Cuộc chiến Việt Nam đã kết thúc từ 42 năm, nhưng người ta vẫn tiếp tục tranh cãi.
Một trong những lý do tranh cãi không bao giờ kết thúc chính là việc xác định người thắng và kẻ thua. Bên nào cũng cho mình là người thắng, hoặc ít nhất là không thua. Người nghe cả hai phía thì cuối cùng kết luận là không có ai là ngườithắng và không có ai là người thua, sau đó đúc kết thành một triết lý: Chiến tranh không có người thắng, chỉ có sự tan nát là còn lại, tất cả những ai tham chiến đều thất bại.
Nói như vậy không sai, thậm chí nó lung linh một chủ nghĩa nhân bản. Nhưng trên thực tế, người ta chỉ đón nhận nó như một sự nhân nhượng, rộng lượng của kẻ thắng, và sự vỗ về, xoa dịu cho người chiến bại. Bởi vì, xét về mặt logic, khi một cuộc đấu kết thúc, không thể không có bên thắng hoặc thua, ngay cả khi trọng tài phán quyết là hoà. Bao giờ cũng tồn tại sự nhân nhượng từ một phía và sự an ủi của phía khác. Chỉ đơn giản là nếu chưa phân thắng bại, thì cuộc chiến chưa thể kết thúc.
Nói ra điều này để khẳng định một cách khách quan rằng, trong cuộc chiến Việt – Mỹ kéo dài từ 1955 tới 1973 , có mộtbên thua, bên đó là Hoa kỳ, và phía Bắc Việt Nam là bên thắng.
Hoa kỳ đặt ra mục đích cuộc chiến là ngăn chặn sự lan tràn của chủ nghĩa cộng sản xuống phía Nam, từ đó đưa quân đội và vũ khí vào cuộc chiến, nhưng phải rút về một cách không tự nguyện, khi mục đích đó chưa hoàn thành, đẩy sứ mệnh đó cho chính quyền Sài gòn, trong khi cả cố vấn Kissinger lẫn Tổng thống Mỹ Nixon đều biết rằng, «nếu Mỹ rút, chính quyền Cộng Hoà Việt Nam sẽ chẳng tồn tại được bao lâu». Kissinger còn an ủi Nixon: «cố gắng vá víu cho khỏi bể trong một, hai năm, tới tháng 1/1979 thì chẳng còn ai quan tâm nữa», «với những trang bị và vũ khí ấy, nếu là cấp cho Bắc Việt, đủ để họ đánh nhau với ta đến hết thế kỷ này». Và chính tổng thống Thiệu tuyên bố: «Nếu Mỹ mà không viện trợ cho chúng tôi nữa thì không phải là một ngày, một tháng hay một năm mà chỉ sau 3 giờ, chúng tôi sẽ rời khỏi Dinh Độc Lập!». Tom Polgar, nhân viên cao cấp Đại sứ Mỹ ở miền Nam, một trong số người Mỹ cuối cùng di tản khỏi Việt Nam, đã ghi lại nhận xét:
«Đây là một cuộc chiến tranh lâu dài và khó khăn mà chúng ta đã thua. Thất bại độc nhất của lịch sử Hoa Kỳ chắc sẽ không báo trước sức mạnh bá chủ toàn cầu của nước Mỹ đã chấm dứt. Nhưng… Ai không học được gì ở lịch sử, bắt buộc sẽ phải lặp lại sai lầm trong lịch sử».
Ngược lại, mục tiêu «giải phóng miền Nam thực hiện thống nhất đất nước» của chính phủ miền Bắc Việt Nam cuối cùng đã hoàn thành. Ngày 27/01/1973, toàn bộ Quân đội Mỹ rút khỏi lãnh thổ Việt Nam. Sáng ngày 30/04/1975, tướng Dương Văn Minh buộc phải Tuyên bố đầu hàng vô điều kiện. Chính phủ Cách mạng lâm thời Cộng Hoà miền Nam tiếp quản quyền lực trên toàn bộ lãnh thổ từ tay chính quyền Việt Nam Cộng Hoà. Tổng tuyển cử thống nhất hai miền được thực hiện tháng 2/1976.
Trên những dữ kiện thực tế đó, không thể nói không có bên thắng, bên thua, mặc dù những phân tích sau này theo từng góc nhìn khác nhau, theo những khái niệm và định nghĩa thắng bại khác nhau, có thể có những lý và lẽ khác nhau.
Bộ phim bắt đầu bằng «Bóng ma của quá khứ» chính là các tác giả có ý tìm sự biện giải cho thất bại của Hoa Kỳ từ qúa khứ lịch sử, những nguyên nhân của những sai lầm của người Mỹ khi gây ra cuộc chiến, những căn cứ đem lại chiến thắng cho một dân tộc bé nhỏ và nghèo đói. Đó cũng chính là những thông điệp mà bộ phim muốn chuyển tải tới người xem.
Sự thất bại đó đến từ hai phía.
Từ sai lầm của phía Mỹ và sự may mắn của những người cầm đầu chế độ cộng sản Bắc Việt.
Một phía, có nguồn gốc từ nỗi sợ hãi quá khứ vẫn ám ảnh người Mỹ, chưa thoát khỏi trí não của những người cầm quyền trong chính phủ Mỹ. Đó là sự khủng khiếp của cuộc chiến với Trung cộng trong chiến tranh Triều Tiên mà người Mỹ vừa trực tiếp chứng kiến. Người Mỹ vừa chết hụt, khi Liên Xô đặt tên lửa hạt nhân lên mảnh đất CuBa chỉ cách Mỹ 120km và một sai lầm đã chỉ cách có gang tấc. Nỗi sợ đó đã được diễn giải thành nguy cơ có thật từ phía khối cộng sản, để khi được những người đứng đầu trong chính quyền gắn nó với thuyết những quân cờ domino, thì chiến tranh ngăn chặn đã trở thành chính đáng, và thực hiện chiến tranh vừa là trách nhiệm đương nhiên, vừa là niềm kiêu hãnh và vinh quang của người Mỹ. Nhưng tìm chính danh từ một nỗi sợ hãi, bản thân nó đã bao hàm sự thất bại, vì sự sợ hãi luôn phóng đại các đe doạ. Chính sách có nguồn gốc phóng đại luôn chứa đựng giả dối. Sự giả dối có thể che đậy dưới chế độ độc tài, nhưng sẽ làm chính quyền sụp đổ dưới chế độ dân chủ, nếu cuộc chiến kéo dài. Thực tế, một đội quân khổng lồ thiện chiến với những vũ khí siêu hiện đại đã chỉ đối diện với những con người có hình dáng nhỏ bé, gầy guộc và đói rách, có trên tay những vũ khí thô sơ. Sự chênh lệch quá đáng về sức mạnh đã tố cáo tính chính danh của cuộc chiến chém giết.
