Ham sống sợ chết

121
Tân tuổi Gà

Sinh năm 1957, Tuổi Dậu. Cái tuổi “Đinh,  Nhâm,  Quý,  Giáp được coi là tài trong số 12 con giáp, vậy mà ông nội hắn thỉnh thoảng lại cằn nhằn đến mức hắn thuộc lòng cả câu cằn nhằn của ông: “Giá mi ra đời muộn hơn một tháng thì hay hè”. Mẹ hắn nghe mãi cũng nhàm, chẳng ý kiến, ý cò gì,  còn bố hắn mới nghe lần đầu thì phì cười, cho rằng ông nội chưa già mà đã lẩn thẩn,  tuổi nào mà chẳng được,  sinh sớm hay muộn hơn một tháng thì có sao đâu?  Đã bảo “trời cho” tức …trò chơi vợ chồng thì trời cho lúc nào được thế ấy, chứ thắc mắc làm gì? Rõ thật là…

Khi hắn tròn 15 tuổi, bước vào tuổi dậy thì, trổ mã, chân cẳng bỗng nhiên dài hẳn ra, tóc tốt um, đến mức hắn cũng không  tin vào tai, vào mắt mình. Ngày nào cũng vậy,  hễ sểnh ra là hắn chạy ra sân kho hợp tác xã, đứng nép vào cột nhà, nơi ông đội trưởng khắc hẳn cái thước dây dài 2 mét lên đó để cân đo lúa cho bà con xã viên, xem hôm nay hắn cân nặng  bao nhiêu, dài ra mấy phân so với hôm qua? Mà sao hắn ăn khỏe thế, gia đình càng đói hắn ăn càng khỏe, ăn đến lúc mẹ hắn phải vét nồi cành cạch mới lặng lẽ đứng lên…Nhưng bất ngờ nhất là bạn bè gọi hắn là thằng “Tân một cú”. Mới nghe, không hiểu, hắn cũng chẳng buồn thắc mắc, miễn không phải “Tân mặt cú” như chú Tam ở cuối làng là được. Chẳng biết bố mẹ là ai, chỉ biết do bà cụ Lài bán hàng nước nhặt về, đói ăn, nên ốm nha ốm nhách, cả khuôn mặt choắt cheo, chỉ nhô lên mỗi đôi mắt tô hố cùng chiếc mũi khoằm nhọn hoắt …

16   tuổi, hắn bắt đầu thắc mắc về câu nói nằm lòng của ông:

– Ông ơi sao cháu sinh cuối năm 1957 ông lại cứ muốn cháu sinh vào đầu năm 58 hả ông?

 Ông ngẩn ra nhìn hắn như nhìn một đứa trẻ xa lạ trong làng lâu lắm mới gặp lại,  trả lời nhát gừng:

-Tuổi Dậu vất vả lắm mi à, cầm tinh con gà, suốt đời chỉ loay hoay bới đất kiếm ăn thôi, dính chữ Đinh cũng tài nhưng “chữ tài liền với chữ tai một vần” cứ hễ nhô đầu lên là bị đập. Nếu may mắn không bị người đập thì cũng bị trời đập cho chết tươi mi à .

Hắn tò mò:

– Ông nói vậy có nghĩa là cháu sẽ chết sớm hả ông?

-Không, Ông liếc qua nó một cái nhìn hờ hững rồi bảo: – Mi không thuộc diện chết non nhưng cũng không thọ lâu. Nếu mi sinh đầu năm Tuất thì đỡ , bởi các cụ bảo “Chó kiếm ăn giữa chợ, vất vả, nhếch nhác một tí, nhưng không bao giờ lo đói.

Chợt ông quay đi nén một tiếng thở dài, lẩm bẩm:

-Đàn ông, con trai chi mà má đỏ, môi hồng… giống mẹ …yểu mệnh, yểu tướng mi ơi…

Trong lúc hắn ngẩn ngơ chưa hiểu “đầu cua tai nheo” gì , định thắc mắc về câu ông bà bảo “con trai giống mẹ khó ba đời” thì ông đã vác con dao rựa bỏ ra đầu hè vót nan.

17 tuổi,  như mọi thanh niên trai tráng trong làng, hắn phải nhập ngũ theo khẩu hiệu treo kín đường làng, ngõ xóm:

– “Hậu phương thi đua với tiền phương”

– “Thóc không thiếu một cân,  quân không thiếu một người”.

Hôm cậu văn thư tập tễnh đưa giấy tuyển quân đến nhà, cả ông và bố hắn mặt tái dại vì biết rõ trai làng ra đi hầu hết không có ngày về, chỉ bằng “Tổ quốc ghi công, gia đình vẻ vang” là treo kín một góc tường.

Giữa sự sống và cái chết, tất nhiên hắn chọn sự sống, dù sống trong cảnh đói ăn, thiếu thuốc, sự khó khăn hiện rõ trong từng chi tiết trong nhà: Cái mâm gỗ sứt mẻ, trạn bát mốc meo chỉ có vại cà mặn chát ăn quanh năm suốt tháng. Hôm nào có khách khứa hay lễ tết gì mới được thêm thìa mỡ, gọi là cải thiện. Ấy thế mà nồi cơm bay hết veo…Cả nhà 6,7 người, chỉ có hai cái giường sập sệ, kể từ khi có mặt trên đời hắn đã quen với cái giường cũ kỹ ấy, thậm chí bốn chân giường phải kê, phải chèn bằng đinh, bằng gạch . Nền nhà nện bằng đất, đóng hàng vạn quả trám xuống vẫn nứt toác. Ngay góc nhà – nơi để bồ đựng thóc-  lúc nào cũng vơi tận đáy, dây treo quần áo tòng teng toàn những mảnh vá chằng, vá đụp. Cả nhà từ ông bà đến anh em hắn, mỗi người chỉ độc “ quân tử nhất bộ” để mặc ra đường,  còn lại cái nào cái nấy cũng sứt chỉ, gấu,  bạc phếch, đứt khuy, chằng chịt năm bảy miếng vá… Đến mảnh vải cùng màu bé bằng bàn tay cũng phải chạy vạy, xin xỏ khắp làng mới kiếm được để đắp điếm vào chỗ rách…Dù nghèo nhưng vẫn là tồn tại, là cơ hội sống sót,  còn hơn chết mất ngáp ở độ tuổi trổ mã, đẹp trai nhất làng, nổi tiếng với biệt hiệu “Tân một cú” như hắn.

Không thể trì hoãn trước yêu cầu của Đảng và nhà nước, cũng là mệnh lệnh của thần chết,  cuối năm 1974 hắn lên đường nhập ngũ. Mẹ hắn khươ khoắng khắp làng đặng kiếm cho hắn một cô vợ trẻ để nếu hắn có mệnh hệ gì còn có con nối dõi, kẻo hệ gen quý như hắn mà không đóng góp vốn gen cho quần thể làng cũng phí. Cả ông và bố hắn đều nhìn hắn bằng cái nhìn “vuốt mắt “như thể lời trăn trối trước một người sắp chết:

-Cố mà sống để trở về mi ơi.

Lần đầu tiên trong đời hắn thấy ông khóc. Chao ơi ,nước mắt đàn ông, sao mà quặn lòng,  da diết… đến mức hắn không dám nhìn, đành giả vờ quay đi ôm chặt lấy cô vợ trẻ…

Cô bé vốn là bạn học cùng trường cấp 2 với hắn, nhà ở xã bên,  xinh đẹp nức tiếng, chỉ vì quan niệm: “Con gái là vịt giời, nuôi cho béo rồi cũng vỗ cánh bay đi, học nhiều làm gì “ nên hết cấp 2 trường làng đã phá ngang, 14 tuổi ở nhà vun vén cho mảnh vườn 5% của xã cấp. Còn hắn, nhờ ông nội thúc giục, dồn ép mà lóc cóc  đi bộ lên huyện học, cứ mũ rơm đội đầu, tay xách túi vải tiết kiệm ghép bằng cả trăm mảnh vải bé xíu, trong có đủ bông,  băng, thuốc đỏ đựng trong túi cứu thương, hễ nghe tiếng máy bay là nhảy đại xuống giao thông hào tránh …

Ngày đi, đêm nghỉ,  qua không biết bao nhiêu làng mạc,  sông suối , nỗi nhớ vợ,  nhớ mùi hương ngây ngất như mùi hoa lúa,  hoa cau của vợ,  nhớ đôi nhũ hoa bồng bềnh trắng muốt với hai chiếc núm đỏ hồng dưới đôi môi hắn…Một tòa thiên nhiên lần đầu hắn chiêm ngưỡng,  thụ hưởng khiến hắn biến thành một người khác lạ,  vừa trần tục, thô thiển, vừa lãng mạn, thần tiên. Cảm giác chi phối hắn ngay từ bước chân đầu tiên ra trận khiến hắn chẳng còn hứng thú gì…Chao ơi, trên đời này còn gì có thể thần thánh, thiêng liêng hơn thế? Lần đầu tiên, cơ thể  hắn nóng bừng như người lên cơn sốt, “tân một cú” bất ngờ nặng trịch như bao nhiêu máu trong người dồn hết vào đó. Hắn cuống quýt lột trần cơ thể vợ và những thao tác dồn dập không thể cưỡng lại được, như đã thành thục từ thời hồng hoang nguyên thủy chi phối, khiến tim hắn đập loạn nhịp, các thao tác cuống cuồng như bị một thế lực bí hiểm nào đó dẫn dắt, điều khiển…Cho đến khi hắn dật dờ như một cái xác, người nhẹ bẫng,  “tân một cú” nhẽo  nhèo như một dải khoai héo, không trọng lượng…

Bạn bè cùng đơn vị háo hức bao nhiêu thì hắn tuyệt vọng, chán chường bấy nhiêu…Làm sao quên được phút giây nồng nàn bên vợ? Đi giữa đội hình, óc hắn lẩm nhẩm một câu thành ngữ dân gian mà bà nội hắn nói  trước đêm động phòng: “Vợ chồng hòa thuận là tiên trên trần”… Đời  hắn, sống với vợ đúng hai tuần, chẳng kịp biết tiên trên trần với tiên ở trần khác nhau thế nào? chỉ cảm nhận niềm đê mê sung sướng … Ban ngày ngắm vợ không chán mắt, từng đường nét , cử chỉ, ánh nhìn mơn trớn, chỉ mong bóng tối chụp xuống,  vợ hắn biến thành “tiên ở trần” cho hắn tha hồ động chạm, chiêm ngưỡng, vuốt ve rồi hùng hục hoá thân thành các động tác tính dục không thể nhịp nhàng,  siêu thoát hơn… Vậy mà “ngày vui ngắn chẳng tầy gang” được đúng 15 ngày,  còn đầy quyến luyến trước tòa thiên nhiên bí ẩn của vợ thì hắn phải ra đi, những khẩu hiệu treo đầy hội trường trong buổi tuyển quân:

“Thỏa chí bình sinh hai chục tuổi

Sáng trang lịch sử bốn ngàn năm “

Rồi: “Trí làm trai chẳng tiếc đời xanh” …với hắn sao mà nhạt nhòa, vô nghĩa vì nỗi nhớ vợ đọng đầy trong óc, choán trọn tâm trí , khiến hắn không đủ tỉnh táo để nhập tâm những điều bình thường khác.

Càng tiến sâu vào mặt trận, hắn càng tuyệt vọng, chán ngán,  câu thơ của Phạm Tiến Duật mà lớp trẻ như hắn phải học thuộc lòng trong những cuốn sách giáo khoa của trường (nhiều đứa còn ghi vào sổ tay):

“Đường ra trận mùa này đẹp lắm

 Trường Sơn Đông nhớ Trường Sơn Tây”

 Còn hắn chỉ thấy :

Đường ra trận mùa này sợ lắm

Trường Sơn Đông,  bao dãy mộ vây quanh  “

Cả câu nói của anh hùng Lê Mã Lương: “Cuộc đời đẹp nhất là trên trận tuyến đánh quân thù” trong bộ phim  “bài ca ra trận “nổi tiếng cả nước,  hắn cũng không thể cảm nhận được. Những giây phút nồng ấm bên vợ như một ảo ảnh thần tiên, lúc nào cũng ám ảnh , khiến hắn  chỉ nghĩ : “Cuộc đời đẹp nhất là những đêm còn được  sống trên giường với vợ” …  Chính vì thế, việc làm có ý nghĩa duy nhất của hắn sau mỗi chặng hành quân là cầu nguyện cho mình được sống sót để trở về làm chồng của vợ. Ngày tiếp ngày hắn lén lút viết nhật ký và đánh dấu trong quyển lịch bé xíu bằng bàn tay để biết số ngày ít ỏi của hắn còn được sống trên mặt đất là bao nhiêu?

Đến địa phận Vĩnh Linh, Quảng Bình, nơi nổi tiếng là túi chứa bom của “giặc Mỹ”  với câu thơ để đời của bao nhiêu thế hệ:

“Nơi đây lửa cháy đêm ngày

Đạn băm vết đạn,  bom cầy hố bom

Hắn luôn trong tâm trạng thấp thỏm, lo âu. Bom đạn vô tình, cả một túi chứa bom khổng lồ như thế thì vài chục người bé nhỏ, sợ sệt như hắn và lũ bạn cùng tuổi sao thoát khỏi bị “bom ăn” hoặc “ăn bom” theo thổ ngữ của người địa phương? Chao ôi, chết giữa tuổi 17 “tân một cú” sao?

Cái bộ dạng ngơ ngẩn vừa xa vợ, vừa gần thần chết của hắn không qua nổi đôi mắt tinh quái của thủ trưởng đơn vị. Một lần đang lặng lẽ tách khỏi đội hình, mặc đồng đội đùa nghịch tắm suối một cách vui vẻ, hòa đồng, hắn chúi mũi vào cuốn nhật ký, ghi lại chặng đường kinh hoàng vừa trải qua thì thủ trưởng xuất hiện. Ngồi bệt xuống gốc cây hiếm hoi còn xót lại sau hàng chục, hàng trăm trận oanh tạc của bom cối, bom bi,  bên cạnh hắn, thủ trưởng cợt nhả:

-Lính mới tò te có khác, vào thời điểm này, đơn vị mình chỉ là bổ sung, tăng cường cho chiến dịch “đại thắng mùa xuân 1975 thôi, chứ theo đúng hiệp định Paris 1973, Mỹ rút về nước hết rồi, làm gì thừa bom đạn mà dội xuống bất kỳ đâu được nữa?

Hắn nghe mà bừng tỉnh, ôm chầm lấy thủ trưởng còn chặt hơn ôm vợ:

-Ôi, thật thế ạ? Nghĩa là em còn cơ hội để trở về làng đoàn tụ cùng cả nhà ạ.

Thủ trưởng thủng thẳng:

-Thật chứ sao không thật, đẹp trai lại “Tân một cú” như cậu thì lấy mấy vợ mà chả được?

