Chuyện tui bị khủng bố xảy ra vài ngày rồi, ngay sau khi vụ cưỡng chế tàn khốc vô nhân đạo ở vườn rau Lộc Hưng vừa diễn ra, gây ra bao cảnh tang thương cho đồng bào đã sống lâu đời ở đó, dấy lên làn song căm phẫn trong dư luận ở khắp mọi nơi, nên tui muốn dẹp câu chuyện riêng tư nhỏ bé của tui lại, không kể ra làm gì.
Tuy nhiên có nhiều bạn bè quan tâm lo lắng hỏi han, tui không thể nào trả lời cho từng người được, nên viết chung ra đây vậy. Hơn nữa chuyện tui có liên quan đến nhiều người cũng cần viết ra để mọi người biết.
Sau hơn 20 giờ bay vật vã, được đáp xuống Nội Bài, lòng tui phơi phới khi kéo va ly vào xếp hàng chờ qua cổng an ninh cửa khẩu.
Phải hơn nửa tiếng mới đến lượt bước đến bàn trình hộ chiếu. Nhân viên an ninh chưa kịp cầm hộ chiếu tui lên thì bỗng đâu một chàng trai mặc thường phục ào đến mừng rỡ nói: “Chào chú, chú cháu mình quen quá, mời chú theo cháu vào đây”. Tui chưa kịp nói gì thì thêm ba bốn cậu nữa ập đến. Tui cười nói: “Biết rồi, kéo valy giúp chú để chú đi theo”.
Vào phòng an ninh sân bay, cậu trai ấy săn đón: “Chú không nhớ cháu à, hôm chú đi chú cháu mình đã làm việc tại đây, nhờ cháu can thiệp lắm chú mới được đi”.
Tui chẳng nhớ chút nào vì hai lần lên sân bay đều bị chặn lại đưa vào phòng làm việc riêng với khá nhiều người, nhưng dường như không có anh chàng nầy.
Biên bản, giấy tờ, máy móc được đưa tới và mời tui làm việc. Tui cười nói chẳng có việc chi để làm trừ khi có lệnh khởi tố của tòa án. Rồi tui ngồi dựa ra sau ghế sofa nhắm mắt liu riu ngủ. lúc đó 12g30 trưa ngày 9/1.
“Chú không làm việc với bọn cháu thì cứ ngồi đây nghỉ ngơi chờ dưới bộ lên làm việc”. Cậu phụ trách nói, rồi sai người mang gối ra cho tui nằm.
Ngủ đã đời trên máy bay rồi, lại thêm khi vừa cất cánh ở Đài Loan tui đã lấy viên Viagra của bạn cho ra uống trước, chừ thuốc phát huy tác dụng làm tui bứt rứt toàn thân không thể nào ngủ được. Vậy mà phải chờ mãi đến 2 giờ thì cán bộ trung ương mới lên làm việc. Nhiều người lắm và thuộc hai đoàn khác nhau vì tui thấy người đoàn nầy hỏi thẻ ngành người đoàn kia. Sau một hồi trao đổi thầm thì, đoàn đông người kéo ra khỏi phòng, chỉ còn lại hai nhân viên ở lại làm việc, tui nhận ra đó là người của cơ quan an ninh điều tra bộ công an, vì tui đã từng được “làm việc” với họ vài lần rồi.
Lại mời làm việc, lại cười khẩy từ chối. tui là công dân hợp pháp, đi du lịch nước ngoài hợp pháp, tại sao lại cưỡng chế giữ tui lại trái phép rồi còn bắt làm việc. Anh cán bộ điều tra tên V hiểu ý tui nên khôn khéo nói: “Thôi anh em mình ngồi trao đổi nói chuyện với nhau”. Tui ok nói: “Đúng rồi, nói chuyện tầm phào cho vui thì tui sẵn sàng”.
Thế là tui sa vào cái bẫy lịch sự ngọt ngào của anh chàng nầy lúc nào không hay. Phần vì ở gần 2 tháng bên Mỹ nói tiếng Mỹ với dân Mỹ đến mỏi tay, còn nói với các khúc ruột vạn dặm thì trọ trẹ nghe bắt mệt tai, nay nghe người Việt nói giọng Hà Nội chuẩn lại có lý luận nên đâm ra thích thú, phần vì đi ngoại quốc về cũng ưa kể lể khoe khoang, rồi lại thêm viên Viagra đến hồi tác dụng cao trào, nên tui hưng phấn kể lể tuốt luộc, hớ ra bao nhiêu chuyện rất nguy hiểm… cho nhiều người khác.