Nhưng thất bại của người Mỹ nằm ở chỗ tiến hành một cuộc chiến tranh bằng một chế độ Dân chủ. Bản chất của Dân chủ mâu thuẫn với bản chất của chiến tranh. Một tập hợp bao gồm hai thành phần đối kháng với nhau, tự nó thủ tiêu nhau để tự sụp đổ.
Thất bại của Mỹ là tất yếu. Không thể chứng minh dân chủ bằng sức mạnh huỷ diệt của bom đạn và sự tàn bạo của vũ khí tối tân.
Và cũng không thể tiến hành thắng lợi một cuộc chiến tranh bằng cơ chế của một thể chế dân chủ. Chiến tranh cần quyền lực tập trung của thể chế độc tài. Chiến tranh là mệnh lệnh và toà án binh, không có thảo luận lấy quyết định bằng đa số. Vừa có chiến tranh vừa có biểu tình và bầu cử theo đa số là một nghịch lý. Bởi vậy, người Mỹ phải thất bại.
Về phía khác, «Bóng ma quá khứ», lý giải cơ sở nền tảng của chiến thắng của Bắc Việt Nam. Chính quyền cộng sản Bắc Việt thực tế đã không tìm kiếm sức mạnh và sự hy sinh bền bỉ của dân chúng từ lý tưởng của chủ nghĩa cộng sản quốc tế mà bằng chủ nghĩa yêu nước, bằng ý chí độc lập tự cường và khao khát tự do. Dân số Việt Nam gần 90% là nông dân, hơn 98% số nông dân ấy là người mù chữ, lý tưởng cộng sản của chủ nghĩa Mác-Lê dẫu có hấp dẫn người nghèo, cũng không bằng cách nào đến được với nông dân. Câu khẩu hiệu có sức mạnh nhất xuyên suốt cuộc chiến là câu nói nổi tiếng của Hồ Chí Minh: «không có gì quý hơn độc lập tự do », không có gì dính líu tới lý tưởng cộng sản toàn cầu, nhưng làm cho sự hiện diện của người Mỹ trỏ nên không thể biện giải. Dẫu là gì, và như thế nào, thì sự có mặt của người Mỹ cũng sẽ lặp lại sự có mặt của người Pháp từng có mặt trước đó hàng trăm năm, và cũng cùng loại với sự có mặt của người Trung Hoa trước đó hàng nghìn năm. Lý tưởng có thể bỏ nếu không chịu nổi bom đạn, nhưng còn đất nước, cho dù không chịu nổi bom đạn thì họ đi đâu để sống? Người Mỹ đã không hiểu điều đó. Người Mỹ có thể làm mọi chuyện, nhưng chỉ sự hiện diện của họ với vũ khí trên đất Việt, đã đủ để họ thành kẻ thù, và cũng đủ để họ thất bại.
Ý chí độc lập và khát vọng tự do điều khiển bởi một bộ máy tập trung siêu quyền lực, là hai yếu tố tạo ra sức mạnh vô địch, làm ra chiến thắng. Hitler và Nhật Hoàng sở dĩ có thể làm ra những kỳ tích, chính là có được hai yếu tố đó. Nó trở nên thất bại, khi một trong hai yếu tố đó chuyển hoá và biến mất. Lý thuyết chiến tranh nhân dân và Quân đội toàn dân là chiến thuật biến toàn dân thành lính, phục tùng một cách vô điều kiện và được đưa lên thành tiêu chuẩn đạo đức,chính là học thuyết quân sự của các đảng cộng sản Việt Nam và Trung Quốc.
Nói là sự may mắn của những người lãnh đạo trong bộ máy cầm quyền của chế độ cộng sản Bắc Việt, chính là sự trùng lặp vô tình giữ lý tưởng cộng sản với chủ nghĩa yêu nước.
Căn cứ để xác minh nhận định này là sự thất bại của chính chế độ từ sau chiến thắng 30/04.
Đảng cộng sản Việt Nam đã không hiểu nguyên nhân đích thực dẫn đến chiến thắng. Họ vẫn tin rằng đó là thắng lợi của đường lối đúng đắn của đảng, là tính «bách chiến bách thắng» của chủ nghĩa Mác Lênin. Ông Lê Duẩn tổng kết chiến tranh và kết luận, «giai đoạn thứ nhất của cách mạng vô sản là cuộc cách mạng dân tộc dân chủ giành độc lập dân tộc và thống nhất đất nước đã hoàn thành. Cách mạng Việt Nam từ nay bước sang giai đoạn thứ hai, giai đoạn xây dựng chủ nghĩa xã hội không kinh qua phát triển tư bản chủ nghĩa». Đại hội đảng lần thứ tư, ngày 14-20/12/1976, đã quyết định đổi tên nước Việt Nam Dân chủ Cộng hoà thành nước Cộng Hoà Xã Hội chủ nghĩa Việt Nam, thay tên đảng từ đảng Lao động Việt Nam thành đảng Cộng sản Việt Nam, khẳng định ktrung thành chủ nghĩa Mác – Lênin.
Việc làm này chứng tỏ một điều, rằng lãnh đạo đảng cộng sản không chủ đích dựa vào chủ nghĩa yêu nước. Họ không hề có ý thức về sức mạnh bất khả khuất phục chính nằm trong ý chí độc lập dân tộc và khát vọng tự do của dân chúng chứ không phải là giác ngộ lý tưởng cộng sản chủ nghĩa Mác.
