Chương mở đầu Hồi Ký Tống Văn Công có đoạn :
Ông nội tôi có ba người con, nhưng chỉ có cha tôi là trai. Sau khi cha tôi bị bắt vì tội “làm cộng sản”, ông nội tôi sốt ruột chuyện “nối giòng”. Có người mai mối má tôi là Nguyễn Thị Thâm ở làng Giồng Tre (xã An Ngãi Trung) cho cha tôi…
Sau lễ ra mắt, hai họ quyết định các bước kế tiếp theo tập tục. Cha tôi phải tới “ở rể” tại nhà ông bà ngoại tôi. Trong bữa cơm đầu tiên, ông ngoại tôi cầm chai rượu lên hỏi: “Con có biết uống rượu không”? Cha tôi đáp: “Dạ, có chút đỉnh”. Ông ngoại tôi rót đầy ly nhỏ, đưa cho cha tôi. Cha tôi cầm lấy, cám ơn và uống cạn. Ông ngoại tôi cười lớn nói bỗ bã: “Tao thích mày!”
Tui thì thích hết hai ông: ông ngoại và ông cha của nhà báo Tống Văn Công bởi cả hai đều vui tính, hảo rượu, và (chắc) đều là những trang hảo hớn. Bởi tui cũng sinh trưởng ở trong Nam nên nói như vậy (nghe) cũng kỳ kỳ, và e có điều tiếng eo sèo là mình hơi nhiều máu địa phương hay phân biệt vùng/miền.
Để tránh dị nghị, tôi xin mạn phép mượn đôi lời của một nhân vật khác – từ một vùng đất khác – ghi nhận về những nét “dễ thương” của nơi mà mình chôn rau cắt rún :
Về tính cách ham vui của người dân Nam Bộ, tôi có nhiều kỷ niệm đáng nhớ. Ở cùng phố với tôi, có anh bạn một hôm đến rủ tôi đến nhà anh ăn mừng sinh nhật Bác Hồ ngày 19-5. Đương nhiên là tôi đi. Đúng một tháng sau, anh lại đến rủ tôi đi liên hoan. Tôi hỏi, dịp gì thế? Anh ta bảo, hôm nay “đầy tháng” Bác Hồ!
Chưa hết, anh rủ tôi đến nhà ăn giỗ bà già. Đúng một tháng sau anh lại đến rủ tôi, nói: hôm nay giỗ bà già tôi! Nghe vậy tôi ngạc nhiên quá, vì vừa ăn giỗ tháng trước. Anh hiểu sự ngạc nhiên này nên giải thích ngay: năm nay nhuận hai tháng tám phải giỗ hai lần!
Vẫn chưa hết. Ngày Phật Đản, anh rủ tôi rồi đến ngày Noel mừng Thiên Chúa Giáng Sinh anh cũng đến mời tôi đi ăn mừng. Tôi thắc mắc vì anh theo đạo Phật cơ mà, anh cười, nói tôi đa tôn giáo! Thế nên hèn chi, ca dao Nam Bộ mới có câu: “Ra đường thấy vịt cũng lùa. Thấy duyên cũng kết, thấy chùa cũng tu!” (Lê Phú Khải. Lời Ai Điếu, Westminster, CA: Người Việt, 2016).
Theo T.S Nguyễn Văn Tuấn, tác giả cuốn hồi ký thượng dẫn sinh năm 1942 tại Hà Nội, học văn khoa tại trường ĐH Sư Phạm Hà Nội 1967, làm việc cho đài Tiếng Nói Việt Nam và sau này bị/được ‘lưu đày’ vào Nam. Ông đã nghỉ hưu, nhưng vẫn còn viết cho truyền thông… lề trái.”
