Một thế hệ ngoảnh mặt lại với lịch sử là một thế hệ
không có quá khứ – và cũng không có tương lai (Robert A Heinlein)
Là một học sinh từng say mê môn sử, tôi không thể tưởng tượng được, có một ngày môn học đó bị khai tử!
Sử bị giết chết không phải vì cái quyết định của Bộ Giáo Dục năm 2013, khi thông báo rằng môn sử sẽ không được đưa vào môn thi tốt nghiệp PTTH. Nó chết qua hình ảnh các em học sinh trường PTTH Nguyễn Hiền (Sài Gòn) đã nhảy cẫng lên, ôm nhau mừng rỡ khi nhận thông báo. Nó chết bởi sự hăm hở, vui sướng, vô tội của các em khi hùa nhau xé đề cương ôn thi môn sử ném xuống sân trường.
Một em sinh viên chia sẻ rằng đa số các học sinh trung học rất chán ghét môn sử. Chỉ nghe tới hai chữ lịch sử thôi là các em đã “rùng mình”. Nghe các chuyện này, tôi thấy đau lòng ghê gớm. Đau lòng vì thấy những gì mình yêu quý bị rẻ rúng, vì niềm tự hào của tôi bị đụng chạm, vì các vị anh hùng của tôi bị xem nhẹ, và sau cùng là ngậm ngùi vì không tìm thấy mình trong các em.
Nghĩ đến sử, đến những bản đề cương về môn sử rách tan nát, nằm lẫn trong đám lá khô trên sân trường, dưới bàn chân các em bước qua; và rồi từ đây dưới gót chân của thời gian mà hối tiếc!
Không lẽ nào chúng ta lại cô đơn đến thế, đáng trách đến thế khi không nối kết được quá khứ với tương lai. Nghĩ đến đó tôi lại nhớ đến bố tôi. Ông chỉ là một người lính với cấp bậc bình thường nhưng ông đã gieo vào tôi niềm tự hào sâu xa về lịch sử đất nước mình.
Làm thế nào mà một cô bé mới lên chín lại say mê lịch sử đến thế! Ở cái tuổi miệng còn ê a những bài học thuộc lòng, nhưng trong cái đầu bé nhỏ ấy vẫn mường tượng đến hình ảnh oai phong của vua Trần trong trận đánh với danh tướng Toa Đô. Trận đánh ấy có thái tử cùng vua cha ra trận. Nhà vua cưỡi ngựa đi trước xông pha tên đạn.
Chính bố tôi cũng không hề biết rằng cái thước phim hùng tráng do ông truyền đạt cứ còn in mãi trong đầu cô con gái nhỏ của ông. Để rồi sau này, khi lớn lên một chút, tôi đâm mê những bài thơ lịch sử. Có lần tôi say mê kể về sử Việt, về Hai Bà Trưng cho một người bạn ngoại quốc. Tôi đọc nguyên cả bài thơ về giấc mơ của thi sĩ Bắc Phong cho ông nghe. Bắc Phong mơ thấy mình sống ở những năm bốn mươi trước công nguyên, ông là một viên quan quản tượng của Hai Bà. Cứ sáng sáng nhiệm vụ của ông là dắt voi trận đi tắm. Trong một bài thơ khác ông lại viết:
Gặp nhau từ khởi nghĩa Mê Linh
Đứa giữ voi trận đứa tiền binh
Cùng đứng trên bờ ôm nhau khóc
Khi Nhị Trưng sông Hát trầm mình
Thấy tôi như đang sống trong cảm xúc của những ngày sông Hát dậy sóng, lại vừa loay hoay dịch nghĩa những câu thơ. Người bạn chớp mắt cảm động, anh chỉ đáp vỏn vẹn: “tôi hiểu, tôi hiểu, tôi nghe cô”.