II

Sài Gòn hiện ra khác hẳn với những suy nghĩ ám ảnh trong đầu óc hắn: cuộc sống “lầm than đói rách” của gần 19 triệu người dân đang bị “Mỹ Ngụy” kìm kẹp suốt 21 năm là đây ư? Chả phải gã chính trị viên của đơn vị hắn luôn thuyết giảng: – “Dưới sự cai trị tàn độc của Mỹ, Ngụy, 19 triệu dân miền Nam không có cái bát  để ăn, phải ăn bằng gáo dừa. Dép cũng  không có mà đi, phải đi chân đất suốt 4 mùa mưa, nắng. Con cái sinh ra đều chịu cảnh thất học, lớn lên thành trộm, cắp, đĩ điếm. Lính “Mỹ Ngụy” đi tới đâu là mở cuộc càn quét, đốt phá tới đó. Hễ gặp đàn ông  thì mổ bụng, moi gan, ăn tươi, nuốt sống, gặp đàn bà con gái thì hiếp dâm đến chết. Còn  “tên” tổng thống Ngô Đình  Diệm từ 1955 đến 1963 đã lê máy chém khắp miền Nam, sau này “thằng” Nguyễn văn Thiệu lên thay lại tiếp tục áp dụng chính sách cũ, nhốt hết bà con vào các ấp chiến lược, không khác gì trại tù tập trung nên lúa gạo không có mà ăn, phải ăn gạo nilon do Mỹ thả từ trực thăng xuống …19 triệu dân Miền Nam ai ai cũng đói khổ, bần hàn, chỉ mong bộ đội cụ Hồ nhanh chóng vào Nam giải phóng họ ra khỏi ách kìm kẹp của địch …Lăng nhăng và lăng nhăng…

Cuộc sống trước mặt – như một dòng chảy tự nhiên đầy ắp màu mỡ, phù sa, phong phú hơn cả sức tưởng tượng của hắn. Sài Gòn lúc này – dù  đang hỗn độn, nhày nhụa, ngổn ngang sau cuộc chiến – không khác gì một đám cháy lớn, dân đua nhau tìm đường chạy trốn, người vội vã bỏ ra nước ngoài với hai bàn tay trắng, người gánh gồng vài đồ lặt vặt  về quê, người theo “dây thừng, can xăng, bả chuột, thuốc ngủ lạc xuống âm ty, địa ngục vì sự thất vọng, bế tắc ê chề …Hoang tàn, hỗn độn thế nhưng trông vẫn vô cùng lộng lẫy sang trọng. Sự “phồn vinh  giả tạo” mà hắn tin vài chục năm sau Miền Bắc- dẫu tiến đến Chủ nghĩa xã hội cũng không theo kịp.

Con gái Sài Gòn hầu hết được ăn học đến nơi đến chốn nên ăn nói hiền hòa, dễ thương. Tầm hiểu biết của họ vượt ngoài sự suy nghĩ của hắn. Cách ăn mặc cũng cực kỳ sang trọng, bắt mắt. Người nào cũng áo cánh đủ màu, quần lụa đen bóng loáng có “gân” nổi rõ hai bên mông…Chẳng bù cho con gái miền Bắc – lúc nào cũng một bộ váy đụp, nâu sồng dày cộp, cứng  ngắc như mo nang…Người thành phố dẫu không chân lấm tay bùn cũng gầy guộc, lả lướt như những tàu lá héo vì thiếu thực phẩm, dinh dưỡng trong khẩu phần ăn khốn khó hàng ngày. Ôi thế này thì cánh  quân đội Viêt Nam Cộng Hòa- gọi nôm na mách qué là bọn Mỹ, Ngụy phải kéo ra giải phóng Miền Bắc chứ, sao lịch sử Việt Nam lại có bước ngoặt ngược đời, trớ trêu đến vậy?

Giấu mọi suy nghĩ thầm kín, lớn lao trong đầu, hắn quay trở về làng, chiếc ba lô con cóc căng phồng  đựng đầy chiến lợi phẩm: Từ bột ngọt, sữa, đường, mì tôm, vải vóc, đài, đồng hồ kèm một con búp bê bằng nhựa mắt nhắm mắt mở đen sì và chiếc khung xe đạp tòng teng trên nắp …

Gặp lại bố mẹ, vợ con, làng xóm, nỗi nhớ vợ sau gần 1 năm tưởng được “sổ lồng , tung cánh” theo  lời ông bà dạy :

 “Dao đâm vào thịt thì đau

Thịt đâm vào thịt nhớ nhau suốt đời “

 Nào ngờ, cô vợ trẻ thần tiên – người ám ảnh hắn suốt chặng đường hành quân, chỉ mười tám xuân xanh mà gầy nhom, ốm nhách như người hậu sản, ốm đói, khiến hắn chưng hửng …

Như hiểu mọi suy nghĩ của hắn, bà nội hắn than:

-Mi đi, chưa đầy hai tháng thì vợ mi ốm nghén. Khổ bụng chửa lùm lùm mà nỏ có cơm ăn,  còn khổ hơn tau ngày xưa mi à… Thời của tau bị thực dân Pháp đô hộ nhưng còn có ổng bên cạnh. Chính phủ cũng là chính phủ bảo hộ, còn nhường quyền sinh, quyền sống cho dân, nỏ như thời bộ đội cụ Hồ mô. Thời ni, thanh niên trai tráng bị gọi vãn làng,  nỏ đi bộ đội cũng mần thanh niên xung phong,  để lại cha già, mẹ héo như rứa.  Từ cái ăn cái mặc, cái mô cũng bị bòn mót để đóng góp nghĩa vụ cho nhà nác…Khổ chi mà khổ rứa…

-Thế thế…hắn ngập ngừng nhìn xuống cơ thể tong teo của vợ…Con đâu? Trai  hay gái?

Nhìn lom lom vào mắt hắn, vợ hắn òa khóc. Hắn kịp hiểu ra một điều hệ trọng. Sắn khoai khô cũng nuôi nổi con người, nhưng đói ăn, thiếu chất triền miên lại là lao động chính trong nhà , ăn không no, so với việc gánh vác quá nặng, lại cảnh “mái non, con yếu”, nên cái thai đã bị sảy, mà như lời mẹ hắn bảo: Một lần sa bằng ba lần sảy, bằng bảy lần nghén”,  nên vợ hắn mới xuống sắc, hao mòn đến thế, cứ như thể bị đảng và chính phủ đánh tráo vậy .

Bây giờ thì hắn hiểu vì sao ngày hắn ra đi ông nội lại nhìn hắn bằng cái nhìn trân trối, vuốt mắt như thế. Hẳn ông nhớ những câu đã được học từ thời trẻ trong sách thánh hiền (khi Đảng Cộng Sản chưa cướp chính quyền): “Xưa nay chinh chiến mấy ai về”

Hoặc một câu thơ trong truyện Kiều, khiến ông nhớ về cuộc “thủ ti cở cải “, tam phản”, “tứ phản”, “đại nhảy vọt” ở Trung quốc làm 60 triệu người chết đói:

“Ngẫm từ dấy việc binh đao. 

Đống xương vô định đã cao bằng đầu “

Chiến tranh là chết chóc, là mất mát khổ đau, mọi cuộc chiến tranh,  dù ở phía nào đi chăng nữa:  kẻ đi xâm lược hay kẻ bị xâm lược đều là phi nghĩa cả,  làm gì có cuộc chiến tranh nào là chính nghĩa như Đảng cộng sản tuyên bố ? Hắn nghĩ,  thầm cảm ơn số phận vì mình đã sống sót, nhưng cũng thầm xót xa vì gia cảnh của hắn thay đổi , sa sút quá, đã nghèo lại còn eo.. Khác hẳn với nhịp sống sôi động , phồn thịnh mà hắn đã chứng kiến từ mấy hôm trước tại Hòn ngọc Viễn Đông.

Ôm lấy hắn, ông nội  xuýt xoa, đôi hàng lông mày bạc trắng cứ rung liên hồi sau mỗi tràng cười,  giọng nói, trong khi răng lợi cái còn,  cái mất,  da đầu bóng loáng chẳng còn một sợi tóc:

-Tổ cha mi, tau không ngờ mi trở về mạnh khỏe, rắn rỏi như ri.  ..Nhà tau may mắn nhất làng vì không phải chịu cảnh “Tổ quốc cắt cơm,  gia đình vắng vẻ” …Mi nỏ biết những suy nghĩ giày vò tau trong ngần ấy ngày mi đi bộ đội mô?  Mỗi khi ra nghĩa trang liệt sĩ của làng,  tau lại bần thần , sợ có ngày phải vào viếng mộ mi trong nớ … Cực chi mà cực…Nếu căn theo khẩu hiệu thời chiến: “Thóc không thiếu một cân, quân không thiếu một người” thì thời hậu chiến ni,  nghĩa trang liệt sĩ của làng xã, huyện, tỉnh phải phình ra gấp 4,5 hoặc chục lần , mi biết chớ ?

Cuộc sống cứ trôi đi đơn điệu và tẻ nhạt. Thấy hắn về, trẻ khỏe và sung sức, lại có trình độ cấp III trường huyện, hội cựu chiến binh của xã hồ hởi đưa hắn vào danh sách…Lớp cán bộ huyện , xã cũng hăm hở mời  hắn tham gia vào các chức vụ then chốt của làng, từ bí thư chi bộ, thư ký đội sản xuất, phó chủ nhiệm Hợp tác xã, đội trưởng dân phòng v.v…giá đui mù câm điếc, chưa từng chứng kiến cảnh “phồn hoa giả tạo” của chế độ Mỹ- Thiệu,  cũng chưa từng giao tiếp với  đám con cái “ ngụy quân ngụy quyền”, đặc biệt là các nữ sinh trung học, đại học,  hắn cũng ngoan ngoãn làm theo mệnh lệnh, nhưng giờ thì hắn…dí vào…Dẫu không còn là “Tân một cú”…hắn thà nhảy vợ, nhảy gái sướng hơn, chứ dại dột nhảy lên ghế này, ghế nọ mà “hữu danh vô thực” làm đéo gì ? Chỉ tổ vạ miệng, cãi nhau… Ấy đấy, từ bé, theo đạo Thánh Hiền của cha ông, hắn đâu có biết nói bậy, vậy mà trở về làng lần naỳ, chứng kiến sự giao cắt bẽ bàng của lịch sử , sự thảm bại của nền văn minh  nhân loại trước sự lạc hậu, ngu dốt của miền bắc Xã hội chủ nghĩa, hắn trở nên bất mãn, miệng roi rói những tiếng chửi, câu thề…Bất cứ chuyện gì cũng đệm “đặc sản” ba miền vào,  cho mặn chuyện, nhằm nâng cao quan điểm, lập trường.

Ngày qua tháng lại, hắn  quyết định thi đại học, dù sao cũng không thể bỏ phí tấm bằng cấp III được. Hơn nữa, tiêu chuẩn bộ đội xuất ngũ từ chiến trường trở về  như hắn cũng được nhà nước hỗ trợ, ngoài tem phiếu thực phẩm, tháng tháng còn thêm 15, 5 đồng, đủ để ăn sáng, không đến nỗi đói mốc miệng như bọn “bạch diện thư sinh” khác. Đã thế còn được đôn lên làm lớp trưởng, lớp phó phụ trách lao động hoăc học tập, vừa có xiền lại có chức…

Cuộc đời quả là lắm lối rẽ bất ngờ…Hắn bắt đầu phất lên từ một chuyện  tưởng như đùa mà đùa lại như thật …

Sáng hôm ấy, hắn loẹt quẹt đội mũ cối , đi đôi dép cao su ra chợ, chợt chiếc quai phía sau tuột khỏi dép,  hắn hì hục dùng một chiếc nhíp rèn  bằng loại thép to bản( luôn để sẵn trong túi quần bộ đội) để nhét chiếc quai dép vào đúng lỗ trên thân dép… vừa kịp đi vài chục bước lại tuột… Đường ra chợ chẳng bao xa, nên hắn quyết định đi bộ, vừa lượn chợ, vừa đỡ tốn tiền gửi xe,  dù mức giá khi ấy chỉ đáng hai hào, nhưng cũng mất gần một bát phở mậu dịch giá ba hào… Mang tiếng là bộ đội cụ Hồ,  đi BỘ vào Nam ĐỘI của ra Bắc, mà từ hồi về làng, hắn chưa dám ăn một bát phở gọi là, chỉ mấy  lần bà ốm, ông đau, vợ nghén, hắn mới dằn lòng mua một bát phở không người lái,  (không nhân,  không thịt) chỉ có nước dùng nóng hổi thơm lừng và bánh phở kèm chút hành mùi  để lùa cơm vào miệng qua cuống họng, đẩy lùi cơn đau ốm của ông bà .

Dạo một vòng quanh chợ, chiếc quai khác lại bật khỏi lỗ, hắn cáu tiết vì biết đôi dép râu đã hết giá trị sử dụng, quai dép thì nhỏ mà lỗ xỏ thì quá to nên hơi một tí là tuột, là đứt…Ngó trước ngó sau thấy trước mặt có sạp hàng bày đôi dép nhựa Tiền Phong  trong suốt – hắn  ngơ ngơ ngẩn ngẩn,  vừa muốn chặc lưỡi bỏ qua bát phở bò thơm phức để dồn tiền mua dép, vừa lẩm bẩm tính toán xem cả gia tài hắn lúc này có mua nổi mặt hàng sịn sò, cao cấp này không?

Chợt một gã thanh niên vẻ mặt băm trợn cúi xuống nhìn hắn, chào mời:

-Ôi anh giai, dép anh đứt quai rồi, có muốn em đổi cho đôi dép hàng hiệu mốt nhất bây giờ không?

Hắn đỏ mặt đứng lên, quay người gắt sẵng:

-Vớ vẩn, tao làm gì có tiền.

Gã thanh niên đặt tay lên vai hắn, có ý giữ lại:

-Yên trí đi anh giai, cứ vào cửa hàng em là xong béng.

Hắn thập thững bước đi như một con rô bốt…

Xỏ đôi dép nhựa màu trắng, trong suốt vào đôi bàn chân thô kệch của hắn, gã bán hàng tiếp tục gợi ý:

-Anh trai mua được đôi dép này thì cũng nên thay đổi trang phục đi chứ. Ai lại quần áo dưới đất mà dép trên trời như vậy, cọc cạch chết.

Hắn chưa kịp phản ứng, gã đã cởi chiếc mũ cối trên đầu  hắn và bọc đôi dép lốp vào trong tờ báo đảng cũ kỹ , phán:

-Mời  anh giai đi theo em.

Hắn ngơ ngác:

– Ơ hay, đi đâu ?

