Đây là cái bắt tay giữa hai nền chính trị đối nghịch nhau: dân chủ (tam quyền phân lập) và độc tài toàn trị (cộng sản) trên bán đảo Triều Tiên, nơi bị chia cắt thành Bắc Triều Tiên và Nam Hàn (Đại Hàn Dân Quốc) trong khoảng thời gian nội chiến từ năm 1950 – 1953.
Tổng thống Hàn Quốc, ông Moon Jae-in đã được Kim Jong-un mời sang thăm nhưng với một lời rào trước rằng: đất nước tôi với cơ sở hạ tầng giao thông cũng như các phương tiện rất tồi tệ, có thể sẽ khiến ông không hài lòng và cảm thấy khó chịu. Nhưng ông Moon vẫn luôn niềm nở và coi đó là một niềm hy vọng của một sự khởi đầu tươi đẹp nhất từ trước cho đến nay.
Một đất nước bị chia cắt thành hai quốc gia sau chiến tranh, nhưng sau 68 năm dân tộc này lại tiến tới một sự hợp nhất về lãnh thổ và chủ quyền lẫn thể chế. Rõ ràng những khởi đầu này là một bước ngoặt hết sức tốt đẹp dành cho nhân dân đất nước này. Họ không cần nổ súng hoặc ăn mừng trên chiến thắng đối với đồng bào mình, họ coi nhân dân ở bên kia biên giới vẫn là người cùng dân tộc và lãnh đạo Hàn Quốc luôn cố tìm mọi cách để hoà hợp, hoà giải để thống nhất cả hai miền Nam-Bắc làm một nhà và cùng phát triển.
Còn chúng ta, có học được gì từ họ không? Khi năm nào một bên cũng coi chiến thắng đối với miền Nam là lịch sử và vĩ đại nhưng là trên xương máu đồng bào, còn một bên thất trận luôn sục sôi căm hờn với “ngày quốc hận” để oán thù? Tất cả những biểu hiện ấy chỉ đơn giản là của những tâm hồn ích kỷ, dân tộc hẹp hòi, cực đoan và không có tấm lòng và trí tâm vì tổ quốc thực sự.
Nước Mỹ cũng rơi vào chiến tranh hai miền Nam – Bắc, khiến nhiều triệu người chết và gây ra bao cảnh tang thương, chết chóc, nhưng sau khi giành quyền kiểm soát toàn liên bang, miền Bắc không ăn mừng chiến thắng vì với họ đó là cuộc nội chiến bất đắc dĩ cần phải chấm dứt càng sớm càng tốt và cần để nó rơi vào lãng quên mau đi. Họ đối xử với những người thua cuộc như chính những người của bên thắng trận, những người hy sinh ở hai bên chiến tuyến vẫn được chôn cất cùng một nghĩa trang với nhau. Nước Mỹ không tổ chức ăn mừng ngày kết thúc tiếng súng thống nhất hai miền Nam – Bắc. Người Mỹ không để những người cùng một dân tộc bị phân biệt đối xử sau cuộc chiến và cũng không ai bị cải tạo về chính trị hay bị bắt bớ tù đày. Và nước Mỹ lại vĩ đại như nó vốn là như vậy ngay từ khi khởi sinh, bởi tinh thần quý tộc và đoàn kết Mỹ.
Còn trên đất nước chúng ta, năm nào cũng cất vang bài ca chiến thắng vang dội và vĩ đại trong những ngày cuối tháng 4, trong khi hàng triệu người vẫn cảm thấy đau thương và mất mát, vẫn rỉ máu trong tâm thức, những thế hệ vẫn tha hương và chất đầy những oán hận và cả những nỗi sợ hãi ám ảnh tột cùng. Những vết thương chiến tranh vẫn chưa nguôi ngoai vì bên thắng cuộc không dừng lại việc tôn vinh những thắng lợi trên sự thương đau của đồng bào mình, dù đã gần một nửa thế kỷ trôi qua. Làm sao có thể hoà giải khi day mãi vào nỗi đau của những người cùng một dân tộc? Trong khi, đất nước hiện giờ còn lâm vào bao thảm cảnh, nợ nần chồng chất, nghèo đói vây quanh, tham nhũng hoành hành và con người tàn ác với nhau.
