Ngày 19 tháng 5 năm 2003, một chuyến đò ngang qua bến Cà Tang (ở thôn Nông Sơn, xã Quế Trung) bị lật. Mười tám em học sinh bị chết chìm!
Người phải chịu trách nhiệm trong tai nạn thương tâm này là ông Võ Nghĩnh, và kẻ liên đới là bào đệ của ông ta – ông Võ Quang Trang. Cả hai đều là những công dân lão hạng. Dù không ai trong số những gia đình nạn nhân nói trên đã thưa kiện hai nhân vật này, ông Võ Nghĩnh vẫn bị truy tố và xử phạt ba năm tù giam vì tội “vi phạm các qui định điều khiển giao thông đường thủy”. Còn ông Võ Quang Trang, chủ con đò, bị ba năm tù treo vì đã “giao cho người không đủ điều kiện, điều khiển phương tiện giao thông” (Hồi Nhân, “Phiên Toà Dành Cho Ai,” Tuổi Trẻ, 26 Dec. 2003:4).
Ở tuổi tám mươi hai, ông Võ Nghĩnh, sau tai nạn thảm khốc này, (e) khó có thể còn đủ thần trí để sống thêm đôi ba năm nữa – cho dù là được sống ở nhà thương, chứ không phải … nhà tù (theo như lệnh xử phạt của toà án “nhân dân” huyện Quế Sơn). Và đây không phải là lần đầu tiên công luận được nghe nhắc đến tên Quế Sơn.
Cách đây chưa lâu, trong mục Sổ Tay của tạp chí Thế Kỷ 21 – số tháng 6 năm 98, xuất bản tại California Hoa Kỳ, với tiểu đề “Những Chị Quyến Ở Nông Thôn Việt Nam” – cũng có ghi lại trường hợp của hai cư dân khác, ở địa phương này:
“Báo Tuổi Trẻ ở Việt Nam đã đăng câu chuyện chị Võ Thị Quyến, người phụ nữ sống ở một ngôi làng cách huyện lỵ Quế Sơn (tỉnh Quảng Nam) ba cây số. Câu chuyện có thể giúp ta hiểu tại sao ở những thôn làng tỉnh Thái Bình người dân đã nổi dậy.”
“Chị Quyến là một người nghèo nhất xã Quế Minh, theo lời giới thiệu của ông chủ tịch xã. Căn nhà ba mẹ con chị Quyến ở chỉ là mấy tấm tranh xiêu vẹo trên những cây cọc dựng tạm. Trong lều chỉ có một chõng tre đủ một người nằm, và mấy cái nồi gang sứt quai. Chị Quyến có ba sào ruộng, làm không đủ ăn. Ngoài việc làm ruộng chị chằm nón. Mỗi ngày chị chằm được một cái nón bán được 1 ngàn 900 đồng Việt Nam, trừ 500 đồng mua lá, 300 đồng mua chỉ cước, và 300 đồng mua tre mỗi ngày chị kiếm được 800 đồng (6 cent Mỹ), bằng giá một điếu thuốc lá 555 ở Sài Gòn”…
“Chị Võ Thị Quyến là người thế nào mà nghèo khổ đến như vậy? Năm 1972, mới 16 tuổi, chị đã thoát ly gia đình “nhẩy núi” theo bộ đội tỉnh Quảng Nam làm công tác vận tải. Sau năm ‘giải phóng’ 1975, khi cha mẹ anh em đã chết, chị xin ra quân về nhà trông nom bà nội mù loà. . .”
“Bài phóng sự viết về xã Quế Minh còn kể đến anh Nguyễn Phước Minh. Mười năm trước đây anh Minh là người được ‘biểu dương kiện tướng lao động’ hàng ngày trên loa truyền thanh của nông trường Đại Thủy Lợi, Phú Ninh, Tam Kỳ – khi đảng cộng sản còn đang ‘xây dựng Xã Hội Chủ Nghĩa’ bằng tay chân. Thành tích của anh là đào đắp cả chục khối đất mỗi ngàỵ Với sức lực đó, anh trở về xã Quế Minh nhưng không làm gì đủ nuôi vợ con! Nhà anh cũng sơ xác như nhà chị Quyến. Vợ anh bệnh nằm liệt giường.”
