Bức ảnh một người phụ nữ chạy xe máy chèn lên cái mẹt đựng trái cây của một người nông dân bày trước cửa nhà mình cho thấy tính tàn nhẫn phổ biến trong xã hội nước ta, một xã hội thiếu vắng tình thương bởi lòng trắc ẩn đã không còn tồn tại.
Kinh khủng nữa, trước cái chết của một cụ già 84 tuổi, xin nhấn mạnh là đã 84 tuổi. Bị sát hại một cách dã man, bắn vào tim, vào đầu sau khi bị tra tấn, và mổ phanh xác sau khi đã chết. Một điều khó có thể chấp nhận ở một đất nước có đảng lãnh đạo tự nhận mình “đảng ta là đạo đức là văn minh”. Và, ghê tởm nữa là có những nhận xét (không phải là của cái hố cứt mang tên dư luận viên) mà của những người lạnh lùng, vô cảm nói rằng, ông cụ ấy đã 58 tuổi đảng, vẫn tin đảng đến cuối đời, vậy bị đảng giết cũng đáng đời.
Hai biểu hiện trên đều cho thấy cái ác đã lên ngôi trong xã hội này. Nó không còn là bình thường nữa rồi nếu chúng ta không tỉnh lại, không thấy trách nhiệm của mình.
Sự tàn ác ấy không phải là ngẫu nhiên mà có nguồn gốc. Hơn 70 năm trên miền Bắc, hơn 40 năm trên cả nước, tất cả các giá trị nhân từ trong xã hội đã bị loại bỏ một cách có phương pháp bằng bạo lực.
Trong những năm đầu tiên của các cuộc “cải cách xã hội”, nhân dân không được phép giúp đỡ đồng loại, giúp đỡ láng giềng bị chính quyền đối xử tàn tệ, gia đình và con cái của những nạn nhân bị tù đày không được che chở. Nhân dân phải ca tụng những bản án khắt khe là “nghiêm minh, đúng người đúng tội” thậm chí phải tham gia tố cáo đồng loại. Ngay cả lòng trắc ẩn đối với những người đó cũng bị cấm đoán. Những tình cảm na ná với lòng thương cũng bị nghi ngờ. Những người cộng sản cho rằng, tình thương dễ dẫn tới sự không tuân theo luật pháp, và với tình thương ngươi ta sẽ khó mà chấp nhận tố cáo người khác, chấp nhận làm mật vụ, chỉ điểm. “Tình thương cần phải bị tiêu diệt nếu đảng cần”- một người sáng lập tư tưởng của cộng sản đã nói như vậy.
Tại sao cái tư tưởng (cộng sản) ngoại lai ấy lại có thế bám rễ và sinh sôi nảy nở ở nước ta ? Vì dân trí thấp, vì là một dân tộc không có tư tưởng hay vì một bản năng hung ác nằm sâu trong máu, tuy chưa trở thành một căn tính dân tộc nhưng sẽ trỗi dậy khi gặp điều kiện ? Tôi không tin vậy, có những quốc gia bị coi là “nghèo nàn lạc hậu”, là dân trí thấp, có những dân tộc bị coi là hung bạo hoang dã nhưng họ đã không chọn cộng sản, có những quốc gia trong quá khứ từng đi xâm chiếm các nước khác, làm nhiều việc tàn ác nhưng rồi họ biết điều chỉnh và tiến tới văn minh.
Dân tộc Việt Nam phải chăng là nghèo nàn về tư tưởng ? Một dân tộc trên con đường di cư, bị kẻ thù săn đuổi đến nơi tận cùng thế giới, trước mặt là biển, sau lưng là giặc, phải chịu chết hoặc quật khởi và đã quật khởi. Cái hành động đầy tính triết học “Tuyệt xứ phùng sinh” ấy chẳng lẽ không nảy sinh ra một nền triết thuyết, một tư tưởng sao ? Nếu không có nó thì tại sao suốt ngàn năm Bắc thuộc tăm tối, chỉ cần có thời cơ trong phút chốc cả dân tộc đã đồng lòng quật khởi, Hai Bà Trưng, Ngô Vương Quyền nếu không có tư tưởng thì làm sao dẫn dắt cả một dân tộc chỉ một lời hiệu triệu mà trăm lòng như một. Các triều đại Việt Nam nếu không có tư tưởng thì 14 cuộc chiến tranh với kẻ thù hùng mạnh phương Bắc làm sao có kết quả là toàn thắng ? Hịch tướng sỹ của Trần Hưng Đạo, Bình Ngô đại cáo của Nguyễn Trãi, những áng thiên cổ hùng văn làm say lòng người ấy không có tư tưởng sao ? Một câu ngắn ngủi : “Việc nhân nghĩa cốt ở yên dân. Quân điếu phạt trước lo trừ bạo” không phải là một triết thuyết sao ? So sánh với cái câu danh ngôn tầm thường của ông Hồ Chí Minh copy “Không có gì quý hơn độc lập tự do” được đảng nống lên thành tầm tư tưởng mà buồn cười, mà buồn cho cái sự suy tàn của tư tưởng nước nhà.
