Cây quýt này vốn mọc ở một địa phương nọ thì rất to và ngọt, đem trồng ở một nơi khác, không hợp thủy thổ, thì vừa nhỏ vừa chua.
Nhà văn Bá Dương phàn nàn rằng đồng bào của ông bị “dị ứng” với hai chữ cám ơn:
“Tôi nghi rằng để có thể móc trong mồm một người TQ ra cái câu cám ơn ông e rằng nếu không dùng đến cái cào cỏ năm răng của ông bạn Trư Bát Giới của chúng ta thì không thể được.”
Ngoài cái bệnh dị ứng với chuyện ơn nghĩa, vẫn theo như lời của tác giả Người Trung Quốc Xấu Xí (The Ugly Chinaman) dân Tầu còn mắc cái tật hơi lớn tiếng:
“Nói đến ồn ào, cái mồm người Trung Quốc thì to không ai bì kịp.”
Những ghi nhận đọc được qua trang FB của Nguyễn Chương về người Đài Loan lại hoàn toàn khác:
- Tại bến xe mọi người đều tự giác xếp hàng. Khi lên xe, nhân viên nhiệt tình hỏi bạn muốn đi đâu, và khi thu tiền hoặc thối lại tiền, họ đều nói “cảm ơn”vì bạn đã thịnh tình chiếu cố.
- Khi mua cơm ở cửa hàng, mỗi lần kêu món hoặc đến lúc trả tiền, tôi đều nghe nhân viên nói “cảm ơn”luôn miệ
Kinh nghiệm của tôi ở Singapore cũng thế, cũng khác. Có lần bước vào một tiệm ăn ở Đảo Quốc này, tôi rất ngạc nhiên khi thấy hình một tô hoành thánh mì, cùng dòng chữ song ngữ (Please Keep The Volume Down While Eating After 10:30 PM) dán ngay trên tường.
Thảo nào mà quán đông nhưng không ồn. Hoá ra không phải ở đâu người Trung Quốc cũng là những kẻ vô ơn, và lúc nào họ cũng lớn họng, như lời than phiền của Bá Dương. Có nơi – và có lúc – họ cũng thường “cảm ơn luôn miệng” và cũng ăn nói nhỏ nhẹ, đàng hoàng, rất mực.
Thế mới rõ là có nhiều giống người Hoa chứ không phải một: Tầu Singapore, Tầu Hồng Kông, Tầu Đài Loan, Tầu Đại Lục … Và họ khác nhau một trời/một vực – theo như ghi nhận của một người cầm bút khác, Tạ Duy Anh:
“Không phải vô cớ mà người Đài Loan kiên quyết không nhận mình là Trung Quốc, dù họ phần lớn từ Phúc Kiến sang. Người Đài Loan hiền lành, tinh tế, trung thực thuộc loại nhất thế giới. Trong khi người Trung Quốc đại lục thì luôn tạo ra ác mộng cho bất cứ đâu họ đặt chân đến.”
Ở bình diện thể chế cũng thế: “Điểm khác biệt giữa hai hệ thống pháp luật tại Đài Loan và Trung Quốc sâu và rộng gấp mấy lần vài trăm dặm eo biển chia cắt hai quốc gia này. The gulf between legal systems across the Taiwan Strait is far wider than a hundred miles.” (Margaret K. Lewis. “Taiwan’s Human Rights Revolution and China’s Devolution.” The Diplomat 10 Mar 2017 translated by Quỳnh Vi).
Sao kỳ vậy cà?
Tác giả Huy Phương lý giải như sau: “Cũng giống quýt đó, trồng ở Giang Nam thì chua, trồng ở Giang Ðông thì ngọt. Ðó chính là nhờ phân, nước, khí hậu mỗi nơi cho những thứ trái có phẩm chất khác nhau… Bây giờ hầu hết giống quýt đều muốn được trồng ở Giang Ðông, chứ không muốn mọc ở Giang Nam.”
Tương tự, “bây giờ hầu hết” người Trung Quốc cũng đều muốn “được trồng” lại ở một nơi nào khác, cho nó bớt chua, chớ không phải ở nơi quê hương (bản quán) của mình:
- Số liệu cho thấy “cơn lốc” người di cư khỏi Trung Quốc vẫn chưa dừng lại
- Philippines lo ngại làn sóng lao động nhập cư ồ ạt từ Trung Quốc
- Làn sóng dân Trung Quốc ồ ạt đến Canada
- Dân Trung Quốc di cư sang Mỹ đông nhất
- Người Trung Quốc ồ ạt mua nhà tại Australia
- Người Trung Quốc ‘ồ ạt mua nhà giá rẻ ở VN’
- Trung Quốc tăng cường di dân sang Lào
- Trung Quốc di dân tới Châu Phi
Đất lành chim đậu. America, Canada, Australia thì không nói làm chi, chớ ngay tới Châu Phi mà cũng được người Tầu coi như là đất lành thì ai cũng phải thấy rằng Trung Hoa Lục Địa (quả) là dữ thiệt, và dữ lắm – trừ ông Tập Cận Bình.
