Cách đây 49 năm, trên chiến hạm chỉ huy Blue Ridge cùng với 30 chục chiến hạm đủ loại của hạm đội 7 đang đậu ở ngoài khơi bờ biển VN, cách Vũng Tàu khoảng 30 dặm vào lúc miền Nam đang hấp hối .
Họ đang chờ đợi để đón người Mỹ và người Việt từ đất liền. Sứ mạng lần này không giống với 21 năm về trước tại vịnh Hạ Long.
Trên phòng chỉ huy của viên đô đốc Hạm đội thứ bảy, người ta thấy tề tựu đông đủ các ký giả nhà báo Mỹ đã từng có mặt trên các chiến trường VN như Stanley Karnow, David Halberstam, Neil Sheehan, John Kenneth Galbraith và nhiều người khácvv..
Dầu vậy được biết còn 125 người nhà báo trong số họ, đủ quốc tịch tình nguyện ở lại để chứng kiến cơn hấp hối của miền Nam Việt Nam .
Bên cạnh đó còn có phụ tá Trùm mật vụ là Frank Snepp đã từ Đài Loan đến đây được vài giờ sau khi hộ tống ông cựu TT. Nguyễn Văn Thiệu ra đi trước đó mấy ngày. F. Snepp đến đây để đón tiếp một nhân vật quan trọng nhất- đại diện cho nước Mỹ- trong giờ phút này: Đó là đại sứ Martin. Ông đại sứ là người Mỹ cuối cùng rời VN mà trên tay chỉ ẵm theo một gói nhỏ:
Đó là lá cờ nước Mỹ. Lá cờ đã được cuốn lên có nghĩa là nước Mỹ đã không còn ở đó nữa.
Ngay khi vừa đặt chân lên bong tàu vào lúc 2 giờ 47, giờ Sài Gòn, ông đại sứ nhận được một điện tín chúc mừng của H.Kissinger với nội dung như sau: Với lời khen ngợi nồng nhiệt vì ông đã chu toàn toàn trách nhiệm. Nước Mỹ đến như thế nào thì lúc ra đi cũng như thế!!! Nghe đểu giả và bất nhân làm sao. Đến không hỏi, đi không từ biệt!!
Nhìn từ trên bong tàu, các ký giả ngoại quốc đã thấy hàng ngàn những chiếc thuyền nhấp nhô như lá tre trôi trên biển. Đó là những thuyền đủ loại, đủ cỡ của những người Việt Nam đầu tiên bỏ chạy Cộng Sản.
Họ là ai, số phận họ sẽ ra sao sau này ? Chẳng ai trong số những ký giả trên và ngay cả những người ngồi trên những chiếc thuyền đó có thể tiên đoán đuợc điều gì. Chỉ biết bỏ chạy đã. Chữ bỏ của chạy lấy người diễn tả đúng trong hoàn cảnh như thế này. Số phận họ ra sao không ai dám nghĩ tới, ngay cả đối với kẻ lạc quan nhất. Và đã có hơn 100.000 ngàn người trong số 250.000 ngàn người như thế đã được vớt đi định cư.. từ các chiến hạm của hạm đội 7.
Cuộc ra đi thật bi tráng và tuyệt vọng đến tức tưởi. Số phận họ có khác gì những con thuyền lênh đênh trên biển cả như những lá tre ? Vâng những lá tre trên một đại dương mà lẽ sống chết đang chờ đợi họ.
Bằng mọi giá họ đã ra đi mà nếu nay ngồi nghĩ lại, nhiều người không mường tượng nổi, họ đã có thể làm một điều như vậy.!! Nhưng cái “sô” vớt người trên biển trong tuần lễ cuối cùng của tháng tư và đầu tháng năm của người Mỹ cũng nói lên được cái gì : Người Mỹ có thể làm được tất cả mọi việc một cách quy mô, hoành tráng, ngay cả việc trốn chạy!!
Nhận xét trên ăn khớp với điều mà Sir Robert Thompson, một chuyên gia về du kích dưới thời đệ nhất cộng hòa đưa ra lời tiên đoán trước đó vào ngày 23 tháng 3.1975 như sau: ” Chúng ta sắp chứng kiến một cuộc đầu hàng chiến lược của Hoa Kỳ … Cuộc triệt thoái của người Mỹ khỏi Đông Dương là cuộc rút lui lớn nhất mà thế giới nhìn thấy từ khi Napoléon rút lui khỏi Moscow”.
Nên lưu ý, đây là cuộc rút lui chiến lược chứ người Mỹ không thua. Cuộc rút lui ấy lôi kéo hàng trăm ngàn người Việt đi theo. Đó là những thuyền nhân Việt Nam đầu tiên chạy trốn làn gió chướng ở giờ thứ 25 từ trong đất liền đã thổi giạt họ ra biển..
Nghĩ tới đây, tôi liên tưởng đến câu chuyện : Chúa đã khước từ , tác giả Richard E. Kim, 1965. Cuốn Martyred: Chúa đã khước từ. Câu chuyện kể lại 14 mục sư tin lành bị quân Bắc Hàn khi tiến vào Nam Hàn bắt cầm tù. 12 người đã bị chết. Một kẻ hóa điên. Và người cuối cùng là mục sư Shin giữ câm lặng. Sự im lặng ấy được coi là phản bội, hèn hay một thái độ can đảm, giữ vững niềm tin vào Chúa, vào lẽ phải?
Câu trả lời nay tùy thuộc vào thái độ người đọc!! Và đã có bao nhiều người di tản bị coi là hèn? Và bao nhiêu người được coi là can đảm, ra đi tìm sự hy vọng ?
Và chứng kiến cảnh ấy, những ký giả Mỹ nghĩ gì và có thái độ như thế nào?
Nhìn cảnh tượng đó,- cảnh tượng quá bi tráng- Stanley Karnow quay sang David Haberstam vừa cười vừa nói một cách mỉa mai: Công việc đang xảy ra trước mắt chúng ta đây, ngày hôm nay, chúng ta như những chứng nhân lịch sử vào những giờ phút cuối cùng của miền Nam, tôi nghĩ rằng trong đó có phần đóng góp của ông đấỵ!!
- Haberstam trả lời:
– Ông nói không sai, nhưng chỉ xin xác định cho rõ tôi chỉ là một ký giá làm việc cho quyền lợi nước Mỹ trên mảnh đất nghèo nàn và khốn khổ này. Mỗi người Mỹ đến đây hẳn mang theo mình một trách nhiệm, một sứ mệnh. Ông cũng đồng ý chứ , ông bạn của tôi ? Chẳng hạn sứ mệnh của E . Lansdale và tôi- mặc dầu khác nhau-.
Nhưng tất cả, chúng ta đều làm vì nước Mỹ !!
— Như thế chắc là ông hãnh diện lắm.
– Đương nhiên, vì thế mà tôi có mặt ở đây trong giời phút này. Thôi, mời ông nhìn xem cảnh tượng dưới kia như màn chót của tấn bi kịch mà chúng ta đã dựng lên, tốn kém hằng trăm tỉ đô la.
Ông cứ tưởng tượng, trong số hằng trăm ngàn người dưới kia, ít ra cũng đến phân nửa ở tuổi vị thành niên. Cái hình ảnh ngưới lếch thếch, lang thang với từng đoàn người người nối đuôi nhau chạy trốn.. Nếu tôi là họa sĩ, tôi chỉ vẽ lên cái cảnh này đũ diễn tả cái hiện trạng người Việt bỏ chạy. Và nếu cần nói một điều gì về lúc đó, về tâm trạng những người bỏ chạy thì có thể tóm tắt trong một câu :
Tất cả đều hoang mang và không có một chút hy vọng gì về tương lai cả.
Những điều nhận xét của ký giả Haberstam sau này chỉ thấy được cái bề ngoài mà không thấy được chiều sâu nội tâm của những người duy tản.
Nó có thể đúng với người này và không đúng với người kia. Ngay cả cái đa số đi nữa vẫn không hẳn là sự thật. Cùng lắm nó đúng có nữa phần đầu của câu chuyện .
Câu chuyện càng trở nên gay cấn phũ phàng, kịch tính đến độ như
một phủi tay mà người khác có thể cho là một sự phản bội trắng trợn?
Thật vậy, trong lúc đó, một sĩ quan Hải quân Mỹ Mỹ đang trình với viên Đô Đốc chỉ huy chiến hạm 7 là có một vị tướng lãnh VN vừa đáp trực thăng của ông ta cùng với một viên tướng khác vốn nổi tiếng là một vị tương tài đỗ xuống bong tàu muốn được gặp.
Vị đô đốc ra lệnh một cách tắt gỏng là :
“Ông nói với ông ta là tức khắc cởi bộ quân phục, lột bỏ lon của ông ấy ra và không được tuyên bố điều gì ..
Đây là nước nước Mỹ trên biển chứ không phải là VNCH nữa.
Nhiều người sau này cho biết là viên tướng VN sau đó đã quỳ xuống, ngữa mặt lên trời và hét to lên: Ta thề với trời đất là ta sẽ trở về… Sau này được biết là ông đã giữ đúng lời thề, ông đã về ..
Vấn đề không phải là cởi bỏ bộ quân phục, cởi bỏ lon chậu vốn chỉ là cái bề ngoài. Câu chuyện viết về ông tướng có thể chỉ là một câu chuyện cá nhân. Vấn đề hôm nay, chính là nhiều người đã cởi bỏ cái danh xưng người Việt Quốc gia- cái biểu tượng của 49 năm nay.
