Ngoại và mẹ tôi đều rất hảo rượu nên mâm cơm gia đình không bao giờ thiếu chai/ lọ và ly/cốc … Được nuôi dưỡng trong cái không khí luôn nồng nàn hơi men như thế nên tôi cũng uống rất đều, và bắt đầu lê la hàng quán, ngay từ lúc thiếu thời.
Quanh bàn rượu, đôi lần, tôi được nghe kể về bà Vương Nhuận Chi (phu nhân của nhà thơ Tô Đông Pha) mà không khỏi sinh lòng hảo cảm:
“Mười năm chia tay bạn, chiều tối chợt bạn xuất hiện. Mở cửa, tay nắm chặt tay, chẳng kịp hỏi tới nhà mình bằng thuyền hay bằng ngựa. Cũng chẳng kịp mời ngồi ghế hay ngồi giường. Hàn huyên qua loa, vội chạy vào nhà trong, thấp giọng hỏi vợ rằng :
- Mình liệu có đấu rượu của Tô Đông Pha không?
Vợ tươi cười rút cành trâm vàng đang cài trên đầu trao cho. Thế là đủ ba ngày cơm rượu…”
Chỉ cần một bữa “cơm rượu” thế thôi (nếu có) cũng đủ cho tôi tri ân người bạn đời của mình cho đến khi nhắm mắt. Nói chi tới ba ngày, hay sáu bữa. Vương Nhuận Chi quả là một tấm gương sáng soi cho nữ nhi (hậu thế) chỉ tiếc có điều là nó đã mờ dần với thời gian.
Bà đã vĩnh biệt dương gian cả ngàn năm rồi. Nay, mấy ai còn nhớ đến người phụ nữ rút cành trâm vàng ̣ để mua rượu đãi bạn của chồng (dễ dàng) như thế?
May mắn và gần gũi hơn, mới ngày qua, tôi lại vừa biết thêm về vị nữ lưu tuyệt vời khác nữa:
Tên bà là Nguyễn Thị Lai (1916-1996) con gái đầu của cụ Nguyễn Xuân Giới chủ một hiệu may nhỏ tại phố Tiên Tsin – nay là phố Hàng Gà – Hà Nội. Khi lập gia đình với nhà văn Trương Tửu bà được cha mẹ chia hồi môn cho một cửa hàng tạp hoá nhỏ đầu phố Hàng Điếu – Cửa Đông để bán hàng xén. Cuộc đời bà chỉ lặng lẽ làm nội trợ phía sau chồng con.
Ngày rằm tháng giêng năm nay, kỹ sư Trương Quốc Tùng con trai của ông bà kể cho tôi nghe về nghị lực của người mẹ khi trải qua “cơn bão” Nhân văn Giai phẩm quét tới… Giáo sư Trương Tửu không còn dạy Đại học, ông bẻ bút về nhà. Không lương, không biên chế, mọi nguồn thu nhập của gia đình dồn hết lên đôi vai bà Lai.
Giáo sư Trương Tửu mở phòng khám Đông y châm cứu thì cơ quan chức năng yêu cầu đóng cửa vì không có chuyên môn y khoa. Lúc này 45 tuổi, tối tối bà Lai đi học lớp Trung cấp Đông y bền bỉ và tốt nghiệp, được cấp bằng xuất sắc. Bà đứng tên đăng ký hành nghề, mở hiệu Đông y bắt mạch, kê đơn, bốc thuốc, châm cứu. Tiếng lành đồn xa, cửa hiệu lúc nào cũng đông khách.
Kỹ sư Trương Quốc Tùng trầm ngâm nhớ tới lời kể của người thân trong gia đình (thời gian này ông đang đi học tại CHDC Đức) có những bữa cơm, bà Lai chỉ ăn cơm không. Bà nói: Nhai kỹ thấy cơm bùi và rất ngọt.
Kỳ thực, người vợ, người mẹ ấy nhường phần thức ăn ít ỏi trên mâm cơm cho chồng, cho con nhỏ… Khó khăn chồng chất nhưng không bao giờ bà có một lời oán thán! ( Người Vợ Nhân Văn. FB Son Kieu Mai – 02/28/2021 ).