“Xã Quế Minh nổi tiếng vì trận đói năm 1993, dân làng phải đào những củ sắn non lớn bằng chiếc đũa lên ăn. Hiện nay thanh niên trai tráng trong xã hầu hết đã bỏ đi kiếm ăn ở phương xa, đến nỗi có đám tang không tìm được đủ số thanh nhiên khênh quan tài.”
“Nói chị Quyến là người nghèo nhất xã Quế Minh cũng chưa chắc đúng vì, cũng theo lời ông chủ tịch xã, mức sống trung bình của người dân ở đây là 150 ngàn đồng một năm, tức hơn 12 ngàn một tháng (chưa được một Mỹ Kim)… Làm cách nào người ta có thể sống với 12 đô la một năm? Đó là điều không thể hiểu được khi có những nhóm cán bộ, như ở công ty dệt Nam Định, đã tham nhũng đến vài chục triệu Mỹ Kim… Nhưng chị Quyến không biết những chuyện xẩy ra ở công ty dệt Nam Định vì cả xã chỉ có hai tờ báo của đảng.”
Với thành tích “thoát ly gia đình, nhẩy núi theo bộ đội”, khi mới 16 tuổi, vàø “được ‘biểu dương kiện tướng lao động’ hàng ngày trên loa truyền thanh”, anh Nguyễn Phước Minh, chị Võ Thị Quyến – hiển nhiên – là những người (vô cùng) cách mạng.
Ông Phạm Quế Dương … cũng vậy. Ông ta đi theo cách mạng, từ năm 1945, lúc mới 14 tuổi. Chỉ khác có điều là sau khi xuất ngũ, ông ấy về sống ở quận Hoàn Kiếm, Hà Nội. Ở thủ đô của nước Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam – nơi có đến hơn hai tờ báo Đảng được lưu hành – nên chắc chắn ông Phạm Quế Dương có biết vụ cán bộ tham nhũng mấy chục triệu Mỹ Kim ở công ty dệt Nam Định, và rất nhiều vụ tương tự khác nữa.
Có thể vì thế nên ngày 2 tháng 9 năm 2002, ông Phạm Quế Dương — cùng một số người đồng chí hướng – đã làm đơn xin thành lập Hội Nhân Dân Ủng Hộ Đảng và Nhà Nước Chống Tham Nhũng, với những hoạt động đề nghị (nguyên văn) như sau:
– Lên án tệ nạn tham nhũng tác hại đến lợi ích quốc gia dân tộc.
– Tham gia phát hiện, tố giác vụ việc tham nhũng.
– Kiến nghị biện pháp xử lý vụ việc tham nhũng.
Có lẽ, ông Phạm Quế Dương đã tin tưởng rằng Hội Nhân Dân Việt Nam Chống Tham Nhũng (nếu được Đảng cho phép hoạt động) sẽ ngăn chận được sự bòn rút hàng tỉ mỹ kim mỗi năm – từ qũi xoá đói giảm nghèo – do ngoại quốc viện trợ.
Tổ chức này cũng có thể làm cho thuế má, cũng như nhiều nguồn lợi và tài nguyên của quốc gia (đang bị khai thác vô tội vạ) không rơi hết vào túi của những kẻ gian tham. Và nếu việc “tố giác vụ việc tham nhũng” được toàn dân tích cực tham gia, rồi được Đảng xử lý nghiêm minh, rất nhiều tệ nạn xã hội khác nữa sẽ bị ngăn chận hoặc giảm thiểu.
Nhờ thế, rồi ra, sẽ có lúc Nhà Nước đủ tiền để bắc một cây cầu nhỏ – thay cho những chuyến đò ngang – qua bến Cà Tang. Từ đó, những công dân lão hạng (gần đất xa trời) như qúi ông Võ Nghĩnh, Võ Quang Trung … – nếu không được xã hội tích cực trợ giúp – cũng sẽ được yên thân nằm chết tại nhà mình, thay vì ở… nhà tù!
