Mấy bữa nay các phương tiện truyền thông đăng rất nhiều về ba chữ “chung vận mệnh”. Tôi thử bắt chước Descartes, suy nghĩ và nói đôi điều để chứng tỏ với bạn bè tôi đang “cogito ergo sum”. (Thành ngữ latin tương đồng với “Je pense, donc je suis”, nghĩa là “Tôi tư duy, tức tôi đang tồn tại”, của Triết gia vĩ đại người Pháp).
.
Chữ thứ nhất là chữ “chung”. Chữ “chung”, người Việt mình dùng với nhiều sắc thái. Theo tôi, có hai điều quan trọng. Một là nghĩa cùng sở hữu, như câu thơ của Hồ xuân Hương “Chém cha cái kiếp lấy chồng chung”, có với nhau một cái gì đấy gọi là chung, nhà chung, chung cư, chung chạ, cha chung không ai khóc…
.
Những là cái gì làm cùng nhau cũng gọi là chung, như khi đi nhậu cùng bạn bè thì chung chi, làm ăn chia chác với nhau thì chung đụng. Ca dao có câu “Tháng Chín chung chân buôn hồng. Tháng Mười buôn thóc bán bông. Trở sang Một, Chạp thong dong hoàn toàn”. ‘Chung chân buôn hồng’ là cùng góp một chân trong hội buôn bán quả hồng, một thứ quả sang trọng và đẹp của lễ nghi hôn thú.
.
Người Việt có dùng một chữ ‘chung’, rất thâm thúy về triết lý mà ít người để ý. Không phải là không để ý đến cái câu ấy, mà là không để ý cái nhiều tầng, trùng điệp của thông tin:
“Trống chùa ai đánh thì thùng
Của chung ai khéo vẫy vùng thành riêng”.
.
Trước hết tôi hẵng nói về cái tầng lô gích học của phong cách tư duy (phương pháp luận). Người Việt có học thuyết Âm – Dương trong suy nghĩ và hành động, thì, sự vật, hiện tượng, quá trình nào cũng có hai mặt, đa nguyên, đa phẩm chất. Nên Lão Tử nói, “có cứng mới có mềm, có nông mới có sâu, có vắn mới có dài”.
.
Hai mặt đối lập luôn tồn tại bên nhau, trong nhau. Chung và riêng. Không có riêng cũng không có chung. Tư duy và nghiệm sinh của người Việt nhận ra một sự thật rất cay đắng, mà nhiều khi đành trố mắt bất lực, nhìn một lũ những kẻ rất khéo và vẫy vùng tự do, để biến cái chung có vẻ thiêng liêng thành cái riêng của chúng.
.
Ca dao không nói rõ ai mới có điều kiện để có thẩm quyền “khéo vẫy vùng”. Nhưng lịch sử cũng dạy cho người Việt biết được, chỉ những kẻ có quyền và có thế mới khéo vẫy vùng được, phải vừa có quyền cai trị, xưa là phong kiến, thực dân, nay là các đồng chí, phải có thế lực đồng tiền, nay là những đại gia tư bản đỏ!
.
Nghiệm ra cái chung không thể tồn tại độc lập, tự nó mà được. Nếu không có những cái riêng thì cũng không có cái chung. Không biết giữ cái riêng cũng không thể có cái chung được.
.
Ví như nói cái biên giới chung chẳng hạn. Mấy năm trước, tôi có lên một bản Dao ở Hà Giang để khảo sát một vấn đề văn hóa. Đến nơi, một anh người Dao từng là bộ đội biên phòng, kéo tôi xồng xộc xuống một thung sâu, rồi nói: “Để con chỉ cho ông cái biên giới. Hồi con còn nhỏ, biên giới không phải ở giữa cái khe trước mặt còn ở tít đằng xa trên đỉnh đồi bên kia. Con tính ở đây mình bị lấn sang ít nhất là 50 mét chiều rộng, dài khoảng ba cột mốc”.
.
Tôi nhẫm tính, ba cột mốc vào khoảng 50 km, nhân lên, vị chi ta mất ở đấy khoảng 2,5km2 đất. Như thế làm gì có biên giới chung mà chỉ có biên giới của từng nước, cái của ta trùng khớp với của Tàu thì gọi là chung. Thành ra, anh nào khéo vẫy vùng thì anh ấy được! Chỉ tội nghiệp cho kẻ yếu và hèn.
.