Dù ở hoàn cảnh “lưu đày” nhưng Lê Phú Khải yêu quí và rành rẽ Vùng Đồng Bằng Sông Cửu Long ít ai sánh kịp. Ngoài gần chục tác phẩm viết về miền đất này, ông còn tìm ra được hằng trăm từ kép mà người dân hai miền Nam/Bắc “chia nhau” (trước/sau hay sau/trước) một cách vô cùng độc đáo :
“… ô dù, ốm đau, buồn rầu, bơi lội, bóc lột, cố gắng, co kéo, chọc ghẹo, chán ngán, chặt đốn, cưng chiều, chén bát, chờ đợi, chửi rủa, chậm trễ, cần thiết, cạn kiệt, chia xớt, đưa rước, dạy bảo, dòm ngó, dọn dẹp, dụ dỗ, đùa giỡn, đùi vế, đau ốm, đĩ điếm, khờ dại, điên khùng, dư thừa, giỡn chơi, đui mù, dòm ngó, dọa nạt, đe dọa, hư hỏng, hao tốn, hăm dọa, hối thúc, hù dọa, hung dữ, ham thích, hoảng sợ, hèn nhát … Ví dụ như đui mù thì người Nam nói đui, người Bắc nói mù.”
Thiệt là bất ngờ và thú vị!
Hèn chi mà giáo sư Nguyễn Văn Tuấn không tiếc lời ca ngợi: “Đây là một cuốn sách cần phải có trong tủ sách gia đình. Một cuốn sách bổ sung tuyệt vời cho các tác phẩm của Vũ Thư Hiên, Bùi Tín, Xuân Vũ, Dương Thu Hương, Trần Đĩnh, Huy Đức …”
Tôi rất tán thành với nhận định (“một cuốn sách tuyệt vời”) thượng dẫn, và chỉ hơi lấy làm tiếc là đã không hoàn toàn chia sẻ được với nhà báo Lê Phú Khải về vài đoạn văn (ngăn ngắn) trong hồi ký của ông.
Xin đơn cử một thí dụ:
“Đó là vào năm 1992, một đoàn nhà báo, gồm toàn những nhà báo có ‘máu mặt’, tổ chức lên Đà Lạt nhằm bênh vực chị Đặng Việt Nga, kiến trúc sư và anh Phương cũng kiến trúc sư, hai chủ nhân của ‘Ngôi nhà trăm mái’ đang bị địa phương bắt tháo dỡ vì nhiều lý do không chính đáng.
Đường xa, hết chuyện bàn, tôi nêu câu hỏi: Nếu bây giờ phải chọn hai gương mặt tiêu biểu cho Việt Nam thế kỷ qua thì các vị chọn ai? Mọi người đều chọn nhân vật số một là Hồ Chí Minh. Vậy còn người thứ hai? Cả xe im lặng. Có vị nói: Võ Nguyên Giáp! Tôi phản đối và đưa ra nhân vật thứ hai là Dương Thu Hương! Cả xe nhao nhao phản đối. Có người hỏi: Dương Thu Hương là cái quái gì mà ông lại cho là nhân vật thứ hai sau Hồ chí minh?
Tôi trả lời: chẳng là cái quái gì mà tự cho mình có quyền đứng ngang hàng và dám vỗ vai nhắc nhở các vị đang cai trị dân chúng, thì đó là dân chủ, là xã hội công dân chứ còn gì nữa! Độc lập và dân chủ là hai phạm trù lớn nhất, được cả dân tộc nhắc đến nhiều nhất trong thế kỷ qua. Độc lập thì Hồ Chí Minh là hình tượng, còn dân chủ thì đến Đại Tướng cũng không dám đối thoại với tổng bí thư Lê Duẩn, Dương Thu Hương là thảo dân mà lại tự cho mình quyền ăn nói ngang hàng với các vị đang đứng trên đầu dân, thì đó là hình tượng của dân chủ. Sau hình tượng của dân tộc phải là hình tượng của dân chủ… Chẳng thấy ai trên xe nói gì nữa!”
Tôi không có mặt trong chuyến xe lên Đà Lạt vào năm 1992, và cũng không có khả năng tranh luận nên xin phép được mượn lời của nhà bình luận thời cuộc Vũ Quang Thuận và bác sĩ Phạm Hồng Sơn để góp ý thêm về ông Hồ Chí Minh – nhân vật mà theo nhà báo Lê Phú Khải là “một hình tượng độc lập tiêu biểu của nước Việt Nam” trong thế kỷ vừa qua.
- Vũ Quang Thuận: Thằng đó nó khốn nạn lắm. Nó lừa dân mình. Dân mình ngu si không biết lại còn tung hô, dựng nó lên thành thánh.
