Luân Lê: Thân Phận Của Luật Pháp

2
Hình minh họa. Nguồn: Internet.

Một tiến sỹ luật, đương kim đại biểu quốc hội, kiêm Vụ trưởng một vụ của Viện kiểm sát nhân dân tối cao, nhưng lại có nhận thức pháp luật khá là tệ hại, đặc biệt lại chính về lĩnh vực nghiên cứu của mình là luật hình sự. Và họ là sản phẩm của nền giáo dục hiện hành, được trang bị bằng cấp tới tiến sỹ, học vị mà nếu ở các quốc gia phát triển thì khó lòng có thể sở hữu được. Nhưng nếu họ lập pháp với vai trò đại biểu và bảo vệ pháp luật với vai trò kiểm sát bằng trình độ luật pháp như hôm nay ta đã thấy thì quả thực rủi may cho thân phận con người và buộc lòng chúng ta phải lo lắng về tương lai của nền luật pháp nước nhà.

Còn vị đại biểu đang mang hàm đại tá công an mà đương vị Phó giám đốc sở công an tỉnh Đăk Lăk, với vai trò đại biểu quốc hội, và mang trên mình chức trách người thừa hành luật pháp, thế nhưng lại nhất mực muốn bảo vệ lãnh đạo đảng và nhà nước bằng cách thêm thắt những điều luật tối nghĩa và thừa thãi đến mức thiếu hiểu biết. Thế thì luật pháp khi được trao vào tay họ thì chúng sẽ được thi hành thế nào khi sẵn tâm lý với con mắt nhìn nhận pháp luật lệch lạc và cực đoan đến thế?

Họ sẽ dạy ai và bảo vệ lý lẽ nào với trình độ và nhận thức pháp luật như vậy?

Các thày cô, giảng viên dạy luật ở các trường đại học luật, hãy dạy những sinh viên luật một cách đàng hoàng và tử tế, bằng tri thức đúng đắn, đừng đào tạo ra những con người mà rồi nói ra người ta không khỏi đau xót và thất vọng về sản phẩm của ngôi trường ấy. Hãy dạy những kiến thức văn minh, dám lên tiếng và bảo vệ lẽ phải, chứ chớ bằng mọi cách nhắm mắt mặc lên chiếc áo giáp cho nhóm người này mà chĩa mũi giáo vào phần đông những người còn lại khác mang vị thế nhân dân.

Và riêng giới luật sư, nếu muốn được trở thành một nghề quan trọng, được nhân dân và xã hội tôn vinh, thì hãy phải biết đoàn kết nhau lại và đừng ngần ngại đấu tranh bằng luật pháp, sự hiểu biết và lương tâm của mình trước các bất công của xã hội. Như vậy, nghề luật sư và giới luật sư mới được trọng vọng và có giá trị. Chứ không thì cũng bị khinh khi nếu cứ bỏ mặc luật pháp bị dày vò dưới những bàn tay thô bạo và cái đầu hạn hẹp và cạn trí.

Chúng ta có thể chống lại mọi thứ, kể cả chính quyền, nếu nó sai trái, nhưng không phải bằng tay không, mà là bằng luật pháp được dẫn dắt bằng trí tâm cùng lòng trắc ẩn của mình.
Muốn có tiếng nói và đạt được sự tôn kính, chúng ta phải tự giành lấy vị thế của mình. Và đừng bao giờ bỏ mặc hay thờ ơ với luật pháp. Vì quốc gia có thịnh trị hay không là nhờ phần lớn vào vai trò của những người luật sư thực thụ đóng góp trong đó.

Chúng ta cần nhớ rằng, chúng ta không sợ chính quyền, mà chúng ta chỉ sợ luật pháp, mà hơn hết là thứ luật pháp văn minh, không được thực thi đúng nghĩa. Vì luật pháp không đảm đương được vai trò của mình, thì tức rằng, luật sư chỉ là nô lệ của luật pháp, là công cụ của chính quyền và tồn tại trong sự ghẻ lạnh của người dân.

2 BÌNH LUẬN

  1. NƯỚC CHẢY TỪ NGUỒN

    Hoài luôn nước chảy từ nguồn
    Cái nguồn mà đục thì dòng sao trong
    Nên nào nói mấy mà xong
    Phải cần gạn đục khơi trong từ nguồn

    Nghĩ về ông Mác mà buồn
    Ông là nguồn cội của dòng mác lê
    Ông tuyên bố thảy ê chề
    Đấu tranh giai cấp mọi bề bao quanh

    Nó thành chính trị đã đành
    Còn thành luật pháp tung hoành từ lâu
    Cả thành giáo dục ban đầu
    Mọi người cứ thế cúi đầu mà đi

    Đấu tranh giai cấp là gì
    Chỉ toàn mê tín lấy từ Hegel
    Nghĩa là biện chứng cùn mằn
    Thảy đều tưởng tượng chẳng oan chút nào

    Hegel phịa đặt tầm phào
    Mác càng cha nội tào lao hơn người
    Ngày nay ai cũng bật cười
    Còn non thế kỷ ai dễ đời sáng đâu

    Độc tài nó đã in sâu
    Biến lò đào tạo chỉ hầu vậy thôi
    Khiến làm hỏng bét con người
    Chỉ toàn công cụ đâu còn tư duy

    Nên chi Tiến sĩ quý gì
    Giáo sư Giáo siếc khác chi trò đùa
    Quyền hành Chức vụ càng thua
    Bởi toàn hàng dọc nói hùa vậy thôi

    Nên chi oan khuất cho đời
    Hiểu sai luật pháp đúng thành ra chi
    Thay vì bảo vệ con người
    Lại nhằm bảo vệ cái niềng làm ra

    Nghĩ đi nghĩ lại xót xa
    Cái ngu ông Mác quả là lớn lao
    Thành giờ thế giới bỏ rồi
    Việt Nam say khướt có đời nào buông

    Vài lời cho rõ ngọn nguồn
    Không tin cũng được có buồn mà chi
    Bởi vì vốn đã lâm li
    Lậm vào quá thể gở gì cho ra

    TIẾU NGÀN
    (27/5/17)

BÌNH LUẬN

Please enter your comment!
Tên