. Ở cổng vào đền thờ Lê Duẫn ở Hà Tĩnh có làm một tấm bảng đỏ chói ghi những hàng chữ :

    “Đền thờ Tổng bí thư Lê Duẫn
    Ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô, Trung quốc
    Toàn Đảng, toàn quân, toàn dân cùng học tập tư tưởng đạo đức đồng chí Lê Duẫn “.

    Trong cuốn Đêm Giữa Ban Ngày, tác giả Vũ Thư Hiền cũng đề cập đến câu nói này của Lê Duẫn.
    Vũ Thư Hiền là con trai của Vũ Đình Huỳnh , người làm thư ký cho Hồ chí Minh trong thời gian dài, sau làm Vụ trưởng Vụ Lễ tân Bộ Ngoại giao, Vụ trưởng trong Ban Kiểm tra Trung ương Đảng.

  6. Phét nói: “Lê Duẫn: Ta đánh Mỹ là đánh cả cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc.

    Ta đánh MẼO là đánh cho LIEN SO , đánh cho TRUNG QUÓC , thé thì sau khi toàn thắng 1975 , thèng LIEN SÔ , thèng TRUNG QUOC sao không tói láy nuóc VIET NAM huh?. Té ra hai thèng đó củng bị lừa…”

    Phét không hiểu gì về chính trị và không hiểu câu nói này của Lê Duẩn ý nói máu của bộ đội miền bắc đổ ra đánh Mỹ một là để bảo vệ hai nước cộng sản đàn anh lớn Tàu và Liên Xô là cái nôi và là thành trì cách mạng của chủ nghĩa cộng sản, và hai là phải chiếm Nam VN và Đông Dương và từ đó nhuộm đỏ cả vùng Đông Nam Á cho họ, nhưng cuối cùng thì Tàu cộng chạy theo đô la của Mỹ và Mỹ để cho Bắc Việt chiếm Miền Nam. Hai nước cộng sản này cung cấp vũ khí cho Việt Cộng đánh Mỹ đổ máu ra cho họ. Tương tự như cuộc chiến Triều Tiên nhưng Bắc Triều Tiên thua nên Tàu Cộng phải điều cả triệu quân tham chiến. Nếu không có lệnh từ Washington cho tướng MacArthur rút thì quân Tàu còn chết nhiều nữa và còn có khi bị Mỹ cho ăn bom nguyên tử (lúc đó Tàu chưa có bom nguyên tử). Cuối cùng Triều Tiên chia cắt làm vùng độn.

    Nhìn lại cuộc chiến tranh VN. Vì VN nằm cách xa nước Mỹ nhưng gần cộng sản Tàu và cộng sản Liên Xô nên bằng mọi giá Tàu Cộng và LX không để Bắc Việt thua. Họ cung cấp vũ khí và Bắc Việt phải đánh Mỹ cho tới người VN cuối cùng như Hồ nói để bảo vệ an ninh biên giới nước cộng sản Tàu. Mỹ không thể thắng Bắc Việt vì nếu thắng thì Tàu Cộng sẽ nhảy vào can thiệp như cuộc chiến Triều Tiên. Mỹ chỉ dùng chiến lược ngăn chặn. Nhưng cuộc chiến kéo quá dài nên Mỹ mệt mỏi vì bị chống đối nên Mỹ đổi chính sách bắt tay làm hòa với Tàu Cộng để bỏ rơi VNCH. Ngược lại, Tàu Cộng ngăn không cho Bắc Việt đánh tiếp cho Liên Xô nên Đặng qua Mỹ “xin phép” lấy cớ dạy Bắc Việt một bài học khi Lê Duẩn theo Liên Xô cho bộ đội VN đánh Pol Pot là phe của Tàu trên đất Miên.

    Địa chính trị VN lúc Mỹ bỏ VNCH rút quân về khác so với địa chính trị của Ukraine bây giờ nằm giữa Nga và EU. Vì Ukraine nằm sát biên giới với nước Nga và biên giới EU nên Nga muốn thắng mà EU không muốn Ukraine thua. Hiện Ukraine chiến đấu tùy vào sự viện trợ của EU và Mỹ và cuộc chiến đã kéo dài hơn hai năm vẫn còn tiếp diễn. Thượng sách là phải thắng, trung sách là hòa bình trung lập, và hạ sách là thua mất. Nếu không bên nào đủ sức để thắng thì chỉ còn giải pháp trung lập để tìm hòa bình. Liệu điều này Ukraine có chịu hay không thì lại là vấn đề còn phải bàn luận bởi chính quyền Ukraine và các nước viện trợ.

    Ý nghĩa câu nói của Lê Duẩn thừa nhận ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô và cho Tàu Cộng là như vậy.

    • Bác biện hộ cho Cộng Sản hay quá!

      Nhờ những người như bác, Phét ta có thể hoàn thành nhịm zụ của Đảng, cũng là đất nước, trao cho hắn 1 cách xuất sắc . Níu hổng có những người như bác, thành tích của Phét chắc chỉ thuộc loại èng èng

      Có điều bác nói láo nhiều quá, chắc tại phải biện hộ cho Cộng Sản

    • Những điều bác nói láo

      – Trung Quốc đã lộ mặt can thiệp vào Triều Tiên từ lâu lém ròi . Ông lính Mỹ gốc Nhật được purple heart, tên đặt cho trường trung học, đã chiến đấu trực diện với quân Trung Cộng rùi . Chiến thuật biển người áp dụng ở Triều Tiên, 1 nửa là quân Trung Quốc . Tướng Trần Canh, xếp của Bác Hồ, được điều đi Triều Tiên rùi hy sinh ở bển

      – Mỹ mặc dù bít LS, TQ & khối XHCN trang bị cho Quân Đội Nhân Dân Việt Nam tới tận răng (mã tấu, cán cuốc), nhưng hổng có tin xác thực sự tham chiến của LS & TQ ở VN. Nghi có phi công Trung Quốc lái MiG ở VN -Bắc Hàn khỏi nghi ngờ lun- nhưng không có được chứng cớ . Duy nhứt 1 lần phi cơ rớt gần vĩ tuyến 17, bắt được phi công, nghi là TQ. Người đó không nói 1 lời, 2 ngày sau thấy chết trong tù . Xác người này về sau trả cho miền Bắc, sau đó thì yo guess as good as mine. Ngay lập tức, tư lệnh quân Mỹ ở Đông Dương ra warning về suicide squad. Turned out 2b isolated incident. Vì vậy, cho tới 1973, Mỹ rất lo zìa chiện Trung Quốc & LS dọa sẽ đổ quân vào Việt Nam . Ngay cả chiến dịch bỏ bom ngoài Bắc, hổng ít người mún go all the way. Nhưng vì cả LS & TQ đều dọa nên Mỹ phải ngừng .

      Chiện Trung Quốc & LS hổng có thống nhứt VN, like i said, chế độ lao động của chủ nghĩa Mác, công nhưn được hưởng thành quả lao động của chính mình . Chủ -i mean, tương đối, theo chủ nghĩa Mác- mún gỡ gạc 1 chút huê hồng cũng phải bỏ sức lao động ra mới có được . Hence Hoàng Sa

      Nên nhớ Lê Duẩn là người sáng tạo ra “làm chủ tập thể” mà Giáo Sư Tương Lai xem đó là 1 trong những phát kiến vĩ đại trong lịch sử loài người, có nghĩa Lê Duẩn, hổng ít thì nhìu, hiểu chủ nghĩa Mác hơn nhiều người . Đánh Mỹ cho LS & TQ phải được hiểu theo chủ nghĩa Mác .

      Chiện phản bội, âm miu ám sát Hồ Chí Minh là sau này . Phải tách riêng 2 chiện ra

    • Khối XHCN mún đánh nhanh, tiến nhanh, diệt gọn Nam Hàn nên dốc hầu như toàn lực vào đó, nhứt là Trung Quốc . Có hẳn 1 phong trào nghĩa vụ quân sự với khẩu hiệu “Chống Mỹ viện Triều”. Trong khi đó, Việt Nam tới bi giờ Trung Quốc vưỡn giấu kín

      Hồi Đặng Tiểu Bình wa Mỹ, chính Kissinger đã mún TQ tiết lộ toàn bộ chiện VN, hoặc ít nhứt how deep TQ’s hand was in chiến tranh VN. Vưỡn kín như bưng, hoặc at least thats what i was told, hoặc níu có, i dont have access to that treasure trove. BTW, hiện giờ từ TQ, as far as i know, vưỡn là vòng tròn bất tử, hoặc số không to tổ bà chảng, tùy cách nhìn

      Việt Nam nên cám ơn Trung Quốc chiện giữ bem cho mình . Đúng, lâu lâu xì ra 1 tẹo, như có lần TQ trưng bày 1 số tài liệu zìa tiếp tế vũ khí cho Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam của Tưởng Năng Tiến . Hỏi thêm thì nói Trung Quốc có đủ tài liệu cho 2 chiếc Galaxy. i aint the one askin

    • Việt Nam bi giờ nên làm như VIỆT NAM -RF Phúc Kđinh A- ngày xưa, TẤT CẢ những vấn đề, Việt Nam đều cần Trung Quốc, cả nhân sự của Đảng, nhưng nên giấu hít chơn hít chọi đi . Trung Quốc giữ bí mật cho VN, đồng thời, Việt Nam giữ bí mật về những bí mật giữa VN & TQ

      Cứ để tụi khùng đoán mò là tốt nhứt . Yên chí, 75% tụi nó yêu Đảng . One weird-arse kinda love, but its love nevertheless. Khá là vô vọng, nhưng ai có thỉa giải thích được tình yêu là ccc gì, nói nghe coi . Tình chỉ đẹp khi còn dang dở, là đảng viên rùi đau khổ lém người ơi

  7. Chương trình Chiêu Hồi được ra đời ngày 17 tháng 4 năm 1963 dưới thời Đệ Nhất Cộng Hòa.

    Cho đến tháng 4 năm 1975, tổng số hồi chánh viên vượt quá con số hai trăm ngàn, từ binh sĩ đến thượng tá, từ du kích địa phương đến chính quy Bắc Việt, từ giao liên đến tỉnh ủy viên.

    Những nhân vật quan trọng đã ra hồi chánh :

    1.Thượng tá Tám Hà, Trần Văn Đắc, Chính ủy sư đoàn 5
    2.Thượng tá Huỳnh Cự
    3.Trung tá Phan Văn Xướng
    4.Bác sĩ Đặng Văn Tân
    5.Nhà văn Xuân Vũ, Bùi Quang Triết
    6.Nhạc sĩ Phan Thế
    7.Diễn viên Cao Huynh
    8.Mai Văn Sổ (Em song sinh với Mai Văn Bộ)
    9.Bùi Công Tương, Ủy viên Tuyên huấn tỉnh Bến Tre
    10.Ca sĩ Đoàn Chính (Con của nhạc sĩ Đoàn Chuẩn) và nhạc sĩ Bùi Thiện.

    Gần 200,000 cán binh Cộng sản buông súng quy tụ dưới lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ của Việt Nam Cộng Hòa :

    Năm/ Hồi chánh ( tổng số tích luỹ)

    1963 11248
    1964 16665
    1965 27789
    1966 48031
    1967 75209
    1968 93380
    1969 140403
    1970 173064
    6/1970 176458
    1975 khoảng 200,000

  8. “Hà Minh Trí ám sát hụt ông Diệm ở Ban Mê Thuột, chỉ bị tù, sau 1975 được thả “. Tác giả Nguyễn Văn Lục .

    Theo tài liệu tôi được đọc thì Trí đã được thả sau cuộc đảo chánh 1963. Có lẽ là do lỗi đánh máy của tác giả .

    *Năm 1961, Hà văn Trí dùng súng mưu toan ám sát tổng thống Ngô Đình Diệm khi ông đi kinh lý Ban Mê Thuột. Nhưng thật may mắn, viên đạn chỉ làm bị thương một ông bộ trưởng tháp tùng. Với cái tội tầy trời đó, tuy nhiên, Hà văn Trí chỉ bị ngồi tù có 2 năm rồi được phóng thích.

    *Ông Nguyễn Ngọc Huy- thuộc đảng Đại Việt, đã sống lưu vong tại Pháp từ 1956-1963, đã nói: ‘’Tôi không đồng ý cách hành động của ông Nhu. Nhưng tôi công nhận ông Nhu là một người khá, ông không bao giờ giết hại những người có lập trường chống Cộng, có tư cách…dù họ đã âm mưu dùng võ lực để lật đổ chính quyền Diệm. Khi ở Pháp về vào năm 1963, tôi đã gặp được đầy đủ các đồng chí của Đại Việt như anh Hà Thúc Ký, anh Đoàn Thái dù họ đã bị Nhu giam giữ lâu năm’’. ( “Biến Cố Chính Trị Việt Nam Hiện Đại” -Phạm văn Lưu ).

