Trong một buổi tọa đàm (“Về Tư Cách Trí Thức Việt Nam”) ở Berlin – vào năm 2000 – nhà văn Phạm Thị Hoài đã phát biểu “ngoài lề” khiến cho vài người tham dự mất vui, và số đông còn lại thì rất mất lòng:
“Nhân đây cũng xin nói ngoài lề là cái tinh thần rất nổi tiếng và thường xuyên được ca ngợi rằng, người Việt hiếu học, cha mẹ muốn con hay chữ, yêu thầy, theo tôi một phần cũng rất đáng kể xuất phát từ tinh thần yêu địa vị và trọng quyền lực. Nếu chữ nghĩa không mở ra được một triển vọng thơm tho như vậy, một người đi học thi đỗ làm quan thì cả họ được nhờ, tôi tin rằng cái sự hiếu học kia chắc chắn là giảm đi đáng kể.”
Diễn giả, nói nào ngay, không có chi sai trật cả (chỉ hơi thiếu tế nhị chút xíu thôi) nhưng sự thật vốn dễ mất lòng nên bà đã nhận được khá nhiều gạch đá, từ khắp bốn phương.
Mà sự thật nào chỉ có thế. Tính vị lợi của người Việt không chỉ thể hiện qua “cái chí làm quan”! Họ còn “đầu tư công ̣đức” theo kiểu “tu nhân tích đức nữa cơ. Cứ thử nghe chơi đôi ba câu ca dao, tục ngữ, hay thành ngữ của dân tộc này xem:
- Người trồng cây hạnh người chơi/ Ta trồng cây đức để đời về sau
- Có đức mặc sức mà ăn
- Làm phước để đức cho con cháu
Cách làm phước có cả đất lẫn trời chứng dám, thiên hạ quan chiêm, được ưa chuộng và phổ biến nhất nhất hiện nay là thả chim hay thả cá. Phóng sinh, tuy thế, đang bị rất nhiều người càm ràm (hay chỉ trích) tưng bừng. Xin phép được trích dẫn năm ba, theo thứ tự alphabétique:
- Thảo Dân: “Bắt bất cứ con gì rồi đem thả ra để cầu lợi lạc đều là hành động hủy diệt môi trường và hiểu sai nghĩa của từ ‘phóng sinh”.
- Thái Hạo: “Người ta đang tự do, đi bắt nhốt lại, đốt hương khói nghi ngút, khiến cho thân tàn ma dại, rồi mang thả ra, đó là làm cho khốc hại, là hiện thân của cái ác, chứ không có chút từ bi nào cả.”
- Trương Nhân Tuấn: “Trước đạo pháp, hành vi ‘phóng sinh’ của các chùa quốc doanh trở thành một ‘tội ác’. Trước thiên nhiên, chuyện phóng sinh (kiểu chùa VN) là hành vi tàn phá môi sinh, làm đảo lộn tuần hoàn của hệ sinh thái địa cầu.”
- Mạc Văn Trang: “Cách ‘diễn trò phóng sinh’ như các chùa làm hiện nay đã và đang bị rất nhiều người lên án: Đó là tội ác chứ không phải phóng sinh!”
Đúng là chúng khẩu đồng từ, ngoại trừ FB Trà Đóa. Tương tự như nhà văn Phạm Thị Hoài, trong buổi tọa đàm ở Berlin hơn 20 năm trước, nhân vật này cũng vừa phát biểu hơi bị lạc đề: “Chỉ dân tộc này mới cần phóng sinh, bị nhốt lâu quá rồi.”
Nghe thiệt mất lòng nhưng xem ra thì quả là không trật. Tuy không phải là “đối tượng” của tệ trạng phóng sinh nhưng đại đa số dân Việt lại là nạn nhân của một thứ nhân tai khác, chiến tranh giải phóng, và không chỉ một lần.
Họ đang sống tự do, chả khác chi chim trời/cá nước, ở một vùng đất an lành (“gạo trắng trăng thanh”) thì bỗng dưng miền Nam được hoàn toàn giải phóng. Sau đó, sau 30 tháng 4 năm 1975 thì không chỉ hàng triệu người buồn mà còn cả triệu người phải đi tù nữa chớ. Có kẻ bị giam mãi đến 1993 (18 năm trường, dù chương trình “cải tạo” được hứa hẹn chỉ kéo dài độ mười ngày) thì có biết bao nhiêu triệu gia đình tan nát ?