Và cứ như thế, không phải chỉ có đêm 29 tháng tư, mà tiếp câu chuyện đêm nay còn được tiếp diễn dài dài. Các con số thuyền nhân trốn khỏi Việt Nam càng gia tăng theo nhịp độ của những chính sách của Hànội như “đi vùng kinh tế mới”. “học tập cải tạo”, “đánh tư sản, mại bản”, và cuối cùng “đi bán chính thức” nhằm vào giới Hoa Kiều.
Cứ mỗi một đợt chính sách lại thêm số người trốn ra đi khỏi nước..
Tổng cộng đã có gần hai triệu người trốn đi như thế. Đấy là còn chưa kể những nguời để lại xác trên biển cả. Con số này chẳng ai biết là bao nhiêu? Và cũng chẳng ai có thì giờ tìm hiểu làm gì. Người chết thì đã chết. Phải vậy không? Tiếc nuối rồi cũng nguây ngoa, người Viêt đến được xứ người đều quyết tâm cật lực để lo sinh kế, miếng ăn trước đã, lo cho các con cái, hy sinh cá nhân mình.Và nay, giới trẻ thế hệ thứ hai nhiều người đã thành đạt, đóng góp vào đất nước tạm dung.
Chúng là những chuyên viên đủ ngành, đảm lược và tài trí chẳng những cho bản thân mình mà còn cho cả cộng đồng. Vinh quang và hãnh diện.
Nhưng dưới mắt người cộng sản,iất cả những chính sách vừa kể trên là nhằm đánh vào những thành phần phản động, ngụy quân, ngụy quyền, tay sai Mỹ Ngụy. Nước nhà đã độc lập, nay bỏ nước ra đi thì không phản động thì còn là cái gì? Nhưng chính thức thì có thể quả quyết rằng, nhà nước không cưỡng bức một ai phải bỏ xứ ra đi, và cũng không giữ một ai muốn ra ra nước ngoài sinh sống. Và cuối cùng để giữ thể diện, vừa loại bỏ được những thành phần ” rác rưởi” muốn vứt, vừa kiếm được tiền hoặc để trao đổi trong thương thuyết, nhà nước Cộng Sản đã đồng ý với Liên Hiệp Quốc theo một chương trình “ra đi trong vòng trật tự”( orderly Departure Program )..
Thảm cảnh thuyền nhân trên biển vì thế đã giảm mức độ đi nhiều.
Tất cả câu chuyện, những thảm cảnh trên biển cả nay đảo ngược trở thành cái mà Michel Tauriac trong Hồ sơ đen của Cộng sản (Le dossier noir du Communisme )(1) tóm tắt đầy đủ ý nghĩa tóm gọn trong một câu “Những con bò sữa thuyền nhân“.
Gió đã đổi chiều, gió chướng đã thổi họ ra biển, nay ngọn gió nào đã đưa họ về ?
(1) Cuốn sách Le livre noir du Communisme, Hắc thư về chủ nghĩa cộng sản, do nhà Robert Laffont xuất bản , Paris, năm 1997, 846 trang do Stephane Courtois cầm đầu với 11 tác giả.
Hình ảnh thật biểu tượng và gợi hình. Thật vậy, tất cả những con bò sữa thuyền nhân đã ra đi với hai bàn tay trắng để lại tiền bạc, nhà cửa ruộng vườn. Họ đã vắt được bao nhiêu sữa ở những con bò đó : Vắt lúc ra đi và nhất là vắt lúc trở về.
Nói chi đâu xa, tôi có căn nhà kiểu biệt thự ở số 224B Nguyễn Huỳnh Đức, quận Phú Nhuận. Căn nhà đó lúc mua là 5 triệu 300 ngàn trước 75. Tính theo trị giá vàng thời đó là khoảng 80 chục cây. Ra đi hợp pháp, có giấy tờ hẳn hoi, đi bằng cửa chính ra Tân Sơn Nhứt.
Giấy tờ xuất cảnh có thể chỉ là tấm giấy nhỏ viết tay nguệch ngoạc mấy chữ là : Nhà này do nhà nước quản lý !! Quản lý là trông coi, giữ dùm mà thật ra là tịch thu, là hôi của! Cả miền Nam, hai triệu người bỏ nước ra đi đã bị “quản lý” như thế .
Nói toạc ra là đã ” bị cạo lông” sạch như thế .
Việc ra đi theo diện người Hoa, bán chính thức hay việc quản lý nhà cửa đất đai, tài sản nằm trong tay Bộ nội vụ. Công việc bộ này là đảm trách và tổ chức nhằm “nhổ sạch lông” những bọn người lưu vong này. Kẻ dỗi hơi ngồi tính nhẩm chuyện nhổ sạch lông này đem lại cho nhà nước ít nhất là 25 tấn vàng. Tôi không tin vào con số, đúng sai khó đoán vì không biết tính toán.. Nhưng ấn tượng trong đầu tôi là nhiều lắm, nhiều lắm lắm. Nhưng 25 tấn vàng vẫn là chuyện nhỏ. Vẫn là chuyện vắt đi. Vắt lại mới là quan trọng.
Và để gọi những thuyền nhân thì có nhiều tên gọi tùy theo thời kỳ : lúc đầu là bọn bán nuớc, bọn tay sai. Bán được bao nhiêu nhà nước thu cả . Cho mãi đến năm 1990 cũng còn có người gọi Việt kiều là những tên Việt gian. Nói chung họ coi đó là thành phần rác rưởi của chế độ cũ, muốn thải loại, muốn tống đi cho rảnh mặt.
Và gọi một cách vô tội vạ nhất là người nước ngoài. Nghĩa là có sự phân biệt đối xử giữa người trong nước và ngoài nước. Sau này chữ được dùng hơn cả là Việt Kiều.
Rồi cứ như thế sau thời kỳ mở cửa mà số lượng người Việt về nước cũng như kiều hối đã bắt buộc mọi người phải thay đổi lại thế nhìn, thế bắn. Không ai có thể từ chối được những món quà, không phải 10 đô la trong ngày lễ Noel mà là 3 tỉ đô la. 3 tỉ đô la! Không phải chỉ 3 tỉ đô mà nay nhiều lần hơn, 10 tỉ đô la đến 15 tỉ đôb la/năm chiếm tỉ trọng một phần ba ngân sách nhà nước .
Nhờ đó tình nghĩa hàn gắn những vết sứt sẹo, những lời nói mà bình thường chỉ được coi như kẻ thù. Gió đã đổi chiều nên ngôn ngữ cũng đã đổi theo. Những chiếc thảm đỏ đã trải dài từ phi trường Tân Sơn Nhứt đến Nội bài chạy thẳng vào Bắc bộ Phủ.
Thật là trớ chêu đến nực cười ra đi trốn chui, trổn nhủi, lúc trở về thảm đỏ dưới chân..
Những thành phần rác rưởi ta vừa nói ở trên, những con bò sữa đã vắt cạn chẳng bao lâu sau trở thành rác quý mà người ta có thể chế biến thành những sản phẩm, những vật liệu để xây dựng một nước Việt Nam hùng mạnh. Đã chẳng ai ngờ điều đó đã xảy ra. Rác rưởi cứ thể đổi hình đổi dạng mà tính ra tiền bằng những sản phẩm mới.
Những anh thuyền chài có thể ra đi vỏn vẹn chiếc quần đùi nay chễm trệ ngồi Mercedes. Những mệnh phụ nói tiếng Mỹ oe oé mà nếu không có cuộc đổi đời này thì cùng lắm chỉ là những người đàn bà làm vợ, làm mẹ, là nội trợ bình thường trong gia đình.
Nhưng kể làm gì đến những chuyện nhỏ nhoi đó.
Đã có rất nhiều thay đổi mà không ai tiên đoán trước được- những thay đổi tràn đầy hy vọng như thế đối với giới người Việt di tản-nhất là nơi người trẻ.
Họ không còn là cô nữ sinh cười e lệ, hỏi không dám mở lời mà nay là những chuyên viên hàng đầu của xã hội Mỹ. Có những người trong bọn họ đã làm ra số vốn bạc tỷ. Có người trong bọn họ cùng với bạn đầu tư nửa tỷ đô la tại nơi mà trước đây được coi là thánh địa của cuộc kháng chiến chống Mỹ..Củ Chi với những địa đạo, nơi tự hào về cuộc chiến thần thánh trong tương lai trở thành biểu tượng “thung lũng của ngành tin học.”
Đã chẳng ai từ hai phía, người trong nước cũng như người nước ngoài nhìn thấy được điều đó ngay từ đầu.
Chuyện kể ra như một giấc mơ hay như câu chuyện thần thoại.
Và cái kim chỉ đường cho người Việt tương lai là hãy nhìn vào giới trẻ đang lên. Họ chiếm đa phần. Tương lai thuộc về họ, đời sống thuộc về họ, cộng đồng VN là họ. Không phải do một thiểu số những người lớn tuổi như tôi. Những người bỏ nước ra đi đã chỉ nhớ cái phần đầu câu chuyện mà chưa thuộc hết phần cuối.
Đó là những người không biết kể chuyện và những câu chuyện kể càng ngày càng nhạt phèo như nước ốc.. Thời của họ đã hết. Ngay cả Thời của Thánh thần hay Thiên đường mù của những kẻ bất đồng chính kiến cũng bị bỏ quên lãng.
Những người còn bám víu vào quá khứ có thể được coi là những người không thức thời? Nhưng nếu không bám víu vào đó thì họ còn gì là họ? Quá khứ là chính họ là cái làm nên bản thân họ. Họ bị coi như loài “củi mục” trong đám cây rừng đang xanh lá. Củi mục thì làm gì? Đốt làm củi cũng không xong.