Ngay bên dưới bài viết này là phản hồi của độc giả Lệ Thúy: “Tại sao ng chồng ko cố gắng vật lộn để khắc phục hoàn cảnh, lai cứ phải là bà vợ, vừa chăm con nội trợ lại lăn lộn kiếm tiền, chồng để ngắm ? Bởi đảm đang thế nên đàn ông cứ ươn hèn…”
Trương Tửu bị mắng là “ươn hèn” không phải là chuyện ngẫu nhiên. Người đời nay không mấy kẻ biết về ông, kể cả những nhân vật học thức – theo nhận xét của PGS.TS. Nguyễn Thị Bình :
“Ông thuộc số tên tuổi mà thế hệ chúng tôi (cùng một số thế hệ trước và sau chúng tôi nữa) được nghe nói đến nhiều nhất nhưng lại ít rõ ràng nhất. Trong suốt một thời kỳ dài, chúng tôi không sao hiểu nổi ông là ai giữa những lời kết án nặng trịch trên giấy trắng mực đen và vô số câu chuyện đồn thổi vừa đầy niềm thán phục vừa không thiếu ngậm ngùi cay đắng.”
Nỗi “cay đắng” này có thể được lý giải gẫy gọn như sau:
“Năm 1984, khi trở về Hà Nội, tôi muốn tìm lại, dù chỉ một dấu vết nhỏ, chứng minh sự hiện diện của Nhân Văn Giai Phẩm trong lòng người dân Bắc. Nhưng vô ích. Tất cả đều đã bị xóa sổ. Kín đáo dò hỏi những người thân trong gia đình sống ở Hà Nội, thuộc thế hệ ‘phải biết’ Nhân Văn, xem có ai còn nhớ gì không? Nhưng không, tuyệt nhiên chẳng ai ‘nghe nói’ đến những cái tên như thế bao giờ: linh hồn Nhân Văn đã bị xóa trong ký ức quần chúng, và như vậy, ‘nọc độc’ Nhân Văn đã hoàn toàn bị tẩy sạch. (Thụy Khuê. Nhân Văn Giai Phẩm & Vấn Đề Nguyễn Ái Quốc. Tiếng Quê Hương: Virgninia, 2012).
Công việc “tẩy sạch” cá nhân Trương Tửu cũng đã được “đội ngũ văn nghệ cùng giới trí thức miền Bắc thực hiện một cách hơi quá nhiệt tình (bởi cả đám môn sinh cũ của ông) mà “viện sỹ” Phan Cự Đệ là một gương mặt tiêu biểu :
“Với một lập trường chính trị phản động, thù địch với tư tưởng xã hội chủ nghĩa, với những quan điểm văn nghệ tư sản lỗi thời, với một phương pháp giảng dạy hoàn toàn duy tâm chủ quan, cơ hội, chúng ta có thể kết luận rằng: trong mấy năm qua, Trương Tửu đã tỏ ra không xứng đáng một tý nào với cương vị giáo sư một trường Đại học.”
Thời thế, may thay, không đứng về phía những kẻ xu thời. Do đó, ngay đến Wikipedia (vốn luôn được biên soạn theo khẩu vị Hà Nội) cũng đã đề cập đến Trương Tửu một cách công bằng và khách quan hơn. Nó chỉ “gài” có mỗi một câu sai với sự thực thôi: “Đầu năm 1958, bị buộc thôi việc vì dính líu đến vụ Nhân văn giai phẩm. Sau đó, ông chuyển sang nghiên cứu y học và sống bằng nghề Đông y.”
Sự thực thì đúng là Trương Tửu định xoay sở sống bằng nghề Đông Y nhưng đâu có được Đảng và Nhà Nước để cho yên phận. Bởi thế nên mới có cảnh bà Nguyễn Thị Lai phải “nhường phần thức ăn ít ỏi trên mâm cơm cho chồng, cho con nhỏ… Khó khăn chồng chất nhưng không bao giờ bà có một lời oán thán!”
Trường hợp của L.S Nguyễn Mạnh Tường cũng vậy, cũng được Wikipedia Hà Nội “biên tập” một cách nhập nhèm, lấp liếm tương tự: “Sau vụ Nhân văn Giai phẩm, ông được chuyển sang làm chuyên viên nghiên cứu văn học nước ngoài tại Viện nghiên cứu phương pháp và chương trình giáo dục thuộc Bộ Giáo dục, và là cộng tác viên của nhà xuất bản Giáo dục.”