Bắt đầu từ sau cái Đại hội IV này, sau cái «khẳng định tính bách chiến bách thắng chủ nghĩa Mác», năm 1976, đảng cộng sản bắt đầu thất bại liên tiếp cả chỉ đạo kinh tế lẫn chính trị, ngoại giao. Xây dựng «xã hội chủ nghĩa bỏ qua phát triển tư bản chủ nghĩa» đã đẻ ra chính sách cải tạo tư bản tư doanh, tiêu diệt kinh tế gia đình và sản xuất cá thể. Lạm phát lập tức tăng lên tới 780% năm 1986. Tổng thu nhập quố dân không đầy 2 tỷ đô. Đất nước chìm vào khủng hoảng, nền kinh tế mấp mé bờ sụp đổ. Mỹ cấm vận và bao vây kinh tế. Trung Quốc gây chiến tranh biên giới. Liên xô và các nước xã hội chủ nghĩa cũ chấm dứt viện trợ và bắt đầu nhắc đến đòi nợ. Bước đi thứ hai, xây dựng chủ nghĩa xã hội sau cách mạng dân tộc dân chủ, đứng trước sự phá sản, đường lối «sáng suốt» của đảng đã đưa đất nước quay về gần thời kỳ đồ đá nguyên thuỷ, không do bom đạn huỷ diệt của chiến tranh.
Một bài học mà những người cộng sản Việt Nam cần rút ra là «lòng dân» chứ không phải «lý tưởng» cộng sản giúp họ chiến thắng. Dân chúng thực chất không biết và cũng không cần biết tư tưởng của chủ nghĩa cộng sản. Thất bại sau chiến tranh đã chứng thực «Những gì hợp lòng dân thì thắng, trái lòng dân là thất bại».
Thắng lợi của chế độ cộng sản Bắc Việt, vì vậy, có thể nói được là một nghịch lý không?
Trên trục thời gian phát triển của văn minh nhân loại, có thể nói, xã hội Mỹ đi trước xã hội Việt Nam hàng trăm năm. Có thể là một nghịch lý khi tương lai thất bại trước quá khứ không?
Nhiều ý kiến cho rằng sự hiện diện của người Mỹ trong vai trò điều khiển đã làm cho cuộc chiến chống cộng thất bại. Điều này hoàn toàn có thể hiểu được. Sự hiện diện và can thiệp vào một công việc nội bộ của một quốc gia có chủ quyền khác cách hàng chục ngàn km đã bác bỏ mọi khả năng tuyên truyền của phía ủng hộ , nhưng lại là lý do tạo ra hiệu quả tuyên truyền của phía đối địch. Không có chính danh, không thể được thừa nhận chính danh, không thể tạo ra chiến thắng.
Vì vậy có những ý kiến cho rằng sai lầm của người Mỹ chính nằm ở chủ trương can thiệp trực tiếp. Nếu với cùng những phí tổn cho chiến tranh, người ta giành cho đầu tư xây dựng và phát triển kinh tế, thì với hỗ trợ kỹ thuật và công nghệ Mỹ, miền Nam Việt Nam đã trở thành một cường quốc kinh tế, vượt xa Singapore và Nam Hàn, vì khởi điểm của miền Nam hơn hẳn, và năng lực sáng tạo của người Việt không kém bất cứ dân tộc nào. Như vậy, khả năng thống nhất đất nước một cách hoà bình sẽ rất cao và theo chiều ngược lại. Người ta đã bỏ qua và giải pháp này đã không được một ai nghiên cứu một cách nghiêm túc. Ít ra, chỉ cần phát triển miền Nam cũng đã đủ để vô hiệu hoá ảnh hưởng của chủ nghĩa cộng sản.
Bộ phim gồm 10 tập và phải mất 10 năm để hoàn thành, với khối lượng tư liệu khổng lồ, nhưng những thông điệp mà các nhà làm phim muốn nói, có lẽ không cần phải xem hết toàn bộ. Nước Mỹ đã chia rẽ, rạn nứt, tổn thương và đã làm một công việc vô ích.
Nhiều ý kiến cho rằng, dù muốn hay không muốn, bộ phim do người Mỹ làm, là cách nhìn của người Mỹ, là vũ trụ quan, nhân sinh quan, phản ánh thang bậc nhận thức và văn hoá của người Mỹ, không phải là của người Việt. Gọi là Chiến tranh Việt Nam, nhưng không do người Việt làm.
Nhưng nếu người Việt làm, thì là người Việt nào, người Việt «Nam» hay người Việt «Bắc», tức là người Việt Cộng Hoà hay người Việt Cộng sản? Người Việt đã đủ trưởng thành để tự nhận ra và tự thú nhận sai lầm của mình như người Mỹ không ? Bộ phim sẽ chỉ có bên kia chết và tội ác dã man chỉ của phía đối phương? Nếu người Việt đủ trưởng thành để cho ra đời bộ phim đủ trung thực khách quan về cuộc chiến tranh này, thì ngay bây giờ, đã thực sự có một cuộc hoà giải và hoà hợp dân tộc, không phải hoà giải cứ là sự khuất phục của bên này, và là sự thừa nhận tội ác của bên kia.
Bằng cuốn phim này, người Mỹ đã tự giải thoát cho nhau, nhưng người Việt, nhờ người Mỹ mà được thấy những gì thực xảy ra từ cả hai phía, liệu có đủ minh mẫn và tự trọng để thừa nhận nghịch lý của lịch sử không?
25/09/2017
Bùi Quang Vơm
Mỹ thua đó là cách nhìn của ông Vơm và đại loại… Mỹ rút về không phải là vì thua các anh Bắc Việt trên chiến trường, không tin cứ hỏi mấy cụ đi bộ đội lúc 14, 15 tuổi thì rõ. Nó chết 58 ngàn quân, đổi lại hơn 1 triệu cái xác của NVA. Đánh nhau thì cộng quân chưa lấy được cái đồn nào của chú Sam cả, cho dù là đánh lén, đánh từ trong lưng quần của Lào, hoặc từ dưới bẹng của Cam Bốt. Mỹ rút về là do dân chúng họ biểu tình phản đối, rõ như ánh sáng mặt trời. Phe ta cứ nghe B52 ào tới là kẹt dế chạy lộn xộn. Đàng mình mà thắng thì có lý nào để cho thằng Mỹ đặt điều kiện trong bàn hội nghị, đâu có cà khịa để cho nó đập thêm 12 ngày đêm tanh bành rồi cũng phải muối mặt ký vào văn kiện. Chuyện thắng thua của mấy anh nghe sao…oằn oại quá!
Tôi đặc biệt chú ý tới bài viết của ông Vơm, một trí thức miền Bắc,sống
lòng XHCN,có những nhận định “thoáng” hơn,khách quan hơn những
tên bồi bút xuyên tạc lịch sử ,nhưng cũng không có những nhận định gì
“thoáng” hơn những tay kia là mấy .