Mà không chỉ đám ngụy quân, ngụy quyền (hay đám ngụy dân) mới bị gạt ra ngoài bản hòa ca Bắc/Nam thôi đâu. Tuy chiến tranh đã chấm dứt nhưng hòa bình, xem ra, cũng không được an lành gì cho lắm. Đời sống của phần lớn mọi người bỗng trở nên khó khăn, khó thở, và xáo trộn “như một bầy ong vỡ tổ” – theo như lời than thở của FB Mai Thị Mùi:
“Đất nước thống nhất nhưng cuộc sống người dân như bầy ong vỡ tổ. Người ta lăn xả ra đường tìm kế sinh nhai, bán, buôn, đổi chác tất cả những gì có thể. Hàng hoá thiếu thốn, ngăn sông cấm chợ, quy định, luật lệ lộn tùng phèo tạo nên một xã hội xô bồ mạnh ai nấy buôn, mạnh ai nấy bán. Không khí đất nước những năm tháng ấy như căn phòng đóng kín cả cửa đi lẫn cửa sổ. Nó ngột ngạt, tù túng như vậy hãm con người ta trong ngục tù.”
Bà Mùi có quá lời không?
Hổng dám quá đâu!
Rảnh: hãy nghe thêm đôi lời thống thiết của một phụ nữ khác, một chiến sỹ thuộc đoàn quân giải phóng – nhà văn Dương Thu Hương: “Vào miền Nam tôi khóc vì sao? Là bởi vì tôi hiểu đạo quân chiến thắng ở miền Bắc phụ thuộc vào một chế độ man rợ.”
Bà không phải là người duy nhất ở Bên Thắng Cuộc đã ngậm ngùi rơi lệ trước một cảnh tượng bẽ bàng. Nhà thơ Phan Huy cũng thế:
Trước mắt tôi, một Miền Nam sinh động
Đất nước con người dân chủ tự do
Tôi đã khóc ròng đứng giữa thủ đô
Giận đảng giận đoàn bao năm phỉnh gạt
Với thời gian, mọi “phỉnh gạt” đều dần được phơi bầy. Tiến sĩ Lê Hiển Dương, nguyên hiệu trường Đại Học Đồng Tháp, một nhân vật tuy thuộc thế hệ sau nhưng cũng cảm thấy áy náy và bất an không kém:
“Rồi những trận đổi tiền để đánh tư sản, rồi nhiều nhà cửa của đồng bào bị tịch biên, rồi hàng triệu đồng bào bắt đầu bỏ nước ra đi, nhiều giáo sinh của trường chúng tôi cũng vắng dần theo làn sóng đi tìm tự do đó. Tôi bắt đầu hiểu đích thực ý nghĩa của cụm từ ‘giải phóng miền Nam’ và bắt đầu cảm thấy xấu hổ cho bao nhiêu năm sống trong niềm ảo vọng mù quáng của bản thân… mà dù ở chừng mực nào cũng được xem là thành phần trí thức trong xã hội.”
Mà đó có phải là lần đầu cái dân tộc này phải trải qua một cuộc “bể dâu” đâu. Hồi tháng 10 năm 54 cũng thế:
Lê Phú Khải: “Ngày vui ngắn chẳng tày gang, không khí hồ hởi vui tươi sau chiến thắng Điện Biên Phủ, sau hòa bình lập lại 1954 ở Hà Nội cũng như toàn miền Bắc mau chóng nhường chỗ cho những ngày ảm đạm, u ám của những cuộc ‘đấu tranh giai cấp’, của cải cách ruộng đất, của cải tạo tư sản, đấu tố …”
Nguyễn Văn Luận: “Hà Nội im lìm trong tiết đông lạnh giá, người Hà Nội e dè nghe ngóng từng ‘chính sách’ mới ban hành… Hà Nội đói và rách, khoai sắn chiếm 2 phần tem gạo, 3 mét vải ‘cung cấp’ một năm theo ‘từng người trong hộ’. Mẹ may thêm chiếc quần ‘đi lao động’ thì con nít cởi truồng.”