Cứ thế, mai hậu, ở những nơi như xã Quế Minh, xã Quế Trung … rồi cũng sẽ có ngân sách tạo dựng được những nhà máy hay công trường để người dân nơi đây có công ăn việc làm đủ sống. Họ sẽ khỏi phải đi tha phương cầu thực, bỏ lại xóm làng xác sơ hoang vắng (“đến nỗi có đám tang không tìm được đủ số thanh niên khênh quan tài”), và bỏ lại những bến sông hiu quạnh – cùng với lũ bé thơ ngơ ngác – cho những cụ già chèo đò run rẩy.
Tiếc là Đảng đã không chia sẻ với ông Phạm Quế Dương về những viễn ảnh như thế. Chủ trương và chính sách của Đảng, về tương lai đất nước và dân tộc, xem ra, hoàn toàn khác thế. Đảng quả là có (thiết tha) kêu gọi ông Võ Nghĩnh, ông Võ Quang Trung, ông Phạm Quế Dương … chống Pháp. Đảng cũng (tha thiết) kêu gọi thế hệ của anh Minh, chị Quyến … bỏ cửa bỏ nhà thoát ly đi chống Mỹ.
Sau đó, Đảng hô hào mọi người đi giải phóng Cambodia, rồi động viên cả nước chống bọn giặc bá quyền phương Bắc. Nói tóm lại là Đảng ra lệnh cho toàn dân chống tất cả mọi thứ, nhưng chống tham nhũng thì không. Nhất định không.
Sao Đảng kỳ cục vậy cà? Không lẽ Đảng không nhận ra rằng phần lớn những tệ nạn xã hội đều phát sinh bởi tham nhũng hay sao? Chuyện rành rành vậy mà. Vấn đề, dường như, không phải do “nhận thức” mà là “động cơ”. Dù trận chiến ai thắng ai giữa tư bản và cộng sản đã kết thúc, Đảng vẫn “cố tình nán lại chỉ để cốt nhặt chiến lợi phẩm” – như nhận xét của ông Hà Sĩ Phu, trong bài tiểu luận “Đôi Điều Suy Nghĩ Của Một Công Dân”, viết vào tháng 5, năm 1993.
Cứ theo như lời của công dân Hà Sĩ Phu thì sở dĩ Đảng vẫn kiên trì đi theo Chủ Nghĩa Xã Hội, và vẫn cứ nhất định phải được toàn quyền lãnh đạo chỉ vì Đảng muốn được độc quyền … tham nhũng – thế thôi. Nói cách khác, Đảng đã hiện nguyên hình là … đảng cướp.
Hội Nhân Dân Chống Tham Nhũng, với chủ trương “lên án tệ nạn, tham gia phát hiện, tố giác vụ việc tham nhũng…” đã (“vô tình”) kêu gọi mọi người chống … cướp. Và đó chính là lý do tại sao ông Trần Khuê, ông Phạm Quế Dương – cũng như những thành viên khác đã (và sẽ tiếp tục) lần luợt bị nhốt tù với cùng một tội danh: gián điệp!
Sau tai nạn thảm khốc ở bến Cà Tang, một nạn nhân may mắn thoát chết đã bị “toà án nhân dân” của huyện Quế Sơn biến thành … thủ phạm! Tuy thế, “con dê tế thần Võ Nghĩnh” sợ không làm giảm được sự trầm uất của những oan hồn trẻ thơ dưới đáy sông Thu Bồn. Đã thế, nó còn khiến cho người dân Quảng Nam thấy rõ hơn sự hèn kém, vô lương tâm, và hoàn toàn vô trách nhiệm của những giới chức có thẩm quyền tại địa phương.
Tương tự, những bản cáo trạng mà “toà án nhân dân” Hà Nội áp đặt cho ông Phạm Quế Dương (cũng như cho những thành viên khác trong Hội Nhân Dân Việt Nam Ủng Hộ Đảng Và Nhà Nước Chống Tham Nhũng) chỉ cho cả nước thấy rõ hơn cái bản chất đạo tặc của nhà nước hiện hành.
