Hôm qua tôi đến đại sứ quán Việt Nam để làm thủ tục đổi cuốn hộ chiếu cũ đã hết hạn vào ngày 23 tháng 3 năm 2023.
Trong lúc chờ đến lượt mình, tôi nhìn thấy những người làm dịch vụ họ mang từng xấp hộ chiếu, giấy tờ đến. Có người làm ở du lịch họ xin visa cho người Đức, có người làm dịch vụ họ gom tất cả mấy hồ sơ mang đến làm một thể.
Những người làm qua dịch vụ sẽ mất thêm một khoản tiền, như thế cũng tiện cho họ. Vì đến sứ quán chờ đợi, khai báo thiếu nọ kia, đi lại cũng mất công. Hệ thống chân rết dịch vụ của sứ quán Việt Nam tại Đức khá đông. Vì quen thuộc thủ tục, giấy tờ nên họ làm việc với nhân viên sứ quán khá nhanh. Giá cả chia chác đôi bên đã được thống nhất, người làm dịch vụ chỉ đưa hồ sơ một loáng đã xong.
Tuy đây là việc ăn chia trái pháp luật, nhưng nói chung cũng tiện lợi cho các bên, một phương thức linh động mà bên nào cũng thấy hài lòng.
Thực tình tôi cũng đưa hộ chiếu của mình qua hai dịch vụ, nhưng đều bị trả lại. Nơi cuối cùng họ bảo tôi lên thẳng sứ quán làm xem sao.
Các nhân viên sứ quán ở các ô cửa tiếp nhận hồ sơ làm việc khá tốt từ thái độ cho đến cách xử lý. Họ tiếp nhận hồ sơ và hướng dẫn, hỏi han nhẹ nhàng và chu đáo. Có máy bấm phiếu chờ đến lượt, khách đến bấm phiếu và đến lượt mình khá nhanh. Những người dịch vụ thì họ không cần bấm phiếu, nhưng họ cũng không làm ảnh hưởng thời gian của ai, họ thấy ô cửa nào trống thì vào đưa hồ sơ.
Hồ sơ được nhân viên sứ quán mang vào bên trong cho bộ phận bên trong xử lý, bộ phận này thường là nhân viên an ninh núp bóng nhân viên sứ quán.
Các hồ sơ dịch vụ trả qua ô cửa bên ngoài, tiền trao cháo múc nhanh gọn.
Còn những cá nhân không qua dịch vụ, như khách thường thì bấm số chờ đến lượt, như nói lúc trước là cũng nhanh. Chỉ chốc là được gọi vào trong làm việc.
Đến lượt tôi thì nhân viên an ninh đội lốt nhân viên sứ quán, cậu ta còn trẻ chắc chỉ ngoài 30, tạm gọi là A.
A gọi người tên người trước tôi vào làm việc, rồi quay qua tôi nói rất dõng dạc và to.
– Anh Bùi Thanh Hiếu chuẩn bị đến lượt.
Anh ta làm việc với người trước khá nhanh, khi tôi vào A bảo phải để điện thoại ở tủ ngoài ô như quy định. Giọng anh ta đầy vẻ uy quyền.
Tôi không đồng ý, anh ta nói nếu tôi không chấp hành pháp luật của Việt Nam thì đừng làm. Tôi định nói đây là quy định của sứ quán chứ không phải là pháp luật. Nhưng nghĩ vai vế của anh ta, tôi nhịn không đôi co làm gì. Cứ để anh ta thể hiện quyền uy của mình, còn tôi ở thế người dân đen đến cửa quan co ro, sợ sệt cũng chẳng sao cả.
Tôi về nhà cất điện thoại và quay lại, lần này tôi phải chờ khá lâu. Tuy rằng tôi bấm phiếu và lấy số lại, nhưng nhiều người dịch vụ họ được giải quyết trước tôi. Có người dẫn hai cô gái vào, một cô tên là Nguyễn Kim Hương, họ vào sau tôi rất nhiều và được giải quyết trước.
Tôi ngồi kiên nhẫn đợi. Tôi hiểu họ đang hạ nhục tôi và muốn tôi nổi nóng.