Tui kể khi bước ra khỏi sân bay LAX, được đồng chí Điếu Cày thân yêu mang xe trị giá 50.000 đô đến tận cửa…tẹc mi nô đón tiếp rầm rộ như thế nào, đưa về Lít tô Sài gòn ăn phở ra sao, rồi tối đưa về nhà lên giường nằm chung với nhau qua đêm như thế nào. Rồi tui kể được trai đẹp nổi tiếng Trịnh Hội, nguyên phò mã của cố phó tổng thống Nguyễn Cao Kỳ mời mọc về nhà ăn trưa ra sao, rồi rủ rê hợp tác nhau về VN mở quán bán bánh bao thương hiệu Trịnh Hội ra sao…
Một anh an ninh khác ngồi cạnh xen vào: “Chú cũng gặp các đảng phái bên đó nữa mà”. Tui lại hứng phấn lên khoe: “Đảng phái thì gặp nhiều lắm, gặp khắp mọi nơi, nào Đảng Tân Đại Việt, Quốc Dân Đảng, Việt Tân… gặp cả đảng Dân Chủ của Obama và đảng Cộng Hòa đang cầm quyền của mit tờ Trump”… “Gặp Việt Tân nhiều không?”, chàng đó cắt ngang. Tui lại phun ra: “Việt Tân là nhiều nhất vì họ đông nhất, lại hay mời tui tiệc tùng liên tục”…
Tui say sưa kể hết chuyện nầy qua chuyện khác, thỉnh thoảng có dừng lại để trả lời mấy câu hỏi về tổ chức VOICE của Trịnh Hội. May quá chàng trai đẹp lúc tiếp tui chỉ bàn chuyện làm ăn và yêu đương, không nói chi đến VOICE nên tui chẳng có chi để phun ra. Thỉnh thoảng như tình cờ họ hỏi về quỹ 50k của người đẹp Nguyễn Thúy Hạnh. Tui lại phun ra như mưa, rằng nhờ quỹ 50k mà nhiều gia đình TNLT thoát được bi kịch cuộc đời khi lao động chính bị bắt bỏ tù miên viễn, con cái họ có tiền sắm sách vở tiếp tục đến trường không phải lang thang bán vé số, gia đình họ có miếng ăn, có tiền mua tàu xe thăm nuôi tù, có tiền thuê luật sư…. Rồi bất ngờ có cậu xen vào hỏi: “Chú giúp cho quỹ nhiều vậy đợt nầy có mang gì về cho quỹ không?”. Tui đành thú thật, bạn bè cho nhiều lắm nhưng tui không ngu mang theo đây.
Tui huênh hoang kể lể đến 4 giờ chiều thì hai chú an ninh mệt quá bảo tui dừng lại để một chú ra viết lại biên bản.
Chú an ninh V ấy tài giỏi thật, từ bản ghi chép câu chuyện tràng giang đại hải của tui dài đến 15 trang giấy, sau chừng 10 phút đã viết lại một biên bản còn lại một trang A4 chữ viết tay rất đẹp tóm tắt rất đầy đủ sự việc chính (nếu sau nầy được ra báo tư nhân, tui sẽ tuyển chú ấy về làm biên tập), rồi đọc cho tui nghe.
Biên bản nhắc đến mấy sự việc chính là tui ngủ với Điếu Cày, ăn trưa với Trịnh Hội, tiếp xúc với Việt Tân, trong đó có phần rất quan tâm đến trai đẹp Trịnh Hội và VOICE và chuyện quỹ 50K của Nguyễn Thúy Hạnh. Còn mấy chuyện tui đi ăn nhậu, chụp chim, đến kinh thành Hoa Lệ Ước hôn vào dấu chân mấy em tài tử mà tui mê trên đại lộ danh vọng không thấy ghi vào.
Sau đó chú V bảo tui ký vào. Tui vui vẻ nói: “Ký thì ký chứ khó gì, nhưng nếu tui ký vào thì nhục nhã lắm”. Chú kia chen vào: “Có chi mà nhục chú?”. Tui nói: “Nhục nhã cho các anh và nhục nhã cho nhà nước nầy chứ không phải cho tui. Một đất nước mà ông Phúc bạn tui vẫn ra khoe với thế giới là rất dân chủ và tôn trọng nhân quyền lại tự dưng bắt một công dân đáng tôn kính như tui phải ký biên bản tường trình lại sự việc đi ăn chơi của mình sau khi đi du lịch về thì còn chi thể diện quốc gia”.
