Cảm nhận Trung Hoa

9

I – Sự trở mình thức tỉnh:

Đảng cộng sản Trung Quốc chính thức thành lập cuối năm 1949, sau khi triền miên trong các cuộc cải cách ( từ cải cách ruộng đất đến cách mạng văn hóa: “ Trăm hoa đua nở, nhà nhà lên tiếng” đến rèn cán, chỉnh quân, đại nhảy vọt v,v với những khẩu hiệu vô hồn trống rỗng “Gió đông thổi bạt gió tây”; “Diệt bốn cái cũ” (Tư duy cũ, văn hóa cũ, thói quen cũ, phong tục cũ )v.v Cả lục địa Trung Hoa chìm trong đói rét, cảnh người ăn thịt người liên tục tái diễn, thậm chí để tránh ăn thịt người thân của nhau, nửa đêm họ bí mật tiến hành một cuộc đổi xác, cứ xác chết của nhà này được kéo sang cửa nhà kia và ngược lại…Có thể nói, chưa bao giờ Đảng Cộng Sản Trung Quốc lại bộc lộ sự yếu kém, bất tài, bất lực, đại nhảy lùi như thế. Năm 1978, sau khi tiêu diệt bè lũ bốn tên, Đặng Tiểu Bình lên thay thế Mao Trạch Đông và ổn định lại tình hình đất nước. Vào đầu thập niên 80, Đặng tiến hành một loạt các chuyến đi tới các nước tư bản “giãy chết” như Singapore, Mỹ , Nhật Bản v,v và bàng hoàng nhận ra sự yếu kém về mọi mặt của đất nước mình; Đất nước hơn một tỷ dân với truyền thống 5000 năm văn hiến mà thua xa các nước tư bản non trẻ về tuổi đời cả về kinh tế, khoa học, kỹ thuật v.v. Khi đến thăm hãng Toyota tại Nhật Bản, tận mắt chứng kiến cảnh một nhân viên kỹ thuật chỉ mất 25 giờ để lắp ráp thành công một chiếc xe hơi hoàn hảo, trong khi thợ Trung Quốc đập chi chát cả năm cũng không ra nổi một chiếc xe nội địa theo bản vẽ của chuyên gia hàng đầu Trung Quốc. Không kìm lòng nổi, Đặng lễ phép bày tỏ sự kính trọng của mình và tha thiết yêu cầu: “ Hãng xe các ngài giỏi thật, xin dạy lại kỹ thuật cho chúng tôi được không? Chúng tôi muốn học tập kinh nghiệm của “đất nước mặt trời mọc”, không thể tăm tối mãi như vương quốc mặt trời lặn của chúng tôi do ảnh hưởng của bè lũ bốn tên gây ra được”. Vốn là người hiếu khách, trước thái độ trọng thị của Đặng, thông qua trao đổi và bàn bạc với lãnh đạo cấp nhà nước, ngày hôm sau giám đốc hãng trả lời:

-Vâng thưa ngài Tổng Bí Thư, nếu ngài thực sự cần thì chúng tôi sẽ giúp.

Trở về cố quốc, Đặng lập tức ra lệnh cho Tập Trọng Huân (cha đẻ Tập Cận Bình bây giờ)

– Các đồng chí phải mở đường máu cho Kinh Tế nước nhà, phải phát triển kinh tế bằng mọi giá, nghĩa là ngay lập tức phải mở cửa thị trường Trung Quốc cho các nước Tư Bản ồ ạt chạy vào. Hãy để họ xâm nhập vào lĩnh vực kinh tế, để vực nền kinh tế của nước ta lên bằng họ và thậm chí hơn họ, nhưng tuyệt đối không cho họ xâm nhập vào đường lối, chính sách của ta trong lĩnh vực chính trị. Thế là “nền Kinh Tế Thị Trường theo định nghĩa Xã Hội Chủ Nghĩa ra đời”, chính xác hơn là “kinh tế tư bản mang sắc màu Trung Quốc” Vừa dập khuôn chính sách kinh tế của Lê Nin năm 1920 “New Economic Plan”( viết tắt là NEP)* vừa cải tiến hoàn thiện theo cách nhìn mới của Đặng sau khi tham khảo mô hình phát triển kinh tế vững bền, đầy ưu việt của bè lũ tư bản “bóc lột”, “giãy chết”.