Có một chữ “chung” nữa rất hay, rất thâm thúy, đúng và đẹp. Đó là chữ chung trong câu:
“Bầu ơi thương lấy bí cùng,
Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn”.
.
Chữ “chung” này là một giá trị minh triết của văn hóa nông nghiệp Việt tộc. Ngày nay nó đáng làm minh triết ứng xử, không chỉ trong quan hệ người với người, mà là nhân bản mới cho quan hệ quốc tế. Nhưng khó, vì nói như Nguyễn Du, chữ Tâm kia phải bằng ba chữ Tài. Phải tài trí, rất tài, rất rất tài mới thực hiện được chữ Tâm.
.
Cứ xem Nga ngố thì rõ, chúng không có cái tâm, cái tài, mà vẫn chỉ đem cái man di của thời Trung cổ, Sa hoàng để ứng xử trong thời hiện đại! Chúng dùng chữ rất văn hoa, “chiến dịch quân sự đặc biệt”, nhưng cũng chỉ là đem quân đi chiếm đoạt, giết người, cướp đất, cướp của.
.
Còn chữ “chung” trong “chung vận, chung mệnh” thì tinh tế hơn nhiều, không thể nghĩ một các giản đơn, lấy lòng nhau ở những cuộc hội đàm xã giao mà được yên tâm.
.
Thật ra, không là gì có chung vận hay chung mệnh. Bởi Vận là gì? Theo điển của Trung Quốc, thì vận, là sự xoay vần, một vòng tròn không bao giời dứt. Họ nói thế vận, nghĩa là sự xoay vần của thời thế, của thế giới. Họ nói quốc vận là vận mệnh một quốc gia. Họ dẫn Đào Tiềm thời Đông Tấn bên Tàu về “Thức vận” và “Tri mệnh”. Như thế là, mỗi người, mỗi cộng đồng, mỗi quốc gia phải coi trọng sự hiểu biết cái “vận”, cái “mệnh” của mình.
.
Khi nói “vận”, ta phải hiểu đó là cái chu kỳ vận động, phát triển, chuyển hóa, thành đạt hay sa đọa, hanh hay bế, hên hay xui, lành hay dữ… của một sinh thể, nhất là sinh mệnh của một người, của một cộng đồng người.
.
Từ điển ấy đưa một câu của Đỗ Phủ để ví dụ “Vận di, Hán tộ chung nan phục”, nghĩa là khi vận đã di, đi khỏi, đi mất, thì Hán tộ cũng không sao khôi phục được. Vì thế, vận bao giờ cũng là cái cụ thể của từng sinh mệnh. Làm gì có cái vận hay mệnh chung. Người ta có thể có chung một lợi ích nào đó, chung một khuynh hướng sống, chung mong ước; chứ không có vận hay mệnh chung.
.
Nhưng tôi cho rằng vận hay mệnh luôn là cá thể hóa. Mỗi người, mỗi quốc gia dân tộc phải tự lo cho cái vận/ cái mệnh của mình, mỗi người phải tự mình sống, không thể nhờ kẻ khác sống hộ mình được. Thành thử, ngày xưa Lão Tử rất coi trọng cái gọi là “tự hóa”. Những kẻ tuyên truyền chống lại sự tự chuyển hóa, nếu không gọi là lừa bịp, thì cũng là một thứ ngu muội mà thôi.
.
Để tự lo cho cái vận/ cái mệnh của mình, thì quan niệm “thức vận”của Đào Tiềm thật sáng suốt. Cứ nghĩ mà xem, Nhật Bản và Hàn Quốc, những lân bang của chúng ta, chính họ đã rất thức vận nên đạt được sự thăng hoa như hiện nay. Hai con rồng ấy đã bay lên ngang ngửa trên bầu trời Đông Á.
.
Còn con rồng Việt thì sao? Vẫn là “Tiềm long tại điền, vật dụng”, đây là một hào, một biểu hiện của một hiện thực. Con rồng đáng lẽ phải bay lên, thì nó vẫn bò chui rúc trong ruộng, nên quẻ phán là “vứt đi”, vật dụng. Ôi chả nhẽ lại là thứ đồ bỏ ư? Đau đớn! Đau đớn!
Nhưng nếu anh đớn hèn thì “bó tay chấm com”.
.
Xin hãy thức vận, thức vận.
.
PS: Nếu thời cho còn trà dư tửu hậu, kẻ già ở Ô Đồng Lầm này sẽ xin hầu chuyện về “Thức Vận”.