- Phạm Hồng Sơn: Theo tôi, hiện nay nếu muốn đất nước có tiến bộ, có dân chủ thực sự hay thậm chí là chỉ muốn chính quyền phải cương quyết hơn với sự đe dọa, xâm lấn từ Trung Quốc thì chúng ta rất không nên lấy “cụ Hồ” ra làm tấm gương, trừ khi chúng ta không có đủ thông tin hoặc chỉ muốn có tiến bộ giả dối, nửa vời và chỉ muốn chính quyền vẫn lệ thuộc Trung Quốc. Chỉ cần xem lại một chút lịch sử chúng ta sẽ thấy điều này rất rõ.
Lãnh tụ nào và chính thể nào đã đưa vòng lệ thuộc, cống triều phương Bắc trở lại Việt Nam gần 80 năm sau khi sự phụ thuộc đó đã bị hủy bỏ hoàn toàn kể từ Hiệp ước Patenôtre 1884? Còn lãnh tụ nào và chính quyền nào nếu không phải là chính quyền Việt Nam Dân chủ Cộng hòa dưới sự lãnh đạo của Chủ tịch Hồ Chí Minh đã bắc những cây cầu “răng môi”, “núi liền núi sông liền sông” cho sự lệ thuộc, cống triều (kiểu mới) phương Bắc trở lại Việt Nam từ năm 1950?
…
Ai là người vừa là Chủ tịch nước kiêm Chủ tịch đảng cầm quyền trong lúc ông Thủ tướng Phạm Văn Đồng hạ bút ký một công hàm công nhận lãnh hải Trung Quốc bao phủ cả hai quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa? Chắc chắn 54 năm chưa phải là thời gian quá lâu để mọi người quên mất người đó là Hồ Chí Minh, Chủ tịch nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa (tại miền Bắc Việt Nam), kiêm chủ tịch Đảng Lao động Việt Nam và là một chí hữu, một “người thầy vĩ đại” đương thời của Thủ tướng Phạm Văn Đồng…
Cái đau xót và đau buồn chính là việc những người bị trị, những người đang mất tự do, bị áp bức, những người không muốn đi theo cái ác lại vẫn quì lạy, sùng kính một con người đã đưa họ từ những xiềng xích thô kệch, rỉ sét sang những gông xiềng êm ả, tinh vi, bền chắc hơn, đã khai sinh ra một chế độ suy đồi mà họ đang ta thán, đã là một ông trùm của các thủ đoạn dân chủ giả hiệu vẫn được duy trì cho tới hôm nay, đã là một chuyên gia về các kỹ thuật mị dân lão luyện tới mức khiến cho cả một dân tộc đa phần vẫn cứ an tâm, ngáo ngác, trông đợi tự do trong gông cùm và thờ kính chính kẻ đã quàng vào họ bộ gông cùm mới.
Tôi không hề có dụng ý mượn lời của Vũ Quang Thuận và Phạm Hồng Sơn để chỉ trích nhà báo Lê Phú Khải. Tôi chào đời trước hai nhân vật này, và sinh sau tác giả của cuốn hồi ký Lời Ai Điếu. Giữa ba ông tôi chỉ (tình cờ) là một độc giả thuộc thế hệ bắc cầu nên thấy cần ghi lại quan điểm của cả ba để rộng đường dư luận!
Courage sometimes skips a generation. Lòng dũng cảm đôi khi bỏ qua cả một thế hệ.
cwhrqu
HCM, tình hình 2 trái bầu con tôm
HCM đếc có vợ von, tại sao? Rất đơn giản, nếu HCM có vợ con thì VC sợ đếc thằng nào phải dấu chứ. Đàn ông thì chủ íu là 2 trái bầu con tôm. Còn HCM ta 2 trái bầu lép con tôm teo. Thành ra đếc có khả năng lao động hộ lý thì làm đếc gì có con. Thêm nữa, HCM cũng đếc phải là người VN thì có ngu mới để cho y có vợ con sẽ dễ đổ bể. Ha ha ha !