Giọng gã te tởn, ngọt nhạt:

 -Anh giai cứ để em lo, chỉ xin  anh để đôi dép lốp và chiếc mũ cối – kỷ vật của chiến trường lại đây cho em xin. Giờ em đưa anh giai sang hàng quần áo bên cạnh, sắm  một bộ đồ mới toe  nhớ. Áo sơ mi trắng, quần kaki xám, mốt bây giờ đấy anh ạ.

Hắn ngẩn tò te: “Chỉ đôi dép rách và chiếc mũ cối cũ mèm mà hắn có được bộ đồ bắt mắt như vậy sao? có mà nằm mơ…”

Đặt tay lên vai hắn – đang đứng sững như trời trồng, gã bán hàng hỏi, giọng thân mật:

-À mà  anh giai tên gì nhỉ ?

Hắn đáp thon lỏn:

-Tôi tên Tân.

Nhìn chằm chằm vào mặt hắn, gã bán hàng bất ngờ thốt lên:

 – Trời ơi, có phải anh là “Tân một cú” không ? Người thì chưa gặp nhưng cái tên thì nổi tiếng khắp vùng đấy ạ, chẳng khác gì thơ bút tre đâu:

Hoan hô lực sĩ Lưu Trùng

Dương vật nổi tiếng khắp vùng gần xa… haha

…Gì chứ lực sĩ Lưu Trùng Dương làm sao nổi tiếng bằng anh được. “Tân một cú “ nghĩa là cu một tấn kia mà …hà hà.  Theo em khắp thế gian này  anh đứng thứ hai đấy,  chỉ sau ông Đùng bà Đoàng* thôi.

-Vớ vẩn, hắn đỏ mặt , vì từ trước khi đi bộ đội đã quen với cái tên mà lũ bạn nghịch ngợm đặt cho này. Nhiều đứa còn đùa: – “ Mày mà có ngỏm củ tỏi, con vợ mày cũng chả tiếc đâu, chỉ tiếc mỗi cái “tân một cú” của mày thôi.

Khoác lên người bộ cánh xịn, soi mình trong gương, dù hết sức bất ngờ trước bộ dạng trẻ trung, sang trọng của mình, hắn vẫn không hết tò mò: “Không biết gã bán hàng  này làm gì với đôi dép cũ và chiếc mũ cối của hắn mà lại rộng lòng săn đón đến vậy? Lại còn xin địa chỉ để đến nhà hắn chơi và nhờ hắn lùng tìm cho vài chục thứ linh tinh nữa , từ dép lốp , mũ cối, mũ tai bèo, ba lô, bình tông đựng nước, bát men, đũa  sắt  v.v ?

Về làng, đem câu hỏi ra thắc mắc với mấy thằng bạn cùng đơn vị may mắn sống sót, hắn nhận được câu trả lời:

-Thằng Bình, còn gọi là Bình xuôi tức …b. xinh, có cậu em ruột tên Hưng, còn gọi là Hưng Sáng – tức sưng háng, mới tốt nghiệp đại học Ngoại giao Hà Nội, ra trường làm ở Đại sứ quán  Mỹ, lại có cô người yêu tên Mai, người làng gọi là Mai dấm , vừa là cô gái tên Mai đã được trai làng dấm sẵn,  vừa là mâm …gí, nếu nói lái… Cô này làm phiên dịch cho công ty du lịch nên nhiều lần đón  cựu chiến binh từ Mỹ  sang, Đám này  thích sưu tập “ Kỷ vật Võ Nguyên Giáp,  Hồ Chí Minh” lắm  nên đồng ý mua với cái  giá bất kỳ nào. Cụ thể, một lần con “Mai dấm”  dẫn một ông Mỹ vào làng gặp một cựu chiến binh để mua dép đúc cao su , ông ấy lôi ra một đôi định cho không, vì có giữ lại cũng chỉ để ném gà, ném chó trong sân không được vào bới bếp hoặc lên nhà trên ỉa bậy.  Không ngờ “Mai giấm”  ghé tai nói nhỏ:

-Họ thích sưu tập  kỷ vật chiến trường lắm, bác cứ cho gía đi.

Ông lão ngẩn tò te, chưa kịp xòe bàn tay lên làm hiệu hay bập bẹ câu gì, “Mai giấm” đã quay sang tay cựu chiến binh  Mỹ bảo : – Fifty dollars, go for it**.

Thời điểm đầu 1980 ấy, 10 đồng tiền Hồ là mệnh giá cao nhất rồi, “Mai giấm” đòi 50 đồng là bằng cả tấn lúa hoặc tương đương với nửa con trâu mộng, thế mà thằng Mỹ lại O kế, Ô kề trả đủ 50 đô la,  lập tức  “Mai giấm”  mở ví quẳng cho ông cụ 50 đồng tiền Hồ ,  rồi nhẹ nhàng  cất 50 đô vào túi, coi như nó  hớt tay trên của ông cụ 500 đồng, vì 50 đô Mỹ, tính theo  thời điểm ấy là tròn 550 nghìn tiền Hồ.  Thế mà ông cựu chiến binh nhà mình, nhận tiền cứ  sướng run, không khảo mà xưng:

-Trời! Số tiền này bằng cả mấy tháng trời bà lão nhà tôi nhặt nhạnh hí húi ở ngoài vườn, cắp từ quả trứng, con gà,  mớ bí, quả mướp đem ra chợ  ngồi bán từ tờ mờ sáng tới tối mịt đấy. Đúng là lũ đế quốc Mỹ ngu thật, không phân biệt tiền ta với tiền địch, chả trách thua là phải. Cám ơn cô nhé.

Nghe thủng câu chuyện, hắn quyết định dừng thi đại học, kiếm tiền bằng cách đi săn kỷ vật. Với bộ quần áo mới và đôi dép Tiền Phong cùng chiếc xe đạp cũ, hắn đi bon bon khắp làng trên xóm dưới, mới đầu là bạn đồng ngũ rồi lan ra địa bàn xã, huyện rồi  sang các tỉnh lân cận, ngày nào cũng vớ  bộn với giá chỉ bằng một bữa cơm mậu dịch hoặc quẳng ra dăm đồng bạc lẻ, là cầm về  bán cho vợ chồng gã bán hàng ở chợ với cái giá “trên trời “. Một vốn 40 lời… mặc anh, em, dâu, rể nhà hắn quát 50, 80 hay 100 USD, hắn đếch  “care”.

Trong tay sẵn có đồng tiền, hắn quyết định vào Nam  thử vận may một chuyến. Dù sao ấn tượng về miền Nam “phồn vinh giả tạo” khác hẳn  với miền bắc xã hội chủ nghĩa trong thời kỳ quá độ- vẫn ám ảnh hắn.

III

Giờ thì hắn đang ở trên đất Mỹ, sống những ngày cuối cùng nơi xứ sỏ cờ hoa xa lạ này. Nhiều người ngạc nhiên vì sao một anh bộ đội cụ Hồ như hắn, coi việc theo lệnh cụ Hồ đi BỘ vào Nam , ĐỘI của ra bắc là lý tưởng, mục tiêu vĩ đại của cuộc đời mình, sao lại có mặt ở nơi “giãy chết” này, lại cố tình giấu kín lý lịch “ quang vinh, muôn năm”,  ba đời ông bà, cha mẹ , bản thân là đảng viên trong  thiên đường Xã hội chủ nghĩa.

“Trăm cái khôn không bằng đường chôn số phận”, chính hắn cũng không lý giải nổi tại sao đã đến được thiên đường hạ giới này lại đường đột gõ cửa Diêm Vương nhanh thế? Không lẽ như lời ông nội nói: “Nếu sinh năm 1958, chó kiếm ăn giữa chợ, cứ tà tà kiếm sống thì không sao. Có gặp trở ngại gì,  chỉ việc dựng ngược  lông, ngẩng cao cổ , ngoạc miệng, nhe răng ra “gừ gừ” chống trả, hoặc với kẻ yếu thế hơn, cứ đợp cổ cho đến khi đối tượng phải rùng mình, bỏ chạy là xong , đằng này lại cố tình chui ra khỏi bụng mẹ sớm hơn cả tháng – tuổi đinh nên bị số phận đè bẹp, đợp ngang, khiến cuộc đời hắn xoay chuyển 180 độ.

Trong óc hắn bây giờ chỉ còn lại những cuộc đối thoại rời rạc, âm thầm đầy ân hận. Hắn không phủ nhận sự phản bội với người vợ đầu đời của mình, chỉ vì cuộc dấn thân bất đắc dĩ do nghèo túng mà hắn không cưỡng lại được cơn mê hoặc từ người vợ thứ hai. Nàng vốn là con của một nhà tư sản, sau “cuộc trưng thu” vĩ đại của cộng sản (đứng đầu là tên hoạn lợn Đỗ Mười) gia đình nàng tan tác, bấn loạn. Cũng may cha mẹ nàng-  vốn hiểu cộng sản từ lúc còn là Việt Minh nên âm thầm giấu được vài chục cây vàng. Vì thế kinh tế gia đình sau thảm họa 1975 dù sa sút, nhưng bốn chị em nàng chưa một ngày phải nhá bo bo, sắn sượng, khoai hà.

Thoạt đầu mối quan hệ giữa nàng và hắn chỉ là quen biết, xã giao, do một người đồng hương của hắn – vốn vào Nam từ 1954 giới thiệu, không ngờ nàng – tuy cứng tuổi, mặt hơi thô- lại có khả năng mê hoặc,đồng hóa hắn, thậm chí  đánh lạc cả ý thức tư tưởng, quan điểm lập trường, thái độ chính trị của hắn, hòa tan hắn vào nền giáo dục thời Việt Nam cộng hòa của nàng và cả cha mẹ nàng, biến hắn thành người khác hẳn. Hắn quyết định bằng mọi giá phải lấy nàng để trụ lại thành phố này và ngày một ngày hai sẽ theo nàng và gia đình vượt biển bằng số vàng mà mẹ nàng còn giấu được.

Là con cả, muộn đường chồng con, lại thấy hắn tuy là trai Bắc nhưng chững chạc,  rắn rỏi, đẹp mã ( Tất nhiên hắn phải bỏ ngay những thói quen xã hội chủ nghĩa – đặc biệt là câu chửi, lời thề roi rói trên miệng )để hội nhập với gia đình nàng trong những bữa cơm thân mật vui vẻ, để trở thành chồng sắp cưới của nàng.

Theo gợi ý của hắn, để đảm bảo an toàn cho chuyến đi, cả nhà nàng phải lặn lội ra Bắc, hắn chủ động đề nghị mẹ nàng mua lại một chiếc tàu đánh cá của hợp tác xã để dễ dàng qua mặt đám công an, cảnh sát biển, tuy không có kinh nghiệm đi biển, nhưng hắn cùng một người bạn sẽ đảm nhiệm việc  lái  tàu  từ Hải Phòng ra đến phao số không ở đảo Hải Vân (Quảng Ninh)  sát biên giới Trung Quốc sang Hồng Công tị nạn… Tất nhiên cha mẹ nàng đồng ý, không những tin tưởng trao cô cả cho hắn mà còn trao cả tính mạng của 11 người trong gia đình và bạn bè cho hắn nữa.

Ba ngày đầu yên ổn, sang ngày thứ tư chợt bão nổi, gió cấp 11, 12 hay cấp “cao đẳng”, “đại học” gì đó hắn cũng không rõ, chỉ biết gần hai chục con người được một phen phát hoảng, sóng lưỡi búa to bằng gần cả tòa nhà đổ xuống, thuyền hết chúi xuống lại ngóc lên như mũi tên bắn,  đã tưởng phen này  chịu không thấu , không  đắm chìm cả thuyền dưới  biển làm mồi cho cá mập thì cũng nôn ra mật xanh mật vàng ngất lịm… làm sao sống?  Không ngờ sóng yên , biển lặng, cử một người lên đất liền mua nước ngọt, lương thực ngay tại đất Trung Hoa rồi dong buồm đi tiếp.

Ở trại tỵ nạn gần 2 năm thì cả gia đình nàng  được phái đoàn Mỹ chấp nhận cho sang định cư do có người nhà ở tiểu bang California bảo lãnh.

Hòa nhập với cuộc sống mới, cả hai vợ chồng chấp nhận làm nail. Bước đầu tuy bỡ ngỡ khó khăn, phải ở chung nhà với bố mẹ và mấy đứa em nàng, nhưng rồi không chịu cảnh: “Chó nằm gầm trạn”, hắn kéo nàng ra thuê phòng ở riêng. Cứ hùng hục ngày làm 12 tiếng, từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, không kể thứ 7, chủ nhật, ngày lễ ngày tết. Ham tiền đến mức dù nàng mang thai, sợ mùi hóa chất, hắn vẫn bắt nàng làm việc. Lúc này chất gia trưởng trong hắn lại nổi lên, nàng muốn được nghỉ làm, đi học college, lượng thu nhập sẽ hao hụt, nhưng đỡ mệt, lại có điều kiện dưỡng thai, nhưng hắn kiên quyết không đồng ý. Mục tiêu của hắn là trong 5 năm phải có tiền mua nhà , rồi chuyển từ địa vị làm thuê lên thành chủ tiệm. Mọi đồng lương, đồng thưởng của vợ, hắn cai quản hết, quyết không để “lêu lổng”, dù chỉ 1 cent.

Hai đứa con lần lượt ra đời, mọi việc từ chăm cháu, giặt giũ cơm nước, hắn khoán trắng cho cha mẹ vợ, không một lời cảm ơn, cũng không nghĩ đến chuyện sản xẻ, bồi dưỡng. Dù sau này con lớn, cần người đưa đón đi học hàng ngày, hắn cũng kệ, coi như ông bà ngoại phải có trách nhiệm, còn vợ chồng hắn biến thành hai cái máy kiếm tiền…

Tuổi Mùi tưởng nhàn hạ sung sướng, may mắn hanh thông trong sự nghiệp, nhưng làm vợ của hắn, nàng đã sớm úa tàn. Do cơ thể quá mẫn cảm với hóa chất, luôn dị ứng mẩn đỏ khắp mặt, khắp người, hắn cho phép vợ chuyển sang làm tóc mà không ngờ những vụn tóc nhỏ li ti của đủ mọi loại người, mọi sắc tộc từ Ấn Độ, American, Korea, Vietnam, China… từ da trắng, da đen, da đỏ, da vàng…mỗi ngày lại  chui sâu vào phổi của vợ hắn. Mới đầu chỉ là ho khan, sau thấy tức ngực, hắn đồng ý cho vợ nghỉ làm đi gặp  bác sĩ mới phát hiện ra là ung thư phổi giai đoạn cuối.

Sáu tháng xạ trị, vợ hắn đã không còn sức sống, các tế bào ung thư bị hóa chất tiêu diệt triệt để , nhưng các tế bào lành lặn cũng bị hủy hoại theo. Vợ hắn mất đúng vào ngày sinh nhật của tuổi 46, khi đó hắn cũng chớm bước vào tuổi 44.