.
18-12-2023
.
Nguyễn Khắc Mai
yh404i
Hôm nay, ngày 10/1/2024, bộ trưởng côn an côn đồ Tô Lâm của VC xin xỏ Tàu Cộng giúp đỡ duy trì vị trí cầm quyền tuyệt đối của Đảng cộng sản việt gian và chế độ XHCN man rợ, nói lên vận mạng đảng cộng sản việt gian Hà Nội và đảng cộng sản Tàu tuy hai nhưng chỉ là một. Đây là dấu hiệu cho thấy đảng cộng sản việt gian trong thời kỳ đu dây với Mỹ mà Trọng gọi là ngoại giao cây tre có thể chết bất cứ thời khắc nào nên Tô lâm phải lên tiếng cầu cứu nước Tàu bảo vệ. Cho thấy nước VN dưới chế độ việt gian cầm quyền chẳng khác gì một tỉnh của nước Tàu.
Chống tham nhũng của thời kỳ Trọng nắm quyền sinh sát, Trọng càng chống, tham nhũng càng nhiều. Đảng viên khi bị đốt trả lại một phần tiền tham nhũng là được tha hoặc giảm án. Vậy còn tứ trụ? Họ tham nhũng bán nước để cầm quyền thì sao? Đã có nước Tàu bảo vệ họ. Mỹ vẫn luôn đứng ở vị trí sau Tàu. Chỉ khi nào Mỹ và Tàu so găng thì số mệnh của đảng cộng sản việt gian sẽ được định đoạt chung với nước Tàu.
[…] Giả: Đàn Chim Việt -19/12/202310Share on FacebookTweet on […]
Từ nguyên văn 中越命运共同 Trung Việt mệnh vận cộng đồng thể, nhưng trong thực tế VC lại cố tình gọi là “Cộng đồng chia sẻ tương lai”. Tại sao?
Chia sẻ tương lai là cái quái gì. Chia sẻ là chia sẻ trách nhiệm, chia sẻ hạnh phúc, nhường cơm sẻ áo. Chia sẻ là chia sẻ cái gì có thể và cụ thể. Còn chia sẻ tương lai thật mù mịt vô nghĩa vì tương lai là phạm trù thời gian và chưa đến chưa có chưa xãy ra.
Thật ra TC rất thâm thúy, nó gọi là cộng đồng chung vận mệnh nghĩa là chung một nhà, chung một cơ thể, chung một cuộc đời. Giống như ông chủ và thằng người ở. Thằng người ở thì lúc nào cũng mong cho ông chủ được khỏe mạnh giàu sang thì nó mới có chút cháo. Ngược lại ông chủ cũng mong thằng hầu mạnh tay mạnh chân làm việc và trung thành với chủ. Còn xì tin Cộng đồng chia sẻ tương lai là do VC chỉ thị truyền thông tiếng Việt dịch NÉ và trớt quớc để người VN mù mờ sẽ hết théc méc. Ngu quá. Ha ha ha !
中越命运共同体
Trung Việt mệnh vận cộng đồng thể
TQ và VN là cộng đồng có chung vận mệnh
TQ và VN là cộng đồng có chung vận mệnh, là nguyên văn chữ TQ 中越命运共同体 Trung Việt mệnh vận cộng đồng thể, trên bản tuyên bố chung ký ngày 13/12/2023 tại Hà Nội giữa Xi Jinping, Nguyễn Phú Trọng và Võ Văn Thưởng , dịch sang tiếng Việt là Cộng đồng chung vận mệnh.
Tuần cuối củng của năm 2023 sắp qua để cho năm 2024 đến với nhiều thay đổi trên chính trường địa chính trị của thế giới.
Tập đang giết chính Tập và giết nước Tàu.
Những thất bại lớn về kinh tế trong những năm Tập cầm quyền khiến giấc mơ bá chủ thế giới của Tập và sự tồn tại của đảng cộng sản đang lung lay, bắt đầu thấy rõ từ năm 2023 và sẽ tiếp diễn trong năm 2024. Và nếu không cứu được nền kinh tế phát triển trở lại trong năm 2024 thì sự cai trị của đảng cộng sản Tàu và sự nghiệp chính trị của Tập coi như chấm hết.