    Ông Huy về sau sáng lập đảng Tân Đại Việt và Phong trào Quốc Gia Cấp Tiến

    *Năm 1958, ông Hà thúc Ký ( được đề cử làm tổng bí thư đảng Đại Việt Cách Mạng năm 1965) vì bất đồng chính kiến với chính phủ Ngô Đình Diệm và vì có liên quan đến vụ biến động Ba Lòng ở miền Trung, bị chính quyền Ngô Đình Diệm bắt giam. Bác sĩ Nguyễn Tuấn Anh ( hiện ở tiểu bang Louisiana)- thầy thuốc riêng của tổng thống Diệm- cho biết ông Diệm chỉ thị cho bác sĩ Trần Kim Tuyến mỗi tuần hai lần đến chăm nom sức khỏe cho ông Hà Thúc Ký.

    Ngoài ra, ông Diệm còn mật lệnh cho ông Cao Xuân Linh ( em ông Cao Xuân Vĩ) ngầm giúp đỡ tài chánh cho bà Hà Thúc Ký để có phương tiện cho các con ăn học.

    Trong tác phẩm Sống Còn Với Dân Tộc- xuất bản năm 2009, nhận định về cá nhân tổng thống Ngô Đình Diệm, ông Hà Thúc ký cho biết cá nhân ông khi còn là sinh viên đã từng ngưỡng mộ ông Diệm. Ông có cảm tình với ông Diệm vì hành động từ chức thượng thư vì không không muốn bị lệ thuộc vào bọn thực dân Pháp. Và cho đến nay, ông cho biết mỗi khi nghĩ đến việc tổng thống Diệm bị sát hại thì cái thiện cảm mà ông đã dành cho ông Diệm lúc thời sinh viên lại trở lại. Ông cho biết mỗi khi nghĩ đến tổng thống Diệm, ông vẫn bùi ngùi tiếc thương cho con người suốt đời nặng lòng lo toan cho đất nước.

    ***Tác giả Trần Đông Phong- “Đối Lập Chính Trị Thời Đệ Nhất Cộng Hoà”- viết về trường hợp trung uý Phạm phú Quốc- viên phi công ném bom Dinh Độc Lập năm 1962- như sau:

    “Người viết cũng có nghe được sự quan tâm của tổng thống Ngô Ðình Diệm đối với trung úy Phạm Phú Quốc khi ông sĩ quan này bị bắt giam ở An Ninh Quân Ðội sau vụ thả bom Dinh Ðộc Lập. Cựu nghị sĩ Lê Châu Lộc, trước năm 1963 là đại úy, sĩ quan tùy viên của Tổng Thống Ngô Ðình Diệm, có kể cho người viết rằng trong một buổi quan sát cuộc thực tập phi pháo của Không Quân Việt Nam, tổng thống Diệm rất hài lòng khi chứng kiến kết quả rất tốt đẹp của các phi cơ tham dự cuộc biểu diễn và ông đã ra lệnh cho đại tá Huỳnh Hữu Hiền, tư lệnh Không Quân mời viên phi công lái một phi cơ khu trục đã oanh kích mục tiêu vô cùng chính xác đến trình diện ông. Viên phi công đó là trung úy Phạm Phú Quốc. Tổng Thống Diệm đã bắt tay, khen ngợi và ân cần thăm hỏi về gia thế của trung úy Phạm Phú Quốc.

    “Sau khi ông Phạm Phú Quốc cùng trung úy Nguyễn Văn Cử lái phi cơ oanh tạc Dinh Ðộc Lập, ông Cử bay thẳng sang Nam Vang xin tỵ nạn chính trị, còn phi cơ của ông Phạm Phú Quốc thì bị hải quân bắn rơi và ông bị bắt. Tổng thống Ngô Ðình Diệm nghe nói rằng trung úy Phạm Phú Quốc bị nhân viên An Ninh Quân Ðội dưới quyền đại tá Ðỗ Mậu tra tấn dã man cho nên ông đã ra lệnh cho đại úy Lê Châu Lộc sang tận Nha An Ninh Quân Ðội để thăm và quan sát tận mắt xem ông Quốc có bị “rút móng tay” thật hay không. Sau khi gặp ông Phạm Phú Quốc, đại úy Lộc phúc trình với tổng thống Diệm rằng những móng tay của ông này vẫn còn nguyên, không hề bị thương tổn như lời đồn đại, tổng thống Diệm hài lòng và ra lệnh cho An Ninh Quân Ðội phải đối xử tử tế với ông Quốc”.

    v…v…

    • Dmcs
      Dog phét phản biện gì không?
      Khôn thì câm miệng không thì dog phét giải thích luôn tại sao dog csvn đi tù thời Pháp, Mỹ như cơm bữa mà không chết, trong khí anh em hoạt động dân chủ thì đi tù CSVN là chết hay tàn phế, gia đình, họ hàng bị trả thù
      Kết luận = tu bản giãy chết nhân đạo hơn
      Chiều chiều trên bến Ninh Kiều
      Dưới chân tượng bác, đĩ nhiều hơn dân!
      Trăm năm bia đá cũng mòn
      Bia chai cũng vỡ, chỉ còn bia ôm.

      • Nhà báo Anthony Trawick Bouscaren tác giả cuốn ” The Last of the mandarins: Diem of Vietnam “ đã phê bình Tổng Thống Diệm như sau:

        “Lịch sử sẽ cho thấy Tổng Thống Diệm quá nhân từ nên không sống được trong bầu không khí quyền lực năm 1963. Ông không nhẫn tâm đủ để bắt giam và xử tử những quân nhân phản loạn và thay chúng bằng những người trung tín. Ông đã mất quá nhiều thì giờ để cố gắng tìm cách xoa dịu những Phật tử không có thể nào xoa dịu được. Thậm chí ông không trục xuất những phóng viên Mỹ bị xúi làm bậy, là những kẻ thù ác độc của ông… Sự ôn nhu của ông đã khuyến khích sự làm loạn “.

        (Comeon: Những quân nhân phản loạn 11/11/1960)

    • Theo nhà văn Trúc Giang thì tên ám sát hụt TT Ngô Đình Diệm là Cộng sản đội lốt tín đồ Cao Đài tên Hà Minh Trí được thả ngày 10/3/65 dưới thời quốc trưởng Phan Khắc Sửu.

  9. Thành tích diệt Cộng, bảo vệ an ninh cho Nam VN của chế độ Ngô Đình Diệm:

    Cuốn sách “Lịch sử đảng Cộng Sản Việt Nam” của nhà xuất bản Chính trị quốc gia Hồ Chí Minh tái bản năm 2000 có đoạn: “Trong giai đoạn 1957-1959, cách mạng miền Nam gặp nhiều khó khăn. Hàng loạt cơ sở của ta bị chính quyền Ngô Đình Diệm phát hiện và bắt giữ. Tháng 1/1959, diễn ra hội nghị lần thứ 15 Ban Chấp Hành Trung Ương Đảng Lao Động Việt Nam, đã quyết định cho phép lực lượng miền Nam sử dụng bạo lực để đánh đổ chính quyền Mỹ-Diệm “.

    Trong tài liệu “Phản Bội Hay Chân Chính ” của Cộng sản có đoạn như sau:
    “Thành tích chống Cộng của mật vụ Ngô Đình Cẩn/Dương Văn Hiếu (Đoàn Công Tác Đặc Biệt) thật kỳ diệu. Chúng đánh thẳng vào cơ quan đầu não của các Đảng bộ miền Trung như Liên Khu Ủy 5, Tỉnh ủy Thừa Thiên, Thành ủy Huế, rồi Đà nẵng. Tiến xuống miền Nam, chúng tấn công Đặc Khu ủy Sài gòn Chợ lớn, Thủ biên, Cần thơ. Nổi bật nhất là mật vụ miền Trung đánh bắt gọn các lưới Tình Báo Chiến Lược ) của ta trải suốt từ Bến Hải đến Sài gòn chỉ có một năm.”

    Sau khi ký kết Hiệp Định Geneve 7/1954, Cộng sản đã lén lút để lại trong miền Nam 60,000 bộ đội. Ấy thế mà dù không có lính tác chiến Hoa kỳ hỗ trợ, miền Nam đã không có một tỉnh nào mất vào tay Cộng sản. Đến nỗi tháng 9 năm 63, tên Hồ chí Minh , khi gặp gỡ thủ tướng Trung cộng Chu Ân Lai, đã uất ức thốt lên :“Đừng nói phải đánh 5 năm, 10 năm, dù có 20 năm, 30 năm, thậm chí 50 năm cũng phải đánh.”

    Tài liệu “Tổng Kết Cuộc Kháng Chống Thực Dân Pháp, Thắng Lợi và Bài Học”, Hà Nội, 1996, cho biết năm 1954, Hồ chí Minh đã để lại Miền Nam 60,000 đảng viên.

    Theo thủ tướng cộng sản Võ văn Kiệt viết trong bài “Nhớ Đồng Chí Lê Duẩn” đám đảng viên này được đặt dưới quyền lãnh đạo của Lê Duẩn – Bí thư Xứ Ủy Nam Bộ , vào ngày cuối cùng của thời hạn tập kết ở Cà Mau, sau khi giả bộ lên tàu tập kết, Lê Duẩn đã tìm cách rời khỏi tàu vào lúc nửa đêm để ở lại . Võ Văn Kiệt viết “Chiếc tàu áp chót neo đậu ở thị trấn Sông Đốc, Cà Mau, Anh Ba lên tàu như người đi tập kết để che mắt kẻ thù, đến nửa đêm, Anh bí mật rời tàu, quay trở lại .“.

  10. Hồ chí Minh : Tên phản quốc, hồn Trung- Xô , xác Việt nam ! :

    Lê Duẫn: Ta đánh Mỹ là đánh cả cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc.

    Ngày 4 tháng 9 năm 1958, Trung Cộng tuyên bố chủ quyền trên các quần đảo Hoàng Sa, và Trường Sa, và nới rộng lãnh hải ra 12 hải lý. Thì 10 ngày sau, Phạm Văn Đồng gửi văn thư cho thủ tướng Chu Ân Lai:
    “Chính phủ nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa ghi nhận và tán thành bản tuyên bố ngày 4 tháng 9 năm 1958, của Chính Phủ Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa, quyết định về hải phận của Trung Quốc…” .

    Hoàng Tùng- nguyên tổng biên tập báo Nhân Dân- kế lại rằng tuân theo chỉ thị của Mao trạch Đông và Stalin, Hồ chí Minh phát động cuộc Cải Cách Ruộng Đất. Đoàn cố vấn CCRĐ do Kiều Hiếu Quang làm trưởng đoàn sang VN cố vấn . Kiều là phó bí thư tỉnh ủy Quảng Tây.
    Theo học giả Hoàng Văn Chí- tác giả cuốn Từ Thực Dân Đến Cộng Sản- cuộc cải cách trời long đất lở này thảm sát 500000 người dân Việt .

    Hồ chí Minh viết :”Cái danh từ tổ quốc là do các chính trị gia đặt ra để đè đầu nhân dân, để buộc những người vô sản phải cầm vũ khí bảo vệ tài sản của địa chủ và quyền lợi của giai cấp tư sản. Thực ra, chẳng có tổ quốc, cũng chẳng có biên giới”. ( Trên tờ báo Thanh Niên phát hành ở Quảng Châu ngày 20/12/26 ).

    Hồ chí Minh : “Chúng ta theo chủ nghĩa Quốc tế, không theo chủ nghĩa Quốc Gia. Chúng ta phải nâng cao tinh thần đấu tranh giải phóng, nghĩa là hình thức thì dân tộc mà nội dung là quốc tế”. ( “Lịch Sử Đảng Cộng sản Việt Nam” -Tập I) .

    Trong cuốn sách được in năm 1997 và tái bản năm 2000 với tiêu đề tạm dịch sang tiếng Việt: “Mao chủ tịch của tôi” bởi nhà Xuất bản Trung ương Trung quốc. Cuốn sách dày 438 trang có đoạn trang 126 nói về quan hệ với Việt Nam. Đoạn đó có đoạn tạm dịch như sau:
    “Mao chủ tịch đánh giá việc Việt Minh đã từng muốn dùng tiếng Trung Quốc thay cho chữ quốc ngữ Việt Nam là một hành động cho thấy trước sau gì Việt Nam sẽ thuộc về chúng ta, ít nhất là về văn hóa”.

    v.v…

    • Khà khà khà, đúng là thèng NGU .