Mãi đến khi không còn ai, cậu A gọi người nữa vào và lại lặp lại, anh Hiếu chuẩn bị đến lượt.
Tôi nhìn đồng hồ, chỉ còn vài chục phút nữa là hết giờ. Khi đến tôi là người cuối cùng, A gọi tôi vào, tôi giải thích nhẹ nhàng.
– Em có quyền không cho ai mang điện thoại vào, nhưng em không có quyền bắt anh để điện thoại ở chỗ em quy định, vì nếu mất điện thoại thì ai đền, chìa khoá ngoài tủ kia biết được là còn ai có nó. Điện thoại với anh không giá trị vì tiền, mà còn những thông tin trong đó. Nên anh mang về nhà cất rồi quay lại đây.
Cậu ta cười vẻ thắng lợi khi thấy tôi quy phục lệnh. Nhưng rồi cậu ta có vẻ chột dạ vì phản ứng cam chịu, nhẫn nhục của tôi. Có lẽ cậu ta thấy tôi đang âm mưu gì. Cậu ta hỏi
– Anh đến đây mục đích gì, anh nói thẳng đi.
Tôi giải thích chỉ muốn thay hộ chiếu mới, vì hộ chiếu cũ của tôi hết hạn. Chỉ có vậy thôi.
A chỉ cho tôi chỗ cất đồ bên trong, tức có 2 lần cất đồ, anh ta bảo tôi giang tay chân ra để kiểm tra tôi còn mang thiết bị gì không.
Tôi cười nói, tôi chưa bao giờ ghi âm, ghi hình lén cả.
Căn phòng bên trong lộn xộn, nó chật hẹp và bề bộn như văn phòng lẫn nhà kho, chỗ ở. Đây là nơi tiếp công dân Việt Nam, nó không hoành tráng như phòng tiếp khách mà đại sứ hay mở tiệc mà chúng ta thấy trên những tờ báo lá cải cộng đồng.
Cậu ta mời tôi ngồi ghế đối diện, qua cái bàn làm việc. Hỏi tôi.
– Lâu rồi anh đặt chân trên lãnh thổ Việt Nam cảm giác sao?
Tôi nói.
– Mười năm anh đi, chưa lần nào về. Ba bốn năm đầu cũng nhớ, giờ thấy quen rồi.
Cậu ta nói.
– Không, là nói sứ quán này cơ, lãnh thổ ở đây.
Tôi cười nói nhẹ.
– Vẫn như Việt Nam, vào công sở hống hách, quyền uy, quát nạt như ở bên nhà. Thái độ nói chung là thù địch.
Cậu ta xua tay.
– Thôi giờ anh thích vào việc thẳng hay nói chuyện, anh lên đây vì việc gì?
Câu hỏi cậu ta lập lại đã vài lần. Tôi quen việc đó rồi, nhiều lần với cơ quan an ninh, họ hỏi đi hỏi lại nhiều lần một câu hỏi, nếu không biết chúng ta tưởng họ quên, thực ra họ đang cố khơi ra tình tiết nào đó để khai thác câu chuyện theo hướng họ muốn. Tôi nhẹ nhàng nói đủ nghe.
– Hộ chiếu anh hết hạn, như anh nộp và trình bày ngoài kia, anh muốn làm hộ chiếu khác. Thực ra anh cũng không cần đến cuốn hộ chiếu này. Nhưng vì hết hạn thì cứ đến xin đổi cuốn mới. Chỉ có thế thôi.
Cậu ta cười khẩy.
– Được, gì chứ làm hộ chiếu thì ok, nhưng lâu rồi anh mới đến đây, dù sao anh cũng là người nổi tiếng, có chuyện gì hay mục đích gì anh cứ nói.
Tôi lặp lại, chỉ đến làm hộ chiếu mới thôi. Chả lẽ hết hạn không làm, dù thực sự chẳng cần gì đến hộ chiếu Việt Nam cả.
A nhếch mép cười, anh ta nói.
– Tưởng gì chứ làm hộ chiếu mới thì đơn giản, nhưng anh lên đây chắc không phải vì việc đấy, anh có việc gì cứ nói luôn đi, thẳng thắn với nhau. Anh muốn nói chuyện công việc hay chúng ta nói chuyện với nhau một chút.