Theo nhiều phân tích của các chuyên gia, trong những năm gần đây, sự tồn tại để cai trị đất nước của Đảng Cộng sản Tàu được bền vững cho tới ngày nay là do nền kinh tế nước Tàu phát triển, nhưng một khi xảy ra khủng hoảng kinh tế thì sự cầm quyền của đảng cộng sản Tàu sẽ bị lung lay. Năm 2023 sắp kết thúc, các tin tức kinh tế tồi tệ vẫn còn kéo dài khiến tập đoàn cầm quyền Bắc Kinh không khỏi lo sợ.
Những dấu hiệu tiêu cực biểu hiện sự tồn tại của đảng cộng sản Tàu sắp sửa chấm dứt gồm:
1) Giá nhà không còn tăng như nhiều năm trước mà đã bắt đầu sụt giảm và sụt giảm mạnh và bị công ty Moody’s hạ điểm tín dụng. 2) Thị trường chứng khoán lao dốc không thể ngóc đầu trở lại khi kinh tế ảm đạm và tin tức xấu về nền kinh tế đứng thứ hai thế giới mỗi ngày mỗi xấu hơn. 3) Đầu tư nước ngoài bỏ tháo chạy ngày càng nhiều sau hơn 3 thập niên tư bản quốc tế điên cuồng nhảy vào đất Tàu đầu tư kiếm lợi nhuận nhưng nay không còn mặn mà với thị trường nước Tàu khi Tập hung hăng đe dọa cả thế giới làm Mỹ và các nước Âu Châu thay đổi chính sách chỉ muốn tách rời khỏi sự lệ thuộc vào hàng hóa của nước Tàu sản xuất.
Một khi không còn tư bản nào vào đầu tư thì nước Tàu sẽ phải trở về lại thời kỳ kinh tế quốc doanh nhà nước, chỉ trông chờ vào sự tiêu thụ trong nước mà người dân Tàu không có việc làm nên không có tiền, quan chức không còn cơ hội để tham nhũng, thì dân Tàu lấy đâu ra tiền để mua sắm? Kinh tế Tàu khủng hoảng là sự kết thúc sự cầm quyền của Tập và sự tồn tại của chế độ cộng sản.
Chung vận mạng cũng sẽ đến với chế độ cộng sản VN.
Thí dụ bi giờ Mỹ mún lấy mạng Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng, vì NPT yếu, đi đứng khó khăn, tức là hổng có linh hoạt & nhanh nhạy trong chiển đổi chỗ ở . Mỹ bỏ tiền ra mua intel từ đám quân lọi, tìm mọi cách để ăn, và ăn bằng mọi cách . Kể cả công an . Sau đó …
Phin giết Bin Laden mô tả khá rõ diễn biến, nhưng intentionally quên -yeah man, Mỹ cũng đãng trí lém- sự đóng góp của dân Pakistan, những người ăn lương trực tiếp từ CIA.
Việt Cộng mà đi theo Trung Cộng, time is tickin, tick, tock, tick, tock …
Việt Cộng khôn hồn thì nhất bộ nhất bái lạy Mẽo làm Bu . Chúng mày đã rơi vào cái bẫy kinh tế của Mỹ rồi, thoát hổng nổi đâu . Biết khôn thì cúc cung làm con bài chống Trung Quốc cho Mỹ . Việt Cộng mà theo Trung Cộng, Đổi Mới chúng mày chớ, Bu Mẽo sẽ treo cổ chúng mày lên, ngay & luôn
Đúng, theo Mỹ thì đàng nào cũng chết, nhưng Việt Cộng chúng mày cứ cúc cung chống Trung Cộng cho Mỹ thì Mỹ sẽ nuôi cho ăn uống phủ phê cho tới khi hết hạn xử dụng . Lúc đó Mỹ giết Việt Cộng chúng mày cũng chưa muộn . Nhưng Việt Cộng chúng mày mà theo Trung Cộng, Đổi Mới chúng mày chớ, Bu Mẽo sẽ cứa cổ Việt Cộng chúng mày ngay tắp lự
Thấy Seal Team 6 chưa, giết Bin Laden ngay ở trong 1 quốc gia thân với Bin Laden nhớ . How many international laws nước Mỹ broke trong vòng 16 tiếng đồng hồ, and yet, its done, Bin Laden no mo. Có nghĩa với Seal Team 6, lấy mạng lãnh đạo nhà mềnh dễ như lấy tiền lẻ trong túi thui nhá . Chính dân Pakistan là spotters, là facilitators cho chiện khử Bin Laden được xảy ra dễ dàng . Chính dân Pakistan làm việc cho CIA lập rào cản, mặc đồng phục công an ngăn hổng cho dân thường vô để Mỹ tự tung tự tác . Níu Mỹ đào tạo được nhân viên CIA đắc lực tới cỡ đó ở Pakistan, methink, its even easier ở Việt Nam thời Đổi Mới
Liệu thần hồn con ạ, nhả Trung Quốc ra đi
xin post bản mặt “đệ nhất phu nhân của nhà nước Việt Cộng cho bàn dân thiên hạ chiêm ngưỡng dung nhan.