Tưởng Năng Tiến – 2004
Mỗi lần mấy bác Cộng Sản kiểu này về với Bác Hồ của tụi nó ở chỗ Bác Mao, trí thức nhà mềnh hay kiếm mấy chỗ thiêng để táng mấy trự này . Cao Biền mà sống dậy cũng vỗ trán đánh đét “Why didnt i think of this xít!”. Riết rùi nước Việt toàn sản sinh ra những anh khùng cách mạng, tàn phá đất nước là giỏi .
Phạm Đình Trọng, với tất cả sự mẫn cảm của 1 nhà văn, nhắc tới ông này theo Cộng Sản từ năm 14t làm nhớ tới chuyện ngày xưa . Ở miền Nam, mấy đứa trẻ biếng học bị người lớn càm ràm “Nhỏ hổng học, mai mốt lớn theo Cộng Sản”, Phạm Quế Dương có thể là 1 minh chứng . Tới thời tớ, hổng hứng lắm với bộ sách giáo khoa của nhà ráo nhân ranh Phạm Toàn nên tớ học rất làng nhàng, ngoài những môn ngoại ngữ & khoa học tự nhiên . Bà già dùng lại câu đó, tớ trả lời bây giờ học là học Cộng Sản rồi, khỏi cần chờ tới lớn . May nhà đang trong diện hồi hộp xuất cảnh nên bả lờ luôn, nói qua Mỹ cho tụi bay học lại hết .
Với những người VNCH ở Hải ngoại cũng nên cảm ơn những người Cộng sản thức tỉnh , những người Tù nhân lương tâm hiện nay tại VN một tiếng cho đúng đạo nghĩa .
Vì chính họ đã giúp VNCH nuôi dưỡng ngọn lửa đấu tranh cho tự do dân chủ chính nghĩa của VNCH .
Pluh-eez. Những người Cộng Sản đó chỉ đi từ giấc mớ này qua giấc mớ khác, chả bao giờ họ thức tỉnh cả . Họ chỉ đánh lừa -hiếm, nhưng đôi khi không cố ý- mọi người . Cái hại nhất là những người tin theo họ, những người đó, khốn thay, lại là những người thật sự muốn đấu tranh cho 1 tự do dân chủ chính nghĩa của VNCH. Số đó mới trở thành tù nhân lương tâm thật sự, chớ mấy lão Cộng Sản vẫn phây phây hưởng khí trời trong sạch của Thủ đô ngàn năm quăng quật . Hậu/kết -tùy cách nhìn- quả là 1 vòng tròn bất tử, hay số không to vãi cũng tùy cách nhìn . Và dân mình là người lãnh đủ . Tệ hơn, đa số trong bọn họ quan niệm Cứu Đảng là cứu nước, biểu hiện qua những wordings khác nhau . Bây giờ là “sự băng hoại của Đảng sẽ là tai họa của đất nước”, aka họ yêu Đảng, và dân mình tưởng bở, trở thành sacrificial lambs cho tình yêu của học đ/v Đảng .
Cứ so sánh cái chết của ô Đinh Đăng Định, dân trơn và đảng viên Lê Đình Kềnh thì rõ . Đây là lời biện hộ cho sự vô tâm của đám “đấu tranh” trước cái chết của ô Đinh Đăng Định “mất mát đã được tính trước & có thể chịu đựng được”!!!??? Nhưng lão Kềnh kềnh ra thì tới giờ lũ quỷ đó vẫn còn nhây mãi .
Hãy thí Việt Nam cho bọn Cộng Sản . In the mean time, GET OUR PEOPLE OUT. Nếu đã xong rồi thì khuyên nhủ những người ở VN đừng có nghe lời tụi Cộng Sản . A good communist is a dead one. Chờ chúng nó theo Bác Hồ rùi ăn mừng cũng chưa muộn .