Tôi yêu những câu thơ trong “Sử Mai” của Lê Bi:
Máy chém giặc không thể cắt đứt hồn lịch sử
Nên một trăm năm đất nước vẫn không ngừng những kẻ đánh thực dân
Tiếp nối kế thừa như màu xanh cây cỏ…
Ôi! Những câu thơ cho ta đi nhón chân trên thời gian để nhìn ngắm lịch sử đất nước mình. Cho ta ngẩn ngơ vì nét đẹp của nó; tựa như từng nét khắc bài thơ của vị vua trẻ trên vách núi Truyền Đăng.
Không thể nào nói trẻ con không yêu sử. Hãy hỏi cậu bé Lưu Quang Vũ đi, Vũ sẽ say mê nói cho bạn nghe về hồn phách con sông Hồng và tiếng mài gươm đêm đêm trên cát. Không thể nào nói trẻ con không yêu sử, nếu bạn biết được ước mơ của một cô bé chín tuổi, ngồi nhìn lá rụng trên sân trường mà mơ về lịch sử.
Trước 1975, một số trường tiểu học ở miền nam, cứ vào khoảng 10 giờ sáng, nhà trường buộc các học sinh phải phải xếp hàng đi uống sữa. Sữa là loại sữa bột viện trợ, khuấy với nước sôi và được rót sẵn trong các ly nhựa. Tôi rất sợ phải uống sữa nhưng lại mê nghe chương trình “Phát Thanh Học Đường”. Uống sữa xong, cô giáo cho chúng tôi ngồi lại ở sân trường để nghe chương trình phát thanh. Có hôm là câu chuyện cổ tích “Ăn Khế Trả Vàng”, hôm khác là “Sự Tích Trầu Cau”, hay “Thạch Sanh Lý Thông”, … Riêng tôi, con bé mê lịch sử, thì vừa nghe vừa ước mơ giá mà nhà trường cho phát thanh những câu chuyện về lịch sử.
Sử sẽ không bao giờ là một môn học chính trị. Chỉ tại lãnh đạo CS cứ muốn biến môn sử thành môn học chính trị, và một khi sử trở thành môn giáo dục tuyên truyền, họ đã giết chết sử. Cái kết của môn học “dị dạng” này đã cho ra hàng loạt những nhận thức ngô nghê như – Lê Lợi là người anh hùng chống thực dân Pháp, hay “em học trường Nguyễn Du mà Nguyễn Du chính là ông Quang Trung”,…
Trước khi Bộ Giáo dục đi tới cái quyết định loại hẳn môn sử ra khỏi kỳ thi THPT thì sử cũng đã mờ nhạt trong nhận thức của các em rồi! Thậm chí, năm 2005, điểm thi THPT của học sinh về môn sử đã khiến báo chí trong nước đồng loạt ta thán bằng những từ ngữ “thê thảm”, “bàng hoàng”, … Có đến gần 14 ngàn thí sinh chỉ đạt được điểm 1 trong môn thi này.
Ở đây, chúng ta không nhằm phân tích hay tìm hướng đi cho môn sử, hãy để những nhà sử học làm công việc của họ, và hãy để Bộ Giáo dục làm cái trách nhiệm nhổ cỏ dại từ những hạt giống họ đã gieo trồng. Bài viết này chúng tôi chỉ muốn nói lên những suy tư, những thiết tha của học sinh một thời về môn sử.
***
Ngày nay khi đã có tuổi, tôi vẫn nhớ giàn bông giấy trổ hồng trước cửa, nhớ cái ngăn kéo trong chiếc tủ gỗ bạc màu nơi góc nhà. Ngăn kéo có những cuốn sử nhỏ bằng bàn tay do bố tôi mang về. Những cuốn sử nằm lẫn lộn với những con búp bê, với ly, với chén, xoong, chảo bé tí tẹo, … những đồ hàng chơi của một bé gái.
Sử đã đến với tôi nhẹ nhàng như thế, nó khiến cái trái tim bé nhỏ ấy khóc cười theo những vinh quang, cay đắng mà tiền nhân đã nếm trải. Sử đối với chúng tôi là sự tiếp nối, kế thừa của con dân Việt trong cách nghĩ, cách sống và cách đối diện với những tai ương của đất nước. Nó khiến trái tim ta đập cùng nhịp với những con người đã từng có mặt, từng sống chết cho mảnh đất này hàng nghìn năm trước. Đối với thế hệ học sinh chúng tôi, lịch sử chưa bao giờ ngừng lại, và cái hồn của lịch sử cũng chưa bao giờ mất đi.