Nhưng chắc hẳn nhiều người như tôi không nghĩ như thế. Bản thân tôi cũng thế- không chấp nhận được lối xếp loại ấy -.
Trong 49 năm qua, chúng ta- những người Việt di tản- đã không ngừng tranh đấu không ngơi nghỉ cho điều mà tôi gọi là: trận chiến cho một biểu tượng, trận chiến cho một hình ảnh ( bataille de l’image) là người Quốc Gia .. Bao nhiêu công sức đã bỏ vào đấy!! Bao nhiêu thời giờ còm cọi ngồi trơ trọi một mình trên bàn máy điện tử để viết!!
Mặc dầu thâm tín và phải nhìn nhận rằng quá khứ định hình và làm nên người Việt di tản thế hệ thứ nhất thì tương lai sẽ định hình thế hệ người việt thứ hai, thứ ba, nghĩa là con cháu chúng ta !! Còn lại vấn đề kế thừa là vấn đề bi quan nhất của người Việt hiện nay!!
Nhưng cho dù bi quan đến đâu, cho dù vứt bỏ vấn đề chính tri, lịch sử xã hội qua một bên thì vẫn còn lại vấn đề nhân cách, vấn đề đạo lý con người. Và lúc ấy cho thấy rằng: Củi mục thì cũng vẫn là củi.
Người khác cho rằng nhìn cây thì thấy rừng, nhưng nhìn củi mục thì thấy gì ?
Phải nhớ rằng cuộc ra đi bất hạnh đã trở thành đại hạnh cho chính mình, cho con cháu mình, cho cái nơi mình đi tới và cả cái nơi mà từ đó mình đã ra đi.
Tháng tư đen thật ra chính là tháng hy vọng !!
Hành lý quá khứ mang đi càng nhẹ thì họ về VN càng nhanh .
Hãy nhìn vào những con số để nhận ra câu chuyện thần thoại về người Việt di tản. Năm 1987, có 8 ngàn người về thăm quê hương, đến năm 1993 thì con số tăng lên 160 ngàn người, đến năm 2002 là 380 ngàn người. Con số tự nó nói lên điều gì rồi và người ta bắt đầu vỡ lẽ ra. Bên cạnh đó, kiều hối đem lại một sốn tiền tươi là 2 tỷ 6 đôla trong năm 2003. Hãy làm một so sánh cho rõ. Năm 2003, Việt Nam xuất khẩu được 20 tỉ đôla, trừ vốn liếng cho sản xuất, lời ròng của 20 tỷ vị tất đã được 5 tỷ?
Có một điều, nhiều người vô tình quên là năm nay có 2 triệu lượt khách đến Việt Nam. Cứ giả dụ, mỗi người khách tiêu 2000 đô la đầu người. Số tiền thu được sẽ là bao nhiêu? Trong số 300.000 người Việt về thăm quê hương, cứ cho là vừa tiêu sài, vừa cho bà con họ hàng, ở từ hai tuần đến một tháng, mỗi người đổ đồng chi tiêu 4000 đô la cho một chuyến về thăm quê hương , cán cân ngân sách cũng như nền kinh tế Việt Nam đã được kích cầu lên không nhỏ.
Tiềm năng thật lớn. Tương lai cũng đầy hứa hẹn.
Đó là nền kinh tế sống nhờ trên những kỹ nghệ không khói.
10 năm nữa, dự đoán số khách du lịch là 10 triệu người-năm như Thái Lan hiện nay, với các đường bay thẳng Sài Gòn-Mỹ, Sài Gòn-Âu Châu. Chuyện đã xảy ra và chắc sẽ xảy ra. Lúc đó tiền đổ vào qua du lịch không phải là nhỏ nên hiện nay trên hầu hết 60 tỉnh thành của VN đều có khu du lịch đủ kiểu.
Cũng vì thế, nhà nước đã chẳng tiếc lời gọi Việt Kiều là những người con của đất nước. Những lời lẽ trân trọng mật ngọt đã hẳn là không thiếu. Gió chướng đã không còn nữa. Gió đã đổi chiều, ngôn ngữ đổi chiều, giọng lưỡi đổi giọng. Không còn có chữ nghĩa làm đau lòng nhau nữa. Trên tất cả các sách báo, trên các trang nhà, không còn có thể tìm thấy bất cứ thứ chữ nào nói xa nói gần đến chế độ miền Nam trước đây nữa. Những chữ như bọn ngụy quân, ngụy quyền và bọn tay sai đã không tìm thấy trong tự điển của bộ chính trị nữa. Ngược lại không thiếu những chữ mật ngọt như “Tổ quốc Việt Nam, quê hương thân thiết luôn giang rộng vòng tay chào đón những người con xa xứ.” “Nhà nước bảo hộ quyền lợi chính đáng của người Việt nam định cư ở nước ngoài giữ gìn quan hệ gắn bó với quê hương, góp phần xây dựng quê hương, đất nước”.
Luật quốc tịch điều hai thì viết rõ ràng thế này: “Người Việt Nam ở nước ngoài là công dân Việt Nam ” Người Việt nam ở nước ngoài là bộ phần không tách rời của cộng đồng dân tộc Việt Nam.”
Nhà nước lại còn trích dẫn câu nói của ông Hồ mà không ai tự hỏi xem ông nói lúc nào và bao giờ: “Tổ quốc và chính phủ cũng luôn luôn nhớ thương đồng bào, như bố mẹ thương nhớ những người con đi vắng. Đất nước hòa bình..” bác nói với kiều bào ở Thái lan về nước năm 1960. Kiều bào năm 1960 thì không phải là người di tản!! Thật rõ chán .
Hình như người ta đã quên cái cảnh bồng bế xô đẩy nhau lên máy bay và bằng bất cứ giá nào phải đi bằng được..
49 năm sau, câu chuyện kể về thuyền nhân chỉ còn là dĩ vãng mà cả bên này bên kia đều đã quên hoặc cố tình quên.
Nhưng còn những người như cá nhân tôi sẽ không bao giờ quên. Never .
Thật ra không hẳn là như vậy. Nhà nước chính quyền hoan hỉ nhận những đồng tiền Đôla từ mọi nơi gửi về cũng như người Việt mang tiền về nước. Mang tiền về thì được chứ đừng mang chữ về. Chữ hiểu theo nghĩa rất rộng là sách báo, tư tưởng, âm nhạc, nghệ thuật. Từ khi có nhà nước Cộng Sản đến nay..
Chữ vẫn là độc quyền tuyệt đối nằm trong tay đảng..Nó nằm trong một hệ thống khép kín : Chủ nghĩa hay ý thức hệ – bạo lực khủng bố – và một chính quyền toàn trị. (ideology, terror and totalitarian government).
Chẳng lạ gì, trước khi về VN, người ta thường khuyên có một điều duy nhất: anh muốn làm gì thì làm :
– chẳng hạn anh có thể cờ bạc, chơi bời đủ kiểu, tắm đủ kiểu, phòng trà đủ kiểu, âm nhạc đủ kiểu, cà phê đủ kiểu, gái đủ kiểu, sex đủ kiểu, ngủ trưa đủ kiểu, ngủ tối đủ kiểu, ăn đủ kiểu, vừa ăn vừa chơi đủ kiểu, đĩ điếm đủ kiểu, hối lộ đủ kiểu, lưu manh lường gạt đủ kiểu, gian trá đủ kiểu, buôn bán mánh mung đủ kiểu, làm giầu đủ kiểu, đầu cơ đủ kiểu, công an đủ kiểu, phường khóm đủ kiểu, công ty đủ kiểu, cơ quan đủ kiểu, chính quyền địa phương đủ kiểu, chính quyền trung ương đủ kiểu, luật pháp đủ kiểu, thằng ăn cắp xử thằng ăn cướp đủ kiểu và cuối cùng xã hội lọan đủ kiểu.
Ta có quyền đủ kiểu hết, miễn là đừng đụng đến chính trị.
Vì trên hết, vẫn có một nhà nước toàn trị ở trên tất cả những đủ kiểu đó. Trước khi lên máy bay về nước, còn dặn với theo: nhớ nhé đừng đụng đến chính trị.
Phải nhìn nhận rằng, sự suy đồi đạo đức xã hội ở VN đã đi quá xa đến mức nó xuống cấp, vượt xa những nước tư bản Phương Tây. Đến nỗi phải kêu lên một câu :
Có nước nào như nước ấy không?
Phát triển kinh tế không đồng nhịp với cải tiến xã hội và đạo đức. Về Xã hội, chỉ nhìn giao thông đường phố Sài Gòn, Hà Nội là đủ hiểu. Về đạo đức, chỉ nhìn thực trạng học đường ở VN là đủ hiểu.
Mới đây cho thấy, chỉ trong 6 tháng, đã có 6000 người chết vì tai nạn xe cộ, cộng với con số bị thương hơn 10 ngàn người!!! Trong khi tại nơi tôi ở, dân só hơn 6 triệu người, co số tai nạn chua tới 60 người/năm
Mặc dầu vậy, ngày nay, có nhiều bà con Việt Kiều tính về ở hẳn VN. Có người trong đám này về Việt Nam dưỡng già với xe hơi SUV.
Có những ông già lấy tiền xã hội của Mỹ về tậu nhà, tậu cửa, líu lưỡi khen ngọng và hãnh diện nói: mấy chục năm không sáng tác được, nay về ở VN nhờ đó mới hoàn thành được tác phẩm. . Có ông Nhà văn ” tiến bộ” nay trở thành thứ ” Chim hót trong lồng”.
Tất cả đều thuộc loại người không biết ngượng, quên cái trận chiến biểu tượng, hình ảnh.