Một dân tộc không có (hoặc bị mất, hoặc bị chiếm đoạt) văn tự, sống ở vùng sông nước mưa lắm gió nhiều, sách vở khó mà bảo quản lâu dài thì những tư tưởng phải được cô đọng, đi qua con đường truyền khẩu nên phải dễ thuộc, dễ nhớ, dễ đi vào lòng người và quan trọng nhất là phải dễ hiểu, phải biểu đạt bằng thứ ngôn ngữ hàng ngày mà sau này các học giả với đôi chút khinh thị gọi nó là “ngôn ngữ bình dân”. Hành vi của con người không nằm ở tình huống đặc thù cá nhân hoặc ở những tư tưởng của một triết gia (dù triết gia rất cần cho xã hội) mà nó lan rộng, trải dài trong sự đa dạng rộng lớn của đời sống, trong môi trường tự nhiên và môi trường xã hội do con người tạo ra vì vậy muốn trưởng thành dân tộc đó phải có triết thuyết.
Nó không phải là tư tưởng vay mượn nguyên xi với những ngôn từ rối rắm, cao siêu xa lạ với dân tộc, bay lượn trên đầu chúng sinh không giúp gì cho đời sống thực tại.
Nó cũng không phải là việc xóa bỏ hết gốc rễ, dựng nên một ông Thánh có tư tưởng, một cha già dân tộc hướng dẫn dân chúng đi theo con đường duy nhất của ông ta. Nó dẫn đến những điều lố bịch (có chút ngây thơ) rằng ông Thánh đó khác con người nên một việc tự nhiên bình thường nhất của con người là lấy vợ sinh con cũng là một điều xúc phạm không thể chấp nhận, vậy nên Thánh không có vợ (nếu lại còn lắm vợ nhiều con nữa thì thật là ác mộng). Nhưng hỡi ôi, ông thánh ấy cũng đầy đủ thất tình lục dục như con người, thậm chí còn có những tham vọng to lớn hơn, việc ép buộc mình phải là thánh, việc bị “say sóng” trước những lời tán tụng, tung hô là bước đầu tiên dẫn đến dối trá và trượt vào tội ác. Ban đầu chỉ là che giấu bản thân tạo nên một bức màn thần bí xung quanh mình bằng những kỹ xảo, rồi giết cả những người thân của mình và tất nhiên để xây dựng một đế chế dựa trên dối trá và tội ác nó sẽ dùng cái ác để cai trị và cũng logic, cái hệ thống ấy vì là toàn trị nên nó phóng chiếu chính hình ảnh của mình lên toàn xã hội theo mọi chiều kích. Không có gì lạ khi nó tạo nên một dân tộc ích kỷ, tàn nhẫn, vô cảm tồn tại bằng mọi thủ đoạn, sẵn sàng giẫm đạp lên người khác để vượt lên. Một xã hội siêu thực dụng.
Phải làm gì ?
Không còn con đường nào khác, dù gian khổ, dù mất nhiều thời gian cũng phải đi, phải xây dựng tinh thần dân tộc từ hoang tàn đổ nát. Phải xây dựng lại tình thương, gầy lại lòng trắc ẩn vẫn còn đâu đó trong hồn Việt, từ những việc rất nhỏ. Một xã hội tử tế mới có một nền chính trị tử tế, không có điều ngược lại. Bây giờ không phải lúc đổ lỗi tại ai, suy cho cùng tất cả chúng ta đều có tội, tội đã chấp nhận sống chung cùng dối trá và tội ác và bằng muôn vàn lý do kể cả tự biện hộ cho mình chúng ta đã dần dần trở nên độc ác và dối trá.