Như một món quà được ấp ủ từ một sân trường tiểu học, xin được gởi định kỳ đến quí bạn đọc loạt Youtube “Thở Hồn Sử Việt” do nhóm “Nguyệt Quỳnh và bạn hữu” thực hiện. Xin chân thành cám ơn nỗ lực vực dậy hồn sử của quý anh chị trong nhóm Viettoon, các em trẻ trong nhóm Đuốc Mồi, … cùng nhiều lời khích lệ của các bậc thức giả. Chúng tôi cũng xin kính lời cám ơn đến các quý vị đã cho phép chúng tôi mượn hình ảnh và những thước phim minh hoạ giúp THSV thêm phần sinh động … và cũng xin được bỏ quá cho chúng tôi nếu chưa liên lạc được để xin phép.
Và đây là “Chiến Thắng Đống Đa phần 1”
Nguyệt Quỳnh
“Vinh Danh Tiếng Việt 21/07/2020 at 12:00
Bài rất hay, chỉ xin Tác giả hiệu đính lại tiêu đề: “Thuở”hồn tiếng Việt.”
TÁc giả ghi cái đầu dề có vẻ cầu kỳ.,có lẻ có ý muốn nói sử Việt qua bao vị anh hùng dựng nước giử nước ,chông quân phương Bắc là hơi thở sinh động mang súc sống lại cho tâm hồn yêu nước qua dòng sử Việt . Sử Việt như là không khí .Nếu không có sử thì không có có sức sông và tâm hồn cũng không có.
Sở dỉ miền Bắc không học sử vì sử VN chỉ là sử Bình nguyên phạt tống ,là hai bà Trưng ,Triệu Trinh Nương ,là Ngô Quyền là Lý thường Kiệt ,là Quang trung …Và đó là cái THÙ cái đau ,cái tui nhục của Tàu của một đội quân từng chinh phục cả Châu Á châu Âu nhưng cuối cùng bị chận lại ,bị thua ở nước Việt Nam nhỏ bé,bởi nhưng ngừời VN anh hùng bất khuất thề “KHÔNG đẻ mất một tấc đất cho ngoại bang” .
Trong HNTĐ Mao Trạch Đông đã gằn giọng rằng VN kiêu căng đánh thắng họ thì nay dã là lúc Tàu phục hận. Và vì đó đẻ vui lòng người chủ Tàu ,sử Việt bị bãi bỏ hay có học như không ,Quân tàu không dám nhắc đến mà chỉ gọi là giặc (có học sinh lớp tiểu học hỏi bà Trưng đánh giặc nào / và không được trả lời…) và hàng năm cho 2 cô đào hát trẻ đẹp và văn công giả làm 2 bà Trưng qua lạy cúng nhảy múa hát hò tạ tội trước đền tên xâm lược Mã Viện…Tiếng khóc bi thương TẠ TỘI vói quân thù làm NHỤC cả một đất nước…
Câutrả lời sau dây trong cuộc đố vui đẻ học đã cho biệt trình độ Sử của cô giáo và các học sinh XHCN :” bà Trưng Bà Triêu là HAI CHỊ EM” .Cả hội tường bật cười nhưng biết bao xót xa trong tiếng cười đó!
Cộng sản Hà nội khai tử môn sử vì những lý do chánh sau đây:
1. Xóa bỏ dấu vết tội ác của Hồ Chí Minh và cấp lãnh đạo cs Bắc Việt đời đầu. Thí dụ VN Giáp, Trường Chinh, Phạm văn Đồng, Lê Duẫn, …., đã theo lệnh HCM và Nga Tàu cướp chánh quyền hợp pháp của chánh phủ Trần Trọng Kim năm 1945. Bọn chúng còn cướp kho thóc, do dân Miền Nam đóng góp cho cụ Kim đưa ra cứu đói Miền Bắc trong trận đói Ất Dậu, làm chết thêm hàng trăm ngàn dân Bắc vô tội.