Lúc này hắn đã có một căn nhà riêng 5 phòng ngủ  và hai cửa hàng để sau này cho hai cô con gái đứng tên. Phần hắn vẫn dốc sức vào công việc. Mang tiếng là chủ tiệm mà hắn đi sớm, về khuya, vất vả hơn cả thợ.

Thấy hắn chăm chỉ, lại góa vợ, nhiều cô quá lứa, nhỡ thì cũng có ý gần gụi, mơn trớn, nhưng hắn kiên quyết từ chối. Dù có là “Tân một cú” nhưng hắn xác định ở vậy,  thà buồn hơn là bực.

Nhiều người tò mò:

-Hôn nhân là sự cộng gộp, sung sướng gấp đôi và đau khổ cũng gấp đôi , sao lại có chuyện buồn,  bực ở đây?

 Hắn cáu kỉnh đáp:

-Buồn vì ở một mình, còn bực vì phải chịu cảnh “Nâng khăn, sửa ví” chứ sao. Bây giờ hắn đã có của ăn của để, lấy mấy cô vãn hôn, tay không money về để lại phải chia đôi nhà cửa, xe cộ à ?

Đời hắn may mắn có hai cô con gái, giống bố và bà nội như đúc, nên xinh và nhỏ nhắn hơn mẹ, lại được thừa hưởng trọn vẹn cách giáo dục từ ông bà ngoại nên rất ngoan ngoãn, hiếu thảo. Chính hai đứa, sau biến cố gia đình, đề nghị bố đưa con gái và vợ cũ sang Mỹ để có người bầu bạn, chăm sóc, cũng là nhận chị, nhận em…

Hắn chưa kịp thực hiện giấc mơ đoàn tụ thì đã lại phát bệnh. Căn bệnh ung thư phổi 5 năm trước tàn phá cơ thể vợ hắn đến lúc này lại hành hạ hắn. Bác sĩ kinh ngạc vì cường độ làm việc quá sức của hắn, trong vòng 20 năm mua nhà, mua thêm bất động sản rồi lại bị phá sản, chơi stock, tưởng ăn của thiên hạ ai ngờ ném tiền qua mạng ảo, phải gây dựng lại từ đầu…Bon chen, cay cú, nghĩ ngợi, cộng thêm mỗi ngày quần quật mười mấy tiếng, không thư giãn, không nghỉ ngơi, ăn uống lại đại khái, qua loa  đến mức lao lực… Khi bị thổ huyết, ho ra máu mới chịu đến bệnh viện, bác sĩ bắt  uống thuốc, nghỉ làm trong sáu tháng mà chỉ sau 1 tháng, hết ra máu, hắn đã ôm ngực ra tiệm,  vì ở nhà  vừa tiếc tiền, lại tiếc thời gian..Hắn nhớ những ngày chăn trâu , cắt cỏ , cày bừa cho hợp tác xã, từ 6 giờ sáng đến 6 giờ tối, cứ lấy đít trâu làm đích, nhằm thẳng mông trâu mà tiến, 12 tiếng đồng hồ quần quật chỉ được bình 8 công điểm, tính ra khoảng 3 lạng thóc, nấu cháo cũng không đủ..rồi vượt Trường Sơn vào Nam “đánh Mỹ “ mỗi ngày đi vài chục cây số, chân mỏi, mắt hoa, đói lả mà chỉ được phát một nắm cơm ăn với muối, kèm chút rau rừng cải thiện.. Còn ở nước Tư Bản “bóc lột” này, mỗi tiếng của hắn ít nhất cũng vài chục đô la, quy đổi ra tiền Việt bằng cả tháng cha mẹ hắn bới đất, lật cỏ ở quê nhà…Mải làm đến mức quên cả uống thuốc rồi từ ho lao chuyển thành ung thư lúc nào không biết, đến khi chuyển sang giai đoạn 4, hắn mới quay lại phòng khám. Chiếu, chụp đủ kiểu, chỉ hiện lên hai lá phổi trắng bệch, co rúm lại,  chỉ bằng  một phần ba so với trước. Bác sĩ lắc đầu bảo:

-Mày ham chết, sợ sống nên chỉ còn vài tháng nữa thôi, nếu rút ống thở ra mày sẽ chết nhanh hơn…

Căn nhà 5 phòng ngủ vốn đã rộng rênh, hoang vắng, sau đám tang của hắn càng trở nên hoang vắng hơn. Trước đó,  khi bác sĩ hỏi hắn dự định chết ở đâu, tại nhà dưỡng lão hay bệnh viện, hắn xin được chết ở nhà.

Hai con gái và hai chàng rể tương lai quanh quẩn bên giường hắn. Vài người bạn đến chơi, nhìn hắn ứa nước mắt:

-Ôi cái thằng “Tân một cú”, sao mày ham công tiếc việc, vội vàng bỏ chúng tao mà đi sớm thế hả mày?

 Hai cô con gái khóc ròng, thầm thương cho cuộc đời  ngắn ngủi của hắn nơi dương thế. Làm việc quần quật, không ngơi tay, không ngừng nghỉ, coi việc ngồi trước màn hình ti vi là thói xấu xa sỉ, cần loại bỏ. Tụ tập uống một ly cà phê hay cốc bia với bạn bè là một cuộc giải trí vô bổ, tội nghiệp , thậm chí là  hố chôn thời gian v.v Mặc bố mẹ vợ, hai đứa con gàn quải thế nào cũng không lại…kết quả cuối cùng là hố chôn…bản thân… hu hư…bố ơi…

Hai chàng rể tương lai người Mỹ chính hiệu, không sõi tiếng Việt,  đưa mắt nhìn vợ, nhìn nhau rồi nhìn khắp lượt mọi người, thì thầm: Cố…ố  quá là quá…á  cố…ố…bố bố… ố ố…

Hà Nội Việt Nam cuối 2005

Cali cuối tháng 4 -2023.

TKTT (viết lại )

—————–

*Tục ngữ dân gian:

 L. bà Nữ Oa bằng ba mẫu ruộng

C. ông Đùng bắc cầu qua sông

** 50 đô la, cứ lấy đi.

121 BÌNH LUẬN

  1. Khà khà khà, lại tham sống, lại sợ chết, không tham sống sợ chét mà 1,2 triệu thèng NGỤY SAI GÒN cởi áo tuọt quần bỏ chạy hả?

    Bỏ chạy xong rùi sau đó bảo rằng NGỤY chúng tau NHÂN BẢN hơn vì để cho lính cởi áo tuọt quần bỏ chạy ,kakkakkakakk.

    Thử xem bọn báo chi MẼO và phuong TÂY chung nó tuòng thuạt thé nào vè việc NGỤY SAI GON quăng súng liệng đạn tháo chạy chí chết tại Ban Mê Thuọt .

    nytimes.com/1975/03/29/archives/arms-left-by-us-loss-by-saigon-force-called-catastrophic-1billion.html

    SAIGON, South Vietnam, March 28—The South Vietnamese have lost more than $1‐billion in American military weapons and other equipment over the last two weeks, according to qualified Vietnamese sources.

    Exactly how much equipment, the United States left in South Vietnam and its worth remain unclear. The United States has spent more than $150‐billion, in Vietnam .

    Có đôi quân nào HÈN NHÁT và THAM SỐNG SỢ CHẾT như 1,2 triêu tên NGỤY SAI GON hay không hả kakkakakkakak.

    Anh Phét thách đố tên bất kỳ tên TÀN DƯ COCK NGỤY nào dám rống mồm lên cải là “TẠI TUI TAU HẾT………..đạn cho nên tụi tau chạy làng “, kkkkakakakka

  2. Dương Thu Hương, Trần Khải Thanh thủy khác chiến tuyến nhưng đáng nể hơn rất nhiều người trở cờ đón gió ở Miền Nam sau nầy.Thí dụ như Nguyễn Hữu Liêm, Hoàng Duy Hùng ở Mỹ v.v Đàn bà thì đi hửi địc, đàn ông thì đi sấy lông dái hết đi ! Đi giặt quần què hết đi nha ! Ha ha !

    • Ở trong chăn mới biết được chăn có rận , những nhân vật đã từng ở trong hàng ngũ bên kia, như bà Dương Thu Hương, nhà báo Bùi Tín , v..v…đã viết nhiều nhận định chính xác, chia xẻ những kinh nghiệm hữu ích giúp chúng ta trong công cuộc chống Cộng cứu nước .

  3. “ sewer System “ mà cháu viết “ plumbing “ ! Đấy “ học gì mày “ nó “ thải ra chất bã “ như thế đó ! Đâu cháu “ thải ra 5 languages của cháu đi ! Để ông bành tổ có dịp “ vãi rắm “ !

  4. Cái người Hà nội , họ yêu “ cái phát âm “ sai của họ là “ làm xong dzồi “ mặc dù họ viết vẫn đúng là “ làm xong rồi “ và họ “tự khôi hài hóa “ khi viết là “ làm xong dzồi “ ! Còn cháu , con chó hoang lại , vì cha là cu ly , mẹ làm đĩ , có bao giờ hiểu được chuyện đó ! Thành ra người không phải dân Hà nội lại “ phát âm đúng “ , nhưng điều đó cho thấy họ ở miền Bắc , nhưng không phải dân Hà nội , giản dị chỉ có thế !

  5. Ông bành tổ đã nói ngay từ đầu , trước 1975 , ở Sài Gòn ông bành tổ chưa bao giờ missing một phim nào của Charles Bronson ! By the way , ông bành tổ được ở nhà dẫn đi xem cine tiếng Pháp từ lúc 2 hay 3 tuổi vào Sài Gòn , cho nên hấp thụ văn hóa Tây phương một cách gián tiếp rất sớm ! Cho nên cách lý luận gài chị vén váy hàm lông Trần Tường “ vào chân tường “ mà vẫn lịch sự của “ dân Hà nội “ 15 đại lộ Hàm Long !

    • Dmcs
      Dm mày dog ba bia ba xạo
      Học cacx gì mày
      Không phân biệt được S và X, trâu và châu, Tubikcube Kaka
      Chết cha mày đi dog ba bia
      Đít chết me mày
      Dám gặp bố không?

  6. Cháu thấy đó ! Thứ như cháu là phải “ địt “ vào mồm ngay từ giờ phút đầu ! Chứ thứ vén váy , hàm lông , chưa ngoa , đanh đá Trần Tường thì “ phải từ từ “ Trần Tường mới thấy “ bị chọc quê “ !

  7. Mà chị yếm thắm , vén váy , hàm lông Trần Tường vì kiểu nói “ chua ngoa đanh đá của mình biết là bị ông bành tổ Ba bia “ chọc quê “ mà không làm gì được , “ bèn “ chơi trò “ yếm thắm chính hiệu “ là “ giả vờ góp ý để pointing finger là Ba bia cho Ba bia xả rác “ , thế là “ máu anh hùng rơm của cháu “ nhào dzô ! Thế là ông bành tồ cho cháu bú cặc ngay ( bằng chính ngôn ngữ của cháu ) !

    • Dmcs
      Dm mày dog ba bia ba xạo
      Mẹ dog ba bia mút cacx bố nè, dog ba bia mút cacx bố dog ba bia, Kaka Kaka
      Đập chết cha mày dog ba bia
      Đít chết me mày thằng ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản

  8. Cũng vì cái mùi “ thuốc nào rẻ tiền “ đó nó mới “ xì ra cái gốc gác bố làm cu ly , mẹ làm đĩ “ của cháu ! Và cũng vì cái “ gốc gác đó của cháu “ nó mới lòi ra cái chuyện “ chị “ yếm thắm, vén váy hàm lông Trần Tường “ vờ vịt “ góp ý mà pointing finger cho Ba bia là xả rác “ , thế là bọn “ ba que xỏ lá , bắt gà , bắt vịt , mưu hèn , chước bẩn “ nó mới mang ông bành tổ đến cho con có hoang lại cái như cháu ! Và vì vậy ông bành tồ đã cho cháu “ bú cặc ông bành tồ ngay từ ngày đầu “ cháu xuất hiện mượn tên ông bành tổ !

    • V
      Dmcs
      Dm mày dog ba bia
      Mày đít mẹ dog ba bia chưa được nên sủa nhiều quá, phải chờ, today mẹ dog ba bia nhiều khách quá, sướng e lòn
      Kaka Kaka

  9. Cháu thấy “ cái hệ quả của cái accent «  nó là cái chuyện rằng thì là cháu không phân biệt được “ dạy học “ và “ thức dậy “ thành ra nó mới “ xì ra “ cái mùi “ thuốc nào rẻ tiền mấy đời “ của cháu đó !

    • Dmcs
      Dm mày dog ba bia
      Accent con cacx, không phân biệt được S và X, trâu và châu, Tubikcube Kaka
      Đít chết me mày dog ba bia ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản
      Đập chết cha mày dog ba bia

  10. Thấy không ông bành tổ đã dạy cháu là : “ uống thuốc an thần đi , rồi sẽ có tương lai sáng lạng , sẽ được “ chui vào containers chui ra đi trồng cỏ “ cho nên bây giờ cháu không còn chửi ai là ngủ nữa , để họ khỏi “ ỉa lên đầu cha mẹ cháu “ “!

  11. Chó hoang lại cái , câm mồm ! Cháu đang đói vêu mõm , đang “ xin chức dư lợn viên của cộng sản “ mà không được ! Tại vì tay “ thiếu tá Hồ Quang “ trước đây thó thú nhận là :” bọn việt cộng thu nhận những đứa thích chửi , và nó tưởng là ông bành tổ cũng là dư lợn viên cao cấp hơn nó vì ông bành tổ biết Anh , Pháp , Đức . Bây giờ ông bành tổ thấy trong một còm cháu khoe “ thành tích “ là :” thấy chưa cho đến giờ này mà chưa thấy “ phét “ còm “ ! Cháu đang đói “ cực kỳ vêu mõm ở cái xứ Turkey ( lạm phát 55 đến 57 % ) ! Khổ cho cái kiếp chó hoang lại cái !

    • Dmcs
      Dm mày dog ba bia ba xạo
      Tao đang đít mẹ dog ba bia sướng mà mày cứ sủa vậy?Dog ba bia Muốn đít mẹ may ? Xếp hàng vô, mẹ dog ba bia là bitch nên đít ai cũng vậy, Kaka Kaka
      Đập chết cha mày dog ba bia ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản
      Dám gặp bố không 1 phát súng hay 1 phát dao?

  12. Khi mà ông bành tổ của cháu viết là :” hãnh diện ngấm ngầm về accent Hà nội “ ! Không phải ở bất cứ chỗ nào ở Hà Nội , mà 15 đại lộ Hàm Long . Và khi người ta nói :” mả táng hàm rồng “ , thì chính là Hàm Long . Cái đại lộ mà bộ trưởng kinh tế Vũ quốc Thúc của tổng thống Ngô đình Diệm , và phụ tá bộ trưởng quốc phòng tương Nguyễn đình Thuần cũng dưới thời tổng thống Ngô đình Diệm còn ở trong ngõ .