Biết tui nói nhẹ nhàng thân ái nhưng rất kiên quyết, nên mấy chú đành không buộc tui ký nữa, tuy nhiên giữ lại hộ chiếu và điện thoại và bảo tui ngày mai đến cơ quan an ninh điều tra bô công an tại số 3 Nguyễn Gia Thiều để làm việc tiếp vì công việc hôm nay chưa xong. Tui nói: “Các chú giữ mấy cái đó của tui và mai buộc tui đi làm việc nữa là vi phạm nhân quyền đấy”. Một chú nói rất là đe dọa: “Chúng tôi giữ máy và mời chú làm việc là vì có thông tin chú đã qua Mỹ tiếp xúc nhóm trí thức để bàn việc gì đó mà ngày mai chú sẽ rõ”. Tui nói: “Cho là có tiếp xúc, có bàn bạc đi thì cũng chẳng có gì sai pháp luật nếu như các chú không tìm ra bằng chứng là kết quả bàn bạc của tui là sự ra đời cương lĩnh chính trị rồi mang tiền, súng về lật chế độ”.
Định ko chịu về, để ở lại đòi cho được điện thoại, nhưng lo Viagra uống sớm quá sẽ mất hết tác dụng nên đành bỏ hết về thôi. Mất gì cũng không đáng quan ngại bằng mất tác dụng Viagra. Mịa kiếp thằng bạn Mỹ, hà tiện chỉ cho tui có một viên, nếu nó rộng rãi cho tui một vỉ thì tui quyết tâm ở lại đấu đến khuya.
Các chú ấy thấy tui chịu ra về nên vui vẻ đưa tui ra, đi tìm hành lý trong kho, mang hai kiện hành lý nặng trên 100 pound ra thẳng bên ngoài không qua hải quan rồi gọi taxi, khiêng hành lý lên xe cho tui.
Hú hồn, một valy 50 pound (23kg) của tôi chứa toàn tiền đô, nó qua máy soi hải quan thì tiêu đời. Các chú mất cảnh giác quá.
Tui lên xe lòng phơi phới. Xe chạy bon bon trên đường cao tốc cho đến khi qua khỏi cầu Nhật Tân thì kẹt cứng. Sau hai giờ dài hơn hai thế kỷ tui mới về được đến nhà.
Đang lo ngay ngáy nàng đi hoạt động không có ở nhà. Nhưng ô kìa, nàng đang nằm trên giường cười e thẹn: “Biết anh chỉ bị câu lưu vớ vẩn nên em không thèm đi đòi người, chỉ lo đi tắm thôi”.
Tui không nói không rằng, vất hết valy, lao vào nàng như cơn lốc…
Nhưng ngay sau đó thì thất vọng ê chề. Tui nổi điên ngồi dậy chửi nhà cầm quyền, chửi bộ công an, chửi mấy cậu an ninh không tiếc lời. Vì các người vi phạm nhân quyền mà tui phải như thế nầy. Toàn bộ chất thuốc trong người tui chẳng trụ lại đúng chỗ, khi làm việc với mấy chú an ninh, chúng theo đường miệng phun ra hết. Tủi thân quá, tui ngồi khóc thút thít như trẻ nhỏ, buồn cho số phận già nua của mình. Nàng phải dìu tui nằm xuống trở lại, an ủi vỗ về và hát câu quan họ để ru tôi vào giấc ngủ.
Tui đánh một giấc đến 8 giờ sáng hôm sau mới dậy, chẳng một chút jetlag gì cho sang. Vội vã chuẩn bị súng ống để đi chụp chim. Nhiều em chim di cư về HN gần 2 tháng nay đang chờ tui. Nhưng bỗng chợt nhớ lại, 9 giờ phải có mặt ở cơ quan điều tra an ninh bộ công an để làm việc, bao nhiêu hăm hở tụt hết. Ngồi bên ly cà phê đấu tranh mãi, cuối cùng đành xếp súng ống vào cốp xe, lái chiếc Tesla 90.000 đô, tự động hoàn toàn, của cô cháu xinh đẹp Nancy Hạnh Vy Nguyễn mới tặng, xuống công an làm việc.