Bùi Ngọc Tấn: “Quản lý chặt dạ dày, hộ khẩu, duy trì tình trạng thiếu đói cả ở nông thôn và thành phố, chia nhau từng mét chỉ, nửa cây kim, nửa cái bát sành…”
Từ 1954 đến 2023 là một khoảng thời gian không ngắn, vừa đủ cho cả mấy thế hệ luôn. Có lẽ FB Trà Đóa nói đúng: “Cả dân tộc này mới cần được phóng sinh, họ bị nhốt lâu quá rồi.” Lâu đến mức mà hầu như không ai còn nhớ rằng mình đang bị giam cầm nữa.
Bọn Việt Cộng đã phóng-uế bừa-bãi trên khắp đất-nước Việt Nam. Chúng còn phóng-uế ra cã nước ngoài, kinh thật!
Whoa, nhờ vào thành tích vinh quang trích dẫn các trí thức yêu Đảng, cả đảng viên cũng như không đảng viên, Tưởng Năng Stench đã được thơm lây . Mặc dù vẫn sống ở hải ngoại, nhưng gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn . Và bây giờ Tưởng Năng Stench đã đủ mức đáng kính trọng để có hẳn 1 đội ngũ chiên da chích đùi, chuyên tay làm hàm nhai để bảo vệ tai, lộn, danh tiếng yêu Đảng của mềnh
Chúc mừng, chúc mừng . 1 step behind Trần Trường . Cố lên, hãy trở thành the engine that could
Một số người nói đúng, Tưởng Năng Stench nên luyện miễn nhiễm với những chỉ trích (thường là) thiếu văn hóa của những kẻ hổng mặn mà lém với hòa giải hòa hợp . May i suggest Prozac, side effects là công không thể ngủ . Lúc nào cũng cười toe toét nhưng công không ngủ . Tính hài hước cố hữu của Tưởng Năng Stench có thể vì thế mà tăng theo cấp số nhân
Giáo Sư Lê Phú Khải “Trên chuyến xe định mệnh có tên là Việt Nam, Đảng Cộng Sản là người cầm lái . Và không ai muốn chiếc xe lao xuống vực”
Giáo Sư Chả Biết “Chống Mỹ là cứu nước”. Giáo Sư Nguyễn Trung “Cứu Đảng là cứu nước”. a = b, b =c => a = b = c
Giáo Sư Thái Hạo “cô giáo Dung, là một đảng viên ngay thật, tận tụy, coi danh dự trọng hơn sự sống”
“Nỗi oan của một đảng viên hay một dân thường thì cũng là oan uổng như nhau”
“chớ quên rằng, chủ nghĩa cộng sản là một hấp lực khổng lồ, đến nỗi một nửa nhân loại đã ngã vào lòng nó. Ngay cả một nhà triết học lừng lẫy của Pháp là J. P. Sartre mà cũng không cưỡng nỗi sức “cám dỗ” ấy, thì việc những Trần Dần, Phùng Quán, Lê Đạt, Trần Đức Thảo, Nguyên Ngọc và dân tộc Việt Nam đi theo nó cũng là điều dễ hiểu … Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Nam Tư Milovan Djilas: “20 tuổi mà không theo Cộng sản, là không có trái tim. 40 tuổi mà không từ bỏ Cộng sản, là đảng viên trung kiên . 56 tuổi Đảng thì mạng đáng giá bằng 5000 người dân thường bị thiệt hại trong Mậu Thân”.
Trương Nhân Tuấn: “Trước đạo pháp, hành vi ‘phóng sinh’ của các chùa quốc doanh trở thành một ‘tội ác’. Trước thiên nhiên, chuyện phóng sinh (kiểu chùa VN) là hành vi tàn phá môi sinh, làm đảo lộn tuần hoàn của hệ sinh thái địa cầu.”
Cũng the sêm Trương Nhân Tuấn “theo tôi, những người Việt tị nạn ở Mỹ, hay ở các nước khác, không hề đại diện cho VNCH cũ … họ có tư cách gì để phê bình chuyện làm của người khác?”
Chỉ có Trương Nhân Tuấn, chắc chắn là hổng đại diện cho VNCH, mới đủ tư cách để phê bình chuyện làm của người khác . Dựa vào đâu để TNT có tư cách đó, có thể từ tình yêu đv Đảng cũng là đất nước, sêm xíthole tư cách của Tưởng Năng Stench come from
Tụi bây đều bậy bạ hết rồi.
