“Không tra tấn thì phá án thế đéo nào được”

12
Một cảnh đàn áp của công an VN. Ảnh Internet
Ngày thứ 3 phiên toà xét xử “vụ án Đồng Tâm”, một trong các Luật sư bào chữa cho dân oan (mà toà gọi là “bị cáo” ), ông Đặng Đình Mạnh có câu hỏi chung cho 29 người. Ông hỏi rằng:
-Nếu những ai CÓ bị tra tấn trong giai đoạn điều tra thì ngồi yên. Nếu những ai KHÔNG bị tra tấn trong giai đoạn điều tra thì xin vui lòng giơ tay.
Có 19 người ngồi yên, đồng nghĩa với việc 19/29 người bị tra tấn trong quá trình điều tra. Nhưng không có gì chắc chắn rằng 10 người còn lại không bị tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần trong giai đoạn bị giam giữ để lấy cung. Nên nhớ, thái độ của “bị cáo” tại toà sẽ quyết định họ được đối xử như thế nào trong nhà tù, nhất là khi phiên xử vẫn chưa kết thúc. Nói cho dễ hiểu, nếu xuôi theo toà án, theo Viện kiểm sát và cơ quan điều tra thì khi trở lại trại giam sẽ dễ thở hơn. Nếu phản kháng, ví dụ kêu oan hoặc không nhận tội sẽ bị trù dập. Tôi là một nhân chứng, một nạn nhân của kiểu đối xử khốn nạn này nên tôi hiểu hơn ai hết. Thậm chí bạn tù còn kể rằng quản giáo ra chỉ thị với nhiều người trong buồng, đại ý vì tôi cứng đầu, ngoan cố không chịu nhận tội nên phải “cho nó biết thế nào là lễ độ”.
Phiên tòa dự kiến sẽ diễn ra trong 9 ngày, nhưng mới bước sang ngày thứ 4, chủ tọa phiên tòa đã …đột ngột thông báo ngày 14/9 sẽ tuyên án. Xin lưu ý, ngày 12 và 13/9 là hai ngày cuối tuần, tòa không làm việc. Bởi vì ngay ngày đầu tiên, cái gọi là “phiên tòa” đã để lộ ra nhiều điều khuất tất, bất lợi cho nhà cầm quyền. Sau khi các luật sư liên tục đưa ra những vi phạm trong quá trình tố tụng của vụ án Đồng Tâm và nhất là những dữ liệu giúp công luận thấy rằng: sự thật và chính nghĩa không nằm trong tay kẻ cầm quyền. Và rằng toà án chỉ là một trò hề nhằm luật hoá việc giết người Đồng Tâm và che đậy một âm mưu kinh khủng mà thủ phạm thuộc “thượng tầng” bộ máy cai trị, không phải hệ lìu tìu cỡ quan chức. Không ít người đã linh tính về những rủi ro, hiểm nguy mà các vị luật sư quả cảm sẽ phải lãnh nhận. Quả thật, chiều nay 9/9/2020, khi kết thúc ngày thứ 4 phiên xử, ít nhất 3 luật sư là các ông Đặng Đình Mạnh, Nguyễn Văn Miếng và Ngô Anh Tuấn đã bị những “kẻ lạ” mặt tấn công. Luật sư còn bị đối xử như kẻ thù, thì tình trạng của “bị cáo” trong nhà giam hẳn là không thể tưởng tượng nổi.
Tôi từng nghe nhà thơ Trần Đức Thạch kể về việc ông bị chính các điều tra viên đánh đập, tra tấn, bức cung nhiều lần trong nhà tù. Không cho ngủ, hỏi cung cả ban đêm. Đánh vào người, vào đầu, vào mặt, vào bất cứ đâu trên thân thể ông. Nhưng “sáng kiến” ghê tởm nhất của bọn điều tra viên là lột hết quần áo và đánh vào… dương vật của nạn nhân. Đấy là lần tù đầu tiên của ông Thạch, chục năm về trước. Còn lần này, bước chân vào tù ông đã 70 tuổi. Chẳng biết ông có bị chúng hành hạ như lần trước nữa không. Không ai biết tin tức gì về ông. Ông đi tù can tội chống độc tài, ủng hộ nhân quyền và dân chủ.