Chuyện một người mù bẩm sinh,người đó đã phải thét lên:Nhờ đảng mà tôi đã Sáng Mắt Sáng Lòng.
Bản chất cộng sản là vô thần, không tưởng và chung chung.Hai chữ ” vô thần”,” không tưởng” thì đã có nhiều giải thích, đại khái là không tôn giáo và tưởng tượng ra thế giới đại đồng , không giàu không nghèo, tài sản chia nhau mà xài, mà hưởng.Còn ” chung chung thì sao? Thường tại các nước tự do, dân chủ đa đảng, thí dụ như Mỹ, đảng cầm quyền thường đưa ra các chính sách tối ưu nhằm phục vụ tối đa cho đất nước và nếu thất bại thì đảng khác sẽ thay .Còn tại nước VN độc đảng cộng sản, tối ngày cứ lải nhải ” đảng ơi đảng hởi ” trong gần 90 năm qua , bắt dân sống học tập , làm việc theo cuộc đời xạo, nổ điên khùng của Hồ , sống dưới sự lãnh đạo ngu dốt , điên khùng của đảng, khiến đất nước điêu linh ,tanh bành , dân tình hoặc sống trong cảnh thống khổ , sống dáo dác, mất phương hướng, sống không biết để làm chi, hoặc thành xạo nổ , xảo quyệt, khôn vặt,ba trợn …y như đời Hồ, hoặc thành điên điên khùng khùng , hung dữ do bị mấy cái hình mẫu xấu ác từ Hồ và các lãnh tụ cộng sản khác phá hư đầu, biến tánh.Tuy thế đảng vẫn không dứt lải nhải ” đảng ơi đảng hởi” và dù thỉnh thoảng có tổng bí thư , thủ tướng mới lên ra vẻ cải tổ quyết liệt nhưng tựu trung vẫn y như cũ do dựa vào mẫu số chung cương lĩnh ” độc đảng cộng sản lãnh đạo “! .Ngày nay mô hình cộng sản tại VN còn tệ hại hơn gấp nhiều lần trước do chúng ngu khi cai trị , lãnh đạo nhưng rất khôn , tham lam khi tham nhũng, đục khoét của dân, tài nguyên đất nước .Đất nước VN giống như hình hài thân thể một cô gái trẻ đẹp nhưng chẳng may bị rơi vào tay mấy thằng Mán, thẳng Mọi cộng sản xấu xí ngu dốt hung bạo bị nó bắt làm thú vui tình dục như con vật, chơi đủ kiểu rồi còn bị nó hút hết sinh lực trong thân thể đến nổi bị biến giống thành một bà già nhăn nheo hay thân cây khô đét cằn cỗi sống không ra sống chết không ra chết .Đã thế bọn thằng Mán, thằng Mọi cộng sản này còn hãnh diện vì việc làm như vậy .Hình như dân VN bị dính vào lời nguyền rủa vô hình siêu nhiên hay sao mà !
Dont under-estimate tụi nó vì chúng nó quá đông . Tống Văn Công nói đúng, đa số dân ở Việt Nam theo Cộng Sản mới xảy ra ngày 30/4. Với sự kháng cự & hỏa lực như vậy, chỉ có thể nói Cộng Sản huy động cả con nít đi cầm súng -miền Nam không thể làm chuyện này- mới có thể dẫn tới ngày 30/4.
Chuyện Cộng Sản điều hành đất nước thế nào, we all know. Its hopeless just about now. Cứ xem Việt Nam như 1 lost cause, hoàn toàn mất vào tay Cộng Sản . Bây giờ là di tản, GET OUR PEOPLE OUT.
Chỉ mong thế này, dân Việt phi Cộng Sản đang còn (kẹt) lại trong nước, ĐỪNG BAO GIỜ NGHE tụi kêu-là đấu tranh, phản biện này nọ . Chúng nói gì mặc xác chúng . Nghe theo lời chúng, chúng thí mạng dân mình hổng thèm chớp mắt đâu . Và mục đích của chúng chưa & không bao giờ lật đổ chế độ Cộng Sản cả, which mean tất cả những người dân phi Cộng Sản sẽ là nạn nhân đầu tiên & duy nhất once the smoke settle. GET OUR PEOPLE OUT, và kệ tụi Cộng Sản . Bọn chúng có cách yêu Đảng rất quái đản, chúng ta hổng thể hiểu được . Trong cách yêu Đảng của chúng, dân phi Cộng Sản chính là đồ hiến tế, sacrificial lambs. GET OUT.