Trong vòng 10 năm nữa, khi xa lộ đông tây hoàn thành, khi 6 tuyến xe điện ngầm xây dựng xong, khi đường hầm Hải Vân nối liền Nam Bắc nay đã hoàn tất , thành phố Sài Gòn sẽ thay mặt đổi tên chẳng còn ai nhận ra nó nữa.
Nay ở Sài Gòn, đã có những khu nhà “Làng Việt Kiều “. Người ta dự trù có 4 khu như thế, với những biệt thự sang trọng, đủ tiện nghi như ở Mỹ, Canada.. Người ta thấy những Việt Kiều lái những chiếc xe SUV, hay ngồi nhâm nhi ly rượu cocktail bên bờ sông Sài Gòn. Những căn nhà có những bãi cỏ xanh, mái nhà mầu cam kiểu California, những hồ bơi với những cây dừa với những hàng chữ tiếng Anh Welcome.
Đây là, chẳng phải ai khác, mà là những nguời di tản, những rác rưởi 49 năm trước chạy trốn Cộng Sản, hoặc đã bị đi tù, đi cải tạo. Gió chướng đẩy họ ra đi, nay gió nào đẩy họ về?
Cái điều oái ăm đến quái gở là khi ở Mỹ, người ta tìm cách đặt tên Little Saigon, Phở Bắc, bánh mì Tân Định, bánh cuốn Đakao, Restaurant Hoài Hương để nhớ về ;nay ở Việt Nam thì người ta lại muốn đặt tên cho những khu thương xá là ” tiểu Cali “, ” tiểu Fairfax ” để nhớ đến. Và cứ như thế, sẽ có một số người Việt gốc Mỹ sống riêng biệt trong những tiểu quốc của họ bên cạnh những người Việt bản xứ.
Khi ở Mỹ thì họ nhớ Việt Nam, khi ở Việt Nam họ lại tiếc lối sống Mỹ. Họ trở thành người ngoại quốc trước mắt những người đồng loại của họ. Họ tưởng về quê thật, nhưng lại mang tâm trạng một thứ chủ nhân, cách biệt với dân bản xứ
Còn về thanh niên, thiếu nữ thì chửi thề không biết ngượng mồm, nhất là thanh niên, thiếu nữ gốc Bắc. Mở mồm ra là địt. Sáng ra, chỉ hỏi giá cả món hàng đã bị một người con gái xinh đẹp phạng cho một câu .
Nói gì thì nói, nghĩ gì thì nghĩ. Thời gian sẽ xoá nhoà tất cả vết tích cũ: thời gian cứ trôi qua, nhiệt tình chống Cộng giảm xuống và tình hoài hương lại trỗi dậy .
Những vị lãnh đạo trong nước thì nghĩ rằng : Nhân dân muốn quên hết mọi thứ.. Những người này hiện ở đây vì đất này là tổ quốc của họ. Chúng ta không có quyền trách mắng họ. Chúng ta tiếp đón họ. Chúng ta không muốn để Việt kiều gây chiến tranh lần nữa.
Tự nhiên bật ra một câu hỏi : Nhưng nhân dân là ai mới được cơ chứ ?
Nhưng tôi cho rằng lịch sự trớ chêu có những bài học không bao giờ chúng ta học hết được.
Chiếc soái hạm Blue Ridge 49 năm trước trong vai trò chở binh lính Mỹ và người tỵ nạn VN ra khỏi miền Nam thì hiện nay đang đậu ở bãi Tân Sa, Hải Phòng !!
Đố ai biết được ngày hôm nay vai trò của Blue Ridge đên VN với mục đích gì? 49 năm trước và 49 năm sau có điều gì khác biệt?
Gió đã đổi chiều. Gió nữa lên …09
Vô ơn ,bạc nghiã
@Nhận Xét
Nhận xét của “Nhận Xét” @11/08/2024 at 18:39 hoàn toàn đúng và chính xác.
Vấn đề người Việt tỵ nạn trước và sau khi tuyên thệ trở thành công dân Mỹ, hoặc trở về VN sống hoặc làm ăn, hoặc đi du lịch, hoặc làm bất cứ công việc gì đều được chính quyền Mỹ ghi nhận tất cả, khi cần thì họ sẽ đem ra nói chuyện.
An toàn và bảo mật trong tất cả công việc nhạy cảm trong chính quyền, nhất là trong các lĩnh vực như kinh tế, khoa học, kỹ thuật, và nhất là ngoại giao và quốc phòng, chưa nói tới tình báo và cao hơn nữa là phản gián, chỉ có người Mỹ có lý lịch không có tì vết mới được nhận. Từ bực thấp nhất cho tới bận trung và cao nữa, cứ mỗi 5 nam lại phải khai báo lý lịch để cấp trên duyệt xét để (mục đích chính là nắm giữ và theo dõi) thăng cấp hoặc…cho về hưu.
Cứ mỗi 5 năm lại phải khai báo lý lịch lại, xem đã làm những gì, đi những đâu, và có những trao đổi với ai v.v…
Lấy một ví dụ như mọi người còn nhớ vụ tòa đại sứ Mỹ, thời bà Clinton làm ngoại trưởng, bị tấn công và ông đại sứ bị giết. Các binh sĩ thủy quân lục chiến Mỹ có nhiệm vụ bảo vệ tòa đại sứ bao gồm cả ông đại sứ nhưng bảo vệ hồ sơ là quan trọng hơn. Một ông đại sứ mất thì sẽ có một ông đại sứ khác được bổ nhiệm lên thay nhưng hồ sơ mật mà mất thì ảnh hưởng không thể nói được, có khi cái giá phải trả là sự sống còn của một quốc gia.
Viết thêm vài hàng cho bạn đọc hiểu rõ hơn là mức độ tin tưởng để được phục vụ trong hai ngành quan trọng là ngoại giao và quân đội (bao gồm cả tình báo) được chia ra nhiều thứ bậc. Lý lịch phải ở mức độ được tin tưởng tuyệt đối mới được bổ nhiệm đi tàu ngầm; thấp nữa là tàu nổi như là hàng không mẫu hạm, khu trục hạm v.v. và một hạm trưởng trên lý thuyết phải là một đại tá dù là hàng không mẫu hạm hay là khu trục hạm, nhưng có khi vì nhu cầu nên một trung tá cũng được cho làm hạm trưởng một khu trục hạm mà một người gốc Việt được cho làm và sau đó được thăng lên đại tá. Gia đình và anh em ruột thịt đều phải cung cấp lý lịch mỗi 5 năm một lần. Một điều quan trọng nữa là tuyệt đối không được bày tỏ quan điểm chính trị.
Một ông tướng gốc Việt vì bày tỏ quan điểm chính trị với cộng đồng tỵ nạn mà bị cho về hưu mặc dù còn trẻ và tương lai đầy hứa hẹn. Trong quân đội, nhiệm vụ của anh là phải phục lệnh cấp trên và chấm hết.
Thời chiến tranh trước 1975, bọn truyền thông thổ tả Mỹ bôi nhọ QLVNCH vì phe phái nên chống cộng không hiệu quả. Nhưng xem lại lịch sử từ xưa đến nay xem xứ nào mà chính quyền, quân đội không nào có phe phái? Ngay cả độc tài Đảng trị ghê gớm như Putin và Tập cận Bình cũng canh cánh lo ngày đêm sợ phe đối thủ đâm sau lưng bỏ mẹ dù chúng thanh toán nhau một cách kính đáo âm thầm.
Riêng Tây phương thì chơi văn minh hơn một chút về luật lệ, bầu cử, đặc biệt là Mỹ nhưng ngày càng lộ ra những trò dân chủ ma mỵ ,thí dụ Biden bị lật đổ công khai, hay luật lệ ma cà rồng ứng viên Trump đối lập thấy mà ớn lạnh.
Dân tị nạn cs mình dù thế hệ thứ hai thành công như tướng Lương Xuân Việt, đại tá Cao Hùng…..khi tiếp xúc với họ hỏi lý do rời binh nghiệp thì dù họ không nói thẳng ra, nhưng cũng cảm tưởng phe “ta chơi phe mình” rồi, thôi thì về vườn tìm con đường khác như ông CH.
Dù thế hệ thứ hai của dân Việt tị nạn thành công trên nhiều lãnh vực nhưng trong chính trường và cả quân đội vẫn chưa thể đối đầu được với các cộng đồng khác đâu. Điều này cũng dễ hiểu là vì cộng đồng tị nạn Việt chỉ khoảng 2,5 triệu/330 triệu-chỉ 0.75%, lại thiếu đoàn kết nếu không nói là chia rẽ lung tung. Nhưng thôi hy vọng gì, cở ông Trump với 70-80 triệu dân và cả một đảng Cộng Hoà hậu thuẫn như vậy mà còn bị bắn xém chết thì nhóm Việt nhỏ tị nạn mình thì ăn thua gì?
Bạn hiểu rồi đó. Không phải chỉ có chính trị đảng phái, truyền thông tả với hữu, hay thương trường, mà ngay cả trong công việc đi làm hàng ngày cũng có phe nhóm và sự kỳ thị kín đáo để tranh giành công việc tốt hơn hoặc lương cao hơn. Khi một ông sếp lớn ra đi được thay thế bởi một sếp lớn khác thì toàn bộ sậu người ở dưới cũng thay đổi để làm việc dễ hơn. Nó cũng tương tự như khi thay một tổng thống mới đắc cử vậy.
Con người có cái hay đấy là biết chấp nhận & thích nghi để tồn tại , dù ở bất cứ độ nào kể cả trong tù .
Thế thì chuyện chạy tị nạn hay trở về lại VN cọng sản nếu được , cũng chả cần phê phán chê bai chi cho tốn giấy mực . Mỗi người đều có quyền lựa chọn , miễn sao họ dừng chửi VNCH hay tung hô cọng sản là được rồi .