Cung Tích Biền & hổng ít trí thức hải ngoại kiu gọi mọi người nên vượt wa lằn ranh Quốc-Cộng . Chỉ lói thía lày, kính trọng Chủ tịch Hồ Chí Minh là bước cúng cùi của chiện vượt biên ngược, lộn, vượt wa lằn ranh Quốc-Cộng theo nhời kiu gọi của những trí thức hải ngoại như Cung Tích Biền . Níu hổng kính trọng Chủ tịch Hồ Chí Minh thì mãi mãi ở bên này lằn ranh, so close & yet so far. Nguyễn Quý Đức, Hoàng Duy Hùng, Nguyễn Đức lùng tùng phèng … đã làm gương cho mọi người, Nguyễn Thanh Việt cũng bắt đầu mon men, & Ngu Thế Vinh đang giang rộng đôi tay chào đón .
Can we take the last step?
Chỉ mong các “trí thức” trong nước, nên rộng lượng 1 tẹo, giá chót cũng bằng những người mà các bác miệt thị coi là bò đỏ . Xít man, so với những người đó, trí thức mụ nội tụi bay downrite cực đoan . Trí thức tụi bay nếu học được họ, chắc chắn sẽ có nhiều người về với Cách mạng hơn nữa
Chiều mưa Biên giái phét đi về đâu ,?
Sao còn đứng xin xít cho nhiều.
Kìa thằng Tàu xông ra tranh xít
Chờ phét về xông ra ăn cướp, phét về tay không
He he he …
Có người “tương tư ” Phét?
Có một “anh Phé”t bị ngộ độc thực phẩm – “tiên lượng xấu” …đang nằm ngoài hành lang bệnh viện chờ rửa ruột.
Không biết có phải “anh Phét” trên DCVO không?
Tội nghiệp Phét!
Kaka
Chính xác là ku phét ăn nhiều xít quá
Thôi để cho ku phét đi với thằng hồ Chó minh ở địa ngục
Hồ Chí Minh ác độc kinh khủng!
Trích từ “Chủ tịch Hồ Chí Minh và Bà Nguyễn Thị Năm – XoaThanTuong”
“Nhưng Nhà văn Trần Đĩnh kể trong “Đèn cù” rằng trước đó, chính ông Hồ Chí Minh qua bút danh “C.B” viết bài “Địa chủ ác ghê” trên báo Nhân Dân tố cáo bà Nguyễn Thị Năm từng giết chết 14 nông dân, làm chết 32 gia đình, phản cách mạnh, v.v. (1) Bài viết sặc mùi đấu tố cũng là bản án dành cho bà Nguyễn Thị Năm: tử hình.
Trần Đĩnh kể rằng hôm đấu tố bà Nguyễn Thị Năm, “Cụ Hồ bịt râu đến dự một buổi và Trường Chinh thì đeo kính râm suốt”. Có đoạn mô tả vì thi thể của bà Nguyễn Thị Năm hơi lớn so với cái hòm thô sơ và rẻ tiền, nên các “Du kích mấy người bèn đặt bà ta nằm trên miệng cỗ áo rồi nhảy lên vừa giẫm vừa hô…” Sau đó người ta đem thi hài của bà đi đâu chẳng có thân nhân nào biết (nghe nói sau này năm 1993 thân nhân tìm được mộ qua một nhà ngoại cảm).”