II. Âm mưu và thủ đoạn:

Ngay sau đó hàng loạt các nước tư bản ùn ùn chạy sang Trung Quốc, phần vì tin vào lời hứa của lãnh đạo, phần vì thấy tiềm lực kinh tế còn bỏ ngỏ, đặc biệt là thị trường lao động với giá nhân công vô cùng rẻ mạt. Chỉ vài ngày trả lương cho một công nhân ở Mỹ, Pháp hoặc Anh có thể nuôi được hàng chục công nhân trung cộng trong cả tháng ( khoảng 100 USD/ tháng). Song về chủ quan, trong thâm tâm, các ông chủ tư bản Phương tây thực sự muốn giúp Trung Quốc vì bản tính nhân đạo và cách nghĩ đơn giản của họ: “Một đất nước hơn một tỷ dân nếu thực sự dân chủ , giàu mạnh sẽ không làm hại ai, ngược lại một Trung Quốc đói kém chưa bao giờ thực thi quyền dân chủ sẽ là mối lo ngại cho 7 tỷ người trên trái đất .Nếu muốn thuần phục ai, hãy đem lại no ấm cho người đó, đừng để bần cùng sinh đạo tặc”. Cũng vì mối lợi kinh tế, vì ảo tưởng sẽ hướng được Trung Quốc đi theo con đường tư bản giàu có, dân chủ và pháp quyền mà giới đầu tư nước ngoài nhắm mắt bỏ qua không biết bao nhiêu điều vi phạm của Trung Quốc, đặc biệt trong hiệp ước WTO, không những làm ngơ để Trung Quốc xuất khẩu sang Mỹ, Âu Châu các loại hàng hóa rẻ mạt kém chất lượng, mà còn ngấm ngầm trao “nỏ thần” vào tay Trung Cộng trong lĩnh vực sáng chế, để rồi nhận về hàng loạt hậu quả nhỡn tiền: Vừa bị Trung Quốc trở cờ: Không cho phép can thiệp vào đường lối đối nội, đối ngoại chính trị của họ, vừa chứng kiến cảnh nền kinh tế nước nhà thực sự …giãy chết( hàng triệu công nhân Mỹ và Châu Âu thất nghiệp thay cho 20 triệu công nhân trẻ khỏe từ các huyện, thị xa xôi hẻo lánh của Trung Quốc đổ về thành phố mỗi năm)

Thoạt tiên lãnh đạo Trung Hoa rào đón: “Qúy vị buôn bán ở xứ tôi, chắc chắn là lãi khủng rồi, vì đất nước chúng tôi mỗi năm có ít nhất 500 triệu người tiêu thụ, cho nên quý vị hãy để người Trung Quốc hợp tác cùng quý vị, cứ đổ đầu Trung Quốc 51%, quý vị 49%…”

Kết quả chỉ vẻn vẹn một năm sau khi khánh thành nhà máy, một Công ty Trung Quốc lù lù mọc lên ngay bên cạnh Công ty Mẹ với kỹ thuật ăn cắp tinh vi từ chính “Mẹ đẻ’ của mình và cùng cạnh tranh khốc liệt với người mẹ mang nặng đẻ đau dứt ruột sinh ra mình, cho đến khi…ai khỏe hơn thì kẻ đó thắng. đó chính là phát triển Tư bản theo sắc màu trung quốc, là cạnh tranh…lành mạnh, là đi tắt đón đầu , đúng như nhận định của tờ Nhân Dân Nhật Báo: “Chìa khóa để vận hành mọi thứ một cách trơn tru và hiện thực hóa giấc mộng Trung Hoa nằm ở Đảng cộng sản”.

Nhờ ăn cắp kỹ thuật tân tiến của hệ thống tư bản chủ nghĩa, cũng là đạp trên xác các công ty mẹ mà nhảy vọt lên theo đường lối của Đặng Tiểu Bình : Phải ăn cắp chủ quyền những phát minh thương mại uy tín trên thế giới rồi ép chết các công ty này” mà GDP của Trung Quốc đã thực sự tăng vọt, từ 533 USD năm 1993 thành 7.329 USD năm 2017. Theo cách tính này, Trung Cộng chỉ tạm thời thua Mỹ, còn vượt qua Nhật Bản, Đức Quốc, Anh. v.v… một cách dễ dàng .

III- Vai trò của hoàng đế Trung Hoa

Kể từ 2012, Tập Cận Bình theo chân cha là Tập Trọng Huân lên nắm quyền, ngay từ ngày đầu tiên đã thể hiện rõ sự độc đoán, chuyên quyền của mình: “Không dân chủ, nhân quyền gì hết, hễ ai có tiếng nói đối lập là bắt”… Suy cho cùng tất cả từ Chính Phủ, Quân Đội, cảnh sát, công an khắp Đông,Tây, Nam, Bắc trung cộng đều do Đảng lãnh đạo hết. mà Đảng là ai? Đảng là Tập mà.