Ngày xưa Mỹ & VNCH là đồng minh , hôm nay 49 năm sau Mỹ và CHXHCNVN lại nâng cao quan hệ hợp tác .
Khi cần thì Mỹ sẽ cấm hoặc giới hạn việt kiều gởi tiền về VN . Cứ xem Mỹ cấm Vận Cuba khiến hôm nay Cuba vẫn nghèo mạt rệp thì hiểu .
Thế giới chính trị thì quá bí mật và phức tạp , cái chúng ta nhìn thấy chỉ chút ít qua truyền thông cho dù được bạch hóa cũng chưa đủ hoàn toàn sự thật .
Chúng ta là người Việt khổ nạn nên cũng để cho nhau chút ít tự do lựa chọn . Ai ngu thì ráng chịu , chưởi quài mệt mình .
Con ma trăm còm trăm nick lại hiện ra… Về lại xứ giặc cộng đỏ ăn chơi, vui chơi thoải mái, làm ăn buôn bán kiếm lời đâu thể gọi là “thích nghi để tồn tại”! Cái đó gọi take advance of the situation dù bôi tro trác trấu vào mặt tị naqn5 cộng sản của mình!
Tôi xin trình bày luôn cho mọi người biết …
ĐÃ có bao nhiêu người Việt bị từ chối security clearance vì về lại Việt Nam du lịch ăn chơi thường xuyên khi apply job cho QP và Chính phủ Mỹ. Hai người VN đồng nghiệp trẻ hơn tôi cả chục tuổi, dân EE , khi apply lên chức project manager cho defense project đã bị từ chối vì lý do về Việt Nam ăn chơi thường xuyên.
THỰC TẾ RA MỸ NHẮM MẮC LÀM NGƠ CHO BỌN PHẢN PHÚC TỊ NẠN CÔNG SẢN VỀ LẠI VIỆT NAM ĂN CHƠI NHƯNG KHÔNG CÓ NGHIA LÀ BỌN NÀY SẼ ĐƯỢC THĂNG TIẾN ĐÃI NGỘ TRONG TƯƠNG LAI HAY BỌN NÀY KHÔNG CẦN PHẢI TRẢ GIÁ NÀO ĐÓ!
Tôi biết có một em Thiếu Úy người Việt Nam bị ra khỏi quân đội vì lấy nhằm vợ là cán an ninh CS khi về Việt Nam an chơi!
Tôi biết luôn cp. Mỹ vẫn lập hồ sơ theo giỏi CÁC THÀNH PHẦN LÃNH WELLFAIRE NHƯNG VỀ VIỆT NAM THUỜNG XUYÊN, ĐEM TIỀN THUẾ CỦA DÂN MỸ ĂN CHƠI DUNG DŨNG CHO VIỆT CỘNG!
Time will tell. Mọi hành động phản phúc điều có cái giá phải trả của riêng nó! You will see.
“NHẮM MẮT LÀM NGƠ”
“theo dõi”
“DUNG DƯỠNG”
“Không liên hệ tói Công Sản hay phát xít”
Mỹ bắt tay vói VN nhưng vẫn coi VN là cs như Tàu Nga Trung Cộng .Mỹ có thể coi dân các nước này không là Cộng Sản,nhưng vàn phân biệt Đảng Viên CS hay những liên hệ vói CS…
Thành phần này đi du lich vẫn được (đi rồi về) nhưng xin ty nạn ,nhập Quốc tịch thì phải chứng minh KHÔNG CS và KHÔNG LIên Hệ CS (Mỹ vãn chống cộng và phát xít)
Nhập QT My đẻ hưởng các quyền lợi căn bản của người dân kể cả quyền đi bầu .Nhưng nêu không cần vẫn sống được ở Mỹ chẳng ai bắt,trục xuất nếu không phạm pháp. Như TH Dương văn Minh vẫn ở Mỷ vói con gái dù Mỹ không công nhận TN…Một sô đảng viên già hưu tríđã bỏ đảng hay xin thôi đảng CSVN đẻ xin TN ở Mỹ.Họ không là đảng viên csvn nhưng họ vẫn là thành phàn CS và họ vẫn dị ứng vói VNCH mà theo họ là nguỵ,tay sai cho đế quốc,là bán nước là phản động như lờ nói,thái độ của Dương thu Hương.P ĐT,Bùi Hèn…hay Nx Phúc ,NTD đều có nhà ở Mỹdo con cái đứng tên.Họ cần tiện ích giàu có và cởi mở của Mỹ chớ không phải cái quốc tịch ,vì nếu được họ vẫn ơ VN ,có biến chạy qua Mỹ. Vậy thôi.
DTHuong vẫn hãnh diện mình là cờ máu và không quên những năm thaang TNX ở Trường Sơn .Bùi tín không nhập QT Pháp,vãn liên hệ vói cs ,ngỡ rằng CS cho đi đẻ lôi kéo người Việt TN vói lòng căm thù cs lúc đó Phạm đoan Trang ở Mỹ vè nước được cs cho đi và không chịu ở lại Mỹtheo bạn bè khuyên để bình cs,gop ý theo như tuyên bố của np Trọng và mang bản án lớn. Mẹ Nấm khôn ngoan.chống VT nhưng tranh đâu vừa đủ đẻ chỉ một mục đích là đinh cư ở nước ngoài.,như Điếu Cày và nhiều người khác. TKTT theo VT cũng mục đích đó thôi . TH đặc biet là CHHVủ cung như Trần Đĩnh Nguyên Ngọc ,Nếu My có thêm NTDung ,NX Fuck thì đừng ngạc nhiên …
Cho nên “VC cung có thể nhập tịch My vói vài điều kiện “như một nhà báo viết ,đúng đâu sai?
Tại sao ? Vì Tiền . Và kẻ khôn ngoan ,biết nắm thòi cơ ,biết luật và biết cách lách luật thí AI là Công Viẹt cũng đều có thể qua sống ở Mỹ ,có công dân như người ta nói vè tên TH cơ hội vậy….
Rồi, lại thêm con ma trăm nick trăm còm hiện ra, ca ngợi đồng tiền “ngon lành” hơn lương tâm nhơn tánh!
49 năm tức nữa thế kỷ thời gian bằng 1/2 đời người (nếu tinh cuộc đời 100 năm) nhưng đủ cho nhiều người dể quên đi ,nhất là an nen làm ra ,đời sông ổn định ,học hành ,đia vị vv và vv,đó là đỏi đời thằng nên ông con nên bà…Con ở nay thành ty ph(Mỹ) hay cung có địa vị trong C Đ.. Một thằng ha sỹ gặp kẻ chỉ huy là vị tướng ,ông ta chào trước hỏi han theo tình đồng hương ,nhưng tên hạ sỹ lại cao ngạo ”tướng cái “L…”họ”…hay một đai tá làm dưới quyền chỉ huy của thằng linh ngày xưa hâu mình …Một giáo viên trốn lính thành học giả quây lại vn huyeenh hoang huếch hoác đùa bất nhã vói đàn chị ,là người có dia vị trên văn đàn,phê phán ông thầy giáo già đáng kính ….Và còn nhiều đổi thay khi cón gió lốc thôi qua miền Nam Vn ,thỏi bay tất cả…Vậy có gì LẠ ? Ngay cả chống cộng cũng mất dần khí thé ban đầu mất dần lòng căm thù ,mất dần nhiệt huyết… Lớp già chét dần đi (nay cung đã 70 .80 .thăng trầm đã lắm …nay chỉ húp cháo (ốm yếu ,buồn thảm .có chăng “gậm một môi căm thù trong củi sắt (TL)”.lấy vé một chiều run rẩy bò ra Oak Hill….Chỉ còn lai gì một hoài niệm về quá khứ về món ăn ưa thích ,về người tình thủa ban đâu….”Ôi ta buồn ta đi lang thang bởi vì ai ?”
Có người nói đó là quy luật .Không ai năm tay từ sáng tới tối.Không ai giàu ba họ ,khó ba đời….
Cuộc đời cứ trôi đi một cách tự nhiên như một giấc mơ hay đọc một chuyên dài ,coi một phim ,xem một vở kịch xã hội hay cười vói những hài kich vô duyên…cũng như tiếng vỗ tay của đám đông vào chùa nghe bọn xàm tăng nói láo nói khoét .láo lếu ,doạ dẫm lường gạt đẻ có tiền , có gái đẹp hầu hạ .Đâu nhớ cởi trường ra ai cũng như ai
Cho nên ông Lục viet là chống cộng qua bài viết ,hay những góp ý cũng là trên WEB,nguofi Việt chống cộng vẫn hàng ngày chất đầy chuyến bay vè VN,ăn chơi đú đởn .vẫn sống theo cái giai cấp có tiền ,vẫn quên di quá khứ sao mình có mặt nơi đây… Vẫn huớngng về cờ đỏ nhưng khi có chuyện vói nhà cầm quyền CS thì lại lu loa dựa vào vnch,,,, Có người nhắc tới TVB…tỷ phú giò chả đem tiền về vn làm giàu không bằng nghề giò chả mà qua lãnh vực nhà đất vv và vv…và gian dối sao đó bị bắt … hay những g quan to chức lớn ,đã 01 làn di cư trốn CS từ Bắc vô Nam nay lại bênh vực CS đẻ được gì ? Để được chét đem thây vè chôn ở “quê huong”
Họ thấy quê huowng có “chùm khế ngọt” nhưng họ quên là khế vẫn có khế chua ! Cho nên có tên phản bội VNCH,có kẻ vui mừng vì được VC đón tiếp nồng hâu hay chống đảng chống Cộng V T như ĐVA và bạn hắn ta ,X.N…hay HDH,hay NHLiém… Nói tóm lại Tất cả vì cá nhân mình .còn C Đ thì đứng qua một bên ,nói chi tới đất nước dân tộc. Cho nên sông cho ra Sống.Đừng có “Sống Mòn”…. (Sống và Chêt .thơ của PB Châu)
Hãy đẻ 50 năm qua đi .Hãy lo vun xói cho HOA tự do dân chủ NỞ rục rở trên đất tạm dung .Và muốn vậy phải “oa-xịt” 45,khuynh huớng độc tài toàn trị vói kế hoạch 2025 (người cráp bút chánh đã từ chức ,và nguoi viet lời giới thieu là PTT Đề củ Vance Họ đã làm việc ,cố vấn cho 45 và dù chối (bản tính) vẫn đã biệt rồi và đã có “tuyên bố” nhiều làn vói công chúng (vì không thể không huyênh hoang khoe cài TÔI (cái tôi đáng ghét)Selfie +thị dục huyễn ngã = WEIRD mà Harris+Walz đã đốp chát vói 45 (ăn miếng trả miếng !)
