Sủ Nhi đi làm ở Viện chữ Nhà nước chưa được nửa năm đã nhận 69 bằng khen, nghe nói còn sắp được cất nhắc lên làm viện phó trong vòng 3 tháng tới, nhằm vào kỷ lục viện phó trẻ tuổi nhứt châu Á – Thái Bình Dương.
Chuyện thăng tiến nhanh tuyệt đối chẳng phải vì Sủ Nhi là cháu ruột của viện trưởng, con trai của tỉnh trưởng, em vợ của phó bộ trưởng, mà hoàn toàn bởi tài năng xuất chúng của nó. Má nó, quá tự hào về thằng con đã phải đi thẩm mỹ viện nhiều lần, để thu gom cánh mũi lại, vì mũi phồng quá mức, bởi sự nở không ngừng.
Cả nhà Sủ Nhi hạnh phúc thì đương nhiên rồi, nhưng nhiều khi tự vả vô mặt mình, bởi tưởng đang mơ.
Ai mà dè được thằng nhỏ đã từng nhấn nước chết mèo, vặt trụi lông đuôi chó, cho gà nuốt dây thun, nhái tướng đi của bà Bốn Cụt bán vé số, chạy xe tạt nước cống vào người đi đường, cái thằng mà thiên hạ xúm nói “Cái đồ vô cảm đó chừng lớn lên chỉ có nước đi phá làng phá xóm…”, giờ lên tivi nhận giải công chức ưu tú trong lãnh vực cứu thua.
Chính Sủ Nhi cũng không thể tin được, bởi lưu ban suốt hồi phổ thông, và mảnh bằng đại học cũng do mua chợ đen mà có. Ngay hồi đầu năm thôi, nó mần thử phó giám đốc một bệnh viện, đã bị người ta vây đánh khi ưu tiên xếp lịch mổ bướu thịt cho một yếu nhơn, trong khi chục ca bịnh nặng ngàn cân treo chỉ đang chờ, với lý do “làm đúng qui trình”.
Vụ đó báo chí làm rùm beng teng xeng lên, khui luôn chuyện có lần nó bút phê vô bệnh án “Chết vì tắt thở”. May nhờ ba má nó dàn xếp kịp, nhưng nhờ vậy mà ông bác ở Viện chữ Nhà nước phát hiện ra nhân tài ngay trong nhà mình.
Sủ Nhi chính thức bước vô tòa lầu bự chà bá lửa, gia nhập vào đội quân gần một trăm viện sĩ, những người gần như cả đời gom não để sáng tạo ra những cụm từ, những câu chữ mang tính Nhà nước cao.
Thằng Sủ Nhi từng thắc mắc tính Nhà nước là tính gì, thì ông bác nói khó mà định nghĩa được. Sủ Nhi càng thấy khoái tỉ, bởi những thứ không có định nghĩa thì mông lung, nó làm sai bét cũng chẳng ai bắt bẻ. Nó linh cảm mình mà mần viện sĩ viện đó thì như xe cọp xoáy nòng, Ferrari đổ đầy xăng.
Vào buổi sáng đầu tiên nhận việc, Sủ Nhi nhận được đơn đặt hàng bên Sở Bảo Vệ, nhân viên của họ tung cước một tiếp viên trên máy bay, gái đó nằm vạ đòi xin lỗi. Và Sủ Nhi phán luôn khỏi cần nghĩ chi lâu: “Cứ nói mình duỗi cẳng cho máu chảy đều, là êm ru bà rù hết!”.
Nhưng Sủ Nhi khẳng định tên tuổi phải từ vụ gỡ bàn thua trông thấy cho Sở Cầu đường bởi cây cầu mới xây đã sập, nó phán: “Do biến động bất ngờ của dòng chảy cùng với độ lún khó lường của lòng sông”. Không học một ngày nào, nhưng thằng nhỏ nắm bắt nghề rất nhanh, bí quyết ở chỗ chữ phải có độ mông lung cao, và phải vô cùng linh hoạt.