Cứ đi, đừng băn khoăn bao giờ tới đích, đừng lo sợ cuộc đời ngắn ngủi của ta sẽ không thấy đoạn cuối con đường, đời người có là gì so với một tích tắc của lịch sử. Rồi sẽ thấy ánh sáng ở cuối đường hầm, đó chẳng phải là “Tuyệt xứ phùng sinh” sao? Đừng cho đó là tuyệt lộ, là hết, là đất chết, hãy dũng cảm bước tới sẽ thấy đó là con đường sống. Nỗi sợ hãi mà biểu hiện ra bên ngoài là thái độ lãnh đạm vô cảm là vật cản lớn nhất, nhưng cũng dễ vượt nhất nếu ta dám.
Sự chia sẻ với nỗi đau thương Đồng Tâm, với cụ Lê Đình Kình không cho ta thấy rằng lòng trắc ẩn của dân Việt không chết, nó vẫn sống và sẽ sống dậy không gì cản nổi hay sao?
FB: Ngô Nhật Đăng
The only good communist is the dead one. Câu nói này đúng chứ các bạn.
Vậy thì có lẽ ông Kình là cộng sản, nhưng là một cộng sản tốt khi ông ta ngủm củ tỏi.
Còn sống thì không chắc ông ta tốt nhé.
Đạn cộng sản xuyên tim cộng sản: nó chỉ ra rằng cộng sản là kẻ ăn thịt đồng loại dã man nhất trên Thế giới này. Nào chúng ta hãy điểm lại:
– Bắc cộng Việt Nam đốt cháy dãy Trường Sơn đưa bộ đội Minh râu vào tàn sát đồng bào hai miền Trung và Nam để chống Mỹ cứu nước.
– Thành công trong việc xâm lược Việt Nam Cộng Hòa.
Khi ba thằng cộng sản ở gần nhau, chúng cắn nhau chí chóe như CHÓ CẮN CHÓ, MÕM ĐẦY LÔNG năm 1979. Đúng là ăn thịt lẫn nhau trên quy mô cấp Quốc gia!!!
Vừa cắn chí chóe vừa sủa inh ỏi. Thằng này tố cáo thằng kia loạn xạ. Người văn minh trông vào chả phân biệt được con chó nào đúng, con chó nào sai.
– Bắt đầu để yên thì cắn nhau tiếp: Trần đại Quang nhiễm vi rút lạ. Trần Bắc Hà chết trong tù vì không biết ăn cơm tù (?) Lê Hữu An bị quăng từ lầu 8 xuống. ..
Mấy tên này không ai chứng minh được là bị vc hạ thủ nên không gọi chúng là cộng sản tốt được.
– Rồi đến ông Kình, một kẻ “không ai có lý lịch cống hiến Kách Mệnh đẹp như ông Kình”. Đảng đĩ bợm vẫn ngoạm cho ông bốn miếng, cho đúng bản chất ăn thịt đồng loại của đảng.
Xin nhờ ban biên tập cắt phần paste thừa, chỉ giữ lại phản hồi của tôi trong bài này. Cảm ơn.
TRANG CHỦ Xã Hội
Thảm kịch Lê Đình Kình (phần I)
Tác Giả:
Phạm Đình Trọng
–
21/01/2020
6
Thảm kịch của người dân lương thiện sống trong thể chế tồn tại bằng bạo lực và lừa dối
Kì một
Giữa thời bình, công an mở mặt trận tổng lực đánh vào dân
Theo lời kể của dân Đồng Tâm, đêm ngày 8 rạng sáng 9 tháng một, năm 2020 có tới chín ngàn quân chính phủ gồm công an và quân đội bao vây dân làng Đồng Tâm. Quân bố ráp, tấn công Đồng Tâm rải khắp xã và khắp các ngả đường bao quanh Đồng Tâm. Người dân không thể bao quát hết bề rộng và bề sâu thế trận của công an nên ước lượng không thể chính xác. Nhưng ba điều có thể khẳng định.