Theo nhận định của nhiều nhà quan sát, đường lối chiến lược của Tập từ 2012 đến nay, chướng như…đường lưỡi bò trên biển. Không cần úp, mở rào đón gì, Tập nói thẳng với Phó Đô Đốc Scott R. Van Buskirk Hạm Đội 7 United States 7th Fleet):

-“Chúng tôi cho các ông Hawai là quá đủ rồi, vì vậy từ Hawai trở lại là của chúng tôi…Theo lịch sử Trung Hoa từ đời nhà Thanh, nhà Minh cho đến nay, khắp khu vực Đông Nam Á từ Việt Nam, Phi luật Tân, Mã Lai, Indonexia v.v trước kia là của chúng tôi hết, Họ đã nhờ thế lực ngoại bang cướp của chúng tôi hơn 150 năm rồi. Bây giờ chúng tôi phải lấy lại ,bao gồm 9 đoạn, mỗi đoạn là một hải cảng sân bay nhân tạo. Hạm đội 7 của các ông không còn chỗ đứng. Các ông phải hiểu cả Nhật Bản, Hàn Quốc cũng như Việt Nam trước kia đều phải triều cống Triều Đình Bắc Kinh chúng tôi; Vì sự can thiệp thô bạo của các nước phương tây mà Trung Quốc mất đi vị thế của mình, giờ đã đến lúc chúng tôi thực hiện giấc mộng to lớn của mình”. Dù thế nào chúng tôi phải có một chỗ đứng trung tâm trên trường quốc tế » đúng như tên gọi của nó. Điều này tôi đã tuyên bố trước các đồng chí của mình: « Hơn bao giờ hết, ngày nay chúng ta có đủ khả năng để thực hiện mục tiêu đại phục hưng quốc gia ». Bao gồm :

– Kiên quyết phản đối mọi lời nói và hành động nhằm đặt lại vấn đề, bóp méo hoặc chối bỏ hệ thống chủ nghĩa xã hội theo kiểu Trung Hoa.
-Đưa trên 80 triệu người nghèo bước vào giai cấp trung lưu ngay từ đầu thập niên tới (2020)

-Kỷ niệm 100 năm thành lập nước (2049), Giấc mơ Trung Hoa sẽ thành hiện thực. Đất nước Trung Hoa sẽ là một người khổng lồ trên mọi mặt.

Để thực hiện được mục tiêu đầu tiên, tờ South China Morning Post (viết tắt: SCMP; còn được dịch là Bưu điện Hoa Nam Buổi sáng) , vốn là một tờ báo tiếng Anh xuất bản tại Hồng Kông từ 1903, đã được tập đoàn Alibaba do tỷ phú Jack Ma mua lại để thực hiện nhiệm vụ mới: Cải thiện hình ảnh Trung Quốc ở nước ngoài và chống lại những điều chống đối Trung Quốc thông qua các phương tiện truyền thông bên ngoài. Vì sang tên, đổi chủ mà tờ báo không thể giữ được địa vị độc lập , cũng như uy tín của một thời xa xưa; Thời mà “bưu điện buổi sáng” được coi là một khung cửa mở rộng để thế giới trông vào Trung Quốc.

Nhiều tin tức đặc biệt bị Chính Quyền bưng bít, không thể xuất hiện ở bất cứ nơi đâu trong hệ thống báo chí nước nhà, kể cả South China Morning Post , dù ban biên tập đã phải dùng lời lẽ ẩn dụ, tế nhị nhưng vẫn bị kiểm duyệt . Vì thế các nước Tây phương không thể nắm được tin tức xảy ra trong ngày , thông qua “cửa sổ Hongkong” như trước. Tất nhiên Cuộc chiến thương mại căng thẳng giữa Mỹ và Trung được báo South China morning Post đưa lên trang ₫ầu với lời lẽ phê phán: ”: Gã Trump thật là quá đáng, tuy cán cân thương mại nghiêng về phía Trung Quốc thật( gần 550 tỷ), nhưng Trung Quốc đã nhượng bộ 200 tỷ rồi mà gã ta vẫn còn đòi nữa”

Chính vì ngồi trong tán rợp của cây cổ thụ 5000 năm, lúc nào Lãnh Đạo Trung Quốc cũng tự dối mình rằng dân tộc mình sinh ra là để chỉ đạo thế giới về mọi mặt nên tự vẽ ra những hào quang quanh mình bằng những báo cáo thổi phồng thành tựu đất nước với quyết tâm thay đổi trật tự thế giới, Trung quốc phải vượt xa công nghệ kỹ thuật của Mỹ vào năm 2025, và 2049, trung quốc sẽ thành bá chủ thế giới,

Thực tế giữa Trung Quốc và những nước tân tiến Tây Phương và Mỹ luôn tồn tại những khoảng cách khá xa về Khoa Học Kỹ Thuật. Tuy rằng trong vài chục năm qua nhờ thủ đoạn, giỏi lọc lừa và mưu mô toan tính, lãnh đạo trung hoa từ thời Đặng Tiểu Bình (1978) đến nay đã chiếm đoạt được một số thành tựu vượt trội, nhưng trên bước đường tiến tới giai đoạn khoa học tân tiến, Trung quốc còn đầy chướng ngại vật. Vừa thiếu hiểu biết lý thuyết, vừa thiếu kỹ năng Khoa Học cũng như thiếu sự bền bỉ nhẫn nại trong quá trình thao tác công việc. Chỉ ăn cắp và tiêu diệt đối tác là giỏi, cho nên việc tạo dựng tên tuổi mẫu mã, thành tích, mục tiêu khó mà đạt được, đặc biệt trong lĩnh vực công nghệ cao (High Tech) hoặc Trí tuệ nhân tạo (Artificial Intelligence).