Khi nào thì không quay đầu về quá khứ để làm tổn thương chính người trong dân tộc mình để có thể tập trung vào xây dựng đất nước phồn vinh và cường thịnh?
LS Luân Lê (Facebook)
Nếu Bắc Triều Tiên và Nam Hàn ký hiệp ước Hoà Bình và Bắc Triều tiên yêu cầu Mỹ rút quân , ông Trump tuyên bố sẽ sẵn sàng chấp thuận . Đây mới chính là ước vọng của TQ lẫn Bắc triều tiên kéo dài hơn 60 năm qua và hao tổn tài lực của nước Mỹ qua nhiều .
Sự sợ hái vũ khí hạt nhân khiến Bà Tổng Thống Nam Hàn bị mất chức và lâm vào lao lý . Chính vì sợ Bắc triều tiên , Nam Hàn không đồng ý để Mỹ xây dựng lá chắn phòng thủ tên lửa . Chính vì sợ để an thân , Nam Hàn đồng ý cung phụng và nuôi dưỡng Bắc Hàn cho đến ngày ký hiệp định Thống Nhất hai miền Nam Bắc .
Cả thế giới thở phào cả tụng Un , ông Trump cả tụng Un và khen Tập . Xem ra có vẻ chẳng khác chi hiệp định Ba Lê 1973 hoà bình VN .
Đương nhiên Bắc Triều tiên chẳng mất gì ngoài ngưng thử nghiệm vũ khí hạt nhân lại được hưởng lộc của cả thế giới . Bắc Triều tiên cũng chả dại tấn công Nam Hàn khi nền kinh tế đang thời kỳ kiệt quệ bỏ qua thời kỳ cần “ Thao quang dưỡng hối “ theo kiểu Đặng tiểu Bình đề ra .
Còn chuyện đến khi nào mới thống nhất hai miền Nam Bắc Hàn thì còn khuya ! Từ bỏ mộng thôn tính Nam hàm thì đợi đấy ! Lá bài vũ khí nguyên tử thì tạm thời cất vào tủ khi cần sẽ dụng sau .
Bởi thế , không nên trao giải hoà bình Nobel sau khi hiệp định hoà bình hai miền Nam Bắc Hàn ký kết , giải trừ vũ khí hạt nhân tại Bắc triều tiên . Chỉ viện trợ cho Bắc triều tiên thoát đói nghèo nhưng không nên để Bắc triều tiên giàu có vì dưỡng hổ đi hoạ chẳng khác gì TQ .
Cuối cùng khi Bắc triều tiên còn Cọng Sản Độc Tài thì Nam Triều Tiên không cần vội vả tìm con đường Thống nhất đất nước .
Cả thế giới có thể vui mừng . Riêng Nam Hàm không nên mừng vội . Nam Hàn cần phải tỉnh táo hơn khi quân đội Mỹ rút khỏi Nam Hàn và ráng chờ đợi cho đến khi chế độ độc tài cộng sản Bắc triều tiên cáo chung mới bàn đến chuyện thống nhất hai miền Nam Bắc .
Lá bài vũ khí hạt nhân mang lại thắng lợi vẽ vang cho Tập và Un
Chính vì sợ chiến tranh hạt nhân Nam Hàn sụp bẫy Un , bị Mỹ bỏ rơi trắng trợn có lý do .
Chính vì sợ chiến tranh hạt nhân cả thế giới vui mừng riêng Nam Hàn trong tương lai sẽ lãnh đạn như Miền Nam VN .
Nhân dân Nam Hàn vui mừng trong chiếc bẫy do TQ dày công nghiên cứu .
Ông In và Ông Moon là người chung một nước. Còn HCM tư là Hồ Quang ,thiếu tá QD giải phóng Tàu,khác chủng tôc,nên” hắn “phá tan tành VN !!!