Ngoài ra người ta đang cười Tony Ngô (hay Trần) láo xao hay dang bóc phốt Omaha Olama. một tên nhưng nhiều người viết (TC?Nga? …) hay thằng Vu Linh T Anh ĐvÂU.lão M.,KA???? đang gào tren 3 Cây ĐVA sqVNCH Bắc di cư nay vè sống vói CS bắc kỳ,phản bội cấp chỉ huy ,phản bội đảng chống Cộng của TNCSVN.
Hãy TỈNH NGỦ sau 50 năm chốing công (đi giật lùi) , Hãy lo trước mắt ,nơi đất nước ,quê hương thứ 2 của ta,nơi con cháu chắt ta đang sông …đẻ không”ôi quê hương yêu dấu ,TA LẠI MẤT NGƯỜI…”. vì mất Tự do dân chủ….Sống trong chế sộ độc tài ,ky thị của 45 nếu đắc cử tháng 11 mà y đã nhiều lần nhắc đi nhắc lại ,cảnh báo thì còn CƠ MAY NÀO nói đến Chông Cộng giải phóng quê hương VN yêu dâu ? Và con cháu chắt chít chúng ta sẻ ra sao ? ….
Rồi, lại con ma trăm còm trăm nick hiện ra…Nguyễn Văn Mươi Một, Nông Dân Nam Bộ làm bộ chống Trump miệt thị cờ Vàng , hay là Canbo, ban mai đây…?
Ngài Shareview đâu rồi, trổi nhạc lên đi…”Này bao hùng binh tiến lên, bơ cõi vang lừng câu quyết chiến!”
Nhận xét nghe ta chẳng nhận xét gì, ngoài chụp mũ :: Ngón nghề quen thuộc của bọn cs hạ bô của tên CA ác ôn TÔ LÒ…Teen D Đ ĐCV chít còn bọn này, dứaddooir nick đứa lam như chồng VN ghê gớm lắm,nhưng cùng một ý cả.. là cúe chụp mũ chụp miết sẻ thành công ĐCV cuối cùng chỉ có bọn này tác yêu tác quái…..trên diễn đàn.
Trển oTRĂM Ý đã sao .? Làm tòe báo mạng thêm phong phú .Ăn thua ở nội dung của góp ý…Góp ý chớ không phải khoe chử ,
Coi bộ bác sĩ Shareview còn đang bận…cạo gió ở quân khu hai. Bị có vài cái cùi chỏ thì chui vô xó nào dưỡng thương cũng được mà. Làm bộ hoài!
@hoàngdung:“Sống trong chế sộ độc tài ,ky thị của 45 nếu đắc cử tháng 11 mà y đã nhiều lần nhắc đi nhắc lại ,cảnh báo thì còn CƠ MAY NÀO nói đến Chông Cộng giải phóng quê hương VN yêu dâu ? Và con cháu chắt chít chúng ta sẻ ra sao ? ….“
hoàngdung đừng có lo chi cho mệt. Có thể tháng 11 này con cháu chúng ta sẽ thoát khỏi “độc tài 45”.
Một tấm ảnh này sẽ thay ngàn lời nói:
https://freedom-vaca.org/2024/08/13/mot-tam-anh-thay-ngan-loi-noi-kamala-and-walz-promoted-revolutionary-communists-of-america/
Vô ơn ,bạc nghiã
Tôi tìm các bài viết của Nguyễn Văn Lục (NVL), cùng đề tài Gió đã đổi chiều…, “Cách đây 29 năm, trên chiến hạm chỉ huy Blue Ridge…”, có lẽ viết từ 2004
Bây giờ là 2024, có lẽ đã thêm ít nhiều như:
“Chiếc soái hạm Blue Ridge 49 năm trước trong vai trò chở binh lính Mỹ và người tỵ nạn VN ra khỏi miền Nam thì hiện nay đang đậu ở bãi Tân Sa, Hải Phòng !!
Đố ai biết được ngày hôm nay vai trò của Blue Ridge đên VN với mục đích gì? 49 năm trước và 49 năm sau có điều gì khác biệt?” (NVL)
Nhắc tôi rằng đố ai biết được tương lai người dân gọi là tị nạn VN: Cho tới cuối đời (1998), như Nguyên Sa (NS), chột dạ về Mật khẩu đời mình:
“Mỗi lần Thượng đế mở toang lồng ngực và bước vào
Tôi sợ đến nín thở
Tôi sợ ông gọi cửa không được
Tôi sợ ông quên mật khẩu
Tôi sợ ông quay ra hỏi
Tôi sẽ không biết trả lời sao
Vì tôi cũng không nhớ” (NS)
(Tôi đọc bài thơ trên của NS tứ Tuy Hòa – Evan, Những bài thơ cuối cùng của Nguyên Sa, đăng 29/07/2008)
Xin cảm ơn những ôn lại từ t/g NVL cùng những bài viết như “Lời” để lại.
Kính chúc quý vị và thân quyến ngày bình an.
“Chiếc soái hạm Blue Ridge 49 năm trước trong vai trò chở binh lính Mỹ và người tỵ nạn VN ra khỏi miền Nam thì hiện nay đang đậu ở bãi Tân Sa, Hải Phòng !!
Đố ai biết được ngày hôm nay vai trò của Blue Ridge đến VN với mục đích gì? 49 năm trước và 49 năm sau có điều gì khác biệt?”
Con soái hạm Blue Ridge đến rồi đi, và 49 năm sau nó lại đến nhưng lần này con tàu đến tận Hải Phòng, không biết nhiệm vụ con tàu lần này là gì nhưng nó cho thế giới biết rằng người Mỹ đã quay trở lại VN.
Trước đó họ đánh nhau với cộng sản Bắc Việt, nay họ lại giúp cộng sản Hà Nội để chống sự bành trướng của Tàu Cộng. Sự hiện diện của con tàu ở nơi nào là thể hiện quyền lực của nước Mỹ ở nơi đó. Là lời nhắn tới đồng minh hoặc đối tác và cùng những kẻ thù rằng người Mỹ vẫn hiện diện ở nơi đây nhưng không còn chống cộng sản mà chống lại kẻ xâm lược lợi ích của nước Mỹ.
49 năm trước bỏ chạy, 49 năm sau trở lại, cũng là để thi hành nhiệm vụ mà con tàu được giao phó nhưng lần này người Mỹ là bạn của VN. Họ đến VN là để giúp cộng sản Hà Nội ngăn chặn sự bành trướng của cộng sản Tàu.
Chiến tranh VN đã chấm dứt và lịch sử đã sang một trang mới. Mỹ từ thù trở thành bạn với người cộng sản VN và từ bạn trở thành thù với người cộng sản Tàu, và nhiệm vụ của con soái hạm Blue Ridge lần này chắc chắn cũng phải khác. Họ, người Mỹ, đã từng tới đánh nhau với cộng sản Hà Nội rồi bỏ chạy rồi lại quay trở lại, và họ cũng từng giúp cộng sản Tàu lớn mạnh nay lại muốn quay lại ngăn chặn và chống Tàu. Lợi ích đã thay đổi và xoay vòng.
Tớ thì ủng hộ Đảng của bác làm theo di chúc Hồ Chí Minh, đoàn kết với các đảng Cộng Sản khác dựa trên các nguyên lý của chủ nghĩa Mác-Lê
Chiện này hổng thỉa nóng vội, chỉ cần đi vào thực chất . Cứ để Mỹ tin là dư thía . Việt Nam ngay cả dưới sự lãnh đạo của Đảng lại càng là đất nước, là quê hương, RFA đã khẳng định như zị . i just wonder níu Chung Wa zô thì nơi này cũng vưỡn thía, Việt Nam trở thành 1 phần, albeit hổng thỉa thiếu được, của Tổ quốc XHCN thì các bác trí thức cũng kéo zìa nỏ mồm ra kêu Đảng, có còn xem Việt Nam vưỡn là quê hương hông
If yes, then it should be OK
Có điều zìa thì ráng chịu . Chớ đừng có như Trịnh Vĩnh Bình, lúc cơm ngon canh ngọt thì anh Ba chú Sáu ngọt lịm . Nhưng khi things gone sour, ổng lại lôi Việt Nam Cộng Hòa ra . Nhìn rất giống thằng trăm nicks Đảng đẻ
Oh, và tớ có tham dự 1 cuộc họp, phía Mỹ wan tâm tới 1 cá nhưn VK hiện sinh sống ở VN nhưng vi phạm luật pháp ở Mỹ . Phía VN đưa ra 1 chồng hô sơ nói ông này rất tuân thủ pháp luật VN. Mỹ lắc đầu chào thua
Yep, cái thằng đứng xớ rớ, lạc lõng đàng sau lưng mấy bác, kiu mình là người Miên, c’est moi
Anh cứ viết kháy kiểu này, nhiều khi người đọc họ không hiểu… Họ lại cứ tưởng anh là dư luận viên…Anh bảo anh não phẳng mà thực tế, anh thâm thúy bỏ mẹ…No wonder X likes you very much!