Tôi không ngạc nhiên khi anh ta hỏi mãi việc tôi lên đây làm gì, mặc dù đã đến lần thứ tư anh ta hỏi và tôi vẫn lặp lại chỉ làm hộ chiếu. Tôi trả lời.
– Anh làm hộ chiếu thôi.
Tôi không muốn nói chuyện gì với anh ta. Thái độ của anh ta lúc đầu đã khiến tôi không muốn nói chuyện và xác định trở thành người dân đi làm hộ chiếu như bao người khác. Chính vì vậy, tôi đã kiên nhẫn ngồi chờ, lặng lẽ cam chịu khi anh ta lớn tiếng quát nạt.
Đời tôi đã bao nhiêu lần làm việc với an ninh, công an từ Lạng Sơn cho đến Sài Gòn, từ cấp phường đến cấp bộ. Đủ mọi loại A, C như A61, 63, 67, 92, 88, 08 hay C45, C06, V5. Những lần nào làm việc tôi đều viết lại. Nhưng những lần họ đề nghị gặp nói chuyện riêng thì tôi không kể lại.
Đấy là những lần ngồi cà phê hay ăn bữa cơm bình dân bên lề phố, lúc ngoài giờ làm việc nói chuyện cuộc sống, gia đình. Hay những lần ở trụ sở an ninh, trong trại giam người ta xếp giấy bút sang một bên. Pha ấm trà, gọi thêm một người quen nào đó đến và nói hôm nay chúng ta chỉ nói chuyện tâm tình, không phải làm việc.
Những lần như thế, tôi không viết ra. Nhưng làm việc thì phải kể. Đó là lý do tôi thoái thác không muốn nói chuyện với anh ta, chỉ muốn nói việc của tôi là làm hộ chiếu mới.
Giả sử lúc anh ta lớn tiếng quát, không làm thì đi về, giữa phòng tiếp dân. Tôi có thể chửi đm mày bố cần đéo gì, bố xé hộ chiếu luôn đây cho mày xem. Xé xong rồi đi về, câu chuyện chấm hết.
Tôi đã mang quốc tịch Đức, đâu cần gì đến cuốn hộ chiếu Việt Nam nữa.
Nhưng dù sao tôi vẫn muốn mình là người Việt Nam trên giấy tờ của nhà nước CHXHCN VN. Dù không cần quyền lợi gì hết ở nơi mình đã sinh ra và lớn lên, ở cái nơi mà quá khứ chỉ nhớ nhất những ngaỳ thơ ấu khổ cực theo mẹ đi bán hàng rong hay lúc lớn ở trong những nhà giam và những trại tù, dù là mảnh giấy chứng nhận của một thể chế cai trị đất nước mà tôi không ưa.
Tôi không thể đối xử với cuốn hộ chiếu Việt Nam một cách như vậy chỉ vì một cán bộ an ninh sứ quán.
Ngày còn bé, tôi đọc tác phẩm Nguyệt Thực của Tendriakov người Nga lưu vong, trong đó có bài thơ.
Tấm bản đồ Petersburg hoa lệ
Bất ngờ tôi gặp chốn tha phương
Trên mảnh giấy úa vàng cũ kỹ
Một tấc bản đồ, vạn tấc quê hương
Và lớp lớp bỗng hiện về ký ức
Chân sững sờ, mắt lệ rưng rưng
Rồi nỗi buồn bỗng trào lên thổn thức
Một tấc lòng, vạn tấc nhớ thương.
Các bạn từng đọc tôi, chắc còn nhớ câu chuyện Cháo Đỗ Xanh, tôi có nói đoạn kết cuộc sống của tôi bước chân khắp những nơi phồn hoa của thế giới, nhưng cứ mỗi khi nắng hè rực rỡ nhuộm màu thương nhớ trên những con đường lát đá xứ người. Tôi lại nấu món cháo đỗ xanh để nuôi dưỡng sự mềm yếu trong con người mình. Tôi sợ bản thân mình ngày nào đó cảm thấy quê hương chả còn gì để luyến nhớ.
Cuốn hộ chiếu còn hạn, như sợi dây nhắc nhở mình vẫn làm người Việt Nam, như tấm bản đồ mà người Nga lưu vong gặp ở một nơi xa lạ.