Chủ quan và kiêu ngạo cộng sản là chứng bệnh chung của rất nhiều đồng chí lãnh đạo cấp cao, chớ chả riêng chi bác Tập. Bởi thế, bác ấy rất bất bình (và bị chạm tự ái) vì người dân Trung Cộng đã bỏ chạy tá lả bùng binh – theo tôi – là điều hoàn toàn thông hiểu và thông cảm được.
Tôi chỉ phàn nàn mỗi ở điểm là ông Chủ Tịch Nước đã có cái thái độ quá đáng, hay nói chính xác hơn là quá quắt, khi đòi hỏi Nước Trung Hoa Là Một – One China Policy. Ổng muốn thâu tóm tất cả vô cái phần đất dữ dằn (và chua lè) của mình cơ.
Ngày 1 tháng 7 năm 2017, Tập Cận Bình đến dự lễ kỷ niệm Hai Mươi Năm Trao Trả Hồng Kông – Hong Kong Handover 20th Anniversary. Bữa đó, tôi tình cờ cũng có mặt tại Hương Cảng và đang ngồi ăn mì (nên suýt ói) khi nghe thằng chả nói – y như thiệt – trên TV rằng: “Hong Kong has always been in my heart.”
Tui quen cả đống người dân Hồng Kông, đủ mọi thành phần, chả hề nghe ai nói là trong trái tim họ lại có Tập Cận Bình cả. Họ cũng hoàn toàn không có chút xíu xiu thiện cảm, hay gắn bó gì với Trung Hoa Lục Địa. Giới truyền thông cũng phản ảnh y như thế:
– Reuter: Người trẻ Hong Kong muốn tất cả biết họ là người Hong Kong, không phải Trung Quốc.
– Le Monde: Thất bại của một đất nước, hai chế độ.
– RFI: Hồng Kông trong bàn tay thép của Trung Quốc.
– BBC: Đừng ảo tưởng rập đầu trước Trung Quốc.
– RFA: Người Hong Kong xin hộ chiếu Anh quốc vì lo sợ tương lai.
Người Đài Loan cũng vậy, cũng sợ thấy bà luôn. Đối với họ (chắc) hai chữ “cộng sản” cũng có nghĩa tương tự như “dịch tả” hay “dịch hạch,” chớ không là gì khác cả – dù Tập Cận Bình vẫn luôn miệng trấn an:
“Sau khi thống nhất hòa bình, Đài Loan sẽ có hòa bình lâu dài và người dân sẽ được hưởng cuộc sống tốt đẹp và thịnh vượng. Với sự hỗ trợ tuyệt vời của ‘mẫu quốc,’ nền an ninh của đồng hương Đài Loan sẽ còn tốt hơn nữa, và không gian phát triển của họ sẽ còn lớn hơn nữa.”
Chuyện của thiên hạ nhưng FB Nguyễn – Chương Mt (VN) vẫn nhất định xía vô, và bàn ra, cho bằng được:
“Cái này kêu bằng ‘nằm mơ giữa ban ngày’ từ phía Bắc Kinh… Đài Loan đã và đang là một lãnh thổ độc lập gần 70 năm rồi đa! Bảy thập kỷ (từ 1950 tới nay) sống mình ên, mọi chính sách đối nội lẫn đối ngoại do Đài Bắc tự quyết định (Bắc Kinh chớ hề được phép nhúng tay vào mà ‘chỉ đạo’). Ở đời, có ai đang độc lập mà không chịu sướng, lại đi chui vào một thiết chế để cho người khác chỉ đạo? Mà phải chi Bắc Kinh văn minh hơn, mức sống dân chúng cao hơn, an sinh xã hội tốt hơn thì… cũng dám xin thôi độc lập để được nâng khăn sửa túi lắm à.”
Nguyễn – Chương Mt còn làm tài hay, cầm đèn chạy trước ô tô, mau mắn cho độc giả biết rằng: “Danh xưng ‘Cộng hòa Đài Loan’ (tức ‘Đài Loan dân quốc’ 台灣民國) đang rục rịch để một ngày đẹp trời thế chỗ, không còn xài danh xưng ‘Trung Hoa dân quốc’ (中華民國), khỏi dính tới vòng kim cô ‘One China’ làm chi cho má nó khi…”
Theo VOA, nghe được hôm 02/01/2019, Tổng Thống Thái Anh Văn cũng mới vừa tuyên bố: “Đại đa số người dân Đài Loan kiên quyết chống đối khái niệm ‘một quốc gia, hai chế độ,’ đây là sự đồng thuận tại Đài Loan.” Hai tháng sau, ngày 8 tháng 4, Taiwan News đưa tin: “Thousands of Taiwanese protest against ‘one country, two systems’ in Kaohsiung. Hàng ngàn người Đài Loan xuống đường phản đối ‘một nhà nước, hai chế độ’ở Cao Hùng.”
Chưa hết, RFI nghe được hôm 7 tháng 5 năm 2019, lại vừa hớn hở cho hay: “Hạ Viện Mỹ thông qua luật bảo vệ Đài Loan … Với 414 phiếu thuận và 0 phiếu chống.”