    • Dmcs
      Dm mày dog ba bia
      Accent con cacx, không phân biệt được S và X, trâu và châu, Tubikcube Kaka
      Ngu hơn dog, học con cacx gì mày.
      Đập chết cha mày dog ba bia

  13. 1. Khi mà con chó hoang lại cái này nó không phân biệt được trong tiếng việt giữa “ thức dậy “ và “ dạy học “ không chỉ vì mùi “ thuốc nào rẻ tiền “ xông lên “ nồng nặc “ , mà nó còn cho thấy sự trau dồi kiến thức của nó bằng “ phường chèo thoibao.de “ và chốn “ ba vạ “ của wikimedia tiếng việt .
    2.Khi nó viết “ redchina “ không chỉ là chuyện đánh vần sai ; mà là không hiểu không chỉ văn phạm tiếng Anh ; mà vì suốt đời nó nó không có cơ hội để học kỹ lưỡng văn phạm tiếng Pháp , để mà “ nhìn lại “ cái “ văn phạm tiếng việt là dựa vào văn phạm tiếng Pháp . Trong khi con chó hoang lại cái này dám gọi ông bành tổ Ba bia của nó là “ học gì mày “ ! Trong khi ông bành tổ đã nắm văn phạm của Pháp như trên bàn tay từ 1975 khi sang Mỹ . Mặc dù là nghe và nói tiếng Pháp không được .

  14. 1. Khi người ta nói dân Đức là: thông minh và trọng kỷ luật . Con chó hoang này nó là : đa vàng , mũi tẹt . Cha mẹ nó sang đông Đức để làm “ cu ly và làm đĩ “ ở nước nghèo nàn đông Đức . Khi nước Đức thống nhất , bị đuổi khỏi nước Đức , cho nên , con chó hoang , lại cái này “ hồi tưởng, nhớ lại “ khoảng thời gian đó để mà viết là “ nói tiếng Đức đã sõi “ tức là nó by by tiếng Đức sau vài năm ở trung học ở Đức !
    2. Người ta nói “ schwere Sprache “ là nói về sự so sánh giữa người “ đã học văn phạm tiếng Anh hoặc tiếng Pháp , bây giờ họ học tiếng Đức “ . Chứ còn đối với con chó hoang lại cái này : tiếng Anh thì nó viết là “ redchina “ ; tiếng Pháp thì nó mù tịt . Tiếng Việt thì nó không phân biệt được “ thức dậy “ và “ dạy học “ . Tiếng Đức thì nó toàn viết tục tỉu ! Mà nó khoe là nó biết 5 thứ tiếng ! Trong khi nó đang “ vêu mõm làm kiếp chó hoang lại cái “ ở mãi Turkey !

    • Dmcs
      Dm mày dog ba bia ba xạo
      Bố đút cacx vào miệng mẹ dog ba bia ba xạo
      Xạo nữa đi con rồi coi mẹ dog ba bia mút cacx bố
      Kaka Kaka

  15. Như kiểu con chó hoang lại cái này , ở ngoài nước thì cứ nói :” gặp ông “ hay là “ dám không ?” Hay là “ đánh chết cha , chết mẹ bây giờ “ ! Về nước thì câm mõm ngay ! Gặp mấy tay công an phường xóm nó cứ treo “ tòng teng “ như Rambo, mà bį treo như Rambo tức là chân không chạm đất , nhưng mà cứ treo bọn này cho chân “ vừa vặn chạm đất “ , tức là “ hỏi kiễng lên thì chạm đất “ trong lúc “ đợi làm thủ tục “ ! Đấy hình ảnh rõ rệt “ tay yên hùng “ , mình mẩy “ xâm hình Long phụng “ tùm lum đang “ khóc sướt mướt “ ở đồn công an !

    • Dmcs
      Dm mày dog ba bia
      Về Việt Nam bố cũng vậy đó, mày không tin thì gặp Bố, dám không?
      Đập chết cha mày
      Đít chết me mày
      Kaka Kaka

  16. Trong cái xã hội cộng sản , nó “ xử dụng con người cạn ráo “ hết , cho nên “ nói năng lảm nhảm “ nó lỏi ra ngay ! “ nửa nạc nửa mỡ “ như “ pháp luân công “ ( lúc thì claim là thể thao , lúc thì dính đến chính trị một ít ) ; cộng sản Trung cộng “ nó địt “ luôn , nó bắt tù , rồi giết , xong đem bán tim , phổi .. ) giống như Jehovah Witnesses , ở Hamburg, Đức vừa bị giết 6 hay 9 đứa members !

  17. Này cháu “ heo bị thiến “ này : cháu vào YouTube cháu coi Lukas Long , nó nói bố mẹ nó chẳng có phải Đảng viên gì cả , chỉ là công nhân mà em nó lấy 2 cái bằng cử nhân ! Ở trong chế độ cộng sản nó cũng “ tay làm , hàm nhai “ như các xã hội khác ! Còn kiểu “ mần thơ lảm nhảm “ như cháu nó cũng như tụi “ pháp luân công “ , nói năng lảm nhảm , trong xã hội tự do còn chút “ đồ “ để “ đút vào mồm “ ; trong xã hội cộng sản “ mở hé “ như Trung cộng , nó bắt tù , rồi nó giết “ để lấy lục phủ ,ngũ tạng đem đi bán “ ! Vì nó cho là “ boring cho xã hội , “ vô dụng “ !

  18. bành tổ xuống lổ bụi môn
    cà thụt cà ló chịc nồn con heo
    ngã ba chú ía meo meo
    trên răng dưới cháo xóm lèo bum bum

  19. bu mỹ là cái gì ta
    hà hà bu mỹ mỹ tho hầy hà
    nửa đêm thủ cầu cá tra
    ak thủ cẳng chú ba dách lầu

  20. chú ba thủ cẳng ak
    canh a37 bay qua đu càng
    đu càng chú ba khoái sàng
    sàng qua đánh giắm buông càng teo con

  21. Nếu cần thì “ chú heo bị thiến “ , sau khi “ dzô dzô “ chú cứ “ cầm dao lụi đại “ mấy thằng bạn rồi “ dấu nhẹm “ để mười mấy năm sau người ta mới tìm ra thủ phạm ! Trong khi “ chú heo bị thiến “ này vẫn tiếp tục “ mần thơ “ !

  22. Thôi “ chú heo bị thiến “ cứ lo vụ welfare “ một ngày như mọi ngày …” đi ! Cứ “ tưng tửng từng tưng “ rồi “ dzô dzô “ cứ thế mà “ mần thơ “ !

  23. chú ba bể bu mỹ dzồi
    mỹ tho lại cái cái ruồi teo mum
    cầu cá chú thủ lum thum
    máy bay lên thẳng bum bum đu càng

  24. ak thủ cầu cá tra
    máy bay lên thẳng chú ba đu càng
    ngã ba chú ía chào hàng
    là a37 tàn tàn đó hen

  25. Các bộ phận bao gồm Moteurs … nó đều có specifications đầy đủ , Vinfast “ lắp ráp “ lại together thấy nó chạy được, thế là “ làm cái khung ngoài “ mang nhãn hiệu Vinfast , thành ra “ lắp ráp “ mà tưởng là “ phát minh “ ( invention ) ! Còn Elon Musk nó mở cả Spacex ( phóng phi thuyền lên không gian ) ! Rồi tới khi nghe nói Tesla không đủ strong khi đụng các xe khác trên xa lộ , Tesla liền “ biểu diễn “ dùng sledge hammer mà “ nện vào “ kiểu xe truck ( kiểu như là science fiction truck ) ! Vì nó là phát minh thật , mình là lắp ráp ; nó có nhiều tiền thực , mình thì không!

  26. Còn cả một bọn “ vêu mõm” rồi chửi tục , “ chửi tục “ rồi lại vêu mõm , tối ngày “ trâu dồi kiển thức bằng cách vào wikipedia tiếng việt mí lị thơibao.de để xem “ phường chèo “ !

    • Dmcs
      Dm mày thằng ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản sao chưa chết
      Đập chết cha mày
      Mẹ dog ba bia ăn shit tao nhiều nên sanh dog ba bia ngu
      Đít chết me mày

  27. Hôm nay lại có thêm tin là số lượng xe của Tesla bį thu hồi lại nhiểu nhất trong các loại xe . Cứ thử tưởng tượng Tesla nó “ đã phải bán được số lượng là bao nhiêu xe để có lượng cao như thế “ ! Thế là cái sự “ hốt hết khách hảng “ là thực ! Nhưng mà tại sao vậy ? Có phải là marketing của nó good không thôi đâu ! Nó là “ good planning “ ! Trong khi Vinfast có học , có được dạy trên đại học về “ planning & marketing “ nhưng vì mang đầu óc của “ dân nhược tiểu “ cho nên nghĩ là cả 2 món này đều là “ xa xỉ phẩm “ không cần đến ! Mà không cần đến là chỉ ở trong một nước nhược tiểu như ở VN . Marketing thì có khi không cần đến nhưng planning thì bắt buộc phải có ! Mà cái điều quan trọng hơn cả chuyện đó là “ với vốn cò con “ mà dám leo ngọn núi Everest !

  28. Ông bành tổ lại vừa vào Google xem về chuyện giá cả thực phẩm , nhà thuê của các sinh viên của cộng sản Việt Nam được học bổng đi du học ở Âu châu trong tình trạng vật giá leo thang vì cuộc chiến tranh ở Ukraina với Nga sô ! Nhưng mà ít ra còn có tiền , không như con chó hoang , lại cái này ! Nhưng mà cũng chật vật lắm !

  29. Thấy cháu hay dọa người ta là “ dám gặp bố không ?! “‘. Cái phong thái đó của cháu như thế thì giống “ thằng công an phường phải gió “ hơn là giống kiểu “ gọi dạ , bảo vâng “ của bố cháu ! Check kỹ lại đi ! Chóng ngoan !

    • Dmcs
      Dm mày dog ba bia ba xạo
      Đập chết cha mày thằng ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản
      Dám gặp bố không
      1 phát là con đi

  30. Hay là cháu không phải con của bố cháu ! Có thể cháu là con của tên công an phường phải gió “ năm xưa ! Dám lắm à nghen !

    • Dmcs
      Dm mày dog ba bia
      Mày đang check me mày, Kaka Kaka, mẹ dog ba bia mút cacx cho dog ba bia. Nhục quá
      Đập chết cha mày

    • ba bia, sáng mai sẽ thấy trước nhà mày ba đống cứt chó của con pitbull hàng xóm , cho bữa sáng, trưa và tối, tha hồ ăn nhá.

  31. Trên Google , văn phạm của Đức viết bằng tiếng Pháp trên chục quyển ! Mà văn phạm của Đức viết bằng tiếng anh cũng trên chục quyển ! Mỗi quyển trên 100 trang là thường ! Trong khi văn phạm của Pháp viết bằng tiếng Đức chỉ có 1 quyền, mà chỉ có độ 15 trang ! Thế thì con chó hoang lại cái này nó muốn học thêm tiếng Đức thì nó học cách nào ?!

    • ê này ba bia , tối nay trước khi đi ngủ mày hãy nhớ liếm sạch đít con pitbull trước khi mang nó lên giường nhá .

    • Mặt thằng ba bia và bố mẹ nó đều có hình đăng trong Encyclopedia vì cả ba đều giống y chang âm hộ chó pitbull.

  32. Làm sao mà đủ sức viết 1 quyển văn phạm của tiếng Đứ sang tiếng Việt ?! Ngủ mà sang họng ! Hỗn ! Câm ngay !

  33. Từ 1 chữ tiếng Đức mà hiểu sang tiếng Pháp thì khác hơn sang tiếng Anh ! Nhìn quyển tự điển Đức việt không thôi , nó đã thiếu chữ lung tung ! Đã vậy , có những chữ không tìm ra chữ tương ứng , trong trường hợp đó quyền tự điển này lấy nguyên con câu tiếng Đức dịch ra tiếng Anh ! ( quên luôn cả tiếng việt ! ) .
    Mà là chó hoang , lại cái như cháu , tiếng Pháp thì mù tịt , tiếng Anh thì viết là “ redchina “ ! Thành ra “ vêu mõm “ vẫn hoàn “ mõm vêu “ !

    • ê ba bia, sáng mai trước cửa nhà mày có ly cốc to đùng đựng đống cứt té re của con pitbull terrier gần nhà mày đặng cho mày giải khát.

  34. Ông bành tổ lại phải “ trả tiền cho con chó hoang , lại cái “ để nó “ đử tiếng Đức “ cho ông bành tổ ?!

  35. Đã vậy mà con chó hoang lại hỏi ông bành tổ trả tiền trong “ bitcoins “ để nó sửa cho tiếng Đức ! Bố nó thì làm cu ly , mẹ thì làm đĩ , thế mà “ sang thế “ !

  36. Cả hàng triệu đứa con của dân HỌ ở đất Mỹ , nó “ sau khi nó nói tiếng Anh đã sõi “ , nó vẫn tiếp tục học hết trung học , lên đại học ; còn con chó hoang , lại cái này sau khi “ đã sõi tiếng Đức , là nó “ by by tiếng Đức “ ! Bây giờ “ con chó hoang , lại cái “ nó dám nói :” học gì mày “ ! Thứ nó “ bú cặc ông bành tổ chưa đáng “ !

  37. In San Jose mới ngày hôm qua cảnh sát mới bố ráp 7 underground Casinos, toàn là người tên Việt Nam , mà có kẻ mặt mũi y như Mỹ trắng mà tên hoàn toàn Việt Nam !

  38. chú ba thủ chắc cầu dồ
    cời ơi chờ mãi thủ mồ hay sao
    phía dưới dồ quậy lao nhao
    cời ơi khúi khúi làm sao đu càng

  39. bu mỹ hủ hỉ chú ba
    hỏi qua chú ía mỹ tho ấy à
    hẩy yà hủ tíu hoa cà
    lum thum ba thủ ak cầu dồ

  40. ak thủ cầu cá tra
    máy bay lên thẳng chú ba đu càng
    đu tòn ten ía chào hàng
    là a37 tàn tàn đó hen

  41. Dân VN ở Đức đa số , nếu không muốn nói là toàn thể , đều từ Việt nam cộng sản đi sang . Thành ra việc tổng thống Đức mà đến thăm chùa VN ở Đức là do dân việt cộng ở Đức nó hay ? Không phải đâu ! Nó là do sự tự do , phóng khoáng, dân chủ của dân nó , chính phủ nó ! Chứ không phải là “ hiện đại “ như từ ngữ con chó hoang , lại cái đang “ vêu mõm” ở Turkey dùng ! Hay “ con heo bị thiến “ đang “ đệm nhạc “ đâu !