2. Cố tình đẩy dân Bắc vào lửa đạn 9 năm kháng chiến không cần thiết và trận Điện Biên phủ SAI LẦM. Sai lầm vì VN đã được độc lập với chánh phủ TT Kim, bắt đầu phục hưng nước Việt không cần tốn giọt máu nào nữa. Chín năm kháng chiến và trận Điện biên phủ gây ra chết thảm và thương tật cho cả chục/trăm ngàn dân Bắc.
3. Ngay sau đó, HCM và cs Hà nội mở lò sát sinh và bần cùng hóa dân Bắc qua phong trào CCRĐ, đấu tố, trí phú địa hào đào tận gốc tróc tận trễ, vụ án Nhân văn giai phẩm, v.v.
4. Miền Bắc bị đẩy trở lại thời kỳ đồ đá và ngay sau đó Hồ và cvBV lùa dân Bắc vào đánh Miền Nam. Hàng triệu dân Bắc chết thảm khốc trên chiến trường Miền Nam, chưa kể cả trăm ngàn bị thương tật và mất tích. Miền Bắc thời chiến xem như chỉ còn lại đa số là phụ nữ, người già, trẻ con hoặc đàn ông tật nguyền mất sức lao động. Trong lúc đó con cháu cs phần đông được đưa đi lánh nạn qua ngã du học Nga, Đông Âu, v.v, để sau này trở về ngồi trên đầu trên cổ dân Bắc.
5. Miền Nam cũng là nạn nhân của HCM và cs Bắc Việt. Hai mươi năm cuộc chiến đã gây ra chết choc thê thảm cho dân Nam, với hàng trăm ngàn chết trận, thương tật. Sau 30/4/1975, dù cuộc chiến đã chấm dứt, nhưng Hà nội ban hành chánh sách trả thù tàn bạo dân Miền Nam. Qua các kế hoạch học tập cải tạo, đổi tiền mấy đợt, kinh tế mới, vượt biên/ra đi bán chánh thức …, Hà nội tự do trả thù và cướp trắng Miền Nam . Tiền bạc, tài sản, quí kim, … kể cả thực phẩm Hà nội tịch thu, chuyên chỡ ra Bắc để dân Nam chết đói dần mòn. Phong trào thuyền nhân VN làm cho Thế giới kinh hoàng.
6. Sau khi vơ vét sạch sẽ miền Nam, Hà nội đưa người của chúng vào chiếm nhà cửa, đất đai ruộng vườn, xe cộ, hang xưởng, … của Miền Nam để làm giàu cho dân Bắc gốc cộng sản.
7. Về giáo dục, hạn chế tối đa vì lý lịch để loại con cháu của dân quân VNCH không được vào Đại học. Biến lớp trẻ vừa nói trở thành hạng thấp kém trong xã hội VN . Ngay cả học bổng do ngoại quốc giúp cũng chỉ phân phối cho con cháu gốc cs Bắc Việt.
8. HCM còn cho lệnh Phạm Văn Đồng bán Hoàng sa và Trường sa và biển Đông cho Tàu để Tàu giúp Hà nội đánh chiếm Miền Nam. Chính Lê Duẫn đã hãnh diện xác nhận: “Ta đánh Mỹ là đánh cho Liên xô và Trung quốc”.
9. Để thực hiện những việc trên và bảo vệ thành quả giết cướp của dân và bán nước cho Tàu, năm 1990 lúc Nga Đông Âu sụp đổ, Hà nội vội vàng dẫn nhau đi chầu Bắc Kinh, ký với Trung cộng Hiệp Ước Thành Đô . Từng bước giao trọn nước cho Tàu, VN sẽ trở thành một tỉnh/khu tự trị của Tàu, để Tàu bảo vệ cs Hà nội được tồn tại.
10. Giáo dục, Hà nội chuẫn bị sẵn cho tên Bùi Hiền xóa bỏ chữ Việt. Nhắm đến từng bước chuyển qua tiếng Tàu làm ngôn ngữ chánh cho VN sau ngày VN chánh thức sáp nhập vào Tàu cộng .