“Nhưng Nhà văn Trần Đĩnh kể trong “Đèn cù” rằng trước đó, chính ông Hồ Chí Minh qua bút danh “C.B” viết bài “Địa chủ ác ghê” trên báo Nhân Dân tố cáo bà Nguyễn Thị Năm từng giết chết 14 nông dân, làm chết 32 gia đình, phản cách mạnh, v.v. (1) Bài viết sặc mùi đấu tố cũng là bản án dành cho bà Nguyễn Thị Năm: tử hình”
Phó Giáo Sư-Tiến Sĩ Mạc Văn Trang, 1 trí thức được mọi người trong & ngoài nước mến mộ & Tưởng Năng Tiến hay trích dẫn, đã chỉ rõ rằng CB là của ai Chả Biết . Nhưng chắc chắn hổng phải của Hồ Chí Minh
Tớ chỉ theo tren trích dẫn trí thức đảng viên của RFA & Tưởng Năng Tiến . Mún thì lên phê ke hỏi họ
Theo Lê Nguyễn, thì những người đi học tập cải tạo được đối xử rất tử tế, lại còn được đóng kịch cho wen cuộc sống mới nữa . Nếu có chít chỉ vì quá xúc động khi đọc thơ văn Cách Mạng thui . Thơ Lê Anh Xuân có hiệu ứng đó
Năm 1960, lần đầu tiên Lê Anh Xuân nhìn thấy Bác trên lễ đài ở Thủ đô, trong niềm xúc cảm tuôn trào, thoả nỗi khát khao, nhà thơ viết những lời rất chân thực nơi cõi lòng:
Nhớ ngày cháu ở U Minh
Chỉ mong một phút được nhìn Bác thôi
Hôm nay cháu gặp Bác rồi
Lễ đài Bác đứng rợp trời cờ sao
Tiếp nữa nha
Tiếp nối mạch liên tưởng, kết thúc bài thơ “Mười năm”, Lê Anh Xuân viết:
Mười năm dâng lên Bác
Chúc Bác sống muôn đời
Miền Nam đang đánh giặc
Lòng vui theo đôi mắt Bác cười
Tiếp nữa
Miền Nam đọc thư Bác
Sông Hiền Lương bồi hồi
Trời Cà Mau giàn giụa nước mắt rơi
See, Cà Mau ngập mặn là do thương khóc Bác Hồ, điều này tốt, hổng nên chống . Nên học Phạm Duy, chỉ chống gậy chớ hổng nên chống mặn
Nếu Tưởng Năng Tiến mến mộ được Nguyên Ngọc, tớ nghĩ Lê Anh Xuân dư sức wa cầu, ngay cả cầu nối . Thơ LAX no, not LA-X, ít sắt máu hơn Nguyên Ngọc . Hoặc gu của Tưởng Năng Tiến là sắt máu . Níu vậy cũng có những bài thơ khác viết về Chủ tịch Hồ Chí Minh với giọng văn sắt máu hổng kém gì Nguyên Ngọc . Seek & ye shall find
Sau ngày miền Nam “phỏng giái” (nói lái theo kiểu dân dã), được sống giữa lòng Đảng lòng Bác, người dân miền Nam thấu hiểu thế nào là “đời ta có Đảng”. Chỉ một ngày Đảng vào với dân, bà con đã xao xác nháo nhào còn hơn cả loạn làng, loạn phố, loạn thành đô. Nào bắt chồng đi học tập cải tạo, bắt vợ vào công ty hợp doanh, nào xúc dân đi kinh tế mới, nào biến tiền thành giấy vụn v.v… Đang sung sướng trong lòng Mỹ Nguỵ, dưới chế độ tư bản, bỗng rơi xuống chín tầng địa ngục, người dân nhận rõ bộ mặt thật của Đảng chỉ còn biết mượn thơ kêu trời – như lỗ xì để giảm thiểu căng thẳng.
Từ khi ta có Bác Hồ
Nhân dân chẳng được ăn no ngày nào
Đánh cho Mỹ cút nguỵ nhào
Toàn dân đói khổ… đau nào đau hơn?
Đang từ chỗ no đủ dư dả, ăn ngon mặc đẹp đến chỗ cơm chẳng đủ ăn, áo chẳng đủ ấm, đụng đâu thiếu đấy, thiếu từ cây kim sợi chỉ đến các vật dụng sinh hoạt hàng ngày như bật lửa cái đinh. Bà con hùa nhau hô khẩu hiệu:
Đả đảo Thiệu Kỳ, mua gì cũng có
Hoan hô Hồ Chí Minh, mua cái đinh phải xếp hàng!
Chưa đủ bà con ta còn phiên dịch bốn chữ Chủ nghĩa Xã hội theo cách hiểu của mình, vừa nôm na mách qué vừa thông minh, đại tài:
XHCN đó là:
Xếp Hàng Cả Năm
Xếp Hàng Cả Ngày
Xếp Hàng Cho Ngay
Xoá Hết Chữ Nghĩa
Xiết Họng Công Nhân
Xấu Hơn Cả Ngụy
Xạo Hết Chỗ Nói
Để rồi kết cục cuối cùng không thể nào tránh khỏi là: Xuống Hố Cả Nút!