Một là số quân tham gia sự kiện Đồng Tâm 8.1.2020 không thể tới chín ngàn. Chín ngàn là quân số xấp xỉ một sư đoàn. Theo nhiều nguồn tin, lực lượng vũ trang hành quân đến Đồng Tâm đêm 8.1.2020 khoảng hơn ba ngàn quân, tương đương hai trung đoàn. Hai trung đoàn mũ sắt, áo giáp, tay khiên tay súng, ầm ầm xe pháo vây ráp một làng quê nhỏ bé, hiền hòa của thủ đô Hà Nội, thành phố hòa bình là sự ngạo ngược chà đạp pháp luật, chà đạp cuộc sống bình yên, chà đạp mạng sống người dân. Như kiêu binh thời vua Lê chúa Trịnh kéo đàn kéo lũ đi cướp của dân, bắt đàn bà con gái hãm hiếp giữa ban ngày, ngay giữa kinh thành Thăng Long
Hai là tên gọi sự kiện. Sự kiện Đồng Tâm kéo dài từ nhiều ngày trước và bùng nổ vào đêm 8.1.2020 không phải chỉ là cuộc tuần tra, lập chốt kiểm soát trên đường làng, bình thường, đơn giản như mấy ông tướng công an uốn lưỡi biện minh trên truyền thông nhằm giành phần chính đáng cho cuộc sử dụng binh đao bất chính với dân của nhà nước công an trị.
Đó thực sự là cuộc động binh lớn, một trận đánh lớn hơn nhiều lần trận đánh đẹp do đại tá công an Đỗ Hữu Ca chỉ huy bắn đạn AK vào ngôi nhà gia đình anh nông dân Đoàn Văn Vươn ở Cống Rộc, Tiên Lãng, Hải Phòng 8 năm trước. Lực lượng trận đánh đẹp tấn công dân của đại tá Đỗ Hữu Ca chỉ có vài chục công an và quân đội đều thuộc lực lượng vũ trang Hải Phòng và trận đánh diễn ra chớp nhoáng chỉ trong buổi sớm ngày 5.1.2012.
Cuộc động binh Đồng Tâm 8.1.2020 là trận đánh binh chủng hợp thành, có xe bọc thép, có vũ khí điện tử, có chó nghiệp vụ, có cảnh sát cơ động, cảnh sát chữa cháy. Hàng ngàn quân trùng trùng, lớp lớp được trang bị vũ khí hiện đại tới tận răng đã bao vây cô lập hoàn toàn xã Đồng Tâm với thế giới chung quanh, nội bất xuất, ngoại bất nhập. Sóng điện thoại, mạng internet bị cắt. Người dân không được ra khỏi Đồng Tâm và sóng internet không lọt được vào Đồng Tâm. Trẻ Đồng Tâm cũng không được tới trường nhiều ngày. Không phải chỉ dân Đồng Tâm bị cấm cửa. Những người dân Hà Nội quan tâm đến cuộc đấu tranh giữ mảnh đất sống của người dân Đồng Tâm cũng bị công an đến từng nhà, vòng trong vòng ngoài vây hãm không cho ra khỏi nhà suốt cả tuần.
Cuộc động binh lớn nhằm vào người dân Đồng Tâm đang lo cho con trẻ có tấm áo mới mặc tết, lo cho trên bàn thờ tổ tiên có tấm bánh chưng khi ngày tết Canh Tý đã cận kề. Rải quân kín mọi ngõ ngách. Xe bọc thép như những lô cốt, những pháo đài rải trên đường làng. Những họng súng lăm lăm. Tiếng nổ đùng đoàng trong đêm. Một cuộc chiến tổng lực đã thực sự diễn ra.
Vài chục tay súng công an và lính địa phương Hải Phòng không gây án mạng, chỉ để lại vài vết đạn lỗ chỗ trên tường nhà anh nông dân Đoàn Văn Vươn cũng được đại tá giám đốc công an Hải Phòng gọi là trận đánh đẹp. Cuộc động binh của hàng ngàn quân binh chủng hợp thành do bộ Công an chỉ huy đêm 8.1.2020 với bốn mạng người chết, ba chục người dân bị bắt, nhiều người dân bị đòn tra của công an mang thương tích đến nay vẫn đang phải cách li và chạy chữa trong bệnh viện chưa biết sống chết ra sao. Cuộc động binh thảm khốc như vậy không thể không gọi là trận đánh lớn và ác liệt. Đó thực sự là một trận đánh, một cuộc bố ráp, đàn áp dân Đồng Tâm bằng súng đạn với mức độ khốc liệt của chiến tranh và kéo dài chứ không phải chỉ là cuộc tuần tra đơn thuần vốn phải lặng lẽ, âm thầm.