Bản lĩnh, lạnh lùng, nghị lực, thủ đoạn, thông minh đưa đến thành công. Nhưng nhớ thương, mềm yếu mới là thứ làm nên con người.
Tôi đi đổi hộ chiếu vì nó sắp hết hạn. Thực ra gọi nó là đã hết hạn cũng được. Tôi đến sứ quán xin đổi vào ngày 8 tháng 3, hộ chiếu tôi hết hạn ngày 23 tháng 3. Chỉ còn có 15 ngày, trường hợp thông thường là trả kết qủa 5 ngày khi nhận hồ sơ hợp lệ. Còn trường hợp đặc biệt phải gửi về trong nước xác minh mất 15 đến 20 ngày.
Tất nhiên thì tôi ở trong trường hợp phải gửi về trong nước xác minh, xin ý kiến.
A nói trường hợp tôi phải gửi về xin ý kiến, mất khoảng 20 ngày. Tôi nói tôi đã gửi dịch vụ làm, họ cũng đã đưa sứ quán và cũng nói gửi về nước 20 ngày, nhưng trong nước không ai trả lời nên họ gửi lại và bảo tôi lên sứ quán để có câu trả lời rõ ràng.
Tôi hỏi.
– Tại sao anh phải là trường hợp xác minh, không như bình thường chỉ mất 5 ngày?
A nói.
– Anh là ai thì anh biết quá, anh viết bài chống phá nhà nước, làm hại bao người.
Tôi suýt phì cười vì câu làm hại bao người, tôi định hỏi người nào, nhưng thôi không muốn đôi co với một nhân viên an ninh. Tôi bảo.
– Thôi, anh không làm hộ chiếu mới nữa.
A nhếch mép.
– Anh biết thế thì còn lên đây làm gì. Anh có gì cứ nói đi.
Tôi hỏi.
– Anh còn là người Việt Nam không?
A gật đầu.
– Anh vẫn là người Việt Nam.
Tôi hỏi.
– Anh xin thôi quốc tịch Việt Nam được không?
A cười nhạt.
– Anh nghĩ xem, liệu có được không?
Tôi không còn việc gì nữa. Tôi nhận lại cuốn hộ chiếu cũ và ra về.
Tôi không hỏi anh ta tên gì, chức vụ gì. Với tôi anh ta chỉ là một nhân viên an ninh được biệt phái sang bộ phận ngoại giao, có vô số người như anh ta ở khắp các đại sứ quán Việt Nam trên thế giới. Tôi chỉ cần biết con người an ninh cộng sản bản chất thế nào là đủ.
Lúc tôi ngồi chờ, tôi đã quan sát đủ để hiểu điều ấy.
Lẽ ra anh ta không nên để tôi ngồi chờ như vậy, người an ninh trước anh ta đã hành động khác, họ đưa tôi vào phòng gặp để tôi không nhìn thấy những gì đang diễn ra khi họ tiếp công dân Việt Nam.
Bùi Thanh Hiếu (Facebook)
Con cho hoang , gay và điên ! Sao hèn thế ! Đi xin “ vài xu lẻ “ lê lết tử Đông Đức cộng sản sang Mỹ mà vẫn không xin được “ xu lẻ “ nào à ! Hỗn ! Câm mồm !
Lạc hậu kéo dài trong nghèo đói!
Nếu vẫn mang tư duy gian dối
Nước mình mãi mãi trong đen tối
Chỉ để làm gia công mà thôi
Đừng mong chen chân trên thế giới!
Lừa đảo chặt chém thiếu vệ sinh
Du khách làm sao họ dám tới
Nói tới Việt Nam ai dám tin
Lạc hậu kéo dài trong nghèo đói!
Hãy nhìn các nước chung quanh ta
So ra họ đã bỏ ta xa
Thì nói gì thị trường quốc tế
Ngông cuồng thách đấu xứ Cờ Hoa!
Quen rồi tánh ngạo mạn cộng sản
Đểu cáng láo cá giỏi ba hoa
Ếch ngồi đáy giếng loài vong bản
Biết gì ngoài quan thầy Nga Hoa!