  42. Cứ nhìn cái ảnh của bà Merkel đang đứng mà hỏi tổng thống Trump đang ngồi thì thấy thực sự sự kiêu hãnh tiềm ẩn của dân Đức về dân trí và đất nước của họ như thế nào !

  43. Cho nên như ông bành tổ đã viết nhiều lần “ sự khác biệt về thực tế và thực thể là do dân trí “ ; dân trí của dân Đức ở Đức nó quá cao thành ra thực tế và thực thể của nó hết sức gần nhau !

  44. Mà “ xa lắc , xa lơ “ như VN và Mỹ ! Không phải chỉ nước VN với nước Đức ; mà người Việt nam ở Đức với người Đức ở Đức , mặc dù là tổng thống Đức đến viếng chùa VN ở Đức , trong khi tổng thống Mỹ nó không đến viếng chùa VN ở Mỹ ! Cái kiểu “ mần thơ “ của ngài “ heo bị thiến “ nó làm cho “ hóa ra “ thế !

  45. 10,245 người nhập quốc tịch Taiwan ; 9292 nhập quốc tịch Đức ; 1,418 nhập quốc tịch Hàn quốc ; 91 nhập quốc tịch Mỹ . Thành ra ở 2 thứ tiếng phổ thông là Anh Pháp , Pháp thì không có , Anh thì thì toàn “ đi chui vào container, ra trồng cỏ “ ! Sau Taiwan chỉ có Đức nó nhận nhiều nhất vì nó coi là VN cũng “ bình đẳng “ như nó ! ( nhưng mà ai cũng biết là con xa lắc , xa lộ !) . Mới đây 1 tay Việt Nam lấy tiến sĩ computer science từ Taiwan bị FBI truy lùng vì vài triệu US dollars vụ Bitcoins !

    • Dmcs
      Dm mày dog ba bia ba xạo biết cacx gì mà nói.
      Học cacx gì mày
      Today mẹ dog ba bia cho d
      Dog ba bia chơi free, Kaka Kaka, làm bitch, bữa không có khách thì cho thằng con chơi free
      Dm mày thằng ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản

  46. Tự dưng ngài ngài nổi hứng lên ngài muốn làm thì sỡi sau vài lon bia ! Nào có ai bắt ngài làm “ thi sỡi “ đâu !

  47. “ thi sỡi “ mà kêu bằng “ Heo bị thiến “ ! Cứ “ welfare ngài uấn “ xưa nay ! Bi giờ ngải cũng “ mần thơ “ hết “ ngọng nghịu “ lại đến “ thúi dịc” , hết “ xập xám “ lại đến “ cá tra “ ; thì xưa nay ngài sống toàn vùng “ chợ cầu muối “ , “ cầu ông lãnh “ “ , “ khu dân sinh “ cho nên “ thơ văn của ngài “ nó phản ảnh cái “ kêu bằng “ cả đời ( có thể là hai hay ba đời cũng có thể ) là “ tưng tửng từng tưng “ mà việt cộng nó gọi là “ sống qua ngày , đợi qua đời “ !

  48. Báo chí ở VN loan tin hơn 24 ngàn người vất bỏ quốc tịch VN:

    22/03/2021 – Báo cáo của Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng gửi tới Quốc hội cho biết, từ 7.2016 – 12.2020, có 24.370 trường hợp xin thôi quốc tịch Việt Nam để nhập quốc tịch khác. Trong khi đó, có hơn 1.500 trường hợp xin nhập hoặc trở lại quốc tịch Việt Nam.

    Báo của Chủ tịch nước cho hay, trong nhiệm kỳ 2016 – 2021, Chủ tịch nước đã quyết định cho 24.370 công dân được thôi quốc tịch Việt Nam, để nhập quốc tịch nước ngoài.

    Theo thống kê, người Việt Nam xin thôi quốc tịch để nhập quốc tịch tại 28 quốc gia, vùng lãnh thổ khác nhau.

    Đồng thời, Chủ tịch nước cũng quyết định cho 1.598 người được nhập, trở lại quốc tịch Việt Nam.

    Trong số hơn 24.370 người thôi quốc tịch Việt Nam thì có tới 10.245 người thôi để nhập quốc tịch Đài Loan (chiếm 42%).
    Tiếp đó, có 9.292 người xin thôi quốc tịch Việt Nam nhập quốc tịch Đức.
    Ngoài ra, có 1.418 công dân Việt Nam xin thôi quốc tịch Việt Nam để nhập quốc tịch Hàn Quốc.
    Một số quốc gia, vùng lãnh thổ nhiều người Việt Nam xin thôi quốc tịch để nhập quốc tịch mới là: Singapore (884 người), Nhật Bản (734 người), Hồng Kông (471 người), Nauy (450 người), Hà Lan (256 người), Áo (130 người), Lào (125 người), Mỹ (91 ngườ),…

    Trong tổng số 1.598 người từ 19 quốc gia, vùng lãnh thổ xin nhập hoặc trở lại quốc tịch Việt Nam, thì đông nhất là từ Lào, với 1.443 trường hợp (chiếm 90%).
    Ngoài ra, các trường hợp từ Đài Loan có 63 trường hợp; những người không còn quốc tịch là 60 trường hợp; Ấn Độ là 8 trường hợp và Đức là 6 trường hợp.

  49. bành tổ là phành lổ trôn
    a37 hửi môn con mèo
    chú ba xạo lốn tí tèo
    trên răng dưới cháo xóm chèo ấy a

  50. Cháu chó hoang lại cái ! “ dân làm báo “ họ hưởng thấy “ mùi thuốc nào rẻ tiền “ của cháu , họ lại “ nhớ thuở ăn bo bo “ , thế là họ liền kêu bằng “redirect “ cháu sang cái “ dạng cái nồi ngồi trên cái cốc “ năm xưa !

  51. Cho nên , qua những lời mô tả , ông bành tổ hiểu là “ cái mõm vêu “ của cháu là “ từ 3 hay 4 đời “ nó thuộc “ diện “ kêu bằng “ diện di truyền “ ! Lạ lắm ! Nó giống như “ u uất mùi hung khí “ , “ nồng nặc mùi sát khí “ , thêm mùi “ thuốc nào rẻ tiền “ cho nên “ dân làm báo “ nó thích hợp với “ welfare ta oánh “ rồi ta làm thơ “ thúi địc “ thế là cứ tưng tửng từng tưng !

    • Dog ba bia nhớ những ngày chăn trâu , cắt cỏ , cày bừa cho hợp tác xã, từ 6 giờ sáng đến 6 giờ tối, cứ lấy đít trâu làm đích, nhằm thẳng mông trâu mà tiến, 12 tiếng đồng hồ quần quật chỉ được bình 8 công điểm, tính ra khoảng 3 lạng thóc, nấu cháo cũng không đủ..rồi vượt Trường Sơn vào Nam “đánh Mỹ “ mỗi ngày đi vài chục cây số, chân mỏi, mắt hoa, đói lả mà chỉ được phát một nắm cơm ăn với muối, kèm chút rau rừng cải thiện.. Còn ở nước Tư Bản “bóc lột” này, mỗi tiếng của hắn ít nhất cũng vài chục đô la, quy đổi ra tiền Việt bằng cả tháng cha mẹ hắn bới đất, lật cỏ ở quê nhà
      Dmcs
      Dm mày dog ba bia ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản
      Đập chết cha mày
      Dám gặp bố không

  52. Cho nên “ cứ chửi tục “ thì “ đã vêu mõm “ lại càng “ mõm vêu “ ! Càng “ mõm vêu “ lại càng “ chửi tục “ . Đó là “ cái vòng luẩn quẩn “ !

  53. Cháu thấy đó ở San Francisco này , chị Paula Heggen , ngày xưa hay quảng cáo lái xe đạp lên núi cho KCBS 5 ; bây giờ thấy champion lái xe đạp bị “ cán chết “ ở San Francisco, chị Heggen “ rét “ chị không còn quảng cáo chuyện “ lái xe đạp “ nữa ! “ lại cái “ và “ gà mái “ mà “ muốn nổi “ nó khổ vậy đó !

  54. Mời lên Google, rồi copy > paste câu
    ” Gửi các cháu An ninh, Công an, Côn đồ, Dư luận viên… yêu mến !”
    thì sẽ thấy hình ảnh của các nhân vật Cộng sản dưới đây hiện đang sống ở nước Mỹ tự do :

    Cô Nhíp, người đã một thời lừng lẫy trên màn bạc của nền điện ảnh Cộng sản. Và ảnh cô ta nay định cư ở Hoa Kỳ, quốc gia mà cô ta hăng hái tham gia đánh cho “Mỹ cút”.

    Chị Beo Hồ Thu Hồng, cựu tổng biên tập báo TT thành phố HCM, kiêm nhân tình thượng tướng Nguyễn Văn Hưởng- ủy viên Trung Ương đảng Cộng sản Việt nam, trùm mật vụ của nước Cộng sản VN. Nay chị ta cũng đã làm chủ một quán ăn bên Mỹ.

    Cô Thanh Phượng, ái nữ của “đồng chí” Nguyễn Tấn Dũng- ủy viên bộ Chính Trị, Thủ tướng nước Cộng sản VN. Cô Thanh Phượng may mắn lấy được một tay Việt kiều Mỹ là con trai của một ông nguyên Thứ trưởng trong chính phủ Việt Nam Cộng Hòa. Cô Phượng sau khi lấy chồng là công dân Mỹ gốc Việt, cô đã vinh hạnh được nhập tịch Hoa Kỳ, quốc gia mà bố đẻ Nguyễn tấn Dũng của cô ta vẫn leo lẻo chửi.

  55. Ráng uống thuốc “ an thần “ đi , chóng ngoan , xong rồi “ chui vào containers “ , để “ chui ra đi trồng cỏ “ ở bên Anh , tương lai của cháu sẽ rạng rỡ , King Charles sắp lên ngôi rồi ! Khỏi kiếp “ vêu mõm chó hoang , lại cái “ mãi tận Turkey ! Cười lên đi ! Chứ mà mặt cháu kiểu “ đằng đằng sát khí “ hay “ u ám hung khí “ như thế lại “ vêu mõm “ rất là “ mất thẩm mỹ “ ! Nghe chưa !

  56. Chứ còn như chú Tưởng năng Tiến của cháu , “ nửa cười , nửa không “ cũng như cháu “ nửa đực , nửa cái “ nó gây “ khó chịu cho “ cái đầu chim “ !

  57. Nhà văn nổi tiếng ở miền Bắc Tô Hoài, đã từng được Cộng sản trao tặng Giải thưởng Hồ Chí Minh về Văn học – Nghệ thuật , nghĩ gì về miền Nam?

    “…tớ có dịp nhập bọn đi thực tế miền Nam, đi sâu vào từng gia đình, họ hàng bà con, bạn bè cũ, mới. Tớ đi ra tận đất mũi Cà Mâu, ăn dầm nằm dề cả tháng ở đồng bằng sông Cửu Long… Và đi đâu tớ đều thấy cái THỰC TẾ RÀNH RÀNH là miền Nam sướng gấp trăm lần miền Bắc, dù tiếng súng chỉ mới im lặng sau miền Bắc có hơn 2 năm trời (chỉ tính từ khi Mỹ ngừng ném bom miền Bắc). Hàng hóa, thực phẩm từ nông thôn đến thành thị, đâu đâu cũng thấy thừa mứa, rẻ rề. Trong khi ở miền Bắc, miếng đậu phụ, lạng thịt cũng phải có phiếu thì ở miền Nam, bác ngư dân, Hai Tường, ở Cà Mâu có thể ngồi tại nhà quờ tay xuống nước vớt lên cả một cần xé cá, tôm đang còn giãy đành đạch, chiêu đãi đoàn nhạc sỹ cánh tớ nhậu suốt một ngày! Buồn cười Huy Du, có tiếng là thật thà còn hỏi nhỏ bác chủ nhà: “Ba bữa nhậu ngày, một bữa cháo rắn hổ mang đêm, thế này, có làm bác tốn kém lắm không”? Bác ta cười ha hả trả lời “Tôm cá dưới sông, rắn nằm trong bụi, có mất tiền mua đâu mà tốn với kém!” Nói rồi, bác cầm bao “555”, rút một điếu, xé giấy, vứt đầu lọc, nhồi thuốc vào… nõ điếu thuốc lào, rít một hơi dài, rồi nói thêm trong khói thuốc: “các chú thế là chưa biết gì về miệt Cà Mâu này rồi! Chim trên trời, cá tôm dưới nước, thiên nhiên này nuôi sống chúng tôi bao đời nay! Chẳng lo phải thiếu miếng ăn đâu mấy chú ạ! Bây giờ hòa bình rồi, tha hồ mà đi khơi, đi lộng, chẳng lo tên bay đạn lạc ,lo tàu Hải Quân xục sạo tìm Việt Cộng, cản trở làm ăn, thế là sướng rồi! Nào! nhậu đi mấy chú! “Thế đấy ,một người ngư dân bình thường đã “tuyên truyền”về cái sướng vật chất (và có lẽ cả tinh thần?) hơn hẳn của miền Nam bị “kìm kẹp”, cho chúng tớ quá đơn giản nhưng cực kỳ .. thuyết phục!
    Trở về thành phố, lại lang thang đi khắp chợ Bến Thành, đường Lê Lợi, Lê Thánh Tôn, Huỳnh Thúc Kháng, Đồng Khởi, Nguyễn Huệ…anh nào anh nấy đều ù tai, hoa mắt về những hàng hóa, về những câu chào hỏi “1 đồng (tiền mới) một mét mua dzô!” Còn vào đến Chợ lớn thì …cứ như …lạc sang Tầu! Đặc biệt ngon và rẻ thì có lẽ không anh nào đã được hưởng cái thú ăn cơm Tầu như ở đây! Huy Du, 5 năm học bên Tầu cũng chưa bao giờ được hưởng những món sang trọng mà lại rẻ rề đến thế! “.

  58. Chó hoang , lại cái ,” bố làm cu ly , mẹ làm đĩ “ , thì phải “ biết thân , biết phận ! phải biết “ gọi dạ , bão thưa “ nghe không? ! Hỗn ! Câm cái “ mõm vêu “ lại , nghe chưa ?!