Nghe cứ y như thiệt vậy, nếu chính người trong cuộc không có cơ hội lên tiếng:
“Thảm cảnh đầu tiên mà tôi và gia đình phải chịu đó là cái đói… Tôi muốn dạy tiếng Pháp tại nhà. Nhưng vừa mới bắt đầu là đã có một đám công an, chắc chắn là đã được bọn gián điệp và điềm chỉ quanh tôi báo động cho họ, xuất hiện và bảo cho tôi là dưới chế độ cộng sản không có gì là tư nhân mà được cho phép, dù chỉ là việc dạy học của những ông thầy tận tụy.” (Nguyễn Mạnh Tường, Un Excommunié – Hanoi, 1954 -1991: Procès d’un intellectuel. Trans Nguyễn Quốc Vĩ – Kẻ Bị Mất Phép Thông Công Hà Nội, 1954-1991: Bản Án Cho Một Trí Thức).
Tôi mới chỉ có dịp được biết thêm về Trương Tửu qua những bài tiểu luận viết với công tâm của vài vị thức giả thôi (Thụy Khuê, Lê Hoài Nguyên, Đỗ Ngọc Thạch, Lại Nguyên Ân…) nhưng cũng đã có được một hình ảnh về một Trương Tửu khác.
“Ai kiềm chế được quá khứ, kẻ đó kiểm soát được tương lai. Ai kiểm soát được hiện tại, kẻ đó kiềm chế được quá khứ – Who controls the past, controls the future; who controls the present, controls the past.” Khi viết dòng chữ trên, trong tác phẩm Nineteen Eighty – Four, vào năm 1948, George Orwell đã có thể hình dung ra được tất cả những thủ đoạn ma mãnh (của những chế độ toàn trị) trong việc ngụy tạo lịch sử.
Điều mà George Orwell không ngờ tới là kỹ thuật truyền thông tân tiến ngày nay đã đưa nhân loại bước vào Thời Đại Thông Tin. Ở thời đại này, mọi cố gắng đánh tráo dĩ vãng đều trở thành vô vọng, và chỉ tạo ra được những trò hề lố bịch mà thôi.
Mới đây có chuyện: “Ra mắt sách của Tổng Bí thư về phát huy đại đoàn kết dân tộc”.
Sau 30 tháng 4 năm 1975 có Hòa Hợp Hòa Giải dân tộc, giờ có thêm “đại đoàn kết dân tộc”. HHHG có cả triệu người vượt biên bằng thuyền, thuyền nhân, qua Mỹ, Úc, Pháp,… hòa giải. Giờ “đại đoàn kết dân tộc” chuyện gì sẽ xẩy ra?
BT Lâm, như hàng triệu ngươi vn ,không ai biết đén (cố nhiên trừ vợ con , họ hàng, bạn bè….) Làm việc thiện ,giúp người nghèo ,người già neo đơn hay đi biểu tìh,có ý kiến nay nọ trên mạng xã hội thì vẫn chẳng ai biết vạy mà bổng một ngày tên tuổi đuợc nhắc đến ,nổi tiếng như cồn và khi vào tù vì theo CA CS xã ngh ĩa” Đè-nẽng,chống đối nhà nước”( thì càng được biét đến nhiều hơn…kéo theo ten BTBCA và bọn lâu la .tuy ở xa “mặt trời” nhưng vẫn cố lập công bằng cách liếm đít cho bằng đuợc nên bị xử án 5 năm tù hỉ vì nhại lại cái c ử chỉcủa một tên chủ tiệm thịt bò dát vàng của một tên Arap mở tiệm ăn ở bên Anh “thịt bò dát vàng đắt ơi là đăt.”5 năm tù vì hành động rắc hành lên tô mì nà Lâm đứng nấu dọn cho khách .Cách rắc hành bắt cách rắc muối của tên chủ liệm A rập khiến cư dan tò mò ,vui thích và hàng quán đông .thu nhập vì đó tăng lên ,vọ con vui ,coi như thành công là hạnh phúc rồi .Nhưng tên BTCACSVN chột dạ ,vì hắn và đoàn ưng khuyễn của chúng đã vào quán tên A Rập đó để thưởng thức ..