“Nếu những phí tổn của chiến tranh ,người ta đầu tư cho phát triển kinh
tế …. nam VN đã trở thành một cường quốc về kinh tế …”. Điều này có
thể đúng nếu được áp dụng trong bối cảnh “cơm ai nấy ăn, nhà ai nấy ở “.
Không xâm phạm lẫn nhau . Trường hợp chiến tranh VN, điều kiện kinh
tế miền Bắc cũng là một nhân tố quan trọng để gây chiến. Sau khi đấu
tố để cải cách ruộng đất ở miền Bắc,kinh tế Bắc Việt chỉ là con số không
to tướng ,đói ăn thất bại ,nếu không gây chiến ,làm sao có thể nhận
viện trợ của khối cộng sản quốc tế ,làm sao có cái cớ để đổ thừa “nghèo
đói là do chiến tranh ,đế quốc Mỹ gây ra “.
Dù có đổ tiền bạc vào phát trển kinh tế miền Nam,thì cũng không thể
hơn được Nam Hàn hay Tân Gia Ba , vì đạn dược ,AK ,T54 cứ ì ì
chuyên chở vào Nam .Làm sao giải quyết được số vũ khí này một
cách êm thắm ? Dĩ nhiên là miền Bắc không chở số vũ khí này ra biển
Đông đổ hay ngược về Bắc . Nếu nó không nổ được ở miền Nam ,thì
nạn đói triền miên sẽ xảy ra trên đất Bắc ,giống như Lê Duẩn đã
nói : Ta đánh đây là đánh cho Liên Xô và Trung quốc .
Còn miền Nam thì sao ? Giải pháp hiệp thương của chính phủ Ngô
Đình Diệm để giải quyết cái bao tử của miền Bắc đã bị phía Mỹ bóp
chết ngay khi còn trong trứng nước . Có thể nói trong suốt cuộc chiến,
miền Nam luôn luôn ở trong những tư thế hoàn toàn bất lợi ,không
hoà được mà cũng không thắng được,chỉ được trang bị đủ để “tự vệ”.
Một thứ trang bị kém cỏi ,nếu bị cắt bỏ một phần nào đó, tự động
nó sẽ sụp đổ ,như một ván domino .
Kissinger chạy tội bằng câu ” Với số vũ khí và trang bị, …. Đánh
hết thế kỷ này” . Điều này đúng với thằng gây chiến,chớ không đúng
với thằng tự vệ ,bắn một viên ,mất một viên đạn .Không còn tiếp
liệu ,chỉ có đường chạy làng .
Tập phóng sự kia,được làm theo cái nhãn quang phản chiến .Không
cần biết ai gây ra cuộc chiến ,ai trong tình thế phải tự vệ ,tất cả đều
như nhau ,đều bị sỉ vả . Thằng đánh lẫn thằng bị đánh đều có lỗi .
Để hoàn thành mục đích nầy ,nhiều sự kiện giả trá ,đúng một nửa ,đã
được phơi bày theo thiên kiến ,quan điểm của người làm phim . Ví dụ
như sự thật đàng sao bức ảnh ông tướng Loan bắn Bẩy Lốp : Thiên
hạ không biết đây là tên đặc công,một thứ khủng bố thời chiến, đã
tàn sát cả gia đình từ già đến con nít vô tội . Bức ảnh của em bé Kim
Phúc bị bom đốt cháy : Thân nhân em đâu ?chạy ra mỗi một mình ,
loã thể với lũ trẻ còn đồng phục học sinh ? Ai đã giúp em cởi bộ đồ
cháy ra khỏi người ? Cha mẹ hay bạn bè,hay chính tay em ? Cha,mẹ
em đâu khi chạy ra khỏi đó ? Chỉ có mỗi bức chụp ảnh một người
dàn bà ngồi với em khi ở bệnh viện .
Một nửa sự thật không phải là sự thật .
Vậy kẻ đích thực thua trong cuộc chiến này là ai ? Toàn bộ quân dân miền Nam
và cả dân miền Bắc bị lường lọc trong cái gọi là “chính nghĩa”,mà ông Vơm gọi
trại đi là “chính danh”,để bịt mắt người đọc . Giải thích chính danh như thế nào
đây ,khi Lê Duẩn thẳng thừng tuyên bố : Ta đánh đây,là đánh cho Liên Xô và
Trung quốc .
Người Mỹ nhẩy vào VN ,với mục đích chỉ tìm một giải pháp giống như tại Triều
Tiên và Đức quốc : Cơm ai nấy ăn, nhà ai nấy ở . Chỉ chặn đứng ,không tiêu
diệt ,không đưa Hồ chí Minh,Lê Duẩn, chỉ huy bộ máy chiến tranh vào “lỗ cống”.
Đi vào chiến tranh chỉ có mục đích cầu hoà, thua là cái chắc .