Ông VK này ly dị vợ, nhưng trước khi ly di, chiển hết tài sản về VN nói là gia đình ở VN có cơ sở làm ăn . Vì tài sản ở VN, lúc ra tòa không thể kê khai . Bà vợ sue tiền spousal support, ổng đóng đúng 1 tháng rùi chuồn về VN sinh sống
Ở VN hiện giờ, ổng là chủ 1 quán kara(rất)OK, phục vụ từ A-Z, & 1 tiệm billard.
“Chiến tranh VN đã chấm dứt và lịch sử đã sang một trang mới. Mỹ từ thù trở thành bạn với người cộng sản VN và từ bạn trở thành thù với người cộng sản Tàu”
Haha, xin chào anh người đông chí . Hóa ra 2 ta ai cũng yêu Đảng cả, mỗi người yêu 1 cách . Tớ tôn trọng tình yêu Đảng của bác, enuff said. Và mong bác tiên chiền tình yêu của mình tới mọi người 1 cách nhân văn nhứt có thỉa
Make it easy fo me
montaukmosquito, “Yep, cái thằng đứng xớ rớ, lạc lõng đàng sau lưng mấy bác, kiu mình là người Miên, c’est moi”
Yep, you can say that again. Too much to tell.
Xin chúc bạn và những người thân những điều tốt đẹp nhất.
@Montaukmosquito
Chiến tranh đã chấm dứt và người Mỹ từ thù nay trở thành bạn của cộng sản VN là sự thật ai cũng nhận thấy bằng con mắt, đó là vì lợi ích của họ, chẳng liên quan gì tới yêu đảng hay ghét đảng. Nó cho thấy là người Mỹ vẫn muốn có một vai trò ở đất nước VN mà trước đó là VNCH mà nay là cộng sản VN.
Anh đừng vơ tôi vào với anh. Anh thừa nhận yêu cái đảng cộng sản của anh, còn tôi thì không và không bao giờ. Tôi chỉ yêu đất nước nơi tôi sinh ra và dân tộc của tôi nhưng đã bị cộng sản cướp mất và đang cai trị.
Tôi viết trên quan điểm cố gắng khách quan và trung thực nhưng lập trường chống cộng thì không bao giờ thay đổi và được chứng thực là không bao giờ trở về VN khi cộng sản còn cầm quyền cai trị đất nước.
Tôi nghĩ ý của Montau không phải là vơ anh vào với ông ta… Qua giọng văn, tôi thấy tánh của con người này không thích vơ ai vào cả!
Montau viết kháy thế là …
Ý ông ta là muốn thử coi anh có phải là “thành viên” trong nhóm trăm nick trăm còm của dư luận viên của Nguyễn Văn Mười Một-Thanh tra chính phủ, Nông Dân Nam Bộ, VIETNAMERICA, canbo, bam mai, vân vân… hay không?
Bỉnh dân hạ tánh cờ Vàng HIẾM KHI viết như anh viết, quote, “Tôi viết trên quan điểm cố gắng khách quan và trung thực ”
Bình dân cờ Vàng hay viết như thế lày… “Tôi ráng cố gắng viết một cách khách quan và trung thực ….”
Mấy chữ ” quan điểm”, “lập trường”, “tư duy” , HIẾM KHI được viết ra hay chỉ đôi khi được viết ra bên phía cờ Vàng nhưng lại hết sức phổ biến, gần như ở mỗi câu viết bên bọn cộng đỏ, và ở đám trẻ nhỏ XHCN con em cán cộng sau này…..
Cho nên, hể thấy mấy chữ này, dân bên cờ Vàng đột nhiên feeling kỳ kỳ, đâm nghi , nhất là đối với những thành phần cứ bô bô bảo mình dân cờ Vàng…như bọn com trăm nick Nguyên Văn Mười- Thanh Tra Chính Phủ , ban mai, Nong dan Nam bo, dmcs, canbo,….
Mười phần hết chín, anh Bee bị lọt vô danh sách đen là nằm trong nhóm trăm còm trăm nick cho nên sẽ còn bị Montau viết kháy dài dài..
@Nhận Xét
Cám ơn anh đã trao đổi.
Tôi không quan tâm và cũng không đọc những ai viết những gì ngoại trừ một số tên cũ đã từng viết nhiều năm trên diễn đàn này và họ viết biết tôn trọng bạn đọc thì tôi đọc nhưng không quen và cũng không biết mặt ai. Còn nhiều cái tên mới lạ khác sau này, như Montaukmosquito chẳng hạn, tôi chỉ đọc đôi lần lúc ban đầu rồi không đọc nữa ngoại trừ khi tôi viết mà họ phản hồi lại thì tôi đọc và trả lời khi có điều kiện về thời gian. Tôi không cho rằng comment của Montaukmosquito @10/08/2024 at 08:52 viết trong phần phản hồi comment ở trên của tôi là viết kháy mà là viết với chủ đích không tốt, cố ý dán nhãn để chụp mũ.
Xin cảm ơn bạn Nhận Xé tcũng như bạn còm X mà tôi hiểu thêm Montaukmosquito. Tôi từng dịch tên người này là Muỗi Tàu vì bạn còm này chích rất đau. Nhưng tò vò và ong chích sưng đau ngứa hơn con muỗi, tôi nghiệm ra. Vì mấy hôm nay tôi bị ong tò vò chích sưng u ngứa ngáy, càng gãi càng ngứa và sưng u. Không uống thuốc viên hay thoa kem Benadryl. Nhà có tea tree oil và lavender oit mang ra thoa. Ngửi mùi lavender buổi tối, như uống thuốc ngủ Nay đỡ ngứa, bớt sưng, sắp khỏi. Con gái con rể hôm qua sang xịt thuốc diệt wasps, dùng cát lấp cái tổ tò vò, vài con xớ rớ không vào được nữa, hy vọng thành công.
Tôi có lẽ hiểu thêm còm sĩ Montaukmosquito này, dù vẫn chưa hiểu thấm hết nhiều dữ kiện, nên bạn này có chích tôi đau, tôi càng thêm suy nghĩ. May ra đầu óc thêm hoạt động.
Thí dụ, Mỹ có bảo kê cho Việt Cộng (VC)?, quỹ Việt Kiều (VK) có phải là để tài trợ cho VC, có càng lúc càng cao? Tài trợ cho tù nhân, nạn nhân lương tâm có được liệt vào bảo kê VC? Chưa kể tới chính trị kinh tế Mỹ, tin ai bây giờ? Chưa kể tới bây giờ còn ai nghĩ VN thuộc về VC nữa không, và có cần tranh đấu cho mót nước tương tự như Việt Nam Cộnh Hòa, có bao người, bằng cách nào thì hữu hiệu? Tôi bảo lãnh 18 người thân sang, họ chưa lãnh ai ra khỏi nước, họ sang đây gia đình con cái trở nên rất tài giỏi phát lộc phát tài hơn ở VN nhiều, đám bên nhà tôi cho rằng nhờ quyến thế (với VC?) tiền bạc (có thể mua tiên?) của cha mẹ họ (nhất là nhờ bà cụ không biết đọc biết viết, chỉ biết có ký cái tên bà) mà họ được Canada lãnh sang được chứ không phải nhờ bão lãnh của chúng tôi. Đây gọi là vắn tắt, không lẽ vạch áo cho người xem lưng? Không lẽ gọi người thân mình là ăn cháo đái bát? Không lẽ càm ràm về người mình ai cũng như thế nên thôi.
VK hay VC có gì rất giống nhau. Một người quê Trà Vinh đi ngang nhà bảo họ 3 người đi đi về về Việt Nam tránh tuyết mỗi năm.
Người tị nạn VC còn có ai nghĩ tới một tương lại không còn cộng sản cho VN. Tôi nhìn sinh hoạt trong và ngoài VN, nhìn chung quanh các vị tham gia cộng đồng, các chùa hay nhà thờ v.v. chắng ai còn để ý hay biết gì về VC nữa. Họ sẽ lịch sự nghe tôi nói vài điều nhưng chỉ coi trọng tiền bạc địa vị xã hội.
Too much to tell.
Giống nhau hết, là còm trăm nick theo Montaukmosquito, là bảo kê cho VC.
August ở đây thời tiết khá đặc biệt, ngày vẫn còn dài, sáng chiều hơi lạnh, trưa hơi nóng. Cây cối héo úa vì nắng hạ, thêm nước lại xanh tươi, veronica vườn nhà hai đám hồng tươi cùng lũ ong ríu rít, daylily, lily gần hết mùa, hồng chuẩn bị thêm một lần rực rỡ, hoa mùa thu nở, cà chua chờ thu hoạch v.v. Rồi trời sẽ sang đông. Rồi quên rồi nhớ.
Bạn ơi, ta hãy vui cùng mùa.
Likewise, Bison
@Nhận Xét
Theo tôi thấy, không riêng gì trên DCV mà hầu hết các diễn đàn Việt ngữ ở Hải ngoại đều đăng những bài viết tếu “móc họng” Việt cộng của Tưởng Năng Tiến và những bức vẽ “vặn cổ” Việt cộng của Ba Bùi suốt mấy chục năm nay.