Tôi chỉ e rằng, mọi sự sẽ không diễn ra tốt đẹp cho xứ Cao Ly như bình luận của tác giả.
Bị chú chệt sách động, thằng Ủn hung hăng múa rối làm chú Sam nổi dóa đem hoả tiễn đặt sát nách chú chệt. Chú chệt ngoài mặt làm bộ “cấm vận” thằng Ủn, nhưng vẫn lén tiếp tay nuôi dưỡng thằng Ủn. Bị chú Sam bắt quả tang vi lệnh cấm vận và lớn tiếng đe dọa chiến tranh kinh tế, chú chệt đành xuống nước tuân thủ vài bữa cho qua chuyện rồi mời thằng Ủn đi tàu hỏa đi “triều kiến” để bàn mưu tính kế.
Là phó thường dân Nam bộ, ai trong chúng ta lại không biết đây là thủ đoạn độc địa của chệt? Chệt tính dùng thằng Ủn xướng lên chiêu bài “hoà hợp hoà giải, thống nhất đất nước” để ru ngủ Nam Hàn. Để đến lúc Cao Ly thống nhất, chệt sẽ dùng đủ mọi chiêu tuyên truyền lừa mị để thằng Ủn lấn át tiếm quyền lãnh đạo và cuối cùng là sẽ dùng chiêu bài “độc lập, tự chủ” để “đá đít” chú Sam ra khỏi bán đảo Cao Ly.
Nếu có một lời khuyên nào đó cho Nam Hàn, chúng ta phải lập lại chân lý bất di bất dịch này: “ĐỪNG NGHE NHỮNG GÌ CS NÓI MÀ HÃY NHÌN KỸ NHỮNG GÌ CS LÀM”.
Nếu TT Moon Jae-in mất cảnh giác và mắc mưu, tôi e rằng Mỹ sẽ ra tay trước. COI CHỪNG! LIỆU HỒN KẺO KHÔNG CÒN CHỖ ĐỘI NÓN! Số mạng anh em TT Ngô Đình Diệm đã do người Mỹ định đoạt để bảo vệ quyền lợi của họ. Nếu đi vào vết xe đổ của anh em họ Ngô, có lý nào số mạng của TT Moon Jae-in thoát khỏi bàn tay người Mỹ?
Nhìn về lịch sử nước Triều Tiên thì tổ tiên của họ cũng kiên cường chống Tàu như VN. Tuy sau đệ nhi thế chiến, Nga dựng lên chế độ cs ở phía Bắc và Mao Trạch Đông đã tiêu đứt 500 ngàn hồng quân Trung Cộng để giúp bắc Hàn xâm lăng nam Hàn sau năm đánh từ 1950 tới 1953 nhưng bất thành, nhưng không phải vì vậy mà Bình Nhưỡng cúi đầu qui lụy Tàu như bọn Hà Nội.
Bằng cớ cho thấy dù Tàu đã giúp mọi thứ, nhưng sau khi lên nắm quyền không bao lâu Kim Jong Un đã đuổi trên 100 dân Tàu ra khỏi bắc Hàn và gọi họ là những con chó Tàu, và gần đây nhất khi Un ra lệnh giết người dượng Jang Song Thaek và người anh cùng cha khác mẹ là Kim Jong Nam vì hai người này có khuynh hướng thân Tàu.
Sau vụ này Tập Cận Bình rất cay đắng nhưng không dám hành động gì cả, vì nếu làm mạnh có thể đưa bắc Hàn tới chổ sụp đổ trong khi Bắc Kinh cần trái độn này để deal với Mỹ nhưng cặp mắt cú vọ của CIA đã thấy trước từ lâu, nên chưa gì Trump đã cho Mike Pompeo qua deal ngay lập tức.
Cho dù Trump hăm he dội bom nhưng nếu bắt xác được chú Ủn thì thích hơn, bởi từ đây Bắc Kinh và Moscow đều hỏng cẳng, chẳng có ai làm… Chí Phèo để mà ọ ẹ.
Tôi Thấy Nơi Đây Những Nụ Cười!