Trải qua 69 năm cai trị (từ 1-10- 1949 đến nay), nếu lãnh đạo Trung Quốc không mắc lại căn bệnh cũ: “Đại nhảy vọt”; “Gió đông thổi bạt gió tây”; “Tiêu diệt bốn cái cũ” v.v rất có thể với số lượng người áp đảo và tham vọng chinh phục thế giới của hoàng đế Trung Hoa có thể thực hiện được song than ôi, từ ngày chủ Nghĩa Cộng Sản ra ₫ời ở Trung Quốc tới nay, chỉ toàn là ngược lại ‘ đại chôn vùi’, ‘gío độc thổi bạt khắp năm châu , phục hồi bốn cái cũ v.v thì năm 2019 hiện tại cũng hiển nhiên như năm 1949, khi mới thành lập nước cộng hòa nhân Dân trung hoa mà thôi, thậm chí về văn hóa, chính trị còn thảm bại hơn …

Đi đêm mãi cũng có ngày gặp…ma, vốn xuất thân từ một thương gia, chuyên viên kinh tế, đi guốc trong bụng tên nhãi ranh Tập cặn bòn, nên Trump chẳng lạ gì thói ‘chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng” của Tập.Vì vậy Trump đòi hỏi Trung Quốc phải xử sự như một người quân tử, văn minh lịch sự, tuân thủ luật lệ rõ ràng, không thể sập xí sập ngầu hoặc tùy hứng qua cầu theo kiểu độc tài cộng sản được. Dưới cách nhìn của Trump: “Ăn cắp là một điều không thể chấp nhận hoặc tha thứ được, đặc biệt là ăn cắp kỹ thuật hàng đầu trong lĩnh vực thương mại, vì thế tất cả sự vi phạm này phải bị trừng phạt nghiêm ngặt theo Luật quốc tế hoặc luật hiện hành của WTO.

Bị búa tạ của Donald Trump rớt xuống đầu , thời gian đầu Tập vẫn ngang nhiên mở rộng kế sách chiến lược “Một Xa Lộ Một Vòng Đai”, nối Bắc Kinh với Tây ÂU , Đông Nam Á, hoặc Pakistan … khiến Donald Trump phải ngấm ngầm chặt hết vòi bạch tuộc China bằng cách tung ra 60 tỷ cho vay nhẹ lãi với các nước có “Một Vành Đai, Một con đường đi qua” kèm lời nhắn: “Các ngài muốn làm xa lộ thì dùng máy ủi đất Caterpillar hay John Deere của chúng tôi nhé, đừng dùng máy móc kém chất lượng của Trung Quốc mà mất cả chì lẫn chài”.
Sự can thiệp “thô bạo” vào chính sách chiến lược này làm Tập tức nghẹn họng vì vô tình chung cản trở kế hoạch “Made in China 2025” , đồng thời chặn đứng tiến độ phát triển chiến lược lâu dài mà Tập tuyên bố : “Năm 2049, Trung quốc sẽ thay thế Mỹ làm Đại Cường Quốc .

Đường xa nghĩ nỗi sau này mà kinh , một chư hầu Việt Nam, đủ để Bắc Kinh phải lao đao rồi, huống hồ, còn móc hầu bao nuôi bao nhiêu chư hầu khác thì “thóc đâu mà đãi gà rừng”, trong khi gà nhà đang đói, hàng trăm triệu người lao động thất nghiệp phải về lại nơi thâm sâu cùng cốc, sức tiêu thị giảm mỗi ngày, “gà rừng” thì bay mất tiêu( đan lồng, gài bẫy mãi mới bắt được vài con bự nhất, thì lại bị Trump túm gáy lôi ra ánh sáng, bắt chính phủ nước đó phải tẩy chay tất cả những kẻ học theo trò “tháu cáy” của China.