  59. Cảm nghĩ này của nhà văn Dương Thu Hương, cho đến nay, đa số người Việt hải ngoại đều đã biết . Cảm nghĩ của nhà văn Dương Thu Hương :

    “Khi đội quân chiến thắng vào Sài Gòn năm 1975, trong khi tất cả mọi người trong đội quân chúng tôi đều hớn hở cười thì tôi lại khóc. Vì tôi thấy tuổi xuân của tôi đã hy sinh một cách uổng phí. Tôi không choáng ngợp vì nhà cao cửa rộng của miền Nam, mà là vì tác phẩm của tất cả các nhà văn miền Nam đều được xuất bản trong một chế độ tự do; tất cả các tác giả mà tôi chưa bao giờ biết đều có tác phẩm bầy trong các hiệu sách, ngay trên vỉa hè; và đầy dẫy các phương tiện thông tin như TV, radio, cassette. Những phương tiện đó đối với người miền Bắc là những giấc mơ. Ở miền Bắc, tất cả mọi báo đài, sách vở đều do nhà nước quản lý. Dân chúng chỉ được nghe đài Hà Nội mà thôi; và chỉ có những cán bộ được tin tưởng lắm mới được nghe đài Sơn Mao, tức là đài phát thanh Trung Quốc. Còn toàn bộ dân chúng chỉ được nghe loa phóng thanh tập thể; có nghĩa là chỉ được nghe một tiếng nói. Vào miền Nam tôi mới hiểu rằng, chế độ ngoài Bắc là chế độ man rợ vì nó chọc mù mắt con người, bịt lỗ tai con người. Trong khi đó ở miền Nam người ta có thể nghe bất cứ thứ đài nào, Pháp, Anh, Mỹ… nếu người ta muốn. Đó mới là chế độ của nền văn minh. Và thật chua chát khi nền văn minh đã thua chế độ man rợ. Đó là sự hàm hồ và lầm lẫn của lịch sử. Đó là bài học đắt giá và nhầm lẫn lớn nhất mà dân tộc Việt Nam phạm phải. ”

    Triết gia miền Bắc Trần Đức Thảo khi đặt chân vào Sài gòn: “Mới đặt chân xuống cái thủ đô của miền Nam này, mọi sự đã làm tôi kinh ngạc. Qua bao nhiêu năm chiến tranh gian khổ mà sao Sài Gòn nó lại khang trang hiện đại như vậy? Tôi cứ ngỡ cả miền Nam đói khổ vì bị Mỹ-Ngụy bóc lột đến nỗi miền Bắc đã phải ‘cắn hạt gạo làm tư’ để cứu giúp miền Nam cơ mà.. Và mọi người ở đây nói năng cởi mở thoải mái như vậy? Ngay những cán bộ Đảng ở đây cũng có thái độ tự do quá. Họ đãi đằng, giễu cợt tôi, coi tôi cứ như anh mán, anh mường ở rừng mới được về thành phố. Phải nói thẳng ra là có một điều của Sài Gòn đã làm tôi bàng hoàng đến cùng cực.”

    Nhà văn miền Bắc Trần Mạnh Hảo, từ rừng Lộc Ninh vào Sài Gòn đã viết: ” Ngày 30/4/1975, từ rừng Lộc Ninh về Sài Gòn, chưa kịp hoàn hồn, tôi đã bị Sài Gòn đánh chiếm bằng văn hóa, bằng văn học, bằng sách vở, âm nhạc. Phạm Duy và Trịnh Công Sơn đã tái chiếm tâm hồn tôi; và hình như tôi, đã tự nguyện quy hàng thứ âm nhạc, thứ văn học, văn hóa mà chế độ mới (CS ) đang kết án, cho là văn hóa phản động, đồi trụy. Các loại sách dịch gần như vô tận của Sài Gòn còn sót lại sau đại họa đốt sách của chế độ mới (CS) đã xâm lược đầu óc tôi, giải phóng tôi thoát khỏi ngục tù của dốt nát, của u mê, của cuồng tín ngớ ngẩn một thời, “bắt” tôi vào trường tự nguyện “học tập cải tạo” đến giờ chưa chịu thả ra » .

    v.v…

  60. 3/3/23- Sắp sang Việt Nam trao cuốn nhật ký cho gia đình liệt sĩ ở Hà Tĩnh

    Theo dự định, ngày 5/3, cựu chiến binh Mỹ Peter Mathews sẽ đến nhà người thân của tử sĩ Cao Xuân Tuất ở huyện Kỳ Anh (Hà Tĩnh) trao cuốn nhật ký lưu lạc cách đây 56 năm.
    Chiều 1/3, ông Lê Ngọc Châu, Phó Chủ tịch UBND tỉnh Hà Tĩnh cho biết, đơn vị vừa có công văn gửi các ngành chức năng và địa phương liên quan về việc tiếp nhận cuốn nhật ký của liệt sĩ Cao Văn Tuất ở huyện Kỳ Anh (Hà Tĩnh).
    Cuốn nhật ký này được gười cựu chiến binh Mỹ lưu giữ suốt 56 năm qua.
    Ông Hà Huy Mỳ (63 tuổi, cháu ngoại của tử sĩ Cao Xuân Tuất) cho biết, gia đình rất vui và xúc động khi được tin này.
    Trước đó, cuối tháng Giêng, báo North Jersey đăng câu chuyện cựu chiến binh Mỹ Peter Mathews (77 tuổi, New Jersey, ) hiện đang lưu giữ cuốn nhật ký của một người được cho là bộ đội Việt Nam quê ở Hà Tĩnh và mong muốn tìm kiếm tác giả cuốn nhật ký để trao lại. Tin này ngay sau đó được truyền thông Việt Nam, các trang mạng xã hội chia sẻ với hy vọng kỷ vật về lại cố nhân.
    Cuốn nhật ký tìm được trong một chiếc ba lô dưới chân đồi 724, trong trận Đăk Tô, Tây Nguyên vào tháng 11/1967. Cuốn nhật ký ghi những tin, gồm: Cao Xuân Tuất, thôn Cao Thắng, xã Kỳ Xuân, huyện Kỳ Anh, Hà Tĩnh; hòm thư 21222 Gm (nơi đóng quân: Xóm 13, thôn Trường Lâm, xã Hoài Thanh, huyện Hoài Nhơn, Bình Định); cha Cao Xuân Kế, mẹ Lê Thị Vĩ, chị gái tên Diếu.
    Kết quả kiểm tra, trên địa bàn huyện Kỳ Anh có 6 liệt sĩ tên Tuất, trong đó có một liệt sĩ Cao Văn Tuất (sinh năm 1946).
    Các tin tức về họ tên bố, mẹ, chị, em gái, quê quán của tử sĩ này đều hoàn toàn trùng khớp với nội dung tin tức trong cuốn nhật ký mà người cựu chiến binh Mỹ lưu giữ.

  61. Săp tói thi lại thêm một cái tháng 4 nửa lại về. Thé là thâm thoát đả 48 cái tháng 4 tù ngày mà Nguy cong đuôi phóc chạy.

    48 năm , gần 1/2 thê kỷ thé mà NGUY COCK TÀN DƯ cứ loay hoay đòi LẬT CỘNG BẰNG MỒM khi mà quỹ thời gian của các cụ NGUY COCK TAN DƯ xem ra ngày càng cạn kiệt. Viet Cộng chúng anh thì cứ ngày càng phính ra. Bu MẼO xem không còn cách nào hơn là quay lại…………bưng bô cho VIET CONG chúng anh vì ngoài VIET CONG chúng anh ra thì đám NGUY TAN DƯ kể như là đả đi vào sọt rác của lich sử, chăng mong gì bọn này . Chao ôi vất đổi sao dời.

    Thoi thì đây là năm thứ 48 , anh Phét mòi các cụ NGUY COCK đọc lại máy vần thơ…….con cóc nhưng chứa đầy ắp sư kiên lich sữ.

    Thấm thoát thế đả 48 năm
    Lưu vong xứ lạ kiếp ăn mày
    Cứ tưởng đâu rằng chỉ vài năm
    Ngụy về đánh Cộng láy lai quyền

    Nào ngờ không dể như nói phét
    Xưa kia súng đận cao ngút trời
    Nào MẼO nào ÚC nào Thai Lan
    Nào Newzeland vói Đại Hàn

    Sáu nuóc huà theo đàn anh MẼO
    Phụ lực chung súc trừ Viet Cộng
    Cậy mình súng đạn nhất hành tinh
    Tác oai tac quái Ngụy kênh đời

    Xe Tank Đai bác vói Tàu bò
    Hạm đội số 7 Mẽo giúp sức
    Bao vây Viet Cộng quyét không nhường
    Trên troì day dạc vói chim sắt
    Nào B52 vói bom chùm

    Nào A37 vói F5
    Nguyen từ bom hơi đuọc tính vào
    Phen này NGỤY tưởng cá hóa rồng
    Có đàn anh MẼO, NGỤY huyen hoang
    Tiền của đô la, cứ an xài

    Tivi tủ lạnh, MẼO tuá vào
    Các sét A kAI, nhạc xập xình
    Thiên đuờng là đây hỏi anh em
    An choi trác táng NGỤY quên đời

    Tù Thiẹu cho tới tên lính quèn
    Vợ 1, vợ 2 rồi vợ 3
    Ngụy cứ an chơi như bao giò
    An choi chua thoả, Ngụy ăn cắp

    Tham ô tham nhũng mọi giai tầng
    Lính ma lính kiễng Ngụy ăn chia
    Thế roì việc gì tới phải tới
    Mệt mỏi cau mày MẼO đăm chiêu

    TA đánh Viet Cộng , đánh cho ai
    Tiền của dân ta, ai đang xài
    Của cải dân ta, ai đang hưởng
    Để nuoi cái đám NGỤY bất tài

    Ăn tham ,ăn cắp như thảo khấu
    Nghỉ rồi mọi việc đua ra bàn
    Quyet đinh PARIS tại tọa đàm
    21 tháng Giêng năm 73

    NIXON quyet định căt cổ THIỆU
    Néu cư’ lỳ lợm làm KÝ SINH
    Ông sè căt cổ néu Mày(THIÊU)lỳ
    Haĩ quá Thiệu vội vàng răm rắp

    Nghe theo quyet đinh của quan thày
    Ký xong Thiệu biet rỏ mình khờ
    Ma Mãnh troì oi, chính NIXON
    Con Cáo ẩn mình giò ló mặt

    Thư từ trao THIỆU , Nixon hứa
    Viet Cộng duong oai, tao trả thù
    Tai nghe ù ù, Thiệu vẩn tin
    Rồi lúc cái gì đến phaỉ đến

    Phuoc Long Song Bé, rợp cờ hồng
    Mồng 10 tháng 1 năm 75
    Viet Cộng tién về làm lịch sữ
    Ngụy Chạy từ đó , chạy loanh quanh

    Phuoc Long that thủ ngay sau đó
    quăng súng liệng đạn, Ngụy te cò
    Về SAI GON, Ngụy xum xoe họp báo
    Phuoc long Song Bé kể như tàn

    Viet Cong không dừng tai điểm đó
    Vùng 2 Chien thuật, trong tầm ngắm
    MÔng 10 tháng 3 trong năm đó
    Ban Me Thuọt ầm ầm đại pháo

    Vủ bão xe Tank, Viet Cong vào
    Ngụy lần nửa , co giò chạy tiép
    BAN ME THUỌT vê tay Viet Cong
    Pham van Phú, ngu si quyet đinh

    Đuòng 7B , một chién thuật ngu đần
    Dai ngoàn nguèo cả hàng chục cây số
    Làm mồi ngon cho Viet Cong bắn vào
    Thé là tan tác mot vùng ÌI

    Ngo quang Trưỡng tên tuóng măt luỏi cầy
    nám trong tay 6 sư đoàn thiện chiến
    KHong dám woanh’ cho dù chỉ mot trận
    Toàn chạy làng, chạy làng và chỉ chạy

    Từ Ái Tử Quảng Tri rồi Mỹ Chánh
    Huế, Thuận An, Ngụy bèn tìm ra biển
    Vào Đà Năng và cuoi cùng rã đám
    NGO QUANG TRUÓNG chuồn lên HQ5

    Thé là xong NGỤY TAN TÀNH VÙNG I
    Thiệu hoảng vía lệnh cho NGUYEN VAN TOÀN
    Phan Rang vành đai, Toàn chỉ huy
    Nguyen Vỉnh Nghi lo củng cố tàn quân

    Cùng tuóng KHôNG QUẦN PHẠM Ngoc Sang
    Cá hóa rồng Thiệu sẻ tưởng thưởng
    Khong giừ đuoc Phan Rang , Toàn vọt chạy
    Viet Cộng vào tòm cổ NGHI và SANG
    Đang lổm ngổm bò truờn duói ống cống

    Thé là xong Bộ Chi Huy Tiền Phương
    Thiêu hoảng hốt dốc tàn lực vùng ÌÌI
    Sư 18 mong đuọc cá hóa rồng
    LE MINH ĐẢO bụp xoè vói báo chí

    “Tao Se đánh cho VC biét muì ”
    12 ngày sau LE MINH ĐẢO chuồn
    Ngãi Giao, Bình Giả Đảo trốn chui
    Bà Riạ Vung TÀU ĐÃO sa cơ

    Thu góp tàn quân về Xa Lộ
    MINH ĐẢO thất thần mặt láo liên
    Xong đơì VUNG ÌÌI, THIỆU khóc lóc
    Diển văn daì thòng THIỆU từ chức

    Huơng già lên thay rồi tói MINH
    Thay qua đổi lại NGỤY làm hài
    30 tháng 4 trưa ngày đó
    Xe TaNK Giaỉ Phóng cờ rợp bóng

    Vế SAI GON , bộ đôi của con dân
    Oai phong lẩm liệt như thánh GIÓNG
    Canh cỗng quyền lục NGỤY SAI GON
    Sập đổ lăn cù, đống săt vụn

    Cờ đỏ rọp troì, tiếng loa vang
    Ngụy chạy tan tác, coì áo quần
    Cỏi luon giày vớ, quẳng ba lô
    Ket thúc mot đòi quân hại nuớc

    Chấm dứt cái nghiệp LINH ĐÁNH THƯÊ
    48 năm rồi như hom qua
    30 tháng 4 laị hiện về
    Vàng son mot thời NGỤY luyến tiếc

    Néu như thé này như thé khác
    Ta đau có phaỉ kiếp lưu vong
    an mày quoc tê đòi ô nhục

    Nghỉ lại mà tức thằng Viet Cộng
    Dép rau nón cồi chẳng bằng ai
    Ấy thế mà ta lại thua hoài

    Thầy ta MẺO PHÁP lại còn đau
    Điện Biên năm nào chưa ráo mực
    Nóc Nhà tháo chạy MẼO cuồn cờ
    Nhục này ai trả cho thù này

    Thoi thì con cháu nhớ lấy lời
    Làm lính đanh thuê nhó xin đừng
    Làm kiếp Ký Sinh lại đừng luon
    Lich Sữ muon đoì chịu nhục chung .

    kakakkakakkakak .

