S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Thư về làng & giấc mơ hồi hương

19

Tôi tình cờ tìm được ấn bản Lá Thư Về Làng của nhạc sỹ Thanh Bình (1932 – 23/05/2014) do nxb Lúa Mới phát hành 1956. Vào thời điểm đó, tuy chưa đủ tuổi để cắp sách đến trường nhưng tôi cũng đã thuộc lời của nhạc phẩm này rồi vì nghe mấy bà chị và radio hay hát:

Từ miền Nam, viết thư về thăm xóm làng
Sắt son gửi trong mấy hàng
Thăm bà con dãi dầu năm tháng
Từ Tiền giang thương qua đèo Cả thương sang
Đêm đêm nhìn vầng trăng sáng
Thương những già khuya sớm lang thang
Em thơ ơi có còn học hành sớm tối
Áo nâu tươi gái làng còn che môi cười
Và đàn bò còn nghe chim hót lưng đồi
Nhớ nhung rồi thương quá lắm bé thơ ơi!

Ruộng đồng yêu ơi!
Thôn làng ruộng đồng yêu ơi!
Đường về làng tôi
Lúa đồng rạt rào đón mời.

Và người yêu quê
Đau sầu từ ngày anh đi
Có sớm anh về
Mừng mừng ướt má hoen mi.

Nhà văn Nguyễn Đình Toàn bình luận:

Trong sinh hoạt âm nhạc của chúng ta, thỉnh thoảng lại thấy xảy ra hiện tượng: Không vì lý do nào cả, bỗng nhiên một ca khúc hay một tác giả nào đó, bị quên lãng, không thấy ai hát hay nhắc tới nữa. Sự việc có thể kéo dài hay chỉ trong một thời gian ngắn.

Thanh Bình không hẳn ở trong trường hợp ấy.

Nhưng, trong số các băng, đĩa nhạc được thu ở hải ngoại trong mấy chục năm rồi, hình như chỉ thấy có một bài, do Khánh Ly hát, đó là bài “Tình Lỡ”.

Nhớ lại những năm sau 54, bài “Lá Thư Về Làng” của Thanh Bình đã gây xúc động trong lòng bao người vừa rời bỏ miền Bắc trong cuộc di cư vào Nam. Càng cảm nhận ra rằng mình được bao dung, yên ổn, trong vùng đất mới, người ta càng xót xa nhớ thương quê cũ.

Thanh Bình từ trần vào ngày 23/05/2014 tại Sài Gòn. Tháng 5 vừa qua, FB  Lâm Ái có ghi lại đôi ba chi tiết (đau lòng) về những tháng ngày cuối cùng và cái chết của ông:

Ở cái tuổi 80, ít ai tin rằng một nghệ sĩ nổi tiếng nhưng không nhà không cửa, lang thang xin ăn ở chợ, bến xe. Các anh công an đưa ông về trại dưỡng lão thì phát hiện ra là nhạc sĩ Thanh Bình và đưa ông về ở với cháu gái (con gái của chị ruột).

 Vợ chồng cháu gái làm công nhân, làm thuê đời sống hết sức khó khăn. Đầu năm nay ca sĩ Ánh Tuyết đã tổ chức đêm nhạc cho ông, chị cũng đã làm được 2 sổ tiết kiệm. Nhưng vì ông đột ngột mất, con gái đang đi tù nên không thể rút được tiền làm đám tang.

 Ca sĩ Ánh Tuyết lại là người bên ông, lo cho đám tang của ông. Điều đáng buồn, dù ca sĩ Ánh Tuyết có kêu gọi hỗ trợ nhưng dường như số tiền vẫn không đủ để lo cho đám tang, đành xin quan tài lục giác của chùa để an nghỉ.

Sau cuộc hý trường 1975 thì có biết bao nhiêu cảnh đời bầm dập, và biết bao nhiêu mảnh đời tan nát. Nhọc nhằn, đắng cay, tủi nhục (nào có chừa ai) chứ đâu riêng chi nỗi bất hạnh của một người nhạc sỹ. Tuy thế, sao tôi vẫn xót thương cho cái ước vọng nhỏ nhoi của Thanh Bình, vào thuở thanh xuân, khi vừa bước chân vào đến miền Nam: “Có sớm anh về/Mừng mừng ướt má hoen mi.”

Cho mãi đến cuối đời Thanh Bình vẫn chưa bao giờ “có sớm” trở về, giữa “lúa đồng rạt rào đón mời”, bên cạnh cô em “ướt má hoen mi”, như mong đợi cả. Thời cuộc đã biến ông thành một lão ăn mày, sống vất vưởng ngoài bến xe, rồi chết dấm dúi trong một ngôi chùa (nào đó) ở miền Nam.