Thoạt đầu, dưới tấm bình phong đầy màu mè là “500 triệu khách hàng tiêu thụ mỗi năm” , Tập đã tưởng qua mặt WTO, qua mặt cả “bè lũ” Tây phương và Mỹ ( những gã khờ vốn cả nể, ngọng nghịu trong lĩnh vực xã giao nơi đất khách quê người) để lôi họ vào thòng lọng, nhưng đâu ngờ, Tập và bậu xậu lại buộc phải triệu tập cuộc họp đảng ở Bắc Đái Hà, để bàn thảo, luận bình trong bàn tròn chính trị mà rút ra bài học điếng người từ thông điệp của nhà trắng : “ Tổng thống Trump muốn Chiến tranh lạnh (Cold War) thông qua hàng rào thuế quan để vật ngã cây đại thụ Trung Hoa như cuối thập kỷ 80, Reagan đã vật ngã chàng Ivan Liên Xô khổng lồ ”

Hiện tại Trung cẩu chỉ còn hai con đường để lựa chọn. Hoặc thay đổi tất cả, từ văn hóa, khoa học, xã hội , con người để hội nhập vào quốc tế toàn cầu, hoặc phải chịu cảnh thân cô thế cô, một mình một ngựa…và sẽ gục chết trong một vũng ao đầm nào đó khi vó móng đã mỏi cuồng, còn thân gày xác xơ.

Cho dù là một kẻ thâm độc, luôn muốn các nước bé phải làm chư hầu, thuần phục hoàng đế Trung Hoa như lịch sử 5000 năm truyền thống, nhưng rồng giấy Bắc Kinh cuối cùng cũng phải thua hổ thật Donald Trump mà thôi . Báo giới Mỹ nhận định: “ Vừa kịp trèo lên ghế tổng thống (2016) Donald Trump đã thực thi các kế hoạch dằn mặt Trung Quốc, và nhiệm kỳ mà Donald Trump đảm nhiệm, càng ngày theo thời gian , càng gay go và đầy kịch tính, hệt nhiệm kỳ của Ronal Regean gần 4 thập niên trước…

Cảm nhận còn nhiều nhưng trang viết có hạn, đành hẹn gặp độc giả vào lần sau, sau nữa…

Sacramento 25-1- 2019

Trần Khải Thanh Thủy

—————
*Chính sách kinh tế mới (tiếng Nga: Новая экономическая политика – Novaya Ekonomicheskaya Politika hay НЭП) là chương trình cải cách kinh tế diễn ra tại Liên Xô từ năm 1921 đến năm 1929.

9 BÌNH LUẬN

  1. Cũng cần phải uýnh nhau cho Dzui chứ.cứ võ mồm mãi sao???
    Mỹ mà uýnh Tầu là Việt Nam sẽ giốc toàn lực ra giúp,có nhiều sư đoàn nữ được gửi ra tiền tuyến làm Hậu Cần.

  2. Những người làm chính trị ở nước Mỹ họ tính xa được cả hàng trăm năm, chứ không phải vài chục năm như chúng ta tưởng.
    Có điều, những sách lược của người Mỹ thuờng vẫn trùng hợp với những biến cố thời đại, cho nên người đương thời không thể đoán mà cũng không thể ngờ được đường đi nước bước của người Mỹ.