“Từ khi ta có Bác Hồ
Nhân dân chẳng được ăn no ngày nào”
Dân đen thui . Chớ dân Đỏ như thằng Việt Cộng mạt hạng Lê Minh Dũng thì lại được ăn trắng mặc trơn . Nguyễn Văn Trấn, Nguyễn Trọng Vĩnh … đều được phát nhà biệt thự . Nguyễn Văn Trấn ở đó cho tới cuối đời, Nguyễn Trọng Vĩnh thì chờ cho gió yên sóng lặng thì bán đi, lấy tiền khởi nghiệp
Mấy thằng Cộng Sản mạt hạng như Lê Minh Dũng, Nguyễn Trọng Vĩnh … nên nhớ ơn Đảng & Mác-Lê . Những thứ đó tạo nên họ
Chủ tịch Ủy ban châu Âu Ursula von der Leyen cho biết tại Berlin hôm thứ Tư (8/5) rằng châu Âu cần ngăn chặn xe điện Trung Quốc vào thị trường EU khi những xe điện đó được (Đảng Cộng sản Trung Quốc – ĐCSTQ) trợ giá quá nhiều.
Vấn đề được bà von der Leyen phát biểu vào hôm thứ Tư – ngày cuối cùng của đại hội đảng liên bang của CDU. Bà nói: “Cạnh tranh công bằng là điều tốt. Chúng tôi không chào đón những khoản trợ cấp khổng lồ của Trung Quốc dành cho xe điện tràn vào thị trường của chúng tôi”.
Bà nói trong bối cảnh Tổng thống Pháp Macron đã cùng với lãnh đạo ĐCSTQ gặp mặt trong tuần này: “Chúng ta phải giải quyết vấn đề này, chúng ta phải bảo vệ ngành công nghiệp của mình”.
EU hiện đang điều tra chống trợ cấp đối với xe điện của Trung Quốc để xác định xem có nên áp dụng mức thuế trừng phạt đối với chúng hay không, điều tra kéo dài trong 13 tháng.
Thui thì theo tờ ren của RFA & Tưởng Năng Tiến
Nhà thơ Việt Phương
“Ngày Chủ tịch Hồ Chí Minh qua đời, Việt Phương mượn thơ giãi lòng mình. Từ những chi tiết sinh động trong cuộc sống thường ngày của Bác mà ông được chứng kiến, ông đã nhận ra tầm vóc người Cộng sản Hồ Chí Minh. Tình cảm chân thực, riêng tư và những suy nghĩ rất cá thể, có phần táo bạo của ông trong bài thơ Muôn vàn tình thương yêu trùm lên khắp quê hương đã cộng hưởng được với niềm xúc động lớn của lòng dân cả nước trong những ngày tang lễ ấy”
Bác thường để lại đĩa thịt gà mà ăn trọn mấy quả cà xứ Nghệ
Tránh nói chữ to mà đi nhẹ cả trong vườn
Tim đau hết nỗi đau người ở chân trời góc bể
Đến bên Người ta thở dễ dàng hơn…
Bác không bằng lòng gọi trận đánh chết nhiều người là “đánh đẹp”
Con xóa chữ “đẹp” đi như xóa sự cạn hẹp trong lòng con
Thêm hiểu lòng Người đối với quân thù như sắt thép
Mà tình thương mênh mông ôm hết mọi linh hồn
Nếu ngày ấy…
Nếu ngày ấy bến Nhà Rồng đóng cửa
“Người” lang thang quay trở lại Nghệ An
Làm giáo làng hay một chân thư lại
Thì ngày nay dân đã thoát lầm than
Nếu ngày ấy, sông Sài Gòn nổi sóng
Người đang leo bỗng rớt mẹ xuống sông
Bấy sấu đói đã reo mừng ruớc “bác”
Thì ngày sau xương đâu trắng cánh đồng
Nếu ngày ấy trên bong tàu đêm tối
“Người lao công đang quét dọn hành lang”
Cơn sóng dữ tiễn đưa về đáy biển
Thì ngày nay quê mẹ đã bình an
Nếu ngày ấy trời Paris trở lạnh
Cục gạch hồng chẳng đủ ấm qua đêm
“Bác” chết cóng trên mình cô đầm nái
Thì ngày nay tổ quốc đã êm đềm
Nếu ngày ấy, tên toàn quyền rộng lượng
Cho “người” vào trường thuộc địa, khỏi thi
Mẫu quốc đã có thêm Hoàng Cao Khải
Mà An Nam cũng thoát cảnh “bác đi”
Nếu nếu nếu, thêm một ngàn lần nếu
“Bác” chẳng đi! Đi chẳng có ngày về!