Đồng nghiệp (và đồng thời) với Thanh Bình, có những người tuy không đến nỗi sa chân đến bước đường cùng nhưng lắm kẻ cũng rơi vào cảnh bẽ bàng tương tự. Lúc rời bỏ “phần đất quê hương tù đầy,” Hoàng Anh Tuấn và Phạm Đình Chương (tác giả của nhạc phẩm Mưa Sài Gòn Mưa Hà Nội) cũng đều thiết tha mong chờ một ngày hồi hương với …  mây trắng vui tươi và tự do phơi phới. Giấc Mơ Hồi Hương của Vũ Thành an vui không kém: Tắm nắng hồng của một sớm  mai/ Say hương thanh bình khắp nơi.

Chiến tranh tuy đã chấm dứt gần nửa thế kỷ qua nhưng “hương thanh bình” chưa bao giờ thoáng hiện tại bất cứ nơi đâu. Khi ra đi nhạc sỹ Thanh Bình đã để lại những cô “gái làng” (còn che môi cười) và những “em thơ” (còn học hành sớm tối) cùng những “đàn bò” (còn nghe chim hót lưng đồi)…

Nay thì làng quê ở miền Bắc Việt Nam đã hoàn toàn đổi khác, theo như ghi nhận của một nhân chứng thế giá – nhà văn Nguyễn Khải:

“Ai cũng giàu có hơn trước, nấu cơm bằng nồi cơm điện, tối xem tivi mầu, giờ rảnh thì xem phim bộ. Mỗi xóm đều có cửa hàng cho thuê băng vidéo, có gái điếm cho ngủ chịu đến mùa trả bằng thóc, có cờ bạc, có hút thuốc phiện và chích heroin, thành phố có gì ở làng quê đều có…”

Thị thành cũng thế, cũng đã đổi thay ngoài sức tưởng tượng của bất cứ ai. Hà Nội Ba Mươi Sáu Phố Phường, dường như, không còn nữa. Bây giờ chỉ toàn là những  đường phố lạ:

Chả trách mà nhà thơ Cao Tần cảm thán: Với danh thiếp những tên đường đã đổi/

Những số nhà chớp mắt bỗng tang thương.

Điều an ủi là Phạm Đình Chương, Vũ Thành,  Hoàng Anh Tuấn … đều đã qua đời trước khi “Bún Mắng Cháo Chửi Đang Ngày Càng Phổ Biến Ở Hà Nội” – theo như (nguyên văn) tiêu đề bản tin của báo Dân Trí, số ra ngày 21/01/2016.

Tuy “phát triển” nhưng nước Việt  – xem ra – mỗi lúc một thêm khó sống với rất nhiều người. Hai mươi năm trước, sau khi biến động xẩy ra vào tháng 2 năm 2001 tại Cao Nguyên Trung Phần, thanh niên Y Bion cùng 905 người dân bản địa khác đã rời bản làng để ra nước ngoài lánh nạn.

Khi được hỏi về dự tính của mình cho tương lai, Y Bion cho biết: “Khi vùng Tây Nguyên được tự do, tôi sẽ quay về.” (“Người Thượng Sẽ Ði Mỹ Ðịnh Cư Nhưng Trở Về Khi Quê Hương Tự Do.” Nhật báo Người Việt – 02/05/2002).

Y Bion không phải là người Việt tị nạn đầu tiên (hay cuối cùng) đến Mỹ. Anh cũng không phải là người duy nhất (vừa bước chân đi) đã ôm mộng trở về xây dựng lại quê hương. Tâm sự của Y Bion, chắn chắn, đã làm nao lòng rất nhiều người – những người vượt biên vào cuối thập niên 70 (và đầu thập niên 80) khi phong trào vuợt biển tìm tự do lên đến điểm cao nhất, cũng đã cắn răng rời bỏ quê hương, và cũng đều đã nhủ lòng rằng: Mai này chúng ta cùng về Việt Nam.”

Từ đó đến nay, hàng triệu người đã “cùng về Việt Nam” nhưng phần lớn, nếu không muốn nói là tất cả, đều chỉ về qua (hay về chơi) chút xíu thôi!

Kẻ ly hương mới nhất, B.S Hồ Hải, cũng vừa phát biểu (qua livestream) vào hôm 19 tháng 5 năm 2021 rằng: “Tôi sẽ về và đem đến những gì tốt đẹp đến với quê hương, nơi chôn rau cắt rốn của mình trước khi tôi trở về với cát bụi.”

Lời lẽ gan ruột của ông lại khiến tôi nhớ đến “Thư Về Làng” của Thanh Bình và “Giấc Mơ Hồi Hương” của Vũ Thành. Hết thế hệ này đến thế hệ khác, những kẻ đành đoạn quay lưng đều tự xoa dịu nỗi đau bằng những ước vọng rất chân thành.

Với thời gian, mọi ước vọng đều trở nên những niềm hoài vọng xa xăm trong khi  cái mảnh đất quê hương khốn khổ (và bao người ở lại) thì vẫn ngóng trông … mỏi cổ!