Đường HN kẹt cứng nên mãi đến 9g30 tui mới đến nơi. Hai chú an ninh sốt ruột ra đứng trước cơ quan chờ sẵn.
Họ mời tui vào cơ quan, nơi là hang hùm đã từng nhiều lần bắt cóc Đoan Trang về làm việc đến nhừ tử. Đã từng bắt cóc Nguyễn Thúy Hạnh về nhốt và làm việc từ sáng đến 12 giờ khuya làm nàng bị ngất xỉu phải đưa đi cấp cứu. Tui lạnh lưng khi bước qua phòng hỏi cung số 1 nơi Thúy Hạnh từng bị giam, rồi qua phòng hỏi cung số 2, nơi tui bị bắt nhốt trái phép và bị một tay an ninh mất dạy xưng là vụ phó chi đó chửi mắng tục tĩu khi tui cùng Dũng Trương xuống đòi người. Rồi phòng hỏi cung số 3, nơi Dũng Trương bị một đám an ninh côn đồ đánh đến gãy răng và trọng thương khắp người rồi chở về vứt ở đầu hẻm gần nhà. Cơ quan an ninh điều tra bộ công an mà như hang ổ của bọn mafia.
Biết tui sợ hãi trước mấy phòng hỏi cung, chú V đưa tui vào phòng họp khang trang để tui an tâm. Chú ấy nói, còn một số việc nữa, anh em mình trao đổi cho xong.
Chú bảo tui kể tiếp chuyện đi Mỹ, còn gặp ai nữa không. Tui chưa hết cơn sợ nên lặng yên không nói gì. Thế là chú ấy nhắc đến một lô cuộc gặp của tui ở bển nữa mà hôm qua do tui kể chuyện chim cò nhiều quá làm các chú ấy rối quên nêu ra. Chú nhắc tui về chuyện gặp nhà văn Tưởng Năng Tiến, giáo sư Phạm Minh Hoàng, nữ nghệ sĩ Kim Chi và cô cháu xinh đẹp Nancy Hạnh Vy Nguyễn. Rồi tiếp tục hỏi về quỹ 50k của Nguyễn Thúy Hạnh, hỏi về út cưng của tui.
Tui sung sướng khoe ngay,
Tui được nhà văn Tưởng Năng Tiến mời cùng Điếu cày và giáo sư Phạm Minh Hoàng từ Pháp mới qua, uống rượu quý, rồi chở đi hầu tui chụp chim ở thung lũng Silicon suốt ngày trời. Tại đây tui chụp được nhiều con chim rất đẹp.
Tui khoe được nữ nghệ sĩ Kim Chi mấy lần mời đi ăn và gặp gỡ các người đẹp khác.
Tui khoe được Nancy dùng xe điện Tesla tự động trị giá 90.000 đô đưa đi chơi khắp nơi và đưa về nhà, tự tay nấu món nhậu đãi tui. Các chú an ninh cũng mê gái đẹp nên tập trung hỏi tui về Nancy hơi nhiều. Các chú hỏi tui quen biết Nancy thế nào. Có vẻ an ninh VN quan tâm đến mối quan hệ của tui với Nancy nên hồi năm 2016, khi nàng trốn về VN để biểu tình phản đối Formosa rồi bị bắt giam, an ninh cũng hỏi nàng về mối quan hệ với tui.
Các chú hỏi có quen biết gì nhà văn Tưởng Năng Tiến trước đây không, tui nói chưa hề gặp, chỉ đọc nhau mà biết nhau, quý nhau nên tìm đến nhau. Rồi tại sao lại gặp giáo sư Phạm Minh Hoàng tại Cali, tui khai tại hai đứa tui quen thân nhau hồi anh Hoàng mới ra tù ở VN, nghe anh ấy là Việt Tân nên tui tò mò đến làm quen, thấy anh ấy lịch lãm, trí thức và rất dũng cảm nên tâm phục. Hôm anh ấy bị cưỡng bức trục xuất qua Pháp, anh ấy buồn ghê lắm, vợ chồng tui phải an ủi ảnh rất nhiều. Nay thấy ảnh có mặt ở Cali thì mừng quá nên tìm gặp.