Cuộc chiến đã sẩy ra trên 40 năm rồi, sự thật phũ phàng đã được phơi bầy rõ như ban ngày
Những luận điệu tuyên truyền rẻ tiền, ba xu nay không còn chỗ đứng, lịch sử đã sang trang rồi
Tôi nghĩ đây chỉ là cuộc chiến giữa một ước nghèo đói và một nước giầu có sung túc hơn, miền Bắc sau 1954 thiếu hụt về lúa gạo trầm trọng, đói khổ vì theo kinh tế CS, lại bế quan tỏa cảng nên cần phải chiếm miền nam
Miền nam ruộng lúa phì nhiêu, cò bay thẳng cánh, chó chạy ngay đuôi.. đời sống sung túc, giao thương rộng rãi với các nước trên thế giới (trừ các nước XHCN)
Lý do chính là kinh tế
Kể cả những người tham gia bình luận ” người thì nói xuyên tạc lung tung về lịch sử cuộc chiến chống thực dân Pháp và Đế quốc Mỹ, kẻ thì được đà chém gió đủ thứ chuyện, còn ông BQV viết cũng chẳng rõ ràng” theo hiểu biết của ông thì bên nào thắng ? . Còn theo tại hạ thì Dân tộc Việt Nam thắng, các nhà lãnh đạo theo đường lối CS ở Bắc Việt Nam thắng. Còn phe thua là các nhà lãnh đạo theo đường lối tư bản của Đế Quốc Mỹ thua, chính quyền bàn đạp theo đường lối tư bản ở Nam Việt Nam thua. Chính cuộc chiến tranh không cân sức này đã cho thấy 54 dân tộc Việt Nam rất anh dũng kiên cường, dùng “đoản binh chống trường trận”, ” lấy ít địch nhiều ” đã hoàn toàn thành công. Sự thật thì Đế Quốc Mỹ và chính quyền Nam Việt Nam phải thừa nhận là họ đã thua tâm phục khẩu phục ở lãnh thổ Việt Nam. Vì sao Đế Quốc Mỹ nhảy vào viện trợ cho chính phủ CH ở Nam Việt Nam để phá tan nền hòa bình ở Bắc Việt Nam, từ sự kiện Vịnh Bắc Bộ thì Đế Quốc Mỹ đã muốn nhảy vào chiến sự rồi. Cuộc chiến này cũng cho thấy chính phủ Mỹ thường dựa vào lí do các chính phủ khác “chà đạp nhân quyền con người ” để có cớ mang quân đi xâm lược rễ dàng hơn. Cũng cho thấy trong mọi cuộc chiến tranh vì sao các nước nhỏ luôn là miếng mồi ngon của các ông lớn tham ăn bất chấp thủ đoạn” 1 là tài nguyên khoáng sản rồi dào, 2 là trình độ học vấn thấp rễ để sai khiến,3 là đất đai phì nhiêu, 4 là làm bãi thử vũ khí rộng rãi” , chẳng trách quân đội Mỹ đã thả 8 triệu tấn vũ khí các loại vào lãnh thổ Việt Nam, từ loại không sát thương cho tới loại siêu sát thương như “Bom dioxin, chất độc màu da cam”, mọi người nghĩ cả chủng tộc loài người làm gì có nước nào giống Việt Nam , và cũng không có nước lào giống Nhật Bản ” với 2 quả bom nguyên tử thổi bay 2 thành phố lớn hơn 100 nơi khác bị ảnh hưởng. Chính chính phủ Mỹ đã không có nhân quyền rồi chư đừng mắng nước khác. Lãnh đạo Mỹ ngày nay còn vịn vào hội đồng Bảo An Liên Hợp Quốc để thủ tiêu và cấm vận nước khác 1 cách trắng trợn hơn” . Nếu so sánh Mỹ với Trung Quốc thì anh nào nguy hiểm hơn. Hai thằng đều nguy hiểm như nhau. Trung Quốc có “Tần Thủy Hoàng đốt sách ,chôn nho ,đồng hóa dân tộc”, nạo vét tài nguyên không sót thứ gì, đập phá mọi thứ cản đường. Còn Mỹ thì có ” Bomdioxin, chất độc dacam,bom nguyên tử”.
Này Đồng chí
Viết phản hồi phài đúng chính tả nhá
Phải chấm câu cho rõ ràng, toàn bộ phản hồi của đồng chí cứ y như vòng quanh thế giới trong 80 ngày ấy
Cái thời mà lối tuyên truyền ba xu nó đã hết rồi!
Nhưng ở đây để làm rõ “vụ việc Thắng Thua” nên người ta đặt những câu hỏi:
Thường tình thì kẻ thua phải qui phục kẻ thắng, thế tại sao hiện nay chủ nghĩa cs vô địch Nga, Tàu lại đi khuất phục và chạy theo “định hướng” bọn Tư Bản bốc lột?
Hoá ra cái chủ nghĩa cs chả có cái…..đéo gì để bốc lột nên Nga Tàu mới chạy theo bọn tư bản để bốc lột…..ké phải không Sấm…..tuyên truyền?
CS Bắc Việt có chính nghĩa, vậy tại sao khi “được giải phóng” hằng triệu dân miền VN, kể cả dân miền Bắc bỏ nước chạy trốn ra nước ngoài?
Có phải cái “chính nghĩa” đó đồng nghĩa với chính nghĩa chém giết cướp giựt phải không Sấm tuyên truyền?
Dân VN anh hùng, hẳn rồi, nhưng hiện nay dân đánh cá VN bị bọn… Lạ đánh đập cướp giật tàu, vì thế những người dân anh hùng đó đứng dậy biểu tình đòi bọn bành trướng Bắc Kinh trả lại biển đảo Hoàng Sa- Trường Sa cho VN thì bị bọn “Lạ” nào đó đánh đập và bắt bỏ tù họ.
Vậy bọn Lạ đó là bọn….chó đẻ nào Sấm truyền có thể chỉ mặt gọi tên cho mọi người biết được không?
Nước VN rừng Vàng, biển Bạc vậy mà trai Việt phải đi lao động tứ phương để cẩu thực, gái Việt phải bán thân tám hướng để cứu gia đình và nuôi thân!
Thế bọn chó má nào ăn hết Vàng Bạc đó để dân phải ra nông nỗi như vậy hả Sấm truyền?
Bài viết của một cựu đảng viên csvn: Minh Đức Lê, gửi các đảng viên đảng CSVN để nhìn lại chính mình….
*************
ĐẢNG VIÊN ĐẢNG CSVN – TA LÀ AI ?
Nếu một người cứ đứng trên quan điểm phân biệt bạn thù của đảng cộng sản VN, thì tôi nói thật, hận thù đó không nguôi được.
Vì sao ư? Vì quá nhục.
Này nhé. Ta chiến đấu vì lý tưởng cộng sản, coi Mỹ là kẻ thù giai cấp, kẻ thù của hoà bình thế giới. Ta thắng nó với lòng tin rằng chẳng bao lâu sau thằng tư bản sẽ quỳ gối trước mặt phe cộng sản để cầu xin ân huệ.
Thế mà tất cả những gì ta hy sinh cho cuộc chiến 20 máu lửa đó, trong phút chốc bỗng biến thành trò cười rẻ tiền. Chủ nghĩa cộng sản sụp tan thành mây khói. Nay ta quay lại cầu xin nó, theo đuôi nó xây dựng chủ nghĩa tư bản, năn nỉ nó công nhận ta là kinh tế thị trường.
Bao thế hệ hy sinh chống Mỹ để thấy những thế hệ sau chiến tranh lớn lên hướng về văn hoá Mỹ, cuồng Mỹ. Hoá ra những gì ta làm trong quá khứ đều sai, đều ngu muội , đều vì ta có tầm nhìn không quá lũy tre làng.