      Lê Duẫn: Ta đánh Mỹ là đánh cả cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc.

      Ta đánh MẼO là đánh cho LIEN SO , đánh cho TRUNG QUÓC , thé thì sau khi toàn thắng 1975 , thèng LIEN SÔ , thèng TRUNG QUOC sao không tói láy nuóc VIET NAM huh?. Té ra hai thèng đó củng bị lừa , kakakkakakka

      Nếu LE DUẢN nói như thế mà có thèng tin thì đó là nhửng thèng NGU trong đó thèng Tàn Dư Nguy Cock Comeon là thèng cực NGU.

      Anh Phét cứ chờ thèng LIEN SÔ thèng TRUNG QUÓC tói láy nuóc VIET NAM vi lòi hứa của VIET CỘNG LE DUẢN , thé mà 50 năm nay chẳng có thèng chó nào tói đòi. Chi có thèng TÀN DƯ NGUY COCK là sủa như chó sủa trăng mà thui, kkakkakakkaka.

      HÈN, đánh đấm như……..KẶC CHÓ và thua rùi khóc! 1 triệu 200 ngàn thèng đuọc MẼO trang bị cho tới răng mà toàn chạy.

      Hôm nay đúng hom nay vào 49 năm truóc, thèng tuóng măt luỏi cày mother fuck NGO QUANG TRUỎNG năm’ trong tay 6 sư đoàn thiện chiến nhất trong 1 triệu 2 theng NGỤY thế mà hắn khong dám winh’ vói Viet Cộng chúng anh dù chỉ một trận.

      Đó là lý do mà anh Phét bảo là NGỤY nó đánh đấm như……KĂC. CHÓ là thé.

      • Dmcs
        Dm mày dog phét lại tua DVD cũ cho nên bố không cần giải thích cho con nữa
        Nghe thời sự dog phét
        Việt cộng nay năn nỉ Mỹ chứng nhận nó KHÔNG phải là cộng sản. Nó xin được là “Kinh Tế Thị Trường” !
        ” Hí trường đổi lớp phong ba. Mượn cơn ngụy tạo xóa nhòa biển dâu ”
        Mỉa mai thay giờ dog csvn quỳ xin để quốc Mỹ cho ăn xít của tư bản giãy chết
        Sao dog csvn không dám trả thù cho 2 triệu dogs csvn bị để quốc Mỹ và bọn tao giết trước 75? Dog phét giải thích được không?

        • Khà khà khà, COCK cứ chạy theo anh miết hỉ. Khoái anh Phét rùi hả?. Đi theo anh Phét em COCK sẻ mở mắt ra và óc dỉ nhiên củng sẻ mở ra để học vô vàn điều hay điêu tốt nhất là trong lỉnh vực lý luận mộc cách logical.

          Còn dám viét tieng Anh nửa không hở COCK?. akkakkakka. Viet tieng anh có 5 cây đơn giản thì sai bét hét 4 câu. Em Cock chẳng biết luật văn pham là gì cả , cứ là cut , copy and paste , kakkakakka.

          Thôi bi giò anh Phét quay lại viêc Thị Truòng nè.

          Trích từ ý kiên thậm thụt của COCK nè:

          “Việt cộng nay năn nỉ Mỹ chứng nhận nó KHÔNG phải là cộng sản. Nó xin được là “Kinh Tế Thị Trường” .

          Nói như Cock vậy thì thèng bu MẼO lại NGU thêm lần nửa rùi hả COCK. Nuóc CONG HOA XA HOI CHU NGHIA VIET NAM to đùng trên khắp các biẻu ngử từ LIÊN HIEP CUỐC cho tói 220 tòa đại sứ thế mà thèng bu MẼO củng tin là VIET CỘNG chúng anh từ bỏ CONG XẠNG huh? COCK?.

          Em ăn gian mà không khéo cho nên lòi ra. Viet Cộng chúng anh chẳng bao giò tuyen bố là từ bỏ CHU NGHIA XA HỌI hay từ bỏ chủ Nghia CONG SẢN cả.

          Viet Cộng chúng anh vận dụng kinh tê’ thị truòng để ĐINH HUÓNG CHO XA HỌI CHỦ NGHĨA cá biệt của VIET NAM. Hay nói mot cách khác là VIET CÔNG chúng anh muón MẼO nhìn nhân kinh té tại VIET NAM là nên kinh tế thị truòng theo đuòng huóng XA HOI CHỦ NGHỈA của VIET NAM , hiểu chưa COCK.

          Em là đứa cực dốt nát mà cứ hay muón làm tàng là thé nào. Bắt chuóc đuọc như anh Phét khó lắm em COCK ạ. Em Cock tuỏi gì mà đòi chạy theo anh Phét để hơn thua nào.

          Chẳng hiểu thé nào là KINH TE” THỊ TRUÒNG theo định huónng XHCN mà cú ngoác mồm ra là VIET CỘNG chúng anh năn nỉ bu MẼO đẻ bỏ XA HOI CHU NGHỈA , thiet là khổ cho COCK, kakkakkakkakakakaka.

          • Dmcs
            Dm mày dog phét
            Tao thách mày viết English còm này của mày?
            Thế Comining là gì?
            Dm mày dog phét sủa =
            Hay nói mot cách khác là VIET CÔNG chúng anh muón MẼO nhìn nhân kinh té tại VIET NAM là nên kinh tế thị truòng theo đuòng huóng XA HOI CHỦ NGHỈA của VIET NAM ,= Trích
            Dog phét có nói thay mặt cho dog csvn không?
            Sao bố thấy dog csvn không làm như dog phét nói?
            Có cần bố chứng minh không?

          • Dmcs
            Dm mày dog phét sủa bậy
            Bố chứng minh cho con đọc
            Gần đây, các lãnh đạo Việt Nam thường xuyên vận động giới chức Mỹ công nhận nền kinh tế thị trường của Việt Nam.

            Vào tháng giữa 11/2023, khi phát biểu tại Hội đồng Quan hệ Đối ngoại ở San Francisco, Chủ tịch nước Việt Nam Võ Văn Thưởng kêu gọi Mỹ công nhận Việt Nam là nền kinh tế trường. Ông Thưởng nói rằng việc này cần được thực hiện “bằng quyết sách chính trị” chứ “không nên theo quy định một cách cứng nhắc”.

            Trước đó, vào tháng 9/2023, Thủ tướng Việt Nam Phạm Minh Chính đưa ra đề nghị tương tự trong cuộc gặp với Bộ trưởng Thương mại Mỹ Gina Rainmondo và Đại diện Thương mại Mỹ Katherine Tai tại thủ đô Washington của Mỹ.
            Thế dog csvn có sủa như dog phét = VIET CÔNG chúng anh muón MẼO nhìn nhân kinh té tại VIET NAM là nên kinh tế thị truòng theo đuòng huóng XA HOI CHỦ NGHỈA
            Dm mày dog phét nói cho bằng được, trong khi dog csvn van xin là kình tế thị trường

          • Dmcs
            Dm mày dog phét
            Hồ Chó minh 28/03/2024 at 00:33
            Dmcs
            Dm mày dog phét
            Con viết English ILLITERATUR là cái cacx gì vậy?
            Phản hồi

          • “Viet Cộng chúng anh chẳng bao giò tuyen bố là từ bỏ CHU NGHIA XA HỌI hay từ bỏ chủ Nghia CONG SẢN cả”

            Hãy nhìn Việt Cộng nhà Phét làm . Nguyễn Hữu Liêm nói Đảng Cộng Sản VN bi giờ là tổ chức chống Cộng hữu hiệu nhứt, bứt xa dân hải ngoại nhiều . Tưởng Năng Tiến, 1 trong những tiếng nói chủ lực của cộng đồng hải ngoại chống Cộng, so với Hà Phan trong chống Cộng, xít man, chỉ mút cacx Hà Phan

            “vận dụng kinh tê’ thị truòng để ĐINH HUÓNG CHO XA HỌI CHỦ NGHĨA cá biệt của VIET NAM”

            Its gone the other way. Đảng càng vận dụng “kinh tía thị chường”, cái XHCN của VN bị cong, càng vận dụng càng cong, bi giờ thì đã thành hình số 8 nên đi lòng vòng, hít bít đường mò lun .

            Trước Đổi Mới, Đảng còn bít XHCN là gì, nói rõ lun . Bi giờ … Đọc cái nội hàm của mục tiu CNXH … Mác mà sống lợi cũng mắc Tourette’s nữa

            Tại sao chính những chiến sĩ trên mặt trận tư tưởng cũng đòi 1 cách hiểu khác về Mác, tại sao tụi clb Lê Hiếu Đằng, rùi Tiến Sĩ Mạc Văn Trang bỉu Đảng bi giờ chỉ mạo danh Cộng Sản ? WTF happened níu hổng phải là Đổi Mới ?

          • Đọc Tạp Chí Cộng Sản của tụi bay “Công cuộc đổi mới ở Việt Nam là đổi mới toàn diện trên nhiều lĩnh vực, trong đó có lĩnh vực kinh tế và chính trị, bắt đầu từ đổi mới lĩnh vực kinh tế, trên cơ sở đổi mới kinh tế, từng bước đổi mới các lĩnh vực khác, trong đó có chính trị. Lộ trình thực hiện như vậy phù hợp với quan điểm của chủ nghĩa Mác – Lê-nin về mối quan hệ giữa kinh tế và chính trị”

            Có nghĩa eventually, Đảng sẽ Đổi Mới theo kinh tía thị chường lun ? Và còn nói phù hợp với chủ nghĩa Mác-Lê, Hahahaha. Chừng nào tụi nó treo cổ Đảng, chắc cũng đem Mác-Lê ra để biện minh cho hành động treo cổ Đảng của mềnh

        • @Hồ chó Minh: Thằng nguy van phet ngu đần như KẶK CHÓ, não chim sẻ của nó nghĩ rằng câu “đánh Mỹ là đánh cho Trung-Xô” nghĩa là Trung- Xô tranh giành miền Nam VN với Mỹ, và khi CS Hà nội thắng , sẽ mời dân Trung- Xô sang sống ở miền Nam và thiết lập chế độ chính trị cai quản miền Nam.

          Trong khi ý nghĩa thật sự của câu nói đó là bọn CS Hà nội chiếm cho được miền Nam để nhuộm Đỏ, đặt toàn dân miền Nam dưới chế độ CS, như vậy là bành trướng được thêm ảnh hưởng chính trị, đất đai và người cho toàn khối Cộng Sản Quốc Tế của Liên Xô ,và cũng biến VN thành vùng trái độn để bảo vệ mặt biên giới phía nam của Trung quốc chống lại Mỹ . Và cũng từ VN sẽ đánh tràn sang chiếm các nước khác ở Đông Nam Á theo chiến thuật vết dầu loang.

          • Thằng dog phét ngu, nói cho bằng được trong khi dog csvn nói khác
            Chửi nó qua tranh luận để mọi người thấy rõ sự lưu manh của nó
            Dog phét chỉ sủa theo ban tuyên láo
            10 thằng red bulls thì 10 thằng chỉ sủa về VNCH, nếu sủa về chuyện khác thì éo biết tranh luận thế nào
            Thằng Lê duẩn nói câu đó là khi bị đòi nợ chiến tranh sau 75 ý nó là dog csvn hy sanh 2 triệu dogs csvn cho Nga xô, dog red china thì sao lại còn đòi nợ chiến tranh?

      • Vì áp dụng luật lao động của Mác, công nhân được hưởng thành quả lao động của mình

        May quá! Diệt Cộng cho Mỹ thì coi chừng luật lao động tư bửn đấy nhá . Đảng Cộng Sản đừng có dại

        Hổng ít ông bộ đội Cụ Hồ thú nhận gòi . Toàn bộ những đồ trên người mấy ổng, dép lốp cũng từ Trung Quốc wa

  11. Trong năm 1963, xảy ra biến cố Phật giáo. Kennedy đã gửi hai phái đoàn thanh tra đến Việt nam để thẩm định tình hình:

    Ngày 7/9/63, phái đoàn của trung tướng Victor Krulag theo lệnh của đại tướng Taylor- tham mưu trưởng liên quân. Theo ý kiến của tướng Victor Krulag thì cuộc chiến đấu quân sự vẫn đang tiến hành với một nhịp độ đáng khâm phục ( và rằng cuộc khủng hoảng chính trị cũng có ảnh hưởng đến, nhưng không bao nhiêu, Việt cộng sẽ thua, nếu Mỹ vẫn tiếp tục những chương trình viện trợ về quân sự và xã hội).