Về, thượng mã phong bờ hang Pác Bó
Thì ngày nay đâu có lũ u mê!
@
“Giữa ba ông tôi chỉ (tình cờ) là một độc giả thuộc thế hệ bắc cầu”
&
“Courage sometimes skips a generation. Lòng dũng cảm đôi khi bỏ qua cả một thế hệ”
There gone cái cầu! Trích Phú Quang “Rùi thui cây cầu đã gãy”. Hay đúng hơn, nó trở thành bồn cầu
“và chỉ hơi lấy làm tiếc là đã không hoàn toàn chia sẻ được với nhà báo Lê Phú Khải về vài đoạn văn (ngăn ngắn) trong hồi ký của ông”
Cố lên đồng chí Tưởng Năng Tiến ạ . Nhận thức là 1 quá trình, & chiện này, đôi khi, hổng có nóng vội được . Nhưng wan chọng nhứt là mình lúc nào cũng phải cố gắng . youre on the rite track, cứ đọc & mến mộ những người đọc, bảo đảm sẽ dẫn tới La Mã
Chỉ lói thía lày, TẤT CẢ những ai mong mún hòa giải hòa hợp, điều kiện tiên quyết là phải vượt wa chướng ngại vật cúng cùi này . Bùi Văn Phú đã vượt wa, và bi giờ đi đâu ổng (cũng) mún gặp Bác Hồ hít chơn hít chọi á
HCM đếc có vợ con, tại sao?
VC thì nói là do bác hy sinh cuộc đời cho cách mạng giải phóng dân tộc. Lập luận này rất dễ dãi và máy móc. Không đúng, vì thực tế chủ nghĩa CS chủ trương tìm khoái lạc vật chất tối đa gồm tứ khoái ăn ngủ đ. ĩa. Thực tế tất cả lãnh tụ của CS thế giới đều có bồ bịch vợ con đầy đủ. Ngay VC sau đó và hiện tại cũng ăn chơi tứ khoái thoải mái mà còn chủ trương chế độ cha tuyền con nối một người làm quan cả họ được nhờ.
Thiến Heo thì cho rằng HCM HCM đếc có vợ con vì bởi 2 lý do sau đây:
1. Về phương diện “khoa học” HCM đạn lép, xìu xìu ễn ễn đếc có đủ chất lượng để làm cho bạn nữ có con.
2. Về phương diện tình báo chính trị. HCM là một tập thể gồm nhiều người. Trong đó bao gồm cả Nguyễn Sinh Cung của VN. Phần còn lại là các nhân vật người TQ được thay hình đổi dạng và huấn luyện rất kỹ. TQ rất giỏi thuật dịch dung thay hình đổi dạng cải xác hoàn hồn. HCM từ cái tên cho đến cách nói năng ứng xử cũng như thói quen sinh hoạt viết lách ẩm thực đều rất giống một tên Tàu sống ở VN.
“Về phương diện “khoa học” HCM đạn lép, xìu xìu ễn ễn đếc có đủ chất lượng để làm cho bạn nữ có con”
Rất trí tuệ vì đã (lại) nghe lời tuyên truyền của Đảng . Chỉ có con riêng thui
Chiện này nhà báo Lưu Trọng Văn đã bình phẩm gòi, là lãnh tụ như Chủ tịch Hồ Chí Minh thì gái nó mê cũng là đúng, và phải mạnh cái khoản ấy mới làm lãnh tụ được
Nghe lời tiên chiền của Đảng, … uh, có gì xảy ra thì ráng chịu
21-12-1978 đến 26-09-1989 nhìn Quân phục, xe tăng, vũ khí Bộ Đội Cụ hồ xâm lược Cambodia sẽ thấy rỏ Lãnh đạo đảng cộng sản Việt Nam Tuyên Truyền Lường Gạt, Láo, Xạo.