Câu chuyện về nhà thơ Trần Đức Thạch khiến tôi nhớ đến một người bạn tù ở Trại 5-Thanh Hóa tên là Huệ. Chị Huệ bị kết án chung thân trong một vụ án ma túy. Một lần, tôi nghe chị bộc bạch về cực hình chị phải chịu trong quá trình đi cung. Chị bị bọn điều tra viên lột trần truồng, treo hai cánh tay lên cửa sổ. Rồi chúng lấy kìm, bấm vào hai đầu vú đến chảy máu. Tên khác đi giày đá liên hồi vào chỗ kín của chị. Tôi nghe chị kể, không khỏi rùng mình, kinh khiếp đến nỗi không thể hỏi thêm được câu nào nữa dù có nhiều điều tôi rất muốn tìm hiểu. Chị bảo “Nó tra tấn dã man như thế thì đến một trăm bánh hê-rô-in cũng phải nhận. Có khi nó bắt mình nhận tội giết cha giết mẹ cũng nhận nốt”.
Câu chuyện tra tấn, bức cung, dùng nhục hình là chuyện thường như cơm bữa ở Việt Nam. Thậm chí, nó còn được coi như là một biện pháp nghiệp vụ được ngành công an khuyến khích cho dù luật pháp (do chính họ làm ra) ngăn cấm. Hơn thế, Việt Nam còn tham gia khá sớm vào Công ước chống tra tấn. Thì cũng tương tự như việc họ đặt bút ký kết với Quốc tế về việc bảo đảm các quyền Dân sự và Chính trị cho dân chúng, nhưng là để đàn áp, tước đoạt các quyền chính đáng này, rồi chối tội và lừa mị thế giới cho dễ dàng.
Phần cuối bài viết xin trích nguyên văn một đoạn trong status của luật sư Ngô Anh Tuấn trên trang fb cá nhân để độc giả hiểu thêm về “vụ án Đồng Tâm” : “Trong phòng xét xử, khi các luật sư đang tranh luận với đại diện viện kiểm sát về các luận điểm mà đại diện viện kiểm sát chưa đối đáp hoặc không đồng ý với các quan điểm đối đáp (lần 1) của họ, thì đột nhiên vị chủ tọa phiên toà tuyên bố kết thúc phần tranh luận, chuyển sang phần Nghị án trước sự ngỡ ngàng của các luật sư và cả những kiểm sát viên. Có vẻ như họ đang muốn dấu diếm một điều gì đó mà chính các vị kiểm sát viên cũng không nên biết. Buổi chiều, phần nội dung nói lời nói cuối cùng của đa phần các bị cáo có “format” giống y như nhau: “xin lỗi gia đình bị hại, cảm ơn các thầy trong trại giam đã giáo dục để nhận ra lỗi lầm, xin cảm ơn các luật sư và xin từ chối hoặc đề nghị luật sư không bào chữa theo hướng trả hồ sơ nữa, và cuối cùng là xin giảm nhẹ hình phạt. Đây rõ ràng là những lời nói theo kiểu “đọc thuộc lòng” theo kịch bản có sẵn mà những ai hay tham gia phiên toà đều biết vì vốn dĩ các bị cáo vốn không được ở cùng phòng với nhau, nếu không có “định hướng” thì lấy đâu ra kịch bản trơn tru như vậy được.”
Hãy so sánh hình ảnh của 29 người dân Đồng Tâm trước và sau khi bị bắt để có cảm nhận của riêng mình.
Tóm lại, khẩu hiệu của công an là “Không đánh đập, bức cung, mớm cung thì phá án thế đéo nào được”. Đấy, hiểu một cách ngắn gọn và dân dã là thế.
Phạm Thanh Nghiên