Như khẩu quyết thần thánh của ông bác viện trưởng truyền lại, chữ của viện này phải như nước chảy không ai bẻ được, chữ phải như bóng không ai bắt được. Một viện sĩ giỏi thì biết thay chữ “tụt hậu” bằng “phát triển chậm nhưng mà chắc”, cái đó Sủ Nhi phần năng khiếu từ trong máu, phần được ông bác viện trưởng truyền chiêu, nên nó cũng sáng tạo hơn người.
Sở Đi Lại để xảy ra bộn tai nạn xe cộ, Sủ Nhi cho mấy chữ: “Số lượng tai nạn trong khuôn khổ cho phép”. Chỉ nhiêu đó thôi mà phần thưởng của Sở không bị cắt xíu nào. Cũng vậy, Sở Sức Khỏe tai qua nạn khỏi sau 1 năm bệnh dịch tràn lan, chỉ bởi một câu của Sủ Nhi tháo cũi sổ lồng: “Tuy dịch bệnh xảy ra nhưng vẫn trong tầm kiểm soát”.
Tiếng tăm Sủ Nhi lên cao, Viện chữ Nhà nước càng được trọng vọng. Hôm kỷ niệm 80 năm lập viện, người ta khẳng định lần nữa sự đóng góp vô cùng bự của từng viện sĩ, giúp cho thiên hạ tránh được đại loạn, bởi mỗi tế bào não ưu việt của họ đã sản sinh ra bao cụm chữ lay động lòng người, xoa dịu vết thương, hàn gắn nỗi đau, như: “Lỗi do cơ chế”, “Sai sót trong thiện chí”, “Khuyết điểm mang tính khách quan cao”.
Viện trưởng, người góp phần sáng tạo ra những cụm từ mang tính mỹ cảm ngút trời ấy, vốn đau đáu lo lớp hậu sinh chưa có ai xứng đáng để giao viện lại, may phát hiện ra thằng cháu mình, cảm thấy ưng bụng vô cùng. Nhưng không phải là không chạnh lòng, khi mỗi lễ Tết về, khách nườm nượp đổ về phòng thằng cháu, nhằm bày tỏ lòng biết ơn, nhờ nó mà ghế ai cũng vững như bàn.
Ngoi lên cao, kẻ ghen ăn tức ở cũng nhiều. Có lần thằng Sủ Nhi bị họ bắt quả tang đang chơi xếp hình với chục mỹ nữ, ai cũng nghĩ phen này nó chết chắc, nhưng thế nào mà lỗi cuối cùng là do “Chưa được chừng mực trong công tác gần gũi quần chúng”.
Cũng năm đó, Sủ Nhi say rượu lái xe vô đường ngược chiều bị chụp hình đăng báo, trong bản kiểm điểm đầy nước mắt, nó kêu mình “Xác định phương hướng chưa được sâu sắc”.
Chỉ duy nhất một lần Sủ Nhi phải chịu thua, khi có một em ngắn ngủn tới nhà mang theo một que hai vạch bắt đền nó.
Dù chữ nó có ảo diệu cỡ nào, kiểu như “Rút chậm một nhịp so với thời đại”, thì cuối cùng nó cũng bị em Ngắn nhốt vô tờ hôn thú, chỉ bằng một câu trần trụi hơn: “Tía tui là vụ trưởng, cưng tính sao thì tính!”. Sủ Nhi còn biết tính gì, đầu hàng vô điều kiện.
Ông Trời như thấu hiểu nỗi đau của nó khi có cô vợ ngắn quá cỡ, nên đền bù xứng đáng. Năm sau, Sủ Nhi một bước lên viện trưởng, bởi ai cũng thấy không cất nhắc nó sớm, là có tội với non sông!
NGUYỄN NGỌC TƯ
(Theo Vanhocsaigon.com)
Truyện ngắn của tác giả thật tuyệt vời, thực sự đã nâng nền văn học hiện thực XHCN lên một tầm cao mới.
Bọn thú-vật Việt-gian Cộng-sãn đả hết thuốc chửa.
Trời đày-đọa dân-tộc Việt Nam phải làm nô-lệ cho bọn thú-vật khốn-kiếp này.
Bao giờ thì Trời mới cởi-bỏ cái thãm-họa này cho người Việt Nam?