    Thử nhìn lại những sách lược mà Mỹ đã áp dụng ở lục địa Á châu, người quan sát không thể không đi đến hai kết luận là người Mỹ:1)KHÔNG THỂ ĐỂ CHO CÁC NƯỚC MẠNH Ở CHÂU Á LIÊN KẾT MẬT THIẾT VỚI NHAU. 2)KHÔNG THỂ ĐỂ TQ ĐẠT TỚI TRÌNH ĐỘ VĂN MINH, TIẾN BỘ NGANG HÀNG VỚI TÂY PHƯƠNG.
    Giả sử người Mỹ không áp dụng triệt để hai sách lược ấy, các nước mạnh ở châu Á có thể liên kết nhau ĐỂ TRANH GIÀNH VAI TRÒ CỦA NƯỚC MỸ hoặc một TQ tiến bộ vượt bậc sẽ có thể tự mình tranh đoạt ngôi bá chủ của Mỹ, cả hai viễn ảnh đều u ám mà Mỹ nhất định phải triệt tiêu từ trong trứng nước! Xin đan cử hai thí dụ:
    – Viễn ảnh Ấn Độ-TQ hoặc TQ-Nhật Bản hòa giải với nhau quả là một đại họa cho người Mỹ! Chỉ cần sự liên kết của hai trong ba nước này cũng đã dư sức để tranh ngôi bá chủ của Mỹ. Muốn ngăn cho chuyện này đừng xảy ra, Mỹ đã trực tiếp hay gián tiếp ra những đòn phép chính trị mà thế giới đương thời chỉ có thể hiểu phần nào bề mặt của nó. Chẳng hạn, trong khi lãnh đạo của các nước thua trận WW2 đều bị đem ra xử trị đích đáng, Mỹ đã tha chết, cũng không đem ra tòa xét xử Hoàng đế Nhật Hiro Hito, lại không đòi hỏi nước Nhật phải xin lỗi TQ. Mỹ giải thích rằng hành động này vốn “để duy trì niềm tự hào của dân tộc Nhật để người Nhật yên tâm tái thiết đất nước”. Hiện tượng TQ, một quốc gia bị chà đạp, điêu tàn, nhưng về phe thắng trận, lại tiếp tục chịu cảnh đói khổ trong khi nước thua trận Nhật Bản đã không bị trừng trị, không xin lỗi ai một lời nào, lại được nậng đỡ tối đa và trở nên giàu mạnh trong thời gian ngắn kỷ lục, đã làm cho lòng đố kỵ giữa TQ và Nhật ngày càng lớn dần. Mỹ đã thành công trong kế ly gián hai nước TQ và NB, nhưng bên ngoài, ai cũng tưởng Mỹ cần một nước Nhật giàu mạnh để chống cộng sản quốc tế hữu hiệu, tức LX và TQ thời đó.
    Ấn Độ và TQ vốn có những mối bất hòa truyền kiếp, trong đó có những tranh chấp lãnh thổ triền miên với nhau, nên Mỹ không cần làm gì nhiều để ly gián hai nước này.
    – Để TQ không thể rượt kịp đà văn minh và tiến bộ của thế giới, hoặc vượt mặt Mỹ và Tây Phương, không gì hữu hiệu bằng để chính người TQ “tự do” cai trị nhau bằng chủ nghĩa CS theo cách lý luận vừa ngớ ngẩn, vừa lòng vòng, lại vừa ngu xuẩn của họ! Thâm tâm của người Mỹ vẫn là: NGÀY NÀO ĐẢNG CSTQ CÒN CẦM QUYỀN THÌ NGÀY ẤY NƯỚC TQ SẼ KHÔNG CÓ CƠ MAY BẮT KỊP ĐÀ TIẾN BỘ CỦA THẾ GIỚI
    Người Mỹ không mong gì hơn là thấy TQ và Ấn Độ tiếp tục tranh chấp lãnh thổ, Nhật Bản và TQ vĩnh viễn chia rẽ nhau và nhất là đà tiến bộ của TQ bị Đảng CSTQ làm cho trì trệ hoặc giật lùi!
    Bởi vậy, khi thấy kinh tế TQ đang bị kiệt quệ sau những “bước nhảy vọt” và “đại cách mang văn hóa” đầu thập niên 1970, nghĩa là đảng CSTQ có nguy cơ bị chính người dân đứng lên lật đổ, Kisinger đã đi đêm với TQ, tiếng là mặc cả với TQ để rút quân ra khỏi VN, nhưng thực chất là để vỗ béo cho đảng CSTQ tiếp tục cai trị nước Tàu. ĐẢNG CSTQ MÀ CÒN SỐNG MẠNH THÌ NGƯỜI TÀU ĐỪNG HÒNG ĐƯỢC TỰ DO VÀ DÂN CHỦ THẬT SỰ. BỞI VÌ TỰ DO VÀ DÂN CHỦ LUÔN LÀ ĐIỀU KIỆN TIÊN QUYẾT CHO MỘT ĐẤT NƯỚC ĐƯỢC TIẾN BỘ VÀ THĂNG HOA ĐÚNG MỨC!
    Đừng ngạc nhiên khi thấy biến cố Thiên An Môn (tháng 6/1989)với tượng Nữ Thần Tự Do nằm chình ình giữa quảng trường nhằm kêu gọi sự tiếp tay của người Mỹ, một hình thức lộ liễu không kém cảnh gái điếm muối mặt mời khách. Thế mà Mỹ im lặng, để cho mọi thảm cảnh xảy ra trước mắt, phản đối qua loa, rồi lại… bình thuờng hóa quan hệ với TQ! Tiếng là tiếp tục buôn bán làm ăn, làm “nhân dân TQ” có lợi, nhưng người Mỹ thì biết tỏng là họ đang tiếp tục vỗ béo đảng CSTQ. Để làm gì, nếu không để tiếp tục ru tên không lồ TQ trong giấc ngủ triền miên của nhược tiểu và lạc hậu!

    NAPOLEON từng nói về TQ như sau: “TQ là một tên khổng lồ đang say ngủ. Hãy để yên cho nó ngủ, bởi nếu nó thức thì nó sẽ làm cả thế giới rung chuyển”.
    Quả người Mỹ không chỉ có tài làm thức dậy một dân tộc bé nhỏ vô danh (Israel), lại còn có tài ru ngủ một tên khổng lồ (TQ) trong giấc ngủ dài như vô tận.
    Chắc chắn là đến một lúc nào đó, Mỹ sẽ phải đánh thức người khổng lồ TQ, nhưng có chăng cũng chỉ để phục vụ cho quyền lợi của nước Mỹ, không hơn, không kém!