Đa tạ
Tập: “chung vận mệnh” là gì vậy, Trọng?
Trọng: dạ, hễ anh chắc chết là tui chết chắc!
Tập: Mỹ gom đồng minh và bao vây kinh tế ta, nếu mi ngã theo nó là mi chết trước, hiểu chưa?
Trọng: dạ hiểu.
Tập: thế thì liệu hồn.
Dmcs
Dm mày dog phét mút cacx Tao
Dog phét chưa vào sủa ? Đang còn ăn shit?
Kaka Kaka nhục nhã quá
Đập chết cha mày dog phét
Chữ “Chung” của Tập nói rất rõ ràng, nó đi kèm với từ “vận mệnh”, tức là vận mệnh hai đảng và hai nhà nước chế độ cộng sản gắn liền nhau, Tàu Cộng còn thì Việt Cộng còn mà Tàu Cộng chết thì Việt Cộng chết. Tập muốn nói tới số phận chung của chế độ cộng sản hai nước.
Nhưng tại sao Tàu Cộng lại muốn cột chặt vận mạng nước Tàu vào vận mạng một quốc gia nhỏ bé như VN? Vì Tập sợ Việt Cộng theo Mỹ? Sợ nước Tàu bị bao vây? Sợ có thêm kẻ thù? Tất cả những cái lo sợ đó của Tập chỉ là trá hình mà điều đúng nhất là Tập muốn nuốt đất nước VN.
Lịch sử Tàu và Việt hàng ngàn năm đánh nhau, rồi lập quốc, rồi lại đánh nhau, và đánh nhau hàng ngàn năm theo chiều dài lịch sử hai nước, hoàn toàn không có từ “vận mệnh chung”.
Cho tới khi có chế độ cộng sản ra đời, chấm dứt chế độ phong kiến, hai nước trở thành hai nhà nước chế độ cộng sản rồi lại đánh nhau. Tàu Cộng vẫn tiếp tục xâm lược và chiếm đất, chiếm rừng, chiếm núi, chiếm biển và chiếm đảo của VN. Tàu muốn chiếm tất cả những gì của VN trở thành của riêng cho nước Tàu. Không hề có cái gì gọi là chung như Tập tuyên truyền ru ngủ đảng cộng sản Việt Cộng. Hai nước không hề và không bao giờ có chung vận mệnh mà chỉ có xâm lăng, chiếm đoạt, và nô lệ.
Không có chung mà chỉ có riêng. Chỉ có Tàu xâm lược và VN phải chống quân xâm lược. Dù có bị Tàu đô hộ một ngàn năm nhưng vẫn không hề có “chung” bất cứ gì. Chỉ có nô lệ và nổi dậy đánh đuổi giặc Tàu như hai bà Trưng đánh đuổi quân Tô Định về Tàu, và hàng trăm danh tướng nước Việt đánh đuổi quân xâm lăng phương bắc. Nay hà cớ gì Việt Cộng lại sợ giặc Tàu mà buộc vận mạng đất nước vào chung với nước giặc để mất nước làm nô lệ?
Tổ tiên chống giặc Tàu sao Việt Cộng lại sợ không dám chống mà nhận giặc làm cha để bắt dân tộc VN làm nô lệ?
Thây măt Thằng Trong và con Vơ nó,mà xâu hổ cho VN !! Nhan sắc đàn bà Viêt đâu có đến nổi như thế ! Con gái -đàn bà VN thương tư hào là Hâu duê của Bà Trưng-bà Triêu! Đi đâu hết rồi ,mà để môt-con-mụ giống như con ở,làm Đê -nhất -phu nhân.! Đúng là nôi nào úp vung đấy! “Úp” thì ở trong bếp,ra ngoài bàn dân thiên ha ,thật quá tôi nghiêp cho Đất nước!