Quân Liên Hiệp Quốc khi tham gia chiến tranh phải có sự bỏ phiếu đồng ý của tất cả Quốc Gia thành viên Liên Hiệp Quốc. Liên Hiệp Quốc công bố thư tác chiến ra Thế Giới và được lưu giữ tại kho Văn Khố Liên Hiệp Quốc và Thư Viện Quốc Tế.
Luật Pháp Quốc Tế Quân Liên Hiệp Quốc bắt buộc: Khi tác chiến phải tham gia nhiều Quốc Gia và Quân Phục không giống Quân Phục bất cứ Quốc Gia nào và Xe Quân Đội, Thiết Giáp, Xe Tăng, Máy Bay được sơn màu Trắng luôn gắn Huy Hiệu chữ UN ( United Nations ) và trên Quần Áo Quân Đội, Xe Tăng, Xe Thiết Giáp, Máy Bay, Nón, Vũ Khí, Quân Trang và Cờ bắt buộc phải sơn và dán lá cờ và dấu hiệu Liên Hiệp Quốc. Cờ Liên Hiệp Quốc nền trắng, hình ảnh màu xanh da trời với biểu tượng Bản Đồ Thế Giới nằm trên nhiều hình tròn và hai bên có hai cành lá cây ô liu.
Hãy nhìn những hình ảnh và phim Quân Phục, Xe Tăng, Vũ Khí Bộ Đội Cụ hồ trên chiến trường Cambodia năm 1978 sẽ không bao giờ thấy hình lá cờ và dấu hiệu UN ( United Nations ).
Năm 1978 đến giờ năm 2024 Lãnh đạo đảng cộng sản Việt Nam vẫn Lường Gạt Nhân Dân Việt Nam trong Nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam tuyên truyền: Loa Phường, Radio, Báo, Tivi, Sách Giáo Khoa, Youtube, Facebook, ..v.v nói: Xâm lược Cambodia vì Phục Vụ Bảo Vệ Quốc Tế.
Sau chiến tranh Cambodia và Việt Nam năm 1978. Tổng thống Hoa Kỳ Ronald Reagan ra lệnh các Quốc Gia Đồng Minh và Liên Minh cấm vận buôn bán Vũ Khí Xát Thương và ngăn cản bình thường hóa Nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam. Vì: Quân Đội xâm lược xâm lăng Quốc Gia Cambodia bất hợp pháp.
Lãnh đạo đảng cộng sản Việt Nam không dám đưa bằng chứng những lá thư Tiếng Anh do Tổng Thư Ký Liên Hiệp Quốc và Nước Thành Viên Liên Hiệp Quốc đồng ý ký tên đóng dấu ra lệnh Lãnh đạo cộng sản Việt Nam đánh Cambodia trước mắt Nhân Dân Việt Nam xem trước mắt.
Các bạn vào trang Liên Hiệp Quốc, tìm cuộc chiến tranh năm 1978 Việt Nam và Cambodia sẽ thấy tận mắt sự gian xảo, lường gạt của: Lãnh đạo, Cán bộ đảng cộng sản Việt Nam và Con Cháu Bộ Lạc Bần Cố Nông Dâm Tặc Cương Thi hồ chí minh Con Hoang Dại Trung Quốc và Nga xuất thân chui ra từ Bần Cố Nông, lổ ống cống Pác Pó Địa Đạo Củ Chi, Đu Càng Xe Thịt Đông Lạnh, Đu Càng Hàng Rào Mỹ, Đu Càng trên Phao biển Châu Âu.
Thời gian chiến tranh Cambodia và Việt Nam năm 1978 đến 1989. Bộ Đội Cụ hồ đảng cộng sản Việt Nam xâm lược Cambodia: Cướp, Giựt, Bắn, Giết, Tra Tấn Dã Mang Tàn Ác Vô Nhân Đạo, Mỗ Bụng ép buộc Nhân Dân Cambodia đưa Vàng, Bạc, Nữ Trang, Hột Xoàn, Đá Quý, Tiền Đô La Mỹ, Đô La Ngoại Quốc và Hãm Hiếp Con Nít, Con Gái, Đàn Bà, Đốt, Phá nhà cửa ruộng vườn, Đào Mồ Cuốc Mã Nhân Dân Cambodia. Kết quả bây giờ nguyên nhân chính Nhân Dân Cambodia rất Câm Thù Người Việt Nam.