Hỏi như thế có nhục không? Mà nhục như thế thì quên thế nào được. Nay ta trãi thảm đỏ mời Mỹ quay lại. Cái mặt dày đểu cáng ta biết giấu vào đâu? Đành phải lôi lại chuyện quá khứ rằng Mỹ giết dân ta.
Thì sao, nó không giết ta để ta giết nó hay sao?. Trong cuộc chiến tranh do ta chủ trương, có thằng nào không phải là Việt Cộng trong mắt người Mỹ. Ta sống trong dân, ta giấu vũ khí trong vườn nhà dân. Dân và ta đều quần đùi đen, áo bà ba đen, tay cầm liềm cắt cỏ mà ÁK-47 giấu trong bờ ruộng. Ta đánh úp nó chết nhăn răng vì nó tưởng du kích ta là dân lành.
Trong khi đó ta giết chính đồng bào ta, ta trói đồng bào ta như trói gà, rồi ta chặt đồng bào ta làm ba khúc sau vườn. Ta dùng cuốc đập đồng bào ta vỡ sọ. Ta chôn sống đồng bào ta sau khi bắt chính họ đào huyệt…
Ta tuyệt đối không nhắc lại chuyện đó. Ta tuyệt đối tìm cách quên rằng thằng đàn anh Trung Quốc đã giết đồng bào ta còn tệ hơn giết chó, máu chảy thành sông ở biên giới phía Bắc. Và ta vẫn tiếp tục thờ lạy nó.
Ta là ai? Ta là đảng cộng sản VN. Ta là thứ cặn bã của dân tộc này. Ta là thứ mọi rợ đạo đức giả. Ta là loài khỉ đột đã xua đuổi được mọi nền văn minh để tiếp tục tự sướng với nhau trong bóng tối của thời trung cổ.
Và còn nữa? Hãy chờ xem ta sẽ nghiến nát kẻ thù ( nhân dân ) như đàn anh Trung Quốc của chúng ta dùng xe tăng xay thịt nhân dân chúng nó thành thức ăn cho súc vật trên quảng trường Thiên An Môn.
Ta là quái thai thời đại. Ta không xứng đáng đứng ngang hàng với loài người văn minh trên trái đất này.
Thảm họa diệt chủng đã hiện ra trước mắt, không ai có thể cứu được dân tộc Việt Nam khỏi thảm họa này, ngoài 90 triệu người Việt. Mỗi người cần nhìn thấy cái chết đang đến với chính mình và con cháu mình, hãy chuyển tải thông tin này tới tất cả mọi người, tới mọi tờ báo, mọi phương tiện thông tin để mọi người cùng biết, cùng nhau đứng lên chống thảm họa diệt chủng đã đến trước mắt, để cả thế giới cùng biết và lên tiếng bảo vệ chúng ta.
Phim này đã bị CĐ ,giới trí thức và QLVNCH tẩy chay. vì 30 nam 30 triệu đô, tác giả quảng cáo cho cuốn phim này chỉ là màu mè ,cường điệu .Nó không khác gì 2 phim trước ,nhưng lại vẫn thiêu khách quan ,thiếu công bình và nếu nói về người linh Mỹ chiếnđâu ở miền Nam VN .thì tác giả là kẻ phản chiến ,phản bội lại quê hương ,như người Mỹ phản bội VNCH .
Phim đã đưa ra hình ảnh một HCM và BCT VC là những kẻ yêu nước,giải phóng quê hương …MÀ không đề cập gì tới HCM là tên csqt đem chủ nghỉa CS áp đặt lên VN .Lê Duẩn sau này toàn tâm toàn ý theo CS Tàu và đã nhận chỉ thị đánh miền Nam của Tàu đẻ hoàn thanh nghỉa vụ quốc tế: Nhuôm đỏ toàn cỏi đong dương. Ta đánh đây là đanh cho TC LX và sau 75 ld tuyên bố nhiêm vụ GP quê hương khỏi Mỹ ngụy nay dương ngọn cờ thứ 3 là tiến lên cscn…Trong phim không một lời nhắc tới ,nói tới CS .Nó không phải là QG đánh cs ,cũng không vì không phải Mỹ đánh cs ngân chận bước tiến nhuôm đỏ ĐNÁ của HLt.Ở đây người linh Mỹ chủ động chiến trường cung như Pháp trước đâynên cuộc chiến đã đẻ mất chanh nghỉa.MàThua thì mất chanh nghỉa còn nặng hón nữa mà Mỹ như Pháp chủ đọng chiến trương VN.VNCH không có hay chỉ lờ mờ. Như vậy có phải nhà làm phim lấy tài liệu phần lớn ở miền Bắc cụ công sản đẻ vình danh c.húng, khẳng định vói người Mỹ thế hệ con cháu là ông cha họ có một thời trong chiến trnh VN đã là một loại Tân thực dân gần như là Pháp rồi không ?
Trỏng phim ca ngợi VC .phỏng vấn VC kẻ thắng trận và nói về Mỹ đánh VC .Hầu như không có bóng dáng người lính VNCH hay chỉ lờ mờ như là linh đanh thuê của Mỹ…Phỏng vấn ít và có lựa chọn VNCH Bùi Diễm ,với cái cười và dáng dấp rụt rè người ta thấy gả trí thức này ,dầu già qả chăng ra gì ?Một Phan quang Tuệ con PQ Đan ,chống NĐ Diệm và bị tù ,nhưng bây giờ .được đưa lên phim hắn vẫn cười toét miệng sung sướng khi PG giét NĐ D .Đáng lẻ lúc đó PQT cười vì cha được ra khỏi tù ,nhưng nay hăn đả trên 70 mà vẫn giử cái đầu óc thiếu suy nghỉ về chế dộ NĐ D như vậy quả rất đáng gọi là trí thức “chồn lùi”. Mf hăn lúc đó trốn lính ,trốn chế đọ NĐ Diệm ,hắn biest gì về cuộc hiến hay nếu không thì hắn cũng chỉ là những tên sv/hs chạy theo coojgn chống chính quyền miền Nam và dù vô tình cung chỉ là làm lợi cho cs.Hắn cung chỉ là NT Tú ,bo bo cái thù nhà coi nặng hơn Nợ Nước. Hăn có vẻ úy phục VC HCM và có lẻ vậy nên dú dã về hưu vẩn ra ứng cử vào QH và 2 lần ra 2 lần đảm vỏ chuối vì người Việt biết hắn là ?. Đó là 2 thí dụ điển hình. Ngoài ra người linh VNCH bị quên lảng ,VC nói về chiến thắng Ấp Bắc thì N Ngọc (VC) nói là trước đó VC ĐÃ RÚT HẾT. Như vậy người linh Ấp Bắc nghỉ sao ? VNCH vào dọn dẹp chiến trường cho VC?