    Và rồi ngày 2/10/63, một phái đoàn khác do chính bộ trưởng quốc phòng Mcnamara và đại tướng Maxwell Taylor hướng dẫn. Bản phúc trính của họ lạc quan về tình hình quân sự (nhưng bi quan về tình hình chính trị).

    Trong phiên họp của Kennedy với các cố vấn ngày 26 tháng 08 năm 1963, Giám Đốc CIA McCone phát biểu : “Tổng Thống Diệm là người lãnh tụ xứng đáng nhất tại Việt Nam “.

    • Trong cuốn sách The Lost Mandate Of Heaven, tác giả Geoffrey Shaw lên án chính quyền tổng thống Kennedy đã quyết định lật đổ chính quyền Ngô Đình Diệm bằng cách xúi dục một cuộc đảo chánh vào ngày 1 Tháng Mười Một, 1963, là sai lầm của chính quyền Kennedy đã làm mất đi cơ hội duy nhất có thể chiến thắng được Cộng Sản tại Việt Nam và hậu quả tai hại là đã khiến cho Hoa Kỳ bị lún sâu vào cuộc chiến, làm chết hơn 58,000 chiến binh Hoa Kỳ . Đó là chưa kể hậu quả về phía Việt Nam với hàng triệu người bị thiệt mạng, cộng thêm làn sóng di tản khổng lồ thuyền nhân và bộ nhân vượt biển và đất liền liều mình đi tìm tự do kéo dài nhiều năm sau ngày 30 Tháng Tư, 1975 khi Bắc Việt hoàn toàn xâm chiếm miền Nam. Theo ước tính của Cao Ủy Tỵ Nạn Liên Hiệp Quốc, đã có khoảng 2 triệu người Việt Nam bỏ xứ ra đi, trong đó có hàng trăm ngàn người đã bỏ thây ngoài biển cả.

      ( Tác giả Geoffrey Shaw tiến sĩ, chuyên môn về lịch sử ngoại giao và quân sự Hoa Kỳ tại Ðông Nam Á. viết nhiều tác phẩm và đi thuyết trình rộng rãi về sự dính líu quân sự của Hoa Kỳ tại Việt Nam và Trung Ðông)

  12. Tổng Thống Richard M. Nixon viết trong tác phẩm “No More Vietnams” : “Lỗi lầm tệ hại nhất của chúng ta là đã xúi dục lật đổ tổng Thống Diệm năm 1963…”

    * Trong loạt phim tài liệu The Vietnam War- do Ken Burns và Lynn Novick thực hiện và mới chiếu trên PBS – có phỏng vấn một nhân vật Cộng sản về cuộc đảo chánh tháng 11 năm 63, hẳn trả lời:
    “When Diem was overthrown, we were so excited we thought we were close to liberating the whole country. We began attacking the enemy day and night…” ( tạm dịch: Khi Diệm bị lật đổ, chúng tôi quá mừng, chúng tôi nghĩ chúng tôi sắp sửa giải phóng được đất nước rồi. Chúng tôi bắt đầu tấn công địch ngày và đêm).

    *Khi được tin ông Diệm bị lật đổ và bị giết, Hồ chí Minh đã nói với ký giả Wilfred G. Burchett:” Tôi không ngờ rằng tụi Mỹ ngu đến thế”.

    *Võ Nguyên Giáp, khi gặp cựu bộ trưởng quốc phòng Hoa kỳ McNamara ở Hà Nội tháng 11 năm 1995, nói: “Chính sách Kennedy ở Việt Nam sai lầm hết chỗ nói. Ngô Đình Diệm là một người có tinh thần quốc gia, không khi nào ông chịu để cho người Mỹ dành quyền điều khiển chiến tranh, và sự người Mỹ dành quyền, đã đưa người Mỹ đến thất bại đắt giá. Cho nên, kết quả của cuộc đảo chánh lật đổ ông Diệm năm 1963 là sự kết thúc sớm [sự hiện diện] Hoa Kỳ ở Việt Nam, một điều đáng làm cho người ta ngạc nhiên”.

    *“Nghị quyết của hội nghị lần thứ chín, Ban Chấp hành Trung ương Đảng”, in trong Văn kiện đảng toàn tập, Tập 24, 1963, (Hà Nội: Chính Trị Quốc Gia, 2003) có viết: “Tháng Mười hai năm 1963, chỉ một tháng sau khi tổng thống Việt Nam Cộng hòa Ngô Đình Diệm bị lật đổ trong một cuộc đảo chính quân sự, Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam đã họp tại Hà Nội để bàn luận và thông qua Nghị quyết hội nghị lần thứ chín Ban Chấp hành. Nghị quyết này nhận định rằng “tổng công kích, tổng khởi nghĩa sẽ là hướng phát triển tất yếu của cách mạng miền Nam để đạt tới toàn thắng”. Trung ương Đảng dự tính khả năng chiến thắng cuộc chiến một cách nhanh chóng, trước khi Mỹ quyết định có nên điều các đội quân Mỹ tới cứu chế độ Việt Nam Cộng hòa hay không. Vẫn duy trì đường hướng chung về việc tiến hành một cuộc “chiến đấu lâu dài” ở miền Nam, Nghị quyết 9 kêu gọi một nỗ lực đến mức tối đa nhằm “tranh thủ thời cơ thuận lợi, tập trung lực lượng, quyết tâm giành cho được những thắng lợi có tính chất quyết định trong mấy năm tới”.

    *Nhà báo Bùi Tin- cựu đại tá CSBV_: “ Chính quyền Kennedy hạ ông Ngô Đình Diệm là một thất sách, có thể nói là một sai lầm rõ rệt.
    “Khi cuộc đảo chánh xảy ra dẫn đến cái chết của Ngô Đình Diệm và Ngô Đình Nhu, Hà Nội triệu tập ngay cuộc Hội Nghị Trung Ương đảng lần thứ 9, khóa 3. Cuộc họp kéo dài hai tuần lễ, từ 7 đến 20 tháng 12 những quyết định được đưa ra:
    * Chọn một số trung đoàn chuẩn bị gấp lên đường vào quân khu V và Tây nguyên.
    * Mở rộng gấp đường vận chuyển chiến lược 559. * Đưa gấp vào chiến trường những vũ khí chống thiết vận xa M.113 và trực thăng, đặc biệt B40 và các lọai súng máy.
    * Đưa đại tướng Nguyễn Chí Thanh trở lại quân đội để vào Nam nhận nhiệm vụ tổng tư lệnh và lên đường ngay tháng 12/1963. “
    Bùi Tín có mặt trong đoàn cán bộ 24 người vào miền Nam đã kết luận:
    “Đúng là tình hình sau ngày 1/11/1963 ngày càng thuận lợi cho phía quân giải phóng. Trong suốt năm 1964 chứng minh việc lật đổ Ngô Đình Diệm tạo nên nhiều khó khăn mới cho chế độ miền Nam.”

    v.v…

  13. Giáo sư Christopher K. Goscha viết về TT Ngô Đình Diệm:

    “Vấn đề đối với người Mỹ thời đó, tuy nhiên, lại là Ngô Đình Diệm không phải là một con rối (puppet, bù nhìn). Nhà lãnh đạo dân tộc có đầu óc tự chủ mãnh liệt này nhiều lần cưỡng lại sự khuyên bảo của Mỹ. Ông ta và em ông ta, ông Ngô Đình Nhu, có ý kiến riêng của họ về xây dựng quốc gia, cải cách ruộng đất, và chống nổi dậy. Và cùng nhau, họ lắm khi làm những người Mỹ ủng hộ họ phải điên lên. Như một nhà ngoại giao từng ở Sài Gòn thời đầu thập niên 1960 sau này tóm tắt về các khó khăn lúc thương lượng với gia đình nhà Ngô: ‘Thì cũng giống như phải đối phó với một tá [người muốn khẳng định và bảo vệ chủ quyền quốc gia họ như tướng Charles] de Gaulle [của Pháp sau thế chiến thứ 2]’”.

    * Christopher K. Goscha – giáo sư ở Đại Học Québec,Canada- là tác giả cuốn “Vietnam, A New History” , “Thailand and the Southeast Asian Networks of The Vietnamese Revolution, 1885-1954″ .
    Ông nghiên cứu về lịch sử thời thuộc địa và hậu thuộc địa của vùng Đông Nam Á; nhiều năm tìm tòi ở Thái Lan, Lào, Việt Nam và học về tiếng Việt ở Đại Học Hà Nội. Luận án tiến sĩ ở Pháp, “Le contexte asiatique de la guerre franco-vietnamienne : Réseaux, relations et économie (1945-1954)” .

    • Khà khà khà, em Tàn Dư Comeon lại bưng bô HA NỘI rùi đó nghen.

      Christopher K. Goscha – giáo sư ở Đại Học Québec,Canada- là tác giả cuốn “Vietnam, A New History” , “Thailand and the Southeast Asian Networks of The Vietnamese Revolution, 1885-1954″ .
      Ông nghiên cứu về lịch sử thời thuộc địa và hậu thuộc địa của vùng Đông Nam Á; nhiều năm tìm tòi ở Thái Lan, Lào, Việt Nam và học về tiếng Việt ở Đại Học Hà Nội. Luận án tiến sĩ ở Pháp, “Le contexte asiatique de la guerre franco-vietnamienne : Réseaux, relations et économie (1945-1954)” .

      Thèng cha Ráo Sư Christopher Goscha ni học tiếng Viet tại đại học BOLSA CALI PHỌT chứ học HA NOI bao giò huh?. Mi bưng bô Viet Cộng húp ngon ơ như rứa hả Comeon.

      Liệu hồn chớ có mà bưng bô Viet Cộng nghe chưa. Thèng Ráo Sư đó có học tại HA NỘI đi nửa thì củng phải bốc phét là thèng Ráo Sư đó học tại đại học Bolsa Cali Phọt Nia nghe chưa.

      Lần tói mà còn bưng bô húp nửa là anh Phét bảo tụi TÀn Dư Nguy Cock tới oánh hội dồng chít mẹ nghe chưa. Đố……..Pưng Pô , kakakkakakka

      • Dmcs
        Dm mày dog phét ngu
        Dog csvn cái cacx gì cũng nhận là của mình = nhân dân cũng nhận như công an nhân dân, quân đội nhân dân, toà án nhân dân etc nhưng lại không có ngân hàng nhân dân? Dog phét dám giải thích không?
        Người khác nhắc đến Hà nội thì liên quan cacx gì đến dog csvn? Dog csvn có từ bao giờ? Hà Nội có từ bao giờ?
        Non sông Việt Nam có trở nên vẻ vang hay không là nhờ công làm culi, ô sin, làm dĩ của các cháu
        Kaka Kaka nhục nhã

  14. Cái ngu của Kennedy và sự hiềm khích giữa Kennedy, Harriman và TT Ngô Đình Diệm:

    Ngày 25.1.1963, Kennedy tuyên bố ông muốn biến Lào thành “một nước độc lập, hòa bình và không liên kết”. Averell Harriman – Thứ Tưởng Ngoại Giao về Vấn Đề Chính Trị – cho rằng phải trung lập hóa Lào để ngăn chận Cộng quân dùng đất Lào xâm nhập vào Miền Nam. Chính phủ Ngô Đình Diệm phản đối rất mạnh, nhưng Harriman cứ tiến tới.

    *Trung lập hóa Ai Lao : Nhà biên khảo Minh Võ viết: “Thứ Tưởng Ngoại Giao Averell Harriman là người thù ông Diệm vì vụ trung lập hóa Ai Lao. Ông Diệm, cũng như cựu Tổng thống Dwight Eisenhower, đều coi Ai Lao như cửa ngõ để CS Bắc Việt xâm nhập miền Nam Việt Nam. Ông Diệm cực lực chống việc trung lập hóa Ai Lao vì biết chắc chắn Bắc Việt sẽ không bao giờ tôn trọng hiệp ước đã ký. Chúng sẽ để quân lại, đem thêm quân vào như chúng đã vi phạm thỏa ước Genève 1954. Còn các nước Tây phương thì vì lương tâm, vì tính lương thiện sẽ không can thiệp, không dám đem quân vào đuổi Cộng quân Bắc Việt đi. Như vậy coi như Thế giới tự do mất Ai Lao cho Cộng Sản.”