Viết móc họng, vẽ vặn cổ như vậy đến đỗi bộ tuyên huấn của VC chịu không nổi phải ra lệnh cho các loa phường như Pháp luật, Thanh niên, Tuổi trẻ…ở VN lên án là “tàn dư phản động”.
Bởi vì sau khi đọc bài TNT, xem tranh Babùi các con Bò đò chém vè rồi lặn luôn vì không đủ khả năng để phản hồi.
Nhưng có một Superman là…montaukmosquito luôn theo sát và “viết kháy” những mũi tên rất độc vào TNT và Babui.
Thế thì theo anh Nhận Xét, vị Superman này đến từ thế giới nào, hành tinh nào?
Khi Kiss-as chết thì hầu như nhiều chánh trị gia ca ngợi nào là người vĩ đại, nào là một ngoại trưởng đại tài bla bla. Kiss-as này chỉ là thằng chó đẻ và là một thằng lưu manh không hơn không kém.
“hầu hết 60 Tinh -Thành đều có khu du lich”! Không phải thế đâu Ông Luc ơi ! Các tinh thành đều có “khu du lich” hay còn gọi “khu đô thị” không phải chúng nó xây lên để-đón-gió-du -lich hay để kich cầu cho đời sống xả hôi ! Bọn CS mà có “đầu óc” như thế,thì VN hôm nay sau 50,làm gì còn người bán vé số. Đây là sư thât, Tỉnh nào củng mở rông cả,mở rông thì phải có tiền. Tiền từ trung ương đưa về,nhiều hay ít tùy theo “quan hê bôi-trơn” của mổi Ti3ng. Bọn đầu nâu trong mổi Tỉnh cấu kết với Trung ương xây “Khu đô thị”.Chúng goi là do Tư nhân đứng ra xây. Chúng nó dễ dàng vay ngân hàng .Xây thì ít vay thì nhiều.Bọn chúng lây “sai biệt’ làm của riêng chạy ra nước ngoài tao dưng cơ ngời ,để lai toàn bộ “cơ ngơi”cho ngân hàng nhà nước.Đó là Lý do mà ngân hàng hôm nay chỉ còn tiền ÂM PHỦ!!!
Gió ngược hay gió xuôi rồi giờ đây gió xuôi trở thành gió ngược?
Người VN có câu nói “thấy ăn tìm lại, thấy mắng tìm đi”. Hoặc như câu nói “ăn cỗ đi trước, lội nước theo sau”. Hoặc như cộng sản nói “lao động là vinh quang” để tuyên truyền bắt cả nước phải lao động để làm ra của cải để sống. Rồi họ lại nói “làm giàu là vinh quang” hay phú quý chứ không ai nói nghèo mà vinh quang. Cái nghèo thường đi đôi với khổ cực và có khi còn bị người đời coi là hèn mà gọi chung lại là nghèo hèn. Nhưng cái vế thứ hai mới là chính, là quan trọng, là sách lược là ai vinh quang? Có phải là đảng và nhà nước cộng sản?! Cái kết quả sau cùng trước khi về già nằm xuống nhắm mắt xuôi tay mới là đáp số. Gió thổi đi thì sẽ có gió thổi ngược lại.
Nếu đặt câu hỏi hỏi tại sao 49 năm trước hàng trăm ngàn người Việt chạy bỏ cộng sản tỵ nạn thì sẽ có câu trả lời tại sao ngày nay gió đã đổi chiều và sẽ coi như là một sự tự nhiên vì trái đất quay đi một vòng còn quay trở lại; gió nam rồi gió bắc, nóng rồi lạnh, mưa rồi nắng, thì hiện tượng người VN sống ở hải ngoại quay về, dù là đi du lịch hay về chơi, cũng là lẽ thường vì nhiều nguyên do chủ quan và khách quan. Họ chạy đi tìm tự do và đã thấy được tự do. Họ chạy để thoát ách cộng sản và họ cũng đã thoát. Họ chạy đi tìm đời sống tốt cho họ và gia đình con cái và họ cũng đã tìm thấy và đạt được. Nghĩa là chạy đi tỵ nạn vì bất cứ lý do gì tùy mỗi cá nhân thì họ đã toại nguyện. Nay về già, con cái lớn khôn thành tài, và từ cái căn cước tỵ nạn cộng sản ban đầu nay đã biến thành cái căn cước quốc tịch của một quốc gia tự do để bảo đảm sinh mạng và tài sản họ làm ra tích lũy cả đời và họ đợi một đợi gió mới để trở về cùng với đủ mọi lý do như lúc ra đi và cộng sản tạo điều kiện để dụ họ trở về.
Cần mưa nhưng nếu cứ mua hoài không tạnh thì sẽ lụt và mọi thứ sẽ chết vì nước.
Cần có nắng nhưng nếu cứ nắng nóng mà không mưa thì mọi thứ cũng sẽ không tồn tại.
Ngày nay, dù cộng sản nói đất nước đã hòa bình không còn chiến tranh và đời sống đỡ khổ hơn nhiều so với 49 năm trước nhưng con số người VN, giới trẻ, kể cả ở ngoài Bắc vẫn muốn bỏ nước ra đi dù biết phải đối diện với cái chết để tìm cái lý tưởng của họ. Không chỉ là dân thường mà quan chức và đảng viên cộng sản cũng bỏ chạy nhưng họ không bỏ chạy luôn mà đợi dịp sẽ quay trở về, cũng như các thế hệ ban đầu chạy tỵ nạn cộng sản sau cuộc chiến.
Cuộc sống nó là như vậy. Đó là một sự thật khách quan. Trách cũng không làm thay đổi được cuộc sống tự do của họ. Cá nhân tôi vẫn chưa bao giờ quay trở lại VN và bị rất nhiều bà con và bạn bè cứ hỏi tại sao. Nhưng mỗi người có một lý tưởng sống khác nhau. Tôi không phê phán họ quay về thì tại sao họ lại thắc mắc tôi ở lại nơi tôi đã tìm thấy tự do ban đầu?
Biết đủ là đủ, còn đứng núi này trông núi nọ thì muôn đời không bao giờ thấy đủ, thấy hài lòng.
Tôi có thể chắc chắn những người tỵ nạn CS giờ trở về VN sinh sống, số này không nhiều, vì họ không thể hội nhập hay hài lòng với cuộc sống tại nơi họ được nhận với tư cách tỵ nạn. Về VN rồi trước sau gì họ cũng lại thấy bị lạc lõng. Dù sao, đó là chọn lựa của mỗi người. Nếu được quyền tự do chọn lựa.
Cám ơn Một b/d đã góp ý.
Tôi nghĩ những người không thể hội nhập vào đời sống ở các nước bên ngoài không phải là người tỵ nạn cộng sản mà là người nhập cư. Hoặc là một số người tỵ nạn cộng sản lúc tuổi về già.
Có rất nhiều nguyên do tùy hoàn cảnh gia đình của mỗi người. Dù không có con số thống kê để so sánh người già ở lại với người già trở về sống cuối đời với cộng sản là bao nhiêu và cũng chẳng biết họ có hài lòng hay không nhưng đó là lựa chọn của chính họ.
Tuy vậy vẫn có một điều mà những người đã từng là nạn nhân của cộng sản, đã chạy trốn và được tiếp nhận bởi nước thứ ba cần trả lời với chính lương tâm của mình, nếu họ chọn trở về VN sống chung với cộng sản. Sự lựa chọn đó đã mâu thuẫn với chính lời khai tỵ nạn lúc ban đầu và cũng chính sự lựa chọn đó đã chứng minh thực chất họ chỉ là những kẻ theo chủ nghĩa cơ hội. Dĩ nhiên, những người này hoàn toàn không có tội dưới góc độ luật pháp, ngoài nhân cách. Hiện tại thì nhân cách là xa xỉ phẩm, cái cần thiết là cái giải quyết được nhu cầu của bản năng của số đông. Anh chắc cũng đã biết, tại sao không theo “trào lưu của tầng lớp nhân dân” để tránh tiếng là không hợp thời?
Có một lần tôi nghe một chánh án tòa Di trú và quyền công dân interview một người tỵ nạn Cộng sản VN để quyết định là anh ta có được nhập tịch hay không mà tôi còn nhớ mãi. Bà ta hỏi rằng: ” Anh sẽ làm gì ở Canada với tư cách của một người tỵ nạn cộng sản?”. Người đó đã trả lời và được bà chánh án đứng lên cầm tay và bảo rằng:” Thật đúng vậy!…chúng tôi vinh dự được tiếp nhận anh và gia đình như những thành viên mới của đất nước này”. Câu trả lời đó đã không còn quan trọng khi mà ngày nay người ta có muôn van sự lựa chọn để trả lời, miễn là…đậu.
@Nguyên Văn Mười- Thanh Tra Chính Phủ.
Tôi không nghĩ họ theo “trào lưu” mà vì hoàn cảnh của tuổi già của mỗi gia đình. Cũng có thể thông cảm. Trừ khi họ về hoạt động phản bội lại cái căn cước tỵ nạn ban đầu.
Về mặt luật pháp khi nhập tịch là công dân của nước Mỹ anh phải tuyên thệ trung thành với nước Mỹ và không có liên hệ với cộng sản. Nhưng đó là trước năm 1995 khi hai nước VN và Mỹ chưa có bang giao và vẫn coi nhau như kẻ thù.
Nhưng chính sách đối ngoại của chính phủ Mỹ đã thay đổi kể từ bang giao và Mỹ cho nhận rất nhiều người VN qua Mỹ du học cũng như làm ăn và du lịch.