12 BÌNH LUẬN

  1. Bộ Công an, bộ quốc phòng Xây chùa để rửa tiền tham nhũng, tham nhũng đất đai, buôn bán phật giáo.

    Khi Việt Nam đang hội nhập sâu vào thế giới, luật pháp đang minh bạch từng bước, nhiều luật lệ đang trong quá trình liên thông với quốc tế. Do đó, tiền tham nhũng mang ra tiêu dùng hay đầu tư sẽ khó dần, gửi ra nước ngoài thì không hề dễ nếu như không được rửa, chỗ có thể để trong nước thì đang thu hẹp. Nghe nói có một số quan chức biến tiền tham nhũng thành vàng thành kim cương rồi đào hầm trong nhà để cất, thỉnh thoảng xuống… ngắm. Thiệt là cực khổ cho các quan chức của ta, kiếm tiền thì dễ nhưng dùng tiền lại khó vô cùng. Nhưng, như người ta thường nói, cái khó ló cái khôn.

    Những nỗ lực dùng quyền thế để thiết lập đường dây tham nhũng khép kín, ví dụ như sử dụng Tổng cục Tình báo Bộ Công an, bộ quốc phòng, đưa các hoạt động cướp đoạt tài sản công vào vòng bí mật để cho luật pháp không thể sờ gáy và dùng chính cơ quan siêu quyền lực kia để rửa tiền thông qua những công ty bình phong xem ra không thể là kế lâu dài được. Cho nên các vị phải tính những kế song song. Một trong những kế hữu dụng lâu dài nhất là đưa tiền tham nhũng vào chùa để rửa.

    Một cựu quan chức cao cấp của một địa phương thuộc trung ương từng nói với tôi về một ngôi chùa hoành tráng của địa phương này được dùng làm lò rửa tiền như thế nào. Trước đây, mỗi khi được giao đất, doanh nghiệp nhận đất phải nộp cho cá nhân người đứng đầu địa phương một khoản tiền từ 8-10% giá trị lô đất tùy vị trí. Ông này từng nói thẳng với một nhà báo: “Tau không lấy tiền đó thì lấy gì chung cho mấy thằng ở trên”, tất nhiên là ông nói mồm không bằng không chứng. Sau đó, có lẽ thấy việc này dễ bị lộ nên ông đã dùng cái chùa kia để rửa tiền. Chùa thì do ông cấp đất xây dựng, sư trụ trì là người ông sắp xếp đưa vào. Doanh nghiệp thay vì mang tiền phần trăm đến cho ông thì mang vào cúng chùa. Trụ trì được dùng một ít tiền đó để xây chùa đúc Phật, còn phần lớn chuyển lại cho ông. Ví dụ doanh nghiệp cúng vào chùa 10 tỷ thì phần chùa 1 tỷ còn phần ông 9 tỷ. Ông lấy tiền ra bất cứ lúc nào ông cần, để hối lộ các bộ, ngành ở trung ương và dùng riêng cho cá nhân ông. Nước ta chẳng có luật lệ nào kiểm soát tài chính của chùa chiền, nên dù tài thánh cũng không thể điều tra ra tiền mà ông dùng là tiền do doanh nghiệp đưa hối lộ. Chuyện này không thể nào tìm ra bằng chứng nếu như không kiểm soát được tài chính của chùa chiền, nên tôi không tiện nêu tên địa phương và quan chức liên quan.

    Đó chỉ là một trường hợp xây chùa để rửa tiền mà tôi biết. Và những cái chùa như vậy có ở nhiều nơi. Ở đây tôi chỉ nói những ngôi chùa do các quan chức nhà nước bảo kê cấp đất xây dựng và sư sãi trụ trì do các quan chức này đưa vào. Còn chùa chiền truyền thống được các Phật tử cúng dường và được trụ trì bởi các bậc chân tu thì không nằm trong phạm vi có thể rửa tiền tham nhũng. Các bạn nên có sự phân biệt rõ ràng chuyện đó nhé.

    Trường hợp mà tôi nói chỉ là việc rửa tiền của tham nhũng vừa vừa cấp địa phương. Còn cấp cao hơn thì tôi chưa có đủ thông tin, mặc dù vẫn có căn cứ để suy đoán.

    Theo số liệu từ Zing.vn thì tập đoàn siêu chùa chiền Xuân Trường đã và đang triển khai các dự án tâm linh với diện tích đất siêu khủng: Ngoài quần thể Chùa Bái Đính “lớn nhất Đông Nam Á”, nhà nước còn giao cho tập đoàn này 5.100 ha xây chùa Tam Chúc “lớn nhất thế giới”, trong đó diện tích xây chùa 144ha, còn lại là quần thể kinh doanh “phụ trợ” chùa. Chưa hết, tập đoàn này đang chuẩn bị triển khai dự án 18.940 ha làm khu du lịch tâm linh Hồ Núi Cốc, 450 ha đất ở Hải Phòng cũng để xây chùa và đang xin 1000 ha thâu tóm luôn chùa Hương… Không ai có thể hiểu được tập đoàn này được thế lực nào bảo kê mà có thể chiếm được một diện tích đất lớn đến vậy để buôn tăng bán Phật.

    Không thể đem chuyện rửa tiền nhỏ nhoi của cái chùa mà tôi nói ở trên áp dụng vào các quần thể siêu chùa chiền này. Rất khó có thể lần ra mối quan hệ ma mị giữa doanh nghiệp với các quan chức từ trung ương đến địa phương trong cuộc đại buôn bán kia. Chỉ biết rằng, nguồn thu ở đây là siêu khủng: từ sự cúng dường của Phật tử thập phương cho đến nguồn thu từ dịch vụ, từ nhà hàng, khách sạn… Tôi không có chứng cứ để nói tiền tham nhũng mang vào rửa ở đây, mặc dù rửa ở đây là không khó. Chỉ thấy rằng, ở đây quyền thế đang biến thành vốn liếng, thành siêu lợi nhuận. Và Phật không bao giờ có mặt ở những nơi này.