    Cựu đại tá CS Bùi Tín: Sau Hiệp định về Lào, chúng tôi tuyên bố phía Việt nam đã thi hành nghiêm chỉnh Hiệp định, rút hết quân về nước. Thực ra, lúc đó quân chiến đấu Việt nam chỉ rút một ít để tượng trưng. Núi rừng bạt ngàn, không có doanh trại, chỉ đóng quân trong rừng rậm, làm sao mà biết được! Có lúc quân đội Việt nam ở Lào vẫn còn đến ba, bốn chục nghìn, hàng chục tiểu đoàn và nhiều trung đoàn. Các đơn vị ấy hoạt động ở Sầm Nưa, Phong Xa Lỳ, Xiêng Khoảng, quanh Viên Chăn, Luang Pha Bang, Khăm Muộn, Bô-lô-ven… Bằng chứng sự về có mặt của bộ đội Việt nam? Tuy có, nhưng Hà Nội phủ nhận hết. Hà Nội luôn lập luận: lừa được đối phương, giấu được dư luận quốc tế là thành tích, vì tuy lừa dối, nhưng đã là vì cách mạng, vì chính nghĩa thì không cần phải phân vân, băn khoăn.

    Trang mạng presidency.ucsb.edu có ghi bài nhận định về tình hình Lào của TT Nixon:
    (Tạm dịch) Kể từ năm 1964, hơn nửa triệu quân Bắc Việt đã vượt qua Đường mòn Hồ Chí Minh ở Lào để xâm chiếm miền Nam Việt Nam. Con đường xâm nhập này cung cấp một lượng lớn binh lính và vật tư cho cuộc chiến ở miền Nam Việt Nam.
    Đầu năm 1963, Bắc Việt và Pathet Lào đã công khai vi phạm các thỏa thuận năm 1962 bằng cách tấn công lực lượng chính phủ trung lập ở Bắc Lào và bằng cách chiếm đóng và củng cố khu vực ở Đông Nam Lào dọc theo đường mòn Hồ Chí Minh.

    Tướng Westmoreland đến Nam Cali năm 1995, và dành cho đài Radio Little Saigon phỏng vấn bởi Việt Dzũng. Ông nói : ” Chúng tôi không bao giờ được quyền đế cắt đứt con đường Hồ chí Minh dù chúng tôi dư sức làm điều đó. Con đường này là mạch sống của địch quân và việc cắt đứt con đường này sẽ giảm thiểu các chiến lược của chúng tôi rất nhiều “.

    v.v…

  15. Cãi nhau, tranh luận với bọn Cộng sản thì kéo dài vô tận, mà một trong những lý do là tiêu chuẩn đạo đức giữa bọn chúng và ta hoàn toàn khác nhau.

    Trong khi ta ngưỡng mộ những nhà lãnh đạo biết bảo vệ chủ quyền quốc gia, quyết không làm bù nhìn cho ngoại bang,

    thì bọn chúng lại tôn sùng một tên Hồ chí Minh phản quốc, chối bỏ chủ nghĩa quốc gia, phát động cuộc Cải Cách Ruộng Đất- thảm sát nửa triệu người Việt- theo lệnh của các quan thày Trung-Xô, dâng Hoàng-Trường Sa cho Trung quốc, tình nguyện làm lính đánh thuê phát động Cuộc Chiến Tranh 54-75 làm những viên gạch lót đường cho sự bành trướng chủ nghĩa CS rác rưởi của Trung- Xô khiến cho hàng triệu triệu người Việt chết và mang thương tật, đất nước cho đến ngày nay vẫn đói nghèo, Biển Đông mất vào tay bọn Trung quốc !

    ***Thiên anh hùng ca : Tổng thống Ngô Đinh Diệm quyết không làm bù nhìn, tay sai cho thực dân Kennedy:

    *Tổng Thống Richard M. Nixon viết trong tác phẩm “No More Vietnams” : “Lỗi lầm tệ hại nhất của chúng ta là đã xúi dục lật đổ tổng Thống Diệm năm 1963”.

    * Thượng Nghị Sĩ Mike Mansfield, được sử gia Seth Jacobs nhắc đến, là vào giữa năm 1965 khi gần 200,000 quân nhân Mỹ đến VN, đã nói: “Chúng ta đang trả giá cho tội ác đã loại bỏ Tổng Thống Diệm”.

    *Trong cuốn ” Year of Renewal”, tác giả là cựu ngoại trưởng Kissinger đã viết rằng nếu tổng thống Kennedy chịu nghe lời tổng thống Ngô Đình Diệm, thì Hoa Kỳ đã không thiệt hại trên 58 ngàn quân nhân ở Việt Nam, đã không cuốn cờ một cách nhục nhã chưa từng thấy trong lịch sử Hoa Kỳ, và rằng thì Miền Nam Việt Nam sẽ còn tồn tại cho đến khi khối Cộng sản Đông Âu tan rã và Nga Sô sụp đổ, và biết đâu, Việt Nam đã được thống nhất trong tinh thần quốc gia và dân tộc, như Đức quốc.

    ***Giám đốc Sở Thông tinh Huê kỳ John Mecklin phát biểu ” Tổng thống Ngô Đình Diệm đã tự sát chính trị hơn là chịu khuất phục áp lực của Hoa kỳ mà tổng thống Diệm cho là vi phạm chủ quyền Việt Nam “. Ông lại tiếp: “Công việc mà chính phủ Hoa kỳ làm tại Việt nam là thiết lập một chính quyền trong bóng tối, để điều khiển tất cả hoạt động về mọi mặt của Miền Nam Việt Nam”, Rồi kết luận: “Chính sách áp đặt chính phủ và nhân dân Việt nam phải tuân hành theo quyết định của Hoa kỳ là chính sách Thực Dân mới”.

    ***Tiến sì Philip Catton nói về chế độ Ngô Đình Diệm: ” …Trong khi người Mỹ lo ngại về Diệm, thì ông Diệm cũng lo ngại về Mỹ. Ông vui lòng chấp nhận hỗ trợ quân sự và kinh tế của Mỹ, nhưng không sẵn sàng lắng nghe lời khuyên của Mỹ. Ông không tin người Mỹ biết gì nhiều về Việt Nam hay có nhiều hiểu biết chính trị “.
    ***Sử gia Trần Gia Phụng:” Từ tháng 8-1962, Joseph A. Mendenhall, cố vấn chính trị Tòa đại sứ Hoa Kỳ tại Sài Gòn, đã đề nghị loại bỏ tổng thống Diệm, vợ chồng Ngô Đình Nhu và những người trong gia đình ông Diệm, bằng một số nhân vật khác, vì các ông Diệm Nhu không chịu thay đổi lề lối làm việc dù bị Hoa Kỳ áp lực. (Chính Đạo, nb. I-C, sđd. tt. 256-257.) Lề lối làm việc ở đây có nghĩa là chủ trương chính sách của tổng thống VNCH. Như thế, có nghĩa là người Hoa Kỳ có ý định loại bỏ tổng thống Diệm trước khi xảy ra biến cố Phật giáo vào tháng 5-1963 “.

    ***Tháng 5 năm 1962, Việt Cộng + Pathet Lào đã chiếm được Nam Tha . Averell W. Harriman đưa ra chủ trương trung lập hóa Lào để ngăn chận Việt Nam mượn đất Lào xâm nhập vào Việt Nam. Ngô Đình Nhu cho rằng giải pháp này không thực tế, nhưng Kennedy vẫn theo ý kiến của Averell W. Harriman. Mỹ mở hội nghị với với Khrushchev (Liên xô ) bàn về một giải pháp trung lập cho Lào. Ngày 23.7.1962 Tuyên Ngôn Trung Lập Lào được công bố. Ngô Đình Diệm đã phê phán Harriman nặng lời. Có lẽ chính những lời phê phán này đã khiến Harriman quyết tâm tìm cách loại bỏ chính phủ Ngô Đình Diệm.

    ***Trong quyển “Bên giòng lịch sử“ Linh mục Cao Văn Luận đã viết lại cuộc gặp gỡ của ông với TT Diệm vào tháng 10,1963, sau cuộc viễn du Hoa kỳ ông đã đề nghị với TT Diệm:

    “„-…Bây giờ, thưa cụ chúng ta cần người Mỹ, lệ thuộc nhiều vào người Mỹ, chịu ảnh hưởng nặng nề vì sự thương hay ghét của họ. Nếu không vì những lợi ích thiết thực mà phải cải tổ chính phủ, thì cũng nên vì để làm hài lòng người Mỹ mà cải tổ, để họ khỏi phá hoại. Cụ cũng đã hiểu câu châm ngôn “ai chi tiền thì kẻ đó cai trị”. Hiện nay người Mỹ đang chi tiền. Nếu cụ cứng rắn quá sẽ bị bẻ gẫy.
    Ông Diệm có dáng suy nghĩ, lo lắng, chú ý hơn lúc đầu một chút:
    – Nếu bây giờ chúng ta nhượng bộ Mỹ một bước thì Mỹ sẽ đòi thêm, biết nhượng bộ đến bao giờ cho vừa lòng họ? Tôi muốn võ trang cho Bảo An, Dân Vệ, Thanh niên Chiến Đấu, Mỹ không chịu. Tôi muốn tăng cường quân đội, Mỹ từ chối không chiụ cấp vũ khí và phương tiện, Mỹ chỉ mưốn đưa quân sang Việt Nam thôi

    ***Trong tác phẩm “Assaasination, Coup and Madame Nhu”, Monique Brinson Demery viết:Giám Đốc CIA John A. McCone không ngừng chỉ trích cái ý kiến đảo chánh. Trong một cuộc họp với Nhóm Đặc Biệt chuyên trách về Việt Nam, McCone đã nói rằng thay thế Diệm và Nhu bằng những người chưa biết là ai là “qúa nguy hiểm” và hầu như có thể mang đến “sự tai hại tuyệt đối” cho Hoa Kỳ. Ông cũng đã nói riêng với Tổng Thống Kennedy rằng cuộc đảo chánh này “có thể dẫn đến những cuộc đảo chánh khác theo sau.”

    v.v…

      • Tiến sĩ Nguyễn Ngọc Huy- đảng trưởng Tân Đại Việt- trả lời cuộc phỏng vấn của giáo sư Chính trị học Nguyễn Mạnh Hùng vào ngày 03/02/1987 :

        “Người Quốc Gia Việt Nam mà trong sạch đàng hoàng thì lại không được người ngoại quốc tin cậy. Bởi vì họ cho là cái thứ người trong sạch, đàng hoàng thì cứng đầu, cứng cổ và khi quyền lợi Việt Nam xung đột quyền lợi nước họ thì sẽ không nhân nhượng cho họ. Cho nên họ phải tìm những người dễ sai bảo” .

  16. Trích Vĩnh Phúc từ bài viết, ” Cái tức giận tùy viên chỉ là cái cớ thôi. Cái chính là lá bài sắp lật ngửa. Và tôi nghĩ rằng: Ván bài lương tâm và trả giá giữa người Mỹ và ông Diệm nằm ở buổi tiếp kiến hôm đó trước khi ông Diệm bị thảm sát. Đó là bản chúc thư giã từ sau 9 năm cầm quyền, một lần chót nói lên cái quan điểm khác biệt giữa người Mỹ và ông Diệm. Những kẻ viết sử sau này thường bác bỏ luận cứ này để biện hộ cho việc lật đổ ông ấy.

    “Không có người Mỹ, cuộc đảo chánh đó không có cơ thành tựu.”

    Bây giờ nói về các TT VNCH, thì tôi chỉ rất đau lòng.

    Người Mỹ bây giờ đã luôn công nhận là người Mỹ đã rất sai về vụ phản bội VNCH khi nói về chiến tranh VN. Rất đáng tiếc.

    Xin rất cảm ơn t/g Nguyễn Văn Lục, Vĩnh Phúc và tất cả những chứng nhân cho một chế độ chập chững phôi thai nền dân chủ, dù có nhiều khiếm khuyết, vẫn đầy nhân bản của VNCH.