Nông Dân Nam Bộ
Đáng nguyền rủa rẻ khinh!
Ngàn đời sau thề không bao giờ quên!
“Phòng khi tôi sẽ đi gặp cụ Các Mác, cụ Lênin”
Đây là câu trong bản di chúc Hồ tặc
Thằng đầu đàn – lũ bán nước rước giặc
Tên đại tội đồ dân tộc Việt Nam!
“Đánh là ta đánh cho Tàu cho Nga”
Thằng nói ra câu nầy là Lê Duẩn
Tên hậu duệ Hồ Chí Minh ngu xuẩn
Thằng nghiên cứu rau muốn luộc hay xào!
“Thà mất nước chứ quyết không mất Đảng”
Thằng nói câu nầy là Nguyễn Văn Linh
Tổng bí thư đảng cộng sản súc sinh
Đảng ôn dịch thổ tả loài vong bản!
Thằng “Bắc kỳ lý luận” nói câu nầy
Đương kim tổng bí thư đảng cộng sản
Đảng mọi rợ chó đẻ loài vong bản
Đưa nước ta đến con đường diệt vong!
Nông Dân Nam Bộ
Thằng nghiên cứu rau muống luộc hay xào!
“Còn đảng thì còn mình”
Thằng “Bắc kỳ lý luận” nói câu nầy
Đương kim tổng bí thư đảng cộng sản
Đảng mọi rợ chó đẻ loài vong bản
Đưa nước ta đến con đường diệt vong!
Nông Dân Nam Bộ
Có nước nào như nước ta không?
Tội đồ dân tộc thành cha già
Thạc sĩ tiến sĩ chỉ lớp ba
Nhớ ơn tôn thờ thằng sang độc
Có nước nào như đất nước ta?
Thằng nạ giòng lãnh tụ khôn vặt
Từ đó nước ta lũ không cha
“Mãi quốc cầu vinh” quỳ rước giặc
Có đất nước nào như nước ta?
Gái miền Tây đi bán bia ôm
Ở những khu đèn đỏ bán trôn
Mới ngày nào Nha Mân Cao Lãnh
Trong khi Trọng lú xây lò tôn!
Miền Tây quê tui niềm kiêu hãnh
Đồng Nọc Nạng – Thanh Niên Tiền Phong
Thẳng rượt ngựa – phóng khoáng – hào sảng
Và bây giờ: Gọi dạ bảo vâng!
“Bắc kỳ lý luận” phải thưa ông
Có nước nào như nước ta không?
Nông Dân Nam Bộ
Bùi Thanh Hiếu còn có bút danh là “Người Buôn Gió”. Đoạn sau trích lại từ trang mạng “Xóa Thần Tượng”
hãy khen, và tự khen mình (học tập đạo đức Hồ Chí Minh)
Người Buôn Gió
Chúng ta thường thấy trong sinh hoạt chính trị ở Việt Nam có câu “phê bình và tự phê bình”.
Hình như câu nói này là của chủ tịch Hồ Chí Minh. Phê bình và tự phê bình là một việc cần làm của những người chân chính. Thế nhưng việc khen và tự khen mình cũng là một điều tốt đáng phải làm. Khen mình để tự mình thấy điều mình làm đã tốt, củng cố để làm tốt hơn. Việc khen bản thân mình để quảng bá cho thiên hạ học theo những điều tốt ấy cũng là cần thiết, tuy nhiên cần tế nhị, kín đáo để tránh chẳng may bị lộ ra dẫn đến những đánh giá không khách quan, trung thực.
Chủ tịch Hồ Chí Minh vĩ đại, không những biết phê bình, tự phê bình. Mà chủ tịch còn biết cách tinh tế khi khen và tự khen mình, tất nhiên là khen những điểm tốt. Với mục đích duy nhất cực trong sáng đó là mong mọi người học hỏi theo. Một số người phát hiện thường thiên về ý tiêu cực là chủ tịch Hồ tự khen mình để nâng cao bản thân mình trong mắt nhân dân. Thực ra nếu đọc kỹ thì chủ tịch Hồ dùng bút danh khác khen Hồ Chủ Tịch (tức khen bản thân mình) chỉ nhằm mục đích duy nhất là để cho các đồng chí, đồng bào học tập theo đức tích tốt được nêu ra khen.