Để thực hiện mục tiêu sáp nhập VN cho Tàu, và xóa sạch tội ác của Hồ và cs Bắc Việt dỉ nhiên Hà nội phải loại bỏ môn sử để thế hệ trẻ VN không còn tìm được sự thật tội ác của Hồ và đồng bọn cs Bắc Việt.
11. Trước khi hoàn tất 10 điểm trên, hàng chục năm nay Hà nội đã chuyển tiền bạc, tài sản ra hải ngoại, mua nhà cửa, bất động sản, thương vụ kinh doanh lchuẩn bị cho cuộc sống lâu dài. Đưa con cháu du học xin ở lại, từng bước chạy bỏ Viết Nam.
Giản dị như thế, nếu T/g Nguyệt Quỳnh có thì giờ thì triển khai thêm, tiếp tay nhau nêu lên âm mưu sâu độc của Bắc Kinh và bọn bán nước đang ngồi chễm chệ tại Hà nội. Từ đó may ra dân trong nước nhìn thấy nguy cơ mất nước sẽ đoàn kết đứng lên vứt Hồ, dẹp bỏ cộng sản như Liên xô và Đông Âu đã làm.
Thời gian không còn dài, nếu không vứt Hồ và lật cộng, VN chắc chắn sẽ mất trọn vào tay Tàu .
Dân Nam
24/7/2020
Bạn có biết vì sao sau thế chiến thứ 2, thực dân trên thế giới trả độc lập lại cho tất cả các nước thuộc địa mà Việt Nam lại là nước duy nhất từ chối đặc ân đó? Để trả lời câu hỏi, xin mời các bạn đọc bài nghiên cứu quan trọng sau đây: Một vết nhơ trong lịch sử dân tộc – Tập I: https://lsvn101.blogspot.com/2019/12/viet-lai-nhung-dong-lich-su.html
Bài nghiên cứu này sẽ đem đến cho các bạn một kiến thức quan trọng về một giai đoạn lịch sử đau thương của dân tộc. Nó sẽ giúp bạn hiểu rõ về sự gian manh xảo trá của chế độ cộng sản từ thời Liên bang Soviet cho đến Việt Nam ngày nay. Bài viết này là một phương tiện chính trị duy nhất từ trước tới nay có đủ trình độ và tư cách đánh bại chủ nghĩa cộng sản ở Việt Nam. Rất mong mọi người đọc và phổ biến rộng rãi đến mọi người dân trong nước. Xin thành thật cám ơn các bạn.
Tự hào có một nền lịch sử Việt Nam oai hùng
Được sinh ra và được đào tạo dưới mái trường VNCH (miền Nam) tôi rất hãnh diện được thầy cô giảng dạy môn lịch sử nước nhà kỹ lưỡng. Đến độ ngày nay hãy còn nhớ mãi những trang sử oai hùng như: Câu nói của Bà Triệu ngồi trên lưng voi, Hội Nghị Diên Hồng, bản Bình Ngô Đại Cáo, Hịch Tướng Sĩ, bốn câu thơ khẳng định “Nam Quốc sơn hà nam đế cư” của Lý Thường Kiệt, câu trả lời đanh thép của Bắc Bình Vương Trần Bình Trọng “Thà làm quỷ nước Nam còn hơn làm vương đất Bắc”, và câu tuyên bố giõng dạc của Quang Trung Nguyễn Huệ trước ba quân khi lên đường Bắc Tiến đánh tan quân nhà Thanh, giải phóng kinh thành Thăng Long.
Tại sao giới trẻ thời CS ngày nay lại tỏ vẻ chán ngấy môn lịch sử nước nhà ? Dễ hiểu: bởi vì tập đoàn lãnh đạo ĐCS và Nhà Nước VN mang bản chất “bán nước cầu vinh cố hữu, cầu cạnh và lệ thuộc vào thiên triều Bắc Kinh” cho nên họ không dám đem chiến tích lịch sử oai hùng ra truyền bá, ngại đụng chạm với thiên triều.