  17. Trích:”VP: Phải nhìn nhận, đây là vết đen của chế độ Ngô Đình Diệm. Ông Hà Thúc Ký kể rằng đảng viên Đại việt bị tra tấn hay bị thủ tiêu. Nhưng cần lưu ý là những vụ này đều xảy ra vào cuối triều Ngô Đình Diệm, năm 1963, lúc mà ông Tuyến đã bị cho ra rìa và do đó đám mật vụ công an lộng hành dưới quyền Đại tá Nguyễn Văn Y, Tổng giám đốc Cảnh sát Công an, và Nguyễn Văn Hay, Dương Văn Hiếu làm phó tổng giám đốc. Theo ông Cao Xuân Vỹ , ông có hỏi Đại tá Nguyễn Văn Hay khi ông này vào trình hồ sơ cho ông Diệm. Ông Diệm phê: “Thanh toán cho xong.” Tụi bộ hạ là Khưu Văn Hai và đàn em hiểu thanh toán là đem giết”. Thế là Nguyễn Bảo Toàn và Tạ Chí Diệp bị giết oan. Còn Hồ Hán Sơn thì Trần Kim Tuyến cho là các phe của Cao Đài diệt nhau. Ông Cao Xuân Vỹ cũng có lần hỏi thẳng ông Ngô Đình Nhu về vụ Tạ Chí Diệp, ông Nhu bảo Accident.“

    Đại tá Hay mang hồ sơ loại gì vào trình mà ông Diệm phê:
    “Thanh toán cho xong” là thanh toán cái gì ?
    Và rồi ông Nhu lại bảo là Accident?

    Mấy ông này tự nhận là kể lại những sự thật lịch sử nhưng lại lững lờ như vậy là sao?

  18. Khà khà khà, anh Phet’ thách thức tát cả đám TAN DU NGUY COCK bao gồm luon cả những tên bại tuóng TÀN DƯ còn vất vưởng dở sống dở chết, nửa nguòi nửa ngợm tại Bolsa Cali Phọt và thách thức luon cụ……..SÁO tức Nguyên Van Lục chủ bài biét ở trên.

    Xin Nhắc Điều Hắc Búa Nhất mà Tàn Dư Nguy Cock không dám đối diện vói NHỤC SỮ Ngụy Sè Gòng đó là:

    1/Nếu DIÊM là một ton ton vì dân vi nuóc và bị thảm sát một cách dã man nhất thé kỷ 20 như rứa , thì hà cớ chi những tên sát nhân như NGUYEN VAN THIỆU , TRAN THIEN KHIÊM, TON THAT ĐINH, DUONG VAN MINH và gấn 100 tên khác KHÔNG có bất kỳ tên nào bị đưa ra tòa án để trả lòi về tội GIÉT một Minh Quân.

    2/ DIỆM là nguòi yeu nuóc(theo như đám Tàn Dư Ngụy Cock thều thào) và bị THIỆU giét như thế giửa DIỆM và THIỆU , ai ……YEU NUÓC hơn ai huh? Nói mot cách khác là AI CÔNG AI TỘI?

    3/Nếu DIỆM là môt vị minh quân(như đám TÀn Dư vẩn thều thào) thì hà cớ chi những tên giát DIÊM như Thiệu Minh Khiêm Đôn Đính và ngót 100 tên tuóng tá khác len chức vèo vèo và vụt vụt mổi đứa đuọc vọt băng 2 cấp. Cụ thẻ là THIỆU từ đại tá lảo ta vọt lên Thiếu Tuóng và Trung tuong chỉ trong 2 năm. Đứa Tàn Dư nào dám trả lòi NGHI ÁN này huh?.

    4/ TẠi răng cứ mổi lần đảo chánh là NGUY SÈ GÒNG có một ngày quoc khánh la răng huh?.

    Năm 1955 , Diệm lật playboy Bảo Đại thànnh công và lấy ngày 26/10 làm ngày Cuốc Khánh của cái gọi là Đệ I CỘNG GÒA.

    Năm 1963 , Thiệu lật Diêm thành công và lấy ngày 1/1/1963 làm ngày CUỐC KHÁNH thứ 2 cho cái gọi là Đệ II CỘNG GÒA.

    Nếu như NGUỴ không bị Viet Cộng bợp tai 1975 thì liệu từ đó tói nay có biét bao nhiêu ngày CUOC KHÁNH nửa vì cái bản chất tự thân của NGUY SAI GON là ĐẢO CHÁNH , ĐẢO CHÁNH và ĐẢO CHÁNH.

    Anh Phét thách đố tất cả TÀN DƯ NGUY COCK từ các KÒM SỈ BÀn Phím cho đén các học giả và học thật giai thich điêu này. Liệu rằng có đứa nào đủ can đảm huh?.

    • Mối tình cặc, đít giữa các đồng chí nước lớn Trung quốc Mao, Chu và đồng chí An nam Hồ chí Minh tay sai khắn khít như các con sam bảo đảm cho ngôi vị lãnh đạo của đồng chí Hồ chí Minh:

      Ở dưới hạ bộ, đồng chí Hồ nằm tênh hênh chĩa dái lên như súng phòng không cho đồng chí Chu bú.

      Còn phía trên hạ bộ, thì đồng chí Hồ ráng hết sức mở to miệng để ngoạm lấy cái dái cực khủng của đồng chí Mao mập; mỗi khi đồng chí Mao ấn dái xuống là đồng chí Hồ tưởng chừng như muốn ngộp thở, và hơn thế nữa là dái đồng chí Mao lắm lông và khai nồng khai nặc khiến đồng chí Hồ nhăn mặt như muốn chết giấc, mỗi khi đồng chí Mao rút dái lên là cơ hội cho đồng chí Hồ hớp lấy hớp để mấy hớp không khí để sửa soạn cho cú ấn dái kế tiếp của đồng chí Mao mập. Cứ lên xuống dập dình như piston xe hơi .Trong khi đó thì đồng chí Mao cười hềnh hệch, cực khoái “quá đã, quá đã, tên An nam mít của Trẫm ơi”.

      Và mải lo đối phó với những cú rút lên rồi ập xuống của cái dái cực to và cực khai nồng của đồng chí Mao mập khiến đồng chí Hồ không còn tâm trí đâu để hưởng cái khoái lạc từ những cú mút dái chùn chụt của đồng chí Chu.

      Đấy, cơ khổ, đâu phải chủ tịt Hồ chỉ có xua dân Việt làm lính đánh thuê lót đường cho Trung quốc bành trướng lãnh thổ là đủ mà bên sau hậu trường, chủ tịt Hồ còn phải cúc cung đưa miệng, đưa dái ra phục vụ tình dục cho các đồng chí đực rựa Trung quốc nữa. “Đồng bào có nghe tôi nói không ?”

    • Dmcs
      Dm mày dog phét ngu
      Viết English đi thì bố trả lời mày?
      Không viết được? Sao ngu vậy con?

      • Khà khầ khà, Cock nè, gặp bu MẼO thì anh Phét sẻ chủi tieng MẼO, còn em COCK là Tàn Dư Nguy Cock nhưng củng là nguòi ViET NAM cho nên anh Phét chủi tiéng Viẹt và CHỌT tieng Viet mới đau mói xót, mói cay cú sâu đậm, kakkakakkak

        Chọt tieng Viẹt các em Tàn Dư Ngụy Cock mói thấm mói đau chứ COCK. Tieng Anh của em rỏ ràng là COPY and PASTE từ các trang web khác. Ai lại chơi trò ăn cắp bài viét của nguòi khác làm của mình như thé em COCK. Đónt do that, kakakkkakaka.

        • Mối tình cặc, dái của các đồng chí nước lớn Mao, Chu, và đồng chí An Nam Hồ chí Minh bất diệt :

          Hồ chí Minh, dái đồng chí Mao, dái đồng chí Chu to mấy cũng mút

          Hồ chí Minh, dái đồng chí Mao, dái đồng chí Chu to mấy cũng tiếp thu vào lỗ đít

          Hồ chí Minh, tinh dịch đồng chí Mao, tinh dịch đồng chí Chu nhiều mấy cũng nuốt trọn

          *Tác giả Lý Minh Hán tốt nghiệp Đại Học Bắc Kinh năm 1969. Viết cuốn sách bằng Hoa Ngữ tựa đề Tình Yêu và Cách Mạng, về mối tình đồng tính 50 năm giữa Hồ Chí Minh và Chu Ân Lai. Chu Ân Lai đối với Mao Trạch Đông cũng thuộc đồng tính luyến ái .

      • Dmcs
        Dm mày dog phét ngu
        Thế con không viết được English?
        Dog phét sủa = ràng là COPY and PASTE từ= con chứng minh được không?
        Hay chỉ sủa bậy?
        Hay con dám gặp bố không? Kaka Kaka nhục nhã, chạy tuột quần
        English éo viết được nhưng cứ thêm English vào tiếng việt = ngu nhưng tinh tướng

  19. Hồ chí Minh nhờ cúc cung dùng dái, đít, mồm , lưỡi phục vụ nhu cầu tình dục bệnh hoạn của các đồng chí lãnh đạo Đế quốc Trung quốc mà đã ngồi được ghế lãnh đạo cho đến chết:

    Quan thày Chu ra lệnh cho tên đầy tớ Hồ chí Minh:
    Jiāng wǒ de jībā wú xiūzhǐ de xī jìn nǐ de hóulóng
    (bú cặc tao sâu tuốt vô tận cuống họng mày đi )

    Quan thày Mao khen lỗ đít của tên đầy tớ Hồ chí Minh:
    Wǒ xǐhuān bǎ wǒ de dàn dàn sāi jìn nǐ de pìyǎn lǐ
    (tao khoái thọc dái vào cái lỗ đít của mày )

    Quan thày Chu khen cái lưỡi làm việc tốt của tên đầy tớ Hồ chí Minh:
    Wǒ xǐhuān nǐ tiǎn wǒ de pìyǎn
    (tao khoái mày liếm cái lỗ đít của tao quá )

    Quan thày Mao khoái nghệ thuật bú dái của đầy tớ Hồ chí Minh:
    Wǒ xǐhuān nǐ xī wǒ de gāowán
    (tao khoái mày bú dái tao quá xá )

    *Tác giả Lý Minh Hán tốt nghiệp Đại Học Bắc Kinh năm 1969. Viết cuốn sách bằng Hoa Ngữ tựa đề Tình Yêu và Cách Mạng, về mối tình đồng tính 50 năm giữa Hồ Chí Minh và Chu Ân Lai. Chu Ân Lai đối với Mao Trạch Đông cũng thuộc đồng tính luyến ái .

  20. Để cho khách wan, Văn Việt+ nên đăng bài Giáo Sư Trần Đình Sử viết về Giáo Sư Hồ Ngọc Đại

  21. Khà khà khà, anh em lảo DIỆM NHU bị hạ sát một cách man rợ nhất thế kỷ 20 trong một nuóc mà TAN DU NGUY COCK cứ hít hà khen thơm lấy thơm để cách đây hơn 60 năm.

    Ngày nay một số CÒM SĨ lại cứ mang cuọc thảm sat’ đó ra để bào chửa cho anh em DIỆM NHU CẨN. Nào là nhân chứng sống, nhân chứng chết, nhân chứng bênh, nhân chứng chống , nhân chứng dạng háng v.v.v..v. đuọc mang ra bàn bạc , tham khảo , bình loạn phê phán chỉ nhằm một viêc để bao biên cho DIỆM NHU CÂN là………………….VÌ NUÓC VÌ DÂN.

    Giả định cứ tạm cho là DIÊM NHU CÂN thực lòng vì nuóc vì dân . Có một câu hỏi đuọc đặt ra là vì răng mà đại đa số các tuóng tá thân cận xa gần vói DIÊM NHU tát cả đều quay lưng và CHÔNG LẠI DIÊM NHU . Nhừng tuóng tá đó sau này bị cho là trục tiép nhúng tay vào cuọc thảm sát DIỆM NHU và lên nắm những chức vụ CHÓP BU BÉO BỞ tại miền NAM như NGUYEN VAN THIỆU TRAN THIEN KHIEM, TRAN VAN ĐON, TON THAT ĐINH thay vì phải đối diện vói luât pháp về tội THẢM SÁT DIỆM NHU.

    Luat pháp NGỤY SÈ GÒN là như thé đó sao huh? Luat pháp NGỤY SÈ GÒN cho phép tuong tá nổi lên giét tong thong yeu nuóc mà không bị cáo buộc chi sất.

    Tuỏng củng nên nhăc’ lại rằng sau khi hạ sát DIEM NHU thành công rùi thì đám tuong tá trên duói 100 tên đó tự mua lon gắn lên ve áo của minh mổi đứa 2 cấp . Điển hình là NGUYEN VAN THIỆU từ một ĐẠi Tá Sư Truỏng sư đoàn 5 vào năm 1962 thé mà sau khi tham gia hạ DIÊM NHU , THIỆU vọt lên thiếu tuóng và năm 1963 và Trung tuong 3 sao mot năm sau đó .