    • Nhà văn Dương Thu Hương nhận giải Cino Del Duca ở Pháp, báo chí VN không đưa tin
      Kaka nhục
      Dmcs
      Dm mày dog phét
      Trái với trường hợp của bà Dương Thu Hương, một người Việt, chính báo chí trong nước, bao gồm cả Thông Tấn Xã Việt Nam (TTXVN) và tạp chí Tuyên Giáo, từng đưa tin một nữ văn sĩ Mỹ được trao giải Cino Del Duca hồi năm 2020.

      Các bản tin của báo chí Việt Nam khi đó viết rằng đây là giải thưởng văn chương và khoa học danh giá của Pháp, cũng là một trong những giải thưởng văn chương có giá trị nhất thế giới.

      “Việc giành được giải thưởng này được coi là bước đệm để tác giả tiến tới giải Nobel Văn học”, TTXVN viết khi đó, và cho biết thêm rằng “trong lịch sử, các tác giả như Andrei Sakharov, Mario Vargas Llosa và tiểu thuyết gia người Pháp Patrick Modiano đều từng giành giải thưởng Cino Del Duca trước khi được trao giải Nobel Văn học danh giá”.
      Nhà văn nữ Dương Thu Hương từng sinh ra, lớn lên và được học tập, đào tạo trong chế độ CS-XHCN VN, nhưng bà đã phản tỉnh và thành nhà văn tỵ nạn. Ngòi bút của bà sống động và viết ra sự thật. Việc bà được giải thưởng văn học của Pháp, cho thấy thế giới đã công nhận, thì báo chí CSVN sao dám đưa tin này ?
      Đập chết cha mày dog phét
      Dám gặp bố không

  62. Thế con chó hoang này có kiếm được vài chục dollars mỗi giờ ?! Hay đang “ vêu mõm chờ đồ ăn từ thiện “ mãi tận Turkey !

    • Dmcs
      Dm mày
      Tao đang đít mẹ dog ba bia
      Dm mày ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản

  63. Thế sao khi tờ “ dân làm báo “ họ khóa cái “ mõm vêu của con chỏ hoang lại cái “ không nói với họ :” dám gặp bố không ?” , “ đánh chết cha mày !” Mà “ cái mõm vêu của cháu đã vêu lại vêu thêm “ rồi “ cụp đuôi như con chó hoang , nửa đực , nửa cái “ !

    • Dmcs
      Dm mày ngu, dân làm báo chết rồi, là do bố đó con. Mày có muốn chết như dân làm báo không? Thì gặp Bố.
      Đập chết cha mày
      Đít chết me mày
      Dám gặp bố không
      Dm mày ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản

  64. Dương Thu Hương, Trần Khải Thanh thủy khác chiến tuyến nhưng đáng nể hơn rất nhiều người trở cờ đón gió ở Miền Nam sau nầy.Thí dụ như Nguyễn Hữu Liêm, Hoàng Duy Hùng ở Mỹ v.v Đàn bà thì đi hửi địc, đàn ông thì đi sấy lông dái hết đi ! Đi giặt quần què hết đi nha ! Ha ha ha !

  65. Nhà văn Dương Thu Hương:Triều đình Cộng sản là triều đình duy nhất cho tới nay, dạy cho con gái, con dâu vu khống bố hiếp dâm, dạy con trai chỉ vào mặt bố “đả đảo thằng bóc lột”, dạy cho láng giềng tố cáo điêu chác, đâm chém, dày xéo mồ mả của nhau … vào những năm 1953, 1954 và kéo tới mùa Xuân năm 1955. Khi con người đã đủ can đảm vu khống, nhục mạ ngay bố mẹ đẻ của mình thì họ thừa sự nhẫn tâm để làm những điều ác gấp ngàn lần như thế với tha nhân ” . ( Cải Cách Ruộng Đất )

    Triều đại Hồ chí Minh:

    Nhà văn Bắc Việt Bùi Ngọc Tấn- ” trong vụ án “Nhóm xét lại chống Đảng, làm tay sai cho nước ngoài” : “…Tôi càng thấm thía tội lỗi làm bố của mình. Chỉ vì tôi. Chỉ vì tôi nên con tôi có thể thất học… Người tôi sôi lên. Hỡi bọn chó đểu kia. Chúng mày làm gì tao thì làm, bỏ tù lại tao cũng được. Nhưng đừng triệt hạ con tao ” .
    Đừng nghe cộng sản nói mà nhìn nó làm
    1 tên cộng sản chết là 1 tên cộng sản tốt

  66. Khà khà khà, anh Phét chỉ nhìn tựa đề bai viét của thím Thanh Thủy là anh Phét lien tuỏng ngay tói cái đám NGỤY GIAN VIET NAM CONG HÒA đúng nghỉa THAM SỐNG SỢ CHẾT , nhưng vẩn muôn đời ca tụng là Anh (K)Hùng.

    Thím Thanh Thủy ở tận ngoài miền Bắc vào những năm chién tranh thì làm sao biét đuọc đám Viet Gian Cộng Hòa hèn nhát tói cở nào và tham sống sợ chết tói mức nào.

    Bọn Mẽo chúng nó là quân viễn chinh, quân xâm luọc đuọc chính quyền bu MẼO ra lệnh đi tói đau là chung nó tói đó. Vì thé chúng nó có HÈN NHÁT và SỢ CHÊT” thì âu cugn? là chuyện bình thuòng.

    Trong khi đó thì đám NGỤY SAI GON hô khẩu hiệu nào là BẢO QUÓC AN DÂN, nào là TỔ QUOC DANH DƯ TRACH NHIỆM, nào là SAT CỘNG CÚU QUỐC thé nhưng sau khi bu MẼO cuôn’ gói sau 10 năm winh’ vói VC chúng anh mà không nên cơm cháo gì, đám NGỤY GIAN CỘNG HÒA này lòi mặt hèn mặt nhát và đúng nghỉa Tham Sống Sợ Chết ra truóc bàn dân thien hạ thé giói vào 55 ngày đêm của năm 1975.

    Sau khi bu MẼO và 5 nuóc chư hầu cuốn gói khỏi miên Nam theo điều khoản hiep đinh PARIS thì 1,2 triệu tên NGỤY SAI GON đuọc bu MẼO trang bị cho tân răng đó nghen thim Thanh Thủy. Trên tròi thì máy bay đủ kiểu đủ loại kể cả B53. Duói đat thì xe TANKS , ĐẠi Bác 175 mm vua chién truòng lúc đó. Duói biển thì hàng ngàn TÀu Bò đủ loại. Thâm chí bọn bu MẼO lúc đó bảo rằng nêu’ VIET CỘNG mà đuọc viện trợ dồi dào như NGUY SAI GÒN thì họ(tức VC chúng anh) có thể winh’ vói chúng ta(tức MẺO) đến hết thé kỷ 20.

    Vủ khí đạn duọc , thiet bị chien tranh hiên.đại như thé , nhưng khi tieng súng của VC chúng anh vang lên thì NGUY SAI GON mất hết tinh thần nhuệ khí và tháo chạy trong hoảng loạn. Chúng chạy quăng súng liệng đạn, chạy cỏi áo tuột quần, chạy vô hồn kỳ trận, chạy quên cha bỏ mẹ, chạy bỏ ông bỏ bà, chạy tranh nhau lên tàu , chạy tranh nhau thoát mạng trong khi đó thì VC chúng anh còn tận đâu đâu , kakkakakakkkaka.

    Chao ôi, nào là binh chủng mủ xanh(THUY QUAN LỤC CHÉN), mủ đỏ(RẢY DÙ tức NHẢY DÚ), mủ nâu tức BIÊT ĐỘNG KHỜ(biệt động quăn) và hàng chục sư đoàn khoac lác mang danh là……..THIỆN CHIẾN NHẮT CỦA VIET NAM CONG HÒA, kakakkkakak, mà chỉ toàn là biết…………..CHẠY LÀNG.

    Trong khih dó Bu Mẽo lắc đâu ngao ngán và thốt lên rằng “WE SUPPORTED A WRONG SIDE tức là CHÚNG TA GIUP ĐỞ KHONG ĐÚNG ĐỒNG MINH”. 145 tỉ đollars của bu MẼO thòi đó tuong duong gần 1000 tì thời giá hom nay. Áy thé mà đám NGUY SAI GON đổ sông đô biển và khi thoát chết tói MỶ thì đám này lại to mồm là “TUI TAU THUA CHẠY LÀ VÌ TỤI TAU HẾT…………..ĐẠN” , kakkakakkakaka.

    Thử xem bọn báo chi MẼO và phuong TÂY chung nó tuòng thuạt thé nào vè việc NGỤY SAI GON quăng súng liệng đạn tháo chạy chí chết tại Ban Mê Thuọt .

    nytimes.com/1975/03/29/archives/arms-left-by-us-loss-by-saigon-force-called-catastrophic-1billion.html

    SAIGON, South Vietnam, March 28—The South Vietnamese have lost more than $1‐billion in American military weapons and other equipment over the last two weeks, according to qualified Vietnamese sources.

    Exactly how much equipment, the United States left in South Vietnam and its worth remain unclear. The United States has spent more than $150‐billion, in Vietnam, according to some estimates. Last year military aid totaled $1.23‐million while in the current fiscal year military assistance was cut to $700‐million.

    Có đôi quân nào HÈN NHÁT và THAM SỐNG SỢ CHẾT như 1,2 triêu tên NGỤY SAI GON hay không hả THÍM THANH THỦY? , kakkakakkakak.

    Anh Phét thách đố tên bất kỳ tên TÀN DƯ COCK NGỤY nào dám rống mồm lên cải là “TẠI TUI TAU HẾT………..đạn cho nên tụi tau chạy làng “, kkkkakakakka

    • Dmcs
      Dm mày dog phét ngu
      Ham sống sợ chết Là mày vì mày có dám gặp bố đâu, chạy như dog khi thấy Bố, nhục.
      Mày sủa: Thím Thanh Thủy ở tận ngoài miền Bắc vào những năm chién tranh thì làm sao biét đuọc đám Viet Gian Cộng Hòa hèn nhát tói cở nào và tham sống sợ chết tói mức nào.
      Dm mày ngu, thế lúc thời Bố Pháp xây dựng Việt Nam thì mày chưa sanh, làm sao mày nói là bố Pháp ác?
      Bao giờ cho đến ngày xưa
      Cái ngày xưa ấy Tây lừa dân Nam

      Làm đường chạy thẳng trăm năm

      Không xây BOT bẩn, không làm khó dân

      Lương công nhân dẫu khó khăn

      So thời cộng sản sướng gần gấp ba

      Dù bao thuế má đẻ ra

      Làm sao sánh với Đảng ta bây giờ

      Trăm con dân chẳng ai ngờ

      Dân nhờ cách mạng vật vờ thây ma…

      Bao giờ cho đến ngày xưa
      Đập chết cha mày
      Đít chết me mày
      Dm mày là thằng chăn trâu , cắt cỏ , cày bừa cho hợp tác xã, từ 6 giờ sáng đến 6 giờ tối, cứ lấy đít trâu làm đích, nhằm thẳng mông trâu mà tiến, 12 tiếng đồng hồ quần quật chỉ được bình 8 công điểm, tính ra khoảng 3 lạng thóc, nấu cháo cũng không đủ..rồi vượt Trường Sơn vào Nam “đánh Mỹ “ mỗi ngày đi vài chục cây số, chân mỏi, mắt hoa, đói lả mà chỉ được phát một nắm cơm ăn với muối, kèm chút rau rừng cải thiện.. Còn ở nước Tư Bản “bóc lột” này, mỗi tiếng của hắn ít nhất cũng vài chục đô la, quy đổi ra tiền Việt bằng cả tháng cha mẹ hắn bới đất, lật cỏ ở quê nhà.
      Dm mày dog phét
      Dog csvn là một loài hooligans, phải dậy cho nó 1 bài học, dog phét biết ai nói câu đó không? Nói trúng bố cho con mút cacx bố.
      Dog csvn là đứa con hoang đoàng etc= Ai nói?
      Thế mà dog csvn không dám trả thù, quá nhục.

      Chủ nghĩa xã hội là một hệ tư tưởng của sự thất bại, là tiếng kêu của sự ngu dốt, là lời truyền giáo của sự ganh tị, ưu điểm của nó là chia xẻ đồng đều sự nghèo khổ.
      Cố Thủ tướng Anh, Sir Winston Leonard Spencer Churchill)
      Đập chết cha mày dog phét
      Dám gặp bố không con?
      Mày đã cho dog hồ Chó minh ở Ba đình mút cacx mày chưa? Kaka Kaka. Ăn shit nên ngu hơn dog

      • Khà khà khà, Anh Phét đâu có cần sanh ra thời PÁP đê biét PÁP ác cở nào. Anh Phét củng chẳng cân sanh ra thời NGỤY để biét NGỤY hèn nhát và bốc phét tói đâu. Lich sữ MẼO đả ghi lại NGỤY hèn ra sao và hèn tói mức nào , lich sư PÁP ghi lại VIET GIAN TAY SAI tham sống sợ chét tói mưc nào.

        TÚM LẠI là nguòi ta không cần nhảy xuống bùn mói biét bùn dơ. Lich sữ can tell, akkakakkakakkakka. Ngụy dốt quá cho nên cứ đòi hỏi phải sông thòi PÁP thòi NGỤY thì mói biét NGỤY hèn, kakakkakka

        • Dmcs
          Dm mày ngu, thế sao mày sủa: Thím Thanh Thủy ở tận ngoài miền Bắc vào những năm chién tranh thì làm sao biét đuọc đám Viet Gian Cộng Hòa hèn nhát tói cở nào và tham sống sợ chết tói mức nào.
          Mày lý luận như con cacx, thôi về Ba đình đút cacx vào miệng dog hồ Chó minh đi, Kaka Kaka
          Đập chết cha mày
          Đít chết me mày
          Dám gặp bố không? Quân đội Gạc ma oánh con cacx gì, Kaka Kaka

  67. Dog phét nhớ những ngày chăn trâu , cắt cỏ , cày bừa cho hợp tác xã, từ 6 giờ sáng đến 6 giờ tối, cứ lấy đít trâu làm đích, nhằm thẳng mông trâu mà tiến, 12 tiếng đồng hồ quần quật chỉ được bình 8 công điểm, tính ra khoảng 3 lạng thóc, nấu cháo cũng không đủ..rồi vượt Trường Sơn vào Nam “đánh Mỹ “ mỗi ngày đi vài chục cây số, chân mỏi, mắt hoa, đói lả mà chỉ được phát một nắm cơm ăn với muối, kèm chút rau rừng cải thiện.. Còn ở nước Tư Bản “bóc lột” này, mỗi tiếng của hắn ít nhất cũng vài chục đô la, quy đổi ra tiền Việt bằng cả tháng cha mẹ hắn bới đất, lật cỏ ở quê nhà
    Dmcs
    Dm mày dog phét
    Sao thích ăn shit bố USA thế
    Đập chết cha mày
    Đít chết me mày

BÌNH LUẬN

Please enter your comment!
Tên