Tui thì không rành (và cũng không mặn mà) chuyện chính trị/chính em nên không dám xía vô, hay bàn ra gì ráo, chỉ trộm nghĩ rằng: hiện tại dân số Trung Cộng đã lên tới 1/5 tổng số nhân loại rồi, gieo trồng 1,418,804,794 trái quýt chua (lè) như vậy bộ chưa đủ sao mà còn muốn ấn thêm vô làm chi nữa, cha nội? Bộ không thấy hằng triệu người dân Hồng Kông đang xuống đường biểu tình phản đối và cả loài người đang nhăn mặt hay sao?
Chiện này ai cũng biết rồi viết ra làm chi cho má nó khi.
Việt nam dưới chế độ Cộng sản Hà nội :
( Trích ) Khi cái bất thường trở thành bình thường – danchimviet.info :
Tất cả những cái rất bất thường thuở xưa nay trở thành bình thường . Bình thường bởi vì nó được mọi người, một cách ý thức hay không ý thức, chấp nhận nó như những sự việc bình thường trong đời sống. Xin nêu ra vài dẫn chứng cụ thể:
Miền Bắc đã phải sống dưới sự thiếu thông tin minh bạch từ 1954 và miền Nam từ 1975. Chúng ta có thể nói là những thế hệ con cháu sanh ra sau biến cố 1975 ở miền Nam đã hoàn toàn bị cô lập về tin tức. Sự thật phũ phàng là hầu hết những gì các thế hệ trẻ này biết đều là giả tạo sảo trá, nhưng vì bị đảng bắt nhai đi nhai lại, sau nhiều thập niên sự giả trá của đảng thành sự thật. Cái rất bất thường trở thành bình thường.
Niềm tin bị thay thế bằng sự nghi ngờ. Sau 4 thập niên liên tục được ăn bánh vẽ, niềm tin của nhân dân vào đảng không những đã cạn tàu ráo máng nhưng đã trở thành sự nghi ngờ. Rất tiếc là sự nghi ngờ không chỉ giới hạn giữa dân với đảng, nhưng đã thấm nhập đến cả mối quan hệ giữa người với người trong giao tế hằng ngày. Một điển hình cụ thể là phần đông chúng ta vẫn không dám nói lên suy nghĩ chân thành của mình về đảng Cộng sản, về những lãnh đạo sai trái của nhà nước với người khác vì ta nghi ngờ lỡ người này là công an thì sao; khi mua bán bất cứ cái gì chúng ta luôn phải dò la vì nghi ngờ đồ dổm, tiêu chuẩn vật giá và phẩm lượng hoàn toàn vô nghĩa.
Can đảm bị thay thế bằng sợ hãi. Sự đe dọa của đảng dưới mạng lưới lang sói công an gây nên mối sợ hãi xâu thẳm trong tiềm thức của người dân đến độ chúng ta sợ sống thật với chính những người trong gia đình. Điển hình là dù con cái chúng ta học những điều sai bét về lịch sử, văn hoá … ở trường nhưng hầu hết chúng ta làm ngơ vì sợ nói ra, con đến trường nói linh tinh thì khổ cả nhà; chúng ta tránh cụm từ “chính trị” như tránh mìn; chúng ta không dám thể hiện quyền dân chủ của mình. Cái bất thường trở thành bình thường.
Ngôi nhà là cái gì thật thân thương với chúng ta. Rất tiếc là theo đảng Cộng sản, tài sản của chúng ta không phải là của chúng ta nhưng là của đảng. Chúng ta làm chủ, nhưng chỉ làm chủ tạm bợ thôi, lúc nào đảng muốn là đảng lấy – điều này được viết trong Hiến pháp hẳn hòi. Nhìn lớn hơn phạm vi tài sản của chúng ta là tài sản đất nước, là địa dư đất nước mà chúng ta đang sống cũng thuộc về đảng luôn. Theo tâm lý tự nhiên của con người như đã đề cập thì cái gì không phải của mình hơi sức đâu mà giữ. Đất nước này là của đảng, đâu phải của mình, giữ cho sạch sẽ để làm gì ? Bảo vệ lãnh thổ để làm gì – thử hỏi có bao nhiêu người xuống đường biểu tình chống Trung quốc?
……….
” Đạo đức luân lý nhân bản ” thời Cải Cách Ruộng Đất long trời lở đất do tay sai bọn đế quốc Trung- Xô là Hồ chí Minh phát động :
Nhà văn Dương Thu Hương : Trong lịch sử Việt tộc bốn ngàn năm, triều đình Cộng sản là triều đình duy nhất dạy cho con gái, con dâu vu khống bố hiếp dâm; dạy con trai, con rể chỉ vào mặt bố “đả đảo thằng bóc lột”; dạy cho láng giềng tố cáo điêu chác, đâm chém, dày xéo mồ mả của nhau… Tất cả những ai chưa hoàn toàn quên lãng, hẳn hiểu rõ điều đó .