Cho nên VNCH tẩy chay phim này vì ngày xưa bị ĐM phản bội ,ngày Nay cung tiếp tục bị phản bội …Đó là nổi đăng cay ,bạn ạ ! (NT Tú đã dăng đàn chưi VNCH qua Việt Tân và đòi xóa sổ VT. Hắn là Ai mà lớn lối ? Hay vì sợ cái mác CÍA (mới về VN nhận chỉ thị?) nên hùa theo những hùng lập cường trâu ,âu thành
Kết luận vói bộ phim này là một bộ phim tuyên tuyền cho csvn nặng ký hơn hết . Nó là liều thuốc độc cho con cháu chúng ta bây giờ và sau này.Chúng nhìn cuojc chiến qua cái nhìn của bọn “phản chiến ” cầu bại của Mỹ mà thôi !
ĐAY LÀ MỘT SỰ PHẢN BỘI CỦA ĐỒNG MINH vói VNCH và cố gắng tự rửa mặt mủi cho chính Mỹ …
Bộ phim phóng sự tốn mười năm để dựng ,tốn nhiều công sức, nhưng cũng chẳng có gì mới
mẻ cho lắm, cũng vẫn những tiết tấu cũ,vẫn những sáo mòn cũ, xào qua nấu lại cho nó có vẻ …
mới ra lò .
Chủ đích của soạn giả Ken Burns và Lynn N. chắc là cho khối khán giả người Mỹ có liên quan
đến cuộc chiến VN và khối người Việt gốc cộng ,chớ không phải là cho tất cả người Việt Nam.
Cái khối u tư tưởng mà ông Vơm đã bị nhồi nhét mấy chục năm qua ,giờ đây có lẽ biến thành
đá tảng ,nên mới có lối suy nghĩ kỳ quặc như trên .
Cộng sản Bắc Việt thắng trong cuộc chiến là đúng ,không có gì bàn cãi . Nhưng còn kẻ thua
là ai ? Có phải là phía Mỹ hay không ? Hai thằng đánh nhau,thằng thứ ba nhảy vô can thiệp,cho
dù nó can thiệp kiểu nào đi nữa đưa đến kết quả tổn thất một cánh tay hay một bàn chân . Có
thể bảo nó thất bại trong việc can gián ,không thể kết luận tên can thiệp kia là bên bại trận .
Mai mốt viết tiếp …
BQV nói: “Ít ra, chỉ cần phát triển miền Nam cũng đã đủ vô hiệu hoá ảnh hươrng của chủ nghĩa Cộng sản”
Đọc toàn bài tôi thấy quan điểm của tác giả nó có vẻ lập lờ, lơ lững hay có lẽ được nền giáo dục xhcn có lối dạy “lập luận” như vậy?
Riêng đoạn trích ở trên cho thấy sự ngây thơ đến tội nghiệp, tưởng tượng nó giống như một anh lo làm ăn để giàu có rồi trang trí sơn phết nhà cửa cho tơm tất, trong khi một bầy bọn cướp đứng ngoài ngỏ thấy vậy đành phải ra về làm…..người lương thiện!
Trong cuộc bành trướng chủ nghĩa cs, có ba nước có hoàn cảnh giống nhau đó là: VN, Đức và Đại Hàn đều bị chia hai sau đệ nhị thế chiến. Thử hỏi, nếu không có lực lượng quân sự mạnh của Mỹ che chở thì họ tồn tại được bao lâu với cs Nga và Tàu?
Nhưng dân Đức may mắn vì lãnh đạo của họ khôn nên hoà hợp (đúng nghĩa) sau khi liên bang Xô Viết sụp đỗ.
Riêng Nam Hàn hiện tại phải nói là một trong các nước Á châu phát triển vượt bực (chỉ riêng công ty SAM SUNG tổng thương vụ 120 tỉ dollar đã bằng GDP của VN), nhưng nếu không có 30 ngàn quân Hoa Kỳ “xăm lược” từ 1953 tới nay thì thử hỏi có còn được gọi là “Hàn Quốc” đáng yêu hay là đã là “Triều Tiên” anh hùng dưới sự lãnh đạo kính yêu của Bác khùng Ủn Ỉn?
Còn cuộc chiến VN mặc dù Mỹ đã bỏ ra hàng trăm tỷ và mất 58 ngàn quân để giúp VNCH chống sự bành trứởng chủ nghĩa CS, nhưng cho tới bây giờ nhiều người đã tự hỏi, trong đó có tôi là tại sao chính phủ Mỹ không tuyên chiến một cách thức như những cuộc chiến khác?
Người ta đã bàn luận lung tung từ khi cuộc chiến bắt đầu cho đến khi kết thúc:
Nếu Mỹ tuyên chiến thì đệ Tam thế chiến đã xãy ra?
Mỹ chỉ muốn xử dụng hết vũ khí tồn kho hồi đệ II thế chiến và thử nghiệm vũ khí mới?
Mỹ muốn kéo dài cù cưa cuộc chiến cho kinh tế Nga Tàu kiệt quệ rồi dân nỗi loạn vì đói khác và chế độ cs tự sụp đỗ? V.v…và v.v…, nhưng thất bại rồi rút lui?
Nhưng các nhà “nhân quyền” của Hollywood chuyên hút cần sa ma tuý rồi…làm tình trước khi làm phim và các “chiến lược gia” Bắc Cộng thì cho rằng các chiến lược gia của Mỹ “ngu” và không có chính nghĩa nên bị “thua”.
Nói tới các nhà “đạo đức” Hollywood thích say ma tuý khi làm tình và các nhà chiến lược….làm bồi dưới tàu cho Tây, bẽ ghi tàu hoả, vặn bù loong ở xưởng sửa tàu, thiến heo hay các nhà kế hoạch….chăn vịt chăn trâu cũng bằng thừa.
Bỡi, cỡ người mà thiên hạ ca tụng “trí thức thời đại” như Jean Paul Sartre khi được báo chí phỏng vấn khi hằng triệu dân miền Nam chạy trối chết khi “được giải phóng” còn đành ngọng nghệu: “bây giờ không phải lúc nói về chính trị mà phải cứu người chết đuối trên biển”.