    Why? Why? why huh?. Giét một MINH QUÂN như DIỆM chẳng những không bị ra tòa mà còn leo lên tột đỉnh vinh quang quyên lưc tại miên Nam là thé nào huh huh?.

    Anh Phét thách đứa TÀn Dư nào dám trả lời thachh’ đố này. Đừng vờ vịt chém vè khi bí lối rùi phóc chạy hay đô? đề tài nghen chưa, kakakkakak.

    I am challenging you guys(Tàn Dư Ngụy Cock)on this murderous matter.

    • Nếu cứ như thằng tay sai Hồ chí Minh chuyên đụ, đéo, bú cặc với các đồng chí Đế quốc Mao, Chu thì chẳng lo gì bị lật đổ, mất chức:

      “Bác” Hồ bú dzái Chệt Chu .
      Chệt Chu thọc dzái dzô đít “Bác” Hồ.
      Chệt Mao bóp dzái “Bác” Hồ .
      “Bác” Hồ liếm đít Chệt Mao .

      Tác giả Lý Minh Hán tốt nghiệp Đại Học Bắc Kinh năm 1969. Viết cuốn sách bằng Hoa Ngữ tựa đề Tình Yêu và Cách Mạng, về mối tình đồng tính 50 năm giữa Hồ Chí Minh và Chu Ân Lai. Chu Ân Lai đối với Mao Trạch Đông cũng thuộc đồng tính luyến ái .

      • DO NOT DO NOT change subject . Face to the truth (DIEM NHU babarously brutal Assasination) if you dare , otherwise you are fuking coward, kakkkakkaak

        • Trích Nguyễn Thông, “hồi ấy đọc báo Nhân Dân, trong mục châm biếm, hình như tác giả là Trung Ngôn, có viết chuyện tiếu rằng, chính quyền Sài Gòn hoặc Bangkok mà không có đảo chính thì sẽ không giữ được bản sắc nữa, không là nó nữa, đày tớ của Mỹ thì đương nhiên phải thế. Trên thế giới rất nhiều nơi xảy ra đảo chính nhưng tại Mỹ không bao giờ có, bởi vì ở Mỹ không có đại sứ quán Mỹ. Những cây bút của báo Nhân Dân rất rành nghề châm biếm kiểu vậy. Báo Nhân Dân viết, dân chúng tin”

          Bi giờ thì … Bao giờ cho tới ngày xưa đây ?

          Trích tiếp “Đảo chính được nhắc tới với sự hả hê, kiểu như cho chúng mày chết, tao tọa sơn quan hổ đấu, đằng nào tao cũng lợi. Sự đảo chính, dù ở miền Nam hay bên Thái Lan, được Bắc Việt nhìn bằng thái độ kỳ thị, theo họ, đó là thứ hành động xấu, chỉ lũ bất lương khốn nạn tranh giành quyền bính mới hành xử vậy”

          Vậy bi giờ tớ tọa sơn quan Cộng Sản đấu được chưa ? Hay phải khóc rưng rức như Võ Xuân Sơn & Lơ Huyền Ái Mỹ ? Hoặc có 1 phần đau lòng như Babui, tuyệt vọng như đám bờ lốc cốc cờ của VỌA, đau nhói lòng như đám bồi bút của RF Phúc Kđinh A ?

        • Có ai trong Đảng dám làm 1 thống kê đầy đủ về những cái hại của Đổi Mới chưa ?

          Và ngay cả những cái gọi-là “được” -which is VERY debatable- … có người đã làm 1 bảng liệt kê số cán bộ được đưa vào lò . Nhìn khá … well, tùy cách nhìn, kinh hãi hoặc trên cả tuyệt vời .

        • Níu có, nên cần có đánh giá lại về những đóng góp của tưởng thú Võ Văn Kiệt .

          Đảng cần cho 1 wan chức lên Yên Tử tiên bố bài vị của Thủ tướng Võ Văn Kiệt vưỡn xứng đáng tại vị ở Yên Tử, nhưng solely based on những đóng góp của ông trước 75. Ngoài ra là xít hết . Tính đổ đồng, công lao của ô trước 75 dwarf những đám xít ông & his bande des salauts tạo ra sau này, và vì vậy, Yên Tử vưỡn xứng đáng với ông .

        • Dmcs
          Dm mày dog phét
          The best explanation for this that I have seen is the period that followed was a series of revolving Generals/coups and the Second Republic was a period of constant crisis and then collapse. The coup is a good explanation for the failure that followed and the American betrayal that followed.
          Other then that look at something like the Syrian civil war, when there is a crisis people turn to neighbourhood groups, clans or religion because they have enough to help them and give them a sense of identity.

        • Phét phang một đống tiếng Anh…hybrid thì làm sao bọn tàn dư dám Face to the truth…babarously hả em? Chừa cho chúng một con đường sống chớ!

    • Trích Nguyễn Thông

      “Giờ thì khác. Những cuộc đảo chính, hạ bệ, thanh trừng được gọi mỹ miều là chống tham nhũng tiêu cực”

      Đổi Mới đó . Bi giờ những gì Phét nói “Ngụy” thế lày thế lọ, Đảng Cộng Sản có đầy đủ hổng thiếu món ăn chơi nào

  22. Còn Hồ Chí Minh thì sao?

    Về nhân vật này, có 2 câu hỏi mà VC rất “quan ngại” nói đến và không bao giờ xác nhận có hoặc không, đúng hoặc sai.

    1- HCM có vợ con hay không
    2- HCM là người Tàu giả dạng người Việt

    2 Nghi án này tuy hai mà một. Nghi án 1 liên quan “hữu cơ” mật thiết đến nghi án 2.

    Thiến Heo tôi đã chứng minh nghi án 1 là KHÔNG. Rất đơn giản vì nếu có thì VC đã trình làng công khai từ lâu. HCM tầm mức có bằng Lenine, Stalin hay Tito, Mao, Kim Nhật Thành hay không. Chắc là không bằng. Nên nhớ, những lãnh tụ CS này đều có vợ con rất công khai đấy nhé. Vậy thì tại sao nếu cho rằng bác có vợ con như không ai dám xác nhận một cách công khai? => Đếc có.

    Nhưng tại sao HCM không có vợ con? Trong khi VC cũng thường hay hé lộ những “người yêu” của HCM? Có thể có vài “khả năng” HCM không có vợ con. Nhưng có một lý do rất quan trọng khiến đảng CSVN và đảng CSTQ phải “triệt tiêu” yếu tố vợ con của HCM.

    Điều này đưa đến các kết luận nghi án 2 là ĐÚNG. HCM là một tên Tàu Cộng thay hình đổi dạng được cơ cấu bí mật làm người đứng đầu CSVN. Có rất nhiều khe hở mà VC dấu kín nhưng theo thời gian dần dần đang lòi ra. Thí dụ, HCM gồm nhiều người đóng vai. Tiểu sử và liên hệ họ hàng ruột thịt HCM ở VN rất lơ mơ dấu giếm. Cách HCM ăn mặc nói chuyện đều không giống người VN mà giống người Tàu. Những hình ảnh HCM và bạn bè ở TQ cho thấy sự ho6` hởi phấn khởi của HCM lúc dó v.v. Và quý vị đừng quên người Tàu rất giỏi dị dung thuật thay hùng đổi dạng cãi xác hoàn hồn trong lịch sử chính trị và tình báo của họ.

    • (1-HCM có vợ con hay không
      2- HCM là người Tàu giả dạng người Việt)

      1-xin trả lời là béc Hồ không vợ không con. Bởi vợ đã chết tức tưởi vì bị Béc đập đầu, và con Nguyễn Tất Trung…đéo nhận cha vì Béc quá ác ôn!
      2-béc Hồ là người Tà..o lao cho nên cứ coi béc Hồ là người Việt…gian!

      • Bác cũng đã làm thơ -trí tuệ rõ ràng nhá- ghi rõ mình hổng phải là Hán gian . Là Hán thiệt hẳn hòi

      • Trong Hồ Chí Minh toàn tuyển tập, Bác Hồ Chí Minh có 1 thời làm báo bằng tiếng Trung, và được dịch lại để truyền bá tại Việt Nam . Cách Bác đề cập tới dân Việt cũng khá là đáng để ý . Lúc đó Nhật đang xâm lược Trung Quốc, và cả 2 phe, Tưởng & Mao đều chống Nhựt . Bác viết về người Việt Nam ủng hộ cuộc kháng chiến chống Nhựt của người Trung ý là “người Việt cần ủng hộ cuộc kháng chiến của TA

  23. Khà khà khà, Tàn Dư Ngụy Cock rất ư là ăn gian nói dối cực kỳ đó nghen. Ngay cái chuyện thảm sát lảo DIỆM NHU CÂN bởi đám tuóng tá như THẸO , MINH, ĐON ĐINH KHIEM và do sự gât đầu của bu MẼO. Điều này cả thế giói đêu biét như thế. Thế nhưng đám Tàn Du NGỤY COCK vẩn cứ đổ thừa cho là có bàn tay VIET CỘNG nhúng vào.

    Chao ôi, một mạng luói bảo an tình báo vừa MẼO vùa NGỤY , ấy thé mà củng bị VIET CỘNG giật giây khiến cả một hệ thồng vừa MẼO vừa NGỤY mà củng không kíu nổi DIÊM NHU CẨN và nói chung nguyen cả mot thể ché NGỤY, kkkakakakk.

    Nếu quá đúng như thế thì rỏ ràng NGỤY SE GÒNG là mot lủ bất tài.

    • Dmcs
      Dm mày dog phét
      Phú Trọng công khai mời ‘tội phạm chiến tranh’ Putin thăm Việt Nam= Trư tầm trư, cẫu tầm cẫu.
      Bọn bẫn-thĩu tìm nhau là đúng đạo-lý.= Một thằng độc tài cộng sản, một thằng độc tài biến tướng từ cộng sản đến với nhau chỉ gây thêm hiểm họa cho dân lành.= Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Cùng một thứ văn hóa thì kết hợp với nhau. Cả hai đều có hệ thống tư pháp, tòa án lem nhem, xét xử không theo công lý mà theo lệnh của kẻ có quyền, cả hai đều có guồng máy chính quyền tham nhũng, có những ông lớn vơ vét tiền sống xa hoa, cả hai đều có chính quyền dùng sự dối trá mà cư xử với dân.

      • DO NOT DO NOT change subject . Face to the truth (DIEM NHU babarously brutal Assasination) if you dare , otherwise you are fuking coward, kakkkakkaak

        • Dmcs
          Ngo dinh diem’s government was the only stable anti communist gov in southern VN, and the only one who forbid American combat troops in the country to fight the communists…. He wanted the conflict to be a purely vietnamese struggle post colonialism but he was to heavy handed with his policies

          • Nên tới mí tiệm cơm tấm Cali ở Tp Hồ Chí Minh ăn như 1 thứ intro

          • Dmcs
            Dm mày dog thằng Tàu chệt
            Tiểu lị lụ mụ hầm cấy xạch 

            Làm Hán gian chó mà chẳng biết tiếng Hán cẩu 

            và tiếng Việt nữa vời
            
Đm đi chết đi mày 

            Ngu mà cứ đòi lên nói xàm

          • Khà khà khà , Cock ui là Cock, em viet tieng ENGLISH sai văn phạm bết bèn bẹt đó em ui.

            Trich’ của COCK nè:

            “Ngo dinh diem’s government was the only stable anti communist gov in southern VN, and the only one who forbid American combat troops in the country to fight the communists….

            “He wanted the conflict to be a purely vietnamese struggle post colonialism but he was to heavy handed with his policies.

            “He was to heavey handed “. “what ‘s the fuk is this COCK? “heavy handed không thể nào có “TO ” dứng truoc đuọc vi HANDED là Past Tense and Heavy là tính từ (adjective).

            Toàn bộ đoạn văn trên em COCK phải viét lại như ri nè em COCK:

            Ngo dinh diem’s government was the only stable anti communist gov in southern VN, and the only one THAT Not Allowed American troops comining in the country to fight the communists….

            He wanted the conflict to be solved only by Vietnamese People on the post colonialism , but he was in difficult situations to handle his policies.

            Ai dạy em huh? COCK, ngôn ngử đường phố(Stret Languages) củng khong thể viét thé này đuọc hiẻu chưa hiẻu chưa.

            Học hành chi lạ rứa huh? COCK. Lần sau còn viét như ri nứa là anh PHET’ bạt tai đó nghen. Máy chục năm ơ MẼO mà viét một câu tieng anh đơn giản còn sai bét bèn bẹt.