Cung như Mike J. cht. HV cung chẳng ai biết đến trong số 20 DB Maga HV (cả hơn 200 CH)bổng một sáng một chiều lên làm CHT QH (k.đa số)…chống đối chp Mỹhết mình theo áp lực của bọn Cuồng 45 trong HV ,bát chấp sự thực ,lý trí (a na mít ta cung có nhưng trí thức ‘ chồnlùi’ như vậy .cuồng 45 đến mất lý trí như TT Văn ,H Đ N.NVK…tự đứng vào hàng ngũ của bọn theo Tàu theo Nga theo Việt (cộng ).Bọn phò một tên đọc tài ,nói láo như cuội ,ca ngợi kẻ thù và đưa đất nước Mỹ vào dạng độc tài mà đã manh nha trích lời Hitler nói để độc diễn văn trước đám cuồng.Và bây giờ thi đã tỏ ra mất bộ nhớ lần lần như ca ngọi KY Ủn (cai trị 1t yr400 triệu dân) Bắc Triều tiên có lãnh tụ “đáng yêu” (my lover) .Putin đang tàn phá nước láng giềng nhỏ bé Ukraine vói cht huỷ diệt.có tham vọng sẻ lập ljia một liên xô thời thuợng và trên hết “đi vào lịch sử như Lê nin ,như Staline…thì 45 ca ngợi là “bạn” là “Clever).Còn tên cs Tập ?”Intelligent”
Cho nên “thời thê tạo anh hùng “ thời thế cũng tạo người khùng người điên ‘’.
Còn tác giả? Ca ngợi bọn theo cộng một chút nhưng khôn ngoan là biết dừng lại đẻ quây qua QG ca ngợi một tí ….
Coi như CS QG là VN mà cố tình quên hai khối đối nghịch cs /qg…và cuộc hiên tranh trước 75 là cuộc chiến tranh ý thức hệ.
Khi người Mỹ bỏ VN và đénnay vẫn có ngiườ ấm ức ch ữi rủa(dù đã định cư trên đất Mỹ)thì nay HỌ vẫn ủng hộ tên 45 độc tài ,tự ái ,trả thù ,nói láo kiểu con buôn ,bỏ rơi Ukraine (như bỏ rơi VNCH). Họ nghĩ họ là da trắng quên mất da vàng…và ủng hộ một tên theo “chủ nghĩa da trắng thuơngtôn bài Do Tháivà các sắc da khác (nhưHItler)mà may 45 lập lại y chang …vói mỵdân (chống Cs) mà không biếttlà 45 đã từng tuyên bố nhiều lần CA NGƠI các lảnh tụ CS ,ca ngợi các TT độc tài ,bỏ qua nhân quyền bắt tay cói ARAB từng giết dã man nhà báo Mỹ xa bạn bè,các tổ chức mà Mỹ tạo ra bảo vệ nước Mỹ.
Không can ngăn được đọc tài mà còn ca ngợi nó thì khi nó trở thành sự thật thì cùng lăm chỉ có viết như của TNT ,NVL,BVP…Mà có khi còn KHÔNG ĐƯỢC VIẾT nữa…(Miền Bắc 54 “NVGP”)
Trong Homo Sovieticus, Zinoviev outlined 1 số characteristics về 1 giống người he called Homo Sovieticus. Đọc trí thức nhà mềnh, những người như Tiến Sĩ Mạc Văn Trang, Tiến Sĩ Lê Minh Hương của báo Đảng Cộng Sản, Tiến Sĩ Phạm Phú Đức của báo Tuyên Giáo … viết về con người Xã Hội Chủ Nghĩa, thấy có nhiều đặc điểm tương đồng với Homo Sovieticus của Zinoviev. Và Zinoviev cũng chỉ ra loại Homo Sovieticus không bị giới hạn bởi biên giới
Oh, & loại phin Minions, đám dân da vàng mắt toét cứ thấy độc tài là ủng hộ … i mean, did them got the inspirations từ dân Việt ? Đọc lời thoại, i feel a strong sense of deja-vue
“George Orwell đã có thể hình dung ra được tất cả những thủ đoạn ma mãnh (của những chế độ toàn trị) trong việc ngụy tạo lịch sử”
Cái thiếu sót của Orwell là ông ta hổng hình dung ra được 1 loại người như Tưởng Năng Stench. Phải chờ tới Zinoviev
PGS.TS. Nguyễn Thị Bình, Tiến Sĩ Mạc Văn Trang, Tiến Sĩ Lê Trung Kiên, Nhà tranh đấu cho Dân Chủ Hồ Cương Quyết, Nhà báo Huy Đức, Nhà văn hóa Nguyên Ngọc, Tổng bí thư Trường Chinh, Giáo Sư Phan Cự Đệ, Giáo Sư Phan Huy Lê, Đại Tướng Võ Nguyên Giáp, Bộ trưởng Trần Quốc Hoàn, Thủ tướng Võ Văn Kiệt, Giáo Sư Nhị Lê aka Le Le …
Nhớ rõ từng tên lũ súc sinh!