Chao ôi trong lúc dầu sôi lửa bỏng thé này , UCRAINA đang ngùn ngụt khí thé đấu vỏ mồm của cách chính trị ZA của ĐAN CHIM VẸT mà bác ni lại mang chuyện cổ tích quăng ra mần chi hả. Hay là thấy tình nguói tình đòi của thèng MẼO đối xử vói đàn em UCRAINA quá tình nghỉa cho nên chán nãn , hụt hẫng và tỉu nghĩu cho nên quay sang ĐAI TÁ VIET CỘNG PHAM QUE DUONG tieu sâu chứ gì.
Mà nè, không thèm đọc bất cứ giòng chử nào thì anh Phét củng biét nội dung trong đó là chi rồi. Toàn là ai oán bi thuong và tất cả chuyện XE CÁN CHÓ, CHÓ CÁN XE đều đuọc Bại Bút TUỎNG NANG TIẾN bi thảm hóa một cách kịch cởm.
Mà nề, trong QUAN ĐÔI NHAN DAN VIET NAM cùa VIET CỘNG chúng anh có cả hàng chục ngàn ĐẠI TÁ kinh nghiệm dạn dày trận mạc từ thời mố ma giăc PÁP chứ đâu chỉ có mot và đại tá như PHAM QUE DUONG, BUI TÍN.
Thòi nào chảng có những kẻ GATO(Ganh Ăn tức Ở). Thòi nào chảng có kẻ phản thùng. Quan trọng là sô’ phản thùng đó chiém duoc bao nhieu phần trăm % để rồi làm ………..lích sữ.
Một Pham Que Duong, mot Bùi Tín, một Duong Thu Huong, một LÊ MÃ LUONG khong làm nổi……………..”MÙA XUÂN” như đám Tàn Binh Liêt Tướng và đám Bại Bút liệt Đàn kỳ vọng đâu nghen.
Đè nghị Bại Bút TUONG NANG TIÊN chuyển đè tài ngay cho họp vói thòi sự.. Lúc này khong phải lúc kể chuyện cổ tích nghe chưa.
“Một Pham Que Duong, mot Bùi Tín, một Duong Thu Huong, một LÊ MÃ LUONG khong làm nổi……………..”MÙA XUÂN” như đám Tàn Binh Liêt Tướng và đám Bại Bút liệt Đàn kỳ vọng đâu nghen”
Rất chính xác . Hy vọng mấy người đó chống Đảng … Whoa, cứ tưởng chỉ có bọn trí thức đảng viên như Giáo Sư Mạc Văn Trang là Quyết Tâm Ngu! Hổng có chó thì lấy mèo ra, problem is đám mèo mù này nhất quyết hổng chịu dọn tã con nít . Heck, chúng vẫn còn tự hào lém lém vào truyền thống & văn hóa cách mạng, coz them part of that xít .
Chỉ théc méc cái lày, tại sao biết chúng là như vậy, Đảng vẫn trả lương hưu cho đám Nguyễn Đình Cống ? Thông điệp là thoái hóa cũng hổng sao ? Như vậy có khác gì Đảng khuyến khích thoái hóa ?
Ngụy Văn Phét nói đúng, nếu cần noi gương & kính trọng 1 người như Phạm Quế Dương, Nguyễn Trọng Vĩnh, Mạc Văn Trang, Nguyên Ngọc … Đảng có lủ khủ . Muốn thoái hóa hay không thoái hóa, you name it, plenty of xít where those PoS’ come from. Trung bình từ Đổi Mới tới giờ, Đảng sa thải khoảng 1 vạn đảng viên vì thoái hóa, pick one, pick 2, pick a thousand, who cares. Còn muốn loại không thoái hóa như Nguyễn Trọng Vĩnh, there even more. Ông hề Nguyễn Xuân Fook 1 thời là hy vọng của đám Nguyễn Đình Cống, he went flop. Want another? How about anyone như đám hề Đoàn Bảo Châu, Nguyễn Tiến Tường, Lưu Trọng Văn ?