19 BÌNH LUẬN

  1. Tesla nó bán mỗi tháng 50,000 hay 60,000 xe , tháng tệ nhất là 40,000 xe ; trong khi Vinfast cả vài năm chỉ bán 460 xe mà đòi leo ngọn Everest !!

  2. ba gà mổ ỉa són mau
    ăn no hột míc nôn nao làm gì
    làm gì nó oảnh tù tì
    nhảy mũi ỉa són củ mì lại ăn

  3. Con heo bị thiến này , nó viết “ văn xuôi , ngửi còn đít được “ mà bày đặt “ mà hết mần thơ tưng tửng từng tưng “ lại “ viết kịch cỡm “ !!

  4. “Mần thơ ruồi bu tưng tửng từng tưng “ , khùng không ra khùng ! Điên không ra điên ! Nó cứ u u ám ám cái hung khí của “ kẻ bị cai trị “ !!

  5. Chính việt cộng nó còn khuyến khích cho chửi để nó tìm xem “ kẻ có tư tưởng phản động “ là ai . Chính các cháu ngu mà tưởng bở ! Một là làm được gì , hai là câm !

    • Dmcs
      Dm mày dog ba bia ba xạo Ngu
      Dog csvn không sợ anh em dân chủ? Vậy sao dog csvn phải ra luật an ninh mạng? Thành lập red bull LL 47?10000 tên chuyên đi ăn shit anh em dân chủ?
      Học cacx gì mày mà Ngu? Lý luận như con cacx
      Đập chết cha mày dog ba bia
      Đít chết me mày dog ba bia

  6. ba gà mổ mau ló ra
    gia tài tiếng đức ma ma tài thầu
    gú gồ đức cống lầu bầu
    hột míc ỉa són rớt cầu mỹ tho

  7. a37 là lính hào hoa
    còn ba bống lận ak đu càng
    ba gà tiếng đức pàn pàn
    gú gồ đức cống cà tàn mỹ tho

  8. Tình trạng tên tuổi của lãnh đạo đảng ta lại dính dáng với côn đồ trộm cướp và đĩ điếm là không thể chấp nhận được. Đề nghị các cơ quan chức năng lột sạch các tên đường để bảo đảm an ninh trong khu vực. Chuyện lặt vặt như con…mà cũng không giải quyết cho ra hồn như…mấy nước khác.

  9. Con heo bị thiến nó viết “ nhưng thực tế là họ vẫn có thể về Việt Nam ăn chơi thoải mái “ . Thế thì “ thực tế “ nó lại sướng hơn cả “ thực thể “ !! Bây giờ nói đến chuyện “ lý tưởng “ tức là “ hiện sạch cộng sản “ , thì ông Bành tổ thấy chính các cháu làm “ ô uế cho hai chữ Tự Do “ !!

    • Dmcs
      Dm mày dog ba bia ngu
      Mày sủa ủng hộ dog phét, dog csvn. Mày không dám dám dám chửi dog csvn và dog phét.
      Mày báo. Police 500, 600 lần , ném đá giấu tay, chống phá anh em VNCH vùng mày ở. Tất cả là do chính mày xác nhận
      Dám gặp bố không?
      Đập chết cha mày dog ba bia
      Đít chết me mày dog ba bia

  10. “ mấy bà chị” thì Ba bia không biểu là của Tưởng năng Tiến hay của nhà văn Nguyễn đình Toàn ?! Nó cứ “ lộn xộn như đống xà bần “ !!!

  11. Ai muốn về VN để sổng hay để cổng hiển.Trươc khi về xin nghe lại bản nhạc : Khi tôi về ” của ns Lê tin Hương -người Huể. Hoăc đọc tác phẩm “chuyên kể năm 2000” của nhà văn Bùi ngọc Tẩ(miền Băc).Xa hơn nửa nghe cac cuôc phỏng vẩn của nhà văn nữ Dương thu Hương.khi bà trả lờ bảo chỉ . Thể là ,đủ Nam-Bẳc,đều xem VNCS là địa-ngục -trần gian! Môt đẩ nươc cở như thằng Lê thanh Hải mà
    làm “đô trương Sai gòn” thì Dân chỉ còn đi ăn mày mà thôi. Muốn đi ăn mày thì cư về.

  12. Ngườì Bắc di cư vào Nam thời Vietnam War họ hoài hương vì họ không thể trở lại được, và họ có thể cầm súng chiến đấu để hy vọng ngày trở về sạch bóng bọn VC. Nhưng ước mơ đó bây giờ thì sao. Người VN ở hải ngoại hiện nay có còn “giấc mơ hồi hương” hay không? Có lẽ còn. Nhưng thực tế là họ vẫn có thể về VN ăn chơi thoải mái. Về VN ăn chơi phà phà với VC thì khó mà nói mơ mộng gì. Đó là vấn đề.

BÌNH LUẬN

Please enter your comment!
Tên