          • Dmcs
            Dm mày dog phét
            Con ngu như dog, éo biết viết English nhưng sủa bậy.
            Có dám tranh luận = English không?
            What does it mean to be heavy-handed?= con coi Google
            Ngu như con nhưng lại hay English vào tiếng việt

          • COCK cop , cut and paste “He wanted the conflict to be a purely vietnamese struggle post colonialism but he was to heavy handed with his policies.-”

            Khà khà khà, Google là cái thùng rác thế giói trong đó có bao gồm Re-usable trash and Non re-usable Trask, em COCK có biet hay không hả hả COCK.

            Em COCK thiẹt là đồ NGU LÂU DỐT bỀN KHÓ DẠY DÔ?.

            Trên đòi này có ai viet tieng Anh như ri khong hả ba quan thien hạ :

            “He was to heavy handed with his policies. “”

          • Dmcs
            Dm mày dog phét
            Con không chứng minh được mà sủa bậy
            Cũng giống như ăn cắp thơ
            Con đã coi Google chưa mà sủa?
            Con không dám viết English, bố viết xong thì hơn 10 h sau con mới dám trả lời = chạy đi hỏi
            Kaka Kaka nhục nhã

          • Dmcs
            Dm mày dog phét
            Con dám gặp bố không?
            Cách chứng minh đơn giản nhất

          • Dmcs
            Dm mày dog phét
            Ghi thiếu chữ O mà thằng ăn cắp thơ gào rõ to

          • Dmcs
            Dm mày dog phét
            phố(Stret Languages= Trích
            Stret là gì hả con?
            Biết English không con?
            Làm chùi nhà xí trong sứ quán hay sao?
            Kaka Kaka nhục nhã

          • Dmcs
            Dm mày dog phét ngu
            Càng đọc English của con càng thấy sai
            comining in the country to fight the communists….= Trích
            Comining là gì hả con?
            Kaka Kaka nhục nhã

          • Dmcs
            Dm mày dog phét ngu, không viết English được
            DO NOT DO NOT change subject . Face to the truth (Ho chi minh babarously brutal Assasination) if you dare , otherwise you are fuking coward, kakkkakkaak= Trích
            Con biết viết sai gì không?

      • Đồng chí Mao, Đồng chí Chu và An nam Hồ chí Minh, cặc liền cặc, dái liền dái, đít liền đít

        Mối tình cặc, dái của các đồng chí nước lớn Mao, Chu, và đồng chí An Nam Hồ chí Minh bất diệt :

        Hồ chí Minh, dái đồng chí Mao, dái đồng chí Chu to mấy cũng mút
        Hồ chí Minh, dái đồng chí Mao, dái đồng chí Chu to mấy cũng tiếp thu vào lỗ đít
        Hồ chí Minh, tinh dịch đồng chí Mao, tinh dịch đồng chí Chu nhiều mấy cũng nuốt trọn

        *Tác giả Lý Minh Hán tốt nghiệp Đại Học Bắc Kinh năm 1969. Viết cuốn sách bằng Hoa Ngữ tựa đề Tình Yêu và Cách Mạng, về mối tình đồng tính 50 năm giữa Hồ Chí Minh và Chu Ân Lai. Chu Ân Lai đối với Mao Trạch Đông cũng thuộc đồng tính luyến ái .

  24. “Về cụ Hà Thúc Ký thì xin kể lại như thế này. Ông Tuyến vào trình ông Diệm về vụ bắt được Hà Thúc Ký, lúc đó đang lẩn trốn và âm mưu ám sát ông Diệm. Ông Diệm nổi nóng quát: Đem thủ tiêu nó đi. Ông Tuyến nhận lệnh ra về và băn khoăn khó xử. Và thay vì thi hành lệnh thủ tiêu, ông Tuyến trì hoãn không làm gì cả. Hôm sau vào gặp ông Diệm. Ông Diệm đã quên béng cái lệnh miệng đem thủ tiêu HTK, rồi hỏi “Hà Thúc Ký ra sao?” “ Dạ thưa cụ, vẫn còn giữ đó, để tôi liên lạc với bên Công an”. Ông Diệm nói: “Mình nóng mình nói như vậy, thôi liệu giúp gia đình nó. Nói bên Công An đối xử tử tế với nó.” Chút xíu nữa cái mạng của ông Hà Thúc Ký không còn nữa, nếu ông Tuyến thi hành lệnh miệng ngay đêm hôm đó. Ông Diệm lúc tức thì nói thế chứ đâu có ý định thủ tiêu Hà Thúc Ký.” (trích NVL)

    Tôi không có ý kiến sẽ khẳng định ông A ông B tốt hay xấu. Nhưng tôi có ý kiến dựa trên văn bản đạo lý và luận lý thông thường xem có hợp lý, reasonable, hay không. Này nhén ghe ông TT Diệm nói:

    “Đem thủ tiêu nó đi” “Hôm sau vào gặp ông Diệm. Ông Diệm đã quên béng cái lệnh miệng đem thủ tiêu HTK”. Còn nữa nè: “Mình nóng mình nói như vậy, thôi liệu giúp gia đình nó. Nói bên Công An đối xử tử tế với nó.”

    Đọc văn bản và nghe hơi cái “air” thì nhận ra ngay là kiểu viết của thời nay. Cái gì mà mình mình nó nó nghe giống giống đống chí Ba Xạo Sáu Ke nói quá dzậy ta ! Nên nhớ ông Diệm về mặt giáo dục và đạo đức là xuất thân gia đình quan lớn triều đình, cũng là như tín đồ TCG, chắc không đến nỗi lỗ mãng tàn ác như vậy.

    Có rất nhiều “khả năng” các loại văn bản như vầy được “biên tập” bởi các cây viết nào đó sau này của VNCS.

  25. Dương Quỳnh Hoa là B/s ở Pháp về,Bà ta không có vẻ là cs thuộc CS VN mà sau này được biết là bà ta là CS Pháp ,CS quốc tế. Bà ta hoạt động kín đáo hay không thì không thấy nói tới ,cho nrn nói TKT tha cho bà ta là điều vô lý: dưới chính ttheer CHNV nếu không có chứng cớ thì không hể bắt và kết tội dược. Có lẻ có thể mất vụ của TKT theo dõi mật bà ta …Chỉ sau 75,đọc cuốn tryejn của một tên nào đó ở miền Bắc viest ,mói biết mặt biet danh DQH “căn biệt thư có dàn hoa Tím” là biết ngay căn biệt thự của Y thị…(đẻ ở /hình như bà ta không mở phòng mạch hay làm ở nhà thuơng nào-không biết – vì không có nôi như bà Ngô bá Thành,ni sư Huỳnh Liên mà hoạt động của họ ồn ào ,báo chí đăng tải rộng rãi ? Mà bà NBT cung đâu bị bắt phải không ? GS TVT qua Paris lúc có Hoà Đàm Paris ở với ten nguyễn đính thi ,cs bắc kỳ ,anh anh tôi tôi…mà về vẫn dạy ở đai học ,vẫn viết sách .viétt báo….Hai tên trí thức (chồng bà NBT và một tên nữa,hình như là tên Huyên)được tương Cao kỳ va Chánh Thi tiễn ra miền Bắc bqwfng cầu chia cắt Hiền lương …
    CS /QG cài đặt nhau …Bây giờ nhắc lại vẫn hối tiếc .Phải hồi đó Trục Xuất hét những theo cộng chống đối QG thì có lẻ cũ diện VN có thay đổi.đẻ bây giờ không còn ai nói “nếu biest trước thì tôi nấu nồi nước sôi đổ vô hầm cho nó chết” khi hắn đã từng che dâu VC ở trong hầm nhà hắn và 75 ,hỡi ôi ! hối thì đã muộn .Hay chuyện Bác sĩ từng đi kháng chiesn chống Pháp ,năm 54 ở lại miền Nam và được TT. D thông cảm (vì theo kháng chiến chống Pháp là YÊU NƯỚC).nhưng 63 lại chống Nhà Ngô gay gắt nhất,vì theo PGVC ,phần lớn ở miền Trung ,ở trong tổ chức :PG yêu nước “do Hồ Nghệ đặt rq. và tên chống đối đầu sỏ là Tr.Q. là đảng vien cs…Năm 75 B/s ở lại đón bọn Hồ phỉ…nhưng cuối cùng rồi cũng “quy mã”…,cho con đi tu đẻ bớt tội lỗi .một phần vì những tên nay mà mất nước năm 75…
    Câu “Biét trứớc là như vạy thì hồ đó tôi đã không LÀM 9mà làm bậy)”vẫn chưa “tư duy ” được gì hơn KHI TNCS ở nước Mỹ này mà còn theo phò tên cựu TT đến phát cuồng :một tên phò CS ,độc tài ,yêu Hitler và muốn dược như Hitler:nói láo ,nói láo mãi cũng có người tin …Thượng tôn da trắng ,kỳ thị chủng tộc ,đó là bệnh Ái Kỹ…Biết mình ….Tất cả vơ vào tay ta …vài chỉ có ta là NHẤT (đầu cá).
    Vạy mà đến nay vẫn còn nhiều người VN ,mang danh TNCS ,chống cộng vẫn còn trong cơn mê.CUONG NGÀI như VN cuồng Hồ Nghệ Tàu cuồng Tập ,Nga cuông Putin,Triều cuồng Ủn…Cuồng 45 là tiếp tay cho ĐỘC TAI.,và số phận mình sẻ ra răng ?

    • “dưới chính ttheer CHNV nếu không có chứng cớ thì không hể bắt và kết tội dược”

      Được níu xem CS là enemy. Non-combattant enemies, Đài Loan & Hàn đều áp dụng . Chỉ cần nghi ngờ là CS, didnt even make it to court. it still dont, last time i check w Nam Hàn, which is like 6 mos ago. Đài thì được cất vào hộc tủ . Nhưng có người cho bít nếu tình hình mà nóng lên, them bring it all back

    • @ Ms Nguyễn Khoa Diệu Thơ,
      Bà lấy tên chồng Ngô Bá Thành có nhũ danh là Phạm Thị Thanh Vân. Ngô Bá Thành là tên người chồng quá cố của bà Vân. Ông NBThành nguyên là Chủ nhiệm Ủy ban pháp luật Quốc hội các khoá VI, VII, VIII và X, nguyên Phó Chủ tịch Hội Luật gia Việt Nam, nguyên Phó Chủ tịch Hội Liên hiệp Phụ nữ Việt Nam Cộng Hoà.
      Còn 3 người thân cộng được đưa qua cầu HL ra bắc là gs Tôn Thất Dương Kỵ, bs Phạm văn Huyến và nhà báo Phi Bằng. Cả 3 bị tướng Nguyễn chánh Thi tống xuất ra bắc; không có vip nào của VNCH đi tiển như NKDT nói cả.

    • NKDT, “Bây giờ nhắc lại vẫn hối tiếc .Phải hồi đó Trục Xuất hét những theo cộng chống đối QG thì có lẻ cũ diện VN có thay đổi.đẻ bây giờ không còn ai nói “nếu biest trước thì tôi nấu nồi nước sôi đổ vô hầm cho nó chết”

      @ Ra bắc được một thời gian, Tôn thất Dương Kỵ lại được cs bắc việt cho vượt Trường Sơn trở về miền Nam hoạt động lại!
      Sau tết Mậu thân – 1968, Kỵ được cử làm Tổng Thư ký Ủy ban Trung ương Liên minh Các lực lượng dân tộc, dân chủ và Hoà bình VN, một bộ phận con của Mặt trận DTGPMN.

  26. “Chỉ tóm tắt là khi đó, ông Tuyến không biết một tý gì về vai trò của mình: từ ý thức chính trị đến tổ chức. Chẳng ông nào có kinh nghiệm chống Cộng sản cả. Hoàn toàn tay mơ”

    Hổng sao . Có vẻ hải ngoại học được cái di sản này

    “NVL: Ông có thể cho biết một vài người mà ông Tuyến đã “tha” đã giúp?

    VP: Ờ, nhiều lắm chứ. Như bà bác sĩ Dương Quỳnh Hoa”

    Lạ . Hễ cứ mún đem thành tích nhân văn, răng như ì kể chiện tha Cộng Sản, và xem đó là điều tốt

    Hổng thua mới là lạ

    Và có vẻ thua keo này ta bày lại keo cũ .

    Nhiều lần quá làm có kẻ théc méc, thật sự họ có bao giờ mún thắng, hay chỉ mún Cộng Sản thắng mà thui ?

    Nếu thua Cộng Sản là nhân văn … uh, keep on goin. Youve been doin great so far

BÌNH LUẬN

Please enter your comment!
Tên