Tuổi tôi “thất thập cổ lai hy”
Trí nhớ cũng có phần giảm bớt
Nhưng còn đủ để biết nghĩ suy
Có những điều tôi không muốn nhớ
Mê tín dị đoan tôi muốn quên
Bầy đàn rợ Hồ hang Pắc Pó
Muốn quên nhưng nhớ rõ từng tên
Càng ngày lớn tuổi tôi càng nhớ
Tội đồ dân tộc Hồ Chí Minh
Trường Chinh Lê Duẩn Nguyễn Văn Linh
“Bắc Kỳ lý luận” tên Trọng lú
Nhớ rõ từng tên lũ súc sinh!
Nông Dân Nam Bộ
Nhớ rõ từng tên lũ súc sinh!
Tuổi tôi “thất thập cổ lai hy”
Trí nhớ cũng có phần giảm bớt
Nhưng còn đủ để biết nghĩ suy
Có những điều tôi không muốn nhớ
Mê tín dị đoan tôi muốn quên
Bầy đàn rợ Hồ hang Pắc Pó
Muốn quên nhưng nhớ rõ từng tên
Càng ngày lớn tuổi tôi càng nhớ
Tội đồ dân tộc Hồ Chí Minh
Trường Chinh Lê Duẩn Nguyễn Văn Linh
“Bắc Kỳ lý luận” tên Trọng lú
Nhớ rõ từng tên lũ súc sinh!
Nông Dân Nam Bộ
Ta là đồ ngu ngốc!
Tôi muốn nhắc đôi điều
Phần nhiều ai cũng biết
Nhứt là thế hệ già
Thôi thì tôi cũng viết
Di chúc Hồ Chí Minh
Tổ Tiên ta nó khinh
Gặp toàn thứ Mác Xít
Nó là đồ súc sinh
“Đánh cho Mỹ cút Ngụy nhào
Nó đánh là đánh cho Tàu cho Nga”
Thốt ra từ miệng Lê Duẩn
Bạn có nghe cay đắng xót xa?
Bây giờ là văn nô Tố Hữu
Tiên tổ nó là Stalin
Cha ông nó là Mao xì túng
Bạn với nó có cùng Tổ Tiên?
Việt cộng vô tổ quốc
Ta nghe nó nói dốc
Nó yêu nước Việt Nam
Ta là đồ ngu ngốc!
Nông Dân Nam Bộ
“Đánh cho Mỹ cút Ngụy nhào”
“Ta đánh là đánh cho Tàu cho Nga”
Ai là loại còn đảng còn mình?
Tôi có hai câu hỏi mốn hỏi
Ai là loại còn đảng còn mình?
Và vì sao bọn nầy nông nỗi?
Bình tâm dùng trí tuệ phân minh!
Vinh thân phì gia bọn ngu ngốc
Bầy đàn rợ Hồ – Vô Tổ Quốc
Điển hình là bè lũ Ba Đình
Và bọn con buôn Không Tim Óc!
Bọn nầy như cẩu cuồng tại thị
Vô nhân tính cuồng đảng cuồng Hồ
Là Người, không thể nào ta bị
Vì lợi riêng trở thành tội đồ!
Và cả người Việt tại hải ngoại
Loại như Nguyễn Cao Kỳ Trần Trrường
Bọn quái thai trở cờ vô lại
Như Nguyễn Hữu Liêm Hoàng Duy Hùng!
Nông Dân Nam Bộ