Ba là cấp độ sự kiện. Quân có mặt trong sự kiện Đồng Tâm 8.1.2020 là quân chính qui, tinh nhuệ, hiện đại nhất của bộ Công an chứ không phải quân của sở công an Hà Nội. Sở chỉ huy cuộc động binh cũng đặt ở bộ Công an chứ không đặt ở sở công an Hà Nội. Cáo buộc tội trạng người dân Đồng Tâm lấy cớ cho cuộc động binh, thông báo “chiến sự”, công bố “chiến lợi phẩm” cũng phát ra từ bộ Công an. Phát ngôn về cuộc động binh đều là các tướng Chánh văn phòng, tướng Thứ trưởng bộ Công an. Sự kiện Đồng Tâm 8.1.2020 thực sự là cuộc đối thoại bằng súng đạn của nhà nước công an trị với người nông dân thuần chất và lương thiện làm ăn, là một hành động quân sự cấp nhà nước.
Cụ bà Dư Thị Thành, vợ cụ Lê Đình Kình
Theo lời cụ bà Dư Thị Thành, lực lượng công an đằng đằng sát khí bủa vây dày đặc quanh nhà cụ, cắt khóa cửa, xông vào phòng ngủ, bắn chết chồng cụ bà Dư Thị Thành là cụ ông Lê Đình Kình ngay trên giường ngủ, ngay trước mặt cụ bà Dư Thị Thành bằng bốn phát đạn gần như dí sát người đều nhằm váo chỗ giết chết tức thì, hạ gục lập tức. Một viên đạn xuyên vào ngực trái. Hai viên đạn khoan vào đầu. Môt viên đạn thổi bay cả một mảng khớp gối chân trái. Phần dưới chân trái chỉ còn dính lắt lẻo với phần trên bới sợi gân và mảnh thịt bèo nhèo. Giết chủ nhà. Bắt tất cả những người còn lại trong nhà dẫn đi. Lùng sục vơ vét của chìm mang đi. Nhân danh nhà nước, nhân danh bảo vệ pháp luật nhưng công an đã hành cử tàn bạo hơn cả băng cướp, giết người cướp của.
Từ tội ác mang tên Nguyễn Thị Năm đến tội ác mang tên Lê Đình Kình
Phát lệnh cuộc động binh lớn quân số lên tới cả ngàn tay súng đánh vào dân, cho phép lính trong đêm phá cửa xông vào nhà dân dí súng vào ngực, vào đầu dân bóp cò gây bàng hoàng người dân cả nước, gây chấn động cả thế giới. Một cái lệnh không biết đến pháp luật, chà đạp lên pháp luật, cho phép đạo quân công an nhà nước hành xử với dân như một băng cướp giết người cướp của thì lãnh đạo cấp thành phố Hà Nội không thể và không dám. Cho lính được tử hình dân tại nhà, không cần bản án, không cần pháp trường thì lãnh đạo cấp thành phố Hà Nội không thể và không dám cho phép.
Cấp trên của ủy viên bộ Chính trị, Bí thư thành ủy Hà Nội Hoàng Trung Hải và cấp trên của ủy viên trung ương đảng, chủ tịch Ủy ban Nhân dân thành phố Hà Nội Nguyễn Đức Chung chính là Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng và Ủy viên bộ Chính trị, Thủ tướng Chính phủ Nguyễn Xuân Phúc. Theo nguyên tắc tập trung dân chủ của tổ chức cộng sản, tập thể lãnh đạo, cá nhân phụ trách, lệnh tấn công Đồng Tâm, lệnh xử bắn cụ Lê Đình Kình ngay tại giường ngủ phải được bộ Chính trị nhất trí tán thành nhưng trách nhiệm trực tiếp không thể lẩn tránh thuộc về ông đảng trưởng Nguyễn Phú Trọng và ông đứng đầu chính phủ Nguyễn Xuân Phúc.