  3. Nixon và Tàu cộng :

    Joseph A. Bosco phục vụ trong lực lượng đặc nhiệm Hoa Kỳ-Trung Quốc ở Trung tâm Lợi Ích Quốc Gia và là cộng tác viên cho Trung tâm Nghiên Cứu Chiến Lược Và Quốc Tế. Trước kia, ông đặc trách về vấn để Tàu cộng ở bộ Quốc Phòng :

    ” Nixon quyết định tình trạng phải thay đổi một cách đáng kể và ông ta thấy sự cần thiết phải” mở cửa Trung cộng ra thế giới và mở cửa thế giới cho Trung cộng” (“open China to the world and open the world to China”. Ông đã cảnh cáo rằng một “quốc gia Trung cộng cô lập và giận dữ ” là một mối nguy hiểm cho khu vực và cho thế giới. Chúng ta không thể nào có thể để cho Tàu cộng mãi mãi đứng ngoài ” gia đình của các quốc gia” (“We simply cannot afford to leave China forever outside the family of nations ) , ở đó họ nuôi dưỡng những tham vọng và những sự thù ghét và đe dọa các nước láng giềng. Tình trạng này không chỉ đơn giản gây ra bởi chính sách của các nước Âu Tây, mà chính là chính sách của Cộng sản Tàu : Thế giới không thể được yên ổn cho đến khi Tàu cộng thay đổi. Do đó, mục tiêu của chúng ta là tạo ra sự thay đổi. Mà cái cách để làm điều này là thuyết phục Tàu cộng rằng họ phải thay đổi: Rằng họ không thể thỏa mãn được những tham vọng đế quốc của họ.

    Khi còn là tổng thống, Nixon bắt đầu mở cửa đi tới Tàu cộng, Nixon biết rằng ông ta đang thực hiện một canh bạc chiến lược rất lớn. Tuy nhiên, Nixon bắt đầu diễn trình với một loạt các sáng kiến và nhượng bộ đơn phương của Hoa Kỳ.

    Đầu tiên là Nixon can thiệp vào mối tranh chấp Trung-Xô lúc đó đang gia tăng- các lực lượng quân đội Liên Xô triển khai gần biên giới Trung cộng năm 1969.Nixon đã gửi một thông điệp rõ ràng tới Liên Xô rằng Mỹ sẽ đáp trả đối với bất kỳ hành động hung hăng nào của Liên Xô đối với Tàu cộng – một bảo đảm an ninh chưa từng có cho Tàu cộng mà tại thời điểm đó đang chiến đấu bên cạnh kẻ thù của Mỹ tại Việt Nam. Tuy nhiên, Hoa Kỳ không yêu cầu Tàu cộng phải làm một hành động ” có đi, có lại” gì chi sất , và Tàu cộng cũng không cho Hoa kỳ bất cứ cái gì cả. Và rồi, để thể hiện thiện chí của Hoa kỳ trước chuyến đi sang Trung cộng, Nixon đã cho Mao trạch Đông hầu hết những gì Mao muốn nhất về vấn đề Đài Loan. Nixon ra lệnh cho Hạm đội 7 ra khỏi eo biển Đài Loan và rút dần các lực lượng Mỹ khỏi Đài Loan – nơi mà Mỹ đã đóng quân theo Hiệp ước phòng thủ hỗ tương giữa Hoa Kỳ và Đài Loan năm 1954 (lúc đó Nixon đang làm phó tổng thống cho Tổng thống Eisenhower). Những hành động này của Nixon mở đường cho Thông cáo Thượng Hải năm 1972 – là tội lỗi nguyên thủy của quan hệ Mỹ-Trung. Ở đó, Bắc Kinh tuyên bố nguyên tắc một Trung quốc đối với vấn đề Đài Loan, Đài Loan là một phần của Trung Quốc , và rồi Tàu cộng và Đài Loan sẽ đương nhiên được thống nhất lại với nhau bằng các biện pháp hòa bình hoặc không hòa bình. Nixon đã sử dụng Bản thông cáo này để tuyên bố chính sách một Trung quốc của mình, trong đó ngầm chấp nhận điều sáp nhập trong tương lai của Đài Loan với Trung Quốc miễn là nó được thực hiện ít nhiều một cách hòa bình.

    Qua hai việc ngăn chặn một cuộc tấn công của Liên Xô vào Trung cộng và bật đèn xanh cho Trung cộng tiếp thu Đài Loan, Nixon và cố vấn an ninh quốc gia Henry Kissinger, chỉ hy vọng rằng Bắc Kinh sẽ giúp sắp xếp cho Hoa kỳ rút lui được ra khỏi Việt nam một cách ” danh dự”, hoặc ít nhất là không bị xấu hổ. Nhưng cả hai Nixon và Kissinger đã vi phạm vào những gì mà Kissinger đã quan sát khi Hoa kỳ tham dự vào những cuộc đàm phán chiến lược : Chúng ta [người Mỹ] có xu hướng áp dụng các tiêu chuẩn của mình cho người khác trong các cuộc đàm phán. Chúng ta muốn trả tiền trước để thể hiện thiện chí của mình, nhưng trong chính sách đối ngoại, bạn không bao giờ được trả tiền cho các dịch vụ đã được hoàn trả.