Tôi đã từng vặn hỏi nhiều nhân sĩ trí thức thấm nhuần chủ nghĩa CS, ủng hộ Nhà Nước CS:
“Tại sao trong thời kỳ kháng chiến chống thực dân Pháp do ĐCS VN phát động (1930-1954) tất cả những bài ca cổ vũ tinh thần yêu nước lại chỉ nhắc đến những chiến thắng chống quân xâm lược Đại Hán, ví dụ: Bạch Đằng Giang, Trên Sông Bạch Đằng, Hội Nghị Diên Hồng, Giòng Sông Hát, Trưng Nữ Vương, Đêm Mê Linh, Đêm Lam Sơn, Nước Non Lam Sơn, Ải Chi Lăng, Bóng Cờ Lau …vv ? Không ai dám trả lời.
Rất it bản nhạc ca tụng chiến thắng chống thực dân Pháp, ngoại trừ bài Tiến Quân Ca, Tiếng Hát Sông Lô, Làng Tôi (Văn Cao) ? Nghe kỹ lời ca mấy bản nhạc này sẽ nhận ra hết thủ đoạn tuyên truyền láo khoét của tác giả cố tình nhồi sọ bọn trẻ. Ai muốn biết cứ hỏi, tôi sẽ có bài phân tích sau.
Lê Quốc Trinh, Canada
Sử là những gì trung thực không thêm không bớt đã xảy ra từ quá khứ đến hiện tại mà trong đó quá khứ được đặt nặng và nhiệm vụ của các nhà văn,sử gia ,nhà nghiên cứu cũng y như thế,tức là không thêm không bớt.Tuy nhiên tại VN,đối với cộng sản là đảng độc quyền toàn trị ,các nhà viết sử ,nhà văn phải viết làm sao để cho có lợi cho cộng sản, rằng mọi chuyện làm của cộng sản đều đúng,rằng mọi thứ đều là ưu điểm nhiều hơn khuyết điểm mà nếu có cũng đáng bỏ qua.Thí dụ cộng sản cứ khăng khăng rằng 30-04-1975 là ngày lịch sử,giải phóng miền Nam để thống nhất đất nước,xoá bỏ chế độ Mỹ Ngụy kiểu tư bản bốc lột.Tuy nhiên ở đây xin nói ngắn gọn,dân miền Nam đang sống yên lành,sung túc nào có mong chờ được giải phóng tự nhiên ào ào mang súng ống vô đòi giải phóng khiến chiến tranh giữa người Việt với người Việt ,gây biết bao chết chóc,đổ nát,chia rẻ khắp nơi mà mãi cho đến bây giờ(45 năm) không có cách nào hàn gắn vết thương lòng,chia rẻ dân tộc và việc này luôn luôn gây rỉ máu không bao giờ lành .Tuy nhiên do thời vận đổi thay, rốt cuộc những kẻ thắng trận do không còn chỗ dựa cũng mon men đi theo con đường tư bản (theo kiểu khập khểng) để mà sống và dùng các nhà sử gia,nhà văn bồi bút để phân bua cho cơ chế quản lý kinh tế luôn thay đổi (như da cắt kè ) nhưng không cần thay đổi cơ chế độc quyền toàn trị theo kiểu điên khùng ngu đốt của chế độ độc đảng cộng sản l Do vậy không có gì đáng ngạc nhiên khi khắp nước ngày càng có nhiều người ,ngoài việc luôn tưởng nhớ,mong chế độ VNCH quay trở lại và không ngớt lời nguyền rủa bằng đủ cách chế độ cô hồn các đảng cộng sản ác ôn này và thằng đầu sỏ của nó là Hồ Chí Xạo,kể cả việc đốt hình nó,trét băng vệ sinh lên cái mặt mỉm cười kỳ quái trên cái mặt xấu quái của nó !
Bài rất hay, chỉ xin Tác giả hiệu đính lại tiêu đề: “Thuở”hồn tiếng Việt.
Trân trọng xin chào