Wake the Phúc up dân Việt ngoài này! GET OUR PEOPLE OUT b4 you yoselves turn zombies like dân Cộng Sản trong nước .
vì các đại tá kia của đảng ta là những thằng tham nhũng rồi. Nên còn nói gì nữa. ông nội hay bố của cọng phét có được chức đại tá không/ Hay là cửu vạn
“Đè nghị Bại Bút TUONG NANG TIÊN chuyển đè tài ngay cho họp vói thòi sự.. Lúc này khong phải lúc kể chuyện cổ tích nghe chưa.“
Ok. Cháu Phét mầy thông cảm cho TNT vì bận viết kể lại hậu quả những chuyện cổ tích bi thảm của tên nhà dzăng Trần Dân Tiên.
Vì vậy bác mạng phép bạn đọc DCV kể chuyện thời sự cho cháu nghe: tên Putin ba khùng đang xua quân xâm lăng nước Ucraina là vì hắn muốn dựng lại một đế quốc Xô Viết giống như tên bồi Tây ba trợn Nguyễn Tất Thành với tham vọng làm anh…khùng ở VN.
Theo tin cộng đồng quốc tế, thì rồi cuối cùng hắn cũng bị nhân dân Nga phơi xác khô như thằng láo cá ở xứ Xô viết Nghệ An.
Đó là luật vậy trả của những tên khùng-ba trợn ai làm nấy chịu, tuy nhiên bác hơi lo rồi đây hậu quả chuyện cổ tích của Pu khùng sẽ có thêm bao nhiêu chị Quyến ở bên Nga?
Chuyện noi gương/kính trọng ô Phạm Quế Dương vì bỏ Đảng làm tớ nhớ tới 1 chuyện được 1 “nhà văn” cách mạng các bác tường thuật lại . 1 anh chàng bộ đội được phong làm anh hùng lực lượng vũ trang vì cẩu thả nên luôn get himself & others into trouble rùi gan dạ giải quyết tình huống, trong khi những người khác luôn chuẩn bị thật kỹ nên chả bao giờ get into trouble để phải liều mình thoát hiểm thì lại bị cuộc đời lãng quên .
Thay vì noi gương/kính trọng gương bỏ Đảng của ô Phạm Quế Dương, how about chúng ta noi gương/kính trọng những người không thích vô Đảng bằng cách GET OUR PEOPLE OUT?
Nước Việt, theo cách viết của “nhà văn” Phạm Đình Trọng, more likely sẽ noi gương theo Cộng Sản từ năm 14t. Hổng tin qua viet-studies xem vinh danh tướng Cộng Sản hổng bỏ Đảng Cao Văn Khánh . Loại đó mà điều hành đất nước thì quên Việt Nam đi . Nếu muốn giữ những gì còn có thể gọi là Việt Nam, gotta do it outside VN. 1 trong cách để xây dựng 1 “Việt Nam” phi Cộng Sản, GET OUR PEOPLE -người Việt phi Cộng Sản- OUT. Trước khi họ bị Cộng Sản hoặc làm cho thoái hóa đến gãy đổ, hoặc tiêu diệt . GET OUR PEOPLE OUT.
Vài điều qua cuộc đời tham gia cách mạng của ô Phạm Quế Dương
– Cộng Sản có nhập ngũ con nít . Ô PQD gia nhập quân đội từ 14t, phiến loạn bên châu Phi học được chuyện này
– Có vẻ người Việt hải ngoại vẫn muốn nhớ ơn những người đã chiến đấu & hy sinh cho chủ nghĩa Cộng Sản ở vị trí thống trị ở Việt Nam . Có thể dân tộc tính của dân Việt là nhiều thứ khác, thông minh aint one of them. Nhưng Quyết Tâm Ngu có thể 1 Đamn good subsitute.