Còn nói cái con mẹ gì nữa đây cha?
Con mắt….gà mờ của triết gia ở đâu khi dân lành các nước đông Âu bị thãm sát trong các năm 40,50,60…bỡi chế độ ở Liên Bang Xô Viết?
Ken Burns và Lynn Novik “ăn tiền” của bọn CSVN ? Vì sao vậy ? Chuyên hang làm phim,nhà xuất bản… ca tụng CS không có chi là lạ. Bọn chó đẻ CS đem tiền đi mua ,giống như người ta bỏ tiền mua quảng cáo vậy. Cụ thể, cái Lăng HHCM ở Ba Đình là một phiên bản lăng Lenin của Nga,thế nhưng Lăng HCM vẩn ngang nhiên nằm ở cuốn sách ” you must see 1001 buidings before you die” của NXB nổi tiếng Quintessence có trụ sở ở ANh quốc.(page 598).Cuốn sách nầy viết lời tưa bởi Petter St John. Editor bởi Mark Irving .Thật đúng với câu : “Có những cái không mua được bang tiền. nhưng mua được bang nhiều tiền”. Bọn CS đem tiền của
Dân đi mua “phấn son” để trang điểm cho bộ mặt xấu xí của chúng. Chúng làm như thế ,nên nền kinh tế của chúng nay thành “mạt-rệp” !!
Với số lượng bom đạn đã dùng trên chiến trường miền nam, nếu xử dụng chúng ngay trên đất bắc thì kết cục đã xong. Chuyện chỉ có thế mà nghe mấy anh Mỹ này dài dòng ” điệu ru nước mắt “. Không có thằng kia sống thì VC ở đâu ra?
Chính danh với không chính danh, ông nói lấn thân. Đánh mà không cho thằng kia gục, chỉ chờ nó tấn công bên sân nhà rồi mới tự vệ thì kết quả may nhất là huề, không có phần thắng. Đánh mà phải chịu áp lực của nền dân chủ bị điều khiển, chỉ phối của đám trốn quân dịch và tụi bồi bút thiên tả – chuyên viên kích động thì thà đừng vào. Muốn nói chuyện chính danh à? Mỹ đập nát thằng Sadam, Gadhafi, nhảy vào Afghanistan là dùng vũ lực triệt để, chính danh gì? 1000 năm VN bị Tàu đô hộ là vì thiếu chính danh hay sao? Nói chuyện sao không thấy sự minh mẫn gì ráo, cứ toàn dùng lý luận của người còn mê ngủ vậy? Thằng Trung quốc nó đánh các ông bây giờ là nát bấy. Có lẽ nó sẽ cho rằng vì tụi nó có chính danh.
Ông Bùi quang Vơm nói
“Vì vậy có những ý kiến cho rằng sai lầm của người Mỹ chính nằm ở chủ trương can thiệp trực tiếp. Nếu với cùng những phí tổn cho chiến tranh, người ta giành cho đầu tư xây dựng và phát triển kinh tế, thì với hỗ trợ kỹ thuật và công nghệ Mỹ, miền Nam Việt Nam đã trở thành một cường quốc kinh tế, vượt xa Singapore và Nam Hàn….”
(thôi trích)
t/g nói nghe rất ngây thơ, người miền Bắc VN quan niệm VN cái gì cũng nhất, nếu Mỹ đầu tư xây dựng kinh tế cho miền nam thì miền Nam sẽ vượt xa Nam Hàn, Singapore!!!
Chẳng lẽ ông không biết là CSBV cương quyết thôn tính miền nam, người Mỹ không can thiệp trực tiếp bằng quân sự mà chỉ đổ tiền vao xây dựng kinh tế, xây dựng cho CS hưởng à?
Cuộc chiến tranh VN đối với người Việt là một sự ô nhục, một thằng chết đói đánh thí mạng, đẩy hàng triệu thanh niên vào chỗ chết để được chiến thắng
Quân đội BV thắng như t/g nói, đúng là như vậy, Mỹ thua trận vì không ngăn chận được CS chiếm miền nam
Nhưng CSBV thắng trận trả cái giá quá đắt, hơn một triệu cán binh bị mất xác trong bom đạn, Mỹ mất 58 ngàn người, VNBCH mất hơn 200 ngàn. Một anh nhà giầu sợ chết như Mỹ làm sao địch nổi một anh chết đói chết khát như CSBV
Hà Nội thắng cuộc chiến nhưng cũng chẳng nên khoe khoang, ông t/g này người miền Bắc dĩ nhiên phải có cái nhìn chủ quan có lợi cho phe ta
Tôi thì cho là Hà Nội, t/g chẳng nên khoe chiến thắng, chính Dương thu Hương trong ngày chiền thắng đã khóc ròng “Kẻ mọi rợ thắng kẻ văn minh”
Một đạo quân chiến thắng mà đói rách tả tơi, vét sạch chiến lợi phẩm của chính đồng bào mình nào TV, radio, thóc gạo.. thì khoe cái gì, cái thắng của thằng chết đói đánh thí mạng cùi thì có gì để khoe?
CSBV Nga, Tầu bao giờ cũng viện trợ cho BV tối đa, trong khi Mỹ chỉ viện trợ hạn chế vì phải đưa ra Quốc hội, miền nam sung túc, người dân cũng tham sống chết, người cán binh CS không sợ chết, vì chết còn sướng hơn sống trong một xã hội đói rách cơ khổ
“Bằng cuốn phim này, người Mỹ đã tự giải thoát cho nhau, nhưng người Việt, nhờ người Mỹ mà được thấy những gì thực xảy ra từ cả hai phía” (Bùi Quang Vơm)
Nếu người ta có thể gọi sụ nói dối & xuyên tạc, là một cách “tự giải thóat cho nhau”, nếu người ta có thể gọi sự nói dối & xuyên tạc là cho thấy “những gì thực sự xảy ra” thì tác giả BQV rất đúng khi nói “Bằng cuốn phim này, người Mỹ đã tự giải thoát cho nhau, nhưng người Việt, nhờ người Mỹ mà được thấy những gì thực xảy ra từ cả hai phía”
“Treo đầu dê bán thịt chó” đó là một nhận xét, của một độc giả bên trang danluan.org, rất chính xác về cuốn phim của Ken Burns và Lynn Novick