    Cuối cùng thì cuộc rút lui ra khỏi Việt Nam không bao giờ đến một cách ” đẹp đẽ”. Tàu cộng tiếp tục tuôn chảy vũ khí, quân nhu và một số những lực lượng chiến đấu cho chiến thắng cuối cùng chiếm trọn miền Nam của Hà Nội và cuộc rút lui nhục nhã của Hoa kỳ ra khỏi Việt nam “.

    • Khi TT TRump mở cuộc chiến thương mại đánh Tàu Công,Kissinger lụm-khụm vào Tòa Bạch ốc gặp Trump , Ông có phần nào nhận sai lầm của
      Mỹ trong quá khứ và nói với TT Trump:”Ngài là TT Vĩ đại có thể sửa chửa được sai lầm này !”

      • Thử hỏi từ trước đến nay có tổng thống đứng đầu Thế Giới Tự Do là Mỹ kiss ass các lãnh đạo các nước Cộng sản không? Ấy thế mà Trump đã kiss ass Tập cận Bình , ca ngợi Tập cận Bình là một nhà lãnh đạo rất tài ba, là một người rất tốt, là một người ái quốc muốn làm những gì tốt cho Trung quốc.

        Trump ca ngợi Bắc Hàn Kim Jong-un là một “người cứng rắn”, một “người thông minh” và “một người đàm phán tuyệt vời”. Thế nhưng cho đến nay, các tin tức tình báo Mỹ cho thấy Bắc Hàn vấn bí mật tiếp tục sản xuất vũ khí nguyên tử.

        Tổng thống Trump madzê Russsian: Để đền ơn Putin đã giúp đỡ thắng cử, khi Putin được tái đắc cử , Trump gửi lời chúc mừng. Trump khen ngợi Putin được đa số dân Nga mến mộ. Trong khi Obama và Liên Hiệp Âu châu ra các biện pháp chế tài trừng phạt Putin về tội xâm lược và sát nhập Crimea của xứ Ukraine vào Nga, thì Trump lại phát biểu rằng Crimea là của Nga vì dân Crimea nói tiếng Nga – thử hỏi người Việt nghĩ sao nếu Trump tuyên bố Chợ Lớn là của Tàu cộng vì họ nói tiếng Tàu?! Trong khi các giới chức của các cơ quan tình báo tố cáo Putin đã can thiệp vào cuộc bầu cử tổng thống Mỹ năm 2016, thì Trump cứ lắc đầu nguầy nguậy , tin vào lời nói của Putin đã nói với Trump rằng y không có làm chuyện đó !

        Những sự việc trên đã bị nhiều nhân vật quan trọng – và ngay cả thuộc đảng Cộng Hòa – chỉ trích rằng Trump là kẻ phản quốc.

        • Siêu cường nào- Nga (hạt nhân), Trung cộng (kinh tế+hạt nhân+dân số) là kẻ thù tiềm năng nguy hiểm nhất của Mỹ, và Mỹ cần phải đối phó khẩn cấp và căn cơ ?
          Đáp lại câu hỏi trên, cả 2 đảng của Mỹ đều đã trả lời chính thức; và toàn dân Mỹ đã đồng ý, rằng đó chính là Trung cộng!

          Vậy tổng thống nào khôn ngoan, mưu lược…phải biết chọn kẻ thù, và “kết bạn” với kẻ còn lại, cố TRÁNH ĐẠI HOẠ ĐỂ CHÚNG LIÊN KẾT NHAU THÀNH LỰC LƯỢNG KHỔNG LỒ BẤT KHẢ CHIẾN BẠI!
          – Obama đã làm Nga mất mặt Putin khi đuổi Nga ra khỏi khối 8G vì vụ Crimea, khi sự đã rồi, và nay cũng vẫn thế: Crimea không hề trở lại với Ukraina.
          – Trump đã cố ‘kết thân” với Nga, trung lập hoá Nga, để rảnh tay ăn thua đủ với TC. Trump còn thu xếp hoà bình hoà giải Trung đông để rút lực lượng về Indo-Pacific chuẩn bị thế mạnh dằn mặt TC. Nói là làm, như Israel!
          – Biden lên, liền nhớ mối thù Nga can thiệp bầu cử giúp Trump (?), và đang hục hặc với Putin, đẩy Nga gần thêm nữa vào vòng tay gã gian hùng họ Tập!

          * Vậy “chuyện dại khôn’ thế nào đây?
          Ai cũng thấy.

  4. Chúng em cũng đang ngồi xem ông Trump dập cho Tàu lăn lê bò càng đấy cô TKT Thủy ạ!
    Thật thú vị tuy chưa đến hồi kết !

BÌNH LUẬN

Please enter your comment!
Tên