Nam Bắc Triều Tiên cũng quốc – cộng
Nhưng xem ra họ khác xa ta
Chả bù bè lũ Nguyễn Phú Trọng
Đui mù té nổ theo Nga Hoa!
Thử đem so sánh Kim Jong In
Với Nguyễn Thanh Nghị Nguyễn Xuân Anh
Cả ba đều là thái tử đảng
Cũng đi du học tận Tây Âu!
Nguyễn Xuân Anh u mê vong bản
Phá nát cả Thành Phố Đà Nẵng
Tham ô cấu kết với Vũ “nhôm”
Hiện nguyên hình một tên cộng sản!
Nguyễn Thanh Nghị sứ quân Kiên Giang
Cũng phá nát đảo ngọc Phú Quốc
Thế nên đất nước ta tan hoang
Cũng chỉ vì bè lũ ngu ngốc!
Tôi thấy nơi đây những nụ cười
Những nụ cười rạng rỡ vui tươi
Ít ra Ủn Ỉn còn nhân tính
Còn Tình Đồng Bào – Còn Tình Người!
Hãy nhìn thử bè lũ Trọng lú
Ngu si mọi rợ thua cầm thú
Hèn với giặc – tàn ác với dân
Đồ thứ súc sanh ăn cám xú!
Nông Dân Nam Bộ
https://sangcongpha1.wordpress.com/
Thêm một nước bị chia cắt may mắn . Trước kia là nước Đức ,bây giờ là
Đại Hàn .
Nghĩ lại mà buồn cho nước Việt . Cũng là con người giống nhau cả ,
so với cộng sản Đức và cộng sản Bắc Hàn ,thì bọn cộng sản Bắc Việt
chỉ là một bọn … ăn cứt . Cho đến bây giờ chúng vẫn tiếp tục ăn
cứt một cách rất tự hào .
Cho đến khi nào chúng mới mở mắt ra nhỉ ?
Trên thế giới chỉ có Việt Lam là hãnh diện về cuộc nội chiến huynh đệ tương tàn (phe cộng sản) còn Tây,Đông Đức (trước đây),Bắc,Nam Hàn,Tàu,Đài Loan cùng lắm chỉ chửi nhau chứ nhịn đánh nhau bởi họ không khôn nhà dại chợ,điên điên khùng khùng,ngu ngu đần đần như dân Việt Lam này!
“Khi nào thì không quay đầu về quá khứ để làm tổn thương chính người trong dân tộc mình để có thể tập trung vào xây dựng đất nước phồn vinh và cường thịnh?”
Ôn cố tri tân. Quá khứ lúc nào cũng cần xem xét đánh giá đúng sai, xấu tốt để đặt ra những hướng đi thích hợp trong tương lai. Ví dụ việc đảng CS du nhập lý thuyết CS vào đất nước ta, được hỗ trợ bởi các nước XHCN tiến hành những cuộc chiến tranh không những chỉ giải phóng đất nước khỏi chủ nghĩa tư bản mà còn có tham vọng đóng góp trong sự nghiệp giải phóng toàn thế giới để chủ nghĩa CS thống trị toàn cầu với ảo vọng: người không còn bóc lột người, làm việc theo năng lực hướng theo nhu cầu… Kết quả như thế nào trên thế giới thì mọi người đã rõ.
Riêng về Việt Nam, người Việt Nam và nhất là nhà cầm quyền học được gì qua những cuộc chiến như thế một cách nghiêm túc vì quyền lợi của dân tộc và đất nước. Nếu chỉ vì muốn xoa dịu những nỗi đau và mất mát của những nạn nhân mà không nhắc đến, không phân tích nguyên nhân, hậu quả những biến cố đau thương đó thì cũng chưa giải quyết được tận gốc của vấn đề. Sau khi có những nhận định được hướng dẫn bởi tri thức, lương tâm, danh dự và lòng tự trọng, bước cần thiết bắt buộc tiếp theo sau là phải hành động như thế nào để những ý tưởng đó trở nên hiện thực. Có như thế thì mới có hy vọng cho tương lai cường thịnh.