Quỹ 50K không liên quan gì đến chuyện tui đi Mỹ, nhưng các chú cứ hỏi đi hỏi lại. Tui nói tui chỉ liên quan đến người cầm quỹ 50K chứ không liên quan đến quỹ, vì tính tui ham tiền, thấy tiền nhiều hay nảy tà tâm nên không dám đụng vào. Các chú nói “Quỹ ấy nguy hiểm lắm”, tui nói “Quỹ ấy tốt lắm”. Các chú đề nghị hôm nào tui đưa Nguyễn Thúy Hạnh xuống để các chú làm việc về quỹ 50k. Tui ok ngay nhưng nói: “Ở nhà toàn Nguyễn Thúy Hạnh ra lệnh và tui tuân theo răm rắp, chứ chưa bao giờ tui dám ra lệnh ngược lại, để lần nầy về lấy can đảm làm thử xem”.
Té ra còn bao cuộc tiếp xúc của tui với gần trăm người khác, các chú chẳng biết gì. Các chú chỉ lần theo facebook của tui mà hỏi dò chứ chẳng tài giỏi gì. Hì hì.
Sau đó là màn yêu cầu ký biên bản. Tui nói bắt giam tui đi. Các chú ấy nói ai dám làm thế. Tui nói vậy để tui về chụp chim, chứ tui mà ký vào đây thì xấu hổ cho nhà nước lắm.
Hiểu ý tui, hai chú an ninh trả lại hộ chiếu và điện thoại cho tui rồi lễ phép tiễn tui ra xe.
Tóm lại từ an ninh sân bay đến an ninh bộ, chú nào cũng đúng mực, ngọt ngào và tôn trọng tôi lắm lắm, nhờ vậy mà tui khai ra sạch sành sanh, không như thằng mất dạy trước đây đã từng nhốt tui vào phòng hỏi cung số hai rồi nạt nộ tục tĩu khi tui đi đòi vợ bị bắt cóc.
Vậy thì bộ công an khủng bố tui chỗ nào? Khủng bố ở chỗ bắt một công dân đáng tôn kính như tui sau khi đi du lịch hợp pháp về phải làm việc suốt hai buổi ngay sau khi vừa bước xuống máy bay sau một chuyến bay dài trên 20 giờ, và nhất là sau khi tui đã uống Viagra đang rất nôn nóng về nhà.
Đó là khủng bố cấp nhà nước, là vi phạm nhân quyền cấp quốc gia.
Nhân tiện xin cám ơn tất cả bạn bè ở Cali đã giúp đỡ, chứa chấp, đón tiếp tui trong những ngày bơ vơ ở Cali mà tui không tiện nêu tên ra đây vì an ninh chưa biết đến.
Facebook Huỳnh Ngọc Chênh
“Người đứng CHÊNH vênh núi Mác Lê
Nhìn thấy cờ sao -vạch đất Hoa Kỳ …”
Chẳng thấy Khủng bố ở đâu trong cái bài việt này . .
Oi đọc mà nghe như không đọc ,Tìm khong ra khủng bố chỉ còn viên kích dục và cô gái tắm rửa sach sẻ ,tươi mát nằm sẳn ” đợi anh về”.và đô- na mọt valy côn an đưa ra tận xe…Cái bọn chống công từ VT ,Trịnh hội ,đến QD Đ ĐV có cả TNTiến (lùi),Đ/cày cờ đỏ sao vàng ….GIÀU tiền và giàu lòng yêu nước ghê ta!
Chống cộng kiểu này đúng là bạc thầy .Di đi về về VN và nước ngoài ,thâu tiên đẻ đấu tranh ,ăn chơi ở nuoc Mỹ và về có sẳn gái vói viên thuốc “cương “…
Nhưng các phản hồi đều úy phục ,ca ngợi “nhà đấu tranh LỚN” đã là bạn của FUCK..(.QN?)
Chỉ có Toni “so sánh khập khiểng ‘ (LNĐ)có lẻ vì Toni nhắc chuyên củ .”xưa rồi Diễm” không “tiếu lâm” như tác giả “đê nhất cao thủ tiếu lâm …!'(phv “ca”)…..
Nhưng có người KHÔNG CƯỜI NỔI !!!!
Đọc bài của HN Chênh thấy vừa tiếu mà vừa hiểu thêm đám CS lưu manh
Chân thành cám ơn “nhà nước “và “đoảng ” đã đào tạo được các cán bộ côn ăn và ăn ninh tài giỏi làm cho chính phủ và nhà nước ta nổi danh vào hạng nhất trên thế giới đấy!!! . Ngoài ra đảng viên cao cấp cùng nhân viên chính phủ cũng tài giỏi nhờ những phát ngôn để đời được xếp vào loại “ranh ngôn ” thế giới đấy nhé !!!