Một đảng chính trị với những ông đảng trưởng như ông đảng trưởng Hồ Chí Minh xóa bỏ bộ tư pháp trong chính phủ của ông. Ông đảng trưởng Lê Duẩn nói thẳng ra rằng xã hội cộng sản không cần pháp luật: Chúng ta là nhà nước xã hội chủ nghĩa, chúng ta không cần pháp luật. Chúng ta chỉ cần phê bình và tự phê bình là đủ. (Lời ông Duẩn). Ông đảng trưởng Nguyễn Phú Trọng thì khinh khỉnh đưa cương lĩnh đảng của ông lên trên hiến pháp của nước: Hiến pháp là văn bản pháp lí quan trọng sau cương lĩnh của đảng (Lời ông Trọng). Đảng cầm quyền đứng ngoài và đứng trên hiến pháp, pháp luật như đảng cộng sản Việt Nam thì họ chà đạp lên pháp luật là lẽ đương nhiên, là sự kiêu ngạo cộng sản của họ. Nhưng chà đạp pháp luật tới mức trong thời bình mở trận đánh lớn với trang bị vũ khí hiện đại đánh vào một làng quê bình yên, đột kích vào nhà người dân tay không, xử bắn người dân ngay tại giường ngủ thì chưa từng có trong lịch sử xã hội loài người, kể cả ở những xã hội độc tài, phát xít ghê tởm nhất.
Bà Nguyễn Thị Năm cùng các con ngày còn trẻ
Trước khi bị xử bắn trên pháp trường cải cách ruộng đất năm 1953, bà Nguyễn Thị Năm đang là ân nhân, là cứu tinh của đảng cộng sản Việt Nam. Thuở ban đầu dựng lên nhà nước, dựng lên quân đội, đảng cộng sản không một cắc bạc nuôi chính phủ, không một hạt thóc nuôi quân đội. Bà chủ hãng buôn Nguyễn Thị Năm cùng vài ông chủ, bà chủ tư sản dân tộc khác, mỗi người đã đổ hàng ngàn lạng vàng ra cho chính quyền cộng sản trang trải công việc. Bà chủ trang trại Nguyễn Thị Năm dã dốc cả cơ nghiệp ra nuôi cơ quan đầu não kháng chiến và cơ quan bộ Tổng tư lệnh khi chính phủ kháng chiến phải rời thủ đô Hà Nội rút lên chiến khu Việt Bắc. Trước khi bị công an cộng sản bắn chết tại giường ngủ, cụ Lê Đình Kình vẫn đang là đảng viên cộng sản, chưa hề bị đảng kỉ luật, chưa bị tòa án tuyên một bản án nào, dù là bản án nhẹ nhất.
Cải cách ruộng đất xử bắn bà Nguyễn Thị Năm là một tội ác lịch sử, là nỗi ô nhục muôn đời của đảng cộng sản Việt Nam. Ban đêm công an cộng sản xông vào nhà đảng viên cộng sản Lê Đình Kình, bắn chết đảng viên Kình ngay tại giường ngủ còn là tội ác và nỗi ô nhục lớn hơn nhiều lần tội ác và nỗi ô nhục mang tên Nguyễn Thị Năm.
Nhắc đến hai nỗi ô nhục mang tên Nguyễn Thị Năm và Lê Đình Kình của đảng cộng sản Việt Nam để thấy rằng hơn nửa thế kỉ bão táp cách mạng đã qua, loài người đã bước những bước dài từ nô lệ sang tự do, từ độc tài sang dân chủ, từ sự thống trị của sức mạnh bạo lực sang sự thống trị của sức mạnh văn hóa, sức mạnh nhân văn nhưng ban lãnh đạo đảng cộng sản Việt Nam, thành phần nòng cốt, ưu tú nhất của đảng vẫn chìm đắm trong tăm tối bạo lực, vẫn nghiền xài bạo lực với dân, vẫn ảo tưởng dựa vào sức mạnh bạo lực để giữ chính quyền. Trượt dài trong bạo lực, đảng cộng sản đã đi từ tội ác mang tên Nguyễn Thị Năm đến tội ác mang tên Lê Đình Kình. Tội ác sau lớn hơn, man rợ hơn nhiều lần tội ác trước.
Trong khi loài người đang gấp gáp đi tới dân chủ, văn minh thì đảng cộng sản Việt Nam vẫn mải miết đi giật lùi vào bạo lực. độc tài hoang dã. Đảng cộng sản có chính quyền bằng “cướp chính quyền” và giữ chính quyền bằng bạo lực. Cầm quyền trái pháp luật, đảng cộng sản luôn lo sợ và thù ghét pháp luật. Cầm quyền không chính danh, không do lá phiếu người dân bầu chọn, trong sâu thẳm tiềm thức, đảng cộng sản còn nỗi lo sợ và thù ghét nhân dân thâm căn cố đế.