Chỉ có những tên Maowu mới đủ thính mũi nên tối ngày chạy theo ngửi đ*t TNT thôi.
Cộng sản dùng chiến tranh thống nhất đất nước về mặt địa lý nhưng lại gây chia rẽ hơn bao giờ hết về mặt lòng dân .Do cách cai trị ngu xuẩn của chế độ,dân VN ngày nay không những chia rẽ về mặt chính trị mà còn chia rẽ về mặt thành phần gốc gác dân tộc như Bắc 54,75, ngụy quân , gia đình cách mạng, trí thức tiểu tư sản, bần cố nông,.. mà điều này chưa từng xảy ra tại miền Nam trước 75 !
Nhưng 99% đều bị đoàn kết với Trọng Lú cuối đầu trước Tàu cộng.
Con số 1% còn lại có lẽ hơi nhiều. Vậy mà người vn cứ vổ ngực mình là anh hùng, lạ thật!
Phóng sanh chim, cá nhưng người Việt trong nước vẫn chưa phóng sanh được chính mình.
Khi cái học là con đường duy nhất để đỗ đạt làm quan, gia đình thoát khỏi cảnh nghèo từ nhiều đời thì quan điểm của bà Hoài không sai ở thế kỷ trước, của chế độ phong kiến.
Người Việt thường thích nói về quá khứ, sửa sai những cái gì chưa tốt, hoàn toàn không có tầm nhìn xa. Gia đình, bạn bè, người thân, làng xã, cuộc sống liên kết chặt chẽ và chỉ sinh hoạt trong phạm vi nhỏ của địa phương. Chỉ người tài giỏi đỗ đạt cao trở thành người nổi tiếng thì mới thoát ra cái vùng quê nho nhỏ lên tỉnh làm quan nhưng vẫn chỉ ở trong nước. Nếu người Pháp không vào thì người Việt vẫn sống quanh quẩn trong làng xã, ít có hoặc không có cơ hội đi ra nước ngoài học hỏi, không biết mặc suit đeo tie và vẫn chẳng biết gì về máy móc, khoa học, kỹ thuật.
Ngày nay, sống dưới chế độ cộng sản, ngoài thành phần cầm quyền giàu có, gia đình, bạn bè và thân nhân có điều kiện ra nước ngoài đi du học và du lịch là không cần phóng sanh. Còn hầu như dân nghèo vẫn nghèo và vẫn sống trông mong con cái được học hành đỗ đạt để mong được phóng sanh ra nước ngoài tự do. Chế độ cộng sản, đảng không dùng người tài mà chỉ dùng những trí thức đỏ. Hàng năm, để tưởng nhớ và ăn mừng ngày cướp nước, đảng “phóng sanh” những người tù trong cái lồng nhỏ ra lồng lớn, và đảng lại tiếp tục bắt người mới vào rồi đợi dịp để phóng sanh. Cả một dân tộc bị nhốt trong lồng cộng sản ngồi đợi chờ được phóng sanh.
Hoặc, để trao đổi với nước ngoài vì lợi ích riêng của đảng, đảng phóng sanh một vài người ra nước ngoài tự do.
Nhưng cũng có người như Giáo Sư Mạc Văn Trang, sống với Đảng từ thuở cha sinh mẹ đẻ nên hổng mún đi đâu
“tôi sống với quê hương đất nước gắn bó cả đời quen rồi, không muốn rời bỏ đi. Tôi vẫn thường nói, đất nước mình đẹp lắm, bị tàn phá bao nhiêu mà vẫn còn đẹp; dân mình dẫu không ít thói xấu, tật hư mà sao thật dễ thương. Chuyện mỗi gia đình, mỗi người dân đều như một thiên Tiểu thuyết!”
Chó cậy gần nhà, những giáo sư-đảng viên kiểu này nên sống gần Lăng Bác Hồ
Cã ngàn cái phóng-sinh không bằng một cái phóng-tữ cũa Việt Cộng.
Nhà văn gái “Dương vật buồn thiu” này thì cái lỗ mồm luôn bốc mùi.
He he he ..
Tưởng Năng Tiến nè! Mông tau đâu?
Tội nghiệp Tưởng Năng Tiến! Đi chích ngừa…dại chưa??