Năm 1982, Ban tuyên huấn trung ương Đảng đã sưu tập những bài viết của bác Hồ, để hình thành tư tưởng Hồ Chí Minh trong công tác tư tưởng tuyên truyền.
…
Chúng ta hãy đọc những dòng chữ mà CB khen ngợi chủ tịch Hồ Chí Minh như dù bận trăm công nghìn việc vẫn dành thời gian đọc báo Đảng hoặc về đức tính khiêm tốn như “cụ Hồ là chủ tịch cả nước, lại có tuổi thế mà cụ luôn nói các cụ, các ngài..”
Cho nên việc phê bình và tự phê bình thiết nghĩ chưa đầy đủ, trong phong trào học tập tư tưởng và đạo đức Hồ Chí Minh, chúng ta nên học thêm đức tính khen và tự khen mình nữa mới đầy đủ tư tưởng và đạo đức của lãnh tụ kính yêu.
Mar 21, ’12 10:35 AM
Blog Nguoibuongio
—-
Thử “tự khen mình” xem sao. Tui là người bợp tai đá đít Hồ Chí Minh hăng hái nhất!
Có nước nào như đất nước ta?
Tội đồ dân tộc thành cha già
Thạc sĩ tiến sĩ chỉ lớp ba
Nhớ ơn tôn thờ thằng sang độc
Có nước nào như đất nước ta?
Thằng nạ giòng lãnh tụ khôn vặt
Từ đó nước ta lũ không cha
“Mãi quốc cầu vinh” quỳ rước giặc
Có đất nước nào như nước ta?
Gái miền Tây đi bán bia ôm
Ở những khu đèn đỏ bán trôn
Mới ngày nào giai nhân Cao Lãnh
Trong khi Trọng lú xây lò tôn!
Miền Tây quê tui niềm kiêu hãnh
Đồng Nọc Nạng – Thanh Niên Tiền Phong
Thẳng rượt ngựa – phóng khoáng – hào sảng
Và bây giờ: Gọi dạ bảo vâng!
“Bắc kỳ lý luận” phải thưa ông
Có nước nào như đất nước ta?
Nông Dân Nam Bộ
Khà khà khà, Sau khi thất thủ tỉnh lỵ Ban Me Thuot sau 2 ngày bị VC tấn công, ngày 10 tháng 3 NGUYEN VAN THIẸU hoảng hồn veo ra Cam Ranh vói cả bộ sậu họp để bàn tính chuyện rút quân khỏi Pleiku và tái chiém Ban Me Thuọt.
Sau khi những cái đầu NGU XUẢN bàn tính cuoi cùng THIỆU ra lênh cho PHÚ rút quân khỏi Pleiku mot cách ………….bí mật. Bí mật thé nào đuọc khi mà gần 100 ngàn quân mà hàng chục ngàn các loại xe cơ giói quân sự dài rồng rắn lê thê hàng chục cây số , thé mà những cái đầu của đám TRUNG SĨ Mặc Quân Phục Tướng như Nguyen Van Thiẹu , Đăng Van Quang, Pham Van Phú, Cao Van Viên tin rằng rút quân bằng đuong 7 B là sẻ giủ đuoc bí mật , kakkakakkaa.
Cuoi cùng thì tên HO LAO PHAM VAN PHÚ ra lệnh cho tên Chuản Tuóng PHam Duy Tất tu lệnh Biet Động Khờ chỉ huy cuọc rút quân. Cuọc rút quân hoàn thành như thé nào thì Tàn Dư Cắn Cock đả rỏ. Cuọc rút quân của những cái đầu của những SERGEANTS with’ General Uniforms khiến cho toàn bộ quân Đoàn II Ngụy tan hoang.
Trong khi Quan Đoàn II NGỤY tan tành tố táng thì tại Vùng I tên tuong mặtluỏi cày NGO QUANG TRUỎNG nắm trong tay 6 sư đoàn 1,2,3 , sư đoàn THỦY QUAN LỤC CHÉN, và SU ĐOÁN CUỐn DÙ và Su đoàn I không Quan, cộng thêm 3 tiểu khu của ba tỉnh thé mà tên mặt luỏi cày này chẳng dám winh’ vói VC chúng anh một trần nào cho ra trò mà chỉ toàn ra lệnh cho lính chạy , kakakkakkakak
Ngo Quang Truỏng đuọc mệnh danh là anh………K(HÙNG ) cùa Ngụy Sai Gòn mà đánh đấm như thé đó , kakkakakkakak.