Đảng cộng sản cầm quyền lo sợ, thù ghét pháp luật, lo sợ thù ghét nhân dân, đó là thảm họa lớn nhất của lịch sử Việt Nam. Thảm họa đó là tội ác cải cách ruộng đất. Là cuộc chiến tranh Nam Bắc núi xương sông máu. Là lênh láng máu dân đổ ra trong tết Mậu Thân 1968. Là nỗi đau Văn Giang, nỗi đau Dương Nội, nỗi đau Thủ Thiêm, nỗi đau Lộc Hưng, nỗi đau Đồng Tâm. Lo sợ và thù ghét pháp luật, lo sợ và thù ghét nhân dân, nhà nước cộng sản công an trị sẽ còn gây nhiều tội ác, nhiều nỗi đau, nhiều máu đổ cho người dân Việt Nam khốn khổ.
Bài trướcTruyện Tưởng Năng Tiến – Sáng mùng một
Bài sauVì sao an ninh điều tra Bộ Công an bắt cóc Nguyễn Thúy Hạnh?
Phạm Đình Trọng
BÀI LIÊN QUANBÀI CÙNG TÁC GIẢ
Xã Hội
Lòng trắc ẩn
Xã Hội
Vì sao an ninh điều tra Bộ Công an bắt cóc Nguyễn Thúy Hạnh?
Xã Hội
Đồng Tâm, sự phản bội hèn hạ của đảng cộng sản Việt Nam đối với nông dân
Xã Hội
S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Chiều tảo mộ
Xã Hội
S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Đêm cuối năm nghĩ về Hà Nội
Xã Hội
Sổ Tay Thượng Dân T. N. T – Bạn rượu Sùng A Cháng & Bí thư Triệu Tài Vinh
Xã Hội
Tin thật và giả về vụ Đồng Tâm
Xã Hội
Lãnh đạo đảng CS Việt Nam – Lũ khốn nạn
Xã Hội
S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Ông già Ba Tri của xã Đồng Tâm
XÃ HỘI
Dành cho những người đang khóc công an và chửi ‘giặc Đồng Tâm’
QUAN ĐIỂM
Sạch ngữ âm
Xã Hội
LM Nguyễn Đình Thục: Muốn im lặng cũng phải nói ra
6 BÌNH LUẬN
Dân chơi lăng cha Cả22/01/2020 at 5:43 pm
Your comment is awaiting moderation
Lòng trắc ẩn theo tôi thì ít nhiều gì ai cũng có. Mức độ thì tùy theo hoàn cảnh của “nạn nhân”, tâm lý của người đứng trước sự việc. Tôi căm phẫn trước việc một lũ hèn mạt dùng vũ khí và số đông giết hại một người già yếu rồi còn vu khống cho người đã chết. Tôi cảm thấy cái chết của ông Kình là một bài học cho những ai còn tin vào cộng sản, tôi không thể thương tiếc ông ta, một người đã một lòng một dạ với cái tập thể đã giết người cướp của ngày trước để ngày nay tới lượt ông. Tôi cảm ơn cái chết này, nhờ nó mà sau này sẽ giúp cho nhiều người khác tĩnh ngộ. Khi tôi tin vào Karma, tôi không tin nó là sự trả thù mà tôi tin nó là nhân quả, một sự công bình mang tính “xây dựng” của tạo hóa.
Thay cho lòng trắc ẩn, tôi sẽ cố gắng đóng góp bằng cách…mang bài học này để dạy cho những kẻ còn ngu muội.
Cái hình ngồi trên xe cán lên mẹt trái cây mà tác giả bảo là người ư ? Ông có lầm không ?
Thế còn bao nhiêu cụ già, trẻ em … chết trong cải cách ruộng đất, trong những hầm chôn tập thể , lòi ruột bay đầu trên quốc lộ 1 khi chạy loạn , khi bị quăng lựu đạn gài mìn trên đường đi ra ruộng, trong trường học … Những cái chết nầy coi chư …bình thường ???
ĂN CƯỚP NHÀ MÌNH MỚI LÀ CƯỚP, ĂN CƯỚP NHÀ NGƯỜI THÌ NGƯỜI RÁNG CHỊU. NGƯỜI NHÀ MÌNH CHẾT MỚI THƯƠNG TÂM, HÀNG HÀNG NGƯỜI NHÀ KHÁC CHẾT THÌ LÀ TỚI SỐ ???
Trắc ẩn quá trời luôn. Phước đức nầy ăn mấy đời cho hết. Lạy Thánh mớ bái