Người Việt Nam cứ cam-chịu như thế này mải ư?
Đâu là lối thoát?
Tất cả mọi chuyện điên khùng, kỳ quái, cà giật cà giật của xã hội cũng vì do hết lòng bắt chước” sống , học tập và làm việc ” theo cuộc đời đầy tình tiết kỳ quái , xạo sự, nổ bum trời của Hồ Chí Xạo , tự Minh râu mặt xấu.Thí dụ Hồ không nghề ngỗng, không bằng cấp, không học hành , không tiền, mang cái thân óm nho giống ma cô ma cạo, giọng nằng nặng khó nghe đi lang thang đụng gì làm nấy để kiếm sống thì cộng sản nổ bum xạo lên hàng tỉ lần thành ” bác đi tìm đường cứu nước” và bắt công nhận là đúng , bắt học sinh học , dân đọc( do suy ngẩm đúng sai riết thành căng đầu ức chế điên lên);Hồ trả lời phỏng vấn bằng tiếng Anh bằng cách cầm tờ giấy viết sẵn đọc( xem Youtube: Hồ Chí Minh trã lời phỏng vấn bằng tiếng Anh) giọng không rõ ràng, trật lên trật xuống trong khi cộng sản lại nổ xạo bum lên hàng tỉ lần bác biết mấy chục thứ tiếng ( hàng chục năm trước đó Hồ từng làm đơn xin vào học trường thuộc địa của Pháp ( trường đào tạo ra làm quan nhỏ) nhưng do Hồ làm biếng,không học hành viết trật ngữ pháp tùm lum nên bị Pháp bác đơn và đời Hồ rẽ ngã khác!) và học sinh, sinh viên dân chúng lại bị bắt buộc công nhận cái xạo láo nồn nột rõ ràng thành điều mẫu chuẩn khiến suy nghĩ riết căng đầu( thử hỏi tiếng Anh là tiếng phổ thông nhất và tiếng Pháp là tiếng gần gủi nhất mà Hồ còn sử dụng dở như vậy thì các tiếng Đức, Nga ,. vốn rất khó về ngữ pháp, ngữ âm thì làm sao ?!).Đảng nói “bác là người ân nghĩa “, nhưng sau cách mạng tháng 8, trong cải cách ruộng đất Hồ đã giết bà Hanh Long sau khi gán bà là địa chủ nhưng trước đó chính bà đã bán vàng nuôi giấu Hồ và đồng đảng( sau đó con trai bà vốn cũng là đảng viên cộng sản trốn vào Nam – phim “Chúng tôi muốn sống” dựng dựa vào tình tiết này) Và đời Hồ thì đầy tình tiết xạo láo, vô lý ,quái dị , bất nhân như thế mà bắt dân sống, làm việc và hoc tập theo thì bảo sao đất nước không nát bấy lên cho được !
Trần Bất Lương, Lê Khả Ố, Lê Công Ngủ là 03 tên tội-phạm gộc trong cái đại-án “Hiệp-định Trên Bộ Trên Biễn”.
Bọn này dâng-cúng cho Tàu Cộng:
Ải Nam Quan, thác Bãn Giốc, một phần Vịnh Bắc Bộ.
Ải Nam Quan là tấm bia ‘nhục-nhả ngàn năm’ của bọn nó.
Dù tốn rất nhiều xương-máu và tiền-của, bọn chúng vẫn bó tay, không có cách gì cướp cho được.
Ba tên cặn-bả cùng đồng-bọn là cái đãng cướp Hồ Chí Minh, quì lạy dâng công-lao và xương-máu của Tiền-nhân cho kẻ thù “Truyền-kiếp phương Bắc” là Tàu Cộng.
Da mặt của bọn Việt-gian Cộng-sãn dày như da trâu, lấy dao mà đâm còn chưa lũng, nói xa nói gần thì làm sao tụi nó hiểu.
Tụi nó không hiểu nên chê người viết là ngu-đần, viết tào-lao tào-loét.
Bọn chúng chỉ sợ người ta nện đầu tụi nó chày vồ, cái này tụi nó sợ đến té đái.
Ngôn-ngử với bọn nó là vô-nghỉa.