Chua hết , lảo Ngo Quang Truong sau khi bỏ lính chạy về SAI GON thì bị Thiệu bắt làm kiêm điêm? và cho ngồi choi xoi nuóc chò ngày THIỆU mang ra xử. May thay cho Ngo Quang Truỏng là Nguyen Van Thiệu vọt chạy và miên nam đuọc giái phóng cho nên Ngo quang Truỏng mói thoát nạn.
Đó là anh Phét tom’tắt việc Quan Đoàn II của NGUY SAI GON tan tành kéo theo sự tan rả vọt chạy của Quan Đoàn I. Hai Quân Đoàn đuoc cho là sừng sỏ của NGUY SAI GON thé mà chẳng winh’ đuoc bất kỳ trận nào cho ra hồn mà toàn là PHÓC CHẠY.
Đánh đầm kiểu đó mà cứ khoe là QUAN ĐỘI VIET NAM CONG HÒA ANH K(HÙNG) như thé đó , kakkakakakka.
Đố thềng Tàn Dư Cắn Cock nào dám cải lại những gì anh Phét trình bày.
Này chó
Bố trả lời được đó, dog phét nói xem báo CS nào để bố trả lời
Năm nay Csvn kỷ niệm hoành tráng 35 năm ngày 14.3 , dog phét và 64 tên CS sẽ xếp hàng để cho redchina Tập súng
Kaka
Nhục nhã, bị giết mà không dám chống lại
Dmcs
Dm mày
Hàn Quốc tạm dừng tuyển lao động ở bốn tỉnh có số lao động cư trú bất hợp pháp cao
Nhục nhã, xin đi bị bóc lột sức lao động mà tư bản giãy chết không cho
Kaka Kaka
Dmcs
Dm mày
Dm dog phét
Trích : ” – Anh là ai thì anh biết quá, anh viết bài chống phá nhà nước, làm hại bao người. ” .
Đúng là thằng Công an này ( Giả dạng Nhân viên Sứ Quán ) mới ra ” Nghề “,nên không biết 1 tí gì về Bùi Thanh Hiếu ( tức Người Buôn Gió ).
Bọn tà quyền csVN và những người như : BT Hiếu, MV Trang, PĐ Trọng, N Thông, Nguyễn Tiến Dân ( Hà Nội )… thừa biết :
_ Bọn chóp bu ( Trước đây : Lú, 3X, Quang, Hùng hói . Hiện nay là : Lú, Mồ hôi, Thưởng, Đom đóm ) không là cái ” Đinh ” gì cả. Không có 4 đứa này, sẽ có hằng trăm 4 đứa khác lên thay, nên tha hồ CHỬI, mà chỉ có xác con chó chết hồ, mới là Bệ Đỡ VỮNG CHẮC cho tà quyền. Tôi xin đưa ra, 1 trong hàng ngàn bằng chứng :
– Nguyễn Tiến Dân ( đang sống ở Hà Nội ) viết rất nhiều bài, CHỬI bọn chóp bu ( Lú, 3X, Quang, Hùng ) như chửi chó, nhưng NT Dân 1 mực ” Nâng bi, Thổi ống ” cho hồ. Dân viết :
” Về Nghệ thuật dùng người, CỤ HỒ giỏi không thua gì Lưu Bị ” .
Cho nên, NT dân vẫn ung dung sống ở HN, không 1 thằng Công an nào dám đụng đến sợi lông chân. NT Dân không tin chuyện hồ giết 172.008 người Dân vô tội trong CCRĐ. Dân cho tôi số ĐT và yêu cầu tôi gọi, để nói rõ chuyện này.
Còn BT Hiếu cũng y chang như NT Dân. Trước đây, trên DLB, trong 1 bài viết ( Đại ý, nói hồ trước khi chết, muốn nghe nhạc Việt hay nhạc Tàu ), NB Gió viết :
” Nhân dân VN đã khắc sâu vào Tâm khảm, hình ảnh Thân Thương, Kính Yêu của NGƯỜI ” .