Lâu rôi bỏ không đọc Huỳnh Ngọc Chênh
Không ngờ HNC lại tiến bộ hết biết luôn !
Gặp toàn Trai và Gái đẹp, ăn chơi thả dàn
Đã thế bày trò chụp … Chim và uống Viagra !
Kể cho CA nghe, chúng sẽ bắt kể tiếp ngàn lẻ 1 đêm !
Đọc hết bài chủ của đàn anh Huỳnh Ngọc Chênh, mừng vì thấy Việt Cộng tiến bộ rất nhiều về TỰ DO, DÂN CHỦ, NHÂN QUYỀN.
Sao nói thế?
Thưa: Thời còn sống với Việt Cộng, có lần em chỉ nói với đồng chí Liên Xô ở bờ Hồ Gươm như sau:
(Chào đồng chí, xin điếu thuốc-privet tovarishch poprosit’ sigaretu) ấy thế mà tụi Cá Vàng nó túm em về đồn nạt nộ, đấm đá bầm rập tím người.
Nay đàn anh tranh đấu Huỳnh đại ca qua tận đế quốc Mỹ ăn uống đàn đúm với những “đám” cực phản động chống phá nhà nước như Việt Tân, Đại Việt, Điếu Cày…v.v. Nhưng khi về lại nước vẫn ngẩng cao đầu đối khẩu với cánh Tô Lâm.
Hay thật!
Ôi cuộc đời tị nạn!
Càng sống, càng thấy thêm nhiều cái lạ!
Chúc mừng đàn anh tác giả tranh đấu Huỳnh Ngọc Chênh!
So sánh “khập khiễng” !
Cá vàng, cá xanh nhìn mặt tính sổ đời.
Gặp non tay ấn, chúng dùng bạo lực ngay !
Nhằm cao thủ võ lâm, chúng dùng “âm công” ám hại.
Đánh gẫy răng Dũng Trương; bắt cóc Thuý Hạnh; mời đểu Chênh …
Gặp tớ bọn nó dắt ngay xuống xóm, đòi biểu diễn 36 kiểu, để “học tập” !
Tớ dân thành Am, nổi tiếng khắp thế giới với “Khu đền đỏ” (Red light district)
Quan Đốc mà bị tụi Cá Vàng nó ốp vào phố đèn đỏ Trần Duy Hưng, Hà nội, em chỉ còn biết chúc Quan Ngài…..CHẾT SƯỚNG!
Ấy chết!
Nghe nói Quan Đốc “bốc thuốc” ăn tiền mới chộp được một em “phu nhân” vừa trẻ, vừa đẹp, chắc là đúng?
Nếu thế, xin ngài chớ có đùa với tụi Cá Vàng như kiểu đàn anh tranh đấu Huỳnh Ngọc Chênh nhé. Mất cả chì lẫn chài đó nghen!
Kính quan anh!
Phải tôn ông Huỳnh Ngọc Chênh là đệ nhất Tếu Lâm Chưởng Môn với công an. Phải chi được gặp ổng tui sẽ tặng ổng mấy hộp Viagra để ổng “hưng phấn” kể chuyện dài dài.
Xin bái phục Tiếu Lâm Chưởng Môn!
Trích “Té ra còn bao cuộc tiếp xúc của tui với gần trăm người khác, các chú chẳng biết gì. Các chú chỉ lần theo facebook của tui mà hỏi dò chứ chẳng tài giỏi gì. Hì hì.”
Đúng ngày boong! Đám nằm vùng ngày xưa bị dùng làm chốt thí hết rồi, bởi vì có chỉ điểm thì nhà nước ta cũng chẳng làm được gì ráo. Thế nên chúng đều bị bắt buộc phải xuất hiện la lối, phá rối nhặng xị cả lên. Kết quả là loi đuôi, bị vô hiệu quá. Nằm vùng ngày nay thì khó lắm. Thứ nhất hồ sơ lý lịch phải tự tạo từ “phim”, khả năng diễn xuất quá tệ, dễ bị ảnh hưởng bởi…thời tiết nên thà nuôi…chó còn khá hơn. Thứ hai, đâu có ai khôn mà làm thân trâu ngựa cho đảng làm giầu chớ. Bị chửi thấy mẹ mà lương thì chỉ đủ ăn xôi. Bởi vậy…khó lắm!