– OK thì cứ coi như ô Phạm Quế Dương là 1 người đáng noi gương/kính trọng, nếu noi gương/kính trọng ổng thì ta noi gương nào ? Gương bỏ Đảng hay gương người chính ủy viên đã, theo lời kể của nhà văn Phạm Đình Trọng, thét lên “Các đồng chí đảng viên cộng sản theo tôi về vị trí chiến đấu, giữ vững trận địa. Tiếng thét, lời kêu gọi từ trái tim đảng viên cộng sản Phạm Quế Dương đã xốc lại ý chí chiến đấu, truyền sức mạnh cho những người lính”? Nếu người Việt ta noi gương/kính trọng ổng vì bỏ Đảng, Só zi, nhưng bà bán xôi ngoài đầu ngõ nhà tớ ngày xưa đáng noi gương/kính trọng hơn . Why? Bả hổng thèm vô Đảng để gây họa cho đất nước in the 1st place.
Hỡi tuổi trẻ yêu nước
Nước ta như hôm nay
Phải chịu nhiều đắng cay
Cũng tại ta tất cả
Ta không nên trách ai!
Phải nhận chân sự thật
Có quá nhiều quái thai
Đang là trại súc vật
Toàn một lũ tay sai!
“Thuốc đắng đã tật
Sự thật mất lòng”
Sự thật là Hồ tặc
Đưa ta đến diệt vong!
Hỡi tuổi trẻ yêu nước
Chính rợ Hồ đã rước
Rước kẻ thù ngàn năm
Rước kẻ thù truyền kiếp!
Đất nước ta hôm nay
Chịu quá nhiều đắng cay
Cũng chỉ vì cộng sản
Một chủ nghĩa ngoại lai!
Nông Dân Nam Bộ
Cộng sản? Phải đào thải!
Giàu mạnh nhứt hành tinh
Văn minh nhứt thế giới
Mỹ – Phụng sự hòa bình
Trật tự vận hội mới!
Kim Jong un Triều Tiên
Thằng tiểu tử quỷ dữ
Vẫn an hưởng bình yên
Nhờ vũ khí nguyên tử
Nhìn thử qua đại Hán
Được giàu mạnh hôm nay
Cũng nhờ Mao xếnh xáng
Là kẻ thù “G.I”!
Xem ra quá cay đắng
Nước ta là đồng minh
Biển đảo bị xâm chiếm
Bạn đồng minh làm thinh!
Ôi sao quá mỉa mai
Gã bạc tình “G.I”!
Chống cộng kiểu nửa vời
Kiểu tài tử Hollywood
Như Henry Kissinger
Miền Nam ta bị nuốt
Chống cộng như Reagan
Không nói chuyện hòa giải
Phải triệt để quyết tâm
Cộng sản? Phải đào thải!
Nông Dân Nam Bộ
Ở cái nước XHCN/VN , người dân không ai được phép ( cho dù kiến nghị , van xin ) chống tham nhũng . Chống tham nhũng là chuyện của nhà nước , của đảng cướp sạch ( ĐCS ) độc quyền . Phải là đảng viên , có chức có quyền mới có cửa để tham nhũng . Vì vậy chống tham nhũng là chống nhà nước , chống đảng .
Ông Phạm Quế Dương , 14 tuổi đã khoác áo bộ đội cu Hồ suốt 4 cuộc chiến ” chống xăm lăng ” . Cho đến lúc về già , sáng mắt ( hơi muộn ) trả thẻ đảng , trả huy chương , chiến công bội tinh .v.v..ông lại ngây thơ ” xin phép” được tố giác tham nhũng ( cho đảng cướp sạch tốt đẹp hơn ) , nhưng mà ông phải hiểu là tố giác tham nhũng là chống đảng .
Thằng đảng nó không mời ông đi ” nghĩ mát trong nhà đá” mới là chuyện lạ !