Tôi chửi như tát nước vào mặt : ” Đừng có giở trò VƠ NHẦM. Chả có Nhân dân nào cả. NBG muốn nâng bi, thổi ống cho hồ, thì viết : TÔI ( NBG ) đã khắc sâu…. ” . NBG im re.
TB : Với hạng Bò đỏ lưu manh, đốn mạt, NGU SI… như thằng Phét, tôi KHÔNG thèm trả lời. Còn với những người như : BT Hiếu, MV Trang, N Thông, PĐ Trọng, Phan Nhật Nam…, tôi sẵn sàng, rất lịch sự TRANH LUẬN. Gặp chuyện cần, tôi cũng bỏ. Đêm khuya, tôi uống cà phê đặc, thức luôn đêm, để Tiếp QUÝ VỊ.
LCL.
Trích : ” – Anh là ai thì anh biết quá, anh viết bài chống phá nhà nước, làm hại bao người. ” .
Đúng là thằng Công an này ( Giả dạng Nhân viên Sứ Quán ) mới ra ” Nghề “,nên không biết 1 tí gì về Bùi Thanh Hiếu ( tức Người Buôn Gió ).”LCL
Thưa,
Tôi lại nghĩ khác, hay đúng hơn nghi ngờ rằng có phải câu nói trên là chính miệng của tên công an “mới ra Nghề” nói, cũng như câu chuyện đổi “hộ chiếu” mà BTH kể lại là thật sự hay hắn phịa ra để tự nâng mình và câu những em chống cộng gà mờ?
Còn Phan Nhật Nam là PNN nào vậy, thưa ông thầy?
Mày nghĩ là chuyện của mày, may muốn chứng minh sai thì phai có bằng Chứng , không thì ai tin?
Dmcs
Nghĩ là quyền của mọi người tin hay không là quyền của họ, nhưng nó không chạm đến quyền của ai cả thì tại sao phải chứng minh?
Vậy đó. Rồi sao?
Thì không ai tin, như dogs csvn nói là tung tin nhảm
Dmcs
Tay không bắt giặc ngay tại Mỹ!
Đánh Mỹ chạy dường như chưa đủ
Tay không bắt giặc ngay tại Mỹ
Chưa ai dám – ngay cả Nga Hoa
Đừng khi dể rợ Hồ cộng phỉ!
Ai dám gọi bọn khỉ Trường Sơn
Ai goị tổng bí thư Trọng lú
Ai dám nói Hài heo Tư sâu
Ai dở hơi gọi chúng là thú?
Người Việt Nam có thể làm ra
Ngay cả Hiệp Chủng Quốc Cờ Hoa
Những thứ thế giới chưa lảm được
Kể cả hai quan thầy Nga Hoa!
Nông Dân Nam Bộ
Bộ trưởng Nguyễn Mạnh Hùng: ‘Người Việt có thể làm ra những thứ mà thế giới chưa từng làm’
Chống Mỹ ngay trên đất Cờ Hoa!
Tội tình gì oan gia trái chủ
Lũ rợ Hồ cùng bọn đại gia
Xú uế trong nhà như chưa đủ
Chưa đủ độ phỉ báng Ông Cha!
Chúng tháp tùng thủ tướng chánh phủ
Trịnh Văn Quyết – Nguyễn Thị Phương Thảo
Ký kết những hợp đồng giao thương
Mang danh nghĩa Việt Nam lừa đảo!
Đặt mua hàng trăm chiếc máy bay
Hiến tặng hàng trăm triệu đô la
Bây giờ Phạm Nhật Vượng VinFast
Xây nhà máy ở North Carolina!
Làm được con óc “Made in Vietnam”
Bắt bảng số xe cho VinFast
Mà trước đây điện thoại Samsung
Đặt ta làm nhưng ta không thể
Xe ̣điện VinFast “Made in Vietnam”
Cạnh tranh trực diện với Tesla
Ai không thấy tự hào ngạo nghễ?
Chống Mỹ ngay trên đất Cờ Hoa!
Một người Việt Nam