  2. Đéo nhiều thế cơm đâu mà nuôi?
    Nói tới đéo bần tăng bèn nhớ tới gia thoại khi” bác” còn ở trong hang.
    Hồi ấy “bác” được tình báo Mỹ cái áo khoác dài của quân đội Mỹ mầu cứt ngựa có dây thắt lưng,bác thích lắm.bác bèn ra câu đối: Đai là đái để thì vắn thắt thì dài,thắt rồi tiến lên ngai.Có người đối:
    Lôn là lồn để thì méo, đéo thì tròn,đéo rồi đẻ ra con.

  3. Những bài viết có ý nghiã như thế này thì các em thờ chump không thićh coi đâu . Các em thờ chump thường chỉ thích coi chump nổ , nói phét và nói tục . Thật ra không có gì là lạ c̉a vì Viêṭ Nam chúng ta có câu “Ngưu tầm ngưu ; Mã tầm mã ”
    Thật là nhục nhã cho dân Việt .

  4. Thử hỏi những án tử trước đây của ông Nguyễn thanh Chấn , ông Huỳnh văn Nén thì biết công an VN có tra tấn có ép cũng hay không ! Hai vụ án điển hình trên nếu hung thủ không ra đầu thú thì ông Nén và ông Chấn có được đền bù và trả tự do hay không ? Nền tư pháp VN hiện nay đang giao cho một tên sát thủ .máu lạnh như Nguyễn hoà Bình thì nó muốn giết ai cứ, bắt đại vào tù gán cho một bản án rồi tuyên bố : dù điều tra có sai sót nhưng bản chất bản án vẫn y án !

  5. Tụi CSVN muốn xử thế nào cũng được, dân chẳng có quyền gì, chẳng làm được điều gì khác. Cùng quá, uất ức quá thì chỉ có thể tự tử chết.

    Ai cũng biết điều đó, tụi CSVN cũng biết điều đó, cái khốn nạn là chúng bày trò có xét xử, có tòa án, làm như là chúng còn biết tới luật do chính chúng viết ra. Thế nên đừng lạ là dân vui mừng mỗi khi có đứa nào lăn ra chết vì tai nạn, vì chúng tranh nhau giết nhau, vì có “quốc táng”.

  6. Phá án như thế thì thằng đ….éo nào phá mà chả được. Cần đ….éo gì CA.
    – Cứ túm cổ một con CA treo nó lên lấy kìm kẹp vú, đá liên tục vào lon rồi nói bao giờ mày trả tao 2 tỷ. Chừng 2 ngày là nó làm giấy xin khất nợ và hứa sẽ trả nợ. Cho dù nó đ…éo nợ ai một cắc nào.

    • Ấy chết! Các đồng chí nữ có nghiệp vụ công an không dể gì bị khuất phục bởi đòn tra tấn của bọn…chấp pháp đâu. Cần thiết phải có một vài cán bộ của ta đóng vai tay “đánh tay xoa” thì đối tượng mới tâm phục khẩu phục mà lòi cơm chứ. Vấn đề chính vẫn là vừa xoa…l vừa xoa vú rồi rỉ rả vào tai: “thằng Gối Văn Chỏ đấy là người dân tộc, nó vừa đi Liên sô về nên tinh thần…thô bạo còn cao chứ các anh thì làm việc theo lời dạy của bác hẳn hoi. Thôi cứ nghe lời anh mà ký giấy nợ cho qua chuyện nhá. Từ từ rồi “đảng ủy” của nhà giam sẽ xem xét cho em về sớm mà không nợ nần gì cả. Vết thương em chưa lành, cứ đợi nó mọc…da non. Chiều nay sẽ có bác sĩ Trần T vào thăm. Cứ yên chí.”

      • Ông bạn làm tôi nhớ tới vụ “chiến sĩ ta thật kiên cường bọn Nỹ ngụy nó cưa chân 7 lần không thuốc tê mà nhất định không khai đồng chí nó núp ở đồng rơm”.
        – Ông bạn nói đúng rồi đó. Thằng xoa còn giả bộ la lối um sùm lên nữa kìa, rồi sau đó là dụ. Và kết quả thì …quá rõ.Đéo nợ cũng thành có nợ.

BÌNH